← Quay lại trang sách

⚝ 6 ⚝

Đường Tiểu Đường đờ đẫn nhìn theo Trương Siêu và lão Bì với vẻ không hiểu gì, “Văn Giải, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Tôi có chỗ nào đắc tội với Trương Siêu à? Từ lúc gia nhập đội vào chiều hôm nay, tôi còn chưa nói được mười câu với anh ta cơ mà!”

Lý Văn Giải khẽ nở nụ cười đắng, “Con người anh Siêu ấy mà, cô đừng thấy anh ta miệng lưỡi ngọt sớt, bỡn cợt, tâm tư toàn lủi cả vào chuyện tiền bạc, thật ra anh ta là một thằng cu vòng đấy…”

“Thằng cu vòng là gì?” Đường Tiểu Đường chưa hiểu.

“Cách nói dí dỏm của tỉnh lỵ đấy, chỉ những người trông thì tinh nhạy, nhưng thực chất mỗi ý tưởng đều phải đi vòng ra xa lắm mới thực hiện được… thậm chí chưa chắc thực hiện được, thế nên gọi là thằng cu vòng.” Lý Văn Giải nói, “Lấy anh Siêu làm ví dụ, sau khi cưới vợ vài năm trước, loáng cái người vợ đã sinh hai cậu con trai, anh ta bèn nghiền ngẫm thấu ra, vốn dĩ nhà anh ta là một căn hộ lớn có ba phòng, chi bằng bán đi chuyển sang hai căn nhà nhỏ có hai phòng, như thế sau này hai thằng con trai mỗi người một căn, chẳng cần phải vì tài sản thừa kế mà đánh nhau nữa, sau đó anh ta đã bán căn nhà lớn có ba phòng, rồi ký hợp đồng với một chủ hộ có hai căn hộ hai phòng, đúng lúc các cơ quan có liên quan làm cò mồi cho thị trường nhà qua sử dụng, ngoài mặt thì giảm thuế trước bạ, nhưng trong tối thì giá nhà dâng cao dữ dội, số tiền mà anh Siêu có được sau khi bán nhà, đừng nói là mua hai căn nhà nhỏ có hai phòng, ngay cả căn nhà lớn có ba phòng ban đầu cũng không mua lại được nữa, chủ sở hữu ký hợp đồng xong cũng qua mặt môi giới rồi, trong một loáng, mắt mũi Trương Siêu trợn ngược, hết cách, đành mua căn nhà nhỏ hai phòng ngủ, cả gia đình bốn người thở ngắn than dài mà sống qua ngày.”

Đường Tiểu Đường lắng nghe, cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng thương.

“Sau đó không lâu, anh Siêu lại nghiền ngẫm thấu suốt, nghĩ rằng, nếu thị trường nhà qua sử dụng bất định đến thế, chẳng thà tự mình làm người môi giới, không những có tiền lương và hoa hồng, nếu thấy căn nhà đúng ý thì có thể mua lại, bù đắp cho lỗi lầm đã bán đi căn nhà to có ba phòng, cô thấy có phải con đường anh ta đi còn xa hơn nữa rồi không? Vậy mà đến lúc vào ngành rồi, anh ta mới nhận thấy mực nước thâm sâu cỡ nào. Anh Siêu là kiểu người miệng như dao, tim như đậu phụ, vốn dĩ không phải là người làm trong ngành, anh không dùng chiêu niêm yết giá nhà xuống thấp để lừa lọc, thì không có khách hàng hám rẻ mà tìm đến; anh không ký hợp đồng âm dương, thì người mua nhà sẽ oán hận anh là không cho trốn thuế; anh không giấu giếm giúp chủ nhà chuyện thiếu nợ tiền phí máy sưởi phí quản lý, thì đến nguồn cung nhà, anh cũng chẳng có… Ba tháng trôi qua, mà anh ta chẳng ký được mối nào cả, nên bị công ty môi giới đuổi cổ.”

