⚝ 5 ⚝
Dù đã có lão Ngô cầm dù che, nhưng khi Bộc Lượng chạy xộc vào khách sảnh, nửa bên vai vẫn ướt đẫm như thể được vớt từ dưới nước lên, anh ta lắc giũ nước mưa trên quai hàm, phì phì hai tiếng hệt như con bò điên, nói với Lôi Dung, “Tối hôm nay, thật sự kích thích quá đi, cô sao rồi? Dù sao thì tôi cũng mặc xác vứt quan bỏ chức để đến cứu giá rồi đây!”
Ngay sau khi phát hiện ra Trần Nhất Tân bị giết hại, Lôi Dung cảm thấy đến lúc phải gọi Bộc Lượng đến, tình hình ở đây không giống như bên tiểu khu Tân Thủy Viên, tuy tiểu khu đó có vẻ hung hiểm khó lường, nhưng chẳng có vụ án mạng nào xảy ra, có thể nói là Tu Thúc đang không ngừng đào hố, chứ không hề có người chết. Còn Phong Chi Thự lúc này đã thực sự xảy ra án mạng, ngay cả công dân bình thường cũng phải mau chóng báo cảnh sát, huống chi cô là một pháp y, vì vậy cô lập tức gọi điện cho Bộc Lượng, nói qua về vụ án bên này, rồi bảo, “Đây là khu vực do anh quản, anh mau chóng cử người hoặc thân chinh sang đây đi!” Bộc Lượng bảo lễ khai mạc hội thao toàn quốc đã kết thúc lúc 10 giờ, nhưng giải tán rất chậm, phải đến 11 giờ thì công tác bảo vệ an ninh mới kết thúc, chờ đến khi nhân viên cảnh sát được cử ra ngoài trở về vị trí ở đồn cảnh sát cũng phải 12 giờ, giờ trong đồn chỉ còn lại anh ta và một lão già phòng thường trực thôi, đến đây thì Lôi Dung không thể không truyền lệnh với giọng điệu của sĩ quan cấp cao, bảo một mình anh ta lao sang hỏa tốc, nếu có vấn đề gì thì “tôi gánh thay anh”.
Bây giờ thì họ đã gặp mặt nhau, tuy rằng từ lúc tạm biệt ở xưởng giết mổ hồi trưa đến giờ chỉ mới 12 tiếng, nhưng Lôi Dung cảm thấy như hai người họ không gặp nhau lâu lắm rồi, “Bộc Lượng, vất vả cho anh rồi.”
“Chủ nhiệm Lôi cử khách sáo.” Bộc Lượng nhe chiếc răng cửa bị hô, cười một cái, sau đó nhìn quanh sảnh khách thoáng đãng và những người đang ngồi trơ như phỗng, phần lớn bọn họ, vào cái đêm Triệu Hồng Pha chết, đều từng ăn cùng bàn với anh ta, lúc này từng người đều để lộ nụ cười mỉm, gật đầu tỏ ý với Bộc Lượng nhưng anh ta chẳng thèm màng đến, khẽ lầm bầm, “Căn nhà ma quỷ này…”
Lôi Dung nói, “Không phải anh đã khá quen thuộc với Phong Chi Thự rồi hay sao, giờ hãy lập tức đến vườn hoa phía sau, dẫn Triệu Lân Chi ra khỏi hốc núi của ngọn giả sơn, cậu ta bị ngã gãy chân rồi.”
“Sao thằng nhãi ấy lại ở đây?” Bộc Lượng kinh ngạc quá đỗi.
Lôi Dung nói, “Anh cứ việc đi thôi, tình hình cụ thể tôi sẽ nói sau, anh có mang súng không?”
Bộc Lượng vỗ vỗ lên thắt lưng sau.
“Lên nòng đạn, mở chốt bảo hiểm.”
Giọng nói trầm tĩnh mà mạnh mẽ của Lôi Dung làm Bộc Lượng ngây người ra, nhìn thần thái của cô, anh ta ý thức được rằng cái tên Triệu Lân Chi này có thể nguy hiểm tột độ, bèn lập tức rút súng ra. Sắc mặt của mọi người trong sảnh khách, nhất là Triệu Long và bà đầu bếp, lập tức trở nên xám xịt.
Lôi Dung lại nói với lão Ngô, “Ông đi chung với cảnh sát Bộc, sau khi tìm được Triệu Lân Chi thì trước tiên khám người cậu ta, xác nhận không mang theo vật nguy hiểm gì, thì dẫn cậu ta đến nơi nào đấy rồi nhốt lại, ông hãy trông chừng, không được để cậu ta tự tử hoặc xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.”
