← Quay lại trang sách

⚝ 3 ⚝

Bột rất ít, rất nhỏ, phân tán rời rạc ở vị trí gần sát tường, Do mặt sàn của căn phòng đã bị lau chùi qua một cách rõ rành rành, những chỗ khác đều vô cùng sạch sẽ, do vậy không khó để suy luận ra rằng, mớ bột này có lẽ bị rải xuống vào nửa sau quá trình vệ sinh căn hộ, Lưu Tư Miễu đã phát hiện ra nguồn gốc của chúng rất dễ dàng - một miệng lỗ tròn ẩn náu phía dưới bức tường sau cửa. Miệng lỗ tròn ấy có đường kính khoảng 3-4 cen-ti-met, thông sang gian phòng khách bên cạnh, miệng lỗ bị nhét kín bởi một nắm giấy trắng lớn, Lưu Tư Miễu mở chiếc cặp điều tra hiện trường phạm tội ra, dùng nhíp gắp nắm giấy ấy, chậm rãi mở ra, có thể nhận thấy từ mấy đường nếp gấp mới và cũ khác biệt rõ ràng, nắm giấy này vừa mới bị rút ra, rồi bị nhét trở lại vào miệng lỗ thêm lần nữa, mà mớ bột màu trắng ấy chính là vôi tường bên trong miệng lỗ bị kéo ra theo nắm giấy.

“Sao lại có một cái lỗ mở ra ở đây?” Từ Nhiễm tiến lên phía trước hỏi.

Lưu Tư Miễu cũng có chút băn khoăn, suy nghĩ một thoáng bước ra khỏi phòng, đi sang gian phòng khách bên cạnh, tìm đến mặt bên kia của miệng lỗ tròn, thụp người xuống xem xét, kinh ngạc phát hiện ra rằng xung quanh miệng lỗ tròn ở phía còn lại có dấu vết dán bằng băng keo trong suốt, hơn nữa đã dán một vòng xung quanh miệng lỗ, khá chặt kín. Ngoài ra, trên mặt sàn ốp gạch men có một vết xước nhạt đến mức không thể nhạt hơn, cô khẽ nhìn bốn chiếc chân tủ rượu bằng gỗ sồi, không khó để nhận thấy, vết xước được tạo ra do có người đã dịch chuyển tủ rượu, mà vị trí ban đầu của nó vừa vặn để che đi miệng lỗ tròn.

Trong ngôi nhà của chính mình, dùng tủ rượu để che đi miệng lỗ tròn trên tường, chỉ có một khả năng, chính là vì mỹ quan, nói cách khác, miệng lỗ này từng là một “vật phẩm tất yếu”, vậy rốt cuộc dụng ý của nó là gì? Cô khẽ sờ lên mặt sàn dưới tủ rượu, có một lớp bụi nổi bên trên, xem ra không phải là do các công nhân vệ sinh dịch chuyển, mà nó đã bị khiêng dời được một khoảng thời gian rồi. Cô đứng dậy, lui vài bước, nhận thấy rằng sau khi tủ rượu bị dời đi, thì cảm giác hài hòa của mặt tường đã bị phá vỡ, bất kỳ ai sống ở nơi này trong thời gian dài cũng sẽ rất khó lòng chịu đựng cảm giác bất hài hòa về mặt thị giác này, cũng có nghĩa, kẻ đã dịch chuyển tủ rượu này, rất có khả năng chính là hung thủ đã giết chết Phùng Lãng. Lại xuất hiện câu hỏi nữa, vì sao hắn lại phải dịch tủ rượu để lộ ra miệng lỗ tròn này chứ? “Trong công tác điều tra hiện trường phạm tội, đối với vấn đề của không gian chỗ này, thường sẽ tìm được câu trả lời ở không gian chỗ kia, nơi tồn tại mối liên hệ logic với chỗ này.”

Đột nhiên Lưu Tư Miễu nhớ ra một câu trong giáo trình Trình tự điều tra hiện trường phạm tội mà mình đã soạn cho Trường đại học Sĩ quan cảnh sát Trung Quốc. Có lẽ giờ đây điều mà cô đang đối mặt chính là một vấn đề như thế, vậy thì, lẽ nào câu trả lời vẫn đang nằm trong căn phòng ngủ có một miệng lỗ nối thông với phòng khách ư?

