⚝ 3 ⚝
Điện thoại vang lên rất lâu mới có người bắt máy, trong giọng nói có sự hỗn độn sau khi bị gọi dậy từ cơn say ngủ, “A lô… ai đấy ạ?” D
“Tiểu Hầu, Lôi Dung đây, anh đang ở đâu?”
“A? Chủ nhiệm Lôi à, tôi đang ngủ trong phòng, chị đang ở đâu thế.”
“Tôi đang ở tầng ba, anh lên đây ngay, Trần Nhất Tân vừa bị ai đó bắn chết…”
“Ơ?!” Hầu Kế Phong bật ra tiếng kêu thảng thốt, rồi tỉnh táo trở lại, “Tôi lập tức lên đấy ngay! Chị thế nào rồi? Không sao chứ?” “Tôi không sao… chân anh có đi lại được không?”
“Đi được, có điều hơi khập khiễng, sẽ hơi chậm một chút.”
“Vậy anh cố gắng nhé, trước khi lên đây, anh sang gõ cửa phòng bên cạnh, Đồng Lệ ở trong phòng đó, có lẽ Tô Tô cũng ở đấy, anh gọi Tô Tô lên đây. Tôi nhớ Ngô quản gia ở phòng đầu tiên của hành lang phía đông tầng hai, anh xem thử lão có ở đó hay không. nếu có, thì gọi lão lên đây luôn, tiện thể xin lão một hộp keo 502, tôi thấy cà phê ở đây là tự làm, có lẽ sẽ có giấy lọc, mang lên đây một thể nhé.”
“Được ạ.”
“Chờ chút.” Lôi Dung ngần ngừ một thoáng, nói với giọng điệu lạnh lùng vô bờ, “Mang theo súng của anh!”
Sau khi ngắt cuộc gọi, Lôi Dung lại nhìn thi thể của Trần Nhất Tân, rồi chậm rãi lui ra khỏi thư phòng, đứng nơi hành lang, một cảm giác nhẹ nhõm kỳ lạ chợt nhen nhóm trong lòng, rốt cuộc án mạng vẫn xảy ra tại nơi cần phải xảy ra, dự cảm chẳng lành cuối cùng cũng được kiểm chứng, không cần biết tiếp theo còn xảy ra điều gì, chí ít hiện tại, thần kinh căng thẳng đã có thể thư giãn một chút.
Lúc nãy, sau khi Trần Nhất Tân tử vong, cô lập tức thực hiện khám nghiệm sơ bộ, kết quả cho thấy, Trần Nhất Tân bị bắn chết bởi đạn hoặc vật bắn xạ tương tự: vết thương ở lồng ngực, xung quanh lỗ bắn hình tròn có một vòng lau chùi rõ nét, tạo nên hình vòng khuyên màu xám đen, xuất huyết tương đối ít; sau khi đạn (hoặc vật bắn xạ tương tự) xoay tròn trong lồng ngực, đi ra khỏi phần lưng, hình thành nên một vết rách lớn sau lưng, lượng máu lớn và lớp da bị lật ra ngoài, có lẽ Trần Nhất Tân đã chết ngay tức thì.
Thông thường nếu lúc bắn, họng súng nằm cách da hoặc lớp áo ngoài một cự ly rất ngắn, thế thì do năng lượng phá nổ dữ dội của họng súng, mô da xung quanh chỗ bắn sẽ có phản ứng cháy khét, đồng thời hình thành nên vết hình chữ “thập” hoặc chữ “T” trên áo, nhưng những điều này đều chưa phát hiện thấy trên thi thể Trần Nhất Tân; nếu lúc bắn xạ, họng súng cách vật thể trong vòng 1 mét, thì phổ màu của trung tâm lỗ đạn với vệt ám khói ngoại vi sẽ tương phản rất lớn, thậm chí có thể nhìn thấy vụn kim loại và mỡ súng chưa cháy hết, nhưng những thứ này cũng không có trên thi thể, vì vậy Lôi Dung suy đoán, có lẽ kẻ bắn duy trì một cự ly nhất định với Trần Nhất Tân, ví dụ như đã đứng ở hành lang để bắn vào phòng, cộng thêm việc không tìm được súng ở hiện trường, vì vậy Trần Nhất Tân không thể nào là tự sát.
