← Quay lại trang sách

⚝ 2 ⚝

Bước vào căn hộ, bật đèn lên, Từ Nhiễm nhìn lướt qua mặt sàn phòng ngủ chính, không kìm được kêu bật lên, “Tình hình… thế này là sao?”

“Sao thế?” Lưu Tư Miễu không hiểu Từ Nhiễm kinh điều gì.

“Đống cát che phủ này, có lẽ là đốt tà, sao bên cạnh còn có một chiếc giày cao gót, giống như đã bị đốt qua thế nhỉ?” Từ Nhiễm vuốt mấy sợi tóc nơi thái dương, “Thông thường, không cần biết có bao nhiêu người đã chết, chỉ cần đốt một chiếc giày làm phép là được, chứ tôi chưa từng nghe qua chuyện đốt hai chiếc giày cả, Tu Thúc lại làm trò quỷ gì đây? Ngày nào cũng nói như thể mình là người thừa kế chính thống duy nhất của thầy trừ tà, rốt cuộc cũng làm xằng bậy mà thôi!”

Lưu Tư Miễu quỳ trước chiếc giày cao gót, dùng nhíp gắp lên, lật giở, rồi lại ra phòng khách xem qua kệ giày, trở vào nói với Từ Nhiễm, “Bề ngoài chiếc giày này bị đốt rất dữ dội, nhưng bên trong thì vẫn chưa bắt lửa trầm trọng lắm, trên ấy có một số dấu vết từng bị giẫm đạp, dường như vừa bị đốt cháy không bao lâu thì bị giẫm tắt, tôi đoán có lẽ Tu Thúc nhận được khái quát tình tiết vụ án rồi, biết nạn nhân là một người đàn ông, nhưng trong cơn lộn xộn đã đốt nhầm giày, nên ráo riết dập lửa, rồi đốt một chiếc khác, trên kệ giày có hai đôi giày của một nam một nữ, đều bị thiếu mất một chiếc.”

“Đốt tà cái thôi mà cũng nhầm được, quái dị thật!” Từ Nhiễm lầm bầm.

“Sao lại có hai mảnh rèm dựng bên cạnh tường?” Lưu Tư Miễu quan tâm đến chuyện khác, cô khẽ nhìn ô cửa sổ mở toang, “Quả nhiên, sau khi đốt tà thì cần đổi không khí, nhưng đâu đến nỗi phải tháo cả rèm ra chứ.”

Từ Nhiễm thoáng nhìn đống cát đang lấp đốt tà, nói, “Tháo rèm ra để sàng hạt cát. Dẫu sao đây cũng là căn hộ có người thắt cổ, lúc rải cát lấp lửa sau khi đốt tà, nếu hạt cát quá thô ráp, dư tà sẽ len khỏi những chỗ có khe hở để ra ngoài, cũng hay là Tu Thúc nghĩ ra được cách đó, dùng rèm để sàng, cô xem còn rất nhiều hạt cát thô mắc trên đấy, có thể thấy ông ta vô cùng kiêng kị và cảnh giác… Rốt cuộc vụ án đã xảy ra trong căn hộ này là vụ án kiểu gì cơ chứ?”

Lưu Tư Miễu lấy điện thoại ra, mở bản khái quát tình tiết vụ cùng những hình ảnh và tài liệu liên quan mà Lôi Dung gửi cho cô, giới thiệu sơ lược tình hình với Từ Nhiễm.

“Xem ra đây là một vụ án rất đơn giản, thời xưa gọi là tác quá tử, nhưng cô bảo rằng nạn nhân Nghê Binh là một gã độc thân, sao trong nhà lại có giày cao gót của phụ nữ?” Bỗng Từ Nhiễm trợn tròn mắt, chạy “bộp bộp bộp” đến bên kệ giày, xem qua chiếc giày cao gót còn lại: pha lê và tua rua sáng lấp lánh điểm xuyết trên mũi giày màu đen, cô ta cầm giày trở vào phòng ngủ chính, nghiến răng trợn mắt, nói, “Rất hiển nhiên, chiếc giày này chỉ có gái đứng đường mới mang, không có cả đất trên gót giày… Tôi hiểu rồi, mười phần thì hết tám, chín phần đây là thứ Nghê Binh tự mua về, cô xem, đến cả cỡ giày cũng y hệt chiếc giày nam còn lại.”

Thần sắc Lưu Tư Miễu chợt thay đổi, cô chìm vào suy tư.

“Cô sao thế?” Từ Nhiễm hỏi.

