⚝ 4 ⚝
Trương Siêu và lão Bì, người cầm cây lau, người cầm giẻ, “ lau chùi phòng ngủ chính, chỉ trong giây lát đã vệ sinh xong, sau đó ra tán gẫu ngoài phòng khách. Vương Hồng Hà vẫn chưa hoàn hồn, ngồi trên sofa phòng khách.
Tu Thúc dẫn theo Lý Văn Giải, đến bên cửa sổ phòng ngủ chính, đứng ngay bên dưới ống khí sưởi mà Nghê Binh chết treo, không biết hữu ý hay vô tình, Lý Văn Giải khẽ sờ lên cổ mình, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ: không biết từ lúc nào, bầu trời vốn là một tấm ván bằng chì, như đã xảy ra hiện tượng trôi dạt lục địa, nứt thành vài chục, thậm chí hàng trăm mảng đen kìn kịt không theo quy tắc nào, mà bản thân những mảng này, trông vào cũng dày nặng hàng chục, thậm chí hàng trăm tầng, ở các kẽ trống giữa các mảng, có vài tia sáng lập lòe bất định, tựa như ánh chớp, lại tựa như ông trời, do hoảng sợ và bất an nên run rẩy trong tim… Ngay dưới bầu trời bị đè nén đến mức như thể cung điện ma quỷ này, ở một nơi rất xa, ngăn cách bởi vườn hoa tiểu khu, tường rào, đường quốc lộ, dòng sông chảy, trên ngọn đồi sừng sững giữa lòng sông, có một ngôi biệt thự nằm đấy, đường nét hệt như lưỡi kẻ chết treo.
“Nơi ấy… không lẽ là Phong Chi Thự?” Lý Văn Giải nhìn ra xa hồi lâu, không dám tin chắc.
“Đúng rồi đấy!” Tu Thúc nói, “Nơi mà tiểu đội công nhân vệ sinh chúng ta lần đầu tiên làm việc, lần ấy cậu biểu hiện rất tốt, dũng cảm, cần mẫn, nghiêm túc, dám đặt câu hỏi.”
“Không, không, không.” Lý Văn Giải vội vàng xua tay, “Thật ra lần ấy, thật sự cháu rất nể phục bác, ở một hiện trường đã xảy ra vụ việc chẳng khác nào tàn sát, bác chỉ huy chúng cháu làm vệ sinh mỗi vết máu và vết ố, chẳng chút e sợ và hoảng loạn nào, lau đến lúc trời cũng đã tối, bác bảo hình như trên lầu vẫn còn tà chưa đuổi, bèn một mình đi lên đấy, cháu trông theo bóng lưng bác mà không khỏi rùng mình, chờ mòn mỏi mà bác vẫn chưa xuống, nhìn ánh sáng trong biệt thụ với màu trời bên ngoài càng lúc càng tối, cháu đã nghĩ đến đủ các khả năng đáng sợ, không giấu gì bác, lúc ấy thật sự cháu muốn bôi dầu xuống lòng bàn chân để chuồn đi, đúng lúc ấy, bác bước xuống lầu, biểu cảm ấy mới điềm đạm làm sao, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra cả, khiến cháu vô cùng cảm phục.”
Biểu cảm Tu Thúc có chút không tự nhiên, “Điều này… điều này có gì đâu, lời xưa có nói, quỷ ấy thật chăng, ấy là vật cảm, quỷ ấy ảo chăng, ấy là tâm tạo. Nếu một người thật sự có thể làm được điều nói đến trong Kinh Thi rằng ‘Trông vua lúc ở trong nhà, vẫn đứng đắn không thẹn với góc xó tối tăm ’, thì bước vào bất kỳ hung trạch nào, cũng đều có thể ngang nhiên không e sợ điều gì.”
“Quỷ ấy thật chăng, ấy là vật cảm, quỷ ấy ảo chăng, ấy là tâm tạo.”
