← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 10 Căn hung trạch thứ ba (2)
1

“Cô xông vào hắn, súng trượt khỏi tay hắn, lăn xuống sàn, cô mất kiềm chế, như phát điên, bị thúc đẩy bởi cơn phẫn nộ mãnh liệt mà cô chưa từng trải qua. Cơn phẫn nộ ấy bộc phát xổ ra tung tóe, xé nát cô, kiểu đau khổ này như thể cơn sốt cao hồi tám tuổi, hun đốt da cô, lấy đi sự chân chất, khiến cuộc sống của cô trở nên phức tạp một cách đáng sợ thế này đây!”

(A Maiden’s Grave - Jeffery Deaver)

⚝ ⚝ ⚝

Đường Tiểu Đường lôi một nắm giấy ra khỏi miệng lỗ trên tường, chậm rãi mở ra, một ít vữa trắng bám dính trên đấy, rơi nhẹ xuống mặt sàn vừa lau xong.

Mượn ánh sáng của ngọn đèn ngủ nhỏ, cô xem đi xem lại nắm giấy ấy, không nhìn ra được điều gì, nghiêng đầu suy nghĩ, rồi chạy ra ngoài phòng khách. Phòng khách tối đen như mực, cô tìm Lý Văn Giải mượn chiếc đèn pin, xem xét tỉ mỉ mặt bên kia của miệng lỗ hồi lâu, phát hiện ra có một vòng vật thể nửa trong suốt ở viền, dùng tay chạm vào, thô nhám vô cùng, vẫn còn ít độ dính tàn sót lại… Đây là dấu vết do các mảnh băng keo từng dán lên trên ấy để lại.

Vì sao lại có băng keo dính lên trên ấy nhỉ? Đường Tiểu Đường ngẫm nghĩ. Từ lúc bắt đầu dọn vệ sinh căn hung trạch thứ ba này, cô có một cảm giác kỳ lạ: Phùng Lãng, người đã nhảy lầu chết, rất có khả năng không phải do tự tử. Cảm giác này dường như chẳng dựa trên bằng chứng gì cả, nhưng nếu nghĩ kỹ, thì chẳng phải không có lửa mà có khói. Ngay từ lúc bắt đầu giảng giải trọng điểm vệ sinh, theo thông lệ thì phải giới thiệu qua tình tiết vụ án, Tu Thúc đã từng nói rằng khoảng thời gian trước khi tự sát, trạng thái tâm thần của Phùng Lãng không ổn định lắm, thường xuyên trông thấy một con ác ma, đứng trước giường, vì vậy sợ hãi vô cùng, trong khoảng thời gian trước khi chết, ngoại trừ đến bệnh viện, thì nạn nhân rất ít khi ra ngoài, về đến nhà là khóa trái cửa phòng và cửa sổ, đây là “tư thế phòng ngự” cực kỳ hiển nhiên… Hơn nữa trong quá trình vệ sinh phòng ngủ chính, Trương Siêu để ý thấy ô cửa sổ nhỏ bằng gỗ trên bức tường phía bắc, hỏi ra thì Tu Thúc giảng giải một mớ, làm Đường Tiểu Đường càng cảm thấy Phùng Lãng là một người cực kỳ mê tín và cực kỳ sợ chết, một con người như vậy, sao có thể đột nhiên nhảy lầu tự tử trong trạng thái chẳng có áp lực rõ ràng nào từ bên ngoài chứ?

Nhưng cửa phòng khóa trái dường như lại chặn đứng mọi khả năng có người đã đi vào phòng để đẩy Phùng Lãng rơi xuống… Nếu thế thì, trong tình huống nào, con người sẽ có khả năng chủ động nhảy lầu một cách “phi tự sát” nhỉ?

Câu trả lời duy nhất, e rằng, chính là tự cứu mình.