Dĩ nhiên, còn một khả năng nữa, chính là thủ phạm đã bắn từ ngoài cửa sổ, chẳng hạn như đứng trên ngọn giả sơn hướng vào phòng, rồi bắn Trần Nhất Tân đứng nơi cửa sổ… nhưng do không phát hiện ra bất kỳ viên đạn hoặc lỗ đạn nào, cho nên Lôi Dung cho rằng trường hợp này không khả dĩ.
Còn về thời gian xảy ra án mạng, Lôi Dung có thể khẳng định, chính là lúc cô nghe thấy mấy tiếng sấm lớn rung điếc cả tai ấy, nếu không thì cho dù có đóng cửa lại cũng không cách nào che giấu tiếng súng, thế nhưng không thể loại trừ trường hợp hung thủ đã lắp thiết bị giảm thanh lên súng, thế thì thời gian bắn sẽ sớm hơn hoặc hơi muộn một chút, ảnh hưởng không nhiều đến việc phân tích tình tiết vụ án.
Nghĩ đến đây, tim Lôi Dung đập hơi mạnh, nhìn tình hình trước mắt, sau khi hung thủ nổ súng giết Trần Nhất Tân, có lẽ tuyến đường tẩu thoát chính là di chuyển dọc hành lang, sau khi tiếng sấm vang lên, may mà cô đã ngần ngừ trong giây lát, bằng không nếu lúc ấy cô bước ngay ra khỏi phòng suite, rất có thể đã đụng phải tên hung thủ… Lôi Dung cũng cân nhắc đến một tình huống khác: sau khi giết người, hung thủ trực tiếp trốn vào căn phòng đối diện thư phòng hoặc bất kỳ căn phòng nào ở phía bắc, rút đi hoặc ẩn náu, nhưng do trong tay đối phương có súng, bấy lâu nay cô luôn thi hành nguyên tắc “an toàn là số một”, vì vậy cô không mạo hiểm mở từng cánh cửa để dò tìm, mà lặng lẽ chờ nhóm Hầu Kế Phong đến.
Không bao lâu, một chuỗi tiếng bước chân gấp gáp vang lên đầu cầu thang, người xuất hiện đầu tiên là Tô Tô, theo sát là lão Ngô, người đi khập khiễng sau cùng là Hầu Kế Phong, đầu tóc họ đều rối bù, thậm chí trên cặp má béo của Tô Tô còn hằn dấu in của gối.
“Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?” Tô Tô vừa gân giọng la lên, thì bị Lôi Dung làm một cử chỉ tay “suỵt” khiến cô chững lại sợ hãi. Chờ ba người họ đến trước mặt rồi, Lôi Dung mới điềm tĩnh nói, “Trần Nhất Tân bị giết rồi, thi thể vẫn ở trong thư phòng”
Lập tức cả ba lộ ra biểu cảm hoàn toàn khác nhau: Tô Tô tỏ ra hãi hùng vô cùng, không kiềm được nói “Ôi mẹ ơi”; Hầu Kế Phong sững sờ, chau mày lại; lão Ngô trợn tròn mắt, sau đó lộ ra nụ cười lạnh lùng nơi khóe môi.
