CHƯƠNG 8 Giết người
1
“Không, không có gì đâu, chỉ là mọi chuyện mưu sát này đáng sợ quá đỗi, đột ngột rơi xuống đầu tôi…”
(Bẫy chuột - Agatha Christie)
⚝ ⚝ ⚝
Lôi Dung móc trong túi ra một chùm chia chìa khóa, nhìn chú thỏ Judy được dùng làm sợi xâu chìa khóa, nhìn cặp tai và hai quai hàm phồng phồng của nó, nhớ lại tình cảnh lúc xem xong phim Zootopia, đi từ trong rạp chiếu phim ra, loáng cái Đường Tiểu Đường đã mua hai vật phẩm bán kèm rồi nhất quyết cho cô một cái, khuôn má màu hồng ấy tươi cười hí hửng, “Chị này, chị có cảm thấy Judy giống chị lắm không? Nhất là cái quai hàm ấy, bụ bẫm đáng yêu quá đi!”
Không không đâu. Thực ra, Lôi Dung chẳng hề thấy mình có điểm nào tương đồng với Judy cả… Ờ, có lẽ quai hàm là một ngoại lệ, hoặc là, cái nghị lực kiên cường vững chí trăm bẻ chẳng cong ấy, cũng có chút giống? Nhưng nói chung, cô cảm thấy cho dù mình có thực sự ngồi chuyến tàu cao tốc xuyên qua đường hầm dài dằng dặc để đến với Zootopia, cũng sẽ không trợn tròn mắt như Judy, trong đôi mắt ấy toàn là ngạc nhiên mừng rỡ và ước ao. Bản thân cô là người quá lý tính, quá trầm tĩnh, những lang bạt kỳ hồ thời thiếu nữ và rất nhiều sự việc xảy ra về sau, đã khiến cô có sự chín chắn quá sớm, so với người lớn hơn mình đến hai mươi tuổi, cô vẫn biết phải làm sao để chế ngự cảm xúc, biết làm thế nào để tìm thấy thứ bảo vệ mình đồng thời khống chế cục diện tức tốc trong môi trường lạ lẫm, cô ít khi biểu lộ cảm xúc, nhưng hầu như bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy sự săn sóc và ấm áp từ cô. Đối với cô, một con người, một sự việc, hoặc sẽ tốt hơn, hoặc tệ hơn, mà hai kết quả đều không đáng để la ó, kêu ca.
Vì vậy cô không thích sự nhiệt thành tựa như lửa của Hô Diên Vân, cũng chẳng tán đồng vẻ lãnh đạm như băng của Lưu Tư Miễu, cô từng vô tình nhắc đến cụm từ “nhiệt độ cơ thể” với Lâm Hương Minh, khi đối xử giữa người với người, nhiệt độ tốt nhất, thoải mái nhất chính là nhiệt độ cơ thể, những từ vựng có liên quan đến nhiệt độ cơ thể gồm có mỉm cười, chân thành, từ tốn, nhàn nhã, bao dung… Lâm Hương Minh rất tán thưởng quan điểm này của cô, anh ta cứ nói miết rằng lúc ở cùng Lôi Dung là lúc không phải chịu áp lực nhất.
Thế nhưng, trong rất nhiều bạn bè, cô không thể không thừa nhận mình có một thứ tình cảm đặc biệt cho Đường Tiểu Đường. Cô gái này từng là học sinh và là cấp dưới của cô, nhưng càng giống như em gái của cô, không sai, cô ấy đối xử với cô cực kỳ tốt, đến mức Lôi Dung từng nghi ngờ rằng cô ấy là đồng tính, nhưng cuối cùng thì, cô gái mất mẹ từ sớm này chỉ là nhìn thấy sự lý trí, trí tuệ và kiên cường ở cô, những thứ mà cô ấy thiếu sót, nên đã sinh ra thứ cảm giác ỷ lại mãnh liệt; mà việc cô đối xử tốt với cô ấy, một cách tương đồng, cũng là vì đã nhìn thấy một số thứ mà cô đánh mất quá sớm: những lời lầu bầu dai dẳng không ngớt, những mộng tưởng không thiết thực tràn đầy trí óc, bệnh công chúa đôi khi tái phát bất chợt, những lời nói chảnh chọe trên môi… Lôi Dung muốn mình được như cô ấy biết bao, được biến thành một chú mèo Angela phơi nắng mãi mãi!
