← Quay lại trang sách

Chương 6

Họ tiếp tục hỏi tôi trong khoảng mười phút. Sau đó viên hạ sĩ ra lệnh cho Trung đội đứng nghiêm, chào tôi và nắm quyền điều khiển. Sau khi tôi rời trại và các tân bình được thả ra trong phần còn lại của buổi chiều, một đứa con gái thấp và béo mập tới tìm tôi và hỏi thử xem nó có thể nói chuyện với tôi một giây lát không.

- Vấn đề gác đêm, nó nói. Tôi không thể nào gác đêm một mình. Tôi sẽ ngất đi vì sợ hãi, và tôi không muốn những đứa khác biết. Thực đó, thưa Trung úy Ariel, tôi không thể nào ở một mình trong bóng tối.

- Cô tên gì?

- Judith.

- Tốt lắm, Judith, tôi sẽ xem tôi có thể làm được gì cho cô.

Judith lui gót khá hài lòng, nhưng câu chuyện đó làm tôi rối trí bằng cách cho tôi thấy rõ tôi sợ những trách nhiệm mới như thế nào. Mọi ước muốn hăng hái sử dụng quyền hành đều biến mất nơi tôi. Tôi không cảm thấy một tình cảm hùng mạnh nào, cũng không mảy may ham muốn bắt người khác làm theo ý quyết của mình. Tôi nhận thấy Trung đội của tôi giống như một phòng trẻ em, và các tân binh là những đứa bé gái mới tập đi. Tôi cần phải uốn nắn họ một cách tế nhị, bằng những lời lẽ ngon ngọt chớ không – theo như tôi đã ngỡ trước đây – bằng những tiếng gay gắt và roi vọt. Chúa cũng biết rằng dù vậy tôi vẫn không hề có một sở thích nào để trở thành chị vú hay người mẹ trong gia đình!

Mỗi đứa là một cá nhân, và mỗi đứa, một cách riêng lẻ, cần phải chuẩn bị cho đời lính đang chờ đợi họ. Tôi cần phải để ý tới từng nhân cách, những vấn đề và ước vọng của từng cá nhân. Điều đó đòi hỏi về phần tôi một tánh kiên nhẫn mà tôi không mấy sở trường, trừ khi để phục vụ cho quyền lợi của chính tôi.

Câu chuyện đó hình như không giúp ích được gì cho tôi. Tôi không thấy có lợi gì để giúp đỡ một đám con gái trở thành những người lính giỏi. Triết lý ở đời của tôi bao giờ cũng thúc giục tôi hãy sử dụng các khả năng của mình. Khi nào gần như chắc chắn rằng tôi có lợi hoặc là tôi hãy tích trữ chúng cho tới bao giờ các cơ hội thắng lợi được cải thiện. Tôi bắt đầu thoáng thấy cái tương lai gần gũi của tôi có vẻ trơ trụi và vô tích sự thì đúng hơn. Tôi nghĩ tới Bill và Ned. Tôi có hoàn toàn thất bại trước họ không? Nếu có, điều đó không quan trọng, nếu không, chính những đứa trẻ với những tiếng bập bẹ đầu tiên nầy, những tân binh khúm núm, sợ sệt và sẵn sàng nhứt động nhứt tĩnh đều trông cậy vào tôi sẽ là tất cả những gì còn lại để tôi, một đứa con gái rất thông minh và tài giỏi, chứng tỏ sự thông minh và tài giỏi của mình. Dù sao, cũng không có gì để khoe khoang.

Hôm sau, tôi phải thực hiện cuộc giám sát theo thông lệ vào mỗi sáng. Tôi còn nhớ tôi đã thù ghét tới mức nào sự phát minh đáng tởm đó trong thời gian tôi thụ huấn: sự hối hả vào những giây phút cuối cùng, nỗi lo sợ đã sao lãng một chi tiết nhỏ, cảm giác nhẹ nhõm khi mọi việc đã xong xuôi. Có hề gì tới tôi chớ nếu có một chút bụi trên mép cửa sổ, nếu các bộ quân phục không được ủi tử tế, sàn nhà quét không sạch và các quân trang thiếu trật tự? Và nghĩ trong chiều hướng đó, việc Judith có sợ hãi bóng tối thì có hề hấn gì tới tôi?

