CHƯƠNG 9 Căn hung trạch thứ ba (1)
1
“Không phải thế, nhóc con, điều tôi nói nghĩa là thế đấy, cánh cửa ấy thật sự vừa chặt vừa dày, hơn nữa đã bị chốt lại, còn hai cửa sổ kia vừa kín chặt vừa chắc chắn, hơn nữa cũng bị khóa lại. Không ai từng đụng tay để mở ra rồi lại khóa lại, còn nữa, cậu cũng đã nghe vị kiến trúc sư nói rồi, chẳng có một kẽ hở hoặc lỗ chuột nào ở bất kỳ chỗ nào trên tường cả; lời này cũng là sự thật. Không phải đâu. Tôi đang nói với cậu: hung thủ đã ra vào qua cánh cửa sổ Do Thái đấy…”
(Cửa sổ Do Thái - John Dickson Carr)
⚝ ⚝ ⚝
Quả nhiên, cực kỳ khác nhau.
Chuông cửa đối thoại trước cửa tòa nhà đã lớn hơn không chỉ một size, mà trông như một cỗ tivi màn hình phẳng dạng treo tường 24 inch, còn tivi màn hình phẳng treo tường dùng để phát quảng cáo Focus Media trong thang máy, thì ít nhất phải 42 inch, hơn nữa còn là hiệu Sony. Đi trong thang máy hiệu Thyssenkrupp, lập tức ngửi thấy hương hoa nhài nhẹ nhàng thanh nhã, quá trình từ lúc đi lên đến lúc dừng lại, thang máy yên tĩnh đến nỗi chẳng khác nào một chiếc giường, hoàn toàn chẳng có cảm giác ngắt quãng khiến người ta chóng mặt như khi đi thang máy do nội địa sản xuất trong hai tòa nhà trước đấy, càng không nghe thấy tiếng kẽo kẹt phát ra do bánh ròng rọc kéo dẫn dây thép lò xo ròng rọc. Sau khi bước ra khỏi thang máy, trên vách tường hành lang không phải được quét lớp sơn trắng toát đơn giản, mà được ốp gạch ngói màu be hoa văn trang nhã, mắc trên trần nhà là từng chùm đèn treo như thể cúc non, ánh sáng hắt ra mềm dịu vô bờ, chỉ tiếc khi rọi lên trên hai con số “15” khảm đồng xanh thể hiện số tầng lầu, vẫn hiện lên một cảm giác lạnh lẽo xanh biêng biếc.
Tòa nhà với số tầng, chiều cao, hình dáng căn hộ y hệt nhau, chỉ vì nguyên nhân là khu Nam với khu Bắc, chỉ vì một tòa là nhà ở kinh tế tiện dụng, còn một toà là nhà thương mại cao cấp, thế mà lại có sự khác biệt như trời với đất vậy.
Nhưng cũng có một điểm tương đồng, đó chính là trong tòa nhà này, cũng xảy ra vụ án mà đến nay vẫn chưa được phá giải. Cũng có một căn hung trạch với hung linh ẩn hiện.
Lúc nãy, ngay trong căn phòng ở tòa nhà số 3 khu Nam, khi sắc mặt Từ Nhiễm tái xanh nhìn sợi dây quái dị mà Tu Thúc để lại trên bề mặt cát, Lưu Tư Miễu đã không hỏi cô ta về ý nghĩa cũng như xuất xứ như trước đó nữa, mà là hỏi một cách trực tiếp, “Thời gian cấp bách, trước tiên cô hãy nói cho tôi hay, chúng ta phải đi tìm một căn hộ đã xảy ra vụ án kiểu nào?”
Từ Nhiễm khẽ lau trán, “Nạn nhân có lẽ tâm thần không bình thường, lúc trèo lên cao đã sẩy chân ngã chết, hoặc nhảy lầu tự tử…”
Lưu Tư Miễu lập tức gọi cho Lôi Dung nói rõ tình hình, nhờ cô ấy liên hệ với Bộc Lượng, kiểm tra và tìm kiếm vụ án tương ứng. Sau khi ngắt máy, cô kéo Từ Nhiễm lao xuống dưới lầu, “Mau, chúng ta chỉ có khoảng nửa giờ để điều tra thôi, xuống dưới lầu chờ cuộc gọi, như thế một khi biết được là căn hung trạch nào thì có thể lập tức chạy sang đấy!”