Còn nữa, có những chuyện nhỏ nhặt nhưng khiến con người ta cảm động. Chẳng hạn như tầm giữa tháng Ba, tháng Tư năm nay, hồi ở Bắc Kinh còn xôn xao vụ “Đoán tử sự” [2] , khi cô bị vu cáo, tước đoạt chức Chủ nhiệm trung tâm nghiên cứu pháp y, lãnh đạo bộ phận chủ quản cấp trên đã đặc biệt đến trung tâm để họp, yêu cầu các nhân viên phải vạch rõ giới hạn với cô, Đường Tiểu Đường là người đầu đứng dậy giận dữ chỉ trích, “Bảo tôi vạch rõ giới hạn với chị Lôi Dung, tôi không làm được!”
Có lẽ trong tình huống nặng nề hệt như mảnh ván sắt ấy, chỉ có người con ông cháu cha là cô ấy mới dám lên tiếng chống đối thẳng thừng, thế nhưng, lòng dũng cảm vẫn là lòng dũng cảm, dù có nương dựa hay không thì vẫn thế.
Thế nhưng, sau khi xảy ra chuyện Lý Viên tự tử, Đường Tiểu Đường đã thay đổi, trên khuôn mặt không còn nụ cười vô tư lự, ánh nắng rạng rỡ trong quá khứ nữa, mà lúc nào cũng bị che phủ bởi lớp mây dày đặc, e sợ mà ưu uất. Lôi Dung đã nghĩ rất nhiều cách để cô ấy vui vẻ lên, cuối cùng mới hiểu ra rằng, buông tay để cô ấy rời khỏi Bắc Kinh, rời khỏi môi trường mang quá nhiều quá khứ trĩu nặng, mới là cách tốt nhất để giải thoát và giúp cô ấy bắt đầu cuộc sống mới.
Vậy mà, dịp gặp gỡ vội vàng nơi tỉnh lỵ lần này, cô mới nhận ra rằng, tâm bệnh của Đường Tiểu Đường chẳng những chưa được chữa khỏi, trái lại còn có dấu hiệu trầm trọng hơn…
Lôi Dung vuốt ve xâu chìa khóa chú thỏ Judy, hồi lâu, chợt nghĩ, có lẽ trước mắt điều cần lo lắng hơn là an toàn tính mạng của Đường Tiểu Đường, tuy Lưu Tư Miễu đã tìm ra xâu chìa khóa ở căn hung trạch thứ hai, xem như đã phát hiện ra tung tích của cô ấy rồi, nhưng khoảng cách cho đến lúc tìm ra cô ấy vẫn tương đối xa… Chừng nào cô ấy chưa thoát khỏi sự khống chế của Tu Thúc, thì không thể nói là cô ấy đã an toàn.
Trong khi đó cô lại bị chôn chân ở Phong Chi Thự, lực bất tòng tâm.
Lôi Dung thở hắt ra một hơi, ý thức được rằng, mình đã ngồi quá lâu trong phòng, đã đến lúc phải chiếu theo dự liệu, lên thư phòng Triệu Hồng Pha đã bỏ mạng trên tầng ba để xem thử.
Cô đứng dậy, chuẩn bị những công cụ cần mang theo… Nói một cách thành thực thì cô không tin mình có thể phát hiện ra manh mối gì mới tại hiện trường mà cảnh sát từng khám nghiệm nhiều lần, nhưng đã hứa với Lưu Tiệp rồi, kiểu gì cũng phải đi xem, vả lại cô có cảm giác rằng, câu trả lời chung cuộc cho mối bí ẩn trăm nghìn rối rắm này, được ẩn giấu ngay trong gian phòng trên đỉnh đầu mình, với tư cách một nhà suy luận, sao lại có thể e ngại hay sợ gian khó mà từ bỏ cơ hội thỏa mãn tò mò chứ? Găng tay, nhíp, kéo tỉa lông mày, cọ tản bột, tăm bông, bông cồn… Được rồi, những vật tùy thân này, giờ đều đảm đương nhiệm vụ làm công cụ khám nghiệm hiện trường và lấy chứng cứ. Cô lại xé dọc mép mấy gói trà trước đó đã xin Ngô quản gia, lấy lá trà ra, để lại chiếc túi, dùng làm túi vật chứng cho các bằng chứng vi lượng.
Còn chiếc máy in phun mực trên bàn kia nữa.
