← Quay lại trang sách

⚝ 7 ⚝

Có chút kỳ lạ, hoặc nên nói là, thật sự có chút kỳ lạ.

Kẻ truy kích trốn trong hốc cây, chậm rãi ngước đầu nheo mắt nhìn vào dãy tượng đá ở chỗ xa ấy, bọn chuột nhắt nấp ngay đằng sau đó.

Không sai, cú đánh trả của bọn chuột nhắt lúc nãy làm hắn kinh ngạc sững sờ, hắn chưa bao giờ ngờ đến chuyện chúng có súng, hơn nữa từ tiếng súng rất dễ để phán đoán ra rằng đó là súng trường tự động. Ban đầu hắn tưởng cảnh sát đã đến nơi, một thứ tâm lý tuyệt vọng khiến hắn suýt ngã xuống, nhưng rất nhanh hắn đã phán đoán ra được từ sự yên ắng của bọn chuột nhắt: Bọn chúng chỉ có độc một khẩu súng, hơn nữa, tay xạ thủ duy nhất còn bị bệnh hoặc đã bị thương.

Có được kết luận này chẳng khó khăn gì: nếu xem xét từ ba phát súng mà mình suýt bị bắn trúng, thì kỹ thuật bắn của tay xạ thủ cực kỳ chuẩn, thật sự có thể nói là tay súng thần sầu trong số các tay súng thần sầu, nhưng một cao thủ như thế, không ngờ lại chờ mình đứng dưới ngọn đèn đường một hồi mới nổ súng, tốc độ bắn lúc nổ súng rõ ràng đã buông chậm lại, điều này cho thấy ý thức bắn của người đó không rõ ràng, tuyệt đối không có khả năng xảy ra đối với một tay súng thần sầu, trừ phi kẻ đó bị bệnh hoặc bị thương.

Nhưng cũng không thể lơ là xem thường, phương pháp tốt nhất là chờ đợi, trong cơn mưa rào mờ mịt tối đen này, cái chết luôn thuộc về phía không thể chịu đựng được bóng tối.

Kẻ truy kích đã chờ rất lâu, nhìn ghim vào khu vực tượng đá với mí mắt không hề chớp, ngón tay quắp lấy cò súng, cho dù xảy ra một chút biến đổi nhè nhẹ trong màu sắc của bóng tối, thì tuyệt đối không thể thoát khỏi mắt hắn, cuối cùng, hắn nghe thấy một tràng tiếng động loạt soạt xuyên qua cành lá! Bọn chuột nhắt muốn chạy trốn! Hắn vừa mới bật dậy từ trong hốc cây, đã nghe thấy hai phát súng “đoàng đoàng”, khiến hắn giật mình vội nằm sấp xuống, lập tức hắn hiểu ra, xạ thủ đã đổi người! Kỹ thuật bắn của kẻ này hoàn toàn không thể sánh với kẻ trước! Hắn đứng dậy bắn trả hai phát, bắn “bụp bụp” vào tượng đá làm bốc lên một làn khói trắng, sau đó hắn nghe thấy một tràng tiếng chạy không mảy may che giấu!

Muốn chạy à? Nằm mơ đi!

Hắn đuổi theo, bóng đen phía trước chạy nhanh như chú nai nhỏ, hơn nữa có thể thấy là để tránh vác nặng, cô ta đã vứt súng đi, thời gian bức bách, không còn thời gian để tìm khẩu súng đó nữa. Hắn vừa đuổi theo vừa bắn liên tiếp, việc bắn một “tấm bia di động” trong khi chạy trong màn mưa, đã làm giảm độ chuẩn xác của việc nhắm bắn xuống cực nhỏ, khiến cho chú nai nhỏ ấy, bất ngờ thay, có thể chạy thẳng một mạch đến chỗ cánh cổng nguyệt môn trên bức tường phía đông mà chẳng bị thương sợi tóc nào, “soạt” một phát lủi mất sang khu Bắc.

“Khốn nạn!” Hắn giận dữ. Mãi đến lúc này, hắn mới nhận ra mình bị mắc lừa, con nai nhỏ ấy chỉ là để dụ hắn ra khỏi đó, những người còn lại đã không thấy tăm tích từ lâu rồi.