“Nửa giờ?” Từ Nhiễm trố mắt ngẩn ngơ, “Tu Thúc muốn ép chúng ta vào đường chết hay sao!”
Lưu Tư Miễu khẽ cắn răng, không nói gì, mãi đến lúc xuống dưới lầu rồi, vào khoảnh khắc đẩy cửa tòa nhà ra, cô mới thở dài thườn thượt, mồ hôi trên trán còn chưa kịp lau, một cơn gió đêm tạt thẳng vào mặt, khiến cô rùng mình ớn lạnh, ngay lập tức cảm thấy một cơn đau đầu, suýt thì ngã khuỵu.
“Không sao chứ?” Từ Nhiễm đỡ lấy cô.
“Không sao…” Lưu Tư Miễu biết là rất có thể mình bị bệnh, nhưng không muốn nói cho Từ Nhiễm.
Ngay lúc này, điện thoại của Lưu Tư Miễu vang lên, người gọi đến là Lôi Dung, “Đã tìm được hung trạch tương ứng rồi, là của một người họ Phùng, hồi còn sống là người thầu nhân công, ngụ ở căn hộ số 1502, đơn nguyên 2, tòa nhà số 11 khu Bắc, tiểu khu Tân Thủy Viên, ba tuần trước đột nhiên nhảy lầu, căn hộ bị khóa trái, vì chuyện xảy ra lúc chiều tối, trong tiểu khu có nhiều người tản bộ, vì vậy sau khi ông ấy nhảy lầu, ô cửa sổ bị bao nhiêu người vây quanh xem, hoàn toàn không có bất kỳ ai đi ra, vì vậy phía cảnh sát cho rằng nạn nhân tự tử. Chị sẽ gửi ngay cho em các tài liệu liên quan mà Bộc Lượng gửi cho chị.”
Hiện trường vụ tự tử lại là một căn phòng kín, thi thể không ở trong căn hộ mà nằm dưới lầu, thực sự chẳng biết căn hung trạch kiểu này còn giá trị điều tra gì hay không… Lưu Tư Miễu cảm thấy mạch máu nơi thái dương đập đau điếng, tuy cô đã dự liệu được rằng, chắc chắn vòng cuối cùng mà Tu Thúc sắp đặt sẽ là thử thách khó nhất, nhưng mức độ khó khăn nhường này, vẫn vượt quá tưởng tượng của cô, hơn nữa thời gian chỉ có nửa tiếng đồng hồ, không, chỉ còn lại 25 phút thôi, cô cảm nhận được sức nặng không thể gánh vác nổi.
Một cơn cuồng phong thô lỗ xô vào sau lưng, cô lao về phía khu Bắc của tiểu khu Tân Thủy Viên với đầu óc đờ đẫn, lảo đảo xiêu vẹo trên con đường nhỏ tối tăm, áo khoác gió bị bụi gai ven đường cứa rách mà chẳng biết, mãi đến lúc một bức tường lớn, mấp mô xuất hiện trước mắt, bước chân cô mới dừng lại.
Bức tường này nằm vắt ngang giữa khu Nam và khu Bắc của tiểu khu Tân Thủy Viên, hệt như dãy bình phong khổng lồ ngăn cách hai khu vực, vách tường màu trắng, cao bằng năm tầng lầu, phần đỉnh rất rộng, từ trên xuống dưới vương đầy những phiến trinh đằng ba mũi đã bắt đầu vàng nơi cuống lá. Mặc dù trên bức tường hoa, cách một đoạn, đã trổ một vòm cửa nguyệt môn, nhưng đa số vòm cửa đều đang đóng, bị khóa lại, chỉ có một cánh cửa nhỏ ở tận cùng phía đông là đang mở, như tượng trưng rằng toàn bộ khu Nam và khu Bắc của tiểu khu Tân Thủy Viên chẳng màng gì phú quý hay bần tiện, đều cởi mở và bao dung chỉ có điều con đường để giao tiếp hiểu nhau đã bị lấp hết, chỉ còn lại một con đường chật hẹp mà thôi.
