⚝ 5 ⚝
“Tiểu Đường!” Lý Văn Giải thét lớn, lao về phía trước!
Nhưng đã không kịp nữa, anh đứng cách cửa sổ hơi xa, nửa người Đường Tiểu Đường đã ngã ra ngoài cửa số mất rồi. Tuy nhiên, không ngã xuống dưới thêm nữa.
Tưởng rằng mình sẽ ngã chết, chẳng ngờ nội tâm còn tràn trề một cảm giác giải thoát mát lành, Đường Tiểu Đường mở mắt, trông thấy những cụm mây đặc đầy trời bao phủ trên đỉnh đầu, tựa hồ một khối xương sọ đã bị rơi vỡ.
Nhưng rốt cuộc vẫn không biến thành một bãi bê bết, một bàn tay của cô bị ai đó kéo thật chặt, rồi vận sức kéo cô vào trong phòng.
Là Tu Thúc, tay ông ta lạnh đến nỗi hệt như đá băng.
Đường Tiểu Đường quỳ mọp trên sàn, thở hổn hển từng hơi mạnh, không biết thấy mừng vui vì đã thoát khỏi cái chết, hay thấy sầu muộn vì muốn chết mà không thành. Bím tóc vốn được tết sau đầu, không biết bung xõa từ khi nào, che phủ gương mặt cô một cách rối bù.
Tu Thúc cũng chậm rãi quỳ trước mặt cô, không nói lời nào. Đường Tiểu Đường ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đáng sợ ấy qua kẽ hở giữa mái tóc rối, dường như đây là lần đầu tiên, khoảng cách giữa cô và ông ta gần nhau đến thế, vì vậy cô cũng nhìn ông ta rõ nét đến lạ: gương mặt bị râu ria che ít nhất một nửa ấy, lúc này, vừa chẳng có đồng cảm, cũng chẳng có mỉa mai, thậm chí lạnh nhạt cũng không, không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì từ ánh mắt đó, giả dụ phải nói miễn cưỡng, thì bên trong ấy còn có một tia tàn nhẫn mà hễ chưa kêu tiếng “cắt” thì không cho phép diễn viên được ngừng nghỉ.
Tiếp đó, lời của ông ta đã chứng tỏ cho cảm giác của cô. “Trò chơi chưa kết thúc, cô không được rời sân trước khi hết giờ.” Ông ta nói.
Sau đó ông ta đứng dậy, đi ra ngoài phòng.
Lý Văn Giải vội đi sang, quỳ bên cạnh Đường Tiểu Đường, do dự giây lát, chầm chậm vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy vai cô.
Mệt mỏi khôn kham vì kinh hãi, cô cứ thế tựa lên vai Lý Văn Giải, ánh mắt thẫn thờ nhìn thẳng về phía trước, nhận ra lão Bì đứng trước cửa nhìn cô, biểu cảm của lão phức tạp đến lạ.
Không sao hiểu được người ở nơi đây, không sao hiểu được chuyện ở nơi đây, không sao hiểu được nơi đây có bao nhiêu chuyện quá vãng không kham nổi hồi tưởng.
Cô nhắm mắt lại…
Lại là tiếng rít gào tương tự lúc nãy, Đường Tiểu Đường mở mắt ra mà chẳng có chút sức lực nào, phát hiện gió đêm đã thổi vào phòng qua ô cửa sổ mở toang, thổi tung một bên rèm đã được vén lên từ trước, làm nó xổ tung ra…
Sau cơn hồi hộp và sợ hãi vô biên, nhận ra tất cả chẳng qua chỉ là ảo ảnh, toàn thân như thể cơ bắp sau bị co cứng, bất chợt được buông lỏng, lúc này cô chỉ muốn trút bầu tâm sự, dẫu bên cạnh có trống trơn không một bóng người cũng đành… lời của chính mình nói cho mình nghe, không những là lời chân thật nhất, mà còn mềm yếu hệt như chiếc lưỡi liếm láp vết thương, tìm kiếm tia mát lành trong khổ đau.