“Giày có cùng kích cỡ với nhau, nhưng mẫu của nam sẽ rộng hơn mẫu của nữ một chút, nếu thật sự Nghê Binh thích đi giày nữ, thì chân gã sẽ mang không vừa chiếc giày cao gót này đâu.”

“Có thể gã không biết thì sao.” Từ Nhiễm nói, “Đàn ông đi mua giày nữ chắc chắn sẽ không thử trong tiệm rồi, dựa trên cỡ giày của mình rồi mua hàng qua mạng thôi, chuyện này chẳng phải rất bình thường hay sao?”

Lưu Tư Miễu khẽ gật đầu, “Cô phân tích rất hợp lý, nhưng chưa biết chừng, lỡ có ai mong muốn đúng như thế, việc cô cho rằng Nghệ Binh là một tên có sở thích đi giày nữ, mới đặt một đôi giày cao gót như thế lên kệ giày.”

“Cô muốn nói…” Giọng nói Từ Nhiễm hơi run lên, “Nghê Binh đã bị giết hại?”

Lưu Tư Miễu nhìn vào tấm ảnh hiện trường của Nghê Binh hiển thị trên điện thoại, nhìn hồi lâu, mới chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn vào khoảng không trống hoác trước cửa sổ… Tuy trên đường ống khí sưởi đã trống trơn không còn dây rợ, tuy Nghê Binh cùng chiếc ghế anh ta từng ngồi đều không còn ở đây nữa, nhưng cảnh tượng của nạn nhân cũng dần dà trùng khớp với cảnh tượng ngay lúc này…

“Có chút… không ổn.” Lưu Tư Miễu nói nhỏ.

“Ơ?” Từ Nhiễm giật bắn mình, “Có chỗ nào không ổn?” “Bây giờ tôi chưa thể nói, nhưng cứ có cảm giác không ổn. Có một điểm mà Lưu Tư Miễu không cách nào giải thích cho Từ Nhiễm, đó là, đối với đa số nhân viên điều tra, tác dụng của giác quan thứ sáu có lúc thậm chí còn vượt cả điều tra loại suy, khám xét và thẩm vấn, nhất là những cảnh sát hình sự giàu kinh nghiệm, chỉ bằng cái nhìn đầu tiên lúc trông thấy kẻ tình nghi, họ đã xác định được hắn có tội hay vô can, mà với tư cách là chuyên gia điều tra hiện trường ưu tú nhất trong nước, Lưu Tư Miễu cũng đã luyện được tài nghệ tương tự từ lâu: bước vào bất kỳ hiện trường án mạng nào, cũng có thể dựa vào trực giác mà phán đoán ra có tồn tại ngụy tạo hiện trường hay không, vật chứng quan trọng có bị dịch chuyển hoặc hủy hoại hay không, đâu là nơi có vẻ không đáng kể nhưng thực ra là khu vực cần điều tra trọng điểm, thậm chí có thể suy đoán được tuổi tác, giới tính, tướng mạo và địa điểm ẩn náu của hung thủ… được tám, chín mươi phần trăm, nhưng dựa trên tinh thần khoa học “chứng cứ là số một”, cô rất không muốn thừa nhận sự quan trọng của giác quan thứ sáu.

Lúc này, chính bằng giác quan thứ sáu, cô cảm thấy cái chết của Nghệ Binh, không giống tự tử.

“Giờ tôi bắt đầu khám xét, cô ra ngoài phòng khách, trông chừng cửa.” Lưu Tư Miễu vừa nói với Từ Nhiễm, vừa đeo găng tay cao su.

Từ Nhiễm có vẻ sợ hãi, “Chẳng lẽ… còn có người đến nữa hay sao?”

Lưu Tư Miễu nhìn cô ta một thoáng, “Tôi tin rằng bọn người muốn ám sát cô hồi chiều sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, chắc chắn bọn chúng vẫn đang thám thính hành tung của cô khắp nơi.”

Từ Nhiễm vô thức ôm lấy súng, sau đó lấy súng khỏi vai, đưa cho Lưu Tư Miễu, “Thứ này, cô cầm vẫn hơn, tôi cầm thật sự chẳng khác nào cầm thanh cời lửa”

“Không phải trong kỳ huấn luyện quân sự cô đã từng sử dụng rồi sao? Nhắm chuẩn vào mục tiêu rồi bóp cò, đơn giản thế thôi, súng này có lực giật ngược nhỏ, phụ nữ cũng có thể sử dụng được.” Lưu Tư Miễu vừa nói vừa dạy cô, “Hơn nữa tôi phải khám xét hiện trường, làm sao có thể vác theo một khẩu súng dò từng ô được chứ, cô canh ở cửa, nghe thấy động tĩnh gì thì chạy vào tìm tôi.”

