← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 11 Bằng chứng máu
1

“Ngươi chỉ có chút khả năng thế này thôi sao, chỉ biết giết người thôi sao? Ta dám cược rằng buổi tối hễ nhắm mắt lại, ngươi có thể nhìn thấy cha mình, dù ngươi đã giết bao nhiêu người, thì ông ấy cũng sẽ không biến mất, đúng chứ? Rốt cuộc ông ta đã làm gì ngươi? Khiến người phải đi đến bước đường này!”

(Việc máu - Michael Connelly)

⚝ ⚝ ⚝

“Chiếc xe cảnh sát vừa đỗ lại trước cánh cổng lớn của Phong Chi Thụ, Đường Tiểu Đường nhìn thấy, qua tấm kính xe ngăn cách, Lôi Dung đang đứng ở cửa sảnh chờ cô, chẳng buồn xách ô nữa, cứ thế đội mưa xuống xe, nhào vào lòng Lôi Dung, khóc òa lên! Tựa hồ như muốn trút bỏ toàn bộ sợ hãi, uất ức và đau khổ phải chịu đựng suốt đêm nay bằng nước mắt. Lôi Dung ôm lấy cô, vuốt ve bờ vai và mái tóc, nhỏ giọng nói, “Ổn rồi, ổn rồi, đều đã qua cả rồi”, như thể một người mẹ cuối cùng cũng chờ đến lúc đứa con gái đi xa trở về… Hồi lâu sau, Đường Tiểu Đường mới ngưng cơn khóc òa, lúc cô vừa thổn thức vừa nhấc đầu khỏi vai Lôi Dung, qua đôi mắt rướm lệ mờ nhòe, không ngờ lại thấy trên mặt Lôi Dung cũng vương đầy nước mắt.

Đây là điều mà Đường Tiểu Đường chưa từng thấy, thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến, một Lôi Dung kiên cường, lý tính nhường ấy, vậy mà cũng biết khóc, hơn nữa còn khóc mà chẳng phát thành hơi thành tiếng.

Phen này đến lượt Đường Tiểu Đường an ủi Lôi Dung rồi, cô vịn lấy vai Lôi Dung lắc khe khẽ, “Chị ơi chị sao rồi, chị nhìn xem chẳng phải em đã trở về an toàn rồi hay sao?”

“Cả tối hôm nay chị lo lắng cho em suốt…” Lôi Dung lau nước mắt, mỉm cười nói, “Em có thể trở về bình an vô sự, là quan trọng hơn hết thảy mọi thứ, phải rồi, Tư Miễu sao rồi?”

“Không ổn lắm…” Biểu cảm Đường Tiểu Đường có chút ảm đạm, “Chị ấy vốn sốt cao, bị giày vò cả đêm, lại dầm mưa, đột ngột bị súng bắn chỗ chóp tường, suýt nữa đã bắn trúng chị ấy, may chị ấy mệnh lớn, không bị trúng đạn, tên sát thủ ấy không biết làm kiểu gì, tự sẩy chân rơi khỏi tòa nhà, ngã chết. Sau khi cảnh sát đến nơi, đã trực tiếp đưa chị Tư Miễu đến bệnh viện rồi.”

Cũng do sau khi phá giải vụ án xảy ra trong căn hung trạch thứ hai, Lưu Tư Miễu biết được Tu Thúc dùng phương thức báo cảnh sát giả để điều hết lực lượng còn lại ở đồn cảnh sát quản lý khu vực mà Tân Thủy Viên tọa lạc, cô chợt nghĩ rằng, tuy để bảo đảm an toàn cho hội thao toàn quốc, phần lớn lực lượng cảnh sát tỉnh lỵ đều được điều phối đến khu vực nhà thi đấu, nhưng ít nhất một nhóm cảnh sát đang trong “trạng thái để không”, chính là nhóm học sinh trường cảnh sát đã tiến hành diễn tập thực địa bên sông tối nay, thế là cô lập tức gọi điện cho Trương Hiện Hà, xin ông ấy mang theo người lẻn vào tiểu khu Tân Thủy Viên. Trường cảnh sát ở xa, lại mưa lớn, vì vậy lúc Trương Hiện Hà dẫn đội đến nơi, đúng lúc trông thấy Lưu Tư Miễu và các công nhân vệ sinh chầm chậm lần theo cây thang sắt bắc trên bờ tường phía đông trèo xuống, rất nhanh họ phát hiện ra một thi thể nam giới nằm sấp phía dưới tòa nhà số 11, tay vẫn đang nắm chặt khẩu súng ngắn.