Cô trở vào phòng ngủ, không mảy may đoái hoài đến Từ Nhiễm đang đứng cạnh cửa nhìn mình, ánh mắt quét qua căn phòng không bỏ sót tấc nào…

Cuối cùng, cô trông thấy thứ đang được đặt trên mảnh ván gỗ bên cạnh tivi treo tường, vật thể ấy như thể phần đầu của người lính Stormtrooper trong Chiến tranh giữa các vì sao, điều khác biệt là trên đỉnh đầu có thêm hai sợi ăng ten màu xám bạc dựng đứng.

Lưu Tư Miễu đi sang đấy, cầm lên nhìn, thì ra đó là một bộ router không dây, trông có vẻ mới. Sau khi Phùng Lãng chết, nguồn điện trong nhà chưa bị cắt, vì vậy bộ router không dây này vẫn đang dùng ánh đèn xanh chớp nháy để biểu thị việc kết nối mạng.

Lưu Tư Miễu bừng tỉnh, chạy ra phòng khách, xem xét dọc theo miệng lỗ tròn lên phía trên, cứ cách khoảng một mét thì lại phát hiện ra một dấu vết từng bị dán bởi băng keo trong suốt, dấu vết kiểu ấy vươn dài cho đến phía dưới đường cạnh thạch cao của trần nhà…

Lưu Tư Miễu khiêng một chiếc ghế, dợm trèo lên, Từ Nhiễm vội vã chạy sang “Cô đang sốt mà còn đòi trèo cao, không sợ ngã à?”

“Thế thì cô lên trên ấy xem xem, có phải lần dọc theo bên dưới đường cạnh thạch cao, cứ cách một đoạn lại có một cái lỗ đinh hay không?” Lưu Tư Miễu cũng cảm thấy dưới chân mình nhẹ tênh như thể giẫm lên bông gòn vậy.

Từ Nhiễm trèo lên ghế nhìn một thoáng rồi nói, “Không sai, có lỗ đinh, cứ cách không xa lại có một lỗ, kéo dài mãi sang phía cửa chính, đây là gì thế?”

“Cáp mạng.” Khóe miệng khô nẻ vì sốt của Lưu Tư Miễu hé lên một tia mỉm cười, “Ông Phùng Lãng này ban đầu dùng mạng có dây, cái miệng lỗ tròn nối thông từ phòng ngủ chính ra phòng khách, chính là “đường dẫn” để kéo cáp mạng ra phòng khách, sau đó lại dùng băng keo trong suốt dán lên chỗ phía dưới đường cạnh thạch cao, rồi lại dùng đinh làm thành từng đoạn “giá gác”, mắc cáp mạng lên đấy rồi kéo dài ra bên ngoài, do có tủ rượu che chắn, nên có thể nói đây là phương án sử dụng cáp mạng ngắn nhất, phá hoại nhỏ nhất đến mỹ quan tổng thể trong nhà. Còn bộ router không dây ấy thì mới được lắp đặt không lâu, vì vậy Phùng Lãng đã gỡ cáp mạng ban đầu ra, dùng nắm giấy để bít miệng lỗ tròn ấy lại.”

“Thế à!” Từ Nhiễm nói, “Thế nhưng… điều này liên quan gì đến cái chết của Phùng Lãng nhỉ?”

Đúng thế, điều này thì có liên quan gì đến cái chết của Phùng Lãng? Bây giờ Lưu Tư Miễu mới nhận ra, mình lao lực như thế, hóa ra chẳng có ý nghĩa gì, trí óc vốn đã nóng hầm hập và căng thẳng, lập tức ánh mắt mờ mịt, cô vịn tường để vào nhà vệ sinh, mở khóa vòi nước, rửa mặt vài hớp, rồi lại hứng dòng nước mát lạnh trong lành hớp mấy ngụm, cổ họng như thiêu đốt trở nên dễ chịu hơn một chút. Cô ngẩng đầu, nhìn vào mình trong gương, người có gò má ửng lên đo đỏ, chẳng có chút thần sắc nào trong mắt, cuối cùng hiểu ra: Không thể gánh tiếp một cách đơn độc được nữa.

Cô bước ra khỏi nhà vệ sinh, đến phòng ngủ chính, lấy điện thoại ra, lại trở nên do dự, thật sự phải gọi cho cái tên ấy sao?

Đáng ghét!

Đúng lúc cô đang nhìn màn hình điện thoại, căm phẫn nghĩ đến gương mặt búng ra sữa, mái đầu tròn, đôi mắt nhỏ, chiếc mũi khoằm, cái miệng to ấy, kẻ có lẽ đang ngồi dương dương tự đắc chờ cô gọi đến để cầu viện, thì đột nhiên điện thoại vang lên.

