⚝ 4 ⚝
“Không!” Đột nhiên trong tầng hầm vang lên giọng nói đều có quyền biết!”
Dù có dùng kềm để kẹp hai mí mắt rồi ra sức kéo căng, cũng không thể khiến mắt Vương Hồng Hà trợn to hơn được nữa, mụ ta kinh hoàng tột độ phát hiện ra, thì ra ba “người chết” nằm sấp trên sàn, đều đã đứng dậy với vẻ mặt giận dữ!
“Thế… thế này là thế nào?” Mụ ta run rẩy lui về sau, lưng và vào tường đánh “rầm” một tiếng, sau đó như thể đã trút bỏ hết sức lực, chậm rãi ngồi bệt xuống sàn.
“Nhân lúc bà vào bếp tìm Lộ Lộ, tiểu pháp y đã hạ giọng nói nhỏ là bày trò đùa bà một phen, giả vờ bị trúng độc chết, xem bà sẽ làm thế nào.” Lão Bì nói vẻ phẫn nộ, “Cô ấy còn đặc biệt dặn dò chúng tôi nhất định không được uống Lộ Lộ, đừng uống ngụm nào cả, rẩy hết xuống dưới giường, sau đó nằm sấp xuống, không ngờ bà thật sự hạ độc vào trong Lộ Lộ định chuốc độc chúng tôi! Mọi người đã ở cùng nhau bao lâu nay, sao bà nỡ lòng xuống tay như thế!”
“Sẵn nói luôn.” Trương Siêu vẫn cứ bộ dạng cợt nhả như trước, nhìn Đường Tiểu Đường tò mò hỏi, “Làm sao cô đoán được bà Vương sẽ hạ độc vào trong Lộ Lộ?”
“Đang nói chuyện nghiêm túc, anh Siêu đừng nói bừa sang chuyện khác nữa.” Lý Văn Giải huých anh ta một cú, sau đó nhìn mặt Vương Hồng Hà nói với vẻ nghiêm nghị, “Chị Vương, sớm muộn gì cũng phải nói thôi, không nói ở đây, thì đến đồn công an cũng phải nói… Chị đã giết nhiều người đến thế, rốt cuộc là vì sao?
Tôi tin rằng chị không hy vọng mấy người chúng tôi mãi mãi xem chị là con yêu ma giết người biến thái chứ?”
“Tôi không phải là yêu ma giết người, không phải..” Vương Hồng Hà nhìn mấy người đang đứng đấy với vẻ kinh hoàng, trông tựa như một con chuột chũi mà hang ngầm dưới đất bị ngập vậy, “Tôi đã hẹn với cô gái ấy là đến nhà để dọn vệ sinh, gõ cửa hồi lâu mới có người lên tiếng trả lời, nhưng người ra mở cửa lại là một cô gái khác, tôi bảo tôi phải vào để dọn dẹp, ánh mắt cô ta rất quái dị, rất đáng sợ, cứ ngăn tôi lại, không cho vào, tôi nói sao cô không ngửi thử xem căn hộ nhà cô đã hôi thối đến mức này rồi, con gái con lứa sao không biết tí sạch sẽ gì chứ? Cô ta giận sôi lên như bị chạm mạch điện vậy, vừa chửi vừa đuổi tôi đi, tôi cũng nóng lên, một lần dọn dẹp tôi chỉ kiếm được 50 đồng, khó khăn lắm mới vớ được một cuốc làm việc, đâu thể cứ thế mà vứt đi cơ chứ! Tôi cũng chửi bới nhặng lên. Cô ta hình như rất sợ tôi làm lớn chuyện, lôi tôi vào trong căn hộ, không biết cách nào lại lôi tôi vào phòng ngủ chính, sau đó đột nhiên cô ta dùng búa nhắm vào đầu tôi đập một phát, nếu không phải tôi né vội ra, đánh trúng vai tôi, thì hộp sọ tôi hẳn đã bị đập vỡ rồi, tôi nóng lên, đoạt lấy cây búa, rồi bắt đầu đánh nhau với cô ta, cô ta cắn, rồi đá tôi, mắt đỏ ngầu lên, bỗng nhiên tôi trở nên sợ hãi, tôi biết trừ khi làm cho cô ta chết đi, bằng không cô ta cũng sẽ không buông tha cho tôi! Không hiểu làm cách nào tôi đã đè cô ta xuống giường dưới của chiếc giường hai tầng, vung búa lên đập vào gương mặt hung ác ấy. Rầm! Rầm! Sau vài cú, mặt cô ta lịm đi, không động đậy gì nữa, nhìn bàn tay mình dính đầy máu, tôi