“Đội trưởng Trương đã tìm ra một căn hộ còn trống ở Tân Thủy Viên, tìm hiểu rõ tình tiết vụ án qua Lý Văn Giải và Trương Siêu, nếu không phải chị hỏi thăm một tiếng, ông ấy chẳng chịu thả em về đâu.” Đường Tiểu Đường vừa đi theo Lôi Dung vào trong nhà ăn, vừa dùng khăn lau mái tóc ướt đầm đìa, “Tên sát thủ ấy, nghe nói thân thể không rõ hình hài, cảnh sát đang dựa trên vết máu với dấu vân tay, để xác minh danh tính.”

“Còn xác minh gì nữa?” Lôi Dung hơi ngạc nhiên, “Chẳng phải chính là Tu Thúc sao?”

Đường Tiểu Đường tròn xoe mắt, “Sao có thể như thế được? May nhờ Tu Thúc phối hợp với em, đóng một vở kịch hay ho, mới lật tẩy được Vương Hồng Hà đấy chứ.”

Lôi Dung trố mắt ngẩn ngơ, có một cảm giác xây xẩm như trời đất nghịch đảo cả lên, “Thế… Rốt cuộc chuyện là thế nào?”

Đường Tiểu Đường kể lại, trong căn hung trạch thứ ba, cô đã phát hiện ra rằng có khả năng Vương Hồng Hà là hung thủ giết người, đúng lúc định nói ra, thì Tu Thúc lôi cô vào bếp, đẩy vào tường với vẻ hung hãn, quắp lấy cổ họng cô, Đường Tiểu Đường tưởng Tu Thúc là tòng phạm của Vương Hồng Hà, định lấy mạng ra mà giằng cự, nào giờ đột nhiên Tu Thúc nén giọng xuống cực thấp, nói, “Cô liều lĩnh như thế, sẽ hại chết chính cô và các công nhân vệ sinh khác đấy!”

Đường Tiểu Đường rùng mình, đối mặt nhau gần đến thế, cô đã nhìn thấy trong ánh mắt của Tu Thúc vẻ hồi hộp và lo âu chân thành, thế là cô cũng ép giọng thấp xuống nói, “Ông biết hết cả rồi sao?”

“Tôi cũng mới vừa biết thôi.” Tu Thúc nói.

Đường Tiểu Đường cười khẩy khẽ lắc đầu, “Tôi không tin… Làm sao ông biết được? Ông đã biết những gì rồi?”

“Trong căn hung trạch thứ hai, lúc đốt tà, Vương Hồng Hà đã bị ma nhập, điều này là không bình thường.” Tu Thúc giọng tựa tơ phất, “Cái gọi là đốt tà, là đốt giày của người chết để đuổi tà của người chết, nếu thứ đem đốt không phải giày của người chết, thì vốn dĩ sẽ không động chạm phải ma quỷ gì cả, lúc đầu tôi chưa nhìn rõ ràng, tùy tiện xách một chiếc giày từ trên kệ để đốt, ai ngờ chiếc giày ấy là giày nữ, về sau tôi đã xem xét, tuy kích cỡ chiếc giày ấy giống hệt giày nam, nhưng cùng một kích cỡ, thì giày nữ sẽ nhỏ hơn giày nam không ít, vì vậy Nghê Binh chắc chắn sẽ không mang vừa, tôi đốt một đôi giày mà không phải là đôi Nghệ Binh từng mang qua, vậy mà Vương Hồng Hà lại như bị ma nhập, chứng tỏ tự trong lòng bà ta có ma, thực tế là do luôn ở trong trạng thái căng thẳng cao độ, dựa trên cách nói của y học các cô, cái đấy gọi là chứng hysteria do tinh thần căng thẳng cao độ gây ra.”