Lý Văn Giải thở dài, rồi nói tiếp, “Lần đi đường vòng thất bại này làm anh Siêu nản chí. Anh ta ít nhiều đã lăn lộn trong ngành ba tháng, biết được chuyện làm ăn môi giới của hung trạch không dễ làm, ít cạnh tranh, bèn tự mình chạy mối, ai ngờ năm nay công ty Địa ốc Viên Mãn bắt đầu thu mua hung trạch với quy mô lớn, anh ta lại mất đi chén cơm, sau đó thì gia nhập tiểu đội công nhân vệ sinh đặc chủng, định vừa làm công nhân vệ sinh, vừa xem thử có nguồn cung nhà để mua bán hay không, nếu không thì gia đình anh ta thật sự không trụ được nữa, cặp song sinh cũng vào mẫu giáo rồi mà!”

“Tôi có biết Địa ốc Viên Mãn, là kiểu môi giới đen điển hình, bọn họ cho tôi thuê một căn hung trạch, lừa tiền thuê của tôi rồi không trả!” Đường Tiểu Đường nhớ lại chuyện hồi sáng, giận dữ nói, “Nhưng mà, mấy chuyện này của anh Siêu thì liên quan gì đến tôi, anh ta ghét tôi mà ghét đến nỗi nghiến răng ken két là thế nào?”

“Anh Siêu chịu thiệt mấy lần, bắt đầu nghiền ngẫm nguyên nhân bên trong, dần dà anh ta nhận ra, rất nhiều chuyện xấu trong ngành môi giới này, kẻ chủ mưu đều là tầng lớp quyền quý, dĩ nhiên với đa số mọi người thì đây là một sự thật chẳng cần nói ra, nhưng anh Siêu là thằng cu vòng mà, vòng đi vòng lại kiểu gì cũng không hiểu, cớ làm sao bản thân mình chưa từng làm điều xấu, mà lại không kiếm tốt như những tên lòng dạ hắc ám, dần dần anh ta trở nên vô cùng ganh phẫn với thế tục, bình thường vẫn mang bộ dạng người môi giới nhà qua sử dụng tính toán tinh ranh, so đo từng tí, nhưng chỉ cần gặp phải chuyện có liên quan đến tầng lớp quyền quý, thì cảm xúc dễ bị kích động cũng sẽ cắp súng mang gậy trong lời nói…

Đường Tiểu Đường nhỏ giọng nói, “Nhưng mà… tôi không phải kiểu người như anh ta nói, quả thực bố tôi là cảnh sát của Cục công an thành phố, nhưng từ nhỏ bố đã rất nghiêm khắc với tôi, kiểu ký sinh trùng như anh Siêu nói, thì trong số các bạn học gia cảnh tốt xung quanh có không ít, không thể nói là hiện tượng cá biệt được, nhưng anh ta vơ đũa cả nắm như thế thì tôi cũng không chấp nhận.”

Lý Văn Giải trầm ngâm, không đáp, Đường Tiểu Đường đưa mắt nhìn Văn Giải, ánh nhìn của anh lập tức lẩn tránh, như đang cố tình tránh né Đường Tiểu Đường.

Đường Tiểu Đường chợt quýnh lên, trong tiểu đội công nhân vệ sinh, cô chỉ có một người bạn là Lý Văn Giải thôi, “Anh phải tin tôi, tôi không phải kiểu người như Trương Siêu nói, tôi thật sự vô can trong cái chết của Lý Viên mà!”

“Ai cũng là người vô can, vậy chắc gì cô đã vô can hơn những người khác.” Không biết từ khi nào, Tu Thúc lại xuất hiện trong phòng hệt như ma, “Có rất nhiều người, bản thân họ chẳng hề có tội, nhưng cái tầng lớp mà họ thuộc về ngay lúc sinh ra, đã ấn định tội ác của họ, nói cách khác, tuy là người vô tội, nhưng lại là thân có tội.”

