Chương 7
Điều duy nhứt còn lại phải làm là tối nay tôi sẽ lại về nhà. Ít ra, tôi cũng sẽ làm chủ được tình thế. Tôi tin chắc như vậy không thua gì một đấu thủ tin nơi đai nịt của mình. Đó là đai nịt kín đáo của tôi, và tôi muốn chứng tỏ rằng nó chịu đựng được. Không phải là tôi vui vẻ đúng theo cái nghĩa của chữ nầy. Bao giờ tôi cũng đi tới một cách thận trọng trong tất cả những gì tôi định làm và tôi muốn lúc nào tôi cũng phải vững lòng nơi cuộc đất mà tôi đã sắp đặt chân xuống. Nhưng bề mặt của cuộc đất vững chắc có vẻ mỗi lúc một thu nhỏ lại. Tôi có sẽ thử liều cầu may nới rộng nó hay chỉ bằng lòng thường xuyên lui tới trong cùng khoảng đất nhỏ hẹp đó? Hiện tại, ngôi nhà cha mẹ là cuộc đất vững chắc. Tôi có thể dọc ngang trong đó và quyết định cho tương lai.
Khi về tới nhà, tôi chỉ thấy có mình má tôi. Bà khóc, đôi mắt đỏ au, bà than phiền về chứng nhức đầu của bà và cố gắng tránh kể lại cho tôi nghe đối tượng của những nỗi phiền muộn nơi bà. Bà không thể che giấu tôi lâu hơn nữa nguyên nhân làm cho bà đau khổ.
- Ông đã quên ngày, bà nức nở nói.
- Ai? Ngày nào?
- Ba con. Hôm qua là ngày kỷ niệm cuộc hôn nhân của ba má và ông đã quên hẳn. Bà nắm lấy tay tôi. Ariel hãy hứa với má là con sẽ không nói gì với ông. Hẳn nhiên chuyện nầy tự nó không có gì đáng nói, nhưng thêm vô bao nhiêu chuyện khác… Ô, Ariel, con cũng hiểu, phải không?
- Thưa má, con hiểu. Má hãy cố dỗ giấc ngủ.
- Má hãnh diện vì con, Ariel.
Kế đó bà tắt đèn nơi đầu giường.
- Nỗi buồn của bà thấm vô bốn bức tường phòng và lượn lờ trong khí trời miền biển ướt át. Tôi cảm thấy nỗi cô đơn của bà cả nơi cái mền đắp chân phủ lên một cái ghế, nơi cái áo dài treo cẩn thận trên một khung kiếng. Những giọt nước mắt của bà chảy xuống, nóng và lặng lẽ, và bà có vẻ thụ động, thua cuộc tới mức đột nhiên tôi muốn đưa bà tới một miền nắng và chọc bà cười.
- Tôi rời phòng bà để sang phòng tôi, mặc một bộ đồ ngủ và choàng một cái áo mặc trong nhà để chờ ba tôi trong phòng khách, với một tách trà tôi tự pha lấy. Một lúc sau, ba tôi bước vô. Mệt mỏi và tiều tụy, ông quăng cái mũ lên ghế dựa gần bên cửa và cởi đôi giày to lớn, mang vô đôi giày vải.
- Có ai còn thức để dọn ăn cho tôi không?
Ông không bao giờ xuống bếp nếu không bị bắt buộc phải xuống.
- Dạ con chớ ai.
- Tốt lắm. Nhưng con làm gì ở đây thay vì ở trong trại?
- Con sẽ chiên trứng và pha cà phê cho ba.
Vừa sửa soạn bữa ăn cho ông, tôi vừa thử tưởng tượng một phương cách chiếm lấy cảm tình và sự tin cậy của ông ; một cách để lèo lái câu chuyện sang các vấn đề thầm kín và làm cho ông nghe tôi và cả trả lời tôi nữa. Thường thường ông sẵn sàng nói về má tôi vì ông rất quan tâm tới những ý kiến tôi có thể đưa ra và ông sợ tôi có một ý nghĩ sai lầm về ông xuyên qua bà. Do đó, tôi tấn công:
- Ba, hôm qua là ngày kỷ niệm cuộc hôn nhân của ba.
Ông ngẩng đầu lên ngạc nhiên:
- Thực sao? Ba đã quên mất. Má con có phiền không?
