⚝ 4 ⚝
Lôi Dung lần theo đường cầu thang có tay vịn đôi hình vòng cung xuống tầng một, ngọn đèn pha lê buông xuống từ trên mái vòm khổng lồ có phù điêu hoa sen được bật sáng, hắt ra thứ ánh sáng trắng tựa hồ cố tình làm cho cũ đi, rọi lên khuôn mặt từng người trong sảnh khách, khiến cho làn da họ vàng vọt như thể mắc bệnh vàng da.
Triệu Long cầm một chai bia, mí mắt rũ xuống, ngồi vẹo trên sofa, hình tượng nho nhã áo quần bảnh bao ban ngày giờ đã biến mất, chẳng khác nào một tên ma men đầu đường xó chợ; Tô Tô ngồi bên cạnh, mải khuyên gã đừng uống thêm nữa; hai mắt La Khiêm xoay tít loạn xạ, bắt chuyện với từng người, nhưng những lời gã nói ra thì phần nhiều chẳng có ý nghĩa gì; bà đầu bếp đứng nơi góc tường vẻ hơi sợ sệt; Đồng Lệ mặc áo ngủ, ngồi trên sofa cách xa những người khác, như thể một chú mèo đầy vẻ cảnh giác.
Lúc này lão Ngô từ ngoài cửa bước vào, miệng phì phì, như thể đã bị gió nốc thứ gì đó vào miệng, đương chạm phải ánh mắt của Lôi Dung, vội vã lắc lắc đầu.
Lôi Dung biết, điều đó có nghĩa là không tìm thấy Triệu Lân Chi.
“Lão Ngô, ông bảo chúng tôi tụ tập ở đây làm gì thế?” Triệu Long hỏi với vẻ mất kiên nhẫn.
Lão Ngô đưa mắt nhìn Lôi Dung, cô chậm rãi nói, “Người triệu tập mọi người, không phải lão Ngô, mà là tôi.”
Do chiếc sofa mà Triệu Long đang ngồi quay lưng về phía cầu thang tay vịn đôi hình vòng cung, nên gã không nhìn thấy Lôi Dung đi xuống, vừa nghe thấy giọng nói này, thân thể lẽ ra đang ngồi vẹo lập tức thẳng trở lại, Đồng Lệ và La Khiêm đều thể hiện dáng vẻ kính cẩn, chỉ có Tommy xỏ tay trên thắt lưng bộ đồ ngủ màu vàng chanh hỏi, “Cô triệu tập chúng tôi tới đây, có việc gì không? Gần 12 giờ đêm rồi.”
“Tôi muốn hỏi mọi người, trong khoảng thời gian nửa tiếng trở lại, quý vị đang ở đâu, làm gì?”
La Khiêm giành nói trước, “Tôi với Triệu Long ngồi uống bia suốt đêm, ngồi ngay bên cạnh chiếc bàn tròn nhỏ ngoài cửa sổ ấy.”
“Suốt thời gian đó không rời đi sao?”
Triệu Long gật gật đầu, “Không rời đi suốt thời gian đó.”
Tô Tô cười hì hì nói, “Điêu, thế bàng quang hai người cũng lớn lắm đấy, tôi thấy trên cái bàn tròn nhỏ ít nhất cũng phải có mười một, mười hai chai bia, các anh không hề đến nhà vệ sinh sao?”
Vẻ ngại ngùng lập tức hiện ra trên mặt Triệu Long, “Nhà vệ sinh à, có đi một, hai lần.”
“Cụ thể là mấy lần? Thời gian mỗi lần thế nào?” Lôi Dung hỏi.
“Tôi đi một lần, Triệu Long huynh thì nhiều hơn, hình như có đi thêm vài lần.” Nói xong La Khiêm đưa mắt nhìn Đồng Lệ với vẻ chẳng tốt lành gì, “Còn về thời gian à, cái này thì không cách nào tính toán chuẩn xác được.”
Lôi Dung ném ánh mắt sang phía Đồng Lệ, Đồng Lệ chỉ hạ giọng nói một câu, “Tôi vẫn ngủ suốt.”
