← Quay lại trang sách

⚝ 5 ⚝

Vương Hồng Hà lao ra khỏi tòa nhà, cơn mưa rào trút nước y thất thểu chưa được vài bước, đã ngã “ùm” xuống đất, mụ ta không để tâm là người mình đã dây phải bao nhiêu đất cát, bò dậy rồi chạy tiếp, sấm chớp không ngừng vung vẩy những sợi roi màu bạc trên đỉnh đầu, tiếng sấm đối với mụ ta nghe như tiếng bước chân đang truy kích, mụ ta hoảng loạn mất hết phương hướng, lúc đầu còn căng mắt ra định nhìn xuống dưới, nhưng những giọt nước mưa như thể những hạt ngọc châu của sợi dây chuyền đã đứt, xuôi theo bức mành tóc của mụ ta lăn xuống, rất mau đã trát dính đến mức mụ ta không mở mắt ra nổi nữa, bèn nhắm mắt lại, cứ đưa đầu ra xộc lên phía trước như con lợn lòi trong khu rừng rậm um tùm, không biết đã chạy bao lâu, một chiếc giày đã rơi ra, chiếc quần do bẩn vướng đầy lá khô… Mụ ta thật sự không chạy nổi nữa, dừng lại, vịn lấy đầu gốc mà thở dốc từng hơi mạnh, bàn tay bị mấy nhành liễu gai trên đầu gối không biết vướng phải vào lúc nào, đâm chảy máu, nhưng mụ ta chẳng còn cảm giác gì nữa.

Đúng lúc này, mụ ta nhìn thấy kẻ đó.

Hắn không mặc áo mưa, đứng ngay phía trước, khoảng cách không xa lắm, ước chừng khoảng mười mét, trong bóng tối, mụ ta không nhìn thấy được biểu cảm của hắn, nhưng có thể cảm nhận được khí lạnh tỏa ra khắp người hắn, lúc này, hắn là sợi rơm cứu mạng duy nhất của mụ ta…

Vương Hồng Hà chạy về phía hắn, vừa chạy vừa gào, “Cứu tôi với, tôi chẳng nói gì cả…”

“Đoàng!”

Một ánh lửa hình tròn, bùng phát cùng lúc với tiếng súng!

Ánh lửa rất nhỏ, tựa như mũi tên màu vàng bắn tới! Trong phút chốc, Vương Hồng Hà cảm thấy cổ họng nóng giẫy, cả phần đầu lập tức buông thõng như thể đã đánh mất vật chống đỡ, cảnh tượng cuối cùng trong thị giác, là đầu gối mụ ta quỳ sụp xuống, trên mặt đất chảy đầy máu còn đặc quánh hơn cả nước mưa…

Kẻ ấy chầm chậm đến trước mặt Vương Hồng Hà, ngắm chuẩn vào đầu mụ ta bồi thêm phát nữa.

Đôi chân vẫn đang co giật của Vương Hồng Hà chấm dứt cựa quậy.

Câu cuối cùng trước lúc chết mụ đã nói gì nhỉ?

“Tôi chẳng nói gì cả.”

Cũng có nghĩa, mụ đã nói ra hết những thứ không nên nói.

Tối nay, tất cả các công nhân vệ sinh, đều phải chết.

Chỉ có điều, không biết bây giờ bọn chúng đang ở đâu…?

Kẻ ấy ngước đầu lên, phát hiện trong màn mưa cách đó không xa, một cô gái đứng đấy với gương mặt tràn ngập sợ hãi, kinh hoàng, còn có chút phẫn nộ.

Hiển nhiên, cô ta đã chứng kiến toàn bộ quá trình mình giết chết Vương Hồng Hà.

Kẻ ấy giơ súng lên bắn ngay… “Đoàng!”

Tuy phát súng trông có vẻ lơ đãng, nhưng kỳ thực hắn ngắm rất chuẩn, tuyệt không có khả năng bắn hụt, ai ngờ đột nhiên một bóng đen to lớn xoẹt qua từ bên mé cạnh, đột ngột đẩy cô gái vào sau một bồn hoa bằng xi măng, còn người ấy bị trúng đạn, ngã phịch xuống đất, nơi lồng ngực xuất hiện một lỗ hở lớn màu đỏ, máu trào ra ngoài, nơi đầu cuống họng phát ra thứ tiếng khò khè kỳ lạ, như thể đang ngáy.

“Lão Bì! Lão Bì!” Đường Tiểu Đường khóc oà lên, định xông ra khỏi phía sau bồn hoa, kéo lão Bì đang nằm trên mặt đất, vừa mới ló người ra, súng vang lên, bắn trúng cạnh viền của bồn hoa, ngói vụn bật ra như thể phi đao, rạch một vết máu trên bắp chân của cô, nhưng cô vẫn muốn xông ra ngoài, bị Trương Siêu ẩn nấp phía sau bồn hoa kéo riết lại, anh ta không ngừng gào bên tai cô, “Cô không thể ra ngoài được, không thể ra ngoài được!” Đồng thời nói với Lý Văn Giải ở bên cạnh mình, “Còn ngây ra đấy làm gì? Mau dẫn tiểu pháp y đi đi! Tôi yểm hộ cho hai người rút lui!”

Lý Văn Giải thấy chân của Đường Tiểu Đường bị thương không quản này nọ nữa, cõng cô lên, oằn thắt lưng xuống, men theo một con đường nhỏ bị lùm cây rậm che khuất mà chạy đi.