cũng sợ hoảng lên, ngồi trên sàn gào khan một lúc, mới nghĩ đến việc vào nhà vệ sinh để rửa tay, vừa bước vào đó, liền trông thấy cái bể tắm toàn là máu… Một công nhân vệ sinh như tôi, có thứ gì do bẩn chưa từng thấy đâu, thế mà tôi chưa bao giờ lộn mửa, buồn nôn đến thế. Tôi biết tôi sẽ bị xem là tội phạm giết người rồi bị xử bắn, nhưng tôi đâu có làm chuyện này, một công nhân vệ sinh như tôi, bị bắt đến Cục công an rồi, ai sẽ tin lời tôi chứ? Tôi phải chạy trốn, tôi không thể cứ thế chờ ăn đạn được, tôi bèn lau dấu vân tay trên cây búa, lau hết tần tật những chỗ trong nhà mà tôi từng chạm vào, trước khi đi trông thấy có hai chiếc bọc giày dính máu trên sàn, hồ đồ lơ mơ cứ tưởng do tôi bỏ ra, bèn cầm lên rồi chạy ra ngoài, ra khỏi cửa rồi mới nhận ra trên chân mình vẫn mang bọc giày suốt thời gian ấy, tôi mới hiểu ra nó là của cô gái bị tôi giết hại… Nhưng tôi thật sự không phải cố ý giết cô ta, thật sự không phải mà!”
Nói đoạn, từng giọt nước mắt chảy từ bọng mắt sưng phồng của mụ ta, tiếng khóc hu hu hu như thế một con chó khóc vì nhà có tang.
Nghe xong, từng người đứng đấy đều dựng hết gai ốc lên, nhưng lại cảm thấy đôi phần thê thiết, những giọt mưa như mũi tên bắn kích xuống mặt đất, làm tóe vô số bụi nước, một ít đã bay qua ô cửa sổ mở để vào trong tầng hầm, tuy là tơ tơ giọt giọt, nhưng lại cứ như đang giội hắt đá bào vậy, khiến căn phòng ổ chuột nhỏ hẹp này lạnh lẽo kinh người.
“Tôi về đến căn phòng này, rúc vào chăn run rẩy không ngừng, đang ngày hè chói chang mà đắp mười tấm chăn mền cũng không ngăn nổi cái lạnh… Trời tối tôi cũng không dám nhắm mắt lại, hễ nhắm lại lại thấy bể tắm đầy máu, còn cô gái bị tôi đánh chết ấy, cô ta như thể cứ thế mang gương mặt bị lõm, xiêu vẹo về phía tôi… Tôi dỏng tai, lắng nghe bên ngoài, sợ tiếng bước chân, càng sợ tiếng gõ cửa hơn, tôi sợ là cảnh sát đến bắt tôi, kết quả là đã đến thật, người đến không phải cảnh sát, mà là kẻ còn đáng sợ hơn cả cảnh sát!”
Trương Siêu không kiềm được định hỏi kẻ đó là ai, nhưng lại bị ánh mắt của Đường Tiểu Đường ngăn lại.
“Hắn nói, hôm ấy hắn lên tầng để tìm chủ nhà của căn hộ ấy, chủ nhà là bạn của hắn, kết quả phát hiện tôi chạy từ trong đấy ra với vẻ luống cuống hoảng hốt, trên người còn có máu nữa, không lâu sau, biết được tin hai cô gái ấy bị giết và chủ nhà bỏ trốn, cho nên đến hỏi tôi xem bước tiếp theo có dự tính thế nào. Tôi cầu xin hắn tha cho tôi, đừng đi tố giác tôi, tôi không phải cố ý giết người, chỉ là tự vệ, hơn nữa chỉ giết có một người thôi… Ánh mắt hắn lạnh lẽo, u ám lắm, nhìn tôi khiến tôi rùng mình, nghe tôi nói xong thì hắn cười, tiếng hô hô hô phát ra từ trong chòm râu, nghe như tiếng kêu của loài mèo ban đêm. Hắn bảo hắn có thể tha cho tôi, nhưng tôi nhất định phải giúp hắn làm chút việc, nếu tôi làm tốt, hắn không những không tố giác tôi, mà còn tặng tôi mấy thứ, khi hắn nói ra thứ ấy là gì, tôi liệt người ngay tức khắc, không cách nào cự tuyệt được, tôi không cách nào cự tuyệt được…”
Giọng nói của Đường Tiểu Đường hơi run lên, “Hắn định tặng gì cho bà?”