Phản ứng của họ gần giống như những gì Lôi Dung tưởng tượng. Sau khi phát hiện Trần Nhất Tân đã tử vong, Lôi Dung biết mình có trách nhiệm tổ chức truy tìm và điều tra ngay, sau đó cô bắt đầu nghĩ đến các lựa chọn cho vị trí trợ thủ. Trong tình trạng chưa biết có người ngoài trà trộn vào Phong Chi Thự hay không, trước mắt từng người trong biệt thự này đều bị tình nghi, mà cô thì không thể một mình xoay xở với vụ án, cho nên chỉ có thể tìm người đáng tin cậy nhất, khả năng phạm tội thấp nhất để giúp sức. Hầu Kế Phong và Tô Tô đều là trợ thủ mà phía cảnh sát đặc phái cho cô, chắc chắn là lựa chọn hàng đầu, còn lão Ngô là người hiểu thấu ngôi nhà này cũng như tất cả các sự kiện từng xảy ra ở đây, tuy lão ghét Trần Nhất Tân tận xương tủy, nhưng nếu nói đến hai từ “hữu dụng” và “được việc”, thì trong một ngôi trạch lớn, không ai phù hợp hơn người quản gia.
“Thế là thế nào? Ai đã làm thế?” Tô Tô vừa nói vừa ngóng vào thư phòng, vì có chiếc bàn đọc sách ngăn lại, nên cô không nhìn thấy toàn bộ thi thể Trần Nhất Tân, chỉ có thể thấy một đôi chân trên sàn, cách đấy không xa còn có một chiếc điện thoại vấy máu.
“Trần Nhất Tân chết vì bị bắn, ai làm thì vẫn chưa biết.”
“Hung thủ đã nổ súng từ đâu?” Tô Tô gặng hỏi.
“Trước mắt thì không rõ lắm, vị trí cơ thể lúc nạn nhân ngã xuống thậm chí không thể cho biết lúc bị bắn, mặt Trần Nhất Tân hướng ra cửa sổ hay hướng ra cửa phòng.” Đột nhiên Lôi Dung hỏi Tô Tô, “Tối nay Đồng Lệ vẫn ở trong phòng cùng em chứ?”
Tô Tô khẽ sờ lên đầu mũi, “Có lẽ vậy… trước khi ngủ, bọn em ngồi tán gẫu trong phòng suốt, sau khi ngủ rồi thì không biết nữa, em mà ngủ là ngủ say như chết, có sấm rền bên tại cũng không tỉnh dậy nổi đâu.”
“Ừm, lúc tôi đến gõ cửa phòng, người mở cửa là Đồng Lệ, vẫn đang mặc đồ ngủ.” Hầu Kế Phong bổ sung.
Lôi Dung khẽ gật đầu, nói đại khái về tình hình điều tra thư phòng và phòng suite, rồi bảo, “Tôi đoán, từ lúc Trần Nhất Tân bị giết đến lúc tôi ra khỏi phòng suite, chỉ cách nhau hai, ba phút, dĩ nhiên sau khi nổ súng, hung thủ có khả năng tức tốc chạy xuống lầu, nhưng cũng có thể hắn đã nghe thấy tôi mở cửa, lập tức lẻn vào phòng nào đó ở phía bắc để ẩn náu, sau đó tẩu thoát qua cửa sổ, vì vậy tiếp theo, chúng ta sẽ xem xét từng căn phòng ở phía bắc, nhất là bên mé lầu phía tây…”
“Điều này là không thể.” Lão Ngô bất chợt lắc đầu, ngắt lời Lôi Dung.
Lôi Dung rất ngạc nhiên, “Vì sao lại không thể
Lão Ngô tiện tay ấn lên tay nắm cửa căn phòng hướng bắc bên cạnh, “Buổi tối tôi đã cất công khóa cửa, toàn bộ tầng ba, chỉ có thư phòng và phòng suite là không khóa thôi.”
Lôi Dung nhìn lão một thoáng, nói với Hầu Kế Phong, “Trong đội cảnh sát, anh từng học qua kỹ thuật điều tra căn bản đối với hiện trường phạm tội chưa?”
“Dĩ nhiên!” Hầu Kế Phong nói, “Đấy là khóa học bắt buộc.” “Dùng keo 502 để lấy dấu vân tay, anh cũng học rồi chứ?” Hầu Kế Phong lập tức trơ mắt ra, “Chúng tôi… không được học nội dung như thế.”