- Bà khóc rất nhiều. Ba cũng biết tánh bà, bà rất dễ cảm xúc. Bà sẽ không bao giờ hiểu được rằng ba không muốn làm khổ bà.
- Ariel, con hãy nín đi!
Má tôi đứng nơi ngạch cửa, mặc một áo dài màu đỏ tươi, bà nhợt nhạt như một xác chết.
- Con đã nói với ba con?
- Phải, má, con đã nói với ba con. Ba con cần phải biết những chuyện đó!
- Nhưng con đã hứa với má sẽ không làm như vậy…
Bà khóc trở lại.
Tôi quay nhìn ba tôi để tìm một chỗ nương tựa, một sự tiếp tay. Nhưng mặt ông khoác lấy vẻ trơ như gỗ đá bao giờ cũng làm tôi sợ hãi. Đôi mắt ông nghiêm khắc, giận dữ, đầy khinh miệt, và giọng nói của ông, khi cất lên, nghe điềm nhiên nhưng lạnh lùng.
- Lại một trò toa rập nho nhỏ của con, Ariel! Sao con không chịu lo chuyện con, để thay đổi. Nếu chính má con không thể tin con, khi con hứa một điều gì, con sẽ không bao giờ đi xa được.
Tôi đứng lên khỏi ghế ngồi.
- Chào ba, tôi nói.
- Ngồi xuống đó. Con tự nghĩ tối nay con có thể xoay xở như vậy cũng như con tự nghĩ có thể xoay xở bất cứ chuyện gì sao. Con đóng vai những con bé sáng dạ, hay giúp người và dịu dàng! Sự thực con là một đứa mà người ta gọi nôm na là một… « đứa giả dối »! Con muốn làm kẻ trung gian, một gạch nối êm đềm giữa ba và má con. Con sẽ ngạc nhiên để biết rằng thực vô ích biết chừng nào. Ba không cần tới con để nói với má con, cũng như má con không cần tới con để nói với ba khi nào ba và má con muốn. Ba mong rằng quân đội sẽ dạy con tánh ngay thẳng.
« Con cho rằng má con khổ sở, nhưng chính con mới là khổ sở, và sau đó con muốn nới rộng môi trường cảm xúc của con. Con dùng ba và má con để tưởng tượng rằng con là Chúa vãn hồi trật tự cho những kẻ nghèo và yếu đuối.
« Ba thương con nhiều lắm, Ariel – giờ đây giọng nói của ông trầm hơn, nhưng lúc nào cũng lạnh lùng và quả quyết – và má con cũng thương con. Nhưng tình thương ba má dành cho con chỉ có thể tồn tại tùy thuộc nơi tình yêu và sự tương kính giữa ba và má con. Giờ đây con hãy đi ngủ đi ».
Ông ôm choàng lấy má tôi và cùng bước vô phòng của hai ông bà.
Còn tôi, tôi về phòng mình, mặc vô bộ quân phục và tới xem em Gal tôi đang ngủ. Nó có vẻ dịu dàng và thoải mái trong giấc ngủ. Tôi kéo lên cái mền mỏng của nó, và rời khỏi phòng, ra đường.
Trời mưa, những cơn mưa cuối cùng trước khi bước sang mùa khô và nóng. Chúng tôi gọi đó là malkosh bằng tiếng hébreu. Những giọt malkosh , nặng và ấm, làm các lề đường bốc hơi. Đã gần nửa đêm, nhưng tôi hướng về trung tâm thành phố, mà không biết rõ mình đang làm gì. Tôi cảm thấy cô đơn và tuyệt vọng, không biết đi về đâu. Đánh một vòng chân trời, tôi nhận thấy tất cả các chỗ ngồi đều bị chiếm, các nắm cửa mà tôi thử mở đều vỡ nát trong tay tôi.
Nhưng Ariel Ron không thể có những tình cảm như vậy, không thể nghĩ những điều ngu xuẩn như vậy!
Tôi lắc đầu và bật cười.
Tôi, không biết đi về đâu! Còn những kẻ ngưỡng mộ, bạn bè của tôi, những người đã viết thư cho tôi, đã tiếp tôi? Họ thích làm bạn với tôi. Họ sẽ mở cửa sau cái gõ nhẹ của tôi lên cánh cửa.