Bà nấu bếp vừa nhìn đã thấy là một người phụ nữ chất phác, xuất thân từ vùng nông thôn, vừa xoa xoa tay vừa lắp bắp, “Tôi… tôi nằm trên giường, không ngủ được, xem phim trên điện thoại suốt thời gian ấy.”
Khi Lôi Dung nhìn sang Tommy, bộ dạng Tommy rất mất kiên nhẫn, “Tôi làm gì là quyền tự do của tôi, mắc mớ gì phải trả lời câu hỏi của cô?”
Lôi Dung nói chậm rãi, “Vì đã xảy ra án mạng trên lầu, có người đã bị mưu sát.”
Lời này vừa thốt ra, chẳng khác nào quẳng một tảng đá lớn xuống ao, ngoại trừ Tô Tô và lão Ngô đã biết sự tình, những người còn lại đều không kìm được thốt lên một tiếng “á”, Triệu Long, La Khiêm và Đồng Lệ thậm chí còn nhảy bật dậy, vẻ mặt ngập tràn kinh ngạc không lời nào tả xiết.
“Hô hô hô hộ!” Tiếng cười hiểm độc bỗng nhiên phát ra từ kẽ răng Đồng Lệ, niềm vui sướng hiện ra trên khuôn má xinh đẹp, “Ác giả ác báo!”
Lôi Dung khẽ nhìn cô ta, “Tôi còn chưa nói ai là nạn nhân.”
“Ngoài Trần Nhất Tân ra, sẽ không ai bị giết trong ngôi biệt thự này cả!” Đồng Lệ ngước cái cổ trắng lên, “Ông trời có mắt, ác giả ác báo!”
La Khiêm nuốt ngụm nước bọt, “Trần tổng… Trần Nhất Tân thật sự chết rồi sao?” Không biết vì sao gã đưa mắt nhìn Triệu Long thần sắc Triệu Long nặng nề, không nói lời nào.
Tommy ngây ra một lúc rồi hỏi Lôi Dung, “Người bị giết thật sự là lão Trần sao?”
Lôi Dung nhìn gã, khẽ gật đầu.
“Được rồi, cho dù thế, cũng phải đợi cảnh sát đến mới tiến hành điều tra chứ, một đại Quách tiên sinh như cô, mà mong làm Quý bà Marple nỗi gì?” Tommy nói.
Lôi Dung rút tấm thẻ cảnh sát, trưng ra trước mắt gã, đây là lần đầu tiên cô công khai danh tính, dù là người biết hay người chưa biết, cơ thể họ đều thoắt run lên.
“Thật không ngờ…” Tommy chau mày lầm bầm.
Lôi Dung không có thời gian nhiều lời với gã, cô nói với mọi người, “Có một vụ án mạng đã xảy ra trong biệt thự này, tôi mong mọi người có thể tích cực phối hợp công tác điều tra của cảnh sát, các vị nhìn, hay nắm rõ điều gì, hoặc biết gì thì hãy nói ra, đừng cố tình che giấu, cũng đừng yểm hộ cho nhau, ngoài ra, bắt đầu từ giây phút này, mỗi người tạm thời hạn chế hoạt động, cứ tập trung ở sảnh này…”
“Báo cáo!” La Khiêm giơ tay lên, “Ngộ nhỡ tôi muốn vào nhà vệ sinh thì phải làm sao?”
Lôi Dung lắc đầu, “Không được.”
“Dựa vào đâu?!” Tommy hỏi.
Lôi Dung nói, “Tôi muốn nhắc nhở các vị, do hung thủ rất có khả năng trà trộn giữa chúng ta, vì vậy việc hạn chế hoạt động của mọi người, vừa thuận lợi cho việc giám sát, vừa là để bảo vệ lẫn nhau.”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của mọi người đều sợ hãi. “Nhưng mà…” Bà đầu bếp muốn nói gì đó, nhưng dường như cảm thấy không đến lượt mình lên tiếng, bèn ngậm miệng.