Lôi Dung kiên nhẫn giảng giải, “Thành phần chủ yếu của keo 502 là Ethyl cyanoacrylate. Kỳ thực dấu vân tay của con người được tạo ra do dịch mồ hôi trên ngón tay in trên bề mặt vật thể, dịch mồ hôi được cấu thành từ nước và axit amin, trong đó chứa các ion âm, mà Ethyl cyanoacrylate tỏa hơi đến vị trí ẩn chứa dấu vân tay, thì vật chất ion âm sẽ thúc đẩy sự kết hợp nhanh chóng của chúng, tạo thành hỗn hợp polyme màu trắng sữa, làm hiện ra dấu vân tay. Chẳng phải anh lấy keo 502 và giấy lọc rồi sao? Bôi keo 502 lên giấy lọc, để bốc hơi một lát, phủ nó lên tay nắm cửa, sau vài phút giở giấy lọc, dấu vân tay có thể sẽ hiện ra, sau đó dùng điện thoại chụp ảnh, lúc chụp phải chú ý đến số thứ tự, ghi rõ đó là tay nắm cửa căn phòng nào; anh lấy xong dấu vân tay trên tay nắm cửa, thì chúng ta vào từng căn phòng, gồm cả thư phòng và phòng suite, toàn bộ tầng ba, không bỏ sót phòng nào.”
Hầu Kế Phong nhận lệnh, vội bắt tay vào việc.
Giữa lúc ấy, Lôi Dung hỏi lão Ngô quản gia vào buổi tối lão đã làm những gì, lão Ngô là người tinh anh, hiểu ý Lôi Dung, bèn nói qua về việc tối nay mình đã dọn dẹp phòng ăn cùng bà đầu bếp, chuẩn bị bữa sáng ngày mai, rồi kiểm tra xem cửa và cửa sổ những căn phòng được đóng chặt hay chưa, “Dự báo thời tiết nói tối nay sẽ có mưa to gió lớn”, cuối cùng nhìn qua cổng của biệt thự, xác nhận đã chốt then bên trong, mới về phòng đi ngủ, sau đó lão bị gọi dậy bởi tiếng gõ cửa của Tô Tô.
“Giữa chừng ông có nghe thấy động tĩnh gì bất thường không?” Lôi Dung hỏi.
Lão Ngô khẽ lắc đầu, sau đó hỏi với vẻ dè dặt cẩn trọng, “Chị không phải là đại Quách tiên sinh hay sao? Sao trông giống như cấp trên, quản lý cảnh sát Hầu vậy?”
Lôi Dung không trả lời, lúc này Hầu Kế Phong đã lấy xong dấu vân tay trên tay nắm cửa căn phòng đối diện thư phòng, Lôi Dung đánh mắt với lão Ngô, lão vội vàng lấy chùm chìa khóa ra khỏi túi quần, tìm một chiếc, mở cửa ra.
“Tôi thấy trong Phong Chi Thự, chí ít cũng phải có đến hai mươi mấy phòng, sao trên chùm chìa khóa của vị đại quản gia như ông lại có ít chìa thế?” Lôi Dung hỏi.
Lão Ngô khom lưng nói, “Những căn phòng trong Phong Chi Thụ, ngoại trừ phòng suite chủ nhân và thư phòng trên tầng ba ra, đều có thể mở bằng một chiếc chìa, chủ yếu để thuận tiện, có một căn nhà ở thôi, không cần phải phiền phức đến thế.”
Lôi Dung vừa bước vào phòng vừa nói, “Nếu thế, chiếc chìa vạn năng này cùng với những chiếc chìa khác của Phong Chi Thự, chỉ mình ông có à?”
Lão Ngô khẽ gật đầu.
“Nếu vậy, lúc các công nhân vệ sinh đặc chủng dọn dẹp Phong Chi Thự hai lần trước, ông cũng có mặt?”
