← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 7 Quỷ ấy thật chăng
1

Bầu trời xanh tươi đẹp của tháng Chín, quả bóng bay quảng cáo trôi bồng bềnh nơi chân trời tựa giấc mộng ảo, vị quan chức giảo hình kỳ diệu hệt như của công ty bách hóa, dưới cơn gió nhẹ chợt thoảng đến, đang rung động bụng dưới, nghiêng ngả lắc lư.

(Hồn ma Ginza - Oosaka Keikichi)

⚝ ⚝ ⚝

“Kiểm tra tỉ mỉ xem, trên người có mang hay mặc thứ gì màu đỏ không.”

Đứng trước cửa căn hộ số 1202, đơn nguyên 2, tòa nhà số 3, Từ Nhiễm dùng giọng điệu có chút nghiêm túc để nói với Lưu Tư Miễu, làm cho cô không hiểu đầu đuôi thế nào, chỉ vào cánh cửa chống trộm màu lục thẫm hỏi, “Vì sao thế? Vật dụng màu đỏ phạm xung với căn hộ này à?”

Mới lúc nãy thôi, tại căn hộ số 701, đơn nguyên 4 tòa nhà số 1, Lưu Tư Miễu nhận được cuộc gọi từ Lôi Dung, gợi ý địa chỉ của căn hung trạch thứ hai mà Tu Thúc đưa ra, “Nằm ngay bên trong đụn cát sỏi ngay giữa sàn nhà của phòng ngủ chính.” Ngay lập tức, Lưu Tư Miễu dùng nhíp kẹp được một mảnh xương cổ vịt ra khỏi đống cát được rải lên sau khi đốt tà.

Thế này nghĩa là sao? Chẳng lẽ căn hung trạch tiếp theo là trại chăn nuôi gia cầm nào đó? Hoặc trong những cửa hiệu độc quyền Châu Hắc Áp hay Cửu Cửu A? Lưu Tư Miễu suy nghĩ, cảm thấy việc này nên giao cho người chuyên nghiệp giải quyết thì tốt hơn, bèn hỏi Từ Nhiễm, “Tu Thúc gọi điện cho Lôi Dung bảo, đây chính là gợi ý cho vị trí căn hung trạch thứ hai, cổ vịt bị chôn vùi trong đống cát, trong ngành các cô, điều này phải giải thích thế nào?”

Từ Nhiễm ngẫm nghĩ, nói, “Căn hung trạch tiếp theo mà chúng ta cần tìm, nạn nhân có lẽ là một người đàn ông độc thân chết vì ngạt thở tình dục, tự thắt cổ chết.”

Lưu Tư Miễu kinh ngạc vô cùng, thứ nhất không ngờ rằng Từ Nhiễm lại phản ứng nhanh đến thế, thứ hai là dẫu sao nguyên nhân cái chết này cũng hơi có chút kỳ dị. Cô tức tốc gọi điện cho Lôi Dung, Lôi Dung nói sẽ liên hệ với Bộc Lượng kiểm tra ngay, bảo cô chờ một chút.

Ngắt máy rồi, Lưu Tư Miễu nói với Từ Nhiễm, “Lần này, làm sao cô phán đoán được tình tiết vụ án xảy ra trong hung trạch, chỉ dựa trên một mảnh xương vịt cơ chứ?”

“Nói ra thì điều này vô cùng kỳ dị, người ngoài ít ai biết.” Từ Nhiễm nói, “Trong rất nhiều bút ký trứ danh thời xưa, ví dụ như Ngu sơ tân chí, Trà dư khách thoại, đều có ghi chép: phàm là những người tự thắt cổ chết, đào xuống sâu ở ngay phía dưới của thân thể đang treo lơ lửng, ‘trong đấy nhất định có xương gà vịt hay các vật như xương.’ ” Theo tôi thấy, mật hiệu Tu Thúc đưa ra có nghĩa là như vậy.”

“Vì sao lại xuất hiện kiểu ghi chép như thế?” Hàng lông mày liễu của Lưu Tư Miễu khẽ chau lại, “Tôi đã điều tra rất nhiều hiện trường phạm tội, bao gồm cả hiện trường tự sát hoặc chết bởi ngạt thở như vậy, nhưng chưa từng gặp tình trạng như cô nói?”