Trung đội xếp thành hai hàng, sẵn sàng cho cuộc thanh tra ; tôi nghe những đứa con gái thầm thì với nhau – « Bà ta kìa ». « Hi vọng là bà ta đã ngủ ngon! » – hệt như chúng tôi đã thầm thì với nhau năm rồi. Những lời thì thào im lại khi tôi tới gần. Tôi lần lượt nhìn mặt mỗi đứa ; tất cả đều có vẻ rất nghiêm chỉnh, lo lắng, gần như hổn hển!

- Cô tên gì? Tôi hỏi một đứa.

- Thưa Trung úy Ariel, Naomi.

- Vậy thì Naomi, vật nầy có phải của cô không?

Tôi lượm lên một cái khăn tay dưới giường. Tôi trông thấy nó xúc động ra mặt và gần như muốn khóc. Tôi mỉm cười với nó.

- Hãy nhét nó xuống nệm lần sau để tôi không trông thấy nó.

Tôi hỏi một đứa khác:

- Sao cô lại mang dép?

- Giày của tôi không vừa chân và người ta có cho tôi biết phải nhiều ngày nữa tôi mới đổi được.

- Hãy tới gặp tôi sau cuộc thanh tra và chúng tôi sẽ tìm cho cô một đôi giày vừa chân.

Tôi đi tới giữa hai hàng tân binh, mắt lom lom, kéo lên ở đây cái mũ bê rê, kia một cái mền, xem xét kỹ lưỡng từng cây súng để xem có chút bụi hay cát nào không. Có một cây súng rõ rệt không được lau chùi. Thủ phạm giải thích rằng nó không có thời giờ vì nó phải quét đường.

Tôi cho nó ra ngoài kèm thêm lệnh phải lau chùi cây súng cho bóng và trình cho trưởng toán xem lại.

Một đứa khác không đánh bóng đôi giày. Nó tên Gallia, và không đánh giày vì nó không biết cách.

- Tôi chưa hề làm việc đó.

- Ai đánh giày cho cô ở nhà?

- Chị ở.

Tôi nhìn quanh và trông thấy ở sát bên cạnh có một đứa con gái nhỏ thó, tóc đen nhánh, nét mặt dịu dàng, và mang tên Rachel. Chắc chắn gia đình Rachel không có chị ở.

- Rachel, tôi nói với nó, lấy bàn chải và xi ra dẫn Gallia ra ngoài và dạy cho cô ta cách đánh giày.

Tôi quay sang Gallia:

- Còn cô, Gallia, ngày mai giày cô phải bóng như gương.

- Thưa vâng? Trung úy Ariel.

- Khi xong cuộc thanh tra tôi quay về phía họ và nói:

- Không được hoàn hảo cho lắm, các bạn cũng biết. Nhưng đối với lần đầu tiên, các bạn đã xoay xở không đến nỗi tệ. Hãy nhớ rằng chỉ có một lần đầu tiên duy nhứt mà thôi. Giờ đây, hãy tản hàng.

Tôi bước ra với đứa con gái không có giày vừa chân và, sau một hồi tranh chấp ngắn ngủi với người thủ kho, chúng tôi có được đôi giày như ý. Giữa lúc đó, một đứa con gái với điệu bộ quái gở, mặt đầy tàn nhang, tới bên tôi mặt buồn rầu và tay cầm một bức thư, cho biết nó cần về phép một vài giờ.

- Mẹ tôi bị bịnh. Có viết trong thư.

Tôi nhìn nó và tin chắc nó nói dối. Nó đỏ bừng cả hai má.

- Phải điền cho tôi một lá đơn xin phép.

Nó đã chuẩn bị trước và trao cho tôi. Tôi đọ với bức thư nói là mẹ nó bịnh và nhận thấy tuồng chữ giống nhau.

Nó tên Hannah. Tôi ra lệnh nó theo vô phòng tôi, nó bạo dạn bước theo ; vô tới phòng, tôi hỏi nó:

- Tại sao cô muốn về phép, Hannah?

- Tôi đã có trình. Mẹ tôi bị bịnh.

- Phải, tôi có nghe. Nhưng hai giờ giấy nầy có cùng một tuồng chữ. Chắc cô phải có một lý do nào đó. Lý do nào?

Nó cúi đầu và lầm bầm:

- Nếu Trung úy không cho phép, thì thôi kệ.

Nó đứng lên để bước ra.

- Ngồi xuống đó, Hannah. Hãy cho tôi biết tại sao cô muốn về phép.