“Tôi thật sự không biết người ấy là bạn trai của Lý Viên… Sau khi gặp tôi trong buổi vũ hội, anh ta không ngừng gửi WeChat, gọi điện, hẹn ăn cơm, dạo phố, xem phim, tôi cảm thấy anh ta cũng không tồi, bèn định thử làm quen. Khoảng thời gian ấy, Lý Viên bỗng nhiên kiệm lời, buổi tối trốn vào chăn khóc lóc không ngừng. Từ thời đại học, tôi với cậu ấy đã là bạn bè thân thiết, sau khi tốt nghiệp, tuy không làm việc chung, nhưng tôi vẫn mời cậu ấy trọ vào trong căn hộ mới mua ở Bắc Kinh, tuy căn hộ có ba phòng ngủ, nhưng tôi vẫn đặc biệt mua một chiếc giường hai tầng, để nằm chung phòng với cậu ấy. Bao nhiêu năm nay, giữa hai chúng tôi không có lời nào không thể nói, không có tâm sự nào không thể thổ lộ, tôi ra sức hỏi cậu ấy bị làm sao, cậu ấy bảo rằng, bạn trai chê nhà cậu ấy nghèo quá, đề nghị chia tay, tôi chỉ biết bạn trai cậu ấy là đồng nghiệp cùng công ty, cậu ấy rất yêu anh ta, chắc chắn người đó đã làm cậu ấy tổn thương rất nhiều, nhất là khi lý do lại chê nhà Lý Viên nghèo khó… Lý Viên là cô gái vùng nông thôn, quả thực nhà rất nghèo, cậu ấy có được ngày hôm nay là kết quả của việc từ nhỏ đến lớn lao đầu vào học hành chăm chỉ, vì vậy cũng đặc biệt hiếu thắng, lòng tự trọng rất cao. Nhà nghèo đến đâu, cũng không phải trách nhiệm của cậu ấy, sao có thể lấy lý do đó để ruồng bỏ người yêu? Đây thật sự chính là sự sỉ nhục đối với Lý Viên! Lý Viên bảo tôi rằng, người bạn trai đó đã có niềm vui mới, hơn nữa nghe nói gia cảnh người ta còn cực kỳ tốt, tôi nổi giận cực độ, ra sức mắng cái gã đàn ông cặn bã ấy, nguyền rủa hắn chết không yên ổn…”
Lý Văn Giải vừa nghe lời bộc bạch của Đường Tiểu Đường vừa lén nhìn hàng mi dài ướt đẫm của cô qua khóe mắt, trong lòng bất giác run rẩy.
“Ai ngờ, vào… vào đúng buổi tối hôm ấy, tôi với gã ấy xem phim xong, đi từ trong rạp Vạn Đạt ra, nắm tay nhau đi dạo, trước khi từ biệt, trước lối vào tàu điện ngầm, đột nhiên gã ôm hôn tôi, tôi không chuẩn bị bất cứ điều gì, có chút nghệch ra, nhưng lúc quay đầu lại, thì trông thấy một đôi mắt, đôi mắt tôi chưa bao giờ trông thấy.” Giọng nói của Đường Tiểu Đường trong nháy mắt căng như dậy cung, “Trong đôi mắt ấy không có phẫn nộ và kinh ngạc, không có đau khổ và bị ai, chỉ có một thứ, đấy chính là tuyệt vọng, đúng vậy, Lý Viên, người bạn thân nhất của tôi đứng cách đó không xa nhìn tôi, như thể đứng trên cánh đồng hoang Bắc Cực phủ đầy băng tuyết mà nhìn vào một ngọn núi băng… Mãi đến giờ, tôi không thể quên được cảm giác lạnh thấu xương tỏa ra từ hình dáng nhỏ nhắn của cậu ấy, ngay khoảnh khắc ấy, thậm chí tôi còn nhìn thấy trước thi thể của cậu ấy…”
Đường Tiểu Đường nức nở vài Trong phòng yên ắng cực kỳ, không biết Trương Siêu đi vào từ khi nào, lão Bì châm một điếu thuốc cho anh ta, cũng châm một điếu cho mình, hai người lặng lẽ rít thuốc, chấm sáng màu đỏ lập lòe chớp nhá cùng ngọn khói mù dâng lên lượn lờ, khiến gương mặt nhìn nghiêng của họ trở nên mơ hồ.
“Tối ấy, về đến nhà, tôi thấp thỏm vô cùng, sợ rằng Lý Viên không chịu trở về, lại có chút không muốn đối mặt với cậu ấy, vì tôi vẫn chưa nghĩ ra nên giải thích thế nào. Lúc tôi mở cửa căn hộ ra, thấy đèn trong phòng không được bật lên, trong cảnh mù mờ có thể thấy Lý Viên ngồi trên giường tầng trên hệt như tảng gang, không hé một lời, không nhìn vào tôi. Tôi muốn nói vài câu, bảo rằng thật sự không phải tôi giành bạn trai của cậu ấy, bảo rằng tôi hoàn toàn chẳng biết gã ấy là bạn trai của cậu ấy, còn muốn bảo rằng ban nãy tôi đã mắng cái gã cặn bã ấy một trận xối xả, nhưng tôi lại chẳng có đủ dũng khí để nói ra, vì trên người Lý Viên có một thứ khí vị rất đáng sợ, tôi công tác nhiều năm ở trung tâm nghiên cứu pháp y, nhưng chưa từng cảm nhận khí vị đáng sợ đến thế… Thế là tôi chui vào chăn ở giường dưới, như con thỏ hoang chui vào hốc núi…”