Hai mắt Đường Tiểu Đường đầy vẻ hoang mang, “Tuy là người vô tội, nhưng lại là thân có tội…”

“Đừng bảo là tôi lạnh lùng vô tình.” Tu Thúc nói, “Không có căn hung trạch nào được tạo ra bởi oán thù của một ngày, cũng như không một vụ giết người hoặc tự sát nào là sự kích động nhất thời về mặt ý nghĩa, ngày hôm nay của mỗi người đều là sự tích lũy của vô số ngày hôm qua. Vì vậy, đừng nói như thể bản thân vô can như thế. Nếu cô thật sự muốn thoát khỏi sự bám víu của những chuyện đáng sợ ngày trước, tôi có hai lời khuyên chân thành, một là cô mạnh dạn đối mặt với tất cả mọi thứ khiến cô e sợ, còn không thì đi theo người bạn của cô, tìm sợi thừng để làm một lần cho xong…”

Nhìn vẻ xảo quyệt hơi hiển lộ ra từ đôi mắt hẹp dài của Tu Thúc, Đường Tiểu Đường sực tỉnh ngộ: Kẻ này đang khuyên mình tự tử?

Tên khốn độc ác này, hắn chẳng khác nào ả ma nữ khuyên người ta tự sát trong Ngu sơ tân chí cả!

Như chú thỏ bị dồn đến chân tường, Đường Tiểu Đường nhe răng ra:

“Tôi sẽ không tự tử!” Cô trợn trừng mắt nhìn Tu Thúc vẻ dữ dằn, “Tôi là một nhân viên pháp y, tôi sẽ không tin vào những lời lẽ ma quái kiểu như hung linh đòi thế mạng mà ông nói, nếu như ông có hứng tìm hiểu về lịch sử pháp y, thì ông sẽ biết, ngay cả quyển Tẩy oan lục mà nhà pháp y học Tống Từ đời Nam Tống viết, ngày nay nhìn lại cũng đầy lỗ hổng, nói chi đến đống bút ký thời xưa mà ông cung phụng như khuê biểu. Nhưng tôi phải cảm tạ ông, vì đã làm cho tôi hiểu rằng, gia nhập tiểu đội công nhân vệ sinh này là sai lầm đầu tiên, kỳ vọng rằng ông sẽ dạy tôi cách rũ bỏ sự phiền nhiễu của ma quỷ là sai lầm thứ hai, rằng với cái chết của Lý Viên, tôi chỉ có áy náy về mặt tình cảm, chứ chẳng hề có ác ý về mặt chủ quan, vậy thì, dù linh hồn của cậu ấy có đến tìm tôi, tôi cũng chẳng hổ thẹn với lòng mình. Người vô tội, thì không nên mang thân có tội gì sất!”

Trên mặt Tu Thúc thoáng hiện ra biểu cảm thất vọng, sau đó lại trở nên u ám, “Nói vậy, cô muốn rời khỏi tiểu đội công nhân vệ sinh à?”

“Trái ngược hoàn toàn!” Đường Tiểu Đường nói với vẻ đối đầu gay gắt, “Không những tôi không rời khỏi, mà sẽ tiếp tục ở lại, để xem ông có thể làm ra trò gì, tuy nhiên tôi phải nhắc nhở ông, ở cơ quan, việc tôi làm giữ chức vụ không lương, nói cách khác, hiện tại tôi vẫn là nhân viên cảnh vụ, ông mà vi phạm pháp luật, tôi chắc chắn sẽ bắt giữ ông!”

Tu Thúc phát ra tiếng cười “hô hô” kỳ dị từ trong hàng râu dày rậm, rồi chỉ vào cửa sổ, “Dỡ mảnh rèm màu đỏ ấy xuống đi, trong hung trạch này không được để lại tí màu đỏ nào.” Sau đó ông ta ôm lấy cánh tay với vẻ hứng chí ngời ngời, nhìn Đường Tiểu Đường. Rất hiển nhiên, đây là một sự khiêu khích.