Đây là vật mà Lôi Dung đặc biệt hỏi xin từ lão Ngô, với danh nghĩa để in ấn các tài liệu từ laptop, nhưng công dụng thật sự thì hầu như không ai ngờ tới. Đấy là chuyện trong một hội nghị của tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế họp tại Lyons; một cảnh sát hình sự người Nga đã nói, tại một số hiện trường phạm tội, do ra quân khẩn cấp, không chờ được nhân viên khám nghiệm hiện trường phạm tội mang công cụ khám nghiệm đến, do các nguyên nhân như môi trường phức tạp, có khả năng chứng cứ sẽ bị hủy hoại sau một khoảng thời gian, tình huống như thế phải xử lý ra sao? Lưu Tư Miễu đã phát biểu, đề xuất một khái niệm là “Các công cụ khám nghiệm có thể thay thế được”, ví dụ như: nhíp nhổ lông mày thay thế cho nhíp cảnh dụng để lấy vật chứng, cọ tản bột thay thế cho cọ từ tính, đã gợi hứng thú to lớn cho những người dự họp, có người bảo hèn gì càng ngày càng nhiều tiểu đội khám nghiệm hiện trường phạm tội dẫn đầu bởi phái nữ, thì ra là do công cụ sử dụng tiện lợi hơn, làm dấy lên tràng cười, vị chủ tịch Mireille Balestrazzi nửa bông đùa nói, “Cọ tản bột có thể thay thế cọ từ tính, nhưng dường như bột từ tính đâu phải thứ thường được đựng trong hộp phấn của phái nữ!” Không chút nao núng, Lưu Tư Miễu lấy ra một bản luận văn học thuật mới nhất của mình, nói, “Bột từ được điều chế từ hỗn hợp sắt với bột mực in photocopy tĩnh điện selenium, có thể tạo thành từ việc hòa lẫn sắt, co-ban, ni-ken với các loại bột khác, với sự nhỏ mịn, lực bám dính mạnh mẽ, tính bám hút tốt, thích hợp cho tất cả các bề mặt trơn láng không dầu, nhưng căn cứ trên kết quả thí nghiệm nhiều lần của tôi chứng tỏ rằng, chỉ đơn thuần sử dụng bột mực trong hộp mực máy in kiểu in phun mực bình thường thôi, cũng hoàn toàn có thể thu được hiệu quả giống như bột từ tính khi lấy dấu vân tay, mà đa số những con phố đều có một tiệm in ấn.”
Sau tràng ngỡ ngàng thán phục, tiếng vỗ tay tán thưởng vang khắp hội trường, chính Lôi Dung cũng ở trong số những người vỗ tay….
Lôi Dung mở chiếc máy in, lấy hộp mực ra, cẩn trọng đổ bột mực vào chiếc hộp bột tản hình vuông, đã được trút sạch và rửa sạch, sau đó cho vào túi quần, những “công cụ khám nghiệm” khác thì đựng trong túi trang điểm màu đen, thắt lại trên cổ tay trái, sau đó cô nhét điện thoại vào túi quần, đúng lúc này, cô chợt nhớ ra một vấn đề, có cần đem thứ gì để phòng thân không nhỉ? Cô khẽ nhìn qua những giũa móng tay, cây tẩy tế bào chết và dao tỉa móng nằm trên bàn, nở nụ cười chua chát, bước ra khỏi phòng.
Đêm đã dần khuya, trong hành lang càng tĩnh mịch hơn, đèn treo tường hắt ra ánh sáng âm u như thể muốn tô điểm cho bóng tối trở nên tối tăm hơn. Lôi Dung khẽ suy nghĩ, quyết định tìm Hầu Kế Phong lần nữa, dẫu không thể bảo anh ta cùng lên tầng ba, nhưng có thể xin cây súng ngắn NP22 để phòng thân thì chắc gì đã là chuyện không hay, vì vậy, cô lại đến trước cửa phòng bên cạnh, gõ cửa khe khẽ.
Trong phòng vẫn im hơi lặng tiếng.
Xem ra Hầu Kế Phong ngủ rất say, vậy thôi, anh ta bị thương không nhẹ, để cho anh ta nghỉ ngơi đàng hoàng một chút.
Nghĩ thế, cô định đi tiếp về phía trước, bất chợt điện thoại trong túi quần rung lên “ong ong ong”, cô giật bắn người, trong lúc tay chân luống cuống lôi điện thoại ra, có thứ gì đó rơi trên thảm lót sàn, cô cũng không màng nhặt ngay, sau khi bắt máy, người gọi đến là Bộc Lượng, “Chủ nhiệm Lôi, chẳng phải tôi đã gửi cho cô khái quát tình tiết vụ án của căn hung trạch thứ ba rồi sao? Vừa nãy tôi lỡ tay, đã điều xuất dữ liệu của nạn nhân, phát hiện ra một điều có lẽ có ích với cô, trước đây người này từng đảm nhiệm nhà thầu công trình cho Phong Chi Thự.”
