⚝ 3 ⚝
Lưu Tư Miễu gọi điện thoại cho Lôi Dung, bảo rằng mình không phát hiện ra bất kỳ “sự thật” nào trong căn hung trạch thứ hai, “Em kiến nghị lần này chị hãy gửi tin nhắn cho hệ thống truyền tin đám mây của hắn, để hắn gọi lại cho chị, bảo với hắn là cuộc điều tra đã kết thúc, Nghê Binh quả thực đã tự tử, làm thể có thể sẽ phải mạo hiểm rủi ro một chút, nhưng em nghĩ tường tận rồi, đây cũng là một nước cờ để hóa bị động thành chủ động. Nếu hắn bảo, tốt thôi, tôi nói cho cô hay mật hiệu của vị trí căn hung trạch thứ ba, thì xem như chúng ta qua được ải này; nếu hắn biểu lộ vẻ hoảng hốt lo lắng, một mực bắt chị ở lại trong căn hộ chờ lệnh, cho thấy, kế hoạch của hắn đã bị rối tung, rất có khả năng hắn và các công nhân vệ sinh vẫn đang ở tiểu khu Tân Thủy Viên, sợ rằng chúng ta điều tra xong xuôi, có thời gian triển khai tìm kiếm bọn họ, thậm chí vừa xuống lầu đã va phải họ.”
“Ừm, em phân tích hợp lý đấy.” Lôi Dung nói, “Tuy nhiên, vẫn còn một khả năng nữa, có lẽ là khả năng lớn nhất, không biết em có nghĩ đến hay không, chính là…”
“Em biết chị muốn nói gì.” Lưu Tư Miễu ngắt lời cô, “Tu Thúc sẽ bảo cái chết của Nghê Binh thực ra chính là mưu sát, cuộc điều tra của chúng ta đã thất bại, trò chơi đến đây kết thúc.”
“Đúng thế, nếu vậy, tính mạng của Tiểu Đường sẽ bị đe dọa.” “Nếu hắn nói cái chết của Nghê Binh là một vụ mưu sát, thì bảo hắn đem bằng chứng ra.” Lưu Tư Miễu nói, “Em cảm thấy Tu Thúc chỉ đang hăm dọa chị thôi, làm sao hắn có thể biết được Nghê Binh không phải chết do tự tử cơ chứ? Trừ khi hắn là hung thủ giết người, hoặc tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình Nghề Binh bị giết hại…”
“Tư Miễu, em thực sự tưởng rằng tất cả mọi chuyện xảy ra trong tối hôm nay là một cuộc chơi công bằng hay sao?”
Một câu nói đã giúp Lưu Tư Miễu bình tĩnh và tỉnh táo hẳn ra. Đúng thế, trò chơi đã, đang và sắp sửa tiến hành vào tối hôm nay, không hề là một cuộc chơi công bằng, mà là một ván cược sống chết có quy tắc được định ra và sửa đổi bởi một mình Tu Thúc.
Cả hai đầu ống nghe điện thoại đều im lặng, vừa đang suy tư, lại như đang chờ đợi, như thể người bộ hành nơi ngã tư trông thấy đèn đỏ sáng lên từ bốn hướng, không biết phải làm gì.
“Không, sẽ không như vậy đâu.” Lưu Tư Miễu đột ngột nói với vẻ kiên định.
“Ồ?” Lôi Dung như thể bị gọi tỉnh bất chợt, “Vì sao?”
“Trực giác!” Lưu Tư Miễu nói, “Trực giác bảo em rằng Tu Thúc sẽ không vì thế mà giết hại Đường Tiểu Đường.”
“Chị cũng có trực giác, nó mách bảo chị rằng Đường Tiểu Đường thực sự đang đối mặt với nguy hiểm, phải làm sao đây?”