Không phải chính tôi, không phải chính Ariel Ron lang thang ngoài đường phố vào đêm malkosh nầy – Đó là một kẻ lạ mặt mặc quân phục và đi dép, chân thấm nước, tóc cột đuôi và đẫm nước, mặt ướt đầm đìa tới lông mi ngăn lại các giọt nước mưa trong một giây để chúng chảy xuống má ; với một cái túi da lòng thòng trên vai và nhỏ nước.
Đôi dép bước mau trên lề đường như sợ trễ một cuộc hẹn khẩn thiết, như đuổi theo một người, nét mặt tiều tụy và lo âu, đôi mắt lạnh lùng và sợ hãi. Có thực đó là nỗi sợ hãi không? Tôi tự đặt câu hỏi và trả lời là không ; có lẽ đó chỉ là nỗi thất vọng pha lẫn niềm thù hận.
Tel Aviv rất yên tĩnh, trắng xóa và ngay hàng thẳng lối giống hệt như một bức tranh hiện đại vẽ các hình vuông, hình khối, các đường kẻ, và tôi thì tròn nhưng cứng đơ tới mức không thể đem vô tranh.
Tôi vẫn có thể tới nhà Dan. Anh ta đã van nài tôi hãy yêu anh ta trở lại. Anh ta sẽ dịu dàng ôm lấy tôi và nói yêu tôi ; sau đó, tôi có thể quay trở về trại và quên cái màn xảy ra giữa tôi với ba má tôi. Phải, tôi có thể làm vậy, lúc nào tôi cũng vẫn có thể tới với Dan. Tôi vẫn còn yêu anh ta. Tại nhà anh ta, ấm áp và khô ráo, tôi sẽ có thể chùi cái cực hình trên khuôn mặt ; anh ta sẽ nói yêu tôi và yêu cầu tôi mỉm cười… Có thể tôi sẽ mỉm cười.
Tới trước nhà anh ta, tôi trông thấy ánh đèn cháy sáng nơi cửa sổ. Chắc anh ta đang đọc sách, hay nghe một dĩa hòa âm.
Tôi trèo các tầng lầu vừa nghĩ rằng tôi thực là ngốc khi trả lại chìa khóa cho anh ta tối hôm trước.
Trước cánh cửa, đột nhiên tôi tránh nhận vô nút chuông. Bên trong phòng có tiếng người nói. Vào giờ nầy? Không thể được! Máy thu thanh, có lẽ.
Tôi mơn man nút điện, nhưng tôi lại không nhận nút. Đó là giọng nói của Dan… và của một người đàn bà. Một người đàn bà tại nhà Dan, ban đêm? Những tháng dài tôi không buồn tới thăm hay thư từ cho anh ta không đáng kể nữa. Ariel đang ở ngoài cửa của Dan, Dan yêu nàng, và anh ta lại với một người đàn bà khác!
Những ý nghĩa của tôi chua xót và hổn độn: mọi sự đều tàn tệ. Dù sao, tôi có quyền đòi hỏi Dan phải trung thành với tôi không? Anh ta nói yêu tôi và giờ đây tôi cần tới anh ta, anh ta lại với một người đàn bà khác!
Rõ rệt, anh ta không xứng đáng với tôi, tôi thầm nghĩ khi xuống lầu. Tôi tưởng tượng anh ta ôm lấy đầu cô ta, vuốt tóc… Cô ta không thể đẹp hơn tôi, cũng không dễ thương hơn ; nhưng cô ta đang ở đó, nũng nịu trong sự ấm áp, trong khi tôi vẫn đi một mình trong mưa. Nếu anh ta có thể quên tôi trong thời gian ngắn tới mức đó, anh ta hoàn toàn không xứng đáng với tôi. Đó là một người đàn ông bình thường, bằng lòng với người đàn bà đầu tiên tới với mình. Thế nhưng đó là một người đàn bà may mắn, tôi thầm nghĩ.