Đường Tiểu Đường ngẩng gương mặt trắng như tuyết lên, nhìn đăm đăm vào rèm cửa sổ đang bay phất phơ theo gió đêm, hồi lâu sau, mới tiếp tục, “Tôi tỉnh lại trong đêm, thấy đôi chân của Lý Viên treo cạnh giường, cậu ấy đã treo cổ trên lan can của giường còn để lại cho tôi một mảnh giấy, trên đó viết rằng không tha thứ cho tôi, cả đời này dù tôi đi đến đâu, cũng sẽ bám chặt lấy tôi… Tôi sợ phát điên, chẳng dám nhúc nhích, cứ ngồi ở giường dưới kêu gào, gào những gì thì chính tôi cũng không biết, đêm còn lại bao lâu, thì tôi gào bấy lâu… Tôi đã quên cảnh sát đến lúc nào, đã quên thi thể của Lý Viên bị đưa xuống lúc nào, đã quên mình rời khỏi căn hộ như thế nào. Tôi chỉ biết rằng, kể từ lúc ấy, tôi chưa từng dám quay về. Tôi trốn chạy khỏi Bắc Kinh, đi khắp các nơi chẳng có phương hướng, chẳng có mục tiêu, chỉ muốn tìm một nơi có thể trốn chạy khỏi ký ức mãi mãi. Thế nhưng tôi đã không tìm thấy nơi đó, dù ở nơi đâu, ngay cả khi về nhà mình ở Thượng Hải, mỗi khi màn đêm buông xuống, cơ thể tôi bắt đầu phát run, nỗi sợ hãi tóm lấy tôi như móng vuốt loài cú mèo, chỉ cần nhắm mắt lại, đôi chân của Lý Viên lại hiện trước mặt, tôi bật hết đèn, ngồi dưới một vùng ánh sáng trắng lóa, mỗi phút đều thoáng nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, xem khi nào có thể chịu đựng được qua đêm, mãi đến lúc ý thức không còn phân biệt rõ rốt cuộc cơn mỏi mệt và nỗi sợ hãi, cái nào làm cho tôi tổn thương sâu sắc hơn… Cuối cùng tôi đã đến tỉnh lỵ, các người không biết đâu, chưa đến nửa năm, tôi đã đổi nhà bốn lần, vì tôi nghi ngờ trong mỗi căn nhà đó đều từng xảy ra án mạng đều từng có người chết, đều là hung trạch, một căn rồi lại một căn, làm cách nào tôi cũng không thoát được…”
Cô chầm chậm quay lại, hướng ánh mắt thẳng vào lão Bì, “Không phải ông hỏi tôi rằng vì sao phải gia nhập tiểu đội công nhân vệ sinh đặc chủng sao? Thực ra nguyên nhân cực kỳ đơn giản, sáng hôm nay, tôi và người vốn là lãnh đạo của tôi cùng tham dự một buổi họp, lúc đó, Tu Thúc đã nói một cách tường tận về căn cứ lý luận và thuật đuổi tà của Quách tiên sinh, thậm chí tìm ra chính xác một căn phòng từng xảy ra án mạng… Đặc biệt, ông ta đã nói với một người phụ nữ bị ông ấy làm cho sợ phát khóc rằng, chỉ cần dùng phương pháp mà ông ta dạy, từ nay sẽ không bị ma thắt cổ làm phiền nữa, vì vậy tôi đã lấy hết dũng khí tìm đến ông ta, muốn học hỏi, làm cách nào mới có thể rũ bỏ sự bám víu của Lý Viên, làm cách nào mới có thể tìm được một căn hộ chưa từng xảy ra án mạng…” Nói đoạn, nước mắt cô lại chảy xuống gò má, “Tôi không có bất kỳ ác ý nào, không có mục đích gì khác, tôi chỉ là sợ hãi, không còn đường để đi, không còn nhà để về…”
Lão Bì rít hết điếu thuốc, ném đầu lọc xuống sàn rồi giẫm tắt, tựa vào khung cửa, lại rút ra một điếu ngậm trong miệng, dùng hộp quẹt để châm lửa.
“Vậy căn hộ của cô ở Bắc Kinh đã bán chưa?” Trương Siêu đột ngột hỏi.
Đường Tiểu Đường nghệt ra, đến cả Lý Văn Giải cũng ngày mặt ngẩn ngơ trước câu hỏi đường đột này, họ nhìn Trương Siêu, như thể nhìn vào một hành khách ngồi trên xe bus gắng giằng lấy vô lăng trong tay tài xế!
Hồi lâu sau, Đường Tiểu Đường vẫn không ngẫm ra được ý của anh ta là gì, khẽ lắc đầu vẻ mù mờ.
“Thế thì chắc chắn chưa mời công nhân vệ sinh đặc chủng đến dọn dẹp nhỉ?” Trương Siêu cười hềnh hệch bảo, “Chờ tối nay công việc xong xuôi, chúng tôi cùng cô đến Bắc Kinh, nếu họ không có thời gian, thì tôi và Tu Thúc đi với cô, Tu Thúc phụ trách chuyện đuổi tà, tôi giúp đỡ dọn dẹp, xong việc, cô giao căn nhà ấy cho tôi bán giúp, tôi lấy khoản phí môi giới là được, toàn người quen cả, thì miếng thịt này cô đừng làm lợi cho người ngoài chứ?”
Lý Văn Giải có chút nổi giận, “Anh Siêu, anh không thấy Tiểu Đường đang kể lại một đoạn quá khứ chẳng muốn nhớ lại một cách rất đau khổ sao? Lúc này mà anh còn nghĩ đến chuyện làm ăn sao?”