“Nói thật, tôi cũng không tin lắm.” Từ Nhiễm khẽ nhún vai, “Nhưng hết cách rồi, quy tắc, thuật ngữ trong nghề, được để lại từ hàng trăm nghìn năm nay, dù biết rõ là nhảm nhí cũng phải xem như có thật, cũng chẳng phải chỉ mỗi cái ngành Quách tiên sinh này đâu. Đem ra so sánh thì, tiểu Quách tiên sinh chúng tôi còn dám nghi ngờ chất vấn nữa cơ, đại Quách tiên sinh thì không như thế, từng câu từng chữ đều cung cúc như thờ thần linh, vì một câu ngắt đoạn gây tranh cãi trong sách xưa, mà lại ước giá có thể dùng ánh mắt để giết chết anh… Nếu để tôi nói ấy à, người xưa không có ý thức bảo vệ hiện trường, phát hiện có người treo cổ chết trong nhà, ngoại trừ chuyện báo quan, thì chỉ lo dùng rác rưởi hay tro than để che đậy nước tiểu hay chất thải của nạn nhân, tránh làm phát tán mùi hôi hoặc làm mất thể diện, bọn văn nhân nghe lời truyền miệng thấy có than trấu dưới thân thể nạn nhân, đào ra được xương vịt trong bãi rác, bèn viết lên giấy một cách đường hoàng trịnh trọng đồng thời thêm mắm dặm muối, thể là trở thành bí ẩn nghìn xưa không thể giải mã, truyền từ miệng này sang miệng khác.”

Lưu Tư Miễu nhìn cô ta với vẻ kinh ngạc vô cùng.

Từ Nhiễm bị cô nhìn đến nỗi hơi căng thẳng, ngoẹo đầu qua bảo, “Sao lại nhìn tôi như thế?”

Lưu Tư Miễu nói, “Tôi chỉ không ngờ cô có được kiến giải như thế, có rất nhiều người sùng xưa và học xưa, hễ lún vào rồi thì không quay ra được nữa, chóng mặt hoa mắt, đầu gối bủn rủn. Nhưng kể từ lúc hai chúng ta gặp nhau, tôi cảm thấy cô thuộc về dạng người hiếm gặp, có thể bước đi ung dung, giữ được sự tỉnh táo giữa hai bên huyền thoại và sự thật.”

Lời khen đến đường đột, Từ Nhiễm vừa thấy bất ngờ, vừa có chút mừng vui, “Hồi đầu, chẳng phải tôi đã nói với cô, phái hình pháp chúng tôi không mấy tin vào cái trò giả thần giả quỷ, vì chúng tôi cho rằng nguyên nhân tạo thành hung trạch là do những vật hữu hình đang tác quái, chứ không phải linh hồn quái dị gì cả, thầy trừ tà chẳng qua là giúp gia quyến người đã khuất và chủ nhân mới của ngôi nhà được an ủi về mặt tâm lý, nhưng có thật sự đuổi được hung linh hay không? Có quỷ mới biết được! Dù gì tôi đã làm cái ngành này bao lâu nay, mà còn chưa từng gặp con ma nào…”

“Nhưng mà, đối với những kiến thức về hung trạch trong các bút ký xưa, tôi thấy cô uyên bác nhớ rộng, hạ bút thành văn lắm mà! Chắc chắn lúc đuổi ma, đốt tà đó cũng làm đủ mọi bài chứ!”

“Hầy, đấy là làm cho người ngoài xem, cô mời một công nhân bình thường đi dọn vệ sinh, nếu trước khi vào nhà mà cô ta không mang bọc giày vào, thì cô sẽ cảm thấy cô ta không đủ chuyên nghiệp rồi nhỉ? Tất cả mọi công việc đều cần một chiếc ‘bọc giày’, điều khác biệt duy nhất giữa đầu bếp với công nhân vệ sinh, chính là họ đội bọc giày lên đầu, có thể thôi.”

Lưu Tư Miễu nhoẻn cười, “Từ lúc vào nghề đến giờ, rốt cuộc cô đã dẫn tiểu đội công nhân vệ sinh đặc chủng vào bao nhiêu căn hung trạch rồi?”

