⚝ 4 ⚝
Một một lần nữa trở lại căn hộ 1202, Lưu Tư Miễu đứng trước của phòng ngủ chính, đôi mắt xem xét tỉ mỉ hệt như máy quét, không bỏ qua góc cạnh nào, tuy nhiên cũng chỉ như nhìn lướt qua rồi thôi, trái tim rối như tơ vò tựa hồ mây mù cuộn trào, làm cho cô tuy đã trợn tròn mắt nhưng vẫn chẳng thấy gì, cũng không thể nhìn thấy gì, những món đồ nội thất rất giản đơn cùng cách bày biện chỉ cần lướt qua một lần là thấy hết, hoàn toàn chẳng thể phát hiện ra thứ gì mới…
Làm sao hắn biết cái chết của Nghệ Binh không phải do tự tử chứ? Trừ phi hắn chính là hung thủ, hoặc tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình Nghệ Binh bị giết hại…
Dù thế nào cũng không thể giải trừ được dòng suy nghĩ ấy, cơn phẫn nộ khi bị tên hung thủ thật sự chơi đùa mà chẳng thể làm được gì, khiến cô không định tâm, không tập trung tinh thần được. Thời gian trôi đi từng phút từng giây.
Mình không thể làm được rồi…
Khi ý nghĩ này lóe lên trong đầu, thân thể mỏi mệt khôn thấu vẫn đang gắng gượng khổ sở, bất chợt choáng váng, suýt thì ngã quỵ, Từ Nhiễm đứng cạnh vội đỡ lấy cô, “Đừng gồng nữa, mau chóng gọi cho bạn trai của cô đi!”
Lưu Tư Miễu sững ra, “Bạn trai gì?”
“Thì cái ‘tên đáng ghét’ đã gọi cho cô ở căn hung trạch trước ấy, tôi có thể thấy hai người đang giận dỗi nhau, nhưng nếu không có sự giúp đỡ của anh ta, cô đâu thể phát hiện ra sự thật về cái chết của hai cô gái kia nhanh đến thế chứ.” Từ Nhiễm nói.
Lưu Tư Miễu suýt bật khóc, đang định giải thích, thì điện thoại rung lên, vừa nhìn thì không ngờ là ‘bạn trai’ gọi đến, đúng là thiên đường có lối người không đi, địa ngục không cửa thì người lại xộc vào, Lưu Tư Miễu bắt máy, nói với vẻ cau có, “Hô Diên Vân, cậu lại muốn gì nữa?!
Giọng Hô Diên Vân có chút đứt quãng, “Tư Miễu, tớ đang trên tàu cao tốc, tín hiệu sóng điện thoại tệ lắm… Nghệ Binh không phải tự tử, mà là bị giết…”
Tiếng vun vút xé tan không khí của đoàn tàu di chuyển lao như bay cùng tiếng “lộc cộc” đầy nhịp điệu vắng đến nơi âm thanh nền, tối khuya thế này rồi, tên ngốc này muốn đi tàu cao tốc đến đâu cơ chứ?
Nhưng mà, cô không quan tâm được nhiều như thế, lớn tiếng hỏi, “Làm sao cậu biết anh ta không phải tự tử?”
“Lúc nãy tớ nói với cậu rồi, rất nhiều sự bại lộ lúc cuối cùng của hành vi phạm tội, đều do trục thời gian và trục không gian không cùng điểm tọa độ… Tớ đã kiểm tra dự báo thời tiết hôm xảy ra vụ án… đấy là một ngày nắng gắt nghìn dặm không mây…” Thế thì sao chứ?
“A lô? A lô?” Lưu Tư Miễu nghe thấy một luồng tiếng xì xì trong ống nghe, như thể tín hiệu sóng sắp ngắt đến nơi, không kìm được kêu lên một tiếng, đây là thời khắc mấu chốt được nối thông bởi một dòng điện thoại duy nhất, tuyệt đối không thể ngắt lời được!
Nhưng chỉ có mấy từ vọng đến từ trong ống nghe, có lẽ cũng là những từ mà Hô Diên Vân đã dùng hết sức lực hét ra, “Cậu… tái dựng hiện trường.
Sau đó, cuộc gọi bị ngắt.
Lưu Tư Miễu gọi lại mấy cuộc, nhưng kết quả là “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau”…
Cô buông thõng cánh tay chẳng có chút sức lực nào, trên ảnh nền màn hình, kim giây nhảy nhót tích tắc của đồng hồ, như thế quả bom đang đếm ngược thời gian nhưng lại không thể phá gỡ được, khiến cô tuyệt vọng.
Chỉ còn 10 phút thôi.
“Tư Miễu!” Một tiếng kêu khẽ vắng đến bên tại.