Hầy, lại là cái tên ấy chủ động gọi đến trước.

Cơn giận của Lưu Tư Miễu nguội bớt mấy phần, sau khi bắt máy thì cô nói một cách lạnh lùng, “Cậu lại khám phá ra điều gì nữa?”

Không ngờ Hô Diên Vân lại nhạy cảm thế, “Tư Miễu, sao hơi thở cậu có vẻ nặng nhọc thể? Bị bệnh hay bị thương rồi?”

“Tôi không sao.” Lưu Tư Miễu nghe âm thanh nền đằng sau cuộc gọi hơi ồn ã, “Cậu đang ở đâu đấy, sao nghe qua điện thoại lộn xộn thế?”

“Tớ đang ở trên tàu cao tốc, sắp đến tỉnh lỵ ngay đây!” Hô Diên Vân nói.

Nhiều năm sau, Lưu Tư Miễu vẫn nhớ rất rõ ràng sự rung động trong lòng vào khoảnh khắc này, dường như cô đã nhận ra điều gì đó, nhưng lại cảm thấy hoang đường tột độ không tin nổi, cô nghĩ chắc chắn Hô Diên Vân điên rồi, không, dù cậu ta có điên thật thì cũng không điên đến độ có suy nghĩ như thế, chắc chắn là do cô sốt đến mức mờ mịt cả đi nên mới có cảm giác kỳ lạ đó, vì vậy giọng điệu cô vẫn không mảy may thay đổi, “Cậu đến đây làm gì?” Hô Diên Vân sững lại một chút rồi nói, “Tớ… tớ đến xem có thể giúp được cậu và Lôi Dung hay không.”

“Được thôi!” Lưu Tư Miễu định bỏ qua cho cậu ta lần này, “Có lẽ Lôi Dung đã gửi khái quát tình tiết vụ án và các hình ảnh liên quan của căn hung trạch thứ ba mà tôi đang điều tra cho cậu rồi nhỉ, giờ sắp đến thời hạn cuối cùng mà Tu Thúc đặt ra rồi, nói thật thì tôi có chút… nói chung thời gian ít ỏi quá, lại còn là căn phòng kín…”

“Căn phòng kín ấy dễ phá giải lắm!” Hô Diên Vân ung dung nói, “Tớ chỉ không hiểu là làm thế nào nạn nhân đến bên cửa sổ và mở nó ra thôi.”

Thể loại như tên này chẳng khác nào kẻ địch chung của nhân loại! Mỗi lần nghe thấy phát ngôn xem thế giới như đậu Hà Lan của Hô Diên Vân, là Lưu Tư Miễu tức sôi cả người, “Được thôi, cho cậu một phút, nói tôi hay hung thủ làm cách nào đẩy Phùng Lãng ra khỏi cửa sổ mà không cần vào nhà.”

Hô Diên Vân nói, “Tớ đã xem qua sơ đồ nhà, từ cửa sổ phía nam đến bức tường phía bắc của phòng ngủ chính, tầm khoảng trên dưới 4 mét đúng không?”

Lưu Tư Miễu “ừ” một tiếng.

“Mà giữa phòng ngủ chính với phòng ngủ phụ, có một đường hành lang rộng khoảng 1 mét.” Hộ Diên Vân nói, “Bây giờ cậu ra chỗ hành lang, đứng dưới ô cửa sổ nhỏ trổ trên bức tường phía bắc trong phòng ngủ chính, sau đó nhìn sang bức tường đối diện của đường hành lang, cậu có trông thấy có một đường xước trên ấy không? Vết xước khoảng 5 cen-ti-met hoặc có thể dày hơn, không liền mạch, như thể một chuỗi những dấu ngoặc đơn bị lộn ngược, kéo dài suốt từ dưới chân tường lên đến vị trí ngang bằng với của sổ hoặc cao hơn chút nữa?”

Lưu Tư Miễu nhìn một cái, hết sức kinh ngạc, “Cậu… làm sao cậu biết có vết trầy trên bức tường này?”