“Bà muốn nói gì, cứ nói.” Lôi Dung khích lệ với vẻ ôn hòa.
Bà ngập ngừng, “Chẳng phải còn thiếu ba người trong số những vị khách tối nay sao? Ngộ nhỡ họ là hung thủ, chúng ta tụ tập ở đây cũng có ích gì đâu…”
“Cảnh sát Hầu đang bảo vệ hiện trường trên lầu.” Lôi Dung nói, “Thế nhưng, có ai trông thấy Hồ Nhạc và Triệu Lân Chi đâu không?”
Dựa trên phán đoán của Hầu Kế Phong, Hồ Nhạc trên danh nghĩa là vệ sĩ, thực ra là sát thủ, rốt cuộc trong cái chết của Trần Nhất Tân, kẻ này đóng vai trò thế nào? Vì sao lúc xảy ra án mạng hắn không đi theo Trần Nhất Tân? Những điều này đều là bí ẩn. Vì vậy dựa trên tưởng tượng của Lôi Dung, bây giờ hắn đã biến mất, có lẽ đang nấp trong bóng tối quan sát động thái sự việc, còn tạo ra tội ác gì đó lớn hơn nữa…
Ai dè một câu của La Khiêm đã đập tan tưởng tượng của cô, “Hồ Nhạc à, gã ấy rời khỏi Phong Chi Thự rồi.”
“Ơ?” Lôi Dung kinh ngạc, “Chuyện xảy ra lúc nào?” “Chừng nửa tiếng trước, không phải tôi và lão Triệu ngồi uống rượu bên ngoài sao? Trông thấy gã ấy mở cánh cổng lớn để đi ra ngoài rồi… lão Triệu, anh cũng nhìn thấy nhỉ.”
Triệu Long khẽ gật đầu.
Nửa tiếng trước, mình chuẩn bị lên tầng ba khám xét thư phòng, còn Trần Nhất Tân vẫn còn sống, cũng có nghĩa, Hồ Nhạc không thể nào là người giết hại Trần Nhất Tân. Thế thì muộn như vậy, hắn ra ngoài làm gì? Vì sao lại trùng hợp đến thế, ngay lúc Trần Nhất Tân bị giết hại, vệ sĩ không ở bên cạnh? Một bí ẩn vừa được giải, thì một bí ẩn khác lại dấy lên….
“Lúc nãy tôi đã đi tìm Triệu Lân Chi khắp trong lẫn ngoài biệt thự, nhưng không thấy.” Lão Ngô thấy Lôi Dung bắt đầu hỏi về tung tích của Triệu Lân Chi, thì vội vã nói.
Lôi Dung khẽ suy nghĩ rồi bảo, “Ông đã tìm chỗ vườn hoa chưa?”
“Đã tìm rồi, không nhìn thấy cậu ta.”
“Tìm thêm lần nữa, đặc biệt xung quanh ngọn giả sơn, hãy tìm kỹ xem sao.”
Lão Ngô hơi lơ mơ, không hiểu vì sao Lôi Dung lại xác định địa điểm cụ thể đến thế, nhưng lão vẫn vội vã đi ra ngoài.
Trong nháy mắt, đại sảnh yên tĩnh hẳn, kiểu yên tĩnh này khiến cho sảnh khách vốn đã rộng lớn nay còn có vẻ trống trải hơn, tựa hồ như sân khấu nhạc kịch lúc nửa đêm. Dưới ánh đèn soi rọi chói lóa, bóng của mỗi người có chút trắng bệch, như thể bị bôi quét qua. Họ đứng yên tại chỗ, không ai dám ngồi xuống, nhìn nhau với ánh mắt đầy cảnh giác và nghi ngờ. Nghĩ đến án mạng trong căn thư phòng trên đỉnh đầu, nghĩ đến những thảm kịch liên tiếp xảy ra trong biệt thự này, nghĩ đến việc có con ma con quỷ lấy việc giết chóc làm niềm vui không ngơi nghỉ ấy, không biết đang du đãng nơi nào, ai đó nhe răng phát ra thứ tiếng xì xì không biết khóc hay cười.