Đường Tiểu Đường đứng gần đó, âm thầm niệm câu này, dường như cảm ngộ được điều gì.
“Văn Giải, tôi từng nói qua với cậu, căn phòng nơi kẻ tự thắt cổ chết, thường sẽ hung hơn cả những gian phòng từng xảy ra án mạng giết người, điều này tôi không cần dài dòng thêm nữa, vấn đề mấu chốt là bên trong có rất nhiều điều cần phải đảm bảo. Có một câu nói trong ngành của chúng ta rằng ‘Tri kì hung, diệc tri kì sở dĩ hung, phương năng khu hung’, cậu có hiểu nghĩa là gì không? Tuy nhiên phía sau câu nói này còn một câu ‘Hung linh của kẻ tự siết cổ, không cần hỏi vì sao hung ’. Hãy chú ý, chỗ này không dùng từ ‘Không được hỏi’, mà là ‘Không cần hỏi’, vì một người tự thắt cổ, thực sự có đủ các kiểu nguyên nhân, nhưng nói cho cùng cũng không nằm ngoài hai chữ tuyệt vọng : thất nghiệp, thất tình, bị thôi học, bị cắm sừng, mắc bệnh hiểm nghèo, chạy không thoát lưới pháp luật… Sợi dây mà kẻ tự siết cổ thắt thành nút, trông thì kẻ bị treo chết là một con người, nhưng thực ra cái bị treo là nỗi tuyệt vọng mà toàn bộ thế giới không gánh vác nổi. Vì thế, thầy trừ hung khi bước vào căn phòng kẻ tự siết cổ chết, không cần hỏi nguyên nhân người ấy tự sát, chỉ cần làm tốt bốn việc.”
“Bốn việc nào ạ?
“Thỉnh dây siết, trừ tàn uế, bỏ xương cốt, che sắc son.”
Lý Văn Giải cúi đầu suy nghĩ, rồi vừa cười vừa chắp hai tay lại, “Vẫn xin Tu Thúc giải thích tỏ tường.”
“Có một bộ phim Hong Kong tên là Ma vui vẻ, không biết cậu xem chưa? Do Hoàng Bách Minh và Viên Khiết Doanh thủ vai chính; một tú tài thi cách nào cũng không lên được tiến sĩ, đã thắt cổ tự tử trong miếu, mấy trăm năm sau, một hôm nọ, vài học sinh trung học trú mưa trong ngôi miếu cổ, bất cẩn mang sợi dây thừng về nhà, linh hồn của Chu tú tài bèn đi theo. Có lẽ rất nhiều người tưởng rằng đây chỉ đơn thuần là chuyện hư cấu của biên kịch, nhưng thực ra có thể có yếu tố chân thật trong đó.”
Không chỉ Lý Văn Giải trố mắt, ngay cả Đường Tiểu Đường cũng há hốc miệng không khép lại được.
“Một đoạn dây thừng siết cổ chưa được gỡ xuống, thế là con ma tự siết cổ cũng vướng vất không đi, những mẩu ví dụ như thế, trong bút ký thời xưa nhiều không kể xiết. Thế nhưng, cũng có một số ghi chép, không phải chỉ ra rằng sợi thừng để lại bên trong hung trạch là nơi để thác thân vào, mà là khí cụ để hành hung.” Tu Thúc tiếp tục nói, “Học giả Lạc Quân thời nhà Thanh tùng viết trong sách Nhĩ thực lục rằng: có một vị tiên sinh tên Lưu Thu Nhai, ông là một kẻ sĩ khoáng đạt, ban đêm học hành, thấy một phụ nữ ngoài cửa sổ lấm lét giấu một sợi dây thừng trong đống rơm rạ, sau đó lủi vào nhà kế bên. Lưu Thu Nhai hiếu kỳ, ra lấy cọng dây thừng ‘Dài hơn hai thước, tanh hôi xộc mũi’, vội vã đem giấu đi. Lúc này ả phụ nữ trở về, thấy sợi dây thừng biến mất, bèn đùng đùng nổi giận, ả đoán ra Lưu Thu Nhai đã lấy đi, bèn đến tận nhà đòi, đồng thời nói cho Lưu Thu Nhai biết mình là một con ma thắt cổ, đã tìm được một người nhà bên làm thế mạng, nếu không trả lại dây thừng cho ả thì ả không có cách nào chuyển sinh được, Lưu Thu Nhai kiên trì không cho, cứu được một mạng người nhà bên.”