“Hầy, người chết ngày nào cũng có, nhưng việc làm ăn không phải ngày nào cũng gặp đâu, khó khăn lắm mới về được cơ hội, không thể thả đi được.” Trương Siêu khẽ vuốt mái tóc bóng ánh sáp, dẩu cái mỏ mỏng nhọn, “Vả lại, mua bán hung trạch chẳng hề khác biệt gì với mua bán đất mồ mả, đều là lúc khóc lên thì người này càng đau đớn vật vã hơn người trước, đến lúc nói giá thì người này lại tính toán chi li hơn người trước, người chết không sống lại được, người sống vẫn phải tiếp tục sống, giữa tưởng nhớ người đã khuất với làm chuyện làm ăn của người sống không xung đột với nhau. Tiểu pháp y, cô đã nói xong chuyện dĩ vãng đau thương chưa? Nói xong rồi thì ra giá đi, tôi biết thuế trước bạ mà giảm một cái, bọn công ty môi giới nhà qua sử dụng đã thổi giá nhà Bắc Kinh lên tận trên trời xanh luôn, tuy nhiên, đã là hung trạch, chắc chắn phải quỷ đả thất phần, cô bán rẻ hơn một chút, tôi tuyệt đối cũng không lén đi cà kheo sau lưng cô, bảo đảm bán ra sớm nhất có thể, sau đó cô có thể rời Bắc Kinh triệt để, muốn đi đâu thì đi, dù gì giá bán một căn hung trạch qua sử dụng ở Bắc Kinh, cũng đủ mua hai căn nhà hạng sang ở New York rồi.”
Đường Tiểu Đường chậm rãi đứng dậy, nhìn thẳng vào Trương Siêu, “Anh hơi quá đáng rồi.”
Lý Văn Giải cũng thêm vào, “Anh Siêu, chuyện làm ăn không phải là chuyện ở bất kỳ lúc nào bất kỳ nơi đâu, mà cũng phải biết phân thời gian, địa điểm, cũng phải xem tình huống tâm trạng tôi cảm thấy việc anh quan tâm căn hộ ở Bắc Kinh của Tiểu Đường vào lúc này, là cực kỳ không phải lúc…”
Trương Siêu nheo mắt lại nhìn hai người họ, khóe môi trượt ra nụ cười lạnh lùng có ý vị sâu xa, “Văn Giải, tôi không cần biết cô gái mà cậu gặp gỡ trên tàu điện ngầm, có phải thật sự chính là cô tiểu pháp y này không nhưng tôi khuyên cậu tốt nhất nên tỉnh lại đi, cậu còn chưa nghe ra một điều từ lời kể của cô tiểu pháp y lúc nãy à? Đó chính là gia cảnh cô ta cực kỳ tốt, gia đình ở Thượng Hải, nhưng vừa tốt nghiệp đại học đã có thể mua được nhà ở Bắc Kinh, lại còn là căn hộ ba phòng ngủ, điều này cho thấy gì, cho thấy rằng vốn dĩ người ta đã không cùng giai cấp với chúng ta, mà là người giàu có thật sự, là chữ hào trong từ phú hào chứ không phải hào rãnh đâu, vì vậy cậu cũng đừng mơ mộng muốn trèo cao nữa.”
“Anh Siêu, anh nói bừa gì thế…” Bị nói trúng tâm sự, mặt Lý Văn Giải phồng ran lên.
“Tôi không nói bừa, tôi muốn cậu tỉnh táo lại!” Giọng điệu Trương Siêu càng chanh chua hơn, “Cậu đừng nghe cái kiểu khóc lóc nên rỉ của tiểu pháp y, sám hối rằng một lỗi lầm vô tình của mình đã làm cho người bạn thân nhất tự tử, rốt cuộc sự thật là gì cậu biết không? Mười phần thì tám, chín phần chính là cô ta cố tình cướp bạn trai người ta, ép chết người ta rồi bày trò mèo khóc chuột; nước mắt phụ nữ vốn đã là thứ không đáng tin nhất, mà nước mắt bọn con gái của các vị làm quan, nhà có tiền của thì còn phải thêm chữ ‘càng’ ở trước nữa. Bọn họ sống cuộc sống kiểu gì? Sáng sớm bỏ ra một tiếng để trang điểm, dắt chó đến quán cà phê hạng sang nhất, ăn sáng trên chỗ ngồi đặc biệt được đặt trước, đi làm chính là dùng dằng trong phòng thử đồ của các cửa hiệu thời trang lớn, tan làm chính là hát ca thâu đêm ở các nhà hàng vũ trường không đụng hàng, bọn họ đa sầu đa cảm, sức yếu bệnh nhiều, chết mất một con chó thì phát trực tiếp từ đầu đến cuối cho bạn bè, tiền mua miếng đất mồ mả cho con chó đủ bằng tiền cậu đi làm cả đời, suốt đời này, công việc duy nhất của bọn họ là chứng tỏ mình vừa giàu vừa thiện tâm. Nhưng thực tế thì sao? Chính là cái giai tầng vừa giàu vừa thiện tâm này, đã thổi miếng đất một nghìn tệ mỗi mét vuông lên thành một vạn, sau đó dùng vật liệu xây dựng có giá thành một nghìn tệ để xây cất nhà, rồi bán ra với giá một trăm nghìn tệ một mét vuông, kiến tạo nên cõi yên vui trên sống lưng bọn nô lệ nhà đất. Vài năm nay, nhà qua sử dụng đã được thổi lên, người làm môi giới là tôi đây, nắm rõ nhất trong số những người treo cổ, cửa cổ tay, bật hơi gas trong nhà, có bao nhiêu người tự tử do không trả nợ nổi, không chữa bệnh nổi, không đi học nổi! Một câu nói đơn giản thôi, nếu không có bọn họ thì đâu ra nhiều hung trạch thế chứ?!”