- Anh ta là người yêu của tôi. Anh ta đi ngoại quốc trong nhiều tháng và tôi muốn đưa tiễn.

- Vậy thì cô sẽ không được đi phép, và lý do duy nhứt khiến cô không được đi phép là vì cô đã nói dối một cách ngu xuẩn. Đáng lẽ cô phải cho tôi biết sự thực ngay từ lúc đầu. Xong rồi. Cô hãy trở về trại.

Sau đó một đỗi, khi tôi đi ngang qua các trại binh, một nữ tân binh tới giáp mặt tôi.

- Xin Trung úy Ariel tha lỗi, nhưng tất cả chúng tôi đều nhận thấy Trung úy nên cấp phép cho Hannah về thăm mẹ.

- Rất tiếc. Không thể được. Hannah biết rõ lý do, nhưng đó là chuyện riêng giữa tôi và cô ta.

- Chị em trong Trung đội nghĩ rằng như vậy thực bất công.

- Trung đội có một vị chỉ huy để nghĩ thay cho họ.

Tôi không soạn một kế hoạch chỉ huy nào cho giai đoạn của tôi. Tôi chỉ quyết định hành động tùy theo những lý do vững chắc của các sự việc có thể hiện ra. Cũng không phải dễ dàng, và thường khi tôi phải làm trái ngược với cá tính của tôi.

Vào cuối tuần, tới phiên Trung đội tôi gác. Tôi đi tới các trại binh để lập danh sách những đứa phải đi gác và lửng lơ hỏi.

- Có một người nào tình nguyện gác đêm không?

Phải gác một mình. Chắc chắn sẽ không có một đứa nào ghi tên.

- Thưa Trung úy Ariel, xin Trung úy vui lòng ghi tên tôi.

Ngạc nhiên, tôi đưa mắt tìm kiếm. Đó là một đứa con gái trầm lặng không có vẻ ưa nhập bọn với những đứa khác.

- Tốt lắm, vậy tôi ghi tên cô vô danh sách.

Tôi ngỡ rằng chỉ có Ariel Ron mới thực sự muốn gác đêm một mình. Tôi khó tin đứa con gái thực thà đó. Bao giờ tôi cũng khó tin rằng một người nào đó lại có cùng sở thích và cùng những động cơ tâm lý giống như tôi. Tôi nghĩ rằng không chừng nó có một lý do riêng để muốn gác đêm ; do đó, khi trông thấy nó một mình, tôi tới giáp mặt nó như thể tình cờ và tôi đặt câu hỏi.

- Để được một mình, chỉ vậy thôi, nó nói với một nụ cười héo úa. Tôi thích sự cô đơn.

Tôi chán nản nhưng cố gắng che giấu: Tôi dán danh sách trên cửa và bước ra. Tôi có nghe tiếng chân chạy sau lưng và quay lại trông thấy mắt khẩn cầu của đứa con gái tên Judith ngày đầu tiên đã tới thú nhận với tôi nỗi hãi hùng của nó khi nghĩ tới cảnh chỉ có một mình trong bóng tối.

- Thưa Trung úy Ariel, tôi van Trung úy! Tôi có thưa với Trung úy là tôi không thể ở trong bóng tối một mình và Trung úy lại chỉ định tôi gác đêm. Trung úy không thể… tôi lấy làm tiếc… nhưng Trung úy không thể…

- Mọi sự sẽ tốt đẹp. Judith, cô đừng lo ngại. Tôi sẽ cùng gác với cô.

Tại sao tôi nói câu đó? Khổ chưa tại sao tôi lại phải nắm tay Judith trong bóng tối? Tại sao tôi không chỉ định cho nó một phiên gác khác, với bạn đồng đội, hai đứa có thể chuyện trò suốt đêm? Tại sao tôi lại tự làm khổ bằng cách cố tập cho đứa con gái đó thắng được sự sợ hãi? Tôi tự đặt các câu hỏi đó với niềm giận dữ, nhưng, tôi tự trả lời một cách dễ thương.

Đêm xuống. Đó là một đêm sáng trăng, và Judith vác súng lên vai, tới địa điểm mà tôi đã chỉ cho nó vừa cho biết là tôi sẽ tới với nó, vài phút sau. Tôi thấy nó ngồi dưới đất, vẻ mặt lo lắng chờ đợi.

- Trung úy đừng bỏ tôi một mình, nó van xin.

