⚝ 5 ⚝
Lưu Tư Miễu ngồi trên ghế, thở dốc nhè nhẹ, mãi đến lúc này, cô mới nhận ra có một lớp mồ hôi lấm tấm trên trán. Cô cảm thấy cơn mỏi mệt chưa từng có, kiểu đấu trí giành giật từng phút giây như thế này, chẳng kém gì cuộc chiến trong hẻm bằng súng ống đạn thật, phải tập trung hết toàn bộ tinh lực, đưa ra phán đoán không sai một li nào, một cách kiên định, thần tốc, nếu không người đồng đội sau lưng sẽ đối mặt với nguy hiểm.
Lại qua được một vòng rồi.
Qua được hai vòng, nếu dựa trên lời nói của Tu Thúc là qua ba căn hung trạch để phân thắng bại, thì vẫn còn vòng thứ ba, nhưng Lưu Tư Miễu cảm thấy mình có chút suy yếu rồi.
“Lợi hại quá đi!”
Trong căn hộ yên tĩnh, bất chợt vang lên tiếng thán phục của Từ Nhiễm, biểu cảm giống như một cô bé nhìn thấy David Copperfield biểu diễn ảo thuật, tràn đầy vẻ kinh ngạc như ảo như mộng.
“Gì cơ…” Lưu Tư Miễu nói yếu ớt.
“Tôi đang nói về bạn trai cô, anh ta lợi hại quá!” Từ Nhiễm chớp mắt, “Tôi có thể cảm thấy, lần này lại là nhờ gợi ý của anh ta, giúp cô tìm ra đáp án chính xác.”
“Cậu ấy không phải bạn trai của tôi.” Lưu Tư Miễu lạnh lùng nhìn Từ Nhiễm, “Nhưng quả thực cậu ấy cũng có chút tài.”
“Anh ta là ai thế? Làm sao phát hiện ra lỗ hổng đó?” Từ Nhiễm khăng khăng hỏi.
“Một nhà suy luận.”
“Nhà suy luận.. là gì? Giống như thám tử tư à?”
“Không phải như nhau, nước ta không cho phép có thám tử tư.” Lưu Tư Miễu nói, “Cô có thể lý giải, một nhóm người thích đọc tiểu thuyết trinh thám, vì năng lực logic suy luận giỏi hơn người thường, cho nên quá mức tự cao, vụ án gì cũng xen vào phát biểu ý kiến cá nhân, dĩ nhiên người như thế thì nhiều lắm, nhưng chỉ có một bộ phận cực nhỏ trong số đó có được sự chấp nhận của cảnh sát, trở thành một kiểu mang tính cố vấn gì đấy, thì được gọi là nhà suy luận.”
“Thế à!” Từ Nhiễm khẽ suy nghĩ rồi nói, “Thật là cừ quá…”
“Chẳng có gì là cừ cả, quá nửa là đoán mò thôi.” Lưu Tư Miễu nói đầy vẻ xem thường, “Khoa học hình sự điều tra hiện đại là môn khoa học phát triển cực kỳ hoàn thiện, bao gồm điều tra học hiện trường tội phạm, pháp y học, độc chất học, nhân loại học, đạn đạo học, vết tích học, còn cả… khoa học hành vi và tâm lý học tội phạm cũng được miễn cưỡng tính vào, nhưng còn suy luận là gì? Thứ bước ra từ cơn sương mù dày của London cuối thế kỷ XIX, Một nhà logic học không cần phải nhìn thấy tận mắt hay nghe qua về Đại Tây Dương hoặc thác Niagara, anh ta có thể suy đoán ra từ một giọt nước rằng có khả năng nó tồn tại, vì vậy toàn bộ cuộc sống chính là một sợi xích khổng lồ, chỉ cần nhìn thấy một mắt xích, đã có thể suy tưởng được tình trạng của toàn bộ sợi xích, thế thì có khác gì đoán mò đâu?”