Ngay lúc này, một tiếng động rè rè như thể bán dẫn kiểu cũ tìm không ra vô tuyến điện đột ngột vang lên, đầu ai nấy đều chuyển động một cách kinh hoàng, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, cuối cùng nhận ra nó ở trên đỉnh đầu, một cơn tưởng tượng rằng có một kẻ vô hình đang di chuyển trên trần nhà, khiến cho người nào đó đã ngồi hẳn xuống sofa kêu cái thụp, ngay lúc này, đột nhiên âm thanh ấy trở nên lớn hơn, toàn bộ thế giới dường như bị đựng trong một cái sàng lớn, bị lắc lư và rây sàng dữ dội, trong nháy mắt, tất cả những khung cửa sổ đóng chặt đều trở thành máu thịt, bên cạnh ô cửa sổ duy nhất đang mở, tấm rèm treo ở đấy ướt đầm đìa, phía ngoài cánh cửa mở toang, những hạt nước bị phóng xuống bởi hỏa tiễn nước bốc lên lớp sương mù mờ mịt trên sàn, đồng thời hình thành nên vô số dòng chảy, hướng về phía dưới chân của những kẻ chưa chết trong sảnh khách, không ngừng trườn quanh và di chuyển…
Nhưng mọi người đã bị làm cho sợ đến mức không động đậy được.
Chỉ có Lôi Dung, chậm rãi ra trước cánh cổng lớn, khẽ nhắm mắt, mặc cho nước mưa dầm ướt cả áo và tóc… Những giọt nước mãnh liệt mà lạnh giá, giội lên mặt khiến cô hơi đau đớn, nhưng lại cảm nhận được cảm giác mừng vui và hân hoan dồn nén từ lâu, cuối cùng cũng được giải phóng, cô nghĩ giả sử thật sự có ma quỷ đang quẩn quanh trong căn nhà này, thì giây phút này, có lẽ nó đang sánh vai cùng mình ngẩng nhìn cơn mưa rào như trút nước này!
Cơn cuồng phong vẫn đang thổi, sấm chớp vẫn đang lóe, chỉ duy có tiếng sấm bị tiếng mưa át đi, trở thành một thứ tiếng vọng làm nền cho lúc long trời lở đất.
Ngay lúc này, lão Ngô từ ngoài cửa chạy vào, người ướt đẫm, mái đầu chỉ còn sót lại vài ngọn tóc lưa thưa chảy tràn nước mưa xuống như thể đài sen bị dựng thẳng dậy, lão hắt xì một cái, nói với vẻ hoang mang lúng túng, “Cảnh sát Lôi, tôi tìm thấy Triệu Lân Chi rồi, không biết làm sao mà ngã gãy chân, bò vào trong hốc núi dưới ngọn giả sơn, như thể một con chó, làm cách nào cũng không chju ra.”
Bất chợt La Khiêm trở nên tích cực chủ động, “Cảnh sát Lôi, tôi với lão Ngô cùng đi lôi gã đấy ra nhé!”
“Tôi bảo rồi.” Lôi Dung lạnh lùng nhìn gã, “Tạm thời mọi người đều hạn chế hoạt động!”
La Khiêm rụt cổ lại.
“Nhưng mà…” Tô Tô thoáng suy nghĩ rồi nói với Lôi Dung “Cứ để Triệu Lân Chi nấp mãi trong hốc núi cũng không tốt lắm? Ngộ nhỡ anh ta bỏ chạy thì sao?”
“Chân anh ta đã ngã gãy rồi, không chạy được đâu.” Lão Ngô nói, “Hơn nữa, cả một Phong Chi Thự chỉ có thể ra vào bằng cổng chính, tôi vừa khóa lại rồi, không ai đi ra ngoài được…”
“Chẳng phải phía nam của vườn hoa còn có một cánh cửa nhỏ sao?” Tô Tô nói.