Tay súng đuổi theo mấy bước về phía trước, một cục gì đó bay “xuýt” qua, quệt phải má trái của hắn với một lực độ cực mạnh, lúc đập xuống mặt đất lầy lội, phát ra tiếng “uỳnh” hung tợn, hắn biết rằng đấy là cục gạch… Tuy dùng thứ đồ vật chọi ném này để đối phó với một tay súng, cứ như trò trẻ con, nhưng trời quá tối, mưa quá lớn, điều tối kỵ trong việc ra tay ở cự ly gần là sự bất ngờ không kịp phòng thủ, vì vậy hắn lập tức rạp người xuống thấp, khom lưng đi một vòng qua phía còn lại của bồn hoa, định bắn chết Trương Siêu từ phía sau, ai ngờ đến lúc đi vòng sang đó, mới nhận ra nơi ấy đã không còn ai.

Tay súng ung dung thong thả, bước đến cạnh lão Bì để bồi thêm một phát, sau đó lần theo con đường nhỏ bị lùm cây rậm che khuất mà đuổi theo.

Thôi thì chơi trò mèo bắt chuột với bọn mày vậy, một bầy chuột thì vừa vặn xử lý một thể.

Dọc đường Trương Siêu vừa chạy trốn, vừa ném xuống bất kỳ món đồ nào tiện tay vớ lấy được: cành cây, sào trúc, thùng đựng rác, thậm chí cả tấm chăn không biết ai quên đem về nhà, cản bước truy kích của tay súng, dẫu sao thì anh ta cũng phải yểm hộ cho Lý Văn Giải và Đường Tiểu Đường, thi thoảng quay đầu lại xem xét khoảng cách với tay súng, kết quả là tốc độ càng lúc càng chậm, tuy cơn mưa rào lớn, nhưng có thể nghe thấy tiếng bước chân của kẻ truy kích, thùm thùm như thể gõ trống vậy.

Ước chừng sau khoảng một phút, thậm chí còn ngắn hơn thế, tay súng đã có thể trông thấy bóng lưng của Trương Siêu, lúc hắn giơ súng định bắn, bất chợt Trương Siêu vút một cái, lủi ra phía sau một tòa nhà.

Nhưng tay súng không đuổi theo, mà tiếp tục đi thẳng, hắn biết những con mồi này thiếu kinh nghiệm, chỉ biết hoảng hốt mất phương hướng mà chạy thẳng về phía trước như ong vỡ tổ, vì vậy, nếu phải làm một kẻ theo đuôi, chẳng thà đánh phủ đầu chúng thật đau đớn!

Tay súng khởi sự chạy như điên! Những bọt nước mà mũi chân giẫm tóe lên liên miên, tựa hồ đã nối lại thành một đường cong của một mái đầu model giữa không trung!

Hắn biết mình đang bị ngăn cách với bọn mồi bởi một tòa nhà, thực hiện cuộc chạy ngang hàng một nam một bắc, vì vậy chỉ khi mình nhanh hơn, mới có thể đón đầu bọn chúng!

Nhanh hơn chút nữa! Nhanh hơn chút nữa!

Được rồi, được rồi, cuối cùng đã chạy đến đầu tận cùng của tòa nhà, chuột thì không bao giờ chạy nhanh hơn mèo được!

Đột nhiên hắn ngoặt sang phía tòa nhà, tay phải giơ súng lên, chờ đến khoảnh khắc trông thấy ba tên công nhân vệ sinh chạy ra thì nổ súng.

Ngắm chuẩn vào đầu bọn chúng mà nổ súng!

Ai ngờ hồi lâu mà bọn chuột vẫn không ló đầu ra, thậm chí đến cả tiếng bước chân cũng biến mất, tiếng mưa rơi ào ào thuần chất đến thế, không có một giọt tạp chất nào… Thế là thế nào?

Hắn lao đến mặt phía bắc của tòa nhà, chỉ trông thấy vô số tia mưa như thoi đưa qua lại giữa trời và đất, nhưng không có lấy một bóng người.

Lũ chuột đâu?

Tay súng hơi nghệch ra, bất giác bước đến dưới ngọn đèn đường, bóng đèn hắt ra ánh sáng lành lạnh rực rỡ trong màn mưa, bao trùm đỉnh đầu hắn.

Tầm nhìn của hắn có chút phân tán, để lơ lửng với vẻ mông lung hồi lâu, mãi đến lúc trông thấy chiếc bóng của chính mình trên mặt đất, mới rùng mình một cái.

Ta đang làm gì thế này?

Thợ săn lẽ ra phải ở trong chỗ tôi, chỉ có con mồi mới ở chỗ sáng, còn hiện giờ… ta lại đang ở chỗ sáng! Đứng ngây ra dưới ánh đèn đường như tấm bia sống vậy!

Nghĩ đến đấy, da đầu hắn râm ran, gần như né ngay một cú theo bản năng!

Gần như ngay tức khắc, một tiếng “đoàng” vang lên, đạn bay sượt qua vun vút, một bên tai hắn bỗng đau nhói như bị phỏng!

Hắn lập tức nằm xuống, may nhờ phản ứng tức tốc, vì hai phát súng tiếp sau lần lượt bắn sang vị trí của lồng ngực và ổ bụng của hắn lúc đứng thẳng.

Hắn đưa tay lên sờ, nửa chiếc tai đã bị đạn gọt mất, cả bàn tay đều là máu!

Chết tiệt!

Gặp phải cao thủ rồi.

Nhưng mà, có chút kỳ lạ…

Hắn lộn nhào một vòng, nhào vào trong một hốc cây, chậm rãi ngước đầu lên, ánh mắt u ám lạnh lẽo nhìn thẳng về phía đạn bắn đến.

Có chút kỳ lạ…