“Thế nhưng…” Từ Nhiễm khẽ do dự rồi nói, “Tôi cảm thấy cách nói này cũng có lý đấy chứ, lấy hung trạch làm dẫn chứng, tuy chẳng ai từng tận mắt trông thấy ma quỷ, nhưng giả sử một người sống trong căn hộ từng xảy ra án mạng, chắc chắn sẽ cảm thấy không thoải mái, thế gian vạn vật, có rất nhiều thứ mà khoa học không giải thích nổi, không thể vơ đũa cả nắm được.” gi
“Nếu như cô bảo một người sống trong căn hộ từng xảy ra án mạng chắc chắn cảm thấy không thoải mái, thì phải đem số liệu thống kê để chứng tỏ cho luận điểm ấy.” Lưu Tư Miễu không khoan nhượng chút nào, “Ví dụ cả nước có bao nhiêu căn hung trạch, tỉ lệ phần trăm cư dân vào ở trong hung trạch cảm thấy không thoải mái là bao nhiêu? Tiêu chuẩn của sự không thoải mái là gì, đâu thể như gặp phải gián rồi sợ hãi thì cũng tính… Nếu không có cả những thứ này, cũng có nghĩa là đương nhiên hoặc một số phong tục tập quán có nguồn gốc từ dân gian cảm thấy bài xích đối với hung trạch, tôi có thể lý giải nhưng không thể tán đồng được. Hơn nữa tôi dám nói, nếu áp dụng phương pháp thống kê của khoa học, chắc chắn sẽ phát hiện ra rằng tỉ lệ đột tử, tự sát hoặc xảy ra những cái chết bất bình thường khác trong các nhà ở bình thường, đại khái vẫn tương đương với khi ngụ trong hung trạch, nếu người cư ngụ hoàn toàn không biết rằng một căn nhà nào đấy trước đó từng là hung trạch, thì vốn dĩ sẽ chẳng xảy ra bất kỳ chuyện gì, giống như lúc nãy cô bảo - ‘quỷ ấy thật chăng, ấy là vật cảm, quỷ ấy ảo chăng, ấy là tâm tạo!”
Từ Nhiễm ngây ra một lúc, rồi thở dài, “Được rồi… có lẽ cô nói đúng.”
Từ Nhiễm chưa gì đã chịu thua nhanh như thế, làm cho Lưu Tư Miễu hơi bất ngờ, nhưng suy ngẫm một lát là sẽ hiểu, đây có lẽ chính là sự khác biệt giữa đại Quách tiên sinh và tiểu Quách tiên sinh, kẻ trước thì tôn thờ điển xưa chỉ màng hư vô, kẻ sau thì nghi ngờ sách cổ chuyên cầu thực dụng, điều này bất giác khiến Lưu Tư Miễu có thêm chút thiện cảm với cô gái lúc nào trông cũng rất mực căng thẳng này, “Có thể, tôi sai lầm thì sao. Tôi không hề phủ định hung trạch, mà là phản đối chuyện chưa qua nghiệm chứng khoa học mà đã khẳng định sự tồn tại của nó.”
Từ Nhiễm gật đầu thật mạnh, một nụ cười mỉm lộ ra nơi khóe môi.
“Lúc nãy chúng ta trò chuyện, tôi cũng từng hỏi cô, nghe nói trên đời này quả thật có hung trạch, ngụ trong đấy sẽ gặp họa liên can đến tính mạng, có phải có chuyện như thế thật hay không? Cô nói là cô biết, thế thì nói tôi nghe đi.”
Từ Nhiễm lại lộ ra biểu cảm khó xử, như thế một nhà ảo thuật không thể không tiết lộ thủ pháp ảo thuật. Do dự trong giây lát, cô nói chậm rãi, “Theo tôi biết, những căn hung trạch có thể làm chết người thật sự, được tạo thành không ngoài ba nguyên nhân: hóa học, vật lý, còn một nguyên nhân nữa là do cấu tạo của không gian gây ra.”