Từ Nhiễm hết cách, đành bước ra khỏi căn hộ.

Lưu Tư Miễu quay ra cửa, bắt đầu xem xét phòng ngủ chính một cách tỉ mỉ: diện tích khoảng 15 mét vuông, là một gian phòng vuông vức, tương tự phòng khách, có lối xây lắp rất đơn giản, mặt tường là bốn mặt màu trắng chạm sàn, sàn nhà được ốp lớp ván bằng gỗ ép rẻ tiền. Phía nam của căn phòng là một song cửa sổ lớn nửa chạm sàn, có ba cánh, lúc này cánh cửa sổ phía tây đang mở, có thể nghe thấy thấp thoáng tiếng sấm giữa bầu trời, điều làm cho người ta thấy kỳ lạ là ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy ngay chiếc hộp rèm, nhưng lại chẳng hề nhìn thấy rèm. Ở mé bên trên hộp rèm, là ống khí sưởi màu xám bạc. Căn phòng có cách bài trí rất đơn giản, hoàn toàn là phong cách cư ngụ của một người độc thân, tựa vào tường phía tây là một dãy tủ áo dạng đẩy vào kéo ra màu nâu đỏ, có một bàn vi tính màu trắng vít vào vách tường phía đông, trên đấy trống trơn, chỉ còn sót lại vài quyển tạp chí cạnh đã cong lên, có lẽ để điều tra, phía cảnh sát đã đem chiếc máy vi tính đi với tư cách vật chứng. Một chiếc giường gập, có màu cà phê, hiệu Huaite đặt ngang tường phía bắc, gối và khăn bị cuốn nhàu như thể bị bắt quả tang ngoại tình. Kiểu giường gập này đơn giản tiện dụng, lại tiết kiệm không gian, Tổng đội điều tra hình sự thành phố Bắc Kinh đã đặt mua một lô lớn hồi đầu năm, đặt trong các phòng làm việc, để tiện cho các cảnh sát hình sự giải quyết vụ án thâu đêm có thể nghỉ ngơi, vì vậy Lưu Tư Miễu thoạt nhìn đã nhận ra ngay. indkets goody Shri

Điều khác biệt hoàn toàn với hiện trường phạm tội trước đó là hiện trường tử vong của Nghê Binh đơn giản hơn nhiều, rất dễ dàng để xác định chắc chắn điểm trung tâm của việc điều tra - đó là trong bán kính có hạn, lấy tử thi làm trung tâm. Những cảnh sát hình sự già thích nhất đến hiện trường dạng này, có một xác một dây thôi, cho dù siết cổ chết rồi ngụy tạo thành tự sát, để giảm thiểu điểm đáng nghi, hung thủ sẽ cố gắng xử lý hiện trường sạch sẽ hết mức có thể, không như hiện trường án mạng giết người, có nhiều dấu vết vật lộn lẫn lộn và các bằng chứng vi lượng nằm rải rác, vì vậy câu cửa miệng của các cảnh sát hình sự, hiện trường tự treo cổ thì gọi là ‘ăn vặt’, còn hiện trường án mạng gọi là ‘thịnh soạn’, ăn vặt thì ai cũng thích, còn ăn thịnh soạn còn tùy xem bụng dạ thế nào.

Một khi đã xác định được điểm trung tâm của việc điều tra, nhân viên điều tra phải tuân thủ nguyên tắc ‘xổm nhảy lên’ để tiến hành, cũng có nghĩa là việc điều tra nên được tiến hành từ dưới lên trên, trước tiên kiểm tra mặt sàn, sau đó nâng cao tìm kiếm lên vị trí vùng thắt lưng, cuối cùng là trần nhà. Tuy nhiên, việc điều tra hiện trường của cái chết do tự thắt cổ lại có chỗ khác biệt, phải điều tra vị trí trên cao nơi nạn nhân bị treo, sau đó hạ thấp dần, con số thống kê cho thấy, 70% các vụ ngụy trang tự thắt cổ bị vạch trần, đều do có vấn đề ở phía trên, ví dụ như phương thức thắt nút của sợi dây có đặc trưng nghề nghiệp khác biệt rõ ràng so với người tự thắt cổ, xuất hiện vết hằn song trùng nơi vùng cổ, được tạo nên bởi nhiều loại dây thừng siết cổ với chất liệu khác nhau, mặt nằm ngang của vết hằn bao quanh vùng cổ hiện hình trạng khép kín, lớp da nơi vết hằn và lớp mô sâu bên dưới không có phản ứng sống… những tình tiết kiểu như đôi chân người chết treo vốn dĩ chẳng giẫm xa đến được chiếc ghế bị đạp đổ, chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết trinh thám ba xu mà thôi, nếu bọn tội phạm mưu sát trong thực tế đều ngốc như thế, thì tỉ lệ phá án của cảnh sát ít nhất cũng phải tăng gấp mười lần.

