← Quay lại trang sách

⚝ 6 ⚝

Lý Văn Giải cõng Đường Tiểu Đường trong lúc chạy thi thoảng còn phải dùng tay lau những giọt mưa nhỏ rơi trên lông mày, vậy nên tốc độ càng lúc càng chậm, Trương Siêu bảo là yểm hộ ở phía sau, nhưng cứ chạy được một hồi là đã sánh ngang cùng họ rồi, “Thế này đâu có ổn!” Trương Siêu nóng ruột, kêu gào ầm ĩ, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, thế nhưng tiếng bước chân sau lưng bỗng nhiên biến mất, kẻ truy kích chẳng hề đuổi theo.

Giây phút lâm nguy, mỗi người sẽ chỉ nghĩ đến điều tốt đẹp, Trương Siêu tưởng đã bỏ rơi được thần chết, trông như sắp sửa chạy đến tận cùng của tòa nhà này…

Đột nhiên, hai bóng đen xẹt qua từ rặng cây bên cạnh, bổ thẳng về phía họ!

Trương Siêu đang xách một cây gậy, đập bổ vào đầu, chiếc bóng đen chạy ở đằng trước chỉ xẹt một cái, đã né được cây gậy, bàn tay dựng thẳng như đao, chém một phát lên cổ tay, làm anh ta đau đến nỗi la toáng lên “ây da”, cây gậy rơi xuống đất kêu “lanh canh”.

Chưa chờ đến lúc Lý Văn Giải kịp phản ứng, Đường Tiểu Đường đang nằm nhoài trên lưng anh đã la lên với vẻ vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ…

“Chị Tư Miễu!”

Lúc Lưu Tư Miễu điều tra trong căn hộ ở tòa nhà số 8 mà Tu Thúc yêu cầu, cô bỗng nghĩ ra một câu hỏi suýt bị phớt lờ mất: Giả sử Phùng Lãng bị kẻ khác dùng phương thức xả khí gas tự nhiên ép mở cửa sổ ra, vậy thì việc bơm khí gas từ chỗ miệng van trong bếp, đến miệng lỗ trên bức tường phòng ngủ chính, cần phải có một đường ống nhựa nhôm phức hợp hoặc đường ống inox lượn sóng cực kỳ dài, đường kính không nhỏ, ước lượng tổng chiều dài phải hơn 20 mét, một đường ống dài như thế, dù có cuộn lại thành khoanh đi nữa cũng không phải món đồ nhỏ, sau khi vụ án xảy ra đã đi đâu mất rồi? Vì sao trong lúc khám nghiệm hiện trường, cảnh sát không phát hiện ra? Lúc ấy, tình huống khẩn trương, hung thủ không có nhiều khả năng giấu nó ở hành lang hoặc cầu thang bộ, làm thế rất dễ bị phát hiện, thế thì, khả năng lớn nhất chính là đã bị hung thủ mang ra khỏi tòa cao ốc…

Một người thế nào mà vác được cả một khoanh lớn đường ống mềm đi hiên ngang từ cửa tòa nhà ra, mà lại không khiến một đám người vây lại ngóng xem cảm thấy kỳ lạ, ngoại trừ công nhân phụ trách bảo dưỡng đường ống khí gas tự nhiên ra, có lẽ chỉ có thể là công nhân vệ sinh thường xuyên nhặt nhạnh những món rác thải mà cư dân bỏ đi, để đem bán thôi!

Cùng lúc ấy, câu nói vừa nãy của Từ Nhiễm như búa gõ làm cô bừng tỉnh:

“Tuy hắn là đại Quách tiên sinh, nhưng suy cho cùng thì cũng là một thành viên trong đội công nhân vệ sinh đặc chủng, mấy món như găng tay găng chân gì đấy, lúc làm việc chắc chắn phải mang theo chứ.”

Những vụ án xảy ra trong ba căn hung trạch đều có đặc điểm chung, đó là hung thủ không để lại bất kỳ dấu vân tay và dấu chân nào, về mặt ý nghĩa nào đấy thì điều này đã cấu thành “ký danh phạm tội” khả dĩ để gộp ba vụ án với nhau, nhưng loại trừ việc trong vụ án thứ ba, Phùng Lãng đã khóa trái mình trong phòng ngủ chính, còn hiện trường của vụ án thứ hai không hề có dấu vết vật lộn nào, rất hiển nhiên chính Nghê Binh đã tự mở cửa để dẫn sói vào nhà, nhưng trong lúc khám xét hiện trường thì cảnh sát không phát hiện ra dấu chân của kẻ khác, càng không phát hiện ra sàn nhà từng có dấu vết bị lau chùi, cũng có nghĩa là lúc vào nhà, hung thủ đã mang bọc giày sẵn, người như thế nào mang bọc giày vào nhà người khác mà không bị nghi ngờ - cũng là công nhân vệ sinh.