“Nhất là phần xây dựng phòng suite của Triệu tổng và thư phòng, ngay cả tôi, ông ấy cũng không cho tham dự, phải đích thân ông ấy làm giám sát công trình.”
Câu nói mà Tommy đã bảo với cô trước bữa tối, bất chợt hồi vọng bên tai.
Nếu nói vậy, nạn nhân trong căn hung trạch thứ ba có khả năng là bị giết hại để thủ tiêu?
“Anh lập tức gửi một bản tài liệu liên quan cho tôi.” Lôi Dung nói xong, ngắt cuộc gọi, sau đó chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, cô không hề muốn nghe thấy tiếng vang rú như xác chết sống dậy trong lúc khám xét thư phòng trên tầng ba.
Cô cúi xuống, dùng đèn pin trên điện thoại để soi sáng, xem thử vừa nãy vật gì đã rơi từ trong túi quần ra, một tiếng “ối” thất thanh bất giác trượt khỏi khóe môi, thì ra là chiếc hộp bột tản, vốn dĩ nắp hộp không được gài chặt cẩn thận, còn bị bật tung ra trong lúc rơi xuống, khiến bột mực văng khắp sàn.
Lôi Dung ngây dại trong chốc lát, chợt nhận thức ra rằng tuy mình đã chuẩn bị nhiều “công cụ khám nghiệm”, nhưng thực ra chẳng có ý nghĩa gì cả, Triệu Hồng Pha qua đời lâu như thế rồi, các nhân viên vệ sinh đặc chủng bị giết hại cũng đã lâu, hai vụ đại án xảy ra liên tiếp, những gì cần khám xét thì phía cảnh sát cũng đã làm cả rồi, hơn nữa, các công nhân vệ sinh đặc chủng đã thanh tẩy hiện trường vụ án Triệu Hồng Pha, còn hiện trường mà các công nhân vệ sinh đặc chủng bị giết hại lại được thanh tẩy bởi nhóm công nhân vệ sinh đặc chủng thứ hai do Tu Thúc dẫn đầu, về mặt ý nghĩa nào đó thì, hoàn cảnh cô lúc này vốn dĩ chẳng khác biệt gì với hoàn cảnh của Lưu Tư Miễu, đều muốn tìm ra chứng cứ mới của vụ án cũ ở hiện trường phạm tội đã được thanh tẩy, đối với một chuyên gia điều tra hiện trường đã khó như lên trời, huống hồ cô chỉ là nhân viên pháp y, sao có thể làm được chứ, đây đâu phải là khám nghiệm tử thi lần hai!
Cô thở dài khe khẽ. Có lẽ mình chỉ còn cách xem qua một cách tượng trưng thôi.
Thế là cô chẳng quan tâm đến bột mực trên sàn nữa, đi về phía đầu cầu thang.
Điều mà Lôi Dung hoàn toàn không ngờ đến chính là lớp bột mực mà cô bất cẩn làm rơi xuống thảm, cuối cùng đã trở thành điểm mấu chốt giúp phá giải một vụ án giết người lạ lùng sắp xảy ra trong ngôi biệt thự này.
Lúc đi ngang qua phòng của Đồng Lệ, Lôi Dung cố tình dừng bước, khẽ nghe ngóng động tĩnh bên trong. Dựa trên sự bố trí của cô, tối nay Tô Tô sẽ ở cùng Đồng Lệ, lúc này bên trong cực kỳ yên ắng, với tính cách đi đến đâu cười nói rôm rả đến đó của Tô Tô, có thể phán đoán rằng họ đã ngủ say.
Nguyên tầng hai của Phong Chi Thự đều là phòng dành cho khách, được phân chia thành hành lang phía đông và phía tây đối xứng nhau bởi cầu thang ở giữa, phòng của Lôi Dung ở hành lang phía tây, đi đến đầu cầu thang, cô khẽ nhìn phía trước, hành lang phía đông cũng tĩnh mịch, không có bóng dáng ai, nói vậy thì tất cả những vị khách giấu tâm trong lòng, dụng ý khó lường đều đã say giấc nồng một cách thật thà đến thế sao?