Biểu cảm của Từ Nhiễm chợt u ám, “Tiểu đội công tác vệ sinh đặc chủng ban đầu, không phải mình tôi dẫn dắt đâu, thông thường là gia quyến nạn nhân xin phép làm vệ sinh với Cục dân chính và Cục công an, sau đó Cục dân chính và Cục công an sẽ giới thiệu với gia quyến các đội công tác, về tâm linh thì nói qua về đại Quách tiên sinh và tiểu Quách tiên sinh, rồi để cho gia đình quyết định mời ai, dù chọn tôi hay Tu Thúc, chọn trúng ai thì người ấy sẽ dẫn đội đi làm vệ sinh… Tôi nhớ tôi đã dẫn đội làm vệ sinh tổng cộng 45 căn hung trạch, còn con số mà Tu Thúc đã dẫn ít nhất cũng gấp ba lần, vì cái kiểu của ông ta huyễn hoặc hơn, nghe có vẻ thần diệu kỳ ảo hơn, vì vậy tuy thu phí cao hơn tôi rất nhiều, nhưng người ta vẫn bằng lòng mời ông ta hơn.”

“45 căn.” Lưu Tư Miễu hơi tò mò, “Mà cô vẫn chưa hề gặp qua một sự việc kỳ dị nghi là quỷ ma ẩn hiện sao?”

“Không có, một lần cũng không.” Từ Nhiễm khẽ lắc đầu bảo, “Nhưng dẫu sao cũng là đi vào hung trạch, nghe gió thổi cỏ lay là lông tơ dựng ngược, sống lưng lạnh run, điều ấy chắc chắn có, không giấu gì cô, có lần tôi đến một tòa hung trạch trước giờ hẹn, các công nhân vệ sinh khác đang trên đường đến, tôi nghĩ mình cứ đốt tà, để tiết kiệm thời gian, bèn một mình đi vào nhà, bật sáng ngọn đèn nhỏ trong căn phòng ngủ xảy ra vụ án mạng thấy vẫn còn những vết máu loang lổ lấm tấm trên tường, làm tôi sợ hãi khôn thấu, run rẩy đặt nhiên liệu thể rắn lên trên, rồi đặt một chiếc giày, lấy bật lửa ra, cúi xuống chuẩn bị châm lửa, đột nhiên tôi cảm thấy như có một bàn tay đang sờ vào thắt lưng mình, lúc ấy thật sự tôi hồn xiêu phách lạc, thét lên một tiếng, quay phắt lại, hầy, thì ra là phiến lá to như bàn tay của một ngọn cây bên vách tường đã dính vào eo mình… Lời xưa nói rằng ‘Quỷ ấy thật chăng, ấy là vật cảm, quỷ ấy ảo chăng, ấy là tâm tạo’ , thực ra chính là như vậy.”

Một câu nói xưa, mà không chịu nổi cơn nghiền ngẫm, nghiền đi ngẫm lại, không biết mắc vào sợi tơ sầu nào trong lòng, khiến Lưu Tư Miễu có chút ngây ra.

Nhưng Từ Nhiễm không để ý, vẫn tiếp tục, “Lấy bút ký thời xưa ra nói, tuy có nhiều ghi chép liên quan đến hung trạch, nhưng ‘phản hung trạch’ cũng không ít - chính là những văn tự phá giải sự thật về hung trạch. Những năm đầu thời Thanh có một vị học giả tên Uông Giá, đã viết một văn bản gọi là Tam nùng chuế nhân quảng tự tự, nói rằng hồi nhỏ ông học bài trong một căn hung trạch, Một tối nọ, đang chắp quản bút khô làm thời luận, chợt nghe tiếng vù vù ngoài song cửa, Uông Giá ngẫm rằng mình chưa bao giờ làm chuyện thẹn với lòng, nhóm đuốc lên xem xét, thì ra là một phiến lá mắc trên mạng nhện, gió vào trong hốc ngân thành tiếng. Rồi lại một đêm nọ, trăng mờ gió cao, bỗng nhiên ông thấy một vật ma quái treo giữa không trung, phất phơ qua lại trong căn phòng mé, bèn lấy trượng gỗ đánh, vật ấy ‘rơi xuống lả tả,’ nhưng không tiếng động, giơ đèn soi, thì ra là người hầu già giặt xong, phơi đồ trên dây trong căn phòng mé. Còn một căn hung trạch nữa được ghi chép trong bút ký Tại viên tạp chí do Lưu Đình Cơ thời Thanh trứ tác: mỗi đêm, trên bãi đất trống chó sủa không dứt, ánh lửa lấp lóa, mọi người đều sợ hãi, cảm thấy rằng chắc chắn ma quỷ tác quái, may chủ nhân nhà này là người có học và hiểu lẽ, bảo rằng đây chẳng qua chỉ là lửa lân tinh, không tin thì đào mảnh đất trống ấy lên, chắc chắn sẽ tìm thấy hài cốt, đào ba thước đất, quả nhiên tìm được một bộ xương khô, cải táng nơi khác, từ đấy về sau bình yên vô sự.”