Lưu Tư Miễu ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt hãi hùng của Từ Nhiễm, cô đã gặp qua rất nhiều ánh mắt như thế, phần lớn đều là ánh sáng rọi ra từ đôi mắt của những nạn nhân bị hãm hại triền miền không còn đường để đi, trong khoảnh khắc mà họ trông thấy cảnh sát, trong ánh sáng ấy, ngoài nỗi đau khổ và tuyệt vọng ra, còn có cả cầu giúp và khát khao.
Đúng vậy, dù thế nào đi nữa, mình không thể bỏ cuộc, cần phải biết rằng Từ Nhiễm ở bên cạnh, Lôi Dung trong Phong Chi Thự, cả Đường Tiểu Đường không biết đang ở nơi nào, mình là niềm hy vọng duy nhất của ba người họ.
Một dũng khí to lớn tỏa ra từ đáy lòng, giúp Lưu Tư Miễu vực dậy tinh thần.
“Từ Nhiễm, cô lên mạng tra xem tình hình thời tiết ngày 20 tháng 7, càng chi tiết càng tốt.” Cô nói.
Từ Nhiễm ra sức gật đầu, sự hồi phục của Lưu Tư Miễu, cũng làm cô ta phấn chấn theo.
Nói xong, Lưu Tư Miễu kéo một chiếc ghế, đặt ngay tại vị trí mà hình ảnh hiện trường cho thấy là nơi Nghê Binh “tự thắt cổ”, sau đó mở tủ quần áo ra, kéo chiếc gương thử đồ ẩn bên trong, rồi vắt sợi dây tìm thấy trong tủ bát lên trên ống khí sưởi, thắt nút lại.
Lưu Tư Miễu ngồi xuống ghế, nhìn vào mặt gương ở đối diện.
Phản chiếu trong gương là dung nhan xinh đẹp mà trắng nhợt, gương mặt bị che phủ bởi mái tóc, sở hữu những đường nét không ai sánh bằng, sương mù lạnh trong đôi mắt, giây phút này bỗng sắc lẻm như dao.
Bấy lâu nay Lưu Tư Miễu chẳng có hứng thú nhìn ngắm gương mặt mình, hiện tại điều cô đang suy nghĩ, là rốt cuộc điểm tình nghi nằm ở đâu? Giả sử Nghê Binh không phải tự tử mà là bị giết hại, thế thì hung thủ thật sự có khả năng phạm phải những sai lầm nào khiến sự thật bị bại lộ: phương thức thắt nút? Không có vấn đề. Độ cao của ghế? Cũng chẳng vấn đề. Đặc điểm của sợi dây? Chỉ là một sợi dây thừng màu vàng mức không thể bình thường hơn. Dấu vết trong nhà? Trong căn hộ không có dấu vết vật lộn và dấu chân người khác, chẳng phải vì thế mà cho thấy Nghê Binh tự tử chứ không phải bị giết hại hay sao? Chẳng lẽ là… dấu vân tay?
Tựa hồ một người thám hiểm hang động, trong bóng tối và tĩnh mịch, trông thấy tia sáng phía trước!
Lưu Tư Miễu đứng dậy, đến bên gương thụp xuống xem xét tỉ mỉ đường mép của nó: trước tiên cô trông thấy dấu vân tay của chính mình, rõ nét hệt như sợi lông vũ trên mặt giấy trắng. Vóc người Nghê Binh gầy nhỏ, thậm chí còn thấp hơn cô, nếu anh ta nắm lấy mép gương kéo ra, lẽ ra phải tìm thấy dấu vân tay của anh ta ở phía dưới hoặc xung quanh dấu vân tay của cô, cần biết rằng thời gian lưu giữ của dấu vân tay còn dài hơn cả đa số những món đồ ăn có chất bảo quản, một, hai tháng hoàn toàn không ảnh hưởng gì; nếu không có, thì nghĩa là hôm ấy có người đã đeo găng tay kéo gương ra, mà thi thể của Nghệ Binh không hề đeo găng tay, cũng không thể có khả năng anh ta đeo găng tay trong lúc hành sự được.
Tất nhiên việc tìm kiếm chứng cứ là quan trọng nhưng có lúc, tìm kiếm chứng cứ lẽ ra nên tồn tại nhưng lại không tồn tại, còn quan trọng hơn nhiều.
Tiếp đó, cô trông thấy mẩu vân tay ấy, nằm bên dưới dấu vân tay của chính cô.
Một vết hình bán nguyệt, có lẽ được để lại trong lúc ngón cái nắm lấy mép gương để kéo nó ra.
Cô hơi chán nản, lấy điện thoại chụp ảnh rồi gửi cho Lôi Dung, để cô ấy gửi cho Bộc Lượng kiểm tra xem có phải dấu vân tay của Nghê Binh hay không, nếu phải, thì lại là một ngõ cụt nữa.