Lúc này Đường Tiểu Đường mới hiểu ra, cái lão Tu Thúc vẫn luôn giả thần giả quỷ này, thực ra trong lòng như thể một tấm gương sáng rõ vậy, thế là cô cũng nói sơ lược phần suy luận rằng danh tính của hung thủ có khả năng là một công nhân vệ sinh ngụ tại tiểu khu này.

Tu Thúc nghe xong khẽ gật đầu, “Nhưng cô bộp chộp quá rồi, điều cô nói có thể có lý, nhưng không có bằng chứng, thì không buộc tội bà ta được, ngược lại có khả năng sẽ khiến bà ta hạ độc thủ với cô và các công nhân vệ sinh khác.”

“Nếu là như thế, ngược lại chính là chứng cứ sáng rõ cho việc phạm tội của bà ta.”

Tu Thúc sững người.

Đúng lúc này, Lý Văn Giải đá tung cửa bước vào.

Cuộc đối thoại của họ đành phải gián đoạn, sau khi đuổi Lý Văn Giải ra khỏi bếp, Tu Thúc khẽ chỉ vào cánh cửa bếp đang mở toang, đưa mắt ra hiệu với Đường Tiểu Đường.

Đường Tiểu Đường hiểu ý, lập tức dùng tay trỏ thẳng sang phía phòng ngủ chính nói, “Kẻ này cũng là tên đồng lõa giết người, chịu sự chỉ thị và uy hiếp của người khác mà thực hiện hành vi phạm tội, khiến cho oán hồn nhiễu thân, không được giải thoát, có đúng không?!”

Về “Kẻ này” trong câu nói này, Lý Văn Giải, Trương Siêu và lão Bì đều mặc nhiên cho rằng, là để ám chỉ kẻ “bị tự sát” là Phùng Lãng, nhưng Vương Hồng Hà sẵn chất chứa ma trong lòng, nghe thấy bèn hồn xiêu phách tán, vì mỗi một chữ đều đang nhắm vào mu ta!

Tu Thúc giơ ngón tay cái về phía Đường Tiểu Đường, khen ngợi cô nhanh trí.

Lời tiếp theo của Tu Thúc, lại là lời nhắc nhở cố ý dành cho Vương Hồng Hà:

“Mỗi công nhân vệ sinh hung trạch, ngoài kỹ năng chuyên nghiệp và lòng gan dạ đây đủ, còn cần phải học được cách giữ im lặng. Vì trông có vẻ như cô bước vào một căn hộ, nhưng thực ra thứ cô bước vào là từng câu chuyện máu me kinh dị, nếu cô sơ ý phát hiện ra điều gì, nhất quyết phải nói toang đi khắp nơi, thế thì chưa biết chừng cô sẽ trở thành nhân vật chính của câu chuyện máu me kinh dị tiếp theo!”

