← Quay lại trang sách

Chương 5

Tôi ngủ gần như liền sau đó.

Hôm sau, Bill dàn xếp để chúng tôi cùng ra phố vào buổi chiều. Ở đó, anh ta điện thoại cho biết chúng tôi dùng bữa ăn tối ngoài phố. Chúng tôi tới một quán ăn nhỏ, sau đó chúng tôi đi dạo trên bãi. Cuối cùng, tôi thầm nghĩ, hai đứa mới được một mình! Cuối cùng, tôi mới có được Bill riêng cho tôi! Anh ta làm tôi yêu mến vô cùng và tôi không còn sợ hãi anh ta nữa. Anh ta đưa ra một vài nhận xét trí thức và xác đáng, sau đó anh ta nói với tôi:

- Vậy là chúng ta giờ đây có dịp để trao đổi câu chuyện được chờ đợi bấy lâu. Giữa Ned và cô chuyện gì đã xảy ra?

- Vắn tắt mà nói, tôi không muốn ngủ với anh ấy.

- Đúng như tôi đã nghĩ. Ned kiêu hãnh. Cô cố tình chạm tự ái anh ấy: cô dẫn dắt anh ấy cho thỏa thích, và sau đó cô chào và quay lưng lại.

- Anh chỉ cốt nói cho bằng được về chuyện đó sao, Bill?

- Không, nói về cô. Nhưng tôi sẽ bắt đầu bằng chuyện nào đây? Bởi vì chính tôi sẽ nói. Tôi sẽ nói về trung úy Ariel Ron. Vẻ đẹp của cô ta không phải là một vẻ đẹp cổ điển, nhưng nó có một nét gì đó bắt phải nhìn: có lẽ nét linh hoạt của vẻ mặt cô ta. Cô ta sống động vô cùng, tròng mắt xanh biếc và cô ta không che giấu được một chút nào hết ánh mắt quỉ quái và tính toán của cô ta nơi khóe mắt. Cô ta còn có một cái mũi thẳng, một cái miệng thấy muốn hôn, cặp môi mỏng, nhưng khêu gợi, mái tóc đen rất mềm mại và mướt như tơ, một cái cổ dài và nước da màu ô liu. Thân hình cô ta, anh ta tiếp tục với một vẻ thoát tục khoa học, trông rất đàn bà, và cô ta biết vậy. Cô ta không cao, hông hơi bầu tròn, lưng, vai và chân thẳng, thắt lưng đẹp và nhỏ và ngực tương xứng với sự đòi hỏi hữu lý của một người đàn ông với một người đàn bà.

- Có cần phải đi vô chi tiết như vậy không?

- Đằng sau thân hình và khuôn mặt đó, ẩn nấp Ariel Ron, biết tỏ ra rất dịu dàng và dễ thương khi nào mọi sự đều đúng theo ý muốn của cô ta. Trường hợp trái lại… anh giơ ngón tay lên với vẻ đe dọa…! Trường hợp trái lại, cô ta có thể trở thành một con rắn lục thực sự!

Anh ta mỉm cười và nói tiếp:

- Cô ta nghĩ rằng có thể một tay sai khiến thiên hạ và tay kia điều khiển dàn nhạc nhỏ bé của mình. Cô ta cột đàn ông vô một sợi dây treo trên tường phòng để trang trí. Cô ta không cho một cái gì nếu không chắc rằng sẽ nhận trở lại nhiều hơn. Tóm lại, đó là một con nhỏ vụ lợi và ưa dùng mưu nầy kế nọ – Tôi hoài công thử cắt ngang cuộc độc thoại của anh ta – nhưng dướt tất cả các lớp đó, cô ta là một con bé, đang rối trí một cách đáng yêu, một con nhỏ muốn xử sự như một người đàn bà vừa tỏ vẻ trên trước để yên chí rằng mình không kém ai. Cô ta cần một tổ ấm, vài ba cái tát vô mông và một người đàn ông rất cứng cỏi.

Anh ta khiến tôi điên tiết lên, nhưng đồng thời cảm thấy vui thích. Hàm răng trắng của anh ta sáng lên một nụ cười. Anh ta đặt lên vai tôi, lấy điếu thuốc tôi đang ngậm nơi miệng, kéo sát tôi vào người và hôn tôi. Đúng là điều tôi đang mơ ước, nhưng anh ta tỏ ra tàn bạo và khiến tôi đau đớn.