Sau khi Bộc Lượng và lão Ngô đi ra ngoài, Lôi Dung cảm thấy thần kinh căng cứng của mình thả lỏng hơn chút, bèn ngồi xuống một góc sofa, bà đầu bếp vội rót cho cô ly nước, cô mỉm cười, khẽ gật đầu tỏ ý cảm ơn, sau đó uống nước từ tốn, Tommy ngây dại nhìn cô một lúc, hiểu ra rằng mười phần thì có tám, chín phần cô gái này là một vị quan to, lời buộc tội của mình nhắm vào cô lúc nãy rất có khả năng sẽ bị xem là trò cười ở chỗ cảnh sát, lúc này gã hậm hực ngồi xuống, không nói gì thêm.
Nhưng những người khác thì không dám ngồi cũng chẳng dám động cựa, ai nấy đều đứng ngây ra với vẻ lúng túng, một khoảng thời gian dài, trong sảnh khách không có tiếng động nào, tịch lặng như thể bị cách trở với thế gian. Lôi Dung nhìn họ và những chiếc bóng, tựa hồ nhìn thấy một đám diễn viên kịch nói trên sân khấu, ai cũng chôn giấu mưu đồ nên không ráp nổi lời thoại với nhau… So với thân thể lõa lồ, nhân tính lõa lồ càng làm người ta không thể chịu nổi việc phải nhìn trực diện, thế là cô ngẩng đầu lên, nhìn ra cửa sổ: trên màn trời màu đen không còn ánh chớp nữa, cũng không còn tiếng sấm, chỉ có tiếng mưa rơi, trong cơn phảng phất khiến cô có một cảm giác ảo tưởng như thể đang nhấp nhô giữa những cơn sóng biển.
Chẳng bao lâu, Bộc Lượng trở về, vẻ mặt khinh rẻ, “Chủ nhiệm, giải quyết xong xuôi rồi, thằng nhãi ấy đúng là có cả một rổ trò vặt, nằm liệt trong hốc núi chỉ biết hô hoán “ây da”, tôi với lão Ngô khiêng cậu ta đến nhà trồng hoa, còng tay lại rồi, lão Ngô đang trông chừng cậu ta.”
“Trên người cậu ta có vũ khí gì không?” Lôi Dung hỏi. Bộc Lượng khẽ lắc đầu, “Tôi đã soát người cậu ta, và khắp cả trong lẫn ngoài hốc núi, nhưng chẳng phát hiện ra gì cả.”
Lôi Dung khẽ gật đầu, đứng dậy nói với mọi người, “Phiền các vị hãy ra phòng ăn, tạm thời ở đấy, muốn ăn uống gì, hay là buồn ngủ nằm úp mặt lên bàn ngủ một lúc cũng được, có điều, không ai được phép tự ý rời khỏi đấy. Tô Tô, em giúp chị chăm nom mọi người nhé.”
Không ai dám kháng cự mệnh lệnh của cô, họ đều ngoan ngoãn đến phòng ăn.
Bộc Lượng chỉ vào bóng lưng của họ, hạ giọng nói nhỏ với Lôi Dung, “Chị nghi ngờ hung thủ nằm trong số những người này?”
“Không phải nghi ngờ, mà là khẳng định.” Lôi Dung nói với giọng chắc nịch không hoài nghi, “Hơn nữa, hung thủ hoàn toàn không ý thức được rằng, trong thời gian ngắn như thế, hắn đã liên tiếp phạm phải hai sai lầm cực kỳ nghiêm trọng, đủ để tiễn chính mình lên ghế xét xử.”
“Ai?” Bộc Lượng nói, “Tôi đi còng hắn lại, dù sao tôi cũng mang dư thêm một bộ còng.”
“Không vội, không vội, sự bại lộ cuối cùng của hành vi phạm tội, thông thường là vì, để bù đắp cho một sơ hở, hung thủ lại để lộ nhiều sơ hở hơn, nên chờ thêm chút nữa cũng chẳng hề gì.”