Những đèn khí tỏa bóng dài của chúng và những chiếc xe lăn bánh chầm chậm trên mặt đường ướt át. Tôi tới nhà một người bạn khác, nhưng tôi chỉ trông thấy các cánh cửa khép lại và cửa sổ tối om. Lần thứ ba, cũng giống hai lần trước. Tới địa chỉ thứ tư tôi trông thấy qua cửa sổ những bóng người đứng nâng ly. Có một cuộc tiếp tân, đúng vào đêm nay. Sau đó, người ta sẽ chế giễu tôi và nói: « Ariel Ron à? Tôi có gặp cô ta vào một tối. Cô ta có dung mạo dị thường, một bộ quân phục ướt đẫm, và hơn nữa vào một giờ thực khó tin! »
Dù sao, tôi không cần giọng nói của thiên hạ. Tất cả những gì tôi muốn là một nơi khô ráo và ấm áp. Nhưng trời đất mang mang, tôi không thể tới một nơi nào hết. Thành phố đã dựng lên những rào cản ngăn chặn tôi. Những cánh cửa đầy vẻ đe dọa. Vầng trăng chui qua giữa các cụm mây và soi xuống tôi đăm đăm. Ngọn gió ấm và ẩm ướt chỉ là nỗi hững hờ. Tôi bước mau. Khi người ta không biết mình đi đâu, có bước vội thì cũng hoài công thôi, người ta như dẫm chân một chỗ.
Đây là giờ phút cô đơn tệ hại nhứt mà tôi chưa từng trải qua bao giờ ; tôi chỉ còn lại có Chúa, và cảm thấy kinh hoàng vì đó không phải là Chúa của tôi. Chúa của tôi đã bỏ phía sau các cánh cửa, tan biến trong các hành lang và những lối mòn tối tăm và biến mất.
Tôi cất bước chạy, không quan tâm tới vẻ ngạc nhiên của vài người đi đường, chạy lên lề khi có tiếng xe. Đó là một đêm lạc lõng và kinh hoàng. Đường đầy những tiếng rít và xào xạc của gió như vui mừng vì sự thua cuộc của tôi. Tôi cảm thấy bị đánh bại sát ván.
Ba má tôi nằm ngủ mãn nguyện trong sự ấm cúng. Gal ngủ giấc tuyệt vời. Dan bận lo cho một người đàn bà khác. Những người khác vui đùa hay yên giấc ; và, cho dù họ còn thức, tôi cũng vẫn mất họ. Ned và Bill cười sự thất bại của tôi. Các tân binh của tôi chỉ là những con số ngủ trong các trại binh tối om ; cho dù tại trại, uy quyền của tôi cũng không có một giá trị nào.
Tôi có cảm tưởng mình co rút lại không ngừng, trong một thế giới bên ngoài dần dần nở lớn, gặm nhấm niềm kiêu hãnh của tôi và nuốt ừng ực, đến nỗi mỗi lúc tôi một thu nhỏ lại và cảm thấy nhỏ bé tới mức tôi có thể chui lọt qua các song cửa sổ. Tôi nghĩ mình tiêu tan thành muôn mảnh nằm sóng sượt giữa đám sỏi đá mà những người qua đường lấy chân hất đi.
Cái tháp hiển hách của tôi từ nay trở thành một vật thê thảm đang sụp đổ và tan tành như một đoạn phim « mờ dần ». Tôi cảm thấy bại hoại. Khi xảy ra cái màn với ba má tôi, khi tôi nghe tiếng người nói trong căn phòng chung cư của Dan, hay giữa tiếng ly tách chạm nhau buổi tối, Chúa của tôi đã biến mất.
Tôi chạy chậm lại và cố gắng suy nghĩ và cảm nhận các biến cố một cách hữu lý hơn. Mưa đã giảm bớt, và tôi nhận thấy mình đang ở trong một khu phố xa lạ. Tôi nhìn quanh, như thể tôi vừa mới được sinh ra trong vũ trụ lạ lùng nầy, nhưng không có cái nhìn nào hướng vào tôi. Thình lình tôi nghe giọng nói của một người đàn ông:
- Nữ trung úy xinh đẹp có vui lòng uống với tôi một ly không?
Tôi tiếp tục bước mau, nhưng tôi nghe tiếng chân của y phía sau. Y bắt kịp tôi và nói.
- Tôi thực tâm chỉ muốn có bạn cho vui. Có phải các nữ trung úy không bao giờ uống rượu không?
Con đường hoang vắng. Tôi quay sang y, nài nỉ:
- Xin ông hãy để yên cho tôi.
Tôi bước mau thêm và y bỏ cuộc. Lúc đó, tôi tới một ngã tư. Tôi muốn ngồi chồm hổm xuống lề đường, tựa lưng vô một cột đèn lồng, và nhắm mắt lại. Nhưng tôi vẫn đứng nhìn quanh với vẻ ngờ nghệch, quan sát khung cảnh mà không đặc biệt chú ý tới một vật gì.