“Tất cả mọi sự ‘quái dị’ đều là phô trương thanh thế.” Hô Diên Vân nói, “Có phải Phùng Lãng tự nhảy xuống hay không? Nếu không, thì có người đã đẩy hoặc kéo ông ấy xuống. Nếu là kéo xuống, trên người nạn nhân chắc chắn phải có vết lôi hoặc siết bằng dây thừng hoặc dây mảnh, hơn nữa hung thủ phải đứng ở vị trí nào đó ngoài cửa sổ, nếu cả hai yếu tố này đều không ổn, vậy thì nạn nhân đã bị đẩy xuống dưới. Lúc ấy, cửa phòng ngủ chính bị khóa trái, hơn nữa không có ai khác, vì vậy hung thủ đã thực hiện hành vi phạm tội từ bên ngoài phòng ngủ, hơn nữa phải mượn nhờ một đường nối thông nào đấy. Đường nối thông giữa phòng ngủ chính với bên ngoài phòng, ngoại trừ cửa thì chỉ có hai cách, một là ô cửa sổ phía nam, hai là ô cửa sổ nhỏ trên bức tường phía bắc, hai cánh cửa này vừa vặn có thể tạo nên một đường thẳng, mà tất cả những vụ phạm tội từ xa, suy cho cùng, đều có tiền đề là phải làm thông ra một đường thẳng, nếu đã có một đường thẳng như thế rồi, tiếp sau đó sẽ rất dễ dàng. Ví dụ như, hung thủ đã dùng cần câu, phần lớn các cần câu đều có thể co dãn được, một cần câu kéo dài được 4 mét, độ dày mỏng của thân cần câu xấp xỉ nhau, thì được xem là một cây cần câu hoàn chỉnh, chỉ cần Phùng Lãng đứng trước cửa sổ, mở nó ra, do chân cửa sổ thấp hơn đầu gối, lúc này dùng cần câu thọc một phát thật mạnh sau lưng ông ấy, thì tất yếu nạn nhân sẽ ngã xuống.”

Lưu Tư Miễu nghe mà trố mắt ngẩn ngơ, “Vết xước trên tường ấy…”

“Hiện nay đang thịnh hành loại cần câu có chất liệu sợi thủy tinh, chắc chắn kiên cố, hơn nữa có thể co dãn, nhưng nếu dùng để ‘đẩy người, thì tồn tại một vấn đề rất lớn, bởi vì phần lớn cần câu đều gần giống như gậy baton, tiện cho việc thu về, chỉ cần mũi gậy gặp phải vật cứng là có thể thu về, vì vậy, khi mũi gậy đâm phải cột sống của Phùng Lãng, rất có khả năng sẽ thu về, điều này không phải giỡn chơi. Vì vậy, hung thủ nhất định phải sử dụng loại cần câu mà trên mỗi khúc kéo rút đều mang miệng ren bu-lông, loại cần câu này cứ kéo ra một khúc, chỉ cần vặn ngược là có thể khóa lại, không rút về được nữa. Vấn đề là, hành vi này không thể nào thực hiện trong phòng khách được, vì mặc dù phòng khách có không gian lớn, nhưng nếu bung cây cần câu chỉ dẻo mà chẳng mềm dài ra 4 mét, đối mặt với đường hành lang chỉ rộng 1 mét và ô cửa sổ nhỏ hẹp trên bức tường phía bắc, do nguyên nhân về góc độ, căn bản không thể đâm nổi vào phòng ngủ chính được, vì vậy chỉ có thể đứng trên chiếc ghế bên dưới bức tường phía bắc, bắt đầu từ ngọn cần, bung một khúc ra, khóa lại, thọc khúc ấy vào trong phòng ngủ chính, rồi lại bung một khúc nữa ra, khóa lại, rồi thọc tiếp, mãi cho tới khi kéo dài đến độ dài có thể thọc Phùng Lãng rơi khỏi lầu… Mặc dù vậy, trong quá trình bung mở ra, sẽ xảy ra tình trạng không thể tránh khỏi cùng với lúc kéo cần ra phía trước, đó là động tác kéo đuôi cần về phía sau, như vậy đuôi cần sẽ thọc vào bức tường đối diện, tạo ra vết xước.”

Lưu Tư Miễu bỗng vỡ lẽ.

“Nhưng mà…” Hộ Diên Vân trầm ngâm giây lát rồi nói, “Thủ pháp phạm tội này tồn tại một vấn đề, đó là làm thế nào khiến Phùng Lãng mở cửa sổ ra. Tớ đoán, trạng thái tinh thần của Phùng Lãng trước khi chết không được bình thường, chắc chắn rằng ngày nào ông ấy cũng sống trong sợ hãi, đồng thời ý thức được rằng mối nguy hiểm đang gần kề, bằng không một mình ngủ trong nhà sẽ không khóa cửa phòng lại, nếu khóa lại rồi, thì nhất định ông ấy cũng đã khóa cửa chính. Hung thủ đã phá mở cửa chính một cách dễ dàng nhưng lại không mở được cửa phòng ngủ ra, mục đích chính là mong muốn tạo ra ấn tượng giả rằng Phùng Lãng đã tự tử.