Hiện tại, thi thể của người tự thắt cổ và sợi dây thừng đều đã được cảnh sát mang đi từ lâu, từ góc độ của chứng cứ học, có thể nói là trống rỗng chẳng còn gì, đã vậy còn được công nhân vệ sinh dọn dẹp nữa, cái gọi là điểm điều tra trung tâm giờ sạch bong như thể vừa lấy ra từ máy rửa chén, trong bản khái quát tình tiết vụ án được Lôi Dung gửi đến, cũng chẳng có chỗ nào khả dĩ để đặt câu hỏi nghi ngờ rằng cái chết của Nghệ Binh là do bị giết hại… Một cơn mờ mịt dâng lên trong lòng Lưu Tư Miễu.

Rốt cuộc mình có thể tìm được gì ở hiện trường như thế này?

“Điều này yêu cầu công tác của chúng ta phải càng tỉ mỉ, nghiêm túc, kỹ lưỡng từng chi tiết, tiêu chuẩn cao, yêu cầu nghiêm, thậm chí phải học được năng lực tìm kiếm sự thật ở hiện trường phạm tội đã được vệ sinh sạch hoàn toàn!”

Nhớ lại những lời đã nói với Trương Hiện Hà không lâu trước đó, một nụ cười cay đắng hiện lên nơi khóe miệng Lưu Tư Miễu.

Cô nhấc một chiếc ghế cạnh cửa sổ, đặt ngay bên dưới đường ống khí sưởi. Trên ghế có một dấu chân rõ ràng được để lại bởi một đôi giày nữ, sau khi chụp ảnh lại, cô mới trèo lên, dùng đèn pin rọi đường ống khí sưởi, có thể nhìn thấy một đường vết xước rõ ràng ngay phía trên.

“Sợi dây kiểm tra là dây thừng màu vàng nâu có đường kính 0,5 cen-ti-met, tính chất tương đối cứng, kiểm tra chưa thấy có vật bám kèm, so sánh bằng mắt thường về cơ bản trùng khớp với sợi tơ tàn sót lại nơi vết xước phía trên đường ống khí sưởi.”

Câu được ghi trong bản khái quát tình tiết vụ án, đã chứng tỏ rằng nơi đây không có điểm tình nghi.

Cô chậm rãi buông ngang tầm mắt… Trên bản khái quát vụ án chẳng hề có chữ nào nhắc đến chuyện cái chết của Nghê Binh có liên quan đến rèm cửa sổ, trong bảng vật chứng được gửi kèm cũng chẳng hề cho thấy cảnh sát đã lấy rèm cửa sổ đi với tư cách vật chứng, thế thì, chúng đi đâu mất rồi?

Cô nhắm chuẩn đèn pin vào bên trong chiếc hộp rèm cửa, cuối cùng cũng trông thấy một sợi tơ vải mắc trên bức vách trong cô dùng nhíp lấy sợi tơ vải xuống.

“Cô phát hiện ra gì rồi?”

Giọng nói của Từ Nhiễm vọng từ ngoài cửa vào, có lẽ quý cô này đứng giữ cửa chính ngoài phòng khách buồn chán thực sự, nên đi vào xem thử phía Lưu Tư Miễu tình hình thế nào.

“Chẳng phát hiện được gì.” Lưu Tư Miễu lâm bầm, “Tôi chỉ tò mò vì sao rèm cửa sổ biến mất, trong bản khái quát tình tiết vụ án chẳng nói rèm cửa sổ có liên quan gì đến cái chết của Nghê Binh, vì vậy cảnh sát sẽ không lấy đi đâu.”

“Cảnh sát không lấy, thì là mấy công nhân vệ sinh lấy đi chứ sao.” Từ Nhiễm nói nhẹ bâng, nhưng Lưu Tư Miễu lại ngạc nhiên, “Công nhân vệ sinh lấy rèm cửa sổ làm gì?”

“Cô quên lời tôi nói rồi sao? Hung trạch của người tự thắt cổ không được thấy màu đỏ, vì vậy nếu rèm cửa sổ màu đỏ, thì nhất định họ phải gỡ xuống vứt đi.”

Lưu Tư Miễu thoáng nhìn sợi tơ vải trên cây nhíp, rất rõ ràng đấy là một sợi tơ đỏ.