Đường Tiểu Đường nhìn tấm rèm đỏ, gió đêm lay động, làm cô lại nhớ đến chiếc áo màu đỏ Lý Viên…

Đúng lúc này, Lý Văn Giải kéo chiếc ghế đặt trước cửa sổ, giẫm lên trên ấy chực trèo lên.

“Cậu định làm gì đấy, Văn Giải?” Tu Thúc hét lên ngăn anh lại, giọng gay gắt.

Sắc mặt Lý Văn Giải trắng bệch, rặn ra một nụ cười rất gian nan, nói với Tu Thúc, “Tiểu Đường hơi sợ, thôi cứ để cháu…”

“Sau này thì sao?” Tu Thúc cười khẩy, “Cậu có thể đi theo cô ta cả đời giúp cô ta không? Dù cậu có là Hồ Dật Chi đi nữa, cô ta cũng không phải Trần Viên Viên.”

Lý Văn Giải cười cay đắng, đứng yên tại chỗ, không biết phải làm sao.

Đường Tiểu Đường đưa mắt nhìn Tu Thúc, cắn răng bước lên ghế, vươn cánh tay lên, mắt nửa nhắm, rờ rẫm trên lớp vỏ ngoài của chiếc hộp rèm cửa, nhận thấy những chiếc móc treo trên chóp đỉnh cao nhất của tấm rèm được treo trên thanh ngang kiểu khảm vào trong hộp rèm cửa, bắt đầu gỡ từng chiếc, không hiểu sao, cô càng nôn nóng muốn gỡ nhanh hết sức có thể, thì những chiếc móc treo ấy lại càng như ẩn náu không để cô rờ thấy, hệt như đang chơi khăm vậy, dù cô có rờ được đi nữa thì cũng mắc vào cực kỳ chặt, cô thấy hơi lo lắng, cánh tay đang vươn lên và những ngón tay đang chuyển động đều cảm thấy đau nhức, mồ hôi rịn trên trán, đúng lúc ấy, đột nhiên có cơn gió đêm, thổi vào rèm cửa sổ làm nó phồng lên như cái bao lớn, trong nháy mắt đã dính vào người cô, che phủ khuôn mặt cô, trong thoáng chốc cô không thể thở nổi, ngay tức khắc, một nỗi hoảng sợ quắp lấy trái tim cô, hai bàn tay cào cấu thục mạng, thân thể vặn vẹo loạn xạ y như con cá chạch, đến nỗi một vật đang giắt trên thắt lưng rơi xuống đất mà cô hoàn toàn chẳng hay biết… Ngay đúng khoảnh khắc cô muốn bỏ cuộc, nhảy xuống khỏi ghế, giác quan thứ sáu đã giúp cô “nhìn thấy” gương mặt vui mừng của Tu Thúc khi thấy cô thất bại, thế là cô giữ vững bước chân, điều chỉnh hơi thở, một phát giở tấm rèm đỏ đang phủ lấy mặt mình ra, vừa hít thở bầu không khí có mùi tanh của đất chỉ có trước cơn mưa lớn, vừa gỡ chiếc móc treo cuối cùng trên rèm xuống.

“Soạt!”

Tấm rèm đỏ buông xuống sàn vẻ thõng thượt, như thể hiện nguyên hình sau khi lớp da ngoài đã bị lột ra vậy.

Đường Tiểu Đường nhảy xuống ghế, nhìn Tu Thúc với ánh mắt người thắng cuộc.

Tu Thúc quay người bước ra khỏi phòng.

“Tiểu Đường!” Lý Văn Giải bước sang, nhìn cô nói, “Vẫn ổn chứ?”