- Không, tôi sẽ không bỏ cô một mình. Nhưng đừng sợ, Judith.

Tôi có cảm tưởng trấn an một đứa trẻ khóc trong bóng đêm. Tôi điềm nhiên nói với nó và hai đứa bước đi đôi chút.

- Cô sợ gì, Judith?

- Tôi không biết rõ. Mỗi bụi rậm đều như sống động đối với tôi. Và tiếng động của cành lá, người ta có thể cho là tiếng người nói chuyện. Lúc nào tôi cũng ngỡ nghe thấy một người nào đó.

Có thể cô có lý, trong một ý nghĩa nào đó. Hãy nhìn cái cây, kia, trước mặt chúng ta. Nó mệt mỏi. Những cành lá của nó tựa lên cái cây nhỏ hơn và nói về thời kỳ chúng thuộc về một cái cây trẻ và tươi tốt. Hãy nhìn bụi rậm kia, hãy mở banh mắt để nhìn. Người ta có thể nói đó là đứa con gái đang ngủ, quấn trong một cái mền. Dĩ nhiên là nó cũng ngủ ; người ta gọi bụi rậm đó là « giống lười » vì gần như nó không bao giờ động đậy.

Judith cười dịu dàng và và tôi nói tiếp:

- Hãy nghe những con chim ríu rít. Có những con chim con trong ổ không muốn ngủ. Cô có thấy cái khối mờ mờ đằng kia không? Đừng sợ, đó chỉ là một đống vật dụng do các tân binh bỏ quên lại, họ sẽ bị phạt vì tội lơ đãng. Cô có thể quan sát, lắng nghe và kể lại một câu chuyện hay về bụi rậm lười biếng không thể ngủ vì tiếng chim ríu rít ; và cái cây to lớn, đằng kia, lay động các cành lá như cô cũng thấy, và nói mọi người hãy im lặng và ngủ. Có nhiều chuyện để thêu dệt, và cô sẽ cảm thấy một tình bạn dành cho những cái cây, những bụi rậm và những con chim đã ở chung với cô trong bóng đêm…

Một lát sao, tôi nói với nó:

- Judith, tôi phải để cô lại với các bạn trong giây lát. Cô không có gì phiền phải không? Tôi phải đi xem coi mọi việc có đâu vô đó không tại cổng trại.

Nó ngần ngừ và trả lời:

- Trời tối thui, phải không Trung úy? Thưa không, Trung úy Ariel, tôi không có gì phiền hết. Trung úy có thể đi.

Tôi vắng mặt độ nửa giờ. Khi tôi trở lại, Judith nói với tôi bằng một giọng thực điềm nhiên:

- Tôi thật là ngu, Trung úy. Trung úy không phải ở lại. Giờ đây mọi sự rất tốt đẹp. Lần sau tới phiên gác của Trung đội, Trung úy hãy để tôi gác đêm.

- Tốt lắm, Judith. Hãy gác suôn sẻ.

Các tân binh của tôi trạc tuổi tôi hoặc lớn hơn chút đỉnh. Do đâu mà tôi có ảnh hưởng đối với họ? Tôi bắt đầu nhận thấy nơi tôi hai đức tánh hoàn toàn mới mẻ: tánh kiên nhẫn và một sự tò mò quan tâm tới những gì liên hệ tới người khác chớ không chỉ riêng con người tôi. Nói rằng những thay đổi đó làm tôi khó chịu là xem thường sự thực: tôi không còn nhận ra tôi nữa và tôi vừa ngạc nhiên vừa giận dữ. Tôi quyết định phải chiến thắng những tình cảm mới mẻ đó và yên chí về tính cách tạm thời của nó. Tôi nảy sanh ý nghĩ trừng phạt các tân binh: một cái phạt nhẹ để xếp họ trở về đúng chỗ. Chỉ có Chúa mới biết họ thường đáng bị như vậy không!

Đêm đó, lòng đầy chua xót và có lẽ ý muốn trả thù họ, tôi chờ đợi tới nửa đêm và lặng lẽ thức dậy: tôi tròng một cái quần trây di mang đôi giày to lớn, khoác cái áo thun dài tay, đội một mũ bê rê và tới phòng ngủ của họ.