Đường Tiểu Đường bị những lời chửi mắng tựa hồ dông bão này làm cho sợ ngây ra, không thốt ra nổi lời nào.
Trương Siêu tiếp tục nói, “Đối với bọn họ, đã quen thói vừa hại người, vừa khóc lóc trên mồ mả rồi, khóc cái quái gì, mồ mả ấy chính do họ đào ra! Còn nói là bị hồn ma dọa cho sợ đến nỗi phải đi du ngoạn khắp các thành phố. Văn Giải, dù cậu muốn du ngoạn cả nước thì cậu có mua nổi vé tàu hỏa không? Đi theo Tu Thúc học hỏi bao lâu nay, tôi thấy cậu đã học được không ít văn hóa cổ điển gì đấy thấm đầy mùi hôi dầu, nhưng có một điểm mãi không nhận rõ được, rằng ai mới là kẻ tạo ra hung trạch! Lại đây, để anh trai bảo với cậu một định luật sắt đá: kẻ tạo ra hung trạch chính là người đã hại người ta đến chết đấy! Lấy ngay căn hộ của Đường Tiểu Đường ra dẫn chứng nhé, nhìn từ bề ngoài, thì cô gái tên Lý Viên đã khiến nó trở thành hung trạch, nhưng thực tế thì, nếu Đường Tiểu Đường không cướp bạn trai, lại đè đầu người ta bằng khối của cải mà Lý Viên không sánh nổi, thì cô ấy có đến nỗi phải tự tử không? Ai mới là kẻ tạo ra hung trạch, chẳng phải đã rõ rồi sao? Nhưng Đường Tiểu Đường lại nói như thể bản thân là nạn nhân, bị cái chết của Lý Viên giày vò đến nỗi đau khổ khôn thấu… Thú vị đấy nhỉ? Người đã chết là Lý Viên, người bị hại nặng nhất, đau khổ nhất thì lại là Đường Tiểu Đường, có vẻ điều này không hợp tình hợp lẽ cho lắm? Phải rồi, đây chính là chỗ tài ba của tầng lớp bọn họ, lúc nào cũng tô điểm cho bản thân thành sống lưng phải gánh hết mọi khổ nạn trên vai, nhưng sự thực thì, khổ nạn hoàn toàn do chính họ tạo ra!”
“Không phải như thế!” Đường Tiểu Đường hét to, “Tôi không phải kiểu người như anh nói!”
“Cô có như thế hay không, cũng chẳng liên quan cắc bạc nào đến bọn tôi, cô bị hồn ma cô ta đeo bám là do tự chuốc lấy, cô muốn học thuật đuổi tà nhưng lại bị dọa cho sợ phát khiếp cũng do cô tự nguyện, nhưng cảm phiền cô nhìn cho kỹ, mỗi người ở đây, ngoại trừ Tu Thúc, tôi không hiểu rõ lắm, thì tôi, lão Bì, Lý Văn Giải, Vương Hồng Hà, đều không cùng tầng lớp với cô, sống cuộc sống hoàn toàn khác cô, cô ở trên trời, còn chúng tôi dưới đất, tốt nhất chúng ta không nên liên can tới nhau, cô đã kể một câu chuyện trong đó cô bị người bạn cùng phòng lấy cái chết ra làm hại, câu chuyện nghe rất hay, rất cảm động, xứng đáng được tràng pháo tay, nhưng nói cho cùng, chúng tôi là những người mà đến chuyện vỗ tay cho cô cũng không có tư cách, nếu có thể gặp lại, tốt nhất hãy xem như không thấy. Đã thế, sao không dứt khoát, bóc vỏ dưa hấu ra, nói huỵch toẹt với nhau, nếu cô cần bán căn hộ ở Bắc Kinh, người môi giới là tôi đây bằng lòng làm ăn với cô, ngoại trừ việc này ra, tốt nhất là cô đi đường Quan Đạo của mình, còn chúng tôi thì qua…”
“Đủ rồi!” Một âm thanh rất vang, được gào ra từ miệng lão Bì vốn đang lặng lẽ hút thuốc từ nãy giờ.