Đường Tiểu Đường nhẹ nhàng quệt mồ hôi trên trán, nói nhỏ nhẹ, “Không sao…” Sau đó cô đi vào nhà vệ sinh, mở vòi nước, rửa lớp bụi bẩn dày chằn chặn mà tay cô dây phải từ trên thanh ngang và những chiếc móc treo bên trong hộp rèm cửa sổ.

Cô nhắm mắt lại, cảm nhận cảm giác mát lạnh của bọt nước lạnh giá trên đầu ngón tay.

Bất chợt…

Cô phát hiện ra điều gì đó, lông mày vặn lại như thành nút bện một cách chậm rãi, cằm dưới hơi ngẩng lên, nhìn vào bức tường đen tối với vẻ thẫn thờ, ngón tay cái của tay phải chà xát ngón trỏ và ngón giữa, tựa hồ đang cảm nhận những vết gồ lên hình vòng nhỏ xíu khó có thể nhận thấy của vân tay.

Có thứ gì đó, cũng khó nhận thấy hệt như vậy, nhưng lại có ý nghĩa sâu sắc khác thường.

Chưa biết chừng.

Cô ra khỏi nhà vệ sinh, khẽ phất tay, thấy Lý Văn Giải đã đem mảnh rèm đỏ ra ngoài phòng khách, bỏ vào túi rác chuẩn bị vứt, sau đó anh đi vào phòng ngủ chính, định đặt chiếc ghế vừa nãy đã trèo lên để gỡ rèm cửa sổ về chỗ cũ.

“Chờ chút!” Đường Tiểu Đường ngăn Lý Văn Giải, rồi lại bước lên ghế dưới ánh mắt ngỡ ngàng của anh, tay cô rờ rẫm trên lớp vỏ ngoài của chiếc hộp rèm cửa sổ, rồi lại sờ chiếc ống khí sưởi nằm chếch phía trên, sau đó bật đèn trên điện thoại, mượn ánh sáng trắng lấp lóa, xem xét tỉ mỉ kỹ càng, rồi mới nhảy xuống.

“Sao thế?” Lý Văn Giải hỏi với vẻ nghi hoặc.

“Không ổn lắm, chiếc hộp rèm này sạch sẽ quá.” Đường Tiểu Đường vừa như đang trả lời, vừa như đang tự lẩm bẩm.

“Sạch sẽ quá?” Lý Văn Giải vẫn không hiểu, “Nghĩa là sao?”

“Lúc tôi trèo lên gỡ rèm xuống, do ánh sáng của ngọn đèn ngủ nhỏ, nên không thấy rõ tình trạng trên đấy là gì, tưởng rèm cửa sổ được treo trực tiếp trên thanh ngang, rờ rẫm mấy cái, mới nhận ra còn một cái hộp rèm được lồng bên ngoài, tuy nhiên lúc ấy ngón tay không hề có cảm giác thô ráp như bị dây phải bụi bẩn, trái lại, lúc thò tay vào để gỡ móc treo, thì lập tức cảm thấy ngón tay đã dây phải không ít bụi bặm trên móc câu và thanh ngang.” Đường Tiểu Đường nói, “Tôi vừa mới leo lên xem xét lần nữa, phát hiện ra rằng quả thực lớp vỏ ngoài của chiếc hộp rèm cửa sổ tương đối sạch sẽ, tuy có chút bụi, nhưng so với bên trong thì sạch sẽ hơn nhiều, điều này không phải rất kỳ lạ sao? Đáng lẽ bụi bặm phải rơi trên lớp vỏ bọc bên ngoài trước, rồi rất lâu sau đó mới tích tụ lại bên trong nói cách khác, dù có bẩn, thì bên ngoài phải bẩn hơn bên trong chứ, sao có thể trái ngược thế được?”