Lý Văn Giải ngộ ra, “Nói vậy thì, việc lấy sợi dây thắt cổ đi thật sự là không thể thiếu, nhưng vì sao lại nói là ‘Thỉnh dây siết?’”
“Tuy dây siết là vật không may mắn, ma thắt cổ cũng thuộc loại linh hồn hung ác, nhưng nói cho cùng vẫn là người đáng thương, có thể thấu cảm được, vì vậy dùng một chữ ‘thỉnh’ để thể hiện sự đồng cảm.” Tu Thúc nói, “Nói tiếp về ‘Trừ tàn uế ’, với người tự thắt cổ, vì nguyên nhân cơ thể nhão lỏng ra, có khả năng sẽ xảy ra tình trạng không cầm được đại tiểu tiện, những thứ này đều thuộc loại tàn uế, nhất định phải tẩy trừ sạch sẽ, không cần nói nhiều.”
Lý Văn Giải gật đầu.
“Còn ‘bỏ xương cốt’, cái này cực kỳ đặc biệt.” Một nụ cười mỉm quái dị trượt trên khóe môi Tu Thúc, “Cũng vẫn là ghi chép trong Ngu sơ tân chí, hễ phát hiện ra người chết do tự siết cổ, thì ‘ám vi kí minh’ dưới thân thể bị treo, tức là đánh kí hiệu lên đấy. Đến lúc hạ giải thi thể, thì ‘đào xuống sâu ’, có xương gà hay các vật giống như xương, phải mau chóng đốt chúng đi, thì trong nhà mới không xảy ra sự việc tự thắt cổ nữa.”
Lý Văn Giải chau mày, thoáng nhìn mặt sàn phủ gạch ngói, “E đây là thời xưa ở nhà bằng phẳng mới làm được, ngày nay mà đào xuống dưới, người ngụ ở tầng 11 ăn cám hết à.”
“Hờ hờ!” Tu Thúc bật ra tiếng cười khan, “Cách làm của thời xưa, thời nay dĩ nhiên không cần phải câu nệ, nếu không bát cơm của Quách tiên sinh sớm muộn gì cũng bị đập vỡ. Trong sách Tiêu lang thỏa lục do Ngô Khánh Trì thời Thanh mạt viết, còn ghi chép cả chuyện dùng ếch để làm ‘Viên cứu chết treo’ nữa cơ, ngày nay bệnh viện cấp cứu người treo cổ tự tử, chẳng phải đều dùng biện pháp hồi sức tim phổi đấy thôi. Hơn nữa, trong ba điều này, có lẽ cậu có thể nhận thấy được, chúng đều là đạo hạnh của tiểu Quách tiên sinh, vẫn chưa đạt đến cảnh giới của đại Quách tiên sinh chúng ta, điều thứ tư mới là cái nặng nhất trong những cái nặng mà tôi muốn nói đến - che sắc đỏ.”
Đường Tiểu Đường, người vẫn đứng sau lưng họ không hé nửa lời, nghe thấy câu này, càng dỏng tại hơn.