Bốn bức vách của căn phòng bị chấn động đến nỗi vang ù ù. Mọi người đờ ra, họ không biết vì sao con người luôn cười đùa cợt không chút đàng hoàng là lão Bì lại đột ngột giở chứng nhưng quả thực lão Bì đã giở chứng, hơn nữa còn nhắm chuẩn mục tiêu vào Trương Siêu, người có mối quan hệ thân thiết nhất với lão trong tiểu đội công nhân vệ sinh, “Chú Siêu, ra ngoài với tôi, để cho tiểu pháp y yên tĩnh một lát…”
“Lão Bì, ông đừng quên, con gái ông là…”
Trương Siêu chưa nói xong, đã bị lão Bì cắt ngang lần nữa, “Chú Siêu, có nghe lời tôi hay không?!
Trương Siêu thoáng thấy sắc mặt lão Bì vô cùng khó coi, đành hậm hực theo lão ra khỏi phòng, đi ra khỏi cánh cửa chính của căn hộ số 1202, ra ngoài hành lang.
Trong hành lang tĩnh mịch như chết, ngọn đèn ốp trần như đang kêu xè xè, mỗi tiếng vang như sắp sửa đứt hơi, càng lúc càng tối. Trương Siêu đứng trước mặt lão Bì, cúi đầu nhìn mái tóc rối bù của lão, chiếc bóng của lão như thế một lớp da mà bóng tối vừa trút bỏ xuống.
Hồi lâu sau, Trương Siêu mới cất giọng, “Tôi hỏi, ông bị làm sao thế?”
“Không có gì.” Lão Bì ngẩng đầu lên, trên gương mặt mà những lúc buông những lời bông đùa uế bẩn luôn lộ ra trăm nghìn nếp nhăn ấy, mang vẻ nghiêm túc hiếm thấy.
Trương Siêu thở dài, ngồi bên cạnh lão, “Tôi biết, chắc chắn ông lại nhớ con gái rồi, lỗi tại tôi, không nên nhắc đến em ấy, nhưng tôi thật sự không chịu nổi khi nhìn gương mặt đã làm điều xấu mà còn muốn giả vờ vô tội của tiểu pháp y.”
Thấy lão Bì vùi đầu không lên tiếng, Trương Siêu nói tiếp, “Trước đây ông từng nói, con gái rượu của ông chẳng phải đã bị một cô gái nhà giàu giành mất bạn trai, nên mới treo cổ tự tử sao? Thật sự tôi không hiểu tại sao đối diện tiểu pháp y mà ông có thể bình lặng đến thế, ông phải biết rằng, giữa chúng ta với bọn họ là kẻ thù không đội trời chung.”
Trương Siêu đang liến thoắng bỗng thấy một biểu cảm vô cùng đau khổ trên gương mặt thẫn thờ của lão Bì, anh ta liền ngậm miệng lấy một điếu thuốc, châm lửa, rồi rít chầm chậm.
Bàn tay đang giơ lên, xòe hai ngón tay ra.
Trương Siêu nghệt ra, vội rút một điếu cắp giữa hai ngón tay của lão Bì, châm thuốc, lão Bì rít vài hơi rồi nhả theo làn khói mù ra một câu khiến Trương Siêu không ngờ đến, “Chú Siêu, chú nghĩ đi đâu thế, trông thấy bộ dạng của tiểu pháp y, tôi không nhớ đến cô gái nhà giàu ấy, mà nhớ đến con gái của tôi.”
Trương Siêu chau mày, vẻ mặt như thể nghe không hiểu. “Chú biết đấy, hồi còn trẻ tôi luôn là người vật lộn qua ngày, lơ mơ hồ đồ, nếu không phải thế thì mẹ con bé cũng đã không đi theo người khác, để lại tôi và con gái sống nương tựa lẫn nhau. Nhà người ta thì nghèo nuôi con trai, giàu nuôi con gái, bản thân tôi xưa nay chưa bao giờ có những ngày tháng giàu sang, vì vậy con gái cũng không được nuôi một cách yêu chiều. Cộng thêm việc tôi là thằng khốn kiếp, đồ bỏ đi, bị ức hiếp, phải chịu tức tối bên ngoài, nhất là khi uống rượu vào rồi nhớ thì lại người vợ đã bỏ đi, về nhà đánh con gái vài cú cho xả tức, lúc nào nó trông thấy tôi cũng luôn sợ hãi, cử như con chuột nhắt vậy… Sau khi tốt nghiệp trường nghề, nó quen một thằng bạn trai, mãi cho đến khi bị thằng khốn ấy ruồng bỏ, mới nói với tôi là đã có thai, nói ra thì tôi chính là một thằng lưu manh, vậy mà lúc ấy còn chửi mắng con gái mình xối xả, lời nào cũng khó nghe, chú không nhìn thấy bộ dạng lúc ấy của con gái tôi, hệt như biểu cảm của tiểu pháp y lúc ngồi dưới sàn nhà lúc nãy, vừa khóc, vừa không ngừng nói với tôi, lặp đi lặp lại một câu nói, Bố, không phải như thế đâu. Bố, không phải như thể đâu’…” “