Lưu Tư Miễu sững người, cô hoàn toàn không ngờ người vốn ôn hòa uyển chuyển như Lôi Dung cũng có lúc nói chuyện châm chích như thế. Cô ý thức được rằng rất có thể Lôi Dung phải đối mặt với áp lực khổng lồ ở Phong Chi Thự, bèn đổi giọng điệu khác nói, “Chị nghe này, em nói Tu Thúc sẽ không giết hại Đường Tiểu Đường chỉ vì chuyện điều tra thất bại, không hề là đoán bừa linh tinh, mà là có lý do, nói một cách đơn giản là bốn chữ - không đủ động cơ.”
Lôi Dung cũng nhận ra rằng câu nói lúc nãy của mình hơi thất lễ, bèn định thần lại, “Nghĩa là thế nào?”
“Tính đến thời điểm hiện tại, chúng ta chưa làm rõ được một chuyện, chính là vì sao Tu Thúc phải bày ra trò chơi quỷ quái này, Tu Thúc như thể một vị thánh đồ nắm được một phần tình tiết vụ án, nhưng lại đau khổ vì không cách nào vạch trần sự thật nên bất đắc dĩ phải bắt giữ con tin để ép cảnh sát điều tra rõ sự thật, nhưng việc hắn sai khiến chúng ta làm trò du ngoạn hung trạch trong cảnh tối lửa tắt đèn, chắc chắn là có mục đích không thể tiết lộ, mục đích này hễ chưa đạt được, hắn tuyệt không động vào một sợi lông tơ của Đường Tiểu Đường, hắn đã nói với chị rằng tối nay phải làm vệ sinh ba căn hung trạch, thế thì chắc chắn hắn sẽ phô ra con át chủ bài ở căn hung trạch thứ ba, em tuyệt nhiên không tin rằng hắn sẽ cắt gánh nửa đường!”
Lôi Dung trầm ngâm, bị ngăn cách bởi ống nghe, mà Lưu Tư Miễu cũng có thể cảm thấy rằng cô đang suy tư một cách khó nhọc. Hồi lâu sau, cuối cùng Lôi Dung hạ quyết tâm, “Được, chị đồng ý với em, gửi tin nhắn vào hệ thống truyền tin đám mây của Tu Thúc, cân nhắc đến khả năng lớn nhất là hắn sẽ bảo chị ở lại trong căn hộ chờ lệnh, tự hắn dẫn theo Đường Tiểu Đường và các công nhân vệ sinh ra khỏi tiểu khu Tân Thủy Viên, vì thế.”
“Vì thế bây giờ em sẽ xuống tầng ngay, làm phép ‘Chuyển dịch vị trí Gaia’ trong tiểu khu!” Lưu Tư Miễu nói, “Tuy lượng đèn đường không sáng trong tiểu khu này còn nhiều hơn cả những ngọn sáng, nhưng nếu Tu Thúc muốn dẫn theo các công nhân vệ sinh tẩu thoát ngay dưới mắt em, e là không dễ dàng đâu.”
Gaia là vị thần đất mẹ trong thần thoại Hy Lạp, phép “Chuyển dịch vị trí Gaia” được đặt theo tên bà là một nguyên tắc thuộc khoa học điều tra hình sự hiện đại, giúp một cá nhân tìm kiếm tội phạm tẩu thoát trong khu vực hữu hạn, còn có tên gọi khác là “Chuyển dịch vị trí đường chéo”, tức là dù địa vực tìm kiếm có hình dạng gì, cũng có thể tưởng tượng nó thành một hoặc nhiều hình vuông, đồng thời không ngừng thực hiện việc chuyển dịch vị trí theo hình chữ “Z” dọc theo hai đường chéo, như thế có thể bắt giữ được tội phạm hoặc phát giác ra hành tung của tội phạm với xác suất lớn nhất.
Lôi Dung vẫn có chút lo lắng, “Ngộ nhỡ Tu Thúc gọi điện thoại, nói gợi ý cho vị trí của căn hung trạch tiếp theo đã được bố trí trong căn hộ ấy, thì làm thế nào?”
“Chỉ ở trong cùng một tiểu khu thôi, cùng lắm em lại trở lại đây. Lôi Dung nói, “Được, em dẫn theo tiểu Quách tiên sinh, chú ý an toàn nhé.”