“Trước tiên nói đến hung trạch tạo ra do nguyên nhân hóa học, vì hung trạch loại này có số lượng nhiều nhất.” Từ Nhiễm nói, “Hung thủ đệ nhất của hung trạch hóa học chính là ô nhiễm radon, nếu như dưới nền nhà hoặc trong các vật liệu đá xây dựng có lượng lớn khí radon, thì sẽ nguy hại đến sức khỏe người cư ngụ, gây bệnh ung thư”
“Nói một cách chính xác là ung thư phổi.” Lưu Tư Miễu gật đầu, “Radon là chất khí có tính phóng xạ, radon thoái biến sinh ra các hạt alpha, sẽ tạo nên tổn thương phóng xạ với đường hô hấp, gây ra ung thư phổi.”
“Đúng thế, tuy nhiên, ô nhiễm radon thường chỉ gây nguy hại đến một lớp người thôi, theo thời gian, dần dần khí radon lan ra gần hết, thì sẽ không gây tổn hại gì đến hộ dân vào ngụ tiếp sau nữa.” Từ Nhiễm nói, “Nếu đem ra so sánh thì, hung trạch xuất hiện ở nông thôn mới là dạng có thể liên tiếp làm cho đoản mệnh mấy thế hệ, phần lớn do hàm lượng kim loại nặng trong nước uống hoặc đất thổ nhưỡng quá cao gây nên, ví dụ như giếng nước độc nhất trong thôn có chứa nhiều thủy ngân, hoặc cả một làng được xây dựng ngay gần mỏ uranium… Thế nhưng tôi từng nghe nói về căn hung trạch quái dị nhất, đó là vào thời dân quốc, có lão phú hào, để khác biệt với mọi người, lão đã bảo người thiết kế xây cho mình ngôi biệt thự bằng đất sét màu đỏ, chẳng mấy chốc cả nhà bắt đầu họ, rồi tức ngực, lúc đi chữa trị thì mô tả mình ‘tựa hồ như bị ai đó bóp chặt cổ họng’, cuối cùng lần lượt từng người chết trong lúc ngủ, trên ngực và cổ của thi thể đều có lượng lớn vết máu gây ra bởi vết cào, cho thấy họ đã chết một cách vô cùng đau khổ.”
“Có lẽ là bệnh về hô hấp.” Lưu Tư Miễu chẳng cần nghĩ ngợi đã nói, “Về sau thì sao?”
“Sau khi lập quốc rồi, ngôi biệt thự ấy bị xung công, nhưng những người làm việc trong ấy rất dễ sinh bệnh, luôn cảm thấy có cảm giác ngộp thở, về sau cuối cùng cũng xảy ra chuyện, có người bảo vệ sống lâu năm trong ấy, trong lúc ngủ thấy đau đớn quá, chẳng ngờ còn dùng dao cứa cổ, trước khi chết trong phòng cấp cứu, ông ta chỉ để lại một câu ‘Tôi chỉ muốn thở một hơi thôi’, làm cho ngôi biệt thự ấy trở thành căn hung trạch lừng danh một thời! Chẳng phải, vào những năm tháng ấy hay thịnh hành vụ lật đổ tất thảy quỷ thần hay sao, vì vậy chính phủ đã áp dụng biện pháp xử lý đơn giản nhất: dỡ căn biệt thự, đem đất sét cho nông dân xung quanh xây nhà. Nào ngờ chẳng mấy chốc, những người nông dân dọn vào ở cũng xuất hiện những triệu chứng tương tự, đến tận lúc ấy, các nhà địa lý học và nhà hóa học mới kiểm tra thành phần đất sét, phát hiện ra bên trong có chứa lượng lớn bụi silic…”
“Thì ra là bệnh bụi phổi.” Lưu Tư Miễu thở dài, “Hiện nay rất nhiều thợ mỏ cũng mắc phải chứng bệnh này, tình trạng khi chết bị thảm lắm.”
