⚝ 2 ⚝
“Ui da!”
Đường Tiểu Đường như một con mèo bị chọc giận, “xoẹt” một cái, móng tay cô cào ra vài vệt máu dài ngoằng trên mu bàn tay Tu Thúc, đau đến nỗi ông ta phải buông lỏng tay ngay tức khắc.
Mấy công nhân vệ sinh bên ngoài không biết Tu Thúc và Đường Tiểu Đường làm gì bên trong, chỉ nghe thấy tiếng đấm đá dữ dội, nhưng sau khi Tu Thúc phát ra tiếng kêu thảm thiết này, ngay lập tức, trong bếp im ắng như chết, các công nhân vệ sinh chờ tận một phút, Lý Văn Giải thật sự không chịu nổi nữa, nhào lên phía trước đập cửa, vừa đập vừa hét lớn, “Tiểu Đường! Cô sao rồi, Tiểu Đường?!” Trong bếp vẫn không có động tĩnh gì, anh nôn nao, lui về sau vài bước, sau đó xông lên, tung một cước “chan chát” làm cửa bật tung ra, ổ khóa cửa nứt toác như bị thi hành giảo hình vậy, nhả từ trong khung viền của cánh cửa gỗ ra những chiếc lưỡi màu bạc dị thường.
Chỉ thấy Đường Tiểu Đường và Tu Thúc đứng đối mặt nhau trong gian bếp tối tăm, duy trì tư thế sừng sững nhìn nhau sống mái, ánh mắt hung dữ vô biên, như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương vậy.
Lý Văn Giải chưa kịp cất tiếng, đã nghe một tiếng gào giận dữ của Tu Thúc, “Cút ra ngoài!”
Mặc dù Tu Thúc đang nhìn trùng trùng Đường Tiểu Đường nhưng Lý Văn Giải hiểu rất rõ, câu “cút ra ngoài” này là ám chỉ mình. Bấy lâu nay, Lý Văn Giải vẫn luôn tôn sùng Tu Thúc như thể đồ đệ tôn sùng sư phụ, Tu Thúc bảo sao nghe vậy, không dám mảy may phản kháng, nhưng giây phút này đây, vì sự an toàn của Đường Tiểu Đường, không ngờ anh lại nói ra những lời mà chính mình cũng không dám tin, “Tu Thúc, bác… bác không được làm hại Tiểu Đường!”
Tu Thúc còn chẳng thèm nhìn anh, chỉ cười khẩy một tiếng “Đồ ngu!”
Câu chửi mắng khinh miệt tột cùng này, không những không kích dậy được lòng dũng cảm của Lý Văn Giải, ngược lại còn làm cho gương mặt gầy gò của anh trắng bệch hơn, ánh mắt khiếp nhược khẽ lập lòe, anh tiến lên kéo vai Đường Tiểu Đường, “Tiểu Đường, cô đi theo tôi ra ngoài…”
Đường Tiểu Đường vung lên một cú hất tay anh ra.
Lý Văn Giải đờ người ra, anh trông thấy trong ánh mắt Đường Tiểu Đường đang giận dữ nhìn Tu Thúc, có một sự kiên trì và hung hãn tuyệt không nhượng bộ, mới chỉ chưa đầy bốn tiếng đồng hồ, mà cô gái mà lần đầu gặp gỡ tỏ ra khiếp nhược vô vàn, rụt rè e dè như thể chú chuột nhắt này, đã biến thành một con thú giác đấu dũng cảm, luồng sát khí tỏa ra khắp người cô, khiến Lý Văn Giải cảm thấy không lạnh mà run.
“Tôi nói rồi, cậu cút ra ngoài!” Lần này, Tu Thúc quay đầu sang Lý Văn Giải, nói với vẻ dữ dằn.
Lẽ ra là người khuyên can, nhưng kết quả cả hai phe đều chẳng thiết, Lý Văn Giải đành hậm hực lui khỏi bếp, Vương Hồng Hà, Trương Siêu và lão Bì đều nhìn anh với vẻ đờ đẫn, cũng chẳng dám bước vào.
Hai người đang đối đầu trong bếp vẫn tiếp tục trợn mắt trừng trừng nhìn nhau, qua một lúc, Đường Tiểu Đường đột nhiên dùng tay chỉ phắt sang hướng phòng ngủ chính bảo, “Kẻ này cũng là tên đồng lõa giết người, chịu sự chỉ thị và uy hiếp của người khác mà thực hiện hành vi phạm tội, khiến cho oán hồn nhiễu thân, không được giải thoát, đúng không?!”