Lúc còn ở trung tâm nghiên cứu pháp y, Đường Tiểu Đường trong vai trò trợ lý, đã từng cùng với Lôi Dung khám nghiệm tử thi cho các nạn nhân trong một trận hỏa hoạn lớn, tổng cộng có 11 người tử vong, trong đó 10 người bị chết cháy hoặc chết vì ngạt thở do hít phải các khí độc, người còn lại ngã chết do nhảy từ tầng chín xuống trong hoảng loạn, mà căn phòng của Phùng Lãng thì chẳng hề có dấu vết hỏa hoạn. Còn một khả năng nữa là xảy ra động đất, trong lúc chạy thoát thân người ta sẽ vì hoảng sợ mà nhảy từ trên cao xuống, nhưng hôm Phùng Lãng tử vong, toàn bộ tỉnh lỵ vững yên như núi Thái Sơn.

Nếu đưa vụ án này vào trong tiểu thuyết trinh thám, e là nhiều tác giả sẽ lựa chọn “phòng kín tâm lý” hơn nhỉ, thí dụ như dàn dựng ánh lửa giả tạo trong phòng, hoặc lắp đặt một máy phát động dưới sàn nhà, hễ khởi động máy phát động lên, thì mặt sàn sẽ chấn động như thể xảy ra động đất, dĩ nhiên vẫn còn cách làm tân cổ điển hơn nữa, chế một máy chiếu ảnh và một dàn loa trong phòng vào khoảnh khắc mà Phùng Lãng vừa ngủ dậy, ấn xuống bộ điều khiển từ bên ngoài, trên tường lập tức hiện ra một chiếc bóng dài ngay đối diện giường, dàn loa phát ra hiệu ứng âm thanh trong phim Ring cùng thời điểm mà Sadako trèo ra khỏi tivi…

Thế nhưng, những điều này có thể khiến Phùng Lãng nhảy lầu không? Đường Tiểu Đường khẽ lắc đầu. Ngày thường cô rất thích đọc sách trinh thám, nhưng cô cực kỳ phản cảm với mấy thứ được gọi là “âm mưu máy móc”, Lôi Dung từng nói với cô, Hộ Diên Vân đã đặt tên cho dạng âm mưu này là “chủ nghĩa ròng rọc dây câu”, tức là dùng những công cụ máy móc phức tạp đến mức không thể phức tạp hơn, đến cả thợ đồng hồ Thụy Sĩ cũng cảm thấy nhọc nhằn để hoàn thành việc mưu sát, “Giả sử hung thủ thực sự nghiền ngẫm ra thủ pháp giết người loại này đồng thời biển nó thành hiện thực, thế thì nỗi hận thù của hắn đối với nạn nhân e là đã tắt ngóm trong cơn nghiền ngẫm ngày qua ngày ấy mất rồi”. Mỗi khi đọc tiểu thuyết trinh thám, hễ phát hiện ra câu trả lời dạng thế này, Đường Tiểu Đường đều cảm thấy chán ngán tột độ, là một người làm công tác điều tra hình sự, cô biết vụ án thật sự là như thế nào: 99% những vụ mưu sát là dứt khoát gọn gàng, một nhát dao là xong, 1% còn lại dù đã sử dụng thứ được gọi là âm mưu, thì quá nửa cũng ở bình diện tâm lý chứ không phải bình diện kỹ thuật; quả thực một số hung thủ sở hữu tinh thần sáng tạo, nhưng không có tên hung thủ nào sở hữu tinh thần thợ thủ công cả.

Vì vậy, vụ nhảy lầu của Phùng Lãng có lẽ được thực hiện dựa trên một lý do nào đó vô cùng hiện thực, một lý do nào đó ngoài hỏa hoạn và động đất….

Ví dụ như, bị ai đó chĩa súng vào, bị ép nhảy lầu? Nhưng tay súng đâu có vào phòng… Phải rồi, cũng có khả năng tay súng đứng ở ngoài ô cửa sổ ấy, dùng súng ngắm chuẩn vào bên trong ép Phùng Lãng nhảy lầu… Nhưng dù gì cũng chết, chẳng lẽ nhảy vào một góc chết nào đấy trong phòng, sau đó dùng vật gì đó để đánh rớt khẩu súng của kẻ đó, chẳng phải sẽ xác suất sống sót lớn hơn nhiều so với nhảy lầu sao?