Lưu Tư Miễu ngắt máy, khẽ suy nghĩ, cảm thấy rằng tốt nhất nên tắt hết đèn trong căn hộ, làm thế ngộ nhỡ Tu Thúc đang giám sát căn hộ này từ một địa điểm nào đó, thấy đèn tắt, lại nhận được cuộc gọi của Lôi Dung nữa, thì sẽ tin vào sự thật là “cuộc điều tra đã kết thúc”. Thế là cô tắt đèn trong phòng khách, rồi lại bước vào phòng ngủ chính, ấn tắt công tắc trên tường, bỗng cô thấy Từ Nhiễm có chút không ổn.
Từ Nhiễm đứng trong bóng tối, nhìn ra màn đêm đen nặng nề ngoài ô cửa sổ không có rèm vẻ ngây dại, có lẽ do cơn cuồng phong thổi qua lúc nãy, màu sắc của đêm trở nên sáng hơn một chút, những chỗ vốn đặc sệt như hắc ín thì lúc này lộ ra những góc cạnh sắc nhọn như thể vách đá cheo leo, đưa mắt nhìn thật kỹ, bất ngờ thay, nơi bức tường bao, con đường cái, mặt sông và trên dốc núi cỏ cây bao phủ um tùm phía xa, lại đang lấp lóa một tia sáng màu xanh sẫm lạnh căm căm.
“Từ Nhiễm, đi thôi.” Lưu Tư Miễu nói.
Nhưng Từ Nhiễm không nhúc nhích, Lưu Tư Miễu tiến lên trước kéo cánh tay Từ Nhiễm một cái, cô ta rùng mình, rồi chầm chậm xoay đầu sang Lưu Tư Miễu, đồng tử tựa hồ bị phủ lên bởi một lớp màng trắng vậy.
“Cô làm sao thế?” Lưu Tư Miễu hỏi.
Từ Nhiễm nhấc cánh tay lên, chỉ sang phía đối diện, “Ngôi biệt thự ấy, chính là Phong Chi Thụ.”
Lưu Tư Miễu sửng sốt, đưa mắt nhìn theo hướng cánh tay của Từ Nhiễm, trên ngọn đồi nhỏ ngăn bởi con đường cái và dòng sông nơi xa ấy, một tòa công trình kiến trúc nằm đó, chỉ có mỗi sảnh khách sáng đèn, những nơi khác nhất loạt đều tối om, không những không nhìn rõ được hình dáng và màu sắc, ngay cả chuyện tổng cộng có bao nhiêu tầng lầu cũng phải căng mắt ra mới có thể đếm được.
Dù biết rằng nơi ấy chính là căn hung trạch có năm công nhân vệ sinh bị giết hại, Lưu Tư Miễu vẫn thấy hơi sốc. Trong một buổi tối mây đen vần vũ, sầu khổ ấm ức, cô đến tỉnh lỵ với một trái tim hoài niệm, nhưng lại đột ngột tiếp nhận một nhiệm vụ hoang đường, tựa như không thể nào hoàn thành, cứ thế rong ruổi không ngừng chân, dùng hết trí óc, hết lần này đến lần khác cảm nhận được cảm giác thất bại không thể làm được gì ở các hiện trường đã được dọn vệ sinh, lúc này, lần đầu tiên cô biết được người chiến hữu sát cánh với mình đang ở đâu, thì ra cô ấy đang ở cách mình một khoảng cách nói gần thì không gần, nhưng nói xa cũng không xa… Cô cố gắng hết sức mới có thể kìm nén thôi thúc muốn gọi điện thoại cho Lôi Dung.
