⚝ 3 ⚝
Gió lớn quá, đây là điều mà khi ra khỏi tòa nhà rồi họ mới cảm nhận được, Trương Siêu không kìm được phải bíu chặt cổ áo, nói với Vương Hồng Hà, “Sao chị lại ở trong tiểu khu này thế? Tầng hầm dưới những khu dân cư cao cấp cũng đâu đến nỗi khó coi đâu chứ?”
“Tưởng bỏ à, tôi ở nổi tầng hầm của tiểu khu giàu có ấy sao?” Vương Hồng Hà một tay xách thùng nhựa và cây lau nhà, một tay chỉ vào vòm cửa nguyệt môn trên bức tường cao ngăn toàn bộ tiểu khu thành hai khu vực Nam - Bắc, “Tôi ngụ ở phía nam, tôi từng kể với các vị rồi đấy, trong quá khứ tôi từng làm lao công ở đây một thời gian, về sau lùm xùm vụ di dời, làm ban quản lý lộn xộn suốt từ sáng đến tối, tôi bèn xin nghỉ việc, sau đó gia nhập vào đội công nhân vệ sinh đặc chủng, nhưng tiền thuê nhà trong thành phố đắt quá, mà tôi ở đây quen rồi, bên ban quản lý nể tình nên cũng chẳng tăng tiền thuê, thế nên tôi cứ ở mãi cho đến bây giờ.”
Không biết câu nói nào đã chạm đến cung tơ lòng của Lý Văn Giải, anh thở ra một hơi dài thườn thượt.
“Tuổi còn trẻ thì đừng suốt ngày thở than.” Lão Bì dạy dỗ anh, “Coi chừng thở than hết phúc vận đi đấy!”
“Tôi đào đâu ra phúc vận chứ?” Lý Văn Giải vừa cười khổ sở vừa nói, “Tốt nghiệp bao nhiêu năm nay, việc gì cũng làm qua, chưa đến ba mươi tuổi mà đã mệt gãy cả lưng, đừng nói là mua nhà, mà ngay cả tiền thuê nhà trong thành phố cũng sắp không trả nổi đây, quay đầu lại nhìn tối om om, nhìn về phía trước tối đen tối mù, thời buổi này, người nghèo thì làm gì có phúc vận, không gặp phải vận đen là A di đà Phật rồi…”
“Cũng đâu phải thế.” Trương Siêu cười hề hề bảo, “Tôi thấy cậu bây giờ có phúc lắm rồi.”
Nhìn nụ cười nham nhở của anh ta, con mắt nhỏ hí lại thành một đường chỉ, Lý Văn Giải sực tỉnh ngộ, anh ta đang nói đến Đường Tiểu Đường, người đang tựa vào người mình, kể từ lúc bị Tu Thúc làm cho sợ đến nỗi lao bổ vào lòng anh, Đường Tiểu Đường đã nửa dìu nửa đỡ đi bên cạnh không rời, ánh mắt cô có chút ngẩn ngơ mà mông lung. Vừa hay một phiến lá bị gió thổi bám vào tóc mai nơi thái dương Đường Tiểu Đường, không vẩy đi được, Lý Văn Giải gỡ xuống hộ cô, khẽ nhìn nó, cười khổ sở, rồi vứt đi.
Lão Bì tựa như cuối cùng đã tìm ra chủ đề để nói, khẽ nheo mắt về phía Lý Văn Giải, sau đó nhếch miệng nói, “Tiểu Đường đừng đi nữa, ở lại làm công nhân vệ sinh với bọn tôi, dù sao nhà cô cũng chẳng thiếu tiền, công việc này kích thích lắm, bên cạnh cô lại còn có một chàng trai ấm áp chăm nom, Văn Giải của chúng ta tuy nghèo, nhưng tính tình thì không tệ đâu…”
“Thôi bỏ đi, đừng cà khịa người ta nữa.” Mặt Lý Văn Giải hơi nóng ran lên, “Anh Siêu nói rất đúng ‘Nếu còn có thể gặp lại, tốt nhất là xem như không thấy’.”