Lý Văn Giải cũng nhảy lên ghế, xem xét một hồi, còn dùng ngón tay khẽ chùi một cái, rồi nhảy xuống bảo, “Quả thật là như thế… Chỉ có một chút ít bụi là rơi bên ngoài của hộp rèm cửa, căn hộ này xảy ra chuyện trong khoảng trước sau ngày 20 tháng 7, cách đây đúng hơn hai tháng, xem ra, đã có người lau hộp rèm cửa trước sau lúc án mạng xảy ra… Nhưng mà, tôi cũng chẳng hiểu vì sao lại phải lau cái hộp rèm này?”

Đường Tiểu Đường chậm rãi gật đầu, “Tôi cũng cho rằng có người đã lau hộp rèm này trước sau lúc án mạng xảy ra, nhưng không hiểu nguyên nhân vì sao… Chắc chắn không phải do cảnh sát làm, vậy thì chỉ có thể là hành vi của nạn nhân.”

“Có khả năng người tự thắt cổ sợ bụi bặm trên hộp rèm bị lắc lư rơi xuống đầu không?” Lúc nói câu này, Lý Văn Giải có chút ngại ngùng.

“Tiền đề cho giả thiết này, đó là người tự thắt cổ đã cột sợi dây lên thanh ngang dùng để treo rèm cửa sổ, mà không phải trên đường ống khí sưởi, dĩ nhiên, hộp rèm nằm cách đường ống khí sưởi tương đối gần, nhưng tôi đã sờ thử đường ống khí sưởi, trên đấy chẳng hề có dấu vết từng bị lau chùi, vẫn rất bẩn, nếu để đề phòng bụi bặm rơi xuống đầu, chẳng phải trước tiên phải lau sạch sẽ đường ống khí sưởi hay sao?”

Lý Văn Giải xòe hai cánh tay ra, “Thế cô bảo xem chuyện là thế nào?”

“Tôi đã thử suy nghĩ theo hướng Nghê Binh không phải tự tử…”

Lý Văn Giải sửng sốt, nhưng Đường Tiểu Đường không nhìn anh, mà lẩm bẩm một mình, “Dẫu Nghê Binh bị giết bởi người khác, hung thủ cũng đâu cần thiết phải lau chùi hộp rèm chứ, trừ phi dấu vân tay của hắn dính trên đấy, nhưng hộp rèm không phải bị lau chùi ở một khu vực nào đó, mà bị lau chùi toàn bộ. Thậm chí tôi còn nghĩ rằng, phải chăng vốn dĩ chẳng có hộp rèm cửa trên đấy, hung thủ đã mắc sợi dây lên trên thanh ngang dùng để mắc rèm cửa sổ, siết chết Nghệ Binh, để che đậy dấu vết phạm tội, hắn đã dụng tâm lắp hộp rèm cửa mới toanh trên ấy… Anh đừng cười, tôi từng gặp một vụ án, sau khi giết chết người bạn gái sống chung nhà, mỗi ngày tên hung thủ chỉ nóng lòng lau mười lượt sàn nhà dây phải vết máu, nguyên nhân là hắn đọc không ít tiểu thuyết trinh thám, biết rằng luminol có thể phát hiện vết máu đã phai nhòa gấp 12.000 lần, vì vậy hắn mỗi ngày sống trong sợ hãi, chỉ sợ cảnh sát tìm đến nhà, phát hiện ra sự tồn tại của vết máu trong quá trình khám nghiệm, cho nên cuối cùng hắn còn sửa sang lại căn nhà… Tuy nhiên lúc nãy tôi đã xem tỉ mỉ, thanh ngang dùng để mắc rèm cửa cực kỳ mảnh, không thể kham nổi cơn vùng vẫy của một người sống trước khi bị ngạt hơi, huống chi, những vết gỉ sét ở viền chiếc hộp rèm đều thấm vào tường, hiển nhiên nó đã được lắp từ lâu… Nói chung nghĩ kiểu gì vẫn không xuôi…”

Lý Văn Giải khuyên nhủ, “Nghĩ không xuôi thì đừng nghĩ nữa, chúng ta chỉ là công nhân vệ sinh, đâu phải cảnh sát, dĩ nhiêncô là nhân viên pháp y, nhưng chẳng phải cô cũng không phát hiện ra điều gì bất thường trong cái chết của Nghệ Binh sao? Còn lo lắng như thế làm gì.”