Lưu Tư Miễu quay đầu lại, khẽ nhìn Tử Nhiễm theo sát đằng sau, có lẽ do chạy vội quá, trên vai còn mang theo khẩu súng, nên quý cô này mệt đến nỗi gương mặt nhỏ tái xanh, không ngừng thở dốc hổn hển.
Lưu Tư Miễu hỏi, “Sao rồi, vẫn ổn chứ?”
“Không ổn thì cũng phải ổn thôi!” Từ Nhiễm quệt mồ hôi trên trán, “Tôi còn phải xem cô phá vụ án trong căn hung trạch thứ ba như thế nào!
Lưu Tư Miễu nở nụ cười cay đắng, bước xuyên qua cánh của nguyệt môn đang mở.
Cảnh trí hoàn toàn khác biệt lập tức hiện ra, tựa hồ bước từ bộ phim câm đen trắng vào trong bộ phim điện ảnh sắc màu, chỉ trong nháy mắt. Tuy hình dạng kết cấu tòa nhà, chiều cao tầng lầu hoàn toàn giống hệt khu phía Nam, nhưng từ mặt thị giác có thể cảm nhận được cảm giác tinh tế và chắc nịch về chất liệu gạch ốp của bề mặt tòa nhà, rõ ràng phải cao cấp hơn mấy bậc so với khu phía Nam, ghế gỗ dài tự nhiên màu đen, giá gác xe đạp bằng sắt nghệ thuật, nhà vệ sinh cho thú cưng độc đáo, biển báo hướng dẫn phân bố tòa nhà mang hiệu ứng dạ quang tự động. Khí vị tràn ra khỏi mỗi thứ đều là cuộc sống chứ không phải gom tụ; ngay cả một con đường mòn không đáng kể trong vườn hoa cũng được trải đá sỏi đầy màu sắc. Cảnh quan vườn tược được tổ hợp nên bởi gỗ, cây, lùm hoa, cỏ, dưới ánh sáng soi rọi của loạt đèn đường kiểu Âu mà ngọn nào ngọn nấy sáng trưng, càng trông giống những rặng trùng điệp màu xanh nông sâu cao thấp khác nhau, nếu không phải là cơn gió cuồng phong thổi tốc những rặng trùng điệp này đến mức chúng khom lưng cúi đầu, thậm chí cả những chiếc bóng của đèn đường cũng rung lắc dữ dội sắp sửa tắt ngúm tới nơi, thì mọi thứ càng nên thơ hơn, chứ không phải như giờ khắc này, mang một vẻ rơi rụng khiến người ta đau lòng.
Họ cùng lao vào tòa nhà số 11, đi thang máy lên tầng 15, bước vào căn hung trạch từng xảy ra án mạng.
Trong nhà tối đen như mực, Lưu Tư Miễu dùng điện thoại soi sáng, tìm ra công tắc, bật đèn lên: đây là một căn hộ hai phòng thông suốt từ nam sang bắc, lối sửa sang thô lậu mà xa hoa: mặt sàn là gạch đá ngọc thạch màu vàng kim phủ men, tủ rượu bằng gỗ tếch góc tròn bọc bạc và kệ tivi trông như thể những món đạo cụ mượn từ studio về, mấy chiếc gối tựa thêu hoa màu sắc tươi sáng được đặt trên hàng ghế sofa bằng da kiểu Âu màu kaki, trên đấy có lỗ tròn do bị đầu thuốc lá dụi thủng, trên tường có treo tranh thangka [3] , trên hai mảnh kệ gỗ lần lượt thờ phụng tượng đá của Ngọc Hoàng đại đế và tượng đồng của Chúa, không hiểu sao, Lưu Tư Miễu cảm thấy biểu cảm của hai bức tượng có chút ái ngại. Hai gian phòng ngủ ở hai đầu nam bắc có hình dạng y hệt như bên khu phía Nam, cũng là cửa đối diện cửa. Căn phòng xảy ra án mạng là phòng ngủ chính hướng nam, diện tích tương đối lớn, sàn ốp gỗ giáng hương ngoại trừ giường và tủ quần áo, còn có một ngọn đèn cao đặt trên sàn bằng đồng nguyên ngọn kiểu phục cổ, rèm cửa sổ hoa văn dệt nổi với lớp ngoài cùng màu vàng kim đính nhung treo hướng lên trên, để lộ cửa sổ lớn chạm sàn đã qua cải tạo, lúc này cửa sổ mở toang, gió trút vào kêu vù vù như thể nước lũ tràn bờ, tấm rèm rách rưới không ngừng lắc lư, tựa hồ một miếng băng keo cá nhân không rứt đi được.