Một câu nói khiến tất cả mọi người trầm lặng hẳn đi, họ băng qua cửa nguyệt môn, đi lảo đảo liêu xiêu trong gió lớn, trong bóng tối, bóng lưng họ như thể một nhóm thợ mỏ không mang bất cứ đồ nghề bảo hộ nào mà đã xuống giếng.
Đi qua cánh cửa của tòa nhà số 2 đơn nguyên 3, đẩy mở cánh cửa sắt bẩn thỉu bên phải thang máy, trước mắt hiện ra đường cầu thang màu đen vừa dốc vừa dài, họ xếp thành hàng bước xuống với vẻ cẩn trọng dè dặt, vào khoảnh khắc mà người đi sau cùng là lão Bì đóng cánh cửa sắt lại, trong không gian chật hẹp yên ắng như chết, tựa hồ đã phong kín cửa vào của ngôi huyệt mộ. Xuống đến tận cùng, trước mắt hiện ra một đường hành lang cũng chật chội như thế, có lẽ do u ám và ẩm ướt quá mức, trên tường mọc đầy nhành lồng tơ xanh lục, khi có người đi ngang qua, những li tỉ của mở lỏng to xanh lục ấy còn vung vẩy theo cách khiến người ta buồn nôn(200). Vương Hồng Hà bước đến trước một cánh cửa ở cuối hành lang dùng chìa khóa mở ra, một luồng mùi mốc lập tức xộc vào mặt, xông ngạt đến nỗi Đường Tiểu Đường vội bịt mũi lại mà không kịp. Vương Hồng Hà bật đèn lên, bóng đèn ước chừng chỉ 20 Watt, rọi sáng căn phòng đến nỗi tựa như còn tối mờ hơn cả lúc chưa bật đèn, hồi lâu sau mới có thể phân biệt được đâu là những chiếc bóng, và đâu là những vật thực. Cách bày biện trong phòng cực kỳ giản đơn: một chiếc giường đơn có bốn chân giường được lót giấy cứng ga trải giường mỏng đến mức như thể giường được phủ bằng một lớp rong biển hiệu Pha Lực, chiếc bàn tròn dạng gấp đặt sát tường trông còn lớn tuổi hơn cả Đường Tiểu Đường, một chiếc tủ gỗ có mặt cạnh bên được dán tấm thước đo chiều cao hình hươu cao cổ, rõ ràng được thu nhặt về từ gia đình nào đẩy có trẻ em…
“Nhà nhỏ quá, các vị cứ ngồi tự nhiên.” Nói xong câu này, Vương Hồng Hà có chút ngượng ngùng, vì trong nhà chỉ có một chiếc ghế, không ai dám ngồi lên chiếc giường mà chưa biết chừng vừa ngồi xuống là sập ngay, những người khác còn ngượng ngùng hơn cả bà, Lý Văn Giải nói, “Chị Vương, chỗ tôi đang ở, không tốt hơn chỗ này bao nhiêu, vì vậy chị cũng đừng bận rộn làm chi, nghỉ một lát, thở một hơi, chờ gió lặng chúng tôi sẽ đi ngay.”
“Tôi thấy gió chưa lặng ngay được đâu, bây giờ mà ra ngoài, chắc chắn sẽ bị dầm mưa ướt như chuột lột…” Lão Bì nhấc cánh tay lên, mở cửa sổ ra, ô cửa sổ ấy có hình chữ nhật dài, trổ rất cao, lên sát gần trần nhà thấp bé, do một phần ba tầng hầm này nằm dưới mặt đất, vì vậy thông qua hàng lan can sắt ngoài cửa sổ, một thứ mùi tanh xen tạp giữa bùn đất và rễ cỏ ùa vào, khiến từng người đều cảm nhận được mùi hơi của cơn mưa rào, họ ngẩng đầu lên, như một đám phạm nhân trong tù ngục vậy, thấy mặt đất đen kịt, mà sự ngăn trở tầm mắt khiến họ làm cách nào cũng không thể nhìn lên cao hơn được.