“Không, anh không hiểu.” Đường Tiểu Đường khẽ lắc đầu. “Tôi không hiểu điều gì?”

Đường Tiểu Đường ngần ngừ giây lát, cuối cùng nói, “Giả sử Nghê Binh bị giết bởi người khác chứ không phải tự sát, thế thì cũng hàm ý rằng cái trò mà Tu Thúc bày ra ban nãy, thắp hương Án ma, vẽ chữ phách, gỡ rèm đỏ xuống, đều là giả thần giả quỷ! Cũng giống như việc để chữa trị một căn bệnh gì đó, anh đã mua những loại thuốc đúng với triệu chứng bệnh, đến lúc chữa khỏi rồi, anh mới nhận ra căn bệnh mình mắc phải vốn dĩ chẳng phải là căn bệnh mình tưởng lúc đầu, như vậy chỉ có thể nói lên một điều: những loại thuốc anh đã mua chẳng qua là những viên thuốc giả nhét đầy tinh bột, chẳng hề có chút hiệu quả nào.”

Lý Văn Giải nhất thời không nói nên lời.

Đường Tiểu Đường dằn giọng xuống cực trầm, “Nếu đã là giả thần giả quỷ, thì chắc chắn có mục đích. Dĩ nhiên, tôi cho rằng Tu Thúc cũng giống như những tên thầy trừ ma, phù thủy, thầy bói, chỉ là vì lừa tiền, nhưng luồng tà khí trên người hắn lại khiến tôi bất an vô cùng… Luồng tà khí này, nếu ở trên quảng trường, trong văn phòng, trên sân khấu, thì chẳng vấn đề gì, nhưng ở trong căn hung trạch từng xảy ra vụ án hình sự, lại khiến tôi có dự cảm không lành, cứ cảm thấy từng cử chỉ bước đi của hắn đều có mục đích không thể nói ra… Hắn dẫn theo một nhóm người, đi vào căn hung trạch có vụ án chưa được phá giải, dọn dẹp hiện trường phạm tội mà có lẽ vẫn còn có vật chứng sót lại, càng nghĩ thì càng không dám nghĩ nữa… Còn chuyện đáng sợ hơn là, giác quan thứ sáu bảo tôi rằng giữa căn hung trạch này với căn hung trạch trước, dường như có mối liên hệ tiềm tàng nào đấy, chỉ có điều mối liên hệ đó giống như tơ nhện vậy, trong suốt không màu, đung đưa bất định, tôi không nhìn thấy, nhưng tôi biết nó thật sự tồn tại…”

Nghe những lời này, Lý Văn Giải cảm thấy bất an thấy rõ, “Tiểu Đường, tôi cảm thấy cô có quá nhiều quá nhiều hiểu lầm đối với Tu Thúc, tôi thừa nhận ông ấy có chút kỳ quặc, một con người ra vào hung trạch nhiều năm trời, đều sẽ giống như những công nhân viên trong nhà tang lễ, sắc máu trên gương mặt sẽ ít đi, nhưng điều này không có nghĩa họ thật sự đến từ cõi tâm linh…Nói cho cùng, tôi cảm thấy cô đang căng thẳng quá mức, tôi hiểu sau khi trải qua sự việc như thế, khi một lần nữa bước vào gian phòng từng có người treo cổ chết, trong lòng cô sinh ra mối sợ hãi lớn lao, vì vậy cô muốn dùng giết người để phủ định tự tử, để giảm nhẹ áp lực tâm lý sinh do Lý Viên tự tử, phủ định triệt để khả năng có hồn ma tồn tại, nhưng cô hãy bình tĩnh lại, suy ngẫm lý trí một chút thì sẽ hiểu, cho dù cái hộp rèm ấy từng bị lau qua, thì có làm sao đâu? Ngoài điều này ra, còn có điều gì khả dĩ chứng tỏ Nghệ Binh bị người khác hại chết chứ không phải tự tử không? Đừng tự giày vò bản thân nữa, chúng ta đã vệ sinh xong căn hung trạch này, sẽ rời khỏi đây ngay thôi….”