Lôi Dung bất ngờ hỏi câu này, làm lão Ngô sửng sốt, mới ý thức được rằng cô gái có danh tính không rõ ràng này sở hữu lòng dạ sâu thẳm khôn dò, những câu hỏi trông có vẻ lãnh đạm nhưng đều ẩn kim giấu dao, lão khẽ định thần rồi nói, “Không phải thế, sau khi Triệu Hồng Pha chết, trong lúc khám xét hiện trường, phía cảnh sát cần tiến hành điều tra từng phòng, vì vậy tôi đã mở tất cả các cánh cửa ra, rồi trở về nhà mình, chìa khóa tôi mang trên người. Sau đấy, án chưa được phá, nơi này vẫn luôn có cảnh sát đóng chốt, không cần khóa cửa, sau khi tốp công nhân vệ sinh đầu tiên gặp chuyện, cảnh sát lại đến điều tra… mãi đến lúc tốp công nhân vệ sinh thứ hai làm việc xong, tôi mới trở về, không dám một mình ở lại nơi này, nên đã khóa cửa chính rồi vội vã rời đi, sáng sớm hôm nay do nhận được cuộc gọi của Trần Nhất Tân, tôi mới mang theo chìa khóa sang đây mở cửa, còn thuê một bà đầu bếp với mức lương cao, để cùng chuẩn bị tiệc tối.”
Lôi Dung thoáng nhìn qua, căn phòng lớn xấp xỉ thư phòng phía đối diện, bên trong chất đống dụng cụ thể hình, chúng bị che phủ bởi một lớp bụi, trên sàn phủ một tấm thảm màu lục, cửa sổ đang đóng đồng thời bị khóa trái, Lôi Dung đặt tay lên tay nắm dùng để đóng mở cửa sổ, dường như nghĩ ra điều gì, “Thế vì sao tối nay ông lại phải khóa hết những căn phòng này?”
“Quen rồi.” Trong nháy mắt, trên mặt lão Ngô lộ ra thần sắc thê lương, “Ngày trước lúc Hồng Pha còn ở đây, vì sợ nửa đêm ông ấy lang thang khắp nhà, xảy ra chuyện gì, nên tôi đã bàn với Đồng Lệ, cử đến tối, phàm là những phòng không dùng đến hoặc ít dùng đều khóa lại, trên tầng ba chỉ để của thư phòng và phòng suite thôi, tôi định sáng sớm mai giao chìa khóa cho Trần Nhất Tân, rồi không trở về nơi này nữa, có ai từng nghĩ là, vẫn không trốn thoát được, vẫn không tránh khỏi được cơ chứ.”
Lời của một ông già, nghe mà thấy đau lòng. Lôi Dung lặng lẽ mở cửa sổ nhìn ra ngoài, nơi dòng sông dưới núi, nước sông đang bị gió lớn tốc đến, cuộn trào một vùng bạc trắng.
“Lôi…” Lão Ngô khựng lại, rồi cười đắng, “Ha, tôi cũng không biết rốt cuộc cô là quan chức gì, dù sao tôi có thể thề với cô, Trần Nhất Tân không phải do tôi giết, nhưng tôi không phủ nhận mình căm ghét hắn cực độ, cực kỳ muốn vung dao chém hắn một nhát, cũng giống như những người khác trong ngôi biệt thự này.”
“Sớm muộn cũng có ngày, tôi phải giết chết tên Trần Nhất Tân khốn kiếp ấy!”
Đột nhiên một tiếng chửi rủa độc địa vọng từ dưới lầu lên, cứ như đang chú thích cho lời của lão Ngô, Lôi Dung kinh hãi, ló đầu ra nhìn, thì ra bên bàn đá hình tròn tựa vào tường dưới lầu, có hai người đang uống bia, một người là Triệu Long, người kia là La Khiêm, người vừa chửi đổng lúc nãy chính là Triệu Long, La Khiêm ở bên cạnh khuyên can, “Lão Triệu, anh quá chén rồi, quá chén rồi đấy!” Triệu Long vừa ngẩng đầu tu rượu vừa chửi mông lung, “Lại còn xỏ tôi trước bao nhiêu người! Tôi cúng cả mười tám đời tổ tông nhà hắn!” La Khiêm cười hề hề nói, “Lão Triệu, đừng được của bở mà còn trả treo chứ, vợ Triệu Hồng Pha, gương mặt ấy, thân hình ấy, tiểu đệ tôi đâu có được diễm phúc như anh, anh nói thật đi, anh có bảo cô ấy mặc đồ y tá vào cho anh…” Sau khi gắn thấp giọng, bất chợt hai người họ cùng tuôn ra tràng cười điên dại.