Trên sàn nhà có một vốc cát, phía dưới vốc cát lộ ra chiếc đế giày bị đốt cháy, Lưu Tư Miễu nhìn kỹ lưỡng, rồi lại dùng một cây bút khẽ chọc vào, bất luận trên bề mặt hay bên trong, trong bãi đốt tà này đều chẳng có vật thể gì đại loại như kiểu mật hiệu cả, cũng có nghĩa, nếu cô đoán không lầm, nơi đây quả thực là điểm điều tra hung trạch cuối cùng của tối nay, dù kết quả điều tra như thế nào, cũng sẽ không có căn hung trạch tiếp theo hay nói cách khác là cơ hội tiếp theo nữa. Lưu Tư Miễu thở dài thườn thượt, tuy đến tận bây giờ, cô không biết động cơ thật sự khiến Tu Thúc làm tất cả những điều này, cũng chẳng biết Đường Tiểu Đường đang ở đâu, tuy sự bôn ba, cực khổ và bận rộn cả buổi tối chỉ vì một lời hứa không biết có thực hiện được hay không của Tu Thúc: tìm ra sự thật của ba vụ án xảy ra trong ba căn hung trạch, thì sẽ thả Đường Tiểu Đường… nhưng rốt cuộc tất cả những chuyện này cũng đã đến gần điểm cuối cùng.
Như thể vòng cuối cùng của trò chơi, chắc chắn sẽ là vòng khó giải nhất, mà thời gian đưa ra lại ngắn ngủi đến thế.
Được rồi, bắt đầu điều tra từ đâu đây?
Lưu Tư Miễu mở bản khái quát tình tiết vụ án mà Lôi Dung đã gửi cho cô, trí não mờ mịt hồi lâu mới tập trung tinh thần, xem được một lúc, cô bất giác chau mày, nói với Từ Nhiễm đứng ở cửa, “Giả sử nạn nhân đã chết bên ngoài căn hộ, dựa trên quy tắc trong ngành của bọn cô, thì căn hộ này có được tính là hung trạch không?”
Từ Nhiễm thoáng suy nghĩ rồi nói, “Hung trạch được chia làm 4 loại, quan hung trạch, nghịch lữ hung và tư trạch hung; ba dạng này, bất luận là dinh quan chức, khách sạn hay nhà ở tư nhân, phần nhiều đều chỉ căn phòng mà người chết đã bỏ mạng - dạng cuối cùng đặc biệt cực kỳ. Thế nhưng quả thực vẫn có quan điểm cho rằng hung trạch không những là để chỉ ‘chết trong chỗ nấy’, mà còn bao gồm cả ‘chết đúng chỗ nấy’.”
Lưu Tư Miễu không hiểu lắm, “‘Chết đúng chỗ nấy’ nghĩa là gì?”
“Có nghĩa là, nguyên nhân trực tiếp gây ra cái chết của nạn nhân có liên quan đến căn hộ, ví dụ như bị tủ đè, bị ngộp khí gas, bị chết cháy, trúng phải nhát dao hoặc thuốc độc trong nhà rồi chạy ra ngoài, ra khỏi cửa chưa được mấy bước đã ngã gục, như thế cũng tính luôn.”