“Hung trạch do hóa học tương đối dễ kiểm chứng, còn hung trạch vật lý lại càng dễ đem lại cảm giác ‘có ma cho người ta’.” Từ Nhiễm nói, “Ví dụ như ‘Biệt thự đá ở Brussels’, Bỉ, được xây dựng trên triền núi, phía trước là vườn hoa lớn, phía sau có ba mặt tường đá bao bọc nhau, trở thành bức bình phong tự nhiên che chắn gió lạnh và phòng tránh bị tấn công. Một ngôi biệt thự tốt như thế, mà ai vào đấy ở đều phát điên. Để làm rõ bí ẩn về biệt thự này, một số nhà khoa học hàng đầu của châu Âu đã mất mười năm nghiên cứu, mới phát hiện ra sự thật: Trên một ngọn núi đối diện triền núi mà ngôi biệt thự tọa lạc, có một nơi trọng địa quân sự khép kín, nơi ấy là một trạm ra-đa bị quân đội bảo mật nghiêm khắc, công suất phóng xạ của ra-đa cực kỳ mạnh, khi sóng điện từ phóng xạ quét đến góc mà biệt thự tọa lạc, bức tường đá dựng đứng ba mặt không những không ngăn chặn sự lan rộng khuếch tán của sóng điện từ, trái lại còn giao thoa ngược hướng phóng về phía ngôi biệt thự. Người sống trong ấy hầu như phải chịu sự chấn động mãnh liệt và ‘xạ kích’ của sóng điện từ tận 48 lần mỗi ngày, cô nghĩ xem chẳng phải người nào vào ở thì đều phát điên hay sao?”
Lưu Tư Miễu gật đầu liên hồi.
“Hung trạch vật lý thông thường đều do phóng xạ sóng điện từ, nhiễu động địa từ cục bộ gây nên.” Từ Nhiễm nói, “Bất kể là đại Quách tiên sinh, tiểu Quách tiên sinh, đều thích nói câu này ‘Ổ lợn chuồng cừu động chuột, ở được hay không phải xem súc sinh’, người xưa không biết vật lý hay hóa học gì cả, một căn nhà, chỉ cần gia súc và động vật nhỏ ở được, thì người cũng có thể ở được, nếu căn nhà sạch sẽ đến mức chẳng có nổi một con kiến, thì không cần phải hỏi, phải mau chóng dọn nhà!”
“Tôi càng lúc càng cảm thấy, vị tiểu Quách tiên sinh như cô, tuy khoác áo ngoài là phong cách xưa, nhưng thực ra không có hứng thú mấy với những thứ thần thánh ma mị, trái lại còn tương đối thích thú với việc dùng khoa học để giải mã hung trạch.” Lưu Tư Miễu nói.
Từ Nhiễm thoáng cười chua chát, “Từ xưa đến nay, tiểu Quách tiên sinh đều như thế cả, chúng tôi cũng xem trọng đuổi trừ ma quỷ, nhưng về cơ bản chỉ lấy hung linh làm biển quảng cáo thôi, dẫu sao thì người đời trước tin cái này hơn mà, điều chúng tôi để tâm là nguyên nhân về mặt hình thức và vật chất hình thành nên hung trạch, sau đó qua việc điều chỉnh, biến đổi những vấn đề này, biến hung trạch thành cát trạch, ví dụ nếu cảm thấy vấn đề nằm ở nguồn nước, thì sẽ kiến nghị chủ nhà đào giếng khác; nếu phát hiện ra chó mèo không thích vào nhà, thì kiến nghị dỡ nhà rồi thay bằng loại vật liệu khác để xây lại, vì thế chúng tôi mới bị gọi là phái hình pháp, dĩ nhiên hình thức đuổi tà vẫn phải làm theo, nếu không làm, chủ nhà sẽ thấy không yên tâm, thì trước sau gì vẫn gặp chuyện.”
“Nếu thế thì…” Lưu Tư Miễu nhấc cánh tay lên, chỉ ra ngoài cửa sổ, “Thế lần ấy cô dẫn đội đến Phong Chi Thự, chắc không phải không phát hiện ra nguyên nhân gì hình thành nên một ngôi hung trạch như thế đâu nhỉ?”