Vương Hồng Hà nói, “Tôi nhớ trong bếp còn mấy lon Lộ Lộ, để tôi xem đã quá hạn chưa.” Nói đoạn, bà vén một tấm rèm trên tường, đi vào phòng bên cạnh.
“Tu Thúc còn việc gì mà chưa làm xong thế?” Trương Siêu rỗi rãi phát chán, tìm chuyện gẫu, “Lần trước ở Phong Chi Thự cũng thế, việc đã làm xong, phải đi rồi, ông ta lại có việc phải trở về, lúc nào cũng thoát ly khỏi tổ chức để giở hành vi cá nhân…”
“Ây, chết tiệt!” Lão Bì rờ rẫm trên người mình, rồi đột ngột chửi một câu.
“Sao đấy, ông đánh mất vật gì rồi hả?” Trương Siêu hỏi.
“Tu Thúc quên trả lại điện thoại cho chúng ta rồi.” Lão Bì nói.
“Chậc, muốn đi cũng không đi được, kiểu gì cũng phải ở lại đây chờ ông ta.” Trương Siêu nói, khẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, lầu bầu, “Sấm này càng đánh càng lớn rồi”, lại khẽ nhìn ra trước cửa, chau mày, “phải rồi, Tiểu Đường, ban nãy trận cãi vã giữa cô với Tu Thúc rốt cuộc là vì chuyện gì? Nghe chủ đề của hai người, hình như cô đã phát hiện ra gì đó, có liên quan đến ba căn hung trạch dọn vệ sinh tối nay, làm ông ta nổi giận.”
Đường Tiểu Đường khẽ gật đầu, “Đúng thế, tôi đã khám phá ra hung thủ thật sự tạo ra ba vụ hung trạch này!”
Một câu nói khiến sắc mặt tất cả mọi người chợt biến sắc, hồi lâu vẫn không cất nổi lời, tiếng sấm cuồn cuộn tựa như tiếng bước chân trong phim kinh dị, rung động đến nỗi tầng hầm chao đảo khe khẽ, không hiểu làm sao mà bóng đèn không hề sáng tỏ bất chợt “xì” một tiếng như thể phụt tắt, sau đó tắt lịm, rồi lại hai tiếng “xì xì”, sáng lên như kiểu xác chết vùng dậy, ánh sáng ám tối hơn mấy phần so với trước đó.
Lúc này rèm cửa được vén lên, Vương Hồng Hà đi vào, cầm bốn lon Lộ Lộ đã mở nắp, nhét vào tay bọn họ, “Mọi người uống đi, tôi xem rồi, chưa quá hạn, tôi đi nấu tí cháo cho các vị ăn.” Nói xong bà lại trở vào bếp.
“Tiểu Đường, rốt cuộc chuyện là thế nào?” Lão Bì hỏi với vẻ nghiêm nghị, “Nạn nhân trong căn hung trạch thứ hai và căn hung trạch thứ ba chẳng phải đều là tự sát hay sao? Sao lại lòi ra hung thủ thật sự nữa?”