“Trước đây tôi chỉ nói với cậu là, trước khi đi vào căn phòng của người tự siết cổ, công nhân vệ sinh nhất định phải bỏ hết tất cả vật phẩm màu đỏ trên người, đựng trong chiếc túi đen, vì màu đen là màu trấn yểm vạn màu sắc, một màu đen có thể che trăm màu, nhưng tôi chưa bao giờ nói kỹ nguyên nhân, càng chưa từng nói rằng sau khi đi vào căn phòng của người tự siết cổ, công nhân vệ sinh cũng cần phải mang vật phẩm màu đỏ ra khỏi đấy.” Tu Thúc nói với Lý Văn Giải, “Màu đỏ, cũng chính là sắc son, đối với rất nhiều người, nó đại diện cho may mắn, phú quý, nhưng trong mắt thầy trừ tà, nó tràn đầy nóng rực, tràn trề mãnh liệt, khát khao vô phương kiềm chế, mà nếu dùng một từ khác để diễn đạt thay, thì chính là dục vọng.”
“Dục vọng…” Lý Văn Giải lẩm bẩm.
“Trên đời, mọi bi khổ ai oán, đều do dục vọng mà nên. Khi con người chết đi, cũng chính là sự dập tắt và bỏ dở của tất cả dục vọng, như thể lửa bị dập tắt vậy. Vì vậy người xưa đặc biệt chú ý, trong lúc có tang sự thì kị dùng màu đỏ, bao gồm phương thức xử lý của thi thể, nên dùng đất đen để chôn vùi nó, không được dùng lửa đỏ để thiêu, nếu không xem như để cho hồn ma sẽ đem những dục vọng chưa được thỏa mãn cùng nỗi bị khổ ai oán sinh ra do dục vọng chưa được thỏa mãn, đến với cõi âm và kiếp sau.”
“Ớ?!”
Một tiếng kêu hãi hùng vang lên sau lưng hai người họ. Lý
Văn Giải quay lại nhìn, thấy Đường Tiểu Đường bụm chặt miệng, ánh nhìn ngập tràn hoảng sợ.
“Cô sao thế, Tiểu Đường?” Lý Văn Giải hỏi.
Đường Tiểu Đường chầm chậm buông tay xuống, trong căn phòng đang thắp ngọn đèn ngủ nhỏ tuy có ám tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấy.
Tu Thúc dường như chẳng hề biết trong phòng còn có Đường Tiểu Đường, vẫn tiếp tục giảng thuật cho Lý Văn Giải với biểu cảm như thường, “Cậu từng nghe qua về Tiểu Bạch Lâu ở Thiên Tân rồi chứ, nơi ấy vào thời Thanh mạt là đất thuê mượn của các cường quốc, đầu những năm Tuyên Thống từng xảy ra một vụ đại án vô cùng khủng khiếp, diễn biến tường tận được ghi chép trong sách Động linh tiểu chí . Một thương nhân họ Trần đã mua một ngôi trạch ở khu Tiểu Bạch Lâu, mang cả nhà vào ở. Tình cảm giữa ông Trần với vợ rất tốt, nhưng mẹ chồng và cô em chồng thì đồng lõa với nhau ức hiếp con dâu, ông Trần làm kinh doanh, vốn đi xã giao nhiều, thấy chuyện nhà bất ổn, nên rất ít khi về, dần dà ông ngoại tình. Người vợ biết được, vừa tức vừa hận, ‘bèn lấy mặc cẩm y đỏ lúc gả cưới, rồi thắt búi tóc bằng dây đỏ, sau đó khóa trái mình trong phòng rồi tự tử’. Đến lúc ông Trần, người mẹ và em gái phát hiện ra thi thể, thì sợ đến hồn xiêu phách tán, ngay đêm ấy đã bỏ trốn về Quảng Đông. Từ đấy về sau, rất nhiều người ở khu vực Tiểu Bạch Lâu hay trông thấy một người áo đỏ, nửa đêm đứng trên đại lộ, xin khách lữ hành cho đi nhờ về Quảng Đông… Vì chuyện này mà cảnh sát Thiên Tân còn đặc biệt cho dán các bản cáo thị.”
Lý Văn Giải chậc lưỡi, “Thì ra phụ nữ tự tử, sẽ biến thành đáng sợ đến thế!