Câu đố đã được phá giải đơn giản như thế, nhưng trái lại, tựa như lúc phát hiện ra con đường cụt không đi tiếp được trong lúc chơi trò chơi mê cung vậy, Lưu Tư Miễu có chút chán nản, nhảy xuống ghế, đúng lúc này, cô trông thấy một vật thể nhỏ có hình dáng kỳ quặc nơi góc tường, bèn cúi xuống nhặt, đó là một vật trang trí mắc trên xâu chìa khóa.

“Ô, cáo Nick!” Từ Nhiễm nói.

Lưu Tư Miễu chau mày nhìn Từ Nhiễm.

“Tôi nói này, cảnh sát các người chẳng có chút đời sống sau giờ làm gì cả, không đi xem phim à, đây là một trong những nhân vật chính trong bộ phim hoạt hình Zootopia siêu hot hai năm trước, một chú cáo vừa gian xảo vừa đáng yêu.”

Thời gian sau giờ làm của cảnh sát hình sự vốn ít ỏi đến mức đáng thương, một tuần có một ngày nghỉ đã đủ khiến cả đội cảnh sát vui sướng rồi, huống chi trước mắt bản thân đang có nhiệm vụ quan trọng, lấy đâu ra thời gian xem phim hoạt hình cơ chứ.

Tuy nhiên, nhìn từ góc độ khác thì, dù Lưu Tư Miễu chẳng biết tí gì về chú cáo Nick, cô vẫn có sự lĩnh hội sâu sắc đối với ý nghĩa của vật trang trí này hơn cả so với số lượng khán giả trong nước đã tạo ra mức thống kê 1,5 tỷ vé cho bộ phim hoạt hình này. Đối với một chuyên gia giám định hình sự, “thực” luôn quan trọng hơn “danh”, điển hình như hiện giờ, cô đã nhìn thấy ngay dưới đuôi của chú cáo có khắc một từ tiếng Anh - Schleich. Đây là sản phẩm bán kèm được đặc biệt sản xuất cho bộ phim Zootopia bởi công ty Schleich chuyên sản xuất mô hình động vật bằng nhựa của Đức, giá của nó ít nhất phải trên 100 nhân dân tệ, một công nhân vệ sinh bình thường sẽ không bỏ tiền ra mua thứ này.

Trong một căn phòng đã được công nhân vệ sinh dọn dẹp, lại phát hiện ra một vật dụng thời trang thế này, chỉ cần thoáng suy luận sẽ biết chủ nhân của nó là ai.

Đây là lần đầu tiên kể từ lúc tiếp nhận nhiệm vụ lạ lùng này, cô gặt hái được mối liên hệ về mặt ý nghĩa nào đó với mục tiêu cần tìm kiếm, dẫu rằng mối liên hệ này vô cùng yếu ớt, nhưng cũng đủ khiến Lưu Tư Miễu mừng vui muôn phần.

Chỉ có điều, tâm can Lưu Tư Miễu cực kỳ thâm sâu, không hề lộ vẻ mừng vui trên mặt, mà vẫn giữ biểu cảm bình lặng không chút gợn sóng, Từ Nhiễm trông thấy thì không khỏi thở dài, “Xem ra căn hộ này thật sự chẳng có gì để điều tra, chỉ là một vụ việc tự sát bình thường, chúng ta đi thôi, đừng mò tìm ở đây làm gì nữa, phải biết rằng lòng nghi ngờ như một người mẹ, tự có chức năng sinh ra ma quỷ đấy.”

Lưu Tư Miễu cũng cảm thấy trong một căn “hung trạch ba không” - không chút vật chứng, không chút manh mối, không điểm tình nghi thế này, muốn tìm ra “sự thật” gì đó thì khả năng gần như bằng không, hơn nữa, vì sao không thể cho rằng bản thân vụ tự tử của Nghệ Binh chính là sự thật?

Thế nhưng, rõ ràng Tu Thúc nói với Lôi Dung là “mong cô nói với tôi sự thật của vụ án mạng từng xảy ra trong căn hung trạch thứ hai”, cũng có nghĩa, một cách kiên định, Tu Thúc cho rằng xác định ban đầu của phía cảnh sát, rằng vụ án này là một vụ tử vong ngoài ý muốn do ngạt thở tình dục gây ra là sai lầm.

Phía cảnh sát và chính mình đều không phát hiện ra bất kỳ điểm khả nghi nào, Tu Thúc dựa vào đâu mà nhận định là có sự thật khác đằng sau vụ án này chứ? Trừ phi…