“Không, họ không tự sát.” Đường Tiểu Đường nói chắc như đinh đóng cột, “Vụ án xảy ra trong căn hung trạch thứ hai và căn hung trạch thứ ba, đều là án mạng giết người một trăm phần trăm, hung thủ chính là…”
Hai tiếng “xì xì”, bóng đèn có điện áp không ổn định lại tắt ngúm, lần này nó không tỉnh lại ngay, trong nháy mắt, bóng tối che phủ căn hộ vốn dĩ đã nằm một nửa dưới mặt đất, đến cả ánh sáng từ ngọn sấm chớp cũng chẳng rọi tới đây, mắt của Đường Tiểu Đường còn chưa kịp thích nghi, đã nghe thấy một tràng những tiếng nên rỉ đau đớn vang lên xung quanh, sau đó là âm thanh ngã xuống đất rầm rầm, còn cả tiếng lốc cốc sắc lẻm đinh tại của lon sắt rỗng trượt lăn dưới sàn, Đường Tiểu Đường sợ đến mức lui ngay về sau để tránh, nhưng căn hộ nhỏ hẹp thì tránh chỗ nào cho thoát, khi tất cả mọi thứ đã lắng xuống, trực giác mách bảo cô rằng, trong căn hộ này, ngoại trừ chính cô, có lẽ đã không ai còn sống nữa…
Luồng khí lạnh thấu xương làm đông cứng mỗi một bó thần kinh trong cơ thể cô.
Cô dựa lưng vào tường, há miệng ra, thở dốc từng hơi mạnh, vắt kiệt toàn bộ sức lực mới kìm nén được tiếng hét hãi hùng trong cổ họng, thế nhưng khi nghĩ đến những mớ lông xanh lục mượn mướt trên tường cùng từng li từng tí lay động của chúng thì cô không nhịn nổi nữa mà gào lên thảm thiết, quỳ sụp xuống sàn nôn khan.
Bên cạnh đầu gối cô, thi thể của Lý Văn Giải nằm sấp, mắt anh trợn tròn, khóe miệng chảy ra ít chất dịch trông không rõ màu sắc… Không biết đã trải qua bao lâu, cô gắng gượng chống một chân lên, nửa quỳ trên sàn.
Sau đó, cô đã trông thấy cảnh tượng kinh dị nhất từ lúc sinh ra đến giờ…
Tấm rèm trên tường khẽ động đậy, một mụ đàn bà lực lưỡng thấp béo bước ra, chính là Vương Hồng Hà, tuy trong bóng tối nhìn không rõ mặt mũi, nhưng lại có thể thấy rõ những thớ thịt ngang trên mặt mụ ta.
Mụ ta khẽ chỉ vào một lon Lộ Lộ bật nắp trên sàn, “Tại sao cô không uống?”
Đường Tiểu Đường nhìn ghim vào mụ ta, “Tôi là nhân viên pháp y, trong lúc khám nghiệm thi thể, cần phải ngửi xem trong miệng người chết có mùi hạnh nhân hay không, từ đó phán đoán xem có phải người ấy trúng độc kali xyanua gây tử vong hay không, do vậy trong thời gian làm việc không được uống bất kỳ thức uống thuộc loại hạnh nhân nào, điều này khiến cho tất cả những người công tác trong ngành chúng tôi dứt khoát không uống Lộ Lộ.”
“Thì ra là thế…” Giọng điệu Vương Hồng Hà có chút thất vọng, lại có chút nuối tiếc, “Lẽ ra ta định cho cô em chịu ít đau đớn cơ… Làm sao cô em khám phá ra rằng ba căn hung trạch làm vệ sinh tối nay đều liên quan đến ta?”