Nước chiếu tướng đến bất ngờ!
Ước chừng chỉ trong một giây, Lưu Tư Miễu nắm giữ được rõ nét, trên gương mặt Từ Nhiễm có biểu cảm khó xử khi bí mật bị vạch trần ra, nhưng ngay sau đó, Từ Nhiễm đã trở lại bộ dạng vô can, lắc đầu nói, “Tôi đã nói rồi, thật sự tôi chẳng phát hiện ra gì cả…”
Đến cả lắc đầu mà cô ta cũng lắc một cách cứng nhắc đến thế.
Rõ ràng là đang nói dối!
Bằng kinh nghiệm sau nhiều năm làm cảnh sát, Lưu Tư Miễu tin chắc rằng Từ Nhiễm đã phát hiện ra thứ gì đó cực kỳ mấu chốt ở Phong Chi Thự, chứng minh vì sao căn trạch ấy lại hung! Nhưng trước mắt, cô vẫn cần Từ Nhiễm phối hợp để tìm ra Đường Tiểu Đường, nên không đào sâu hơn nữa, “Được thôi… cô nói tiếp đi, hung trạch do cấu tạo không gian gây nên là thế nào?”
Từ Nhiễm đang định cất lời, thì điện thoại của Lôi Dung gọi đến, “Tư Miễu, chị vừa nói qua điện thoại với Tu Thúc, hắn công nhận lời giải đáp của em về sự thật vụ án ở căn hung trạch thứ hai, sau đó đưa ra vị trí và mật hiệu của căn hung trạch thứ ba, chỉ có tám chữ ‘Phía trên đốt tà, ấy chẳng hồi kết’; điều tương đối chí mạng là, lần này hắn chỉ cho chúng ta nửa tiếng đồng hồ.”
“Nửa tiếng đồng hồ?!” Đầu óc Lưu Tư Miễu “ong” đi, hai trận chạy đường dài vừa kết thúc, đã làm cô mệt mỏi sức tàn lực kiệt, không ngờ lại phải chạy trận thứ ba ngay…
Không còn lựa chọn!
Cô lập tức nói với Từ Nhiễm, “Cô đi xem thử đống đốt tà, Tu Thúc bảo rằng mật hiệu của căn hung trạch thứ ba chính là ở chỗ đấy! Nhanh!”
“Chị đừng ngắt máy, sau khi Từ Nhiễm phán đoán đó là căn hung trạch gì, sẽ lập tức nói với chị ngay.” Lưu Tư Miễu nói với Lôi Dung, “Sao lâu thế chị mới gọi sang?”
Lôi Dung giải thích, “Nếu phán đoán về mặt thời gian, căn hung trạch thứ ba mà Tu Thúc chọn chắc chắn vẫn ở tiểu khu Tân Thủy Viên, vì vậy chị bảo Bộc Lượng kiểm tra xem, trong nửa năm gần đây, rốt cuộc có bao nhiêu vụ án mạng xảy ra trong tiểu khu, kết quả phát hiện ra, ngoài hai căn hung trạch mà em điều tra, vẫn còn ba căn hộ từng xảy ra mưu sát hoặc tự sát, nhưng chừng nào mật hiệu chưa được giải, thì không thể xác định được bọn Tu Thúc đang ở căn nào, chị bảo Bộc Lượng cử một người lén sang đấy hỗ trợ em khám xét, nhưng điều khiến chị không hiểu là, 110 đã nhận mấy cuộc gọi, bảo là xảy ra nhiều án cướp giật, trộm cắp tại nhiều nơi trong khu vực do đồn quản lý, cả Bộc Lượng và chị đều nghi ngờ đây là báo động giả do Tu Thúc gọi đến, nhưng căn cứ điều lệ cảnh vụ, thì Bộc Lượng nhất thiết phải cử người xem xét, để đảm bảo an toàn trong thời gian diễn ra hội thao toàn quốc, phần lớn lực lượng ở đồn cảnh sát đều bị điều đến mấy địa điểm trọng yếu của thành phố làm nhiệm vụ, chẳng còn lại nhiều người trong đồn nữa, lại còn tiếp nhận những cuộc gọi thế này nữa, Bộc Lượng bảo chỉ còn lại có mỗi anh ta là tư lệnh trong đồn mà thôi, còn phải chờ biết căn hung trạch thứ ba ở đâu, sau đó gửi khái quát tình tiết vụ án và các tư liệu liên quan cho chúng ta, nên hoàn toàn chẳng đả động gì được.”