Thế thì, làm thế nào hắn có thể khiến Phùng Lãng vốn không muốn chết lại tự động đến bên cạnh cửa sổ nhỉ?”

Đột nhiên Lưu Tư Miễu nhớ đến miệng lỗ tròn nối thông giữa phòng ngủ chính và phòng khách, “Cậu không biết thôi, đường nối thông giữa phòng ngủ chính với bên ngoài phòng, ngoại trừ cánh cửa phòng, không chỉ có ô cửa sổ phía nam và ô cửa sổ nhỏ trên bức tường phía bắc thôi đâu. Dưới chân tường phía đông phòng ngủ chính, còn trổ thêm một miệng lỗ tròn có đường kính tầm 3-4 cen-ti-met, nối thông với phòng khách, được dùng để kéo cáp mạng đấy.”

Ban đầu Hô Diên Vân ngạc nhiên sửng sốt, vì suy luận của anh được xây dựng trên cơ sở là trừ cánh cửa phòng ra, chỉ có hai đường nối thông giữa phòng ngủ chính với bên ngoài phòng thôi, bây giờ tự dưng lòi ra thêm một đường nối thứ ba… Thế nhưng anh khẽ suy nghĩ một thoáng là đã hiểu ra, đường nối thông thứ ba này không cấu thành nên bất kỳ ảnh hưởng nào đối với suy luận của anh, ngược lại còn khiến anh còn lờ mờ cảm thấy rằng lời giải ẩn đằng sau chuyện Phùng Lãng tự động đến bên cửa sổ đã nổi lên khỏi bề mặt.

Một tràng ồn ã trong điện thoại, một lần nữa tín hiệu bị cắt ngang…

Lưu Tư Miễu hiểu rằng, Hô Diên Vân đã giúp mình rất nhiều rồi, mối bí ẩn tiếp sau đây đành để cô tự phá giải thôi.

Dưới sự dìu đỡ của Từ Nhiễm, cô run lấy bầy bước lên chiếc ghế trong hành lang, nhìn vào phòng ngủ chính qua ô cửa sổ Si Vẫn, tưởng tượng mình là hung thủ, lạnh lùng nhìn Phùng Lãng ngồi dậy từ trên giường, thất thểu đến bên cửa sổ, mở nó ra, sau đó, cô dùng cây cần câu đã mở bung, thò vào trong phòng quá nửa, nhắm chuẩn lưng sau của Phùng Lãng, thọc mạnh, ngay tức khắc ông ấy ngã ra ngoài cửa sổ như thể con chim bị trúng đạn…..

Chắc là ông ấy nghe thấy có ai ngoài cửa số gọi mình? không có khả năng đầu nhỉ, đây là tăng 15 cơ mà, và lại lúc ấy có rất nhiều người dưới lầu, nếu thật sự có ai gọi, về sau trong lúc cảnh sát điều tra ắt sẽ có người phản ánh lại chứ chẳng phải im hơi như thế

Hoặc trong lúc ngủ say ông đã gặp một cơn ác mộng lúc tỉnh lại đột ngột, nhận ra tình trạng cực kỳ đáng sợ trong phòng làm ông sợ đến mức định tung của bỏ chạy… Không đúng nếu thế, thì vì sao ông không mở cửa ra mà lại mở cửa số chứ? Chẳng lẽ là vì “con ma” bay từ hướng cửa phòng về phía ông?

Đầu óc vốn đang trong cơn sốt, do suy nghĩ kịch liệt mà sôi thành nồi cháo bông. Từ Nhiễm đứng bên dưới thấy sắc mặt cô xấu vô cùng không nén nổi nói, “Tư Miễu, cổ xuống đây trước đã… Vịn vào tưởng, chậm một chút, tôi ở ngay đây để đón cô.”

Lưu Tư Miễu khẽ cắn răng, nghĩ rằng thôi thì cử xuống trước vẫn hơn, bằng không sẩy chân ngã thì còn phiền phức hơn, cô dùng tay vịn lấy khung viền bằng chất liệu gỗ của ô cửa sổ Si Vẫn, đang định bước xuống dưới, một cảm giác dinh dính trên đầu ngón tay khiến cô sững lại…

Cô lại đứng thẳng người trên ghế, dùng ngón tay chả xát chậm rãi quanh khung viền gỗ, cảm giác dinh dính ấy còn đi vòng quanh khung viền hết một vòng nữa.

