⚝ 2 ⚝
Điều tra hiện trường vụ nhảy lầu, điều mấu chốt là phải xác định điểm bắt đầu rơi, đồng thời tìm kiếm vết máu đáng nghi vây quanh chặt chẽ theo điểm bắt đầu rơi xuống, nhất là dấu vết vật lộn, ngoài ra, xung quanh điểm bắt đầu rơi có dấu chân và dấu vân tay của người khác hay không, nếu có, thì điều đáng nghi ngờ sẽ là, rốt cuộc Phùng Lãng tự nhảy xuống, hay bị người khác đẩy xuống. Thế nhưng trong bản khái quát tình tiết vụ án mà Lôi Dung gửi cho cô, phía cảnh sát không hề phát hiện ra những dấu vết khả nghi này, cánh cửa phòng bị khóa trái và cửa sổ dưới hàng chục con mắt chứng kiến, đã chứng tỏ rằng trong phòng ngủ lúc ấy chỉ có Phùng Lãng mà thôi, còn về ô cửa sổ Si Vẫn nọ, thì đến cả khả năng một đứa bé sơ sinh ra vào qua đấy cũng hầu như bằng không, nói chỉ là hung thủ.
Lưu Tư Miễu lại nhìn xung quanh điểm bắt đầu rơi xuống, rất rõ ràng, căn phòng này đã bị những công nhân vệ sinh do Tu Thúc dẫn đầu dọn dẹp sau khi “đốt tà”, có lẽ dẫu sao nạn nhân cũng rơi xuống lầu, chứ không phải là thiệt mạng ở nơi đây, vậy nên họ dọn dẹp đơn giản vô cùng, chỉ lau qua mặt sàn, bậu cửa sổ nơi rơi xuống lầu là một cửa sổ chạm sàn, bộ phận từ đầu gối trở xuống đều phong kín, ô cửa sổ dài nằm bên trên đầu gối có thể kéo vào trong, sau khi mở cánh cửa sổ dài ra, Phùng Lãng chỉ cần bị ngã lên trên rèm cửa sổ, thì tấm rèm mỏng manh sẽ rách toác ra, khiến ông ấy rơi xuống dưới. Tất cả những điều này không có phần nào đáng nghi ngờ cả, thế nhưng…
“Đã là công nhân vệ sinh hung trạch, chẳng nhẽ không phải là nên tẩy trừ toàn bộ dấu vết của vụ án mạng từng xảy ra sao?” Lưu Tư Miễu chỉ vào mảnh rèm rách nát ấy, hỏi Từ Nhiễm, “Vì sao không thay mảnh rèm này bằng một mảnh mới?”
Từ Nhiễm bước lên trước khẽ nhìn, cũng rất kinh ngạc, “Kỳ lạ quá, mảnh rèm này tuyệt đối cần phải gỡ xuống vứt đi, vì sao còn để lại đây… Chẳng lẽ các công nhân vệ sinh mới làm được một nửa, do xảy ra tình huống khẩn cấp nào đấy, nên phải vội vã rời đi, vì vậy chưa kịp làm xong công việc?”
Suy luận này có lý, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, nguyên nhân gì đã dẫn đến việc các công nhân vệ sinh chỉ làm được một nửa công việc, đã phải rời khỏi căn hộ này.
Có lẽ không phải yếu tố thời gian, Lưu Tư Miễu nghĩ. Ở căn hung trạch trước, khi đã điều tra hết nửa đoạn đường mà vẫn không tìm thấy “sự thật” vụ tự tử của Nghệ Binh, mình quả thực đã nghĩ đến việc bỏ cuộc, đồng thời đưa ra ý tưởng bảo Lôi Dung gửi tin nhắn cho Tu Thúc nói rằng “sự thật” chính là Nghệ Binh chết do tự tử, để quấy nhiễu sự sắp đặt của hắn, nhưng nhìn từ phản ứng của Tu Thúc sau đó thì, hắn đã hóa giải sự dò thử của mình một cách khá lão luyện và xảo quyệt, vì vậy, có lẽ hắn có thời gian dư dả để chỉ đạo các công nhân vệ sinh dọn dẹp xong căn phòng ngủ mà Phùng Lãng đã nhảy lầu, rồi mới rút lui.
Thế thì, chỉ còn lại một khả năng. Bất giác Lưu Tư Miễu thấy nặng trĩu trong lòng.
Trong lúc dọn dẹp căn hung trạch này, Đường Tiểu Đường đã khám phá ra thứ gì đó cực kỳ bất lợi cho Tu Thúc, khiến ông ta chấm dứt công việc, giải tán đội ngũ sớm… Nếu thế, e rằng tính mạng Đường Tiểu Đường đang ngàn cân treo sợi tóc, thậm chí là đã bị hãm hại.
Nếu Đường Tiểu Đường đã vạch trần Tu Thúc trước mặt mọi người, thì cũng có thể xảy ra tình hình tồi tệ hơn nữa.