“Cô làm gì thế, Tiểu Đường?” Trương Siêu cuộn một bao tải đi sang hỏi han, vì căn hung trạch này không có thi thể và vết máu, cho nên sau khi đốt tà, ngoài việc lau qua sàn phòng ngủ, lau chùi cửa sổ, đa phần mọi người đều rỗi việc rảnh rang, ngay cả lúc Vương Hồng Hà định dỡ tấm rèm cửa sổ rách nát kia xuống, còn bị Tu Thúc ngăn lại, Vương Hồng Hà lầm bầm, “Cho dù không thay một tấm rèm mới, thì cũng đâu thể cứ thể để lại cho hộ dân tiếp theo được chứ…” Tu Thúc khẽ nâng gọng kính, mỉm cười nói, “Tôi nói rồi, không cần động vào.”

Giọng điệu u ám, hoàn toàn không tương ứng với nụ cười ấy làm cho Vương Hồng Hà sợ đến mức vội vã đi làm chuyện khác.

Đường Tiểu Đường nhìn Trương Siêu rồi nói, “Không có gì… tôi chỉ không sao hiểu được cái miệng lỗ này dùng để làm gì.”

“Khỏi phải thắc mắc, chắc chắn là để cắm ống thôi, cơ mà cắm ống gì, thì không biết.”

Câu nói đó giúp Đường Tiểu Đường vỡ lẽ ra điều gì, cô lại dùng ngón tay rờ rẫm hết đường viền của miệng lỗ, từ lúc án mạng xảy ra đến giờ đã gần ba tuần lễ, độ dính này được để lại đúng vào khoảng tầm ấy…

Cô cúi đầu xuống, nhờ ánh sáng đèn pin, mà phát hiện ra ngay sát chỗ đường bao cạnh tường có thể lờ mờ trông thấy một ít vữa trắng, trông hệt như mớ vữa trắng vương vãi lúc rút nắm giấy ra khỏi miệng lỗ ở phòng ngủ bên kia của bức tường, rất ít, rất nhuyễn, điều khác biệt duy nhất là vữa trắng ở chỗ này rõ ràng đã bị quét qua, có người đã cố tình cho chúng vào “sát cạnh”.

Xem ra, lúc Phùng Lãng “tự tử”, rất có thể nắm giấy này đã bị ai đó cố tình lấy ra.

Trước khi nhảy lầu, Phùng Lãng hầu như chẳng mấy khi đón khách khứa, sau khi nhảy lầu thì chỉ có cảnh sát canh giữ, hơn nữa với một “vụ án tự tử” xảy ra trong căn phòng có cửa chính và cửa sổ khóa trái, cảnh sát sẽ không điều tra quá kỹ lưỡng, cho dù trong lúc điều tra có rút nắm giấy ra, có lẽ cũng là ở bên phía phòng ngủ thôi, cũng có nghĩa, việc dán kín miệng lỗ bằng băng keo và lấy nắm giấy ấy ra, đều là hành vi của hung thủ tại cùng thời điểm, băng keo dán kín lấy miệng lỗ, cách giải thích hợp lý nhất cho chuyện ấy là để ngăn không cho không khí trong phòng ngủ chính thoát ra ngoài, nhưng lấy nắm giấy ấy ra, thì chẳng phải đã mở đường cho không khí lưu thông hay sao? Thế nhưng hai hành vi hoàn toàn mâu thuẫn này lại xảy ra đồng thời, phải giải thích thế nào đây?

Cắm ống?

Cụm từ mà Trương Siêu vừa nói, dường như đã giải thích cho mối nghi vấn trong lòng cô, nếu dán băng keo trong suốt lên, đâm một lỗ ở giữa, cắm một ống vào, thì sẽ có thể giải thích vì sao hai hành vi hoàn toàn mâu thuẫn này có thể xảy ra cùng lúc.