- Bill, em van anh, anh làm em đau!

- Anh ta không đoái hoài gì tới lời cầu khẩn của tôi, nhưng một lát sau, anh ta buông tôi ra và bắt đầu cởi đồ.

- Anh làm gì đó?

- Chúng ta đi tắm!

- Anh ta cởi những hột nút đầu tiên của áo sơ mi tôi đang mặc, nhưng nhường cho tôi cởi tiếp. Ánh trăng làm lấp lánh thân hình trơn bóng của anh ta.

- Nếu người ta thấy thì sao?

- Ở đây à? Không có gì nguy hiểm hết.

Chúng tôi chạy trên bãi xuống tới nước. Tôi rùng mình và cảm thấy bối rối, bao nhiêu sự tự tin của tôi đều bay bổng. Anh ta đùa tôi, hay là thành thực? Tôi yêu mến anh ta vô cùng.

- Dù sao, anh cũng thực lòng yêu em, phải không Bill?

- Anh hả? Anh không đếm xỉa tới những vết chân của em. Dĩ nhiên là anh yêu em thực lòng em bé. Anh yêu em vô cùng, nhưng chỉ có anh mới có thể cho phép anh yêu như vậy.

Tắm xong, chúng tôi trở lên bãi nằm nghỉ. Anh ta có bàn tay ấm áp và khỏe mạnh và miệng anh ta có vị mặn mà. Tôi không tìm được lời nào để nói. Hai thân hình nhịp nhàng của chúng tôi kết hợp trong một cơn khoái lạc chia sẻ trên bãi cát vàng dưới ánh trăng sáng.

Khi chúng tôi mặc đồ trở lại thì đã hơn ba giờ sáng. Tôi mệt nhoài, nhưng cảm thấy nguôi ngoai, khuây khỏa.

- Trưa mai em đi, Bill. Em có sẽ gặp lại anh không

- Dĩ nhiên là có. Anh nghĩ rằng anh sắp phải si tình em. Nhưng chúng ta cần phải đề phòng.

- Ai chớ?

- Ned. Anh không muốn làm khổ anh ấy. Anh ấy sẽ tự hỏi tại sao anh về trễ như vậy. Cần phải tìm một chuyện gì đó.

- Hãy nói là chúng ta trò chuyện với nhau.

- Tốt hơn nên nói chính em đã nói chuyện và giữ anh lại lâu như vậy. Em có đồng ý không, Ariel? Còn cả một buổi sáng trước khi em đi. Cũng sẽ khổ sở cho anh, vì có hàng ngàn chuyện anh muốn làm và nói với em. Nhưng lại phải chờ đợi. Như vậy thực không phải đối với em, em bé Ariel của anh.

- Đừng lo cho em. Hãy về trước, em sẽ theo sau ; có thể Ned còn thức.

Thực không phải là một uyển từ dễ yêu. Chưa bao giờ tôi cảm thấy xao xuyến như vầy, tôi gần như tới mức hối tiếc mọi điều. Nhưng tôi hy vọng một tương lai hạnh phúc với Bill, và quên đi những khía cạnh khó chịu.

Khi rời phòng để đi dùng điểm tâm, tôi cảm thấy như mình có tội. Ned chắc đã được má anh ta cho biết đầu đuôi câu chuyện – « Ariel đã giữ thằng Bill đáng thương tới bốn giờ sáng. Nó mệt gần chết và không làm việc nổi bữa nay » – Bà nhìn tôi và gật đầu chào lạnh lùng, cũng như ông Conant. Tôi muốn kể lại cho họ nghe tất cả câu chuyện: Rằng tôi và Bill yêu nhau. Họ sẽ hiểu, tôi thầm nghĩ. Nhưng không, tôi giữ vẻ cách biệt và im lặng, chấp nhận những cái nhìn buộc tội của họ như muốn nói với tôi:

Cô đã làm rối hai người con trai của chúng tôi như vậy! Trong khi chúng tôi đối xử rất tử tế với cô!

Và thế nhưng tôi đều thực tâm yêu mến họ và cảm thấy rất dễ chịu tại đây. Chúng tôi đã xử sự như hai kẻ ngu qua sự trốn đi riêng đêm hôm qua, nhưng Bill thực bất công đổ trút hết trách nhiệm cho tôi.

Anh ta dậy trễ và diễn màn kịch mà chúng tôi đã soạn trước.