Tôi có một cảm tưởng cô đơn và không thực lạ lùng và, bắt gặp bóng mình, tôi mở màn cuộc đối thoại với nó.
- Ê chào, tôi nói với cái bóng vừa giơ tay lên mũ.
Nó đáp:
- Ê chào, mi là ai, đứa con gái với vẻ quái gở kia?
- Còn mi?
- Ta là Ariel.
Cái bóng khẽ lay động vì ngọn gió nhẹ lay động ngọn đèn.
- Kìa kìa, tôi cãi lại. Chính ta là Ariel. Cái bóng lắc lư, nghi ngờ. Tôi thử bước lên nó và rời xa ánh đèn, nhưng nó in rõ trên bức tường sơn trắng trước mặt tôi. Và giờ đây chính nó cũng đối diện với tôi.
- Không, không, đứa con gái không Chúa. Ta là Ariel. Một cái bóng, mi sẽ nói với ta như vậy, nhưng đó là tất cả những gì là Ariel. Mi thấy không, mi không thể xua đuổi ta chỉ bằng một cử chỉ đơn giản.
Tôi mệt mỏi, khổ sở, choáng váng. Tôi biết rằng tôi nói với chính mình, nhưng tất cả những chuyện nầy có thể trở thành sự thực một cách dễ dàng. Tôi cảm thấy bối rối và tức giận.
- Dĩ nhiên là không, mi không phải là Ariel. Mi không thể chất, không tinh thần, vậy không ý nghĩ, và không Chúa.
Gió thổi và cái bóng rung rẩy.
- Những cái bóng cũng có Chúa của họ, nó thì thầm.
Tôi đi về bến xe buýt, vừa thường xuyên quay nhìn phía sau để yên trí rằng cái bóng vẫn theo đuổi tôi ; tôi hối hả vượt qua khoảng tối giữa hai ngọn đèn lồng để kiếm soát thấy nó vẫn còn đó. Sự hiện diện của nó đem lại cho tôi một niềm an ủi. Tôi quá đỗi mệt mỏi để suy nghĩ rõ ràng.
Đêm đã rất khuya khi tôi về tới trại, nơi nương náu duy nhứt còn lại cho tôi. Cảnh tượng thực là thảm não! Các bạn đồng đội của tôi ngủ say vùi, do đó tôi cởi đồ tại hành lang, để tròng bộ đồ ngủ của lính, khô và ấm, và tôi nhón gót đi ngủ. Qua cửa sổ, tôi trông thấy trên nền trời sáng tỏ, một vầng trăng mờ nhạt, vô tư, len lén trôi, nếu không phải chính những áng mây đã lướt qua vầng trăng. Trên kia, mọi sự như chạy đều.
Ngày xếp hạng đã trôi qua, chúng tôi tới những ngày cuối cùng của tam cá nguyệt. Chỉ còn một tuần lễ nữa! Tôi cám ơn Chúa, và các tân binh chắc chắn cũng phải như vậy: họ đã chịu đựng tôi khá lâu rồi. Thế nhưng, tối hôm đó, tôi bắt gặp trên giường tôi một gói được bọc kỷ càng trong lớp giấy trắng ; nó đựng một cái gạt tàn thuốc có chạm trổ kèm theo mấy chữ: « Kính tặng Trung úy Ariel dễ mến và thân yêu của chúng tôi, với niềm ưu ái của Trung đội A. »
Tôi khóc ướt cả gối nằm trước khi thiếp ngủ. Buổi sáng tới rất mau. Tôi không mấy khỏe cho cuộc giám sát buổi sáng. Cổ họng tôi đau đớn và tay chân rã rời. Những trại lính dài buồn rầu với những khu vườn nhỏ loang lổ bao quanh trông có vẻ bất tường. Sau những cảm xúc gây nên bởi cái màn diễn ra với ba má tôi và tặng vật của các tân binh dưới quyền, tôi nhận thấy không thể làm được việc gì hết. Niềm ước muốn duy nhứt của tôi là sắp xếp va li và ra đi với cái bóng của mình, xa, rất xa, bắt đầu lại tất cả. Nghĩ khác, làm khác, khám phá ra những con người mới mẻ.
