← Quay lại trang sách

⚝ 2 ⚝

Bước chân lên tầng ba.

Đứng ở đầu cầu thang nhìn sang phía tây, thảm trải sàn và giấy dán tường dày chẵn chặn hình thành nên thứ cảm giác của đường ống xoang, mà đèn treo tường thì u ám mù mịt, mạ một lớp màu của sắt lên trên sự tĩnh mịch, trần nhà màu xám lẽ ra phải là đường thẳng tắp thì lại có chút cong vẹo khó hiểu, khiến Lôi Dung có một cảm giác quái lạ tựa như dùng gương nội soi để quan sát hành lang.

Lôi Dung chậm rãi đi sang đầu phía tây hành lang, bước chân ngưng trệ, nặng nề, cô cúi đầu xuống, tưởng như có thể trông thấy vô số cánh tay xộc từ dưới hang rắn bám víu cổ chân mình, nhưng chẳng có gì cả.

Cuối cùng đã đi tới tận cùng phía tây.

Hai cánh cửa phòng hai phía nam bắc quay mặt nhau đóng kín, cô khẽ xoay người, quay sang cánh cửa hướng về phía nam.

Vươn tay ra, nắm lấy tay nắm cửa màu bạc có hình dạng mỏ hạc, ấn xuống, rồi đẩy, cửa mở ra không một tiếng động.

Từ mức độ ra sức lúc đẩy cửa, có thể cảm nhận được sức nặng và độ dày của tấm ván cửa.

Ngay khoảnh khắc cửa mở ra, đột nhiên Lôi Dung có một liên tưởng quái lạ, tựa hồ mình đang chậm rãi xé mở kiện hàng chuyển phát nhanh to lớn vô biên, trong quá khứ, cô từng nhận mấy kiện chuyển phát nhanh chứa xương cốt được gửi đến, đấy là một chuỗi những dự báo và khiêu khích, tiếp theo sau đó là một chuỗi án mạng khó tưởng tượng nổi, nhưng lần này thì khác.

Lần này không phải đề thi, mà là đáp án.

Chỉ có điều, đáp án này vẫn đang ẩn giấu trong bóng tối. Cô hít thở sâu, bước vào trong, vẫn còn may, không bị giẫm thẳng xuống hư không hoặc nghe tiếng ma khóc quỷ hờn gì đấy… Cô khẽ khàng đóng cửa lại.

Hành lang đã đủ yên tĩnh rồi, nhưng sau khi đóng cửa lại, tựa như còn phủ thêm lớp giấy nhựa bảo quản lên trên sự yên tĩnh ban đầu.

Để tránh việc có người đứng ngoài cửa hoặc ngoài cửa sổ phát hiện ra sự đột nhập của mình, Lôi Dung không dám bật đèn, chỉ chậm rãi xem xét bằng cặp mắt dần thích nghi với bóng tối. Thư phòng đen ngòm này không thể gọi là quá lớn, mọi vật chỉ có thể được nhận ra hình dạng đại khái: trên bức tường phía nam đối diện cửa chính có ba ô cửa đang mở, phía dưới cửa sổ là một chiếc bàn giám đốc kiểu Âu, một ngọn đèn bàn có để hình bông sen đặt tại góc bàn, giữa chiếc bàn và ô cửa sổ, có một chiếc ghế giám đốc nằm nghiêng bên cạnh. Trên bức tường ở mé phía tây là một mặt tủ sách, tiếc là bên trong chẳng có nhiều sách, nhưng lại có không ít những đĩa sứ, tượng gốm, thú cổ bằng mã não, bộ cờ tướng quốc tế làm bằng ngọc… Phía dưới bức tường phía đông có một chiếc ghế thư giãn, một chiếc gạt tàn đặt trên bàn trà bên cạnh, bên đầu phía nam của bức tường đông có một cánh cửa nhỏ khá hẹp, chỉ đủ cho một người đi qua.