Thời điểm then chốt, mà ngay cả một người thuộc lực lượng cảnh sát ở gần để điều phối cũng không có!
Không… có lẽ có một người có thể giúp được…
Lưu Tư Miễu vừa ghi nhớ lát nữa sẽ gọi cho người đó, vừa bảo Lôi Dung, “Phải rồi, lúc này trong lúc điều tra căn hộ này, em phát hiện ra một vật treo trang sức, là một chú cáo sản xuất bởi Schleich, hình như là nhân vật chính của phim hoạt hình, em nghĩ là của Đường Tiểu Đường…”
“Không sai, cái đấy chính là của Đường Tiểu Đường, được mua trong dịp chị và cô ấy đi xem Zootopia đấy!” Giọng Lôi Dung hơi run rẩy, đây là lần đầu tiên trong suốt buổi tối, cô khôi phục lại được mối liên hệ với Đường Tiểu Đường về mặt ý nghĩa nào đấy, “Tư Miễu, em nhất định phải cứu được Tiểu Đường bình yên vô sự nhé!”
Lưu Tư Miễu không trả lời, tất cả mọi chuyện xảy ra tối hôm nay: điều tra hiện trường, suy luận sự thật của vụ án đã qua, tìm kiếm vị trí hung trạch tiếp theo dựa trên mật hiệu… Thời gian sít sao, nhiệm vụ nặng nề, chuỗi bôn ba chưa hề ngơi gót, khiến cô như thể sợi dây cung bị kéo căng mãi, từ đầu đến cuối luôn ở trong tình trạng căng thẳng cao độ, không hề được nới lỏng, đồng thời trong lúc động não và tiêu hao thể lực, một câu hỏi dùng dằng trong lòng cô mãi không dứt, chính là, rốt cuộc động cơ của Tu Thúc là gì? Cô cho rằng, việc Tu Thúc áp giữ Đường Tiểu Đường chắc chắn có một mục đích không thể tiết lộ nhiều hơn, mà ngay từ đầu cô đã nhắc Lôi Dung rằng phải tìm cách đoạt lại quyền chủ động, mỗi một lần thử thách và nỗ lực đều bị phá giải bởi Tu Thúc, giờ đây cô hoàn toàn ở thể bị động đi vào vòng cạm bẫy mà Tu Thúc đặt sẵn, như thể con rối gỗ giật dây, chẳng thể thi triển được kế sách gì.
Đột nhiên, cô nhận ra vẻ hốt hoảng bao trùm khuôn mặt Từ Nhiễm đang quỳ trên sàn nhà, bèn vội vã bước sang, “Sao thế?”
Mãi đến lúc này, cô mới trông thấy, bên trên đống cát đang phủ lấp đốt tà, có những đường nét kỳ lạ, phác ra một bức tranh cát, trông giống như một người rất dài, hai tay chắp lại thành nắm, gập lưng cúi rạp phía trước, dưới sự soi rọi của ánh đèn huỳnh quang màu trắng, trông kỳ dị khó tả.
Đây chắc chắn là kết quả do Tu Thúc cố ý tạo ra, trong lúc dùng rèm để sàng cát.
“Cái này có nghĩa là gì?” Lưu Tư Miễu hỏi.
Sắc mặt Từ Nhiễm tái xanh, giọng nói khản đặc như thể sợ làm cho người đang chắp tay thi lễ trên bức tranh cát giật mình tỉnh giấc…