Thế này thì kế hoạch của ta thất bại rồi! Ta nhất định phải rời khỏi thành phố này, nhất định phải triển khai cuộc đào tẩu mới, nhất định phải một lần nữa sống cuộc sống như một con chuột chũi, không thể thấy ánh mặt trời, nghĩ đến đây, lửa căm phẫn ngập đầy lồng ngực khiến hắn khao khát ăn tươi nuốt sống con nai nhỏ đằng trước ấy! Được thôi, tối nay dù không giết được ai, ta cũng phải giết mày!

Hắn đuổi theo như đã phát điên, để không cho phép thần chết đuổi kịp, chú nai nhỏ ấy cũng mặc kệ mọi thứ mà chạy điên cuồng!

Bất ngờ thay, màn mưa hình chữ nhật che cả trời lấp cả đất, lại bị họ xộc toang ra một đường hở nối liền trước sau, như thế một đoàn tàu lao vùn vụt xộc toang ra một đường hầm dưới mặt nước.

Sắp rồi, sắp bắt được mày rồi!

Đúng lúc hắn giơ súng lên, đồng thời tin chắc rằng chỉ cần một phát là có thể xuyên giữa lưng con nai nhỏ, thì bên đường bất chợt vụt ra một người bảo vệ, người nghe thấy tiếng súng bèn ra xem xét tình hình, viên bảo vệ chỉ mới vừa nhấc tay lên chỉ vào hắn mà la lên một câu “Anh” thì đã bị một phát súng của hắn hạ gục!

Trong khoảng mấy giây bị làm chậm trễ này, con nai nhỏ đã phốc lên bậc thềm, lao vào một tòa nhà, hắn bám sát phía sau, rồi vào đúng khoảnh khắc mà hắn đuổi theo vào thang máy, cánh cửa chầm chậm đóng lại, hắn tức đến nỗi nhắm vào cửa thang máy mà nổ hai phát súng, lập tức hai lỗ đạn bị lõm trên cánh cửa inox, tiếng súng khủng khiếp làm chấn động tường vách đến nỗi rung lên ùng ùng.

Hắn ngẩng đầu lên, thấy thang máy dừng ở tầng 15, mới ấn nút một buồng thang máy khác, đi vào trong.

Tầng 15.

Đó chẳng phải chính là…

Cửa thang máy mở ra, hắn lập tức lao ra ngoài, dựa lưng vào tường, dòng tai lắng nghe hồi lâu trên hành lang được chiếu sáng bởi đèn cảm ứng, không nắm bắt được bất kỳ âm thanh khác thường nào.

Chết tiệt, ả chạy đi đâu mất rồi?!

Nghe kỹ thêm chút nữa, dường như tiếng mưa vọng ra từ căn hộ nào đấy, nghe lớn hơn những căn hộ khác…

Hắn tiến vài bước lên phía trước, dễ dàng phát hiện ra cánh cửa căn hộ 1502 đang khép hờ.

Để ta xem phen này mày còn chạy đi đâu được!

Hắn đẩy cửa ra, bóng tối ẩm ướt mà lạnh băng như bức tường sừng sững trước mặt. Hắn đóng cửa lại, đứng trong phòng khách, rất nhanh đôi mắt đã được huấn luyện nhìn thấy rõ hình dạng và vị trí mỗi vật thể. Hắn nhe hàm răng trắng hớn ra, từ giữa chòm râu lộ ra một nụ cười mỉm tàn nhẫn và tà ác : Không sai, chính ở đây, ta và Vương Hồng Hà đã giết chết Phùng Lãng, phòng khi Phùng Lãng tỉnh dậy ngửi thấy mùi khí gas, bèn trực tiếp mở cửa ra chứ không mở cửa sổ, ta để cho Vương Hồng Hà giữ cây cần câu ở chỗ ô cửa sổ nhỏ bằng gỗ, còn ta thì đeo găng tay, đứng ngoài cửa phòng ngủ giữ chặt tay nắm cửa… Vương Hồng Hà là một trợ thủ không tồi, không nhiều lời, sức thì mạnh, xuống tay thì ác, lúc ấy chỉ cần hứa cho mụ ta một căn tầng hầm, việc gì mụ ta cũng dám làm.

Vẫn là giám đốc Trần nhìn thấu suốt: đối với một kẻ đang đói, thì chiếc bánh bao nhuốm máu ăn vẫn thấy ngon.

Chỉ có điều bọn chúng chẳng sống đến ngày được ăn no.