Lưu Tư Miễu là người theo chủ nghĩa khoa học, hễ nghe thấy những chuyện khoa học bài trừ mê tín, đều tán đồng cao độ, “Tôi là nhân viên điều tra hiện trường phạm tội, sẽ có lúc một mình đến hiện trường khám xét, cảm giác thân trong hung trạch, nghe gió thổi cỏ lay, tôi cũng có cảm giác lông tơ dựng ngược, sống lưng lạnh run, thế nhưng chỉ cần tập trung vào công việc, thì sẽ quên đi… Làm cảnh sát hình sự, bình thường tán gẫu chuyện án mạng, chắc chắn đã từng nói qua không ít chuyện truyền miệng đáng sợ liên quan đến hung trạch, nhưng trời sinh tính tôi không thích tán chuyện náo nhiệt, cũng chẳng hứng thú nghe những chuyện hoang đường vô lý, chỉ biết rằng trên đời này hung trạch là có thật, ngụ trong hung trạch sẽ gặp chuyện chết người là thật, phải vậy không? Cô có biết rốt cuộc là như thế nào không?”

“Biết thì đúng là biết, nhưng mà…” Sắc mặt Từ Nhiễm có vẻ khó khăn, không biết nên nói tiếp thế nào, thì điện thoại của Lưu Tư Miễu vang lên, cúi xuống nhìn, thấy người gọi đến là Lôi Dung vội vã bắt máy. Lôi Dung nói cho cô biết kết quả tìm kiếm trong kho dữ liệu của Bộc Lượng, “Địa chỉ của căn hung trạch là căn hộ số 1202, đơn nguyên 2 tòa nhà số 3, tiểu khu Tân Thủy Viên. Chị sẽ gửi cho em khái quát tình tiết vụ án sớm nhất có thể, sau đó sẽ tìm hình ảnh và tài liệu vụ án, rồi gửi cho em.”

Lưu Tư Miễu biết thời hạn chấm dứt điều tra căn hung trạch thứ hai mà Tu Thúc đưa ra là 10 giờ rưỡi, vừa thoạt xem đồng hồ, không kìm được mắng một câu, “Chết tiệt! Chỉ còn một tiếng đồng hồ nữa thôi!” Rồi cô lôi Từ Nhiễm chạy xuống dưới tầng ngoặt rẽ loạn xạ trong tiểu khu tối om, chẳng va phải một con chó chứ đừng nói là người, ngẩng lên nhìn ra xa, phần lớn cửa sổ của các tòa nhà đều tối tăm, như thể một chiếc tổ ong khổng lồ bị ruồng bỏ từ lâu.

Những cuộn mây đặc không ngừng chen chúc, va vào nhau giữa không trung, nhóm lại thành những cụm màu đen có mật độ lớn hơn, bao la hơn, đưa tai lắng nghe kỹ, thậm chí có thể nghe tiếng ken két phát ra khi những tấm thép va vào nhau, cứng nhắc mà chói tai.

Hai cô gái bước ngả nghiêng, khó khăn lắm mới tìm được tòa nhà số 3, đi thang máy lên tầng 12, nhưng ngay khoảnh khắc mở cửa thang máy, Từ Nhiễm định bước ra, thì Lưu Tư Miễu đã kéo cánh tay cô lại.

Từ Nhiễm nhìn cô vẻ ngạc nhiên, rồi hiểu ý trong ánh mắt lạnh lùng của cô: Không biết bọn Tu Thúc đã rời đi chưa, đừng manh động khinh suất.

Từ Nhiễm giữ chặt khẩu súng trường tự động kiểu 95 bọc trong mảnh khăn sa, khẩu súng này cô vẫn đeo suốt trên vai.

Lưu Tư Miễu suy đoán, với sự xảo quyệt và chuyên đánh vào tâm kế như Tu Thúc, không có nhiều khả năng mới vòng giữa của “cuộc chơi” mà đã đụng độ với người phe bên kia, vì vậy về cơ bản có thể đoan chắc rằng, ông ta đã dẫn theo tiểu đội công nhân vệ sinh đặc chủng rời khỏi căn hung trạch này từ lâu, nhưng trước lúc hiểu ra được mục đích của Tu Thúc, thì chuyện gì cũng phải cẩn thận. Cô dỏng tại nghe ngóng tiếng động trong hành lang, ngoại trừ tiếng ong ong của ngọn đèn tiết kiệm năng lượng trên trần nhà, thì không nghe thấy gì, cô tức tốc lao ra khỏi thang máy, dán lưng vào tường nhìn khắp hành lang xác nhận an toàn rồi, mới để Từ Nhiễm ra khỏi thang máy.