Đường Tiểu Đường chống tay xuống sàn, chậm rãi đứng dậy, “Thật ra trong lúc làm vệ sinh căn hung trạch đầu tiên, một thứ cảm giác kỳ lạ đã khiến tôi nghi hoặc khó hiểu, tiếc rằng lúc ấy tôi bị một chuỗi những trò tà ma quái đạo của Tu Thúc làm cho choáng váng đầu óc, không cách nào tập trung suy nghĩ, chỉ cậy vào trực giác, cảm thấy chuyện hai cô gái bị giết vẫn còn bí ẩn đằng sau… Nhìn từ vẻ bề ngoài, hai cô gái đã bị giết hại ở cùng thời điểm bởi một tên hung thủ, thế nhưng vì sao hung khí mà hung thủ sử dụng lại không giống nhau? Vì sao một cô thì bị phân xác, cô còn lại thì giống như có một cuộc tấn công đột ngột, nếu dựa trên thuật ngữ trong khoa học điều tra hình sự, thì gọi là ký danh phạm tội không đồng nhất, có nghĩa là các đặc trưng phạm tội không giống nhau đã thể hiện ra trong hai vụ mưu sát, nói đơn giản hơn, hai cô gái không phải bị giết chết bởi cùng một hung thủ. Tương tự, cũng không có vẻ là có hai tên hung thủ đã ra tay trong cùng một thời điểm. Hai tên hung thủ giết người cùng nhau, chắc chắn phải tồn tại mối quan hệ chính phụ, hơn nữa hiện trường phạm tội phải xuất hiện dấu vết chồng chéo, mà hai nạn nhân ấy, bất luận trong phương thức bị giết hại hay phương thức dọn dẹp hiện trường, đều thể hiện sự khác biệt lớn, hiện trường không có dấu vết chồng chéo, càng không thể hiện ra mối quan hệ chính phụ, vì vậy tôi có cảm giác mông lung rằng, hai cô gái đã bị giết hại ở hai thời điểm khác nhau bởi hai hung thủ khác nhau, người bị phân xác đã chết bởi tội phạm có âm mưu từ trước, còn người bị giết bằng búa thì chết bởi sự tấn công đột ngột.”
Vương Hồng Hà lạnh lùng nhìn Đường Tiểu Đường.
“Nếu thế thì, sẽ tồn tại vấn đề về trình tự bị giết hại, điều này ngay tức khắc làm tôi đâm đầu vào trong mê hồn trận không thoát ra nổi nữa.” Đường Tiểu Đường tiếp tục nói, “Nếu người bị giết bằng búa là người bị giết hại trước, thì ngay khoảnh khắc người bị phân xác bước vào trong phòng ngủ chính đã nhìn thấy nạn nhân tử vong bên dưới chiếc giường hai tầng, lúc này nếu cô ấy bỏ chạy, ít nhất cũng sẽ xảy ra vật lộn ở hiện trường chứ? Lúc bị giết hại, đáng lý phải hướng đầu vào trong, còn chân hướng ra ngoài chứ? Sao lại chẳng có bất kỳ dấu vết vật lộn nào, hơn nữa đầu lại hướng ra ngoài, chân hướng vào trong được? Rõ ràng đây là tình trạng của một người trong trạng thái thư thái đột nhiên bị một kẻ mà mình rất thân thiết, rất tin tưởng giết hại từ phía sau. Nếu người bị phân xác là người bị giết hại trước, còn người bị giết bằng búa bị giết hại sau, thì người bị giết bằng búa vừa bước vào cửa chính đã có thể nhìn thấy vết máu trước cửa phòng ngủ chính chứ? Đã có thể ngửi thấy mùi máu tanh khắp nhà rồi chứ? Thế thì làm sao cô ta có thể đi vào phòng ngủ chính rồi mới bị hung thủ tấn công? Mãi đến lúc tôi trông thấy một vòng băng keo đóng gói rộng màu vàng bị dán khắp khung cửa bếp, tôi mới lờ mờ phát giác ra một phần sự thật. Cạnh viền của dải băng keo ấy được dính chặt lên đường rãnh trên khung cửa, dán rất chắc chắn, tôi đã nhìn kỹ chỗ sâu của đường rãnh, nơi ấy có một vết dài không quá rõ nét của móng tay, cũng có nghĩa là, trong lúc dán, để làm băng keo dính sát vào đường rãnh hơn nữa, hung thủ đã dùng móng tay ấn một đường vào…”