Nhưng cái cực hình giám sát mà tôi phải thực hiện đang chờ đợi tôi. Tôi thi hành một cách thờ ơ, mọi cử chỉ, mọi hành động của tôi đều để lộ sự thờ ơ đó. Khi xong xuôi, tôi quay sang các đứa con gái và nói với họ:
- Tối qua tôi rất hài lòng tiếp được tặng vật của các bạn. Cám ơn nhiều lắm. Hôm nay chúng ta tập bắn, do đó hãy chuẩn bị sẵn sàng các cây súng trong mười phút nữa tại kho vũ khí.
- Hô « Bắn! » Lần đầu là một điều đáng sợ. Khi tôi chỉ là một tân binh, nằm sấp giống như họ hiện tại đang nằm thành từng hàng dài mười đứa, tôi nhắm vừa bình tĩnh chờ lệnh để bấm cò. Giờ đây có trách nhiệm ban ra lệnh đó, tôi gần như cảm nhận được hơi thở lo âu của tất cả các tân binh nầy. Tôi trông thấy bàn tay họ co rút vô khẩu súng và những giọt mồ hôi phản chiếu ánh mặt trời trên khuôn mặt. Nắng thực gay gắt, không khí im lặng nặng nề. Dần dần, tôi bị xâm chiếm bởi sự căng thẳng của Trung đội đang chờ tôi hét lên « Bắn! ». Bao giờ tôi cũng thù ghét âm thanh tiếp nối lệnh được ban ra bằng một giọng khô khan. Chắc chắn giờ đây tôi cũng không thích gì âm thanh đó nhiều hơn trước và tôi sẽ chia sẻ sự nhẹ nhõm mau chóng của đứa con gái sau phát súng khi họ kê súng lên mô các nhỏ, chùi vô quần bàn tay ướt đẫm mồ hôi và cảm thấy tim họ từ từ đập chậm lại.
Lần nầy, một đứa tên Esther tách ra khỏi nhóm mười người thứ ba và cầm súng chạy về phía tôi.
- Tôi sẽ không bắn đâu, nó la lên.
- Nhưng phải tập, Esther. Dù sao, cô cũng sẽ không làm cho ai bị thương, và với lại tất cả các bạn cùng Trung đội với cô đều sẽ phải bắn.
- Nhưng tôi không bắn được, tôi không bắn được.
Nước mắt nó chảy dài xuống má, nó xúc động và sợ hãi.
- Trung úy Ariel, nó nức nở, hãy trừng phạt tôi nếu Trung úy muốn, hãy mặc tình làm gì tôi cũng được, nhưng tôi sẽ không bấm vô cò súng nầy đâu.
Tôi tách nó ra một bên. Những đứa khác, vẫn nằm sấp, chờ lệnh.
Esther sợ hãi. Tôi có thể đưa ra hàng chục lý do xác đáng để chứng minh sự sợ hãi đó là khôi hài ; nhưng tôi biết rằng như vậy sẽ không giúp ích được gì cho nó, không hơn gì một lời khiển trách. Nó sợ hãi, và, nơi thâm tâm, tôi biết rằng tôi không thể thắng được sự sợ hãi của nó.
Sợ là gì?
Tôi nhớ ba tôi đã hỏi tôi có sợ một điều gì không và tôi đáp: « Thưa có, ba, sợ chết », nhưng đó là điều tự nhiên, cái chết là một mối đe dọa xa xôi nhưng đáng sợ. Tôi không hề sợ bóng tối hay phải ở một mình, hoặc leo lên quá cao hay xuống quá thấp. Tôi sợ cái chết, và trong một ý nghĩ nào đi, tôi cũng sợ ba tôi. Và sau những thử thách của đêm hôm trước, tôi đã khám phá ra một sự lo sợ mới, sợ không đủ khả năng đương đầu với một hoàn cảnh sự lo sợ vì đã cần tới những gì mà trước đây tôi không bao giờ nghĩ rằng tôi có thể thiếu: sự trìu mến, lòng tốt và cách đối xử tử tế.
- Có phải tiếng nổ làm cho cô sợ không? Tôi hỏi Esther, hay vì súng giật?
- Không, không phải chuyện đó. (Nó nhún vai) Tôi không biết, tôi chỉ biết rằng tôi không thể bắn. Tôi sợ…
Sợ. Nó sợ và không xấu hổ thú nhận.