Mình không tin.
Thậm chí cô có thể nhìn thấy, phía sau mỗi cánh cửa, như ẩn náu một cái bóng lang sói đang dán tại lên cửa để lắng nghe động tĩnh nơi hành lang.
Lôi Dung vừa bước lên một bậc thang, chợt dừng lại, suy nghĩ một thoáng, rồi quay người đi xuống dưới tầng.
Không có Hầu Kế Phong đi cùng, tốt nhất nên thám thính rõ ràng đường đi nước bước của Trần Nhất Tân và Hồ Nhạc, rồi mới lên tầng ba để điều tra, bằng không nếu gặp phải Hồ Nhạc, thì không có ai bảo vệ mình nữa đâu.
Lôi Dung rón rén xuống tầng một, đèn ở sảnh khách đang tắt, cửa và cửa sổ đóng kín, nhưng có lẽ do bóng cây ngoài cửa sổ đung đưa kịch liệt, nên từng cơn gió lạnh lẽo như thể đang ăn tươi nuốt sống chẳng màng cấm kỵ trong Phong Chi Thự này. Cô khẽ trấn tĩnh lại, nhớ lại điều La Khiêm từng nói với mình, Trần Nhất Tân ở trong phòng suite bên cạnh phòng khách, mé tây của phòng khách là phòng ăn, vậy thì có lẽ phòng suite ở mé phía đông rồi.
Thứ đã giúp Lôi Dung xác định chắc chắn vị trí của căn phòng suite, là một tràng cười thô lậu và cuồng mạn vang lên bất chợt, Lôi Dung lần theo tiếng cười đến một cánh cửa khép hờ, ánh đèn hắt ra từ khe cửa, chỉ nghe thấy lời nói bị dằn nhỏ một cách cố ý nhưng rốt cuộc vẫn không nhỏ lắm là bao của Trần Nhất Tân, “Thứ giả mạo ấy làm sao sánh được với vị đại Quách tiên sinh thực thụ như ông đây, một đòn rồng nghìn dặm đến, trừ đi mối lo trong lòng ta mà quỷ không biết thần chẳng hay, sau khi hoàn thành rồi, ta không bông lơn đâu, sẽ dâng đủ số vàng bạc, bảo đảm nửa đời còn lại ông không phải lo gì nữa!”
Đó là Tu Thúc!
Không nghi ngờ gì nữa, kẻ đang nói chuyện điện thoại với Trần Nhất Tân là Tu Thúc!
Tim Lôi Dung đập loạn xạ, cô phải vận hết sức lực mới có thể kìm nén thôi thúc muốn xộc vào giật điện thoại để hỏi xem Tiểu Đường đang ở đâu! Cô biết rằng mình không thể đạt được gì, hơn nữa cô cũng tin rằng giây phút này đây Hồ Nhạc đang ở cạnh Trần Nhất Tân, cơ bản cô không thể đến gần Trần Nhất Tân.
Huống chi, Trần Nhất Tân đã xác định được rằng mình là “thứ giả mạo”.
Được thôi, nhân cơ hội này, mau chóng lên tầng ba điều tra!
Cô tức tốc lần theo đường cầu thang lên trên, đến chiếu nghỉ trên tầng hai, nhìn những bậc thang dẫn lên tầng ba, bước chân cô dừng lại.
Tựa hồ như phải bắt đầu tiến hành khám nghiệm thi thể cho một xác chết không rõ nguyên nhân tử vong, cô yêu cầu bản thân kể từ khoảnh khắc dùng dao giải phẫu rạch vết hình chữ Y ở phần cổ của tử thi, phải đảm bảo chuyên tâm tập trung, tuyệt đối không sao nhãng, vì vậy cô cố tình lấy điện thoại ra nhìn một thoáng, Bộc Lượng đã gửi tài liệu về danh tính của nạn nhân ở căn hung trạch thứ ba, cô lập tức gửi cho Lưu Tư Miễu, suy nghĩ một thoáng, cảm thấy vẫn còn vướng mắc trong lòng, thế là cô dứt khoát đẩy cửa ban công phía nam, bước lên sân ban công tối đen.