Còn về vụ án thứ nhất thì càng đáng nghi hơn, dựa trên suy luận của Hô Diên Vân, có lẽ hai cô gái cự cãi nhau, cô Vương đã giết hại cô Dương, trong quá trình này đột nhiên có người xông vào, vô tình trông thấy hiện trường phân xác, sau đó xảy ra vật lộn với cô Vương, đồng thời dùng búa đập chết cô ta, tuy hung thủ đã lau dấu vân tay trên hung khí, nhưng khám xét hiện trường cho thấy hắn không hề lau sàn nhà, nhưng trên sàn nhà chẳng hề có dấu chân của người thứ ba để lại, một lần nữa chứng tỏ rằng trước khi vào căn hộ, hung thủ đã mang bọc giày, điều này chỉ có thể được hiểu là một thói quen công việc, mà bốn chữ “công nhân vệ sinh” lại lần nữa xuất hiện trong đầu Lưu Tư Miễu.

Kẻ đã thực hiện ba tội ác trên có vẻ là một công nhân vệ sinh, buổi tối hôm nay người dọn dẹp từng hiện trường trong ba căn hung trạch cũng là một nhóm công nhân vệ sinh, giữa hai điều này có mối liên hệ gì không nhỉ? Lưu Tư Miễu trở nên trầm tư: phân tích từ vụ án xảy ra trong căn hung trạch đầu tiên, giả sử kẻ đột ngột đến nhà là một công nhân vệ sinh đến để dọn dẹp, thế thì, hoặc kẻ ấy vào nhầm nhà, hoặc là đến do được nạn nhân hẹn trước, khu ngoại ô mà Tân Thủy Viên tọa lạc tương đối hẻo lánh, công nhân vệ sinh ấy rất có khả năng làm việc ngay tại tiểu khu này. Trước đó, trong lúc trao đổi tình tiết vụ án với Lôi Dung, Lưu Tư Miễu đã có được một bản tài liệu cơ bản của các công nhân vệ sinh đặc chủng công tác tối hôm nay, chú thích rõ trước đây Vương Hồng Hà từng làm lao công ở tiểu khu Tân Thủy Viên, điều quan trọng hơn là, chiều cao của bà ta chỉ có 1,56 mét, phù hợp với điều kiện quan trọng nhất - trên tấm giường dưới của chiếc giường hai tầng lúc không ngừng nhấc búa lên rồi đập xuống, đầu búa sẽ không va phải phần đáy của tấm giường tầng trên…

Nếu nói rằng trong vụ án giết người thứ nhất, việc điều tra hiện trường đã chứng minh rằng Vương Hồng Hà là một kẻ xâm nhập đã lơ mơ nhầm lẫn mà xông vào, thế thì hai vụ án sau đó, rất rõ ràng mụ ta đã đóng vai trò là một kẻ chấp hành… Hai người mà mụ ta giết hại, một người thì tổ chức cư dân để đối kháng với Trần Nhất Tân về tài sản căn hộ mà hắn muốn tháo dỡ, một người thì phụ trách xây dựng tòa Phong Chi Thự quái dị khôn lường, vì thế, Vương Hồng Hà có đến tám, chín mươi phần trăm giống như Tu Thúc, đều là tòng phạm của Trần Nhất Tân, là kẻ “đồng lõa” bí mật bất khả lộ, thậm chí hoàn toàn có thể suy đoán thêm một bước nữa: hai “vụ việc tự sát” sau cùng của ba căn hung trạch, đều do tên Tu Thúc thâm hiểm xảo trá lập kế sách giết người, rồi Vương Hồng Hà to khỏe phụ trách việc thực thi.

Lưu Tư Miễu gọi điện cho ban quản lý tiểu khu, tuy nhân viên trực ban nghe điện thoại cực kỳ không vui vì giấc mộng đẹp bị quấy rầy, nhưng đã cung cấp một thông tin quan trọng: Vương Hồng Hà vẫn thuê trọ ở tầng hầm của đơn nguyên 3, tòa nhà số 2.