Cảm giác này, quen thuộc lắm, mới chỉ trải nghiệm gần đây thôi…. Đó là gì nhỉ?

Cô lại hưởng ảnh mắt sang phòng ngủ chính, chậm rãi nhìn một lượt: giường, tủ áo, ngọn đèn để sàn hoài cổ bằng đồng, mảnh rèm rách nát, chiếc tivi treo tường, tấm giá đỡ cùng với bộ router không dây…

Không, không phải những thứ này, không phải, là một góc chết nào đó tồn tại nơi thị giác, không thể nhìn thấy bằng mắt thường, giống như những vật thể dinh dính này vậy….

Từ Nhiễm nhìn vào gương mặt mây mù giăng kín của Lưu Tư Miễu, trong lòng cũng thở không thành hơi như thể bị tảng đá đè lên, vì vậy, khi trông thấy khoảnh khắc mà đôi mắt Lưu Tư Miễu đột ngột sáng bừng lên, cô ta bất giác hân hoan đến nỗi kêu “a” một tiếng! Lưu Tư Miễu nhảy khỏi ghế, nhìn cô ta với vẻ kỳ lạ, rồi vội vã chạy ra phòng khách, một lần nữa quỳ thụp xuống trước miệng lỗ tròn bên cạnh tủ rượu.

Đúng rồi! Chính là chỗ này!

Chính là xung quanh miệng lỗ tròn này, có dấu vết bị dán dính qua bằng băng keo trong, hơn nữa còn dán một vòng quanh miệng lỗ tròn, khá chặt kín - y hệt dấu vết trên khung viền bằng gỗ trên ô cửa sổ Si Vẫn!

Lẽ ra bên trong miệng lỗ tròn này bị nhét một nắm giấy, nhưng do nguyên nhân nào đó, trước khi mưu sát Phùng Lãng, hung thủ đã dùng băng keo niêm phong lại; ô cửa sổ Si Vẫn là nơi thò cần câu vào, để đề phòng bất trắc, hung thủ đã dán kín bằng băng keo trong, ước chừng chỉ đục một lỗ tròn ở chỗ thò cần câu vào mà thôi.

Nếu mình đoán không sai thì…

Lưu Tư Miễu đi đến gian bếp nằm cạnh mé đầu bên kia của phòng khách, mở chạn bếp bên dưới bếp lò ra, dùng đèn điện thoại rọi sáng lên, quả nhiên, phía dưới chỗ tiếp nối giữa đường ống khí gas tự nhiên và bếp lò, phát hiện một số mảnh gỉ sắt màu đỏ gạch bị quẹt rơi trong lúc vặn mở mối nối ra.

Lưu Tư Miễu nhè nhẹ quỳ xuống sàn.

Như thể vận động viên chạy đường dài cuối cùng đã lao khỏi vạch đích, bên cạnh cơn mỏi mệt khôn kham, một thứ tình cảm như đã thoát khỏi gánh nặng, khiến bờ vai cô khẽ run rẩy.

Từ Nhiễm đứng sau lưng cô từ lúc nào, “Tư Miễu… cô vẫn ổn chứ?”

“Ba căn hung trạch, ba vụ án…” Lưu Tư Miễu chậm rãi ngẩng đầu lên, không quay người lại, giọng nói hơi ướt át, “Cuối cùng cũng đã phá giải xong.”

“Phá xong rồi ư?” Từ Nhiễm vô cùng kinh ngạc, “Vụ án trong căn hộ này?”