Nhìn từ vẻ ngoài, đây chỉ là thư phòng của người giàu bình thường đến mức không thể bình thường hơn, mãi đến khi tay của Lôi Dung vô ý sờ lên bàn đọc sách, đầu ngón tay cảm thấy những chỗ lồi lõm không bằng phẳng lạnh lẽo mà sắc nhọn, mới hồi tưởng lại một số sự việc mà Lưu Tiệp từng nói, cô cúi xuống xem xét kỹ lưỡng, phát hiện trên mặt bàn có vô số vết dao dài ngắn, nông sâu không đều!

Cô khẽ rùng mình, đến dưới bức tường phía đông, và dễ dàng phát hiện ra nhiều vết dao trên tường, có những vết do chém, có những vết do khoét, còn có những vết được tạo ra do cạo, như Lưu Tiệp đã nói, tựa như một tên điên đã thực thi cuộc giảo hình lên tường vậy!

Vì sao Triệu Hồng Pha phải làm thế?

Rốt cuộc căn phòng này có thù oán gì mà khiến ông ta căm hận đến tận xương tủy, khao khát muốn dùng dao bổ búa chặt, phân xác nó?

Lôi Dung khẽ nhắm mắt, tưởng tượng ra người đàn ông mặc đồ ngủ trắng, xương cốt ốm yếu, chỉ duy nhất con mắt lồi nhô lên tựa như ma sống, chân trần quỳ trên sàn nhà, vừa cào những đốm đỏ lan khắp người như mạng nhện, vừa dùng con dao cùn cán mẻ, cạo trên tường, đột ngột ông ta nhảy dựng lên tuyệt vọng, vung dao nhắm chuẩn rồi bổ mạnh lên mặt tường, trong cảnh bụi trắng bay phất phơ, cặn đá bắn tung tóe, kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ bị nứt ra, máu chảy, cuối cùng ông ta mệt, kiệt sức, lại quỳ xuống, nức nở khe khẽ… đột nhiên ông ta phát giác ra thứ gì đó, ngẩng đầu lên, ánh mắt quái dị va phải ánh nhìn của Lôi Dung!

Lôi Dung giật mình sực tỉnh!

Cô đã cảm thấy được rồi! Cô tin chắc cảm giác này là chính xác, không sai lầm, không, sở dĩ Triệu Hồng Pha bổ dao lên tường và đồ gia dụng suốt ngày đêm như thể phát điên, không phải vì hận căn phòng này, mà là…

Ông ta muốn chạy trốn.

Không sai, ông ta là một tù nhân thật sự, bị giam cầm trong căn phòng hoặc trong ngôi biệt thự này, phải chịu đựng sự hủy hoại tột cùng. Ông ta muốn trốn khỏi đây, nhưng không cách nào trốn ra được, tất cả những gì ông ta làm hoàn toàn là một người vượt ngục đang thử mở lối thoát thông ra thế giới bên ngoài, nhưng dù nỗ lực đến mấy chăng nữa, cũng vô ích.

Chẳng lẽ… thật sự là ma quỷ đã ám lên người ông ta, hành hạ ông ta đến mức sống cũng không được mà chết cũng chẳng xong, ông ta chỉ có thể, trong khoảnh khắc tỉnh táo, dùng một phương thức điên cuồng như thế để cầu cứu và tự cứu lấy mình?

Lôi Dung khẽ lắc đầu, loại trừ suy nghĩ về ma quỷ, hiện giờ không phải lúc để nghĩ vẩn vơ.

Cô xem xét tỉ mi từng ngóc ngách và mỗi món đồ nội thất trong phòng, hầu như đã kiểm nghiệm qua mọi chỗ có khả năng tạo nên phòng kín: khóa cửa rất khó để tháo xuống, trên đấy không có dấu vết bị dây câu siết vào, một cạnh bên của trục cửa không thể mở ra, không thể nhét được chìa khóa vào qua khoảng hở giữa cánh cửa và mặt sàn, với độ rộng của khe cửa thì không thể nhét vừa lưỡi dao, mặt sàn được ốp gạch men không thể nạy bất kỳ miếng gạch nào, phía sau tủ sách cũng không có lối đi kín dẫn sang những căn phòng khác, trên trần nhà không có chỗ lắp đặt dao gấp chạy bằng điện, cũng không tồn tại quỹ đạo khả dĩ có thể dùng để đưa lên đưa xuống, cửa sổ được khóa từ bên trong, kiểu khóa chốt đơn giản ấy trái lại còn chặn đứt mọi khả năng khóa cửa từ bên ngoài…

Chẳng lẽ Triệu Hồng Pha thật sự chết do tự tử?