“Thật ra thứ thật sự khiến người phụ nữ ấy hóa thành ác quỷ, không phải bộ y phục đỏ trên người, mà là lòng thù hận tràn đầy lồng ngực sau khi bị phản bội…” Nói đến đây, Tu Thúc chợt quay đầu lại, nhìn vào Đường Tiểu Đường, đôi mắt mắt hắt ra luồng ánh sáng thâm độc vô biên, “Có phải vậy không, Đường Tiểu Đường?”
Tựa hồ thân ở trong phòng kín, nhưng đột ngột bị ánh chớp có lưỡi sáng sắc nhọn đánh trúng! Đường Tiểu Đường hãi hùng đến mức mặt tái mét, người run lên, “Tôi… tôi không biết ông đang nói gì…”
“Hơ hơ.” Tu Thúc cười lạnh lẽo, xích gần thêm một bước về phía cô, “Dĩ nhiên cô có thể phủ nhận tất cả, nhưng cô ấy cũng giống như ả phụ nữ trong Tiểu Bạch Lâu ở Thiên Tân, đã bị cô hại, thì cho dù cô có trốn đến chân trời góc bể, cô ấy cũng sẽ đi theo!”
Đường Tiểu Đường cảm thấy cổ mình đau đớn như thể bị siết chặt, đến mức thở không ra hơi, cô oằn người, cong eo lại, lui về phía sau, vừa lui vừa nói, “Ông… ông biết được những gì? Làm sao ông biết? Không, không thể nào, ông không thể biết tất cả mọi chuyện!”
“Muốn người ta không biết, trừ phi mình không làm.” Tu Thúc lại tiến một bước về phía cô.
Trong lúc bất giác, trên khuôn má tròn trĩnh của Đường Tiểu Đường lấp loáng ánh nước, “Tôi thật sự không biết người ấy là bạn trai của Lý Viên, tôi thật sự không biết, cô ấy không chừa cho tôi một chút thời gian để giải thích…”
Thân hình Tu Thúc tựa như con chim kền kền màu đen xòe vuốt nhọn, áp lại gần không chút nể tình, “Lúc Lý Viên thắt cổ, chắc cũng mặc y phục màu đỏ, đúng chứ? Cô ấy muốn bảo với cô, cho dù chết, cô ấy cũng phải hóa thành ác quỷ, kiếp này dù cô đi đến đâu, cô ấy cũng sẽ bám chặt trên cổ cô!”
“Đường Tiểu Đường, nhớ lấy, cả đời này dù mày có đi đến đâu, tạo cũng sẽ bám chặt trên cổ mày!”
Đã không còn nhìn thấy gì trong ánh nhìn mông lung nữa, ngay cả Tu Thúc cũng đã không còn lại chút gì…
Trong cơn váng vất, cô lại trở về trong ngôi nhà ở Bắc Kinh. Tỉnh dậy giữa đêm khuya, xung quanh tịch mịch như chết, một mối dự cảm bất an và chẳng lành thắt chặt lồng ngực, cô chầm chậm mở mắt ra, trông thấy một đôi chân, một thi thể treo lửng lơ giữa không trung, trên lan can giường tầng trên, một đôi mắt không còn tia ánh sáng nào nữa…
Cô nhắm mắt lại, hai tay bắt đầu vung vẩy điên cuồng, không kiềm chế nổi, như thể muốn xua đi những ký ức đáng sợ này, lại như thế một người bị dìm nước đang dồn hết sức để tìm sự sống!
Đột nhiên một luồng âm thanh gào rít khủng khiếp vang bên tai, cô mở bừng mắt ra, nhận ra chiếc áo ngủ màu đỏ mà Lý Viên mặc lúc treo cổ…
“A!” Tròng mắt cô trợn đến nỗi suýt nổ tung, từ trong cổ họng phát ra một tiếng gào thảm thiết vô cùng, cô đã lui đến cửa sổ, ngã ngửa ra sau!