Lưu Tư Miễu nhìn căn phòng ngủ, cảnh tượng kinh dị vô cùng hiện ra trước mắt: mấy công nhân vệ sinh, bao gồm cả Đường Tiểu Đường cầm giẻ lau, cây lau sàn, đang lau chùi trong phòng từng tí một, đột nhiên đèn tắt phụt, Tu Thúc mặt mũi nanh ác cầm một con dao nhọn lạnh lẽo xông vào, nhằm vào chỗ hiểm của mỗi người mà đâm tới, âm thanh kêu la thảm thiết vang lên, sau giây lát, thi thể nằm la liệt trong nhà, y như thể chuyện đã xảy ra trong Phong Chi Thự.
Không!
Dĩ nhiên đây chỉ là tưởng tượng của mình, trong căn hộ này thì đừng nói là thi thể, ngay cả máu cũng không có lấy một giọt, thế nhưng, giả sử Tiểu Đường thật sự đã nắm giữ được bí mật đủ để làm Tu Thúc chí mạng, thì chẳng lẽ Tu Thúc sẽ không dẫn các công nhân vệ sinh đến địa điểm khác, rồi mới thực hiện hành vi tàn sát đáng sợ sao?
Lưu Tư Miễu ngẩng khối đầu nặng nề lên, nhìn mảnh rèm cửa sổ phất phơ không ngừng trong gió đêm, tựa hồ như trái tim của chính mình bị treo lên trên ấy… Có khi nào mình nghĩ quá nhiều rồi không? Có khi nào thần kinh mình đã quá nhạy cảm do sự căng thẳng quá độ gây ra? Chỉ bằng một mảnh rèm cửa sổ quên tháo xuống mà đã loạn xị cả lên… Đúng thế, có lẽ do mình đã quá mệt mỏi, sau khi trải qua hai cuộc điều tra ở hai căn hung trạch, mình còn sức lực đâu mà giải quyết vụ án như thể xảy ra trong phòng kín này cơ chứ? Cho dù có phá được vụ án này đi nữa, liệu mình có thể giải cứu Đường Tiểu Đường được không? Cô càng nghĩ càng cảm thấy kiệt quệ sức lực lẫn tinh thần, ánh nhìn bị mảnh rèm phất phơ điên cuồng ấy dẫn dắt đến mức rối tung lộn xộn lên, bỗng nhiên trước mắt phụt tối đen, thân thể chao đảo một cái, suýt ngã khuỵu xuống, may mà Từ Nhiễm ở bên cạnh kịp thời nhận thấy, đỡ lấy cô, cảm thấy lòng bàn tay cô nóng đến mức bất thường, khẽ sờ lên trán cô, nào ngờ nóng bỏng!
Từ Nhiễm bất giác kêu bật lên, “Tư Miễu, Tư Miễu, cô sốt cao thế này từ bao giờ? Chúng ta rút lui thôi, tôi đưa cô đi bệnh viện, cô đã cố hết sức rồi, tôi sẽ nói với mọi người là cô đã cố gắng hết sức rồi…”
Câu cuối cùng hầu như đã đượm cả tiếng mếu máo. Lưu Tư Miễu thở dốc vài hơi mạnh, rồi dùng chất giọng đục ngầu mà thấp trầm để nói, “Bây giờ mấy giờ rồi?”
Từ Nhiễm dụi mắt, rút điện thoại ra nhìn thoáng qua, “10 giờ 50 phút.”
“Còn 10 phút nữa.” Lưu Tư Miễu khẽ trông bầu trời màu đen với những đám mây cuồn cuộn như ứa trào, khẽ cắn răng, “10 phút có thể thay đổi được rất nhiều điều, bỏ cuộc sớm, thì không thể được xem là dốc hết sức mình.”
Đúng lúc này, điện thoại của cô phát ra một tiếng chuông báo tin WeChat, bàn tay run rẩy một lúc mới nắm được điện thoại, vừa thoạt trông, là một bộ tài liệu mới mà Lôi Dung gửi đến, sau đó lại gọi điện sang, bảo cô rằng, Phùng Lãng từng đảm nhiệm vị trí thầu nhân công của công trình xây dựng Phong Chi Thự.
“Thế à!” Lưu Tư Miễu nói, “Nếu nói vậy, vụ tự sát của Phùng Lãng đúng là có nội tình khác rồi.”
“Tự sát?”
“Đúng vậy, cửa chính bị khóa trái, hầu như là một căn phòng kín… Buổi tối hôm nay điều tra ba căn hung trạch, vụ án này khó phá hơn vụ án trước, chẳng ngờ vụ cuối cùng lại còn là vụ án trong phòng kín…” Một cảm giác gian nan đến mức cực hạn từ thể xác đến tinh thần, khiến Lưu Tư Miễu như thể đang bị đặt trong một vở kịch phi lý vậy, bất giác nở một nụ cười cay đắng khe khẽ.
Cũng chính là do nỗi gian nan khó lòng tưởng tượng nổi này, trái lại còn khiến người đang sốt cao là cô phất dậy ý chí chiến đấu sục sôi, “Chị yên tâm, dù thành công hay thất bại, em cũng sẽ theo đến cùng!”