Đường Tiểu Đường khẽ ngừng một thoáng rồi nói tiếp, “Đặc trưng sáng rõ của phái nữ, đột nhiên khiến tôi suy đoán rằng có khi nào là hai cô gái cãi nhau, một trong hai người đã giết hại người còn lại? Hơn nữa không khó để mường tượng ra, nhất định người bị giết bằng búa đã giết hại người bị phân xác, vì dựa trên lý luận khoa học điều tra hình sự, hai vụ mưu sát xảy ra cùng một hiện trường thì dạng lập mưu từ trước đa phần sẽ là dạng bột phát. Dựa trên lối tư duy này, ngay lập tức cũng sẽ có được lời giải thích hợp lý cho rất nhiều sự việc, ví dụ như vì sao người bị phân xác lại chịu sự tấn công của tên hung thủ trong phòng ngủ chính trong tình trạng chẳng có chút cảnh giác phòng bị nào… Thế thì câu hỏi tiếp sau đấy sẽ là, ai đã dùng búa để giết cô gái thứ hai? Chẳng lẽ là chủ nhà đến thu tiền thuê, bắt quả tang cô gái thứ hai đang phân xác cô gái thứ nhất, hai người xảy ra vật lộn, chủ nhà lỡ tay giết người, sau đó bỏ trốn? Nhìn từ biểu hiện bề mặt thì, giải thích như thế là hợp lý nhất, nhưng có một vấn đề làm tôi nghĩ nát óc vẫn không hiểu, đó là vì sao chủ nhà lại phải mang bọc giày?”
“Bọc giày?” Vương Hồng Hà nhướng lông mày lên.
Đường Tiểu Đường khẽ gật đầu, “Dựa trên khái quát tình tiết vụ án, tên hung thủ đã phân xác cô gái - chúng ta gọi mụ ta là hung thủ A - không để lại dấu vân tay, dấu giày trên hung khí và sàn nhà, điều này cho thấy trong lúc giết người và phân xác, mụ ta đã muôn phần cẩn thận, đeo găng tay và bọc giày… Vấn đề là, khi bản thân hung thủ A bị hung thủ B tấn công bất ngờ, bị đập chết trên giường vì sao trên sàn nhà chẳng để lại dấu giày của hung thủ B? Không phát hiện ra dấu vân tay trên tay cầm chiếc búa, có thể hiểu là, sau khi giết người, hung thủ B đã lau dấu vân tay trên hung khí, nhưng hiện trường không hề cho thấy sàn nhà đã bị lau chùi? Đâu thể như thế được, nếu thật sự mụ ta đã chuẩn bị từ trước, vì sao lại không chuẩn bị món hung khí mấu chốt nhất? Trái lại sử dụng chiếc búa vốn có sẵn trong căn hộ? Tất cả những điều này chỉ rõ: hung thủ B là kẻ nhất định phải mang sẵn bọc giày trước khi bước vào cửa nhà người khác!”
“Lợi hại…” Vương Hồng Hà nói, “Tiểu pháp y, ta quả thực đã xem thường cô em rồi.”
“Thế nhưng, những điều này thực ra về sau tôi mới dần nghĩ ra, dẫu sao thì tối hôm nay, tôi là người rỗi rãi nhất trong số các công nhân vệ sinh mà…” Đường Tiểu Đường nói, “Trong lúc dọn dẹp căn hung trạch thứ hai, lại có một tình huống làm tôi như rơi vào sương mù.”
“Cô em muốn nói đến lớp vỏ ngoài của chiếc hộp rèm cửa sổ, đúng không?”