- Tôi mong rằng tối nay cô sẽ tìm một đám thính giả khác, anh ta nói. Tốt hơn hết là kẻ nào không phải làm việc hôm sau.

- Tôi lấy làm tiếc, Bill. Tôi không để ý tới đồng hồ. Tôi cần phải nói chuyện với một người nào đó. Đáng lẽ anh phải cho tôi biết là đã quá muộn.

- Như vậy không được lễ phép cho lắm!

Đứng quanh chúng tôi, những người khác đều nghe rõ. Ông Conant đề nghị chúng tôi cùng đi tắm. Trong khi chúng tôi lội, Bill tới gần tôi và nói:

- Êm thắm lắm. Hãy giữ vững.

Nhưng thực sự căng thẳng cứ gia tăng. Tôi có cảm tưởng mỗi lời nói được thốt lên đều vô nghĩa, hoặc chứa đầy một sự tàn nhẫn thản nhiên nhắm vào tôi. Ned thích thú với hoàn cảnh nầy: anh ta rất có lý để dứt khoát với tôi kịp thời. Tôi chịu đựng lòng không thù hận, chỉ tự trách mình. Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy thúc thủ vì tôi thực sự nặng tình yêu Bill và không muốn mất anh ta. Có thể một ngày nào đó anh ta sẽ cho phép tôi giải thích với ba má anh ta những gì đã xảy ra. Sự phản bội đó tôi xem như càng thêm tồi tệ vì tôi vẫn còn giữ tình bạn với Ned, nguyên vẹn như trong buổi gặp gỡ đầu tiên. Bill thì khác hẳn. Đó là một người mà tôi muốn tùy thuộc hoàn toàn, và điều đó chưa hề xảy ra cho Ariel Ron.

Buổi sáng hôm đó, tôi hút rất nhiều thuốc: tôi giã đò ngủ trong khi tắm nắng trên bãi và nôn nóng ước ao có thể làm cho đồng hồ chạy mau hơn. Trại lính, quân đội, ngôi nhà cha mẹ, hình như tất cả đều có vẻ đáng được chọn hơn cảnh nầy. Tôi không hiểu tại sao Bill nhìn tôi với vẻ buộc tội bằng đôi mắt đầy sự khinh bỉ. Khi tới giờ khởi hành, tôi hôn ông bà Conant cám ơn họ và từ giã hai người con trai. Hai người nầy cần phải đưa tôi ra ga. Tôi lấy cái va li nhỏ bé của tôi, và sửa soạn.

- Các anh đưa tôi chớ? Tôi hỏi nơi ngạch cửa.

- Ned sẽ đưa cô, Bill nói. Anh ấy muốn nói chuyện với cô. Tôi thì tôi ở lại.

- Hoặc cả hai anh đều đưa tôi hoặc tôi tới ga một mình.

Tôi sợ còn lại một mình với Ned. Anh ta nhìn tôi một cách kỳ lạ.

- Tôi có chuyện muốn nói với cô, anh ta nói. Tôi không nghĩ rằng cô thích để cho Bill nghe những gì tôi sắp nói.

- Không có gì để giấu Bill. Với lại anh ấy cũng đã nghe không ít. Và nếu anh ấy không được phép nghe thì tôi cũng vậy, tôi sẽ đi một mình.

Cuối cùng, cả hai đều đi. Ned trách tôi đã xử sự khác biệt với con người buổi đầu mà tôi đã khoác lấy hay giả đò khoác lấy ; anh ta mong rằng sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa. Giọng nói của anh ta gay gắt khó chịu và tôi sôi sục vì giận dữ. Tôi tìm kiếm trong đôi mắt Bill một dấu hiệu thân hữu, tôi chờ đợi một câu nói dễ thương, một bàn tay ấm áp của anh ta. Nhưng anh ta khoác một vẻ hững hờ đâu đâu. Tôi nuốt nước mắt và cảm thấy rất cô đơn.

- Thôi đi! Tôi hét lên.

Nhưng anh ta cất cao giọng nói, và môi nở một nụ cười độc ác:

- Ngoài ra, cô lại còn dẫn em tôi đi, bắt nó thức suốt đêm để nghe cô tán hươu tán vượn.

Lần nầy, nước đã tràn ly.

- Bill không đủ trưởng thành để nói cho anh biết sao?