Cả hai đều là cặn bã! Lôi Dung nghĩ.
Cô đóng cửa số lại, hạ giọng nói với Tô Tô, “Bây giờ em xuống dưới dụ Triệu Long và La Khiêm, xem có phải bọn họ ngồi uống ở đấy suốt đêm hay không, có trông thấy tình huống gì đặc biệt không, góc độ mà hai tên đó ngồi là chốt ngay đầu phía tây biệt thự, nếu có ai trèo từ cửa sổ xuống, có lẽ bọn họ sẽ trông thấy.”
Tô Tô đi rồi, Lôi Dung và lão Ngô cũng ra khỏi phòng. Lúc này, Hầu Kế Phong đã lấy xong các dấu vân tay trên tay nắm cửa hầu hết các phòng ở mé phía tây tầng ba, lão Ngô bèn giao luôn chìa khóa cho Lôi Dung, để cô tự mở cửa khám xét, nhưng bất chợt Lôi Dung nhớ ra một chuyện, “Lão Ngô, ông có thể tìm Triệu Lân Chi được không?”
“Tìm nó làm gì?” Mặt lão Ngô đầy khinh ghét.
“Bảo ông tìm, thì ông cứ tìm đi, hỏi xem cậu ta làm gì suốt tối nay, tiện thể tìm luôn cả Đồng Lệ, Tommy và bà đầu bếp, bảo bọn họ tập hợp trong đại sảnh tầng một, chờ tôi xuống, hãy nhớ là, nếu họ nói gì, ông chỉ việc nghe, đừng cản trở nhé.”
Lão Ngô nhận được lệnh, như thể được sự tín nhiệm của tổ chức, nói với vẻ mừng rỡ, “Được, được!” Sau đó đi xuống dưới lầu.
Lôi Dung khám xét từng căn phòng hướng bắc ở mé phía tây tầng lầu, như lão Ngô đã nói, cửa đều khóa chặt, cửa sổ cũng bị khóa trái bên trong, chẳng có bất kỳ ai có khả năng lủi vào căn phòng nào để ẩn nấp hoặc chạy trốn.
Nếu vậy thì, sau khi đứng ở hành lang nổ súng, hung thủ đã rút lui theo con đường đã đến….
Không, không hẳn, Lôi Dung nhớ lại chiếc bóng trắng đứng trên ngọn giả sơn bị cơn gió lớn thổi tốc đến mức nghiêng ngả của Triệu Lân Chi, khẽ lắc đầu nhè nhẹ, không thể loại trừ khả năng hung thủ đã đứng từ ngọn giả sơn nhắm vào Trần Nhất Tân để nổ súng, nhưng vấn đề là, viên đạn đã bắn chết Trần Nhất Tân hiển nhiên đã xuyên qua cơ thể nạn nhân, nhưng vì sao hoàn toàn không thể tìm thấy trong thư phòng? Cho dù lúc ấy cửa mở, thì viên đạn bắn thẳng có lẽ cũng phải đánh trúng cửa phòng đang khóa phía đối diện, nhưng chẳng hề có…
Ngay lúc này, Hầu Kế Phong bước sang, “Chủ nhiệm Lôi, chị có để ý thấy một điều rất quái lạ không?”
Điều quái lạ… kể từ lúc đặt chân đến Phong Chi Thự này, có điều gì mà không quái lạ! Lôi Dung hỏi với tâm thế thản nhiên, như kiểu rận nhiều không ngứa, nợ nhiều cũng chẳng buồn nữa, “Điều quái lạ gì?”
“Cái gã Hồ Nhạc mãi vẫn không xuất hiện.”