Mây nặng như chì tựa chực rơi trên đỉnh đầu, gió gào rú như giận dữ bên tai, bất chợt cơn mưa gấp gáp trút xuống, ập tới ngả nghiêng, như những mũi tên lạnh dò đường, đập xuống sánh dậy cả một vùng ánh bạc vụn vỡ trên lan can, khiến những cành lá khô trong vườn hoa trở nên tàn tạ, cửa sổ vang lên lốp đốp, với tình cảnh như thế, không nhiều khả năng có ai ở gần nghe lén, thế là Lôi Dung tìm một góc quay lưng về phía mưa, lấy điện thoại ra gọi cho Lưu Tư Miễu, nói rõ về lý do gửi tài liệu mới cho cô.
“Thế à!” Giọng Lưu Tư Miễu hơi có chút kinh ngạc, “Vậy thì, rất có khả năng vụ ‘tự tử’ của ông ấy còn có tình tiết lẩn khuất bên trong”
“Tự tử?
“Đúng thế, cửa chính bị khóa trái, gần như là một căn phòng kín… Ba căn hung trạch phải điều tra tối nay, vụ sau càng khó phá hơn vụ trước, không ngờ căn cuối cùng lại là án mạng trong phòng kín…”
Không khó để nhận ra, tình hình bên ấy gian nan cỡ nào, trong khi thời gian điều tra mà Tu Thúc đặt ra lại rút ngắn gần một nửa.
Phòng kín, dạng ít ỏi nhất nhưng lại khó phá nhất trong các án hình sự, giây phút này đây, một vụ Phong Chi Thự, một vụ Tân Thủy Viên, hơn nữa thời gian điều tra ngắn đến nỗi không bằng thời gian cháy hết một nén nhang.
Một cảm giác hoang đường cực độ khiến Lôi Dung suýt bật cười thành tiếng. Card meatis copdoral puái phost of com hanh
Không hiểu vì sao, bỗng dưng cô cảm thấy, chắc chắn Lưu Tư Miễu ở đầu bên kia ống nghe, cũng đang cười.
“Chị yên tâm, không cần biết thành công hay thất bại, em cũng làm đến cùng!” Giọng điệu Lưu Tư Miễu chợt thư thái, “Phải rồi, chị gửi khái quát tình tiết vụ án cho Hộ Diên Vân chưa?”
Một sự thay đổi rất nhỏ, nhưng vẫn bị Lôi Dung bắt được, đây là lần đầu tiên kể từ khi Lâm Hương Minh gặp chuyện, Lưu Tư Miễu chủ động nhắc đến Hô Diên Vân, chứ không phải là “tên khốn ấy”.
“Đã gửi cho cậu ấy rồi.” Lôi Dung nói, “Chị tin là cậu ấy đang xem, chưa biết chừng sẽ gọi cho em sớm thôi, thôi chị không giữ máy nữa… Bây giờ chị chuẩn bị điều tra thư phòng mà Triệu Hồng Pha bị giết hại đây.”
Lưu Tư Miễu nghe ra được nỗi lòng Lôi Dung rối rắm đến mức nào, bảo một viên pháp y đi điều tra hiện trường phạm tội, chẳng khác nào bảo một bartender làm bánh ngọt, thế nhưng, bây giờ cô có nói bất kỳ kỹ năng điều tra nào cũng chẳng ăn thua gì, vì vậy cô chỉ nói hai từ, “Cẩn thận!
“Chờ chút!” Đột nhiên Lôi Dung nhớ đến điều gì đó.
Lưu Tư Miễu đang định ngắt máy, liền chững lại, “Sao thế?” Lôi Dung nói, “Tư Miễu, lúc nãy ở bên ngoài phòng của Trần Nhất Tân, chị nghe thấy hắn gọi điện cho người khác, chị có thể khẳng định chắc chắn người đó là Tu Thúc, Trần Nhất Tân đã biết tỏng chị là một đại Quách tiên sinh giả mạo, điều này không có gì to tát, nhưng mấu chốt là hắn đã nói một câu khiến chị rất khó hiểu.
“Hắn nói gì?”
“Chị lặp lại từng câu từng chữ với em nhé.” Lôi Dung gắn giọng xuống thấp, nói chậm rãi, “Một đòn rồng nghìn dặm đến, trừ đi mối lo trong lòng ta mà quỷ không biết thần chẳng hay.”
“Rồng nghìn dặm đến?” Lưu Tư Miễu hơi ngẩn ngơ, “Có nghĩa là gì? Em học ít thành ngữ lắm.”
“Chị cũng không hiểu.” Lôi Dung nói chậm rãi, “Nhưng chị tin rằng, câu nói này ẩn chứa mục đích thật sự của việc Tu Thúc áp giữ Đường Tiểu Đường tối nay!”