Điều đáng để nhắc đến một cách đặc biệt là lời căn dặn mà Tu Thúc dành cho Vương Hồng Hà, “Vương Hồng Hà, tôi nhớ chị ngụ dưới tầng ngầm ngay gần đây phải không, chị dẫn họ đi nghỉ ngơi đàng hoàng, đối với vị pháp y Tiểu Đường đây, chị phải chăm nom một chút, tối lửa tắt đèn thế này, đừng để cô ấy chạy lung tung…”

Những lời này, nếu Vương Hồng Hà vô tội, dĩ nhiên sẽ không nghe ra được ý tại ngôn ngoại, nhưng vừa vặn chính vì mụ ta thật sự là kẻ tạo ra “từng câu chuyện máu me kinh dị”, cộng thêm việc đêm nay chẳng khác nào đi một lượt từ đầu đến cuối trong câu chuyện mà chính mụ ta tạo ra, đối với Vương Hồng Hà, kẻ vốn luôn phấp phỏng nơm nớp, chỉ sợ tội ác của mình bị bại lộ, đã hình thành áp lực khủng khiếp, khiến mụ ta không cầm cự nổi nữa, để che đậy tội ác thì không ngần ngại giết người để bịt đầu mối…

Nghe xong lời thuật lại của Đường Tiểu Đường, Lôi Dung choáng váng hoàn toàn, suốt cả buổi tối cô luôn lo lắng Tu Thúc sẽ thủ tiêu con tin, vậy mà không ngờ cuối cùng Tu Thúc lại bắt tay với Đường Tiểu Đường cùng nhau lật tẩy hung thủ thật sự của ba vụ án giết người trong hung trạch, “Nếu thế, vì sao Tu Thúc lại phải bắt cóc em chứ?”

“Bắt cóc?” Đường Tiểu Đường ngơ ngác, “Ông ta có bắt cóc em đâu, là em tự tìm tới muốn làm công nhân vệ sinh hung trạch… Chẳng phải em đã bị chuyện của Lý Viên làm cho phát điên lên sao, em chỉ muốn học cách thoát khỏi sự vướng lụy của ma quỷ thôi.”

Lôi Dung day huyệt thái dương hồi lâu, ánh nhìn mới rõ nét trở lại, nhưng trí óc vẫn hỗn loạn như thể đã nấu cả một nồi cháo trong đấy, “Sao điện thoại của em mãi không gọi được thế?”

“Vì trong lúc dọn dẹp hung trạch thì không được dùng điện thoại, nếu không thì bầu không khí vốn đã căng thẳng, lại thêm tiếng chuông điện thoại ma quái lúc nửa đêm, thì sợ biết chừng nào, vì thế Tu Thúc đã thu hết cả, nhưng trước khi từ biệt, ông ta đã quên trả lại cho chúng em, chẳng biết bây giờ ông ta đang ở đâu, chờ đến lúc tìm được ông ta rồi em đòi lại sau, xem chừng một vị đại Quách tiên sinh như ông ta, cũng không đến nước sa cơ làm tay buôn điện thoại đã qua sử dụng đâu.”

Nghe giọng điệu Tiểu Đường còn có chút thân thiết với Tu Thúc, Lôi Dung càng ngơ ngác hơn.

Đúng lúc này, viên cảnh sát phụ trách đưa Đường Tiểu Đường đến Phong Chi Thự bước vào phòng ăn, “Chủ nhiệm Lôi, tôi nhận được cuộc gọi của đội trưởng Trương, ông ấy bảo phát hiện một tên khả nghi nửa đêm cầm ô đi loanh quanh trong Tân Thủy Viên, còn muốn dò hỏi gì đó, giọng cũng chẳng phải người bản địa, nên đã bắt giữ anh ta lại, nhưng anh ta chẳng quan tâm, bảo là có quen biết chị, tên anh ta là Hộ Diên Vân…”

“Ơ?!” Đường Tiểu Đường vừa rót một ly nước nóng để uống, suýt thì sặc, “Sao thám tử lừng danh lại đến đây?”

Lôi Dung thở dài, mỉm cười nói với viên cảnh sát, “Anh nói với đội trưởng Trương, người này là bạn tôi, lập tức đưa anh ta đến Phong Chi Thự, nếu anh ta muốn điều tra ở Tân Thủy Viên, thì cứ mặc kệ, nhưng hãy bảo anh ta là, hiện giờ chuyện bên Tân Thủy Viên xong xuôi rồi, vụ án mạng bên Phong Chi Thự cần anh ta đến điều tra phá án hơn.”