“Hắn bảo hắn có thể mua lại căn tầng hầm này tặng tôi.” Vương Hồng Hà chậm rãi sờ tay lên mặt sàn đen ngòm, “Chính là căn tầng hầm này…”
Đường Tiểu Đường đờ người ra.
“Tiểu pháp y, cô không hiểu đâu, tôi là một phụ nữ nhà nông, ban đầu vốn làm ruộng dưới quê, về sau không biết trong huyện định xây cái gì, một câu nói thôi là đã trưng thu đất của tôi, ngay đến mấy phần mộ tổ tiên của chủ ruộng cũng bị dỡ hết cả. Một người nông dân không có đất, cũng như con quạ già không tổ, tôi đành lên thành phố làm công, kiệm ăn kiệm dùng mà kiếm tiền, có bệnh cũng chẳng dám uống thuốc, chỉ muốn mua một căn tầng hầm, có người giới thiệu cho tôi một người đàn ông, tôi cũng không cần, đàn ông là gì, hút thuốc uống rượu xài tiền của tôi, chẳng chắc chắn bằng một căn tầng hầm, nhưng tôi có kiếm tiền cách mấy cũng vô dụng, giá nhà cứ tăng mà chẳng thấy trần đâu, đến cả tầng hầm cũng mua không nổi nữa… Tiểu Lý, tiểu Đường, tôi không như mấy người học đại học các cô các cậu, có văn hóa, suy nghĩ nhiều, tôi chỉ sợ mình chết mà cũng không được chết trên mảnh đất của chính mình, thế thì tôi sống cả một đời để làm gì? Để làm gì chứ!” Vương Hồng Hà khóc òa.
Cổ họng lão Bì cứ ra sức nuốt lấy thứ gì, Trương Siêu ngoảnh mặt đi, trong mắt Lý Văn Giải cũng loang loáng ánh lệ.
Vương Hồng Hà chậm rãi đứng dậy, vừa dịch về phía cửa, vừa khom quắp lấy thân người cục mịch, van xin thống thiết, “Các người hãy tha cho tôi đi, tôi thú nhận về sau tôi đã giúp kẻ ấy giết người, hắn nghiền ngẫm ra kế hoạch giết người, bảo tôi thực hiện… Tôi mắc quá nhiều nợ máu rồi, mắc càng nhiều, lòng dạ thủ đoạn tôi càng độc ác, giết người đến nỗi tê dại đi… Tôi sợ Tiểu Đường tố giác tôi, tôi sợ cô ấy nói ra sự thật với các người, các người sẽ bắt tôi giao cho Cục công an, vậy nên tôi mới hạ độc vào trong Lộ Lộ, định đầu độc chết các người… Là do tôi tham lam quá, là do tôi xấu xa quá, nhưng có ai lại mong muốn biến căn nhà của chính mình thành hung trạch cơ chứ!”
Lão Bì và những người khác như thể đã bị đông cứng chân tay không động đậy được.
Vương Hồng Hà đưa mắt nhìn căn nhà với vẻ lưu luyến vô bờ, căn tầng hầm mụ ta đã dùng vô số mạng sống để đánh đổi, nhưng cuối cùng vẫn không thuộc về mình, rồi kéo cửa chạy ra ngoài!
Hồi lâu sau, Đường Tiểu Đường mới sực tỉnh, như thể giật mình tỉnh lại từ giấc mộng, nhấc chân chạy thẳng ra cửa.
“Tiểu Đường!” Lý Văn Giải gọi một tiếng, tựa như đang khuyên cô đừng đuổi theo nữa.
“Đồ ngốc!” Đường Tiểu Đường quay đầu lại mắng anh một câu, “Tên giấu mặt đứng sau vẫn chưa bắt được, Vương Hồng Hà đã bại lộ rồi, ngộ nhỡ hắn muốn giết bà ta để thủ tiêu thì phải làm sao?!” Nói xong cô vụt ra khỏi cửa.
Lão Bì lập tức bừng tỉnh lại, “Văn Giải, chú Siêu, mau đuổi theo Vương Hồng Hà!”