Tâm trạng chìm nổi vừa bình lặng, cô liền để ý đến Từ Nhiễm đứng cạnh mình. oed veo do tùn
Giây phút này, Từ Nhiễm đang nhìn Phong Chi Thụ với biểu cảm đầy đau thương, nếu lý giải một cách nông cạn, có thể xem đó là nỗi xót xa khi nhìn lại vụ thảm án từng xảy ra ở đó, cùng với niềm ai điếu hoài niệm đối với những cộng sự đã chết thảm, nhưng nội tâm Lưu Tư Miễu sâu hơn biển cả, cô nhận ra trong niềm đau thương của Từ Nhiễm, có xen lẫn tia tình cảm mềm mại và sâu đậm, tình cảm ấy tựa hồ có chút quen thuộc…
Trông thần sắc của Từ Nhiễm, Lưu Tư Miễu nhìn thấy chính mình trong gương mỗi buổi sáng: nhớ nhung, lo lắng, khắc khoải không yên, cả đêm thao thức vì thương nhớ một người nhưng lại chẳng có vết tích nào để tìm ra, tiều tụy đến mức trăng sao rối mù…
“Anh ta cũng ở đấy sao?” Lưu Tư Miễu không nỡ gọi Từ Nhiễm, nhưng trọng trách trên vai, không thể dùng dằng trong căn hộ này quá lâu được.
Từ Nhiễm sững người, đưa mắt nhìn Lưu Tư Miễu, cô hiểu “anh ta” là muốn ám chỉ ai, khẽ lắc đầu chậm rãi.
Hơn nữa, bằng trực giác đặc biệt của phụ nữ, cô ta cũng nhìn thấu một điều: Lưu Tư Miễu cũng có trải nghiệm tương tự hoặc giống với mình.
Đi theo sau lưng Lưu Tư Miễu, Từ Nhiễm lặng lẽ bước ra khỏi căn hộ 1202. Ra đến hành lang, trong lúc chờ thang máy, Từ Nhiễm tựa vào tường, bất chợt bảo, “Sợi tóc bên trong sợi dây chuyền là của anh ta?”
Lưu Tư Miễu khẽ gật đầu.
“Đàn ông đều như nhau, lúc đến thì nhiệt tình như ngọn lửa, lúc đi chẳng thấy tăm hơi, chẳng lo người yêu mình sẽ lo lắng sợ hãi, ngày nhớ đêm mong ra sao.” Từ Nhiễm vuốt ngọn tóc, đồng thời ngậm ngọn tóc một cách chậm rãi, sau đó hất mạnh đầu, như thể muốn rũ bỏ và quên đi điều gì với quyết tâm đoạn tuyệt, nhưng không thể che giấu được, trên gương mặt ngẩng cao, ánh nước dần dâng lên trong đôi mắt.
Biểu cảm này, Lưu Tư Miễu cũng đã từng có.
Cửa thang máy đã mở, ánh đèn rọi ra từ bên trong có chút xanh xao, Lưu Tư Miễu tiến vào bên trong, quay đầu lại nhìn Từ Nhiễm, cô ta thoáng cười cay đắng, bước vào.
Cửa thang máy đóng lại, có thể nghe thấy rõ tiếng lạch cạch của bánh xe ròng rọc dẫn động sợi lò xo phát ra, trống rỗng mà đinh tại.
Đến tầng một, cửa thang máy mở ra, Lưu Tư Miễu định bước ra, đã nghe Từ Nhiễm hỏi:
“Còn cô thì sao?”
“Cũng thế.” Lưu Tư Miễu trả lời ngắn gọn.
Họ ra khỏi tòa nhà, nơi đây là góc hướng đông nam của tiểu khu. Dựa trên các tài liệu cơ bản và bản đồ của tiểu khu Tân Thủy Viên tìm thấy trên mạng, Lưu Tư Miễu biết được tiểu khu này được chia làm khu Nam và khu Bắc, hiện tại họ đang đứng ở khu Nam, nơi đây có tám tòa nhà, đều là nhà ở kinh tế tiện dụng, dãy tận cùng phía nam là ba tòa nhà, ở giữa có hai tòa nhà, dãy tận cùng phía bắc có ba tòa nhà. Căn hung trạch điều tra trước đó và căn hung trạch vừa kết thúc điều tra đều nằm trong dãy ở tận cùng phía nam, Lưu Tư Miễu suy đoán rằng căn hung trạch thứ ba mà Tu Thúc muốn làm dọn vệ sinh, nếu vẫn nằm trong Tân Thủy Viên, thì có lẽ vẫn thuộc phạm vi khu Nam.