Từ Nhiễm đưa mắt nhìn Lưu Tư Miễu, “Chết đúng chỗ nấy’ điển hình nhất chính là nhảy lầu tự tử, tuy thi thể đã rơi xuống, nhưng nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết là nhảy từ trên lầu xuống, thế thì ký ức cuối cùng của nạn nhân trước khi kết thúc tính mạng vẫn ở trong căn hộ ấy, vậy nên căn hộ ấy là hung trạch.”
Lưu Tư Miễu gật gật đầu, nói với Từ Nhiễm, “Vụ án xảy ra trong căn hộ này, chính là một vụ nhảy lầu tự tử. Nạn nhân là Phùng Lãng, làm nghề bao thầu nhân công ở một công ty xây dựng. Khoảng thời gian trước khi tử vong, ông ta nhiều lần phát bệnh tâm thần, triệu chứng cụ thể là nửa đêm gọi cảnh sát báo động giả, chạy rông, dùng dao cứa mình bị thương… Lúc bị cảnh sát thẩm vấn cùng với lúc bị cưỡng chế tiếp nhận điều trị ở Trung tâm sức khỏe tâm thần thành phố, ông ấy đều bảo mỗi lần tỉnh dậy từ cơn mơ ngủ, lúc nào cũng phát hiện một đám người vóc dáng rất cao, khắp người đầy máu vây quanh giường mình, giống như chúc mừng, lại giống như thăm hỏi, cảnh tượng quái đản và kinh dị vô cùng… Thời gian tử vong cụ thể của ông ấy là một buổi chiều tối của hai tuần trước, 6 giờ rưỡi, đột nhiên nhảy lầu tử vong, dưới lầu có rất nhiều người hóng mát, vì vậy ngay khoảnh khắc ông ấy rơi khỏi lầu, cánh cửa sổ ấy vẫn luôn trong tầm mắt bao nhiêu người, không ai trèo ra từ bên trong cả, khoảng hai mươi phút sau khi nhận được tin báo, cảnh sát mới đến nơi, khám xét hiện trường cho thấy, cánh cửa chính của căn hộ bị khóa, dùng chìa khóa vạn năng có thể mở được, nhưng cửa phòng ngủ bị khóa trái bên trong hoàn toàn không thể mở ra từ bên ngoài, cũng không thể khóa lại từ bên ngoài, vì vậy kết quả giám định cuối cùng là ông ấy tự tử do bệnh tâm thần tái phát.”
Từ Nhiễm chớp mắt hấp háy một hồi, “Chuyện ấy… nghe có vẻ như không có điểm gì đáng nghi.”
Lưu Tư Miễu giở bản khái quát tình tiết vụ án trên điện thoại, “Nói một cách thành thật thì, trong bản khái quát tình tiết cũng không thấy có điểm gì đáng nghi, kết quả khám nghiệm tử thi chỉ rõ rằng nạn nhân tử vong do phần đầu chạm đất khiến xương sọ và xương đốt sống cổ bị gãy, đồng thời chấn thương sọ não, dẫn đến xuất huyết trong hộp sọ và tổn thương não, đối với bề mặt thi thể, ngoại trừ những vết sây sát cùng tổn thương bầm giập mảng lớn hình thành do rơi từ trên cao xuống, thì không có các vết thương ngoài gây ra bởi hung khí gì khác, cũng không kiểm nghiệm ra được phản ứng chất độc gì trong cơ thể… Hình ảnh về cảnh tượng trong nhà sau khi án mạng xảy ra, dường như cũng chẳng có giá trị gì. Chẳng qua ga trải giường không được xếp lại, dép bị rơi ra, trên tay nắm cửa sổ chỉ có dấu vân tay của nạn nhân; khoan đã, chỗ này sao lại có một cửa sổ nữa?”