Lúc này, kiểu suy nghĩ “phí hoài công sức” lại ập vào trí óc, khiến cô thấy chán nản và nhụt chí, ngay lúc chuẩn bị rời khỏi căn phòng, cô chợt nhớ ra, cánh cửa nhỏ nọ vẫn chưa được khám xét kỹ lưỡng.

Phải rồi, giả sử động tay chân vào khóa cửa, kẽ hở cửa và trục cửa chính, thì cũng có thể thực thi tương tự lên cánh cửa nhỏ.

Lôi Dung bước đến trước cánh cửa nhỏ, ấn tay nắm cửa đè xuống, cửa mở ra, nhưng buổi tối hôm Triệu Hồng Pha mất mạng theo lời kể lại thì cánh cửa này đang khóa.

Sau một hồi quan sát, Lôi Dung xác định cánh cửa nhỏ này không có gì khác thường, càng không có các máy móc khả dĩ có thể tạo nên phòng kín. Cô cười đắng, khẽ nhìn qua bên kia cánh cửa, căn phòng suite mà chỉ từ độ rộng lớn của không gian và hình dáng của đồ nội thất đã có thể cảm nhận được sự xa hoa, tuy phòng suite này không phải nơi xảy ra án mạng, trong lúc điều tra dường như phía cảnh sát cũng chẳng phát hiện ra bất cứ mối liên quan nào giữa nó và cái chết của Triệu Hồng Pha, nhưng vào thời khắc hỗn loạn tối hôm ấy, Trần Nhất Tân lại từng đi qua nơi đây, dù thế nào thì điều này cũng khiến người ta cảm thấy mờ ám.

Nghĩ thế, Lôi Dung bước vào phòng suite, tiện tay đóng cánh cửa nhỏ lại.

Cô mò mẫm trong bóng tối, cẩn trọng đi một vòng, cảm thấy lực bất tòng tâm hơn cả lúc điều tra thư phòng lúc nãy, căn phòng suite này lớn quá, cô chẳng biết phải bắt đầu từ đâu…

Trong lúc cô còn mù mờ chưa biết phải làm sao, thì một tràng tiếng huýt sáo sắc nhọn đinh tai cùng tiếng động loang choang loảng xoảng, khiến cô không nén nổi cơn gai ốc, sau đó nhận ra đó là do cơn cuồng phong làm rung chuyển kính, ùa vào từ giữa khe cửa sổ, cô ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau cơn mưa vội đi trước dò đường, những tia chớp vụt sáng và tiếng sấm vang rền ẩn hiện giữa kẽ mây lúc ban đầu, giờ đây đều xộc ra khỏi vòng vây khốn của tầng mây như thể bầy ngựa hoang tuột khỏi dây cương, không ngừng dùng cây roi màu bạc quất đánh toàn bộ bầu trời, dùng tiếng gào rú rung chuyển làm run rẩy cả mặt đất! Cây cối trong vườn hoa lắc lư man dại, như thể muốn rũ thoát khỏi vòng ghìm buộc của mặt đất, bay đến nơi sâu hoắm trong hố đen xa vời khôn thấu.

Gió lớn quá, chui vào trong Phong Chi Thự không chừa một kẽ hở nào, cánh cửa chính phòng suite cũng bị rung lắc vang lên rầm rầm trong đêm khuya thanh vắng, gây hiệu ứng như thể phim kinh dị.

Lôi Dung nhìn cánh cửa chính, cảm thấy có chút bất an, không kìm được đi ra cửa, đang định cài chốt khóa, bỗng nghe thấy giọng nói Trần Nhất Tân vọng đến từ hành lang, hình như đang nói chuyện qua điện thoại với người nào đó, tuy đã bị ngăn bởi cánh cửa chính dày chằn chặn, không nghe rõ được hắn đang nói gì, nhưng có một điều chân thật: giọng nói của hắn càng lúc càng gần…

Chết tiệt, chẳng phải buổi tôi hẳn ở trong phòng suite tầng một sao, khuya thế này lên tầng ba làm gì? Chẳng lẽ muốn vào trong căn phòng suite mà mình đang hiện diện?