- Không, Bill cao thượng hơn là cô đã nghĩ. Nó sẽ không nói gì và cô cần phải cám ơn nó.

Cám ơn Bill! Đột nhiên tôi cảm thấy đã quá mức chịu đựng và không thể chịu đựng thêm nữa. Có thể đó là sự căng thẳng của buổi sáng đã hành hạ tôi, hoặc ý nghĩ dù sao tôi cũng sẽ giữ lại Bill, và chuyện ghen tuông giữa hai anh em sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra. Tôi biết rằng Ned sẽ khổ tâm, nhưng Bill có nói rằng anh ta yêu tôi. Tôi quay sang Ned.

- Nầy, Ned. Câu chuyện được cho là chuyện tâm tình đã kéo dài suốt đêm là chuyện được bịa ra để anh không phải khổ tâm. Nhưng giờ đây, sự việc đã đi quá xa, xa thực xa đối với tôi. Người em thân yêu của anh, mà theo anh tôi cần phải cám ơn, đã làm tình với tôi tối hôm qua.

Tôi im lại và bước lui một bước. Ned nhìn Bill, và kêu lên:

- Không!

Nhưng Bill bước tới và tát mạnh tôi. Nước mắt trào ra và tôi không làm sao ngăn lại. Ned bật lên một nụ cười vang dội và thỏa mãn.

- Em có thể đi với cô ta nếu em muốn, Bill.

Bill đi theo Ned, choàng tay qua cổ anh và nói:

- Hai anh em mình hãy trở về. Em không có một điều gì để nói với Ariel. Em yêu cô ta và anh cũng vậy, nhưng chúng ta hãy về. Cô ta thừa sức lo liệu một mình.

Hai anh em, vẫn cao lớn và khỏe mạnh như bao giờ, xa đi. Tôi sẽ không bao giờ gặp lại họ, tôi thầm nghĩ. Tôi thua cuộc hoàn toàn và không có gì là công bằng cho lắm. Gò má tôi nóng bừng, nước mắt tôi rơi xuống, chúng cứ rơi, tôi tự nhủ, và cả hai anh em hãy đi khuất đi! Đời không chỉ có mình họ. Nhưng ý nghĩ đó không đủ để an ủi tôi, trong khi Ned và Bill khuất dạng nơi một góc đường. Nhưng nghĩ tới chuyện đó, có ích gì đây? Bới tìm trong các kỷ niệm để làm gì?Một cái tháp đã sụp đổ, tôi cần phải xây dựng một cái khác vững chắc hơn.

Đi bộ làm cho tôi cảm thấy nóng nực, nhưng ngọn gió biển nghe ẩm ướt và mặn. Nhà ga bên đường có một ghế dài, tôi ngồi xuống đó trong mười phút chờ đợi. Nếu có mười phút nào mà tinh thần tôi hoàn toàn trống vắng thì chính là mười phút nầy đây. Xe tới. Tôi trở về thành phố, đi vô một tiệm cà phê và gọi một tách lớn cà phê đen.

- Nhớ đừng để đường.

Tôi cảm thấy khó chịu khi tới trại. Chuyến về phép của tôi không có gì dễ chịu hoặc khỏe khoắn. Tại nhà, tôi vẫn để nguyên một tình trạng như trước, phần lớn vì tôi quá bận rộn vì những vấn đề tình cảm riêng tư để quan tâm nhiều tới câu chuyện ba má tôi, và tôi cũng không cả thử nói chuyện với ba tôi. Giờ đây, tôi coi như cầm đầu sáu mươi tân binh mà không cảm thấy hào hứng một chút nào, và biến họ trở thành lính, trong vài tuần lễ. Tôi chua xót vô cùng.

Cấp bực trung úy cho phép chúng tôi ngủ bốn người một phòng. Chúng tôi được vài buổi tối tự do và trong ngày, trong khi các trưởng toán có trách nhiệm huấn luyện thực sự và các trung úy chỉ lo giám sát, thỉnh thoảng chúng tôi có thể bỏ một vài giờ để chạy ra phố ; nhưng chuyện đó không thường xảy ra.

Tôi đi ngay tới căn phòng người ta đã chỉ định và trông thấy Tamar nằm trên giường. Tôi quăng những cái bịt xuống đất và chào nó lấy lệ. Nó mỉm cười và hỏi tôi:

- Chuyện du dương của bồ với anh em Conant ra sao?

Câu hỏi đó là giọt nước làm tràn ly!