Cô chỉ lên một chỗ khá cao trên tường ở phía bắc căn hộ, nơi ấy có một cánh cửa sổ gỗ chạm hoa màu đỏ nâu đang mở, cửa sổ có hình dạng vân ngang, ước chừng dài khoảng một mét, chiều cao tầm 30-40 cen-ti-met, cô khiêng một chiếc ghế rồi trèo lên xem thử, vật được chạm trổ trên cửa hình như là một con rồng, mà cũng giống như một con cá, nằm nghiêng trong một vật thể hình chậu.
“Con này là Si Vẫn.” Từ Nhiễm giới thiệu, “Rồng đẻ chín con, đây là đứa thứ chín, đầu rồng thân cá, nhà Phật cho rằng nó có tác dụng đuổi hung tránh tà, vừa có thể trấn lửa, lại có thể phòng nước, thời xưa hay được đặt trên xà nhà, hiện nay người ở nhà lầu chuộng phong thủy, sẽ mở một cánh cửa sổ gỗ ở hướng đối diện với cửa sổ phòng ngủ chính, trên có chạm một con Si Vẫn, có thể mang lại hiệu quả tương tự.”
“Vật thể hình chậu ấy là gì nhỉ?
“Cái đấy gọi là Huyệt Oa, nơi để Si Vẫn nghỉ ngơi, cũng có nghĩa là, có Si Vẫn nằm trường kỳ trong căn hộ này, có thể giúp trăm hại bất xâm, bảo vệ bình an vĩnh viễn.”
“Quả nhiên người làm nghề thầu nhân công ở công ty xây dựng, coi trọng phong thủy đến thế cơ mà.”
“Vậy nên tôi mới cảm thấy kỳ lạ…”
“Kỳ lạ? Có gì mà kỳ lạ?”
“Nếu đã lắp đặt cửa sổ Si Vẫn rồi, thì làm sao trông thấy ma quỷ được chứ?” Từ Nhiễm vừa xem xét kỹ lưỡng phòng ngủ chính, vừa chau mày lầm bầm, “Cũng giống như đốt nhang muỗi rồi, mà trong phòng vẫn có muỗi quấy phá, điều này là mẫu thuẫn, chẳng lẽ…”
Dường như cô ta nghĩ ra điều gì đó, dùng đốt ngón tay gõ nhè nhẹ lên tường vách, dán tại lên đó nghe một cách nghiêm túc, sau khi gõ xong xuôi những chỗ cao ngang vai, vẫn chưa vừa ý, lại thụp người xuống gõ những chỗ thấp hơn, thậm chí tháo cả gờ chân tường để xem, sau đó khiêng ghế sang, đứng lên đấy để gõ đánh tường vách chỗ trên cao… Sau đó, cô ta lại xem xét từng món đồ nội thất trong phòng ngủ: kéo cửa tủ ra, nhấc ván giường lên, sờ vào hoa văn trên thân trụ của cây đèn đứng chạm sàn bằng đồng kiểu hoài cổ ấy, cuối cùng lộ ra biểu cảm thất vọng.
“Cô đang làm gì đấy?” Lưu Tư Miễu không hiểu gì, “Tìm lối đi bí mật à?”
Từ Nhiễm khẽ lắc đầu, “Tôi đang tìm ‘yếm thắng’.”
“Yếm thắng?” Lưu Tư Miễu còn chưa từng nghe qua từ này, “Yếm thắng là gì thế?”
“Một thứ tà thuật bí mật không được truyền ra ngoài của thợ mộc thời xưa, vì nó cực có khả năng dẫn đến hung trạch, vì vậy Quách tiên sinh cũng có chút hiểu biết.” Từ Nhiễm nói, “Yếm thắng, chính là một thủ đoạn đáng sợ, mà người thợ mộc trong quá trình kiến tạo và xây dựng nhà cửa, thông qua việc đặt tượng gỗ, bùa chú, vật ma quỷ ở những chỗ bí mật không dễ bị phát giác như xà, cột, thềm, tường… đục lỗ ở một số nơi thông gió, hoặc động tay động chân vào những chỗ liên can đến sự an toàn của ngôi nhà, khiến người cư ngụ dễ phát bệnh, phát điện, nhà hư người mất, gia đình tán bại.”