Trong cơn hoảng loạn, Lôi Dung muốn tìm chỗ ẩn náu, nhưng cô mới vào phòng suite không lâu, lại mò mẫm đi trong bóng tối nãy giờ, hoàn toàn chẳng biết trốn vào đâu mới phù hợp, cô bối rối chạy ra phía cửa sổ, định nấp sau rèm, chẳng ngờ không va phải bất cứ thứ gì, âu cũng là kỳ tích.

Khi cô kéo rèm cửa sổ ra, một tia chớp đột nhiên ánh lên giữa bầu trời.

Đó là một ánh chớp khổng lồ, tựa như có ai bổ một nhát búa ngay giữa bầu trời, bổ toác cả một bầu trời! Một kẽ nứt sâu hoắm, xuyên suốt bầu trời cùng hàng nghìn hàng vạn tia xung quanh, y như thể lớp vỏ trái đất bị động đất làm cho rung toác ra thời xa xưa, hồng hoang màu bạc rớm ra ngoài, rất lâu vẫn không cách nào lành lại được. Ánh chớp ấy không chỉ lóe lên rồi thôi ngay, mà cứ như cung phản xạ quá chậm, ngưng trệ thật lâu giữa vùng trời, đóng in ánh sáng lên mỗi chiếc võng mạc dám chăm chăm nhìn vào nó!

Từng này tuổi, Lôi Dung chưa từng gặp ánh chớp khổng lồ chấn động tâm can như thế, cô sững sờ nhìn, đôi mắt bị ánh sáng màu trắng bạc làm bỏng đến mức đau điếng.

Khi cô buông ánh nhìn xuống, một cảnh tượng kinh dị hơn làm cô chết sững

Ngay trên đỉnh của ngọn giả sơn ngoài cửa sổ, có một hồn ma đang đứng đấy!

Mặt trắng bệch không giọt máu, dáng vẻ héo quắt, xương gò má gồ lên, hốc mắt trống toác, đáng sợ nhất là tà áo bào màu trắng buông dài, bay phất phơ trong gió, tựa hồ chỉ có mỗi cái đầu, chẳng hề có thân thể.

Lôi Dung sợ đến nỗi suýt kêu thành tiếng, lui về sau theo bản năng… Thế nhưng, trong tích tắc, một thứ cảm giác nghề nghiệp và cảm giác trách nhiệm của người pháp y đã kích dậy dũng khí mà khi đối diện với bất kỳ thi thể nào cô cũng không hề sợ hãi, lập tức cô tiến một bước dài về phía trước, căng mắt nhìn chằm chằm vào con ma áo trắng ấy, mới nhận ra đó là Triệu Lân Chi!

Đùng, ào ào ào! Đùng, ào ào ào! Đùng, ào ào ào!

Tuy đã chuẩn bị trước, nhưng khi chuỗi những tiếng sấm cuồn cuộn kinh thiên động địa, hòa phối với ánh chớp khổng lồ vang lên trước đó, Lôi Dung vẫn bị rung đến nỗi màng nhĩ đau điếng, phổi tạng cuộn nhào, cô không dằn được phải bịt tai lại, cảm thấy cả căn phòng đều run nhè nhẹ, như thể muốn sa xuống lòng đất vậy.

Hình như Triệu Lân Chi cũng bị tiếng sấm làm cho giật mình sợ hãi, bỏ chạy xuống dưới ngọn giả sơn, vấp ngã trên bậc tam cấp, rồi bò lăn bò lết biến mất tăm.