“Cánh cửa ấy chỉ đơn thuần để làm đẹp thôi, mở ra là đi xuống bờ vực, trừ phi Triệu Lân Chi không muốn sống nữa…”
Đột nhiên Tô Tô hơi phấn khích, “Nếu nói vậy, Phong Chi Thự chẳng phải đã trở thành trang bão rồi sao, lão Ngô, ban nãy lúc ông khóa cổng chính, có nhìn xem cây cầu dưới núi dẫn sang bờ bên kia sông có bị đứt không?”
Lão Ngô chẳng hiểu gì, “Hả gì? Cầu? Cầu đâu có làm sao, vì sao lại đứt được?”
Lôi Dung nói, “Lão Ngô, hãy tìm giúp tôi một cây dù, tôi sẽ đến chỗ ngọn giả sơn trong vườn hoa dẫn Triệu Lân Chi về!”
Lão Ngô vội lấy một cây dù màu đen ra khỏi ngăn tủ kín trước cửa, Lôi Dung đón lấy, vừa bung dù định ra ngoài, bỗng có người la lên, “Đứng lại!”
Giọng nói trầm đục.
Lôi Dung quay lại nhìn, chỉ thấy Tommy đi đến, một đôi dép đế màu trắng như tuyết không ngờ lại bị gã kéo lệt sệt ra mấy phần, cảm giác mỉa mai.
Cô nhìn gã.
“Lúc nãy Tô Tô đã nói đến sơn trang bão tuyết, trùng hợp thay tôi cũng là người yêu thích tiểu thuyết trinh thám, thế là nhớ đến một dạng mô típ trong sơn trang bão tuyết - bản thân người thám tử chính là hung thủ.”
Lôi Dung chớp chớp mắt, “Anh nói vậy là có ý gì?”
“Tôi không phủ định, mỗi người ở đây đều bị tình nghi là kẻ giết người, cộng thêm nguyên nhân trước và sau khi án mạng xảy ra, luôn có La Khiêm và Triệu Long ‘trấn thủ’ lối ra vào duy nhất - chính là cánh cổng lớn ngoài sân, vì vậy hung thủ thật sự đã bắn chết Trần Nhất Tân chắc chắn vẫn còn trong ngôi biệt thự này.” Tommy khẽ ngừng lời rồi nói tiếp, “Vì vậy, cảnh sát Lôi, tôi nghĩ, bản thân cô cũng không thể thoát khỏi tình nghi đâu nhỉ?”
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Trong một khoảnh khắc, Lôi Dung cảm thấy hơi buồn cười, mình mới chân ướt chân ráo đến đây, làm sao có thể biến thành nghi phạm giết Trần Nhất Tân được? Nhưng khi cô nhìn ra một tia nghi ngờ trong ánh mắt của mỗi người nơi hiện trường, thì lý tính vốn có giúp cô tỉnh ngộ: Mình không thể dùng lập trường của chính mình để quyết định tư duy những người khác, nếu không có chứng cứ xác đáng để chứng minh rằng mình vô can, thế thì, mình cũng cần phải ở lại đây như những người khác, không được rời khỏi.
Chẳng lẽ, cứ để Triệu Lân Chi với mối hiềm nghi cực kỳ nặng ấy ở lại mãi trong hốc núi? Nếu cậu ta thật sự là hung thủ giết chết Trần Nhất Tân, thế thì dẫu cho bị ngã gãy chân, vẫn có đủ thời gian để tiêu hủy một số chứng cứ vô cùng quan trọng. Lôi Dung hơi nôn nóng, nhưng từng ánh mắt lạnh lẽo, tối trầm, sợ hãi, đầy ý đồ xấu trong sảnh khách ấy, tựa như từng sợi dây, ràng giữ bước chân cô.
Ngay lúc này, một tràng tiếng đập cửa kịch liệt, hệt như thế giội trống, vọng từ cửa chính, lão Ngô giật bắn người, nhìn sang Lôi Dung.
Lôi Dung thở dài thườn thượt, đưa chiếc dù cho lão, “Cuối cùng cũng đã đến… ông mở cửa đi!”