Có lẽ do ngay từ đầu đã được định sẵn là nhà ở kinh tế tiện dụng, vườn tược cảnh quan ở đây, dẫu trong đêm tối vẫn có thể nhận thấy được, căn bản chỉ là cỏ dại và các lùm cây không được cắt tỉa. Lưu Tư Miễu nói với Từ Nhiễm, “Bắt đầu từ nơi này, chúng ta di chuyển sang góc đông bắc của khu Nam, sau khi đến nơi thì lần theo ba dãy tòa nhà tận cùng phía bắc để di chuyển đến góc tây bắc của tiểu khu, lại di chuyển từ góc tây bắc sang góc đông nam, không ngừng đi theo hình chữ Z, trong quá trình này, chú ý xem có bóng người hoặc tiếng động bất thường không.”
Có lẽ Từ Nhiễm không ngờ mình phải chấp hành nhiệm vụ cùng Lưu Tư Miễu, giọng cô ta hơi căng thẳng, “Có phải…có phải tôi phải đi theo cô suốt không?”
“Đúng vậy, đi theo tôi thật sát.”
Không ngờ, hai người họ vừa bước đi chưa được bao xa về phía góc đông bắc, chưa đến được dãy tòa nhà thứ hai, thì bất chợt một hồi rung truyền đến điện thoại của Lưu Tư Miễu, để không kinh động đến nghi phạm trong lúc tìm kiếm, cô đã thay đổi chế độ chuông.
Sau khi bắt máy, giọng nói hớt hải của Lôi Dung vẳng đến trong điện thoại, “Tư Miễu, các em vẫn ở căn hộ 1202 à?”
“Em và Từ Nhiễm vừa xuống lâu, đang chuẩn bị thực hiện chuyển dịch vị trí Gaia.”
“Lập tức trở về chỗ đấy!”
“Sao thế?”“Chị đã gửi một tin nhắn vào hệ thống truyền tin đám mây của Tu Thúc, hắn đã gọi đến, vừa nghe kết quả điều tra chứng tỏ Nghê Binh tự sát, hắn chỉ nói một câu ‘Cô còn 20 phút’, rồi ngắt máy.”
“Cái gì?” Lưu Tư Miễu sửng sốt, cô đã đoán trước đủ các kiểu trả lời và phản ứng của Tu Thúc, nhưng thật không ngờ ông ta chỉ để lại mỗi một câu như thế, mà trong mớ lời ít nhưng nhiều nghĩa ấy lại có vô vàn cách giải thích và hàm ý: Chắc chắn Nghệ Binh không phải tự sát, trong vòng 20 phút cô nhất định phải tìm ra sự thật, đồng thời đưa ra lời giải thích hợp lý, nếu tìm không ra, tôi sẽ giết Đường Tiểu Đường… Lúc đi du học ở Mỹ, Lưu Tư Miễu từng hỗ trợ Lâm Hương Minh hoàn thành một bài luận văn, trong đó có chuyên môn đàm phán phân tích loại hình tâm lý của phần tử phạm tội dựa trên lời nói, cô còn nhớ cảnh tượng Lâm Hương Minh mặc áo sơ mi trắng như tuyết ngồi uống cà phê bên bàn, một nụ cười mỉm vương trên khóe miệng nhếch lên của anh, nói, “Một phần tử phạm tội chuyên nghiệp, nói chuyện phải giống như hoàng đế vậy, kiệm từ như vàng, dư vị vô vàn.”
Nếu phán đoán từ tiêu chuẩn này, thì Tu Thúc thật sự là cao thủ của cao thủ.
Một đối thủ như thế, hoàn toàn có thể được xem như một gã điên máu lạnh, không tài nào phán đoán bằng lý lẽ thông thường được!
Lưu Tư Miễu ngắt máy, kéo Từ Nhiễm chạy ngược trở lại, Từ Nhiễm không hiểu gì cả, “Lại phải về căn hộ 1202 nữa à?”
“Đúng! Chúng ta còn 20 phút!”