Mọi vật đều chìm trong một bóng tối hoàn toàn. Không một âm thanh vọng lại từ các dãy giường, ngoại trừ tiếng ngáy đây đó. Tôi chờ đợi mắt tôi quen với bóng tối và tôi từ từ bước tới giữa các dãy giường. Tôi trông thấy vật mà tôi chờ đợi, một cây súng để hở ra ngoài. Tôi giơ bàn tay, cầm lấy cây súng và nhè nhẹ nhắc nó lên khỏi giường… tim tôi đập mạnh.

Cầm súng trên tay, tôi trở ra cửa, bật lên tất cả các ngọn đèn và chờ đợi.

Một vài đứa nhúc nhích trên giường, các đứa khác lầm bầm những lời khó hiểu. Tôi cất cao giọng ra lệnh Trung đội hãy thức dậy. Tôi đi qua giữa các hàng người, kéo mền và lắc mạnh những đứa còn ngủ.

- Thức dậy và mọi người hãy mặc đồ vô, tôi hét lên. Hãy cầm súng lên ; đội nón và tới xếp hàng trước các trại binh trong năm phút.

- Mấy giờ rồi? Họ hỏi.

- Các bạn đặt câu hỏi sau, mau lên.

Ngạc nhiên, sợ hãi, họ dụi mắt tuân lệnh ra xếp hàng bên ngoài và thì thào với nhau.

- Im lặng, tôi ra lệnh. Người nào nói ngoài câu chuyện sẽ bị phạt.

Tôi ra lệnh họ quay trái, súng trên vai, và bước tới bước, một hai, một hai, một hai… giọng nói của tôi vang dội trong bóng đêm lặng lẽ.

Tôi không suy nghĩ, không mảy may cố gắng giải thích tôi đang làm gì và tại sao tôi lại làm. Tôi chỉ đếm bước và lửng lơ canh chừng họ. Trung úy Ariel dễ thương và tử tế với họ cuối cùng cho thấy bà ta khác hẳn với những gì họ ngỡ. Họ biết rằng tôi đã bắt gặp một cây súng để hở ra ngoài: tôi đang vác nó, và, ngoài ra, có một đứa không có súng. Không một ai phản đối trò ma cũ ăn hiếp ma mới nầy. Họ không một lời chống chế và ngoan ngoãn tuân lệnh.

Trải qua ba giờ đồng hồ, chúng tôi bước và cảm thấy mỗi lúc người một thêm nóng. Những tia nắng đầu tiên của mặt trời ban mai chiếu sáng những khuôn mặt mệt mỏi và đầm đìa mồ hôi. Các cây súng nặng trì. Ngay cả cây súng của tôi cũng nặng hơn thường lệ gấp năm lần. Bàn chân đau đớn. Chúng tôi đi vòng quanh và sắp trở về trại khi tôi ra lệnh:

- Đứng lại! Vừa nói thêm: Tôi bắt đầu tin rằng tôi rất đỗi khoan hồng đối với các bạn ; kết quả, các bạn sẽ được buông tha. Các bạn cần phải nhớ rằng rốt cuộc các bạn chỉ hưởng được những gì đáng hưởng, và tôi còn thời giờ để canh chừng.

Tôi trả súng lại cho can phạm, kế tôi nói:

- Đây không phải là cây súng duy nhứt tôi có thể lấy được trong giấc ngủ của các bạn. Từ nay hãy cẩn thận coi chừng.

Chúng tôi trở về trại. Trước khi cho tản hàng, tôi nói với họ hãy sẵn sàng để tập thể dục trong mười lăm phút nữa như thường lệ, với súng ống.

Tôi trở về phòng, đi tắm, bận lại bộ quân phục và bắt đầu cảm thấy dễ chịu.

Tại sao tôi hành động như vậy? Không phải vì cây súng tôi đã bắt gặp. Nếu không trông thấy nó, tôi sẽ tìm một cớ khác cũng tương xứng để khiến họ xuống giường và đưa họ đi tập cơ bản thao diễn. Chắc chắn không phải vì sở thích mà tôi đã trải qua hằng cây số như vậy.

Đó là một loại thử thách mà tôi tự dành cho tôi, nhưng thử thách điều gì? Tôi cần phải cảm thấy rằng như vậy tôi đã phục hồi sự tự tin, trả tôi về lại cá tính thực sự của tôi, vụ lợi, trên trước và lãnh đạm.

Nhưng giờ đây tôi biết rằng cuộc thí nghiệm không suôn sẻ lắm. Kết quả mong manh và thiếu sót.