Đúng lúc này, Từ Nhiễm đã tra xong, “Tư Miễu, tôi đã vào trang web của Cục khí tượng thành phố, tra thông tin khí tượng ngày 20 tháng 7, hôm ấy ban ngày thì trời nắng ráo không mây, nhiệt độ cao nhất 35 độ, sức gió cấp 2-3, chỉ số UV cực kỳ cao, vào buổi tối…”
“Được rồi.” Lưu Tư Miễu ngắt lời với vẻ rối ren, “Tôi chỉ cần tình hình thời tiết ban ngày.”
Rất nhanh, Lôi Dung đã trả lời, “Dấu vân tay là vân ngón cái tay trái của Nghê Binh.”
Lúc dùng tay trái kéo chiếc gương ra, ngón cái nắm lấy mép mặt gương, bốn ngón tay còn lại nắm lấy mép mặt sau gương không thể nghi ngờ gì nữa.
Chết tiệt, dù nhìn từ góc độ nào, cái chết do thắt cổ tự tử của Nghê Binh cũng chẳng có kẽ hở nào.
Dẫu Lưu Tư Miễu luôn giữ sự bình tĩnh lạnh lùng bấy lâu nay, cũng không kìm được sự nóng ruột trong lòng vì mấy phen thất bại, cô nhìn mặt tường màu trắng phản chiếu ánh đèn chói mắt, cảm thấy như thể mình bị đặt trong cơn nghi ngút của chảo nóng bất giác cô rảo bước ra cửa nhấn tắt ngọn đèn ban ngày.
Từ Nhiễm tưởng Lưu Tư Miễu định xem xét vết máu bằng dung dịch luminol dạng phun, nhưng cô ta nhận ra nữ cảnh sát này lại trở ra cửa sổ, ngồi lên ghế lần nữa, tiếp tục nhìn vào mặt gương ấy với vẻ ngây dại.
Ánh mắt như ngưng đọng, hàng lông mi dài thi thoảng rẽ một đường, lọc đi những rối rắm bên cạnh.
Một cô gái xinh xắn mà kỳ lạ quá chừng, Từ Nhiễm thầm cảm thán, một người con gái xinh đẹp nhường này, không làm người mẫu mà lại làm cảnh sát hình sự, đã là chuyện không thể tin nổi, nhưng điều khó tin hơn nữa, trong lúc soi gương, điều cô ấy nghĩ đến chẳng phải là chính mình, đây là điều trước giờ cô ta chưa từng gặp.
Lưu Tư Miễu nhìn vào gương, cảnh trí soi rọi trong tấm gương dưới ánh đèn và tấm gương trong bóng tối, hoàn toàn khác nhau: khung cảnh trước có thể giúp hiển hiện những cảnh vật ở gần, nhưng lại chẳng thấy dấu vết gì của cảnh vật nơi xa, khung cảnh sau trong lúc phớt lờ cảnh vật ở gần, lại đồng thời giúp cảnh nơi xa, cảnh sâu xa và những vật phảng phất mịt mờ sở hữu được hình hài và dáng vẻ; khoảnh khắc này, thứ sắc nét nhất trong gương, không ngờ lại là khung cửa sổ tựa khung xương của song cửa sổ nửa chạm nền và những cuộn mây dày đặc trôi cuồn cuộn trên bầu trời…
“Đấy là một ngày nắng gắt nghìn dặm không mây…”
Vì sao Hô Diên Vân lại nhấn mạnh như thế?
“Dự báo thời tiết hôm xảy ra án mạng cho thấy, ban ngày thì trời nắng ráo không mây, nhiệt độ cao nhất là 35 độ, sức gió cấp 2-3…”
Nghìn dặm không mây, trời nắng ráo không mây.
Câu nói không hoàn chỉnh cuối cùng của Hô Diên Vân, ý muốn bảo mình thực hiện tái dựng hiện trường, nhưng mình đã tái dựng rồi mà, ghế này, dây này, gương này, ô cửa sổ với rèm cửa mở ra… còn thiếu gì nữa chứ? Nghìn dặm không mây, trời nắng ráo không mây… Mình đâu thể biến bầu trời thành bầu trời nắng ráo nghìn dặm không mây vào lúc này chứ.
Không, mình có thể.
Lưu Tư Miễu chầm chậm nhắm mắt lại, tưởng tượng cô đang đứng trong căn hung trạch này vào ngày 20 tháng 7, tựa hồ đang đứng trong bức vẽ phác họa chỉ có hai màu trắng đen, chiếc ghế, sợi dây, tấm gương và thi thể của Nghệ Binh, đều có những chiếc bóng đồ dày mảnh khác nhau, ngoài cửa sổ, là bầu trời nắng ráo quang đăng nghìn dặm không mây…..