Bộc Lượng khẽ gật đầu, “Được, nghe lời cô, tôi đã gọi một cuộc điện thoại đến tổng đội điều tra hình sự thành phố, phía họ sẽ lập tức điều một lực lượng cảnh sát từ bên hội thao toàn quốc, dẫn theo cả pháp y và nhân viên khám nghiệm lao nhanh sang đây…
Lời còn chưa dứt, Lôi Dung bất giác thốt lên một câu, “Chết rồi!” Bộc Lượng sững người, nhìn vào cô, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Lôi Dung vừa nhớ ra, do cái chết của Trần Nhất Tân, cô đã đặt toàn bộ sự chú ý vào chuyện ứng đối với sự việc ở Phong Chi Thụ, mà hoàn toàn quên mất phải liên hệ với Lưu Tư Miễu, càng không biết cô ấy với Từ Nhiễm đã tìm ra Đường Tiểu Đường hay chưa, cô run rẩy lấy điện thoại ra, nhìn một thoáng, do đã chỉnh chế độ im lặng, màn hình hiện lên năm cuộc gọi nhỡ, đều là Hô Diên Vân gọi đến, kể từ cuộc điện thoại gần đây nhất với Lưu Tư Miễu, ít nhất đã bốn mươi phút trôi qua, không những Lưu Tư Miễu không gọi điện đến cho cô để nói rõ sự thật vụ án trong căn hung trạch thứ ba, mà Tu Thúc cũng chẳng gọi cho cô như đã hẹn trước để nghe “sự thật”… Đúng lúc Phong Chi Thự bị bao phủ bởi sát khí, mà tiểu khu Tân Thủy Viên lại lặng im như chết, dù thế nào đi nữa đây cũng không phải điềm tốt lành gì!
Trong phút chốc, Lôi Dung rối như tơ vò, cô khẽ định thần lại, quyết định gọi cho Hộ Diên Vân trước, để xem cậu ấy tìm mình hối hả như thế, rốt cuộc vì chuyện gì.
Điện thoại vừa hiện cuộc gọi đã được nối thông, bên kia đã bắt máy với vẻ lo lắng như lửa đốt, “Chị đang làm gì thế? Sao không nghe máy?!”
“Bên này đã xảy ra án mạng.” Lôi Dung nói.
Trong ống nghe im lặng mấy giây, sau đó giọng nói của Hộ Diên Vân vắng sang, “Chị… không sao chứ?”
Lôi Dung nở nụ cười cay đắng, “Không sao.”
“Xin lỗi, thực sự là tôi lo lắng quá.” Hô Diên Vân nói với vẻ biết lỗi, “Lúc nãy tôi với Tư Miễu đã cùng nhau phá xong vụ án trong căn hung trạch thứ ba, nhưng sau đó điện thoại bị ngắt máy, gọi vào điện thoại của cô ấy cách nào đi nữa cũng không ai nghe máy, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, muốn hỏi chị có biết bây giờ Tư Miễu ra sao không?”
Vụ án trong căn hung trạch thứ ba đã được phá! Nghe thấy tin này, Lôi Dung bất giác thở dài, trong thời gian ngắn đến thế, vụ án ly kỳ quái dị đến thế, rốt cuộc vẫn không làm khó nổi Lưu Tư Miễu. Tối nay cô ấy thực sự là một nhà sáng tạo kỳ tích, nhưng nếu vụ án đã được phá, vì sao cô ấy không gọi điện báo với cô?
Lôi Dung ném ánh mắt ra ngoài, màn mưa mù mịt, bầu trời xanh xám, như thể đã cách tuyệt tiểu khu Tân Thủy Viên phía sau bức tường sắt, muốn phá giải thì gian nan nghìn trùng, rốt cuộc nơi ấy đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc thì Lưu Tư Miễu và Đường Tiểu Đường còn sống hay đã chết? Những câu hỏi này quắp lấy trái tim của cô, khiến cô cảm thấy khổ đau khôn xiết.
Từ sự trầm lặng trong ống nghe, Hô Diên Vân cảm nhận được sự lo lắng của Lôi Dung, “Chị, chị đừng nôn nóng, tôi đang trên taxi phóng sang Tân Thủy Viên rồi!”
“Được, cậu xem Lưu Tư Miễu thế nào, sau đó…”
“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”
Lôi Dung chưa dứt lời, bỗng nghe thấy ba tiếng súng từ đằng xa!
Mặc dù mưa rơi ầm ào đến thế, khiến cả thế giới như thế một con thuyền nhỏ trên biển lớn mênh mông vô bờ, đánh mất hết thảy cảm giác phương hướng và cảm giác tồn tại, nhưng bằng trực giác, Lôi Dung vẫn phán đoán ra được, tiếng súng ấy có lẽ vắng đến từ hướng tiểu khu Tân Thủy Viên!
“Đoàng!”
Lại là một tiếng súng, trầm đục mà tàn nhẫn.
Trời ơi! Cô không kiềm được nắm lấy mảnh áo trước ngực, mạnh đến nỗi, móng tay làm rách cả áo, khẩy ra cả máu từ lòng bàn tay…