Trên hành lang bỗng trở nên yên lặng, lão Bì ngậm điếu thuốc trong miệng, gan bàn tay chùi cật lực lên mặt, “Hầy, loáng cái đã gần 20 năm, tóc trên đầu tôi cũng trở thành hai màu trắng đen rồi, thế mà cứ nhắc đến chuyện này, thì vẫn như thể đang nói chuyện ngày hôm qua, có lẽ lúc ấy nếu tôi không chửi mắng con gái mình đến thế, có lẽ nếu tôi tin nó, cho nó chút thời gian, để nó suy nghĩ cho ra lẽ, thì nó đã không tìm đến cái chết… Chú Siêu, chú có biết 20 năm nay, tôi hối hận thế nào, có bao nhiêu đêm nhớ con gái mà khóc gào như con sói đánh mất con nhỏ không, có lúc tôi cũng an ủi bản thân, rằng tôi mắng con gái, thực ra là vì yêu nó, tôi sợ nó đi theo con đường cũ của tôi, rồi làm mẹ đơn thân, dắt theo đứa con không cha, sống những ngày tháng đắng khổ như thể bị ngâm qua nước hoàng liên… Nhưng rồi nghĩ lại, đâu phải thế, giả sử nếu thật sự nó phải sống những ngày tháng như thế, nếu người làm cha như tôi có thể giúp nó một tay, chứ không phải đẩy nó một cú, chẳng phải nó có thể nhận được chút niềm vui hay sao? Cứ thế, nửa đầu đêm tôi khuyên bản thân, nửa sau thì tôi mắng bản thân, 20 năm đấy, 20 năm nay cứ thế tôi tự đánh nhau với chính mình, đánh đến nỗi trong lồng ngực tan nát, nhưng không ai biết được… Tôi cứ mãi nghĩ về câu nói mà con gái mình không ngừng lặp đi lặp lại ‘Bố, không phải như thế đâu’, có thể nó muốn cho bản thân một cơ hội để bào chữa, nó chỉ muốn cho bản thân một cơ hội để bào chữa, nhưng tôi lại chẳng hề cho nó, chú nói xem, hà cớ gì nó phải tìm tôi để đòi cơ hội này cơ chứ, tôi là bố nó, chẳng phải dù nó có ra sao thì tôi cũng nên yêu thương nó hay sao?”
Nói đến đây, rốt cuộc lão Bì không kiềm chế được mà bật khóc, hai hàng nước mắt cuộn trào từ trong đôi mắt vẩn đục.
Trương Siêu đặt tay lên vai lão, ra sức vỗ vỗ, “Lão Bì, lão Bì…” Lão Bì ho lên hai tiếng, nhìn vào một vết hình vòng bị hun đen bởi ngọn đèn tiết kiệm năng lượng trên trần nhà, nói chậm rãi, “Vì vậy, chú Siêu, lần trước hai chúng ta ngồi xe buýt, có một bé gái ăn cắp đồ, mọi người đều muốn đánh nó, đưa đến đồn cảnh sát, tôi đã ngăn lại, lúc ấy chú còn chế tôi lo chuyện bao đồng… Chuyện 20 năm trước, tôi đã thắt một nút trong lòng, rằng không cần biết người trẻ đã phạm lỗi lầm gì, dù cố tình hay vô ý, thì vẫn phải cho chúng một cơ hội, cả một kiếp người, dù cố ý hay vô tình, có ai chưa từng phạm sai lầm, gặp chuyện gì cũng ép người ta vào đường cùng, thì thế giới này đã trở thành thứ gì rồi, rồi thì chỗ nào cũng đầy hung trạch!”
Trương Siêu thở dài, “Lão Bì, ông biết tôi mà, không phải tôi cảm thấy tiểu pháp y có gì không tốt, tôi chỉ là trông thấy người xuất thân gia đình tốt như cô ta thì sôi máu…”
“Tâm lý sôi giận kiểu này, hồi còn trẻ tôi cũng có, lúc đã luống tuổi thì dần dà thông suốt, không thể lấy xuất thân và của cải để phân chia con người được, nhà giàu cũng có con ngoan, gia đình nghèo thì dễ cho ra cái kiểu làm chuyện xấu xa phạm pháp hơn, hơn nữa, tôi cảm thấy tiểu pháp y không phải người xấu.”
“Làm sao ông biết được?” Trương Siêu có chút không phục, “Ông đâu phải Lý Văn Giải, từ ánh mắt đến trái tim đều xem cô ta như vật quý giá.”
“Chú Siêu, tôi bảo chú là thằng cu vòng, chú còn không phục, mấy chuyện luẩn quẩn trong đầu thì vòng vèo, lúc cần bẻ thẳng lại không bẻ.” Lão Bì nói, “Quen người thì nhìn mặt, còn phân biệt người thì phải xem lúc hiểm, chú không thấy lúc Vương Hồng Hà bị thất thần, Tu Thúc thờ ơ nhìn, Lý Văn Giải định tiến lên mà phải nhìn sắc mặt Tu Thúc, chú và tôi đều không nắm rõ tình hình, không dám hấp tấp, chỉ có cô nhóc Đường Tiểu Đường xông lên cứu Vương Hồng Hà, suýt nữa bỏ mạng.”