Mục đích của việc hung thủ cắm một đường ống vào, rồi lại phong kín đường viền của miệng lỗ này lại, không cho rò rỉ ra một tia nào hết là để…

Bỗng nhiên, Đường Tiểu Đường hiểu ra điều gì đó! Cô nhảy dựng lên, khiêng một chiếc ghế rồi chạy ngay về phía đường đi nối giữa phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ, suýt thì va đầu vào Lý Văn Giải, khi cô trèo lên trên ghế, rờ thấy nơi đường viền xung quanh ô cửa sổ gỗ một dạng vật chất cũng lưu giữ độ dính tương tự, rồi lại nhảy xuống ghế, chạy vào bếp, kéo mở cánh cửa tủ bếp dưới bếp lò ra, rọi sáng bằng đèn pin, nhìn thấy phía dưới chỗ mối nối của đường ống khí gas tự nhiên có một ít vết gỉ sét màu đỏ gạch.

Thì ra là thế!

Đã phá giải được sự thật, tim cô run rẩy một hồi, hồ như muốn nhảy vọt khỏi lồng ngực! Cô khẽ định thần lại, rồi lại có chút nghệch ra: nếu như thế, thì sẽ có một điều không thể giải thích được…

Đột nhiên, một linh cảm đáng sợ từ giác quan thứ sáu ập lên sống lưng, lập tức những hạt mồ hôi to bằng hạt đậu tuôn ra khỏi trán, ngay sau lưng, có một thứ không thể gọi tên, đang chầm chậm áp lại gần cô… Trong thoáng chốc, lòng bàn tay cô ướt đầm, gần như không nắm nổi đèn pin nữa!

Khi cảm giác sợ hãi đã ép đến gần cực hạn, cô đột nhiên quay người lại, ánh sáng của đèn pin như thể cây cần câu chọc thật mạnh lên gương mặt của kẻ đang đứng sừng sững sau lưng!

Một gương mặt xanh lét bị che phủ dưới chòm râu rậm rạp, không hề có biểu cảm gì, một đôi mắt, dưới chùm ánh sáng bất chợt rọi đến, mà chẳng chớp mắt lấy một lần, như thể một âm hồn mà ánh sáng có thể tự do đi xuyên qua đồng tử.

Đường Tiểu Đường tắt đèn pin, khi bóng tối một lần nữa lại dìm đẫm con người trước mặt đây, trong đôi mắt còn tối tăm hơn cả bóng tối của hắn, lại lóe động tia sáng lạnh lẽo âm u cùng cực, tựa hồ như đang hỏi, “Cô đã hiểu ra toàn bộ rồi sao?”

Nhiệt độ trong bếp hình như đã đột ngột hạ xuống mười mấy độ, thân thể Đường Tiểu Đường lạnh run lên từng chặp, nhưng cô nhất quyết nhìn trừng trừng Tu Thúc, dùng ánh mắt để nói với hắn, “Đúng, tôi đã hiểu ra toàn bộ!”

Đúng lúc này, tiếng gọi lớn của Lý Văn Giải vọng sang từ phòng khách, “Tiểu Đường, Tiểu Đường, cô ở đâu thế? Chuẩn bị rút thôi!”

Như thể nghe thấy lời giải trừ đông cứng, Đường Tiểu Đường vừa la lên “Tôi tới đây”, vừa nhìn Tu Thúc vẻ khinh miệt, đi sượt qua bên mé người hắn, nhưng chung quy lại vẫn căng thẳng, lúc sắp đến trước cửa bếp, giày cô va phải một vật gì đó, cô cúi xuống nhìn, đó là chiếc máy quét nhà dạng tròn.

Máy quét nhà?!

Cô ngẩn ngơ ra khỏi bếp, thấy lão Bì vừa trở vào sau khi hút thuốc ngoài hành lang, đang tán gẫu gì đấy với Trương Siêu, Vương Hồng Hà thu dọn mấy dụng cụ vệ sinh như cây lau nhà dạng kéo ra thu vào, mang ra khỏi phòng, Lý Văn Giải đang rút từng ngọn đèn ngủ nhỏ ra khỏi ổ cắm trong phòng khách, thấy Đường Tiểu Đường đến thì nói, “Cô chạy đi đâu thế? Công việc tối nay làm xong cả rồi, chuẩn bị dọn dẹp ra về thôi!”