Xét đến việc ba căn hung trạch đã được dọn vệ sinh xong, giả sử Tu Thúc muốn hợp mưu với Vương Hồng Hà giết hại Đường Tiểu Đường và các công nhân vệ sinh khác, căn tầng hầm ấy không nghi ngờ gì chính là địa điểm tối ưu để giết người thủ tiêu, nghĩ đến đó, Lưu Tư Miễu không hơi đâu lo đến thân thể mình đang bị cơn bạo bệnh giày vò đến nóng giẫy nữa, kéo Từ Nhiễm chạy sang tòa nhà có căn tầng hầm ấy, lúc đến trước cổng tòa nhà, cô trông thấy những vết tích và dấu chân trên mặt đất lầy lội, là một chuyên gia điều tra hiện trường phạm tội có kinh nghiệm cực kỳ phong phú, cô ý thức được những dấu vết này nói lên điều gì, ngay tức khắc đi theo chúng, đồng thời đã đánh lối tắt kịp thời để chặn đầu các công nhân vệ sinh.

“Chị Tư Miễu, chị Tư Miễu!” Đường Tiểu Đường ôm lấy Lưu Tư Miễu, không biết là khóc hay cười, Lưu Tư Miễu cũng ôm chầm cô thật chặt với vẻ mừng rỡ! Lúc còn ở Bắc Kinh, thi thoảng họ gặp nhau vì công việc, nhưng quan hệ của họ rất tệ, Lưu Tư Miễu không thích cô nàng con ông cháu cha tiểu thư kiêu kỳ này, mà Đường Tiểu Đường cũng hơi sợ sệt mỗi khi gặp nữ sĩ quan lạnh lùng như sương giá, trong công việc thì kỹ lưỡng từng li từng tí này. Thế nhưng bây giờ, ở nơi cách xa Bắc Kinh ngàn dặm, họ lại thân thiết với nhau như chị em. Lý Văn Giải và Trương Siêu thấy Lưu Tư Miễu vác theo súng, biết là viện quân đã đến, cũng mừng rỡ vô cùng chẳng quan tâm nước mưa trút vào nữa, ngoác to miệng cười ngô nghê.

Từ Nhiễm hiểu ra rằng, đây chính là “con tin” mà suốt đêm nay cô ta và Lưu Tư Miễu phải tìm kiếm, trên mặt cô ta không mảy may nở nụ cười, níu níu khe khẽ gấu áo Lưu Tư Miễu, Lưu Tư Miễu nhìn cô ta một cái, lập tức hiểu ra, Từ Nhiễm đang nhắc nhở mình - vẫn chưa đến lúc hân hoan chúc mừng!

Lưu Tư Miễu kéo theo bọn Đường Tiểu Đường, nấp sau một dãy tượng đá màu xám trông giống như những chữ cái tiếng Anh, hàng cây sồi xanh ken nhau dày đặc hai bên tạo thành một màn che chắn rất tốt.

Lưu Tư Miễu khẽ hỏi Trương Siêu một chút, đã hiểu ra chiến thuật mà kẻ truy kích đang áp dụng, còn ước đoán được lúc hắn nhận ra con mồi đã biến mất, chắc chắn sẽ đi từ chỗ tối ra ngoài. Thế là cô tìm được chỗ thích hợp để ẩn nấp và nhắm bắn ở một góc tượng đá, gác sẵn súng trường tự động, ngắm chuẩn về phía kẻ truy kích sắp sửa bước ra.

Vị trí của mèo và chuột sắp nghịch đảo.

Chỉ có Từ Nhiễm là để ý thấy bàn tay cầm súng của Lưu Tư Miễu, nhất là ngón tay đang quắp lấy cò súng cứ khẽ run rẩy không ngừng.

Lưu Tư Miễu nhìn găm vào một góc của tòa nhà kia, chờ đợi sự xuất hiện của kẻ truy kích, nhưng đầu óc nặng nề như bị rót chì không ngừng gục thông xuống, mí mắt thì nhũn yếu đến mức phải vận hết sức lực mới không bị nhắm lại, cô đang ngoan cường kháng cự với con ma bệnh, dùng toàn bộ nghị lực, cắn chặt răng, tập trung chú ý vào nơi mà mục tiêu sắp sửa xuất hiện, đồng thời không ngừng lặp lại ý nghĩ: chỉ cần bắn ngã kẻ truy kích, với kỹ thuật bắn của cô thì nhất định sẽ không trượt phát nào, thì cô sẽ cắm thẳng đầu xuống đất mà ngủ thiếp đi, ý nghĩ này đem lại cho cô sự an ủi và khích lệ…

Cơn ảo tưởng mê ly rốt cuộc cũng làm ánh mắt mờ mịt đi, đến khi cô ý thức được rằng kẻ truy kích đã đứng phía dưới ngọn đèn, trở thành một miếng bia mà bất luận là ánh sáng hoặc tư thế đều tuyệt hảo, thì đã trễ mất hai giây!