Lưu Tư Miễu kinh ngạc vô cùng, “Vì sao những người thợ mộc lại phải làm điều đó?”
“Thợ mộc thời xưa địa vị rất thấp, có người xây nhà cửa hết một đời, từng xây sửa qua vô số nhà sang cửa đẹp, mà bản thân đến lúc già không có nổi một căn nhà bé bằng vỏ ốc, đúng là ‘Nung hết đất ngoài cửa/ Không viên ngói lợp nhà/ Những tay bùn chẳng dính/ Lầu gác rộng nguy nga’, [4] vì vậy bọn họ bị mất cân bằng tâm lý nghiêm trọng, bèn mượn thuật ‘yếm thắng’ để trả thù chủ nhà, hủy hoại nhà cửa.”
Nghe xong câu “Những tay bùn chẳng dính/ Lầu gác rộng nguy nga”, Lưu Tư Miễu bất giác gật gật đầu, “Nhưng mà, những thuật ‘yếm thắng’ này có hữu hiệu được không?”
Từ Nhiễm nói, “Học giả Đào Tông Nghi cuối thời nhà Nguyên, trong sách Thuyết phù tục, dẫn ghi chép của Tây Thự tạp ký rằng: có một nhà họ Mạc, ‘Mỗi khi tới đêm nghe thấy có tiếng đấu sức không thôi trong phòng, thấy rất kỳ lạ mà không hiểu nguyên do ’, đã dùng rất nhiều biện pháp cúng tế, nhưng chẳng mang lại hiệu quả gì, bất đắc dĩ đành tháo dỡ nhà cửa một cách triệt để, kết quả là khám phá ra ‘giữa xà nhà có hai hình nhân khắc bằng gỗ, có tóc che phủ, đang đọ sức với nhau…’ Nói chung, cũng giống như việc gieo những loại hạt khác nhau thì sẽ thu hoạch những loại quả khác nhau, người thợ mộc lựa chọn thuật yếm thắng dạng nào, chính là mong chủ nhà xui xẻo dạng ấy. Do thuật yếm thắng tác ác cực nặng, cho nên dẫu đã lắp đặt cửa sổ Si Vẫn cũng chẳng ích gì.”
Lưu Tư Miễu nói, “Nghe cô nói một hồi, tôi vẫn không tin thuật yếm thắng thật sự có tác dụng, tôi không đọc nhiều sách xưa, nhưng đã đọc vài cuốn sách sử, cái họa phù phép sóng gió máu me qua mỗi triều đại, làm càn đến thế chẳng qua chỉ là những con quỷ trong tâm do những kẻ tiểu nhân bị đâm ghim khởi phát nên…”
“Quỷ trong tâm mới là con quỷ lớn nhất, sao cô lại có thể nói là những kẻ tiểu nhân đã bị đâm ghim không tạo ra được tác dụng gì cơ chứ?” Từ Nhiễm thở dài.
“Còn bản thân cô thì sao, thái độ cô đối với thuật yếm thắng thế nào?…
“Làm trong ngành này lâu rồi, đối với bất cứ chuyện quái dị li kỳ nào, tôi cũng giữ thái độ nửa tin nửa ngờ.” Từ Nhiễm cười cay đắng nói, “Thật sự tôi đã gặp một căn nhà đã bị yểm thuật yếm thắng, đấy là biệt thự của một vị trọc phú ở tỉnh lỵ, đêm đến có tiếng khóc của phụ nữ không biết vẳng đến từ đâu, nghe mà dựng hết tóc gáy. Họ mời tôi giúp đuổi hung, sau khi tìm kiếm kỹ lưỡng tôi phát hiện ra, ở đại sảnh của căn biệt thự này, trên phần đỉnh của bức tường phía nam và phía bắc có một lỗ hổng: một lỗ cực kỳ nhỏ, hình dạng như thể kẹo Skittles; một lỗ thì hơi lớn, hình dạng như đồng tiền năm xu, do nguyên nhân ánh sáng, hoàn toàn không thể nhìn thấy được, chỉ cần gió nổi, là có thể đi xuyên qua lỗ, y như huýt sáo, nghe giống tiếng khóc, tôi tìm ra người thầu nhân công xây biệt thự này, mới biết vị trọc phú đó nợ một khoản tiền công trình trong thời gian dài mãi không chịu trả, nên mấy công nhân mới dùng biện pháp này…”
Lưu Tư Miễu nói, “Tôi thích cái phép yếm thắng khoa học này.”