“Đúng, tôi không cách nào hiểu nổi, vì sao lại có người lau qua cái hộp rèm trước sau lúc án mạng xảy ra? Cảnh sát sẽ không làm thế, nạn nhân cũng chẳng cần thiết phải làm thế, thế thì chỉ có thể là hung thủ thôi. Nhưng hiện trường cho thấy nạn nhân tự sát, thế thì cũng có nghĩa, hiện trường là do hung thủ ngụy tạo ra, mà việc lau chiếc hộp rèm là quá trình thiết yếu của việc ngụy tạo hiện trường… Kết hợp lại với bản khái quát tình tiết vụ án, không có bất kỳ bằng chứng nào cho thấy có người nào khác ra vào căn hộ vào khoảng thời gian Nghê Binh tử vong, đặt giả thiết là Nghê Binh bị giết, thì điều này có thể giải thích thành hai điểm. Thứ nhất, trước khi vào nhà, hung thủ đã mang bọc giày; thứ hai, hung thủ không áp dụng phương thức bạo lực để phá cửa vào, là chính Nghê Binh đã mở cửa để rước sói vào nhà, có điều, để lừa được sự tin tưởng của Nghê Binh, con sói này nhất thiết phải làm chút gì đó, ví dụ như… lau chùi hộp rèm cửa sổ. Thông qua hành vi này làm cho Nghê Binh tin chắc rằng mụ ta đến để thực hiện công việc của cái nghề nghiệp mà mụ ta tự xưng, tiếp đó thừa lúc Nghê Binh không phòng bị gì, thì siết cổ anh ta, nếu nói từ góc độ của pháp y học, sử dụng thủ pháp ‘tóm sói trắng’ cũng có thể tạo ra hiệu ứng hình chữ bát không giao nhau.”
Vương Hồng Hà “ừm” một tiếng.
“Tuy nhiên điều thật sự khiến tôi xâu chuỗi tất cả những điểm đáng nghi và đặc trưng này với nhau, chính là căn hung trạch thứ ba.” Đường Tiểu Đường nói, “Thậm chí trong lúc ngủ, Phùng Lãng vẫn không quên khóa trái phòng ngủ lại, điều này đủ để chứng tỏ ông ta vừa cảm nhận được sự đe dọa, lại cực kỳ sợ chết, một người như thế sao có thể tự tử được chứ? Thế là tôi tiếp tục suy nghĩ theo hướng là ông ấy bị mưu sát, việc này rất khó, suy cho cùng, ông ấy chết trong một căn hộ có cửa phòng ngủ khóa trái, trong tình trạng không có người khác đi vào, thì điều gì đã dẫn đến việc ông ấy nhất thiết phải mở cửa sổ ra để nhảy lầu chứ? Ngoài động đất và hỏa hoạn ra, điều tôi có thể nghĩ tới chính là khí độc, xả khí độc cần một đường ống nối, đồng thời phải tránh việc ngộp phải chính kẻ xả ra khí độc, thế là cái miệng lỗ nối thông giữa phòng khách và phòng ngủ chính ấy, mối nối của đường ống khí gas tự nhiên bị tháo gỡ gần đây ấy, cả vật chất có tính dính do băng keo trong để lại thành một vòng xung qua miệng lỗ nữa, đều đã chứng thực cho giả thiết của tôi, thế nhưng thứ đã làm hung thủ bại lộ lại là một số tiểu tiết không đáng kể.”
Vương Hồng Hà nheo mắt lại, tựa hồ đang bảo “Nói thử xem nào.”
“Ở bên phía phòng khách có miệng lỗ tròn, tôi đã phát hiện ra một ít vữa tường màu trắng, hiển nhiên, chúng đã rơi ra khỏi miệng lỗ lúc hung thủ rút nắm giấy ra để cắm chiếc ống truyền khí gas tự nhiên, sau khi Phùng Lãng nhảy lầu rồi, hung thủ nhất định phải phục hồi nguyên trạng mọi thứ, hắn nhét nắm giấy vào, đồng thời quét mớ vữa tường màu trắng ấy đến sát đường bờ bao cạnh tường như vậy trong lúc điều tra hiện trường, cảnh sát sẽ không chú ý đến việc từng có người động tay chân lên miệng lỗ, thế nhưng vừa vặn chính là chỗ này, tên hung thủ mà đến dấu giày cũng không để lại, nhất thời sơ suất, phạm phải một sai lầm chí mạng - trong căn hộ này chỉ có một máy robot quét nhà hình tròn, vốn dĩ chẳng hề có chổi!” Đường Tiểu Đường nói, “Chính tôi là một con sâu lười, đã mua một máy robot quét nhà, cài đặt trạng thái ‘tuần tiễu’, để nó trông thấy chỗ nào bẩn thì sẽ tự động sang đấy hút, vì vậy trong phòng tôi chẳng có chổi, tình trạng của Phùng Lãng xem ra cũng y hệt như tôi, tôi đã lật tung cả căn hung trạch thứ ba, mà vẫn chẳng tìm thấy chổi đâu, nhưng dấu vết của vữa tường cho thấy, chúng quả thực bị chổi quét vào chỗ cạnh tường! Lời giải thích duy nhất, chính là hung thủ dùng chính cây chổi đem theo để quét vữa tường vào cạnh tường!”