“Phá được rồi.” Lưu Tư Miễu nói, “Thừa lúc Phùng Lãng ngủ say, hung thủ đã tháo mối nối giữa đường ống khí gas tự nhiên với bếp lò, lắp ống nhựa đã chuẩn bị sẵn, kéo dài ống nhựa đến tận miệng lỗ tròn chỗ phòng khách để nối thông đường cáp mạng với phòng ngủ chính, dán chắc chắn lại bằng băng keo, rồi mở đường ống khí gas tự nhiên ra. Tiếp đó, hung thủ lại dùng băng keo trong để phong kín cửa sổ Si Vẫn lại, chỉ chừa lại một miệng lỗ tròn, như thế có thể ngăn ngừa chuyện bị ngạt khí gas, rồi lại chọc cây cần câu dạng thu rút về đã chuẩn bị sẵn vào đó, kéo dài nó đến khoảng tầm 4 mét, chống lên trên mái trần của phòng ngủ chính, sau đó thì chỉ việc tạo ra vài tiếng động làm Phùng Lãng tỉnh dậy. Bản thân Phùng Lãng tâm thần không ổn định, nghe mùi gas chắc chắn sẽ bị hoảng loạn, bản thân khí gas tự nhiên không màu, không mùi vị, nhưng lại có độc, nên vì lý do an toàn thì công ty sản xuất sẽ cố tình thêm chất mùi hôi vào trong đấy, làm cho nó có mùi gas, để nhắc nhở về việc rò rỉ, phần lớn phản ứng đầu tiên của mọi người khi ngửi thấy mùi khí gas đều là mở cửa sổ ra, rồi mới tìm kiếm nguồn rò rỉ, Phùng Lãng cũng không phải ngoại lệ, vừa mở cửa sổ ra, thì đã bị cần câu thúc sau lưng, ngã xuống dưới…”

“Nhưng mà…” Từ Nhiễm nói, “Cũng phải có người mở cửa ra để tìm nguồn rò rỉ chứ nhỉ? Cửa phòng không có cách nào khóa lại từ bên ngoài, chỉ có thể mở ra từ bên trong, chẳng lẽ hung thủ không suy tính đến khả năng có thể Phùng Lãng không mở cửa sổ mà trực tiếp mở cửa phòng luôn? Nếu vậy thì bộ kế hoạch mưu sát chẳng phải thất bại hoàn toàn hay sao?”

“Điều này tôi cũng từng nghĩ đến, nhưng vẫn chưa nghiền ngẫm ra được hung thủ đã dùng phương pháp gì để ngăn chặn Phùng Lãng mở cửa phòng trước…” Lưu Tư Miễu khẽ dừng lại, rồi nói tiếp, “Sau khi Phùng Lãng rơi khỏi tòa nhà, hung thủ nhanh chóng thu cần câu về, xé những miếng băng keo ở hai chỗ đó, nhét nắm giấy vào trong miệng lỗ tròn, nối lại đường ống khí gas tự nhiên về chỗ cũ, tất cả mọi việc này không cần đến hai phút đã có thể hoàn thành, sau đó hung thủ ra khỏi cửa, dùng chìa khóa vạn năng khóa cửa chính lại là xong. Vì hai mươi phút sau, cảnh sát mới đến được hiện trường, cửa sổ mở toang có tác dụng thông gió, khí gas tự nhiên vốn đã chẳng xả ra bao nhiêu, đã không còn ngửi thấy mùi, hơn nữa, Phùng Lãng hít vào không nhiều khí gas tự nhiên, chẳng phải vì nó mà chết, vì vậy trong lúc khám nghiệm tử thi dù có dùng phương pháp phân tích quang phổ hoặc ảnh tượng khí, cũng sẽ không điều tra ra được lượng nồng độ carboxyhemoglobin quá ngưỡng trong máu.”

“Thì ra là như vậy…” Từ Nhiễm thở dài thườn thượt, “Có biết ai là hung thủ không?”

Lưu Tư Miễu đứng dậy nói, “Điều này tạm thời chưa biết, nhưng từ thỏa thuận mà chúng ta đạt được với Tu Thúc, chỉ cần làm rõ phương pháp nạn nhân bị giết hại, thì được xem là đạt yêu cầu…” Cô lấy điện thoại chuẩn bị gọi cho Lôi Dung, vừa trông thấy thời gian hiển thị trên màn hình, giật mình sửng sốt, “Quái lạ, đã quá thời gian quy định mất rồi, sao Lôi Dung còn chưa liên hệ với mình nhỉ?” Cô im lặng suy nghĩ một thoáng, nghĩ đến việc hiện giờ e là Lôi Dung đang lẻn vào thư phòng của Triệu Hồng Pha để điều tra, lúc này nếu gọi sang đấy, tuy với sự lão luyện điềm đạm của Lôi Dung, mười phần thì hết tám chín chị ấy đã chỉnh điện thoại sang chế độ rung hoặc im lặng rồi, nhưng ngộ nhỡ vì căng thẳng, mà quên thay đổi chế độ chuông, làm phát tiếng chuông lớn, thì sẽ mang lại nguy hiểm cho Lôi Dung. Nghĩ thế, cô lại nhét điện thoại vào túi áo, dẫu sao thì nếu Tu Thúc hối Lôi Dung, hoặc Lôi Dung điều tra xong xuôi, tranh thủ được thời gian, chị ấy cũng sẽ gọi đến thôi.