Kẻ truy kích xem xét một lượt phòng khách, lần lượt mở từng cánh cửa nhà vệ sinh, bếp và phòng ngủ phụ, nhưng chẳng thấy bóng dáng của con nai nhỏ đâu, tình hình này xem ra đã trốn vào phòng ngủ chính rồi.

Được rồi, trò chơi trốn tìm này, cũng nên đến hồi kết.

Hắn đi vào phòng ngủ chính, tiếng mưa rào ồn ã ban nãy, chính là vọng đến từ cánh cửa sổ để mở kia, giờ đây tiếng mưa càng lúc càng lớn, ào ào, tiếng vang khủng khiếp kinh thiên động địa, tựa hồ như đứng ở cửa đập của đập nước lớn Tam Hiệp mà nghe tiếng nước lũ tràn để vậy. Chú nai nhỏ ấy cũng chẳng có trong phòng này, kẻ truy kích đánh một vòng quanh căn phòng vẻ nghi hoặc, chợt nhớ ra điều gì, tay phải cầm súng ngắm chuẩn, tay trái đột nhiên lật phắt tấm ván giường và nệm giường lên…

Ngoại trừ mấy chiếc gối và tấm chăn ga không ai dùng đến, trong tủ giường chẳng có gì cả.

Ả trốn đi đâu rồi?

Kẻ truy kích bước đến cửa sổ vẻ mông lung, qua mảnh rèm rách nát bị cơn mưa rào đập xối xả đến mức lung lay chực rơi, hắn bỗng phát hiện ra, ngay trên đỉnh bức tường cao ở chếch phía dưới, có bốn bóng người đang khom lưng, vịn lấy lỗ châu mai, chầm chậm đi về phía trước.

Hắn hầu như có thể nhận ra, bóng người đi sau cùng, chính là cô gái suýt bị hắn bắn chết, may có bạn đồng hành đỡ một phát súng mới thoát nạn, chân cô gái hình như bị thương, khập khiễng từng bước, phía trước có một người đang nắm lấy tay cô, trông hình dáng cơ thể thì cũng là một cô gái, đi loạng choạng liêu xiêu trầy trật vô cùng.

Vị trí bắn tuyệt hảo!

Từ chỗ này có thể ngắm chuẩn bất kỳ người nào trong bốn người ấy, với kỹ thuật bắn của mình, hắn tuyệt đối có thể bắn chết được một người trong số đó! Cho dù không chuẩn, thì bọn chúng cũng chẳng có chỗ nào để ẩn náu, điều quan trọng hơn là, rất có thể chỉ cần bắn chết một tên, ba tên còn lại trong cơn hỗn loạn đều sẽ ngã xuống, bức tường cao bằng bốn năm tầng lầu, bất kỳ ai cũng sẽ khó tránh khỏi cái chết!

Con nai nhỏ ấy có lẽ nằm mơ cũng không tưởng tượng được, ả lại dẫn ta tới một nơi để đưa toàn bộ bạn đồng hành của mình vào chỗ chết…

Nghĩ kỹ lại thì, bóng lưng của con nai nhỏ ấy, có chút giống cô tiểu Quách tiên sinh đã thoát chết ở Phong Chi Thự nhỉ.

Không ngờ ả lại lần nữa đẩy các công nhân vệ sinh hung trạch vào đường cùng.

Nghĩ vậy, nòng súng của kẻ truy kích ngắm chuẩn vào mấy người trên đỉnh bờ tường.

Bắn chết tên nào trước đây?

Bằng trực giác của một sát thủ, hắn quyết định chọn cô gái đi loạng choạng liêu xiêu ấy. Đừng trông đáng bước đi như thế con ma men, nhưng nhìn tư thế khom lưng là biết cô ta từng được huấn luyện quân sự, đã tận dụng những lỗ châu mai ở mức độ tối đa để che giấu thân thể, kẻ đã hướng về phía ta mà bắn ba phát liên tiếp làm ta trầy trụa thảm hại, có lẽ chính là cô ta!

Thế nhưng, nhìn từ góc độ mà ta đang đứng, thì nửa thân trên cô ta căn bản chẳng có chút che chắn gì.

Hắn nâng súng lên, ngắm chuẩn vào đầu cô gái, khóe môi xuất hiện nụ cười khẩy khẽ tỏ ra tiếc nuối vì phải từ biệt.

Sau đó, hắn ấn cò súng!