Lôi Dung “ừ” một tiếng, Lưu Tư Miễu biết rằng, Lôi Dung cũng hệt như mình, tuyệt đối không cúi đầu trước bất kỳ khó khăn nào, đây là sự kiên cường bất phục và bất khuất mà một người phụ nữ kiên trì công tác nhiều năm, bền bỉ miệt mài trên tuyến đầu của công tác điều tra hình sự tất yếu sẽ có.
Không biết có phải do sốt cao quá đâm ra ngơ ngẩn, mà cô đột nhiên bật ra một câu, “Phải rồi, chị gửi khái quát tình tiết vụ án cho Hồ Diện Vân chưa?”
Lôi Dung bảo là đã gửi rồi, còn nói thêm cả về cụm từ “rồng nghìn dặm đến” mà Trần Nhất Tân đã nhắc đến trong lúc gọi điện cho Tu Thúc, đồng thời bảo với cô rằng mình sắp lên thư phòng của Triệu Hồng Pha trên lầu ba để điều tra, sau đó họ bảo ban nhau phải bảo trọng, rồi ngắt máy.
“Rồng nghìn dặm đến?” Lưu Tư Miễu bất giác lẩm bẩm. Từ Nhiễm nhướng lông mày lên, “Cô nói gì thế?” “Lúc nãy Trần Nhất Tân có gọi điện thoại cho Tu Thúc, đã nhắc đến cụm từ rồng nghìn dặm đến, có nghĩa là gì thế?”
Từ Nhiễm khẽ suy nghĩ rồi nói, “Cụm từ này chỉ mới nói một nửa thôi, đầy đủ có lẽ là tám chữ ‘Rồng nghìn dặm đến, chí thử kết huyệt’, hiểu theo nghĩa đen tức là một con rồng cưỡi mây đạp mù, đánh cả một vòng lớn, trông như cứ đi rồi ngừng, đi rồi ngừng, thực ra đều là chiêu tung hỏa mù hoặc giương đông kích tây, mãi đến khi đến được một nơi chốn nào đó, đấy mới là đích đến thực sự của nó.”
Trái tim của Lưu Tư Miễu run lên, trước mắt cô bỗng hiện ra một quyển sách nhỏ có bìa ngoài màu xanh lam, bên trên vẽ một bến cảng và ngọn hải đăng… Đó là cuốn ‘Bước đến thời khắc định mệnh’ [5] của Agatha Christie, lúc nhỏ, cô từng đọc qua quyển sách ấy, đến nay đã không còn ấn tượng gì, duy chỉ có kí ức rất sâu sắc về tựa đề cùng bìa sách, cô có dự cảm là mình sắp sửa bước vào thời khắc định mệnh, nhưng đích đến được định sẵn là hiểm nguy khôn lường, mà cho đến giờ, cô vẫn chưa biết gì về mục đích chung cuộc sau những chuyện mà Tu Thúc gây ra trong tối nay, điều duy nhất cô tin chắc không nghỉ ngơ gì - đây sẽ là năm phút cuối cùng vô cùng kinh dị…
Không còn lựa chọn nào khác, với mình, với Lôi Dung, với Đường Tiểu Đường đều như nhau cả.
Khi không còn lựa chọn nào khác, thi lựa chọn duy nhất chính là không lựa chọn nữa.
Cô kéo lê thân xác nặng trịch như thể bị trút chì, đi đến góc tường, thụp người xuống, tay trái ấn lên trên chân trái, tay phải khép chặt ngón tay, lòng bàn tay hướng xuống cách nền nhà khoảng 5 cen-ti-mét, rồi bắt đầu đi từng bước. Đi lần theo đường thẳng đến đầu bên kia bức tưởng quay 180 độ theo hướng ngược lại, di chuyển ngang theo khoảng cách của một người về phía vị trí ban đầu phía bên mé thân thể, sau đó lần theo đường thẳng song song với lần đi đầu tiên để tiếp tục tiến về chân tường phía đối diện, từ đầu đến cuối ánh mắt cô vẫn tập trung vào nền nhà ở phía trước như thế một con chó săn tìm kiếm tung tích của con mồi trong khu rừng rậm rạp.
Lưu Tư Miễu đang tiến hành điều tra hiện trường phạm tội. Nếu đã không có bất kỳ phát hiện nào xung quanh địa điểm rơi xuống thế thì dứt khoát phải mở rộng phạm vi điều tra ra toàn bộ phòng ngủ, nếu thật sự Phùng Lãng chết do bị giết hại, hoặc căn hộ này thật sự có “yếm thắng” tác quái, thế thì quá trình điều tra của hai vụ hung trạch trước đã chứng tỏ rằng, dẫu ở trong một hiện trường phạm tội đã qua vệ sinh, có lẽ mình cũng sẽ có thể tìm thấy một số vết tích là tỉ nhỏ nhặt nhất.
Sau đó, cô liền trông thấy thứ bột màu trắng ấy….