Nhưng trong chớp mắt, cô lại nghĩ, mình thật sự sốt cao đến mức hồ đồ rồi, ban nãy lúc phát hiện tấm rèm rách rưới ấy vẫn chưa được tháo ra, mình chẳng phải đã suy đoán rằng Đường Tiểu Đường đã khám phá ra điều gì, khiến Tu Thúc chấm dứt việc vệ sinh đối với căn hộ này trước thời hạn hay sao? Lại còn nắm giấy trong miệng lỗ tròn dùng để nối cáp mạng ấy, hiển nhiên đã bị ai đó lấy ra trong nửa sau quá trình dọn vệ sinh, bằng không thì sẽ không có những mớ vôi tường màu trắng rơi vãi trên sàn phòng ngủ đã được lau dọn, rất có khả năng đó cũng là hành động của Đường Tiểu Đường… Nếu là như thế, chẳng lẽ Đường Tiểu Đường cũng đã nghi ngờ cái chết của Phùng Lãng không phải do tử mà là bị người khác giết hại, thậm chí đã phát giác ra danh tính của hung thủ, còn hung thủ với thủ đoạn độc ác thì liền nắm thời cơ hành động ngay…

Một lớp mồ hôi rịn trên trán Lưu Tư Miễu, cô lại lấy điện thoại ra, nắm chặt trong tay, do dự xem có nên gọi cho Lôi Dung hay không, rất nhanh, giữa lòng bàn tay và lớp vỏ điện thoại trở nên ướt đẫm.

Không.

Chờ đã.

Càng là thời khắc nguy cấp, thì càng phải bình tĩnh, điềm đạm.

Đột nhiên, cô ngộ ra điều gì đó, đi ra khỏi bếp, đi qua đi lại trong căn hộ, không ngừng tìm kiếm thứ gì đó.

“Cô đang tìm gì đấy?” Từ Nhiễm không kiềm được, hỏi.

Lưu Tư Miễu nhìn cô rồi nói, “Từ Nhiễm, cô nói xem, Tu Thúc có thể đoán được kết quả điều tra của chúng ta trong căn hung trạch thứ ba hay không?”

Từ Nhiễm chưa hiểu lời này của cô là có ý gì.

“Cũng có nghĩa, Tu Thúc dự đoán chúng ta có thể phá giải được sự thật về cái chết Phùng Lãng, hay là không phá giải được?”

Từ Nhiễm khẽ suy nghĩ rồi nói, “Tôi cảm thấy với kết quả điều tra của hai căn hung trạch trước, Tu Thúc sẽ đặt cược vào cửa phá giải được.”

“Tôi cũng cảm thấy thế.” Lưu Tư Miễu nói, “Nếu vậy, sau khi nhận được cuộc gọi đã phá giải được sự thật vụ án từ chúng ta, Tu Thúc sẽ đối mặt với hai lựa chọn, một là lập tức thả Đường Tiểu Đường ra, hai là giết luôn con tin, nhưng bằng trực giác, tôi cảm thấy cả hai cách này khả năng đều không cao, nhìn từ trải nghiệm của cả buổi tối, nếu Tu Thúc muốn giết hại Đường Tiểu Đường, thì có quá nhiều cơ hội, nhưng ông ta không làm thế, mà thời gian Đường Tiểu Đường ở cùng các công nhân vệ sinh khác càng lâu, thì càng thân quen, sẽ càng khó để giết hại Đường Tiểu Đường, vả lại rất hiển nhiên, toàn bộ âm mưu mà Tu Thúc bày bố là nhằm mục đích khác, chính là cái gọi là rồng nghìn dặm đến. Nếu nói rằng ông ta biết sự thật của cái chết Phùng Lãng đã được chúng ta điều tra rõ ràng, thì sẽ tuân thủ lời hứa, lập tức thả Đường Tiểu Đường ra, cũng không có nhiều khả năng, vì nếu làm thế thì sẽ đối mặt với rủi ro là Đường Tiểu Đường vừa khôi phục lại tự do, lập tức chủ động liên hệ với cảnh sát để bắt giữ hắn…”

Từ Nhiễm nghe mà gật đầu lia lịa, “Vậy cô cảm thấy Tu Thúc sẽ làm như thế nào?”