“Đường Tiểu Đường, tôi vẫn phải khuyên cô một câu, biết ít một chút, sống lâu một chút, miệng ngậm chặt lại chút, mạng sẽ dài thêm chút.” Tu Thúc nói với vẻ mặt nanh ác, “Mỗi công nhân vệ sinh hung trạch, ngoài kỹ năng chuyên nghiệp và lòng gan dạ, còn cần phải học cách giữ im lặng. Vì trông có vẻ cô bước vào một căn hộ, nhưng thực ra thứ cô bước vào là từng câu chuyện máu me kinh dị, nếu cô sơ ý phát hiện ra điều gì, nhất quyết phải nói toang khắp nơi, vậy thì chưa biết chừng cô sẽ trở thành nhân vật chính của câu chuyện máu me kinh dị tiếp theo!”
“Ông không cần hù dọa tôi!” Đường Tiểu Đường nhìn thẳng vào ánh mắt đầy đe dọa của hắn, giọng cô kiên nghị mà điềm tĩnh, “Việc làm công nhân vệ sinh hung trạch của tôi tới đây là chấm dứt, cảm tạ ông đã dùng sự tà ác và tàn nhẫn để dạy tôi biết phải làm thế nào để đối mặt với những nỗi hoảng sợ và đau thương, cuộc đời mỗi người có thể sẽ vô tình đi ngang qua hoặc ngụ trong hung trạch, nhưng điều ấy không hàm nghĩa rằng số phận chúng ta định sẵn phải bị ma quỷ bám víu, tôi sẽ mãi mãi ghi nhớ câu nói ấy của ông - ‘Quỷ ấy thật chăng, ấy là vật cảm, quỷ ấy ảo chăng, ấy là tâm tạo. Đối với một người không có ma trong lòng, thì khắp thế gian này sẽ chẳng có hung trạch!”
Tu Thúc sững sờ nhìn cô gái trước mắt mình, mới chỉ vài tiếng trước, cô còn bị cuộc đuổi tà của ông ta làm cho sợ mà khóc rưng rúc, sao bây giờ lại… Hồi lâu sau, ông ta đột nhiên “phụt sặc” bật cười, chòm râu rậm rạp run run có chút máy móc, “Được thôi, đã vậy thì, trước khi cô đi, tôi sẽ tặng cô một kiến thức nhỏ. Từ xưa, hung trạch được chia làm bốn dạng. Dạng thứ nhất gọi là ‘Quan hung trạch, tức là những phủ nhà quan tràn ngập thứ khí hung sát, dạng thứ hai gọi là ‘nghịch lữ hung, chỉ những căn khách sạn từng xảy ra án mạng chết người, dạng thứ ba gọi là ‘tư hung trạch, đúng
HÔ DIỄN VÂN
theo tên gọi, án mạng chết người xảy ra trong chính nhà minh, ba dạng hung trạch này gộp lại vẫn không hung hiểm đáng sợ bằng dạng hung trạch thứ tư, có điều dạng này cực kỳ hiếm gặp, vì vậy rất ít ai đề cập đến, một khi bước vào dạng hung trạch này, thì bất kể cô là ai, chắc chắn sẽ chết không nơi chôn cất!”
Giọng ông ta càng lúc càng lạnh lẽo âm u và trầm thấp nặng nề, nghe mà dựng hết gai ốc, Đường Tiểu Đường có chút phát run nhưng vẫn lấy hết can đảm để hỏi, “Đó là gì?”
“Tên gọi của dạng hung trạch thứ tư là ‘Hung trạch hung’.” Tu Thúc chỉ xuống dưới chân, nói từng tiếng, “Có nghĩa là… căn hộ mà bản thân hung thủ - kẻ đã tạo ra hung trạch - cư ngụ.”
Một ánh chớp rạch ngang qua trời mây, ánh sáng màu lục lam bổ ra một đường hình vòng cung quái dị trên mặt Tu Thúc, đầu ông ta tựa hồ bị bổ ra làm hai nửa, miệng vết thương khổng lồ trông tựa nụ cười với hình dạng răng cưa, tiếng sầm đùng đùng chính là tiếng cười của hắn… Đường Tiểu Đường không chịu nổi nữa, bịt tai chạy khỏi bếp, va ngay vào lòng Lý Văn Giải, anh ôm chầm lấy cô, cảm thấy thân thể của cô đang run lẩy bẩy.
Tu Thúc chậm rãi bước ra, nói với vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra, “Được rồi, công việc tối nay xem như đã xong. Đã khuya thế này, gọi xe cũng không tiện lắm, Vương Hồng Hà, tôi nhớ chị ngụ dưới tầng hầm gần đây phải không, chị dẫn họ đi nghỉ ngơi đàng hoàng, đối với vị pháp y Tiểu Đường đây, chị phải chăm nom một chút, tối lửa tắt đèn thế này, đừng để cô ấy chạy lung tung.”
Vương Hồng Hà trố mắt ra hỏi, “Tu Thúc… Thế ông đi đâu?” “Tôi còn chút chuyện chưa làm xong.” Tu Thúc đưa mắt nhìn tấm rèm cửa sổ rách nát đang vẫy vùng trong cơn cuồng phong. một nụ cười lạnh lẽo trượt ra khỏe môi.