Bỗng nhiên, câu nói trong lúc Từ Nhiễm báo cáo kết quả tra vấn dự báo thời tiết, lóe ra như thể ánh chớp đá lửa trong trí óc cô…. “Chỉ số UV cực kỳ cao.”
Lưu Tư Miễu tựa hồ nhảy cẫng khỏi ghế, lao ra cửa bật công tắc đèn, mở va li điều tra hiện trường phạm tội, lấy thước laser ra, rồi bắt đầu đo lường trong phòng, tiếp đó chạy đến trước bàn vi tính, vừa dùng điện thoại lên mạng tìm kiếm gì đó, vừa rút một cây bút ra, làm phép tính loạt soạt lên trang giấy trắng…
Độ cao tầng lầu của tiểu khu Tân Thủy Viên, diện tích cũng như độ sâu, tọa độ địa lý của tỉnh lỵ, góc chiếu vào của mặt trời, độ cao, vĩ độ của mặt trời lúc giữa trưa…
“Có rất nhiều sự bại lộ lúc cuối cùng của hành vi phạm tội, đều là do trục thời gian và trục không gian không cùng một điểm tọa độ!”
Đã tính ra được kết quả rồi!
Cô lấy điện thoại ra, có lẽ do xúc động quá mức, ngón tay run lẩy bẩy phải ấn lên màn hình mấy lần mới gọi được, cuộc gọi vừa được nối thông, cô đã không cầm được hét lên, “Lôi Dung, em biết sự thật của vụ án rồi, cái chết của Nghê Binh chắc chắn không phải tự tử, mà là bị giết hại!”
“Là thế nào đấy?” Giọng nói Lôi Dung cũng hơi run.
“Hung thủ đã thiết kế ra một vụ phạm tội gần như hoàn hảo, nhưng hắn lừa được người, chứ không lừa nổi trời!” Lưu Tư Miễu hoàn toàn chẳng biết giọng mình lớn đến mức nào, “Ngày 20 tháng 7 là một ngày trời nắng ráo, nghìn dặm không mây, nhiệt độ 35 độ, chỉ số UV cực cao, căn hộ này nằm trên tầng 12, ở hướng chính nam không có bất kỳ vật gì che chắn, cửa sổ nửa chạm sàn, cũng chẳng kéo rèm cửa lại, thời gian tử vong từ 10 giờ đến 12 giờ trưa, tất cả những điều này cho thấy gì?”
Cô ngưng một lát, rồi mới nói những lời mấu chốt, “Cho thấy lúc án mạng xảy ra, ánh mặt trời đã tạo ra góc chiếu nghiêng cực kỳ sâu vào căn hộ này! Em đã tính toán rồi, ánh mặt trời nóng bỏng mãnh liệt ít nhất có thể chiếu vào khu vực có độ sâu bằng 2/3 căn hộ, nói cách khác, nếu lúc ấy có một tấm gương thử đồ đang được kéo mở, mặt hướng về phía chính nam, trong gương là ánh mặt trời. phản chiếu thành vùng trắng lóa, do góc chiếu vào tương đối cao, thân thể gầy nhỏ của Nghệ Binh hoàn toàn không hình thành được che chắn, đừng nói là ngồi đối diện gương nhìn vào chính mình, mà ngồi trên ghế không được nửa phút là sẽ bị ánh nắng phản chiếu làm mù cả mắt”
Từ Nhiễm đứng ở góc tường nghe mà trố mắt há mồm, không khép lại được.
“Vì vậy, chắc chắn có người đã siết chết Nghệ Binh, rồi ngụy tạo thành bộ dạng như thể anh ta thắt cổ tự tử. Hung thủ đã sử dụng thủ pháp giết người ‘tóm sói trắng’, tức là sau khi đột ngột siết cổ Nghệ Binh từ đằng sau, quay lưng lại cõng anh ta đi vài vòng trong căn hộ, đến lúc Nghê Binh tắt thở thì treo nạn nhân dưới đường ống khí sưởi, như thế vết dây thừng sẽ hiện hình ‘chữ bát không giao nhau. Hung thủ cực kỳ gian xảo, thậm chí không quên tiểu tiết như nắm lấy tay Nghê Binh để kéo tấm gương thử đồ ra sau khi nạn nhân đã chết, chỉ tiếc là trong trăm nghìn cẩn mật vẫn có một chỗ sơ suất, là đã không kéo rèm cửa lại…”
Đầu bên kia ống nghe yên lặng hồi lâu, mới nghe thấy tiếng Lôi Dung thở dài thườn thượt, “Có lẽ Tu Thúc sẽ gọi đến rất nhanh thôi, em chờ tin của chị nhé.”