Cơn sấm cuộn đó còn được tiếp nối bởi vô số tiếng vang hay những tiếng hồi vọng như đánh trống, nhưng Lôi Dung cảm thấy mình bị chấn động đến mức điếc lạc cả đi, không nghe thấy gì cả, cô dùng bàn tay chà xát cật lực lên vành tai, hồi lâu, cuối cùng ống tai tê dại cũng phục hồi chút cảm giác đau… Lúc này cô mới nhớ ra, không ngờ Trần Nhất Tân không đi vào phòng suite, may mắn làm sao! Nhưng hắn lên tầng ba để làm gì chứ? Lúc nãy nghe tiếng nói chuyện, rõ ràng hắn đi sang phía bên này rồi mà… Có lẽ hắn đi vào thư phòng rồi chăng?

Quả nhiên, như thể có một lớp viền bạc được mạ lên trên khe cửa nhỏ, ánh đèn hắt ra.

Lôi Dung lại trở nên hồi hộp bất an, nếu là như thế, Trần Nhất Tân chỉ bị ngăn cách với cô bởi cánh cửa nhỏ, nhân lúc chưa bị hắn phát hiện, phải mau chóng rút lui, dù gì tối nay cũng chẳng phát hiện thêm được gì nữa đâu…

Cô ra đến cửa, mở hé thành một khe hở trước, nghe ngóng động tĩnh nơi hành lang, sau khi xác định không có ai, cô vội lách ra ngoài, nhón mũi chân đi về phía đầu cầu thang, tấm thảm lót sàn dày chằn chặn giúp cô đi không một tiếng động.

Mong đừng gặp phải Hồ Nhạc trước khi đến đầu cầu thang, cô thầm cầu nguyện.

Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước…

Chợt cô dừng lại.

Có một mùi vị cực kỳ vi tế trong không khí, vi tế đến mức khó nắm bắt như thể sợi dây tóc, nhưng người tham gia công tác pháp y thời gian dài như cô, vẫn nắm bắt được.

Mùi máu.

Sao lại có mùi máu? Nó đến từ đâu?

Lôi Dung dừng chân không chút do dự, quay người lại. Nơi tận cùng hành lang, bất ngờ thay, cửa thư phòng đang mở!

Ánh đèn trắng toát, phủ lên thảm trải sàn trước cửa với vẻ vuông dài, như thể một chiếc bàn đang chờ đợi thi thể.

Mà mùi máu càng lúc càng nồng nặc, rõ ràng bốc ra từ thư phòng!

Lôi Dung không quan tâm đến an nguy của mình nữa, rảo bước đến trước cửa thư phòng.

Một cơn gió gào rít thổi tốc khiến cô suýt ngồi sụp xuống, lúc nãy cô vào thư phòng khám nghiệm, rõ ràng đã không mở cửa sổ, nhưng lúc này, cửa kính nằm ngay đối diện cửa phòng đang mở toang như thể ngực phanh bụng mổ, trên ô cửa, những vết chấm bùn bẩn thỉu hắt ra bởi cơn mưa vội lúc nãy, tựa hồ như những vết máu dạng phun nơi hiện trường phạm tội.

Nhìn kỹ, thư phòng vắng tanh chẳng có ai.

Mùi máu nồng nặc hơn nữa, bất luận về trực giác hay kinh nghiệm, trong căn phòng này hẳn phải vừa có một án mạng.

Lôi Dung đội ngược gió đi vào phòng, trên thảm trống trơn, so với lúc cô rời khỏi đây, điều thay đổi duy nhất, ngoại trừ cửa sổ mở, chính là chiếc ghế giám đốc hình như bị đẩy ra một chút.

Thế là thế nào?

Mãi đến lúc đi vòng qua bàn, cô mới tìm được câu trả lời, dẫu câu trả lời này đã nằm trong dự liệu của cô, nhưng cảnh tượng trước mắt, vẫn khiến cho nữ pháp y từng giải phẫu vô số thi thể sản hết gai ốc….

Trần Nhất Tân đang nằm ngửa trên sàn, giữa chiếc bàn và trước ô cửa sổ, đôi mắt hẹp mở trừng trừng, nhưng đã không còn chút sinh khí nào, máu chảy dưới người hắn, tạo nên một hình nhân gù quắp, tựa hồ hồn ma người chết đang dần tách khỏi thân xác…