Ba phát súng liên tiếp, đều bị đối phương tránh được!

Không khó để nhận ra từ tốc độ tránh né và sự lựa chọn vị trí ẩn nấp, đối thủ sở hữu tài nghệ vô cùng chuyên nghiệp. Lưu Tư Miễu biết mình đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất, một khi đối thủ thoát được, thì sẽ tức tốc điều chỉnh trạng thái, tuyệt đối sẽ không phạm lại kiểu sai lầm hạ đẳng như thế. Nếu là lúc bình thường, chắc chắn cô có thể đánh bại được hắn, thế nhưng hiện giờ, với thân thể mang bệnh đang dầm mưa thì hoàn toàn chẳng thể đọ sức với kiểu đối thủ như thế này. Điều tồi tệ hơn là, một khi đối thủ quay vào chỗ tối, thì cả một đoàn người đông đúc sau lưng cô sẽ trở thành mục tiêu của hắn… Làm sao đây? Làm sao đây?! Một ngọn lửa nóng như thiêu đốt, thân người cô khẽ vẹo qua, không ngờ cả người lẫn súng ngã khuỵu xuống…

Ngay lập tức một tràng tiếng kêu thất thanh vang lên! Đường Tiểu Đường kêu la thống thiết, “Chị Tư Miễu, làm sao thế? Chị làm sao thế?!”

Từ Nhiễm bổ nhào sang, ôm lấy Tư Miễu, nhìn gương mặt không còn một giọt máu và đôi mắt nhắm nghiền của cô, nói với Đường Tiểu Đường, “Cô ấy sốt cao suốt, xem ra không gượng nổi nữa…”

“Thế thì phải làm sao?! Phải làm sao?!” Trương Siêu nôn nóng đến nỗi dùng nắm tay thụi miết lên bắp đùi của chính mình.

“Anh bình tĩnh lại đi!” Đường Tiểu Đường nắm lấy khẩu súng trường tự động, nói với mọi người, “Các người rút đi, để tôi yểm hộ cho!”

Từ Nhiễm giơ tay đoạt phắt lấy khẩu súng, “Chân cô có vết thương, bắn hết đạn rồi ở đây chờ chết sao? Các người mang Tư Miễu đi, mau chóng rút lui!” Cô ta chỉ sang bức tường cao ngăn cách tiểu khu thành hai khu vực nam bắc cách đó không xa, nói, “Có nhìn thấy bức tường cao kia không? Trên tường có một con đường nhỏ rộng cỡ bằng một người, lỗ châu mai hai bên giống như Vạn Lý Trường Thành vậy, có thể che chắn được, hiện chúng ta đang ở mé phía tây của tiểu khu, các người hãy men theo chiếc thang ở đầu tường phía tây bức tường mà trèo lên, đi thẳng theo con đường nhỏ ấy, khom lưng đi sang đầu phía đông, rồi trèo xuống bằng chiếc thang ở đó, rồi ra khỏi cửa đông của tiểu khu, là sẽ an toàn!”

“Nhưng mà…”

“Không nhưng mà gì hết!” Đường Tiểu Đường vừa mở miệng, đã bị Từ Nhiễm độp lại, “Cả tối nay, tôi và Tư Miễu đều đi tìm các người, giờ tìm được rồi, thì tuyệt đối không thể để tổn thất thêm một người nào nữa!

“Cô là ai?” Mãi đến lúc này, Lý Văn Giải mới nghĩ đến câu hỏi này, Đường Tiểu Đường và Trương Siêu cũng ném ánh mắt dò hỏi về phía Từ Nhiễm.

“Tôi là ‘tiểu Quách tiên sinh.” Từ Nhiễm nói câu này ra rồi, ngưng một thoáng, rồi nói bằng giọng khàn đặc vô cùng “Tôi tuyệt đối không để cho các công nhân vệ sinh phải tổn thất thêm một người nào nữa, tuyệt đối không!”