“Cô thật sự là một người theo chủ nghĩa khoa học đấy.” Từ Nhiễm đưa mắt nhìn cô, “Thế nhưng cũng có không ít phép yếm thắng, có làm cách nào đi nữa cũng không thể giải thích nổi.”
“Nói tôi nghe xem nào.”
“Trong bút ký Tấu Thạch nhàn đàm đời Minh, có mẩu chuyện ‘Tường dậy giữa giường’ , có một vị quan quân Phụng Dương tên là Dương Hựu, trong lúc đi đến Lâm Thanh làm việc công, đã yêu một cô gái tên Ngô Thu Cảnh, bèn lấy nàng làm vợ, dẫn về nhà, ‘ngồi nằm đều cùng nhau, cười vui vô biên’ , nhưng hễ chỉ cần nghĩ đến chuyện ấy thôi, thì sẽ có một bức tường vô hình trồi dậy, ngăn cách hai người họ, thực ra đó chính là yếm thắng mà người vợ của Dương Hựu đã yểm hạ vào họ.”
“Cái này thì hiếm gặp đấy.” Lưu Tư Miễu chau mày lầm bầm, “Thế về sau thì sao?”
“Về sau..” Ánh mắt Từ Nhiễm như thể ánh lửa nến trong gió bất chợt tắt phụt, nói với âm thanh thấp trầm, “Ngô Thu Cảnh vì u uất, sinh bệnh rồi qua đời, cuối cùng hai người vẫn không thể ở bên nhau…”
Lưu Tư Miễu để ý thấy sự thay đổi đột ngột trong biểu cảm của Từ Nhiễm, cô càng tin chắc rằng, trong đội công nhân vệ sinh đặc chủng thiệt mạng ở Phong Chi Thự, có một người là người yêu của Từ Nhiễm, nhưng ‘cuối cùng hai người vẫn không thể ở bên nhau’.
Từ Nhiễm ý thức được rằng mình đã để lộ tình cảm không nên biểu lộ, vội nở một nụ cười khỏa lấp nói, “Món yếm thắng này, cô có thể dùng phương pháp của khoa học để giải thích không?”
Điều khiến cô ta không ngờ tới là lạ thay Lưu Tư Miễu lại gật đầu.
Từ Nhiễm trợn tròn mắt.
“Tôi đoán… chỉ là suy đoán thôi, bức tường ở giữa họ, có lẽ không phải là thực thể, mà là về mặt tâm lý, một trong hai người hoặc là cả hai đều từng có những chuyện dĩ vãng, nhớ lại vẫn đau đớn, vì vậy dẫu yêu thương sâu đậm, họ cũng chẳng thể nào hiện thực hóa sự kết hợp về thể xác, để rồi khi một bên vì chuyện này mà chết trong uất hờn, bên còn lại cũng chỉ đành dùng một bức tường vĩnh viễn đứng sừng sững vào lúc không nên đứng sừng sững để giải thích với người đời mà thôi.”
Từ Nhiễm nhìn Lưu Tư Miễu, không nói một lời. Lưu Tư Miễu cũng dùng ánh mắt dò xét để nhìn Từ Nhiễm, cũng không nói gì.
Tuy đèn trong căn hộ đang bật, nhưng cả hai đều nảy sinh một cảm giác kỳ lạ nhìn không rõ đối phương như khi đặt mình trong bóng tối.
Giây lát sau, Lưu Tư Miễu đến bên cửa sổ, bắt đầu khám xét căn hung trạch đã qua dọn dẹp, còn Từ Nhiễm thì đứng yên tại chỗ, không động đậy.