“Ba căn hung trạch, ba vụ mưu sát, là ba tên hung thủ hay là chỉ là cùng một người? Tôi liệt kê ra hết đặc trưng mà hung thủ thể hiện ra tại mỗi căn hung trạch: ở căn hung trạch thứ nhất, trước khi vào nhà người khác thì mụ ta có thói quen mang bọc giày; ở căn hung trạch thứ hai, mụ ta không những phải mang bọc giày vào trước khi vào nhà, mà còn làm một nghề nào đó cần phải lau chùi hộp rèm cửa sổ mới có thể đổi được sự tin tưởng của đối phương; ở căn hung trạch thứ ba, mụ ta không những mang bọc giày trước khi vào nhà người khác, mà còn phải đem chổi theo, nhưng lúc mụ ta rút lui khỏi hiện trường sau khi án mạng xảy ra, đối mặt với biết bao người xem náo nhiệt dưới tòa nhà, chi tiết mụ ta mang theo chổi này được mọi người nhìn quen nên xem như chẳng thấy, hoàn toàn chẳng dấy lên mối ngờ vực, điều này chỉ có thể nói rõ - ba vụ mưu sát đều do cùng một kẻ thực hiện, mụ ta là một công nhân vệ sinh, hơn nữa còn là một công nhân vệ sinh đã làm lao công trong thời gian dài ở tiểu khu Tân Thủy Viên!”
Lần giở từng lớp gói ghém ra, vậy mà thứ lộ ra đen tối vô biên… Trong tầng hầm không một chút động tĩnh, nhưng tiếng mưa gió bên ngoài càng lúc càng lớn. Ánh mắt của Vương Hồng Hà nhìn ghim vào Đường Tiểu Đường ban đầu có chút ngây dại, dần dà, càng lúc càng u ám lạnh lẽo, mụ ta khẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, lại khẽ nhìn ra cửa: tiếng mưa xối xả có thể khỏa lấp mọi tiếng kêu cứu, cánh cửa khóa trái đã chặn đứng bất kỳ khả năng thoát thân nào, mỗi tầng hầm đều tựa như nấm mồ, có thể chôn vùi những con người và những chuyện mãi mãi không muốn người khác biết được…
Mụ ta khẽ hất cạnh quai hàm béo núc ních, tiến một bước về phía trước.
“Cô em đừng oán trách ta.” Vương Hồng Hà hạ giọng nói nhỏ, “Ta cũng không muốn đâu, ta đã giết quá nhiều người rồi, cô em không biết đấy thôi, chỉ cần cô em giết một người rồi, thì nhất thiết phải giết chết nhiều người hơn nữa để che đậy nó.”
“Rốt cuộc chuyện là như thế nào?” Đường Tiểu Đường nhìn chằm chằm mụ ta không chút sợ hãi, “Tôi muốn biết vì lý do gì mà bà đã giết người đầu tiên.”
“Đã đến nước này rồi, thì cô cũng đừng dò la nữa, biết hay không biết, có khác biệt gì đâu?” Nói đoạn, Vương Hồng Hà lại tiến thêm một bước, vươn tay ra kẹp cổ Đường Tiểu Đường.