⚝ 8 ⚝
“Điều này đòi hỏi công tác của chúng ta phải càng tỉ mỉ, nghiêm túc, kỹ lưỡng từng chi tiết, tiêu chuẩn cao, yêu cầu nghiêm, thậm chí phải học được năng lực tìm kiếm sự thật ở hiện trường phạm tội đã được vệ sinh sạch hoàn toàn.”
Lưu Tư Miễu đi loạng choạng về phía trước, một tay vịn lấy lỗ châu mai, một tay nắm lấy Đường Tiểu Đường sau lưng, màn mưa mịt mù mông lung, khiến ý thức cô vốn đã mơ hồ lại sinh ra ảo giác: cô dường như đang đứng bên sông, nước cuồn cuộn, dòng nước hùng vĩ chảy xiết ào ào, khoảng giữa từng cơn nhấp nhô sóng gợn, túa ra từng tia sáng màu bạc đắng cay, nhiều năm trôi qua, dấu chân của cô và anh để lại lúc đi qua bờ sông, đã bị nước sông gột sạch chẳng còn bóng hình gì nữa… Cả buổi tối, cô đã nỗ lực, dốc cạn sức lực, từng căn hung trạch đã vệ sinh hoàn toàn, từng câu hỏi bí ẩn khủng khiếp li kỳ, như vũng sình lầy níu chặt mỗi bước chân tiến lên phía trước, trải qua cuộc bôn ba gian nan, cuối cùng cô cũng tìm thấy Đường Tiểu Đường, cô nhất định phải giao Tiểu Đường bình yên vô sự cho Lôi Dung, đây là lời hứa của cô với Lội Dung, hơn nữa đến tận giờ phút này, cô mới phảng phất ý thức được rằng, đây cũng là minh chứng mà cô muốn đưa ra cho thế giới này : Thứ mà ta đã đánh mất, ta nhất định sẽ tìm về!
“Anh hỏi nước Tây Hồ, đã trộm mất mấy phần vẻ đẹp của nàng Ngày tháng trôi đi không còn để lại cho ai lời thề son sắt. Anh hỏi nước Tây Hồ, dốc tận mùi vị của lòng xót xa Còn lại nửa trái tim người yêu gọi không về…”
Tiếng súng vang lên. “Đoàng!”
Đầu Lưu Tư Miễu như thể bị thứ gì đó va vào nặng nề, ngay sau đó, ánh mắt ngửa về phía sau trông thấy một vùng trắng muốt như tuyết, thì ra bầu trời tối đen trong cơn mưa rào, lại ẩn giấu một mảnh trắng muốt sáng lóng lánh đến thế.
Thân thể ấy ngã xuống mặt xi măng cứng chắc, phủ đầy nước mưa, phát ra tiếng “huỳnh huỵch”.
Dòng máu xối xả, đặc hơn gió, sánh hơn mưa, tối hơn cả đêm.