- Rất đẹp, cám ơn.

Nhưng giọng nói và dáng vẻ của tôi đã không che đậy được sự thực.

- Xin lỗi, Ariel, mình không muốn làm cho bồ phật ý. Bồ nên sửa soạn. Trong mười lăm phút nữa, tất cả chúng ta phải trình diện tại văn phòng Chỉ huy trưởng. Chúng mình sẽ gặp lại tại đó.

Nó bước ra, vẻ bực tức. Chắc tôi đã trả lời nó bằng giọng cộc lốc ; nhưng nhứt là tôi không hỏi xem chuyện tình nó ra sao! Chắc nó đã trở về làng, trải qua những đêm dài trong ruộng nho với vị hôn phu của nó, và đi dạo nhiều giờ trên các cánh đồng. Tôi tưởng tượng nó đang vạch ra những kế hoạch tương lai, trong khi tôi cứ chạy lòng vòng, cố biến các khăn tay thần diệu thành những con thỏ và thất vọng khi nó trở lại là những vuông lụa đơn giản.

Tôi nối gót theo nó vô văn phòng Chỉ huy trưởng để nhận chỉ thị. Tôi được sáp nhập vô Trung đội A, vào lúc bốn giờ chiều tôi sẽ thay thế một vị sĩ quan của NCO đã tạm thời nắm quyền chỉ huy và sẽ trao quyền lại cho tôi. Phần lớn trong ngày, tôi ngồi mơ hồ nghĩ tới Bill và Ned, tới má tôi, em Gal, vừa lắng nghe những đứa khác bàn cãi những gì họ sẽ nói với các tân binh của mình khi nhận lãnh quyền chỉ huy. Tamar ngồi xuống cạnh tôi ngay trước khi chúng tôi tới thao trường. Nó quay sang tôi và điềm nhiên hỏi:

- Ariel, bồ sẽ cố gắng để trở thành loại chỉ huy nào?

- Mình sẽ không cố gắng, mình sẽ để tự nhiên trở thành một kẻ chỉ huy dở.

- Tại sao?

- Vì nhiều lí do. Trước hết, mình không thích phụ nữ. Thứ hai, mình ghét bất cứ một nhóm nào gồm sáu mươi người kết thành khối. Thứ ba, mình không muốn chỉ huy ai hết, và càng ít hơn nữa chỉ huy các đứa con gái mà mình không mảy may quan tâm.

Tamar bật cười.

- Bồ sẽ nghiêm khắc với họ chớ?

- Không phải nghiêm khắc chỉ vì thích nghiêm khắc, nhưng mình sẽ không là một mẹ hiền. Mình hoàn toàn không biết mình sẽ trở thành gì.

Tamar muốn biết tôi sẽ nói những gì với Trung đội nhận lãnh quyền chỉ huy ; tôi chỉ có thể trả lời với nó:

- Mình sẽ nói với họ những gì thoáng qua trong đầu, chẳng hạn súng của họ cần phải luôn luôn dầu mỡ đàng hoàng, mắt và tai họ phải thính, họ cần phải chào khi nào cần. Tôi cũng sẽ nói là họ không có gì phải sợ.

Bốn giờ kém năm ; tôi chấm dứt câu chuyện với Tamar, thay đồ mau lẹ, chụp cái mũ bê rê vô đầu và tới cái trại rộng lớn bằng cây nơi sẽ diễn ra lễ bàn giao chức vụ.

Vị sĩ quan của NOC ra lệnh cho Trung đội đứng nghiêm khi tôi xuất hiện, quay lại chào tôi và cho biết có mặt đông đủ và đúng nghi cách. Tôi chào lại, và quay sang Trung đội của tôi.

- Các bạn có thể ngồi xuống, tôi nói. Và có thể lột mũ ra, nghỉ ngơi một chút.