Từ Nhiễm hơi hoảng, nhưng vẫn trấn tĩnh, sau khi tìm ra căn hộ 1202, không quên bảo Lưu Tư Miễu bỏ hết vật phẩm màu đỏ khỏi người.

“Đây là quy tắc, trước khi đi vào căn hộ của người thắt cổ, nhất định phải bỏ lại tất cả vật phẩm màu đỏ, tính cả quần áo, trang sức, dù đeo tóc giả màu đỏ cũng không được.” Đối diện với sự nghi ngờ chất vấn của Lưu Tư Miễu, Từ Nhiễm nói nghiêm túc, “Phần lớn người tự thắt cổ đều chết bởi không thể thỏa mãn dục vọng hoặc không thể hóa giải hận thù, vì vậy tuy biến thành ma, oán khí vẫn ứ tụ trong lòng, không cách nào tiêu trừ được, màu đỏ đại diện cho dục vọng mãnh liệt, vì vậy nếu mang những vật màu đỏ bước vào phòng của người tự thắt cổ, cũng giống như mặc cả bộ y phục đỏ bước vào trường đấu bò tót, sẽ gặp chuyện đấy. Cô đùng trợn mắt nhìn tôi, trong sách bảo thế, tôi không tin, tôi biết cô cũng không tin, nhưng tốt nhất chúng ta vẫn nên làm theo quy tắc.”

“Nhưng mà, chẳng phải căn hung trạch này được dọn vệ sinh rồi sao?” Lưu Tư Miễu không hiểu lắm, “Trừ phi, cô không khẳng định được nơi này có phải là căn hộ tương ứng với mật hiệu Tu Thúc để lại hay không.”

Từ Nhiễm thụp người xuống, quệt nhẹ ngón tay lên mặt sàn, đưa lên ngửi rồi nói, “Không sai, chính là căn hộ này, trên sàn còn có tàn hương của hương Án ma. Người tự thắt cổ chết ở trạng thái thảm khốc, hóa thành linh hồn cực kỳ hung ác, vì vậy nơi mà họ thắt cổ thường được gọi là ‘Thiên hạ đệ nhất hung trạch’ , trước khi bước vào chắc chắn Quách tiên sinh sẽ thắp hương Án ma, sau khi vào mới đốt tà, song kiếm hợp bích để trừ ma quỷ, nhưng dẫu thế, cũng không biết ma quỷ có quay ngược về hay không, vì thế chúng ta đừng cãi cọ về chuyện bỏ lại vật dụng màu đỏ trên người nữa, được chứ?”

Lưu Tư Miễu thấy khuôn mặt Từ Nhiễm đanh lại cứng ngắc, bèn chiều theo ý cô ta, vừa lật giở túi áo, vừa nói, “Thế thì, trước khi bọn Tu Thúc vào căn hộ này, chắc chắn đã loại bỏ tất cả những món màu đỏ mang theo rồi?”

“Đấy là chuyện đương nhiên.”

Sau khi đã kiểm tra khắp người, Lưu Tư Miễu nói, “Không có thứ gì màu đỏ.”

“Khoan đã.” Mắt Từ Nhiễm sắc sảo, chỉ vào cổ Lưu Tư Miễu nói, “Thứ cô đang đeo là gì thế?”

Lưu Tư Miễu chậm rãi kéo sợi dây chuyền trên cổ, lộ ra một mặt dây chuyền bằng thạch anh hình trụ tròn, khảm hồng ngọc.

“Còn bảo không có thứ gì màu đỏ, đây chẳng phải nó thì là gì!” Từ Nhiễm xòe tay ra không chút khách sáo, “Đưa cho tôi, tôi đựng nó trong túi màu đen, sau khi điều tra xong căn trạch này, bảo đảm sẽ trả lại cho cô.”

Lưu Tư Miễu do dự giây lát, rồi tháo sợi dây chuyền ra với vẻ rất không cam lòng, giao cho Từ Nhiễm, cô ta nhìn thoáng qua mặt dây chuyền thạch anh, tò mò hỏi, “Trong này là gì thế?”

“Tóc.” Lưu Tư Miễu điềm đạm nói.