“Anh có thấy cây chổi trong căn hộ này không?” Đường Tiểu Đường hỏi.

Giọng nói và ánh mắt cô rất kỳ quặc, như thể một người trong hư vô không hề tồn tại.

“Tôi thu dọn chổi rồi.” Vương Hồng Hà nói, “Cô cần dùng à?” “Không phải…” Đường Tiểu Đường nói, “Tôi đang tìm cây chổi lẽ ra phải có trong căn hộ này, cả ki hót rác nữa.”

“Cái đó thì không có.” Vương Hồng Hà nói với vẻ hơi ngượng ngùng, “Lúc đầu tôi cũng tìm nó, định dùng chổi của căn hộ, thì không cần dùng đến cây chổi của tôi nữa, nhưng không tìm thấy nó đâu cả…”

Đường Tiểu Đường khẽ gật đầu, rồi đi vào phòng ngủ chính, rọi sáng bằng đèn pin, bắt đầu lục ngăn tung tủ để tìm kiếm gì đó, tìm không thấy, thì lại tìm ở phòng ngủ phụ, phòng khách, nhà vệ sinh, leng keng loảng choảng một hồi, vẫn không tìm thấy, lúc mở tủ âm tường ra, cô trông thấy một chiếc giỏ đựng cần câu, mở dây khóa kéo ra xem thử, không phải là thứ cô cần tìm, bèn đặt lại chỗ cũ. Mấy công nhân vệ sinh khác đều trố mắt há mồm nhìn cô, chỉ có Tu Thúc một nụ cười không rõ ràng nơi khóe miệng. Cuối cùng Đường Tiểu Đường chạy vào bếp, mở từng tủ bếp ra xem xét, lúc ra khỏi bếp, hai ánh mắt cô như thể đã được rửa qua nước khoáng rọi hắt ra sự trong trẻo mà cả buổi tối chưa từng sở hữu. cho nh

“Cô tìm thấy gì rồi?” Trương Siêu tò mò hỏi.

“Không tìm thấy gì.” Đường Tiểu Đường nói, nhưng trên mặt cô chẳng hề có sắc thái thất vọng trái lại còn có vẻ tươi tỉnh sảng khoái. Trương Siêu càng thấy kỳ lạ hơn, “Không tìm thấy mà cô mừng rỡ thế này ư?”

“Chính vì không tìm thấy, nên tôi mới mừng rỡ!” Đường Tiểu Đường nói, “Vì cuối cùng xem như tôi cũng đã nhìn thấu một điều, ba căn hung trạch mà tối nay chúng ta dọn vệ sinh, thực ra không chỉ căn đầu tiên, mà cả hai căn tiếp theo, đều là cùng một kẻ…”

Giọng nói còn chưa dứt, một bóng đen xẹt qua như ánh chớp, túm lấy áo của Đường Tiểu Đường, quẳng cô vào trong bếp, sau đó lủi thẳng vào, sập cửa đánh cái “rầm”, trong cơn kinh hoàng, Đường Tiểu Đường vung vẩy những nắm đấm mềm là về phía ông ta, nhưng lại bị đánh bật bởi một cú đấm, sau đó ông ta xoạc ngón cái và ngón trỏ tay phải ra, quặp cổ cô như một chiếc kềm sắt, siết đến nỗi cô thở không ra hơi!

Do bị ngạt thở, con ngươi của Đường Tiểu Đường gần như sắp long ra khỏi hốc mắt, hai bàn tay cô vẫn không ngừng cào cấu, cô biết làm thế thì cho dù có chết, cũng sẽ để lại ADN của tên hung thủ trong móng tay của mình!

Sau đó cô trông thấy gương mặt ác độc của Tu Thúc, hàm răng của ông ta như một con dao găm lóe sáng lạnh căm, nhe ra từ chòm râu đen kịt, hung ác hệt như một con dã thú!

“Đường Tiểu Đường, cô muốn chết hả?!” Tu Thúc hỏi.