Tôi thừa lúc họ ngồi nghỉ quan sát các tân binh thân yêu của tôi. Phần đông có vẻ chưa quen với bộ quân phục ; có những khuôn mặt nhợt nhạt, sợ hãi và nhiều cặp mắt han hỏi lo âu. Không một ai khoác vẻ thách thức cũng như tỏ ra khôn lanh với tôi. Họ lặng nhìn tôi để xem thử có thể chờ đợi nơi tôi một kẻ để họ nương tựa, để an ủi, giúp đỡ họ hiểu rõ mọi việc. Tôi cảm thấy bối rối. Tôi những tưởng họ sẽ có những bộ mặt để lộ niềm tự tin, có phần nào thù nghịch. Thay vì vậy, họ khiến tôi có cảm tưởng họ muốn cầu cứu. Đó là một hình thức yếu đuối mà không bao giờ tôi biết cách đề kháng. Tôi mỉm cười với họ và bắt đầu một bài diễn thuyết ngắn:

- Các bạn có một cái lợi hơn tôi là biết tên tôi. Tôi mong sẽ sớm biết tên các bạn. Những gì tôi có thể nói với các bạn hôm nay, là khi thời gian thụ huấn chấm dứt, ngày đầu tiên nầy đối với các bạn sẽ như là một giai đoạn vui thích.

« Tôi ở đây với một mục đích duy nhứt: giúp đỡ các bạn. Ở đây các bạn sẽ không được hài lòng cho lắm. Không một người nào cảm thấy hài lòng. Nhưng đó là một điều thông thường cũng như thông thường không một người nào ưa thích chiến tranh. Các bạn sẽ học cách sử dụng võ khí, không phải để vui đùa mà bởi vì các bạn là phụ nữ Do thái, và vì phụ nữ Do thái, cũng giống hệt như các thanh niên Do thái, phải biết cách bảo vệ tổ quốc khi bị tấn công.

« Để càng được dễ dàng hơn, các bạn cần phải tập yêu thương lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau, phải chào theo bổn phận đòi hỏi và vui vẻ làm mọi việc tạp dịch của đời lính. Hãy dùng điểm tâm bằng bánh bích qui và cà phê tại câu lạc bộ nếu các bạn có phương tiện ; các bạn sẽ không mập bằng khi dùng pa tê của nhà ăn.

Các trưởng toán sẽ chuyển lại cho các bạn các mệnh lệnh chi tiết. Có một điều mà tôi sẽ không chấp nhận: sự trễ nãi khi tập họp hoặc trong việc thi hành, các bổn phận khác.

« Riêng phần tôi, tôi là sĩ quan của các bạn, các bạn hãy gọi tôi là Trung úy Ariel. Các bạn có thể dành sự chào hỏi cho các sĩ quan thượng cấp, khỏi phải chào hỏi tôi. Các bạn có thể nói với tôi một cách tự do và thẳng thắn và tôi mong rằng các bạn sẽ sớm nhận thấy ở đây không có gì có thể làm cho các bạn phải sợ hãi. Các bạn sẽ nghe lạnh khi thức dậy vào bình minh, đôi khi các bạn sẽ nhận thấy sự tập dượt rất gian khổ. Nhưng các thanh niên của chúng ta còn chịu đựng gian khổ và lâu dài hơn nhiều. Mặt khác, các bạn còn được may mắn là chúng ta không đang ở vào mùa mưa.

« Tôi sẽ không phạt, cũng không hành hạ, thiên vị, hay đày đọa một người nào trong số các bạn, và hãy quên đi những câu chuyện khủng khiếp mà người ta có thể kể về trại lính, bởi vì chúng đều sai hết. Có ai muốn hỏi điều gì không? »

Một đứa trong số ấp úng hỏi:

- Thưa Trung úy Ariel, có thực là chúng tôi phải ngủ với súng không?

- Đúng, hoàn toàn đúng như vậy. Các bạn sẽ quen đi. Và khi trời nực, nó sẽ làm cho các bạn mát. Cây súng của các bạn không phải là đồ chơi, nó mắc kinh khủng đối với quốc gia nhỏ bé của chúng ta. Tôi sẽ không nói gì nếu các bạn nhịn tắm vòi nước trong sáu tuần lễ, nhưng tôi sẽ không để yên cho các bạn nếu súng của các bạn không được sạch sẽ và vô dầu mỡ đàng hoàng.

- Chúng tôi có thể viết thư về nhà không? Một đứa con gái tóc nâu với vẻ buồn rầu, ngồi nơi tận cùng, hỏi.

- Dĩ nhiên, các bạn không thể gởi sơ đồ của trại, cũng như sự mô tả chi tiết kho vũ khí. Nhưng các bạn được phép viết bất cứ điều gì khác. Nhân viên kiểm duyệt sẽ không tỏ ra nghiêm khắc nếu các bạn viết thư cho mẹ hoặc tình nhân rằng các bạn thù ghét quân đội.