Trương Siêu ngây ra, liền đó để lộ biểu cảm não nề, “Lão Bì, ông nói đúng, lúc nãy quả thực tôi hơi lỗ mãng, xổ cả tràng ác khí lên tiểu pháp y… Ông không biết thôi, hai năm nay, sau khi tôi dẫn thân vào cái nghề môi giới địa ốc, ngày nào cũng tiếp xúc đủ loại người. Những người con đập vỡ đầu nhau vì quyền sở hữu một căn hộ của bố mẹ, bên mua và bên bán đều kì kèo từng li để kết toán phí quản lý, thương gia trọc phú ruồng rẫy vợ con chiếm đoạt quyền sở hữu nhà, chỉ lo sung sướng ôm ấp tiểu tam, vị quan chức ‘liêm chính’ sở hữu vài chục căn hộ… mặt mũi của yêu ma quỷ quái gì tôi cũng thấy qua, chết tiệt, càng lúc càng thấy ít mặt mũi của con người, thế nhưng thân tại chốn nghề, có chán ngấy đến đâu, cũng chỉ có thể nhịn, nhịn đi vệ sinh thôi đã bốc hỏa rồi, huống chi là nhịn hơi. Tôi làm nghề công nhân vệ sinh hung trạch này, một là để tìm nguồn cung nhà, kiếm chút tiền, hai là tiếp xúc với người ít đi, để hỏa khí suy bại một chút, ai ngờ làm hết nửa ngày trời, chỉ gác lại ngọn lửa tích tụ ban ngày để đến đêm thì xả, hôm nào bỏ đi thôi, tôi cũng không muốn làm công việc này nữa đâu…”
“Thằng cu vòng nhà chú lại muốn đánh vòng đi đâu nữa đây?” Lão Bì hỏi.
“Còn chưa nghĩ ra, trong đầu có nhiều chuyện vòng vèo, luẩn quẩn, tôi thừa nhận, nhưng lão Bì này, có những chuyện tôi có thể nhìn thấu mà, cái kế môi giới hung trạch sinh nhai này, không thể làm lâu được. Ông đã thấy rồi đấy, ngay đám người quyền thế hiện nay, đã kiếm được hòm hòm tiền của người sống rồi, thì phải kiếm tiền của người chết thôi, nhà mới xây đến nỗi không còn đất nền nữa, thì bắt đầu nâng giá nhà đã qua sử dụng, chờ đến khi nhà qua sử dụng không còn thổi được nữa, chắc chắn chúng sẽ nhòm ngó sang hung trạch, mua vào với giá thấp, vệ sinh rồi đưa ra thị trường để ăn mức chênh lệch, thậm chí chỉ vì bán nhà mà thêu dệt đủ lời lẽ man trá, tạo dựng bầu không khí rằng hung trạch có điều cát, sớm muộn sẽ có ngày giá của hung trạch còn cao hơn cả giá nhà mới, ông tin không?”
“Tôi không tin! Sao có thể như vậy?”
“Ông không tin? Không nói chi khác, cái món Đường tam sắc tùy táng thuở xưa ấy, ngày nay nhà nhà đều khát khao được đặt một món trong nhà, như thể nói lên điều gì?” Trương Siêu nói, “Nói lên rằng tài cán của người Trung Quốc chính là tài gặp dữ hóa lành.”
Lão Bì ngây người giây lát, ngồi dậy, phủi bụi trên quần, cười đắng chát, “Cũng phải, nói đi nói lại, điều chúng ta đang làm chẳng phải chính là công việc gặp dữ hóa lành hay sao.” Nói đoạn lão cất bước dợm quay vào trong căn hộ, nhưng bị Trương Siêu kéo tay áo, “Lão Bì, ông vào đấy làm gì, chúng ta chẳng phải đã xong việc rồi sao? Chi bằng ở ngoài hành lang chờ bọn họ ra, có thời gian hút thêm điếu thuốc.”
Lão Bì “ừm” một tiếng, nhưng không tiến, cũng chẳng lui, chỉ đứng yên, thẫn thờ nhìn cánh cửa chính căn hộ 1202. “Sao vậy?” Trương Siêu có chút bối rối, khó hiểu. “Chú Siêu, hôm nay tôi không biết bị làm sao, cứ như có tiếng động kỳ lạ vang trong lỗ tai, không phải kiểu ù tai ong ong, mà là âm thanh the thé, tôi vừa làm việc vừa tìm kiếm nguồn âm thanh, giờ ra đây thì không nghe thấy nữa… Tôi cứ cảm thấy tối nay sẽ có chuyện gì đó xảy ra, chú hãy sáng suốt lên, để tâm một tí.”
Trương Siêu khẽ cười rồi bình thản nói, “Tiếng lạ gì, sao tôi chẳng nghe thấy gì? Tôi bảo này, ông nên tẩm bổ thận một chút, nỗi phiền muộn của chàng già độc thân, tôi hiểu mà. Lần ấy ở Phong Chi Thự, chúng ta đâu có gặp chuyện gì, có thể xảy ra chuyện gì ở đây được chứ? Ở đây chẳng phải chỉ có một người chết treo thôi sao!”