“Thật sự phải rời đi rồi sao?” Đường Tiểu Đường lẩm bẩm, “Chẳng lẽ không phải sẽ tiến đến căn hung trạch kế tiếp hay sao?” Lý Văn Giải chững lại.

“Rời khỏi, trốn tránh, thật sự có ích sao? Hơn nửa năm nay, tôi trốn chưa đủ xa hay sao? Nhưng khi bước vào căn hộ từng có người chết treo lần nữa, tôi nhận ra rằng mình vốn dĩ vẫn chưa, xưa nay vẫn chưa, vẫn chưa thể trốn chạy khỏi căn phòng của mình, dù chỉ một bước. Lý Viên vẫn treo trên lan can giường tầng trên, tôi vẫn đang ngồi trong bóng tối nhìn vào thi thể ấy, kêu gào mất cả giọng…” Khuôn mặt Đường Tiểu Đường nở một nụ cười khốn khổ thê lương, “Anh bảo rằng, tôi vì muốn giảm nhẹ áp lực, mà nói vụ tự tử trong căn hộ này thành vụ giết người, không phải đâu, không phải. Văn Giải, anh hiểu nhầm tôi rồi, trong lòng tôi hiểu rất rõ, bất luận Nghệ Binh chết do bị người khác giết hay do tự sát, thì nơi đây cũng là hung trạch, sợ hay không sợ, rốt cuộc cũng là quyết định ở bản thân tôi. Tôi thừa nhận mình không thích Tu Thúc, tôi ghét cách nói chuyện âm dương quái gở của hắn, ghét những thủ đoạn tà đạo mà hắn giả thần giả quỷ làm ra, đặc biệt ghét nhất cái chòm râu che hơn nửa khuôn mặt kín kẽ, nhưng tôi cảm thấy một số lời hắn nói cũng có lý, quỷ ấy thật chăng, ấy là vật cảm, quỷ ấy ảo chăng, ấy là tâm tạo, quỷ thật quỷ ảo, vật cảm tâm tạo… Bước ra khỏi căn hộ này, chúng ta còn phải đến căn hung trạch tiếp theo để triển khai dọn vệ sinh, cho dù sau khi kết thúc công việc hôm nay, trở về dưới ánh mặt trời, cảm nhận hương hoa và tiếng chim, có vẻ như tạm thời từ giã với hung trạch, nhưng rốt cuộc thì trong hàng nghìn hàng vạn căn hộ to nhỏ lớn bé khắp thành phố này đã xảy ra điều gì? Có phải là hung trạch hay không? Không ai biết cả, lựa chọn tiến vào hay đi ra, quyết định là ở chính bản thân tôi. Tất nhiên tôi có thể giống như trước đây, tiếp tục đến thành phố khác, nhưng rốt cuộc tôi vẫn phải đối mặt với một lựa chọn, tôi không thể lúc nào cũng giao quyền lựa chọn đi hay ở cho ma quỷ được, nếu không thì cũng có nghĩa là ả cứ nương trên người tôi mãi, bất kể tôi bước vào ngôi nhà nào đi chăng nữa!”

Một cách hữu ý hay vô tình, Đường Tiểu Đường nhấc cánh tay lên, chỉ ra nơi rất xa ngoài cửa sổ, nơi có ngôi biệt thự đen ngòm trên hòn đảo nhỏ ngay giữa lòng sông.