“E là điều này không phù hợp đâu!” Đột nhiên một giọng nói ồm ồm vẳng từ bên cạnh.

Lôi Dung vừa nhìn sang, là Bộc Lượng, đang liếc mắt trừng trừng nhìn mình, vội vàng giải thích, “Hô Diên Vân là nhà suy luận danh tiếng lẫy lừng, đã hỗ trợ phía cảnh sát phá rất nhiều đại án ở Bắc Kinh…”

“Bắc Kinh là Bắc Kinh, tỉnh lỵ là tỉnh lỵ.” Bộc Lượng khẽ vò chiếc mũi đỏ ửng nói, “Đừng thấy chúng tôi nằm phía nam sông Trường Giang, nhưng nói đến phép tắc thì cũng như phía bắc sông Hoàng Hà thôi. Nhà nước không cho phép thám tử tư can thiệp vào vụ án hình sự, tức là nước ta chẳng hề có thám tử tư. Cô là chuyên gia pháp y, cùng ngành với nhau dẫu không thân cũng hiểu cho nhau, cô giẫm chân vào vụ án này, tôi chẳng nói được gì, nhưng nếu thật sự phải xúi một người ngoài vào, thì tôi không cách gì nói với cấp trên đâu.”

Lôi Dung khẽ nhìn anh ta, biết rằng “bệnh nghề nghiệp” của anh ta đang tái phát, việc phía cảnh sát đã bài trừ tất cả mọi “nhân lực phi chuyên trách” trong công tác hình sự điều tra, là mối rắc rối mà những nhà suy luận như Hô Diên Vân thường xuyên gặp phải, nếu giải quyết không khéo, thì đụng chạm khắp mọi nơi.

Viên cảnh sát nọ đứng tại chỗ, không biết phải làm sao, chợt nhớ ra điều gì, nói, “Phải rồi Chủ nhiệm, đội trưởng Trương còn nói, chúng tôi đã thu thập dấu vân tay của người ngã chết dưới tòa nhà số 11, đồng thời sau khi nhập vào kho dữ liệu vân tay, thì phát hiện hắn là sát thủ chuyên nghiệp mà cảnh sát truy nã nhiều năm, đội trưởng Trương đã gửi ảnh của hắn sang rồi, để xem chị có quen biết hay không.” Nói đoạn anh ta trình chiếc điện thoại vừa nhận được tấm ảnh trên WeChat.

Lôi Dung vừa xem, đã không hẹn mà bật ra một tiếng “Ớ” với Đường Tiểu Đường.

“Không sai, chính là tên này!” Đường Tiểu Đường nói với vẻ căm phẫn, “Lúc hắn giết Vương Hồng Hà em vẫn chưa nhìn thấy rõ, về sau hắn đứng dưới ngọn đèn đường, có cháy thành tro em cũng không quên bộ mặt đó.”

Lôi Dung không nói năng gì, lúc này Bộc Lượng kế bên đưa mắt nhìn một cái rồi nói ngay, “Ủa, chẳng phải là Hồ Nhạc sao?” Lôi Dung nói với vẻ lạnh lùng, “Kẻ này không những vẫn ở trong khu quản lý của anh suốt, còn từng đọ sức với anh, vậy mà anh vẫn không nhận ra hắn là một tên tội phạm bị truy nã sao?”

Bộc Lượng trơ mắt ra. Căn cứ theo kỷ luật của đội cảnh sát, tội phạm truy nã nghiêm trọng hoạt động trong khu quản lý trong thời gian dài, thì người phụ trách cảnh vụ của khu quản lý có trách nhiệm truy tìm và nhận diện, nếu tội phạm truy nã gây án thêm lần nữa, thì được xếp vào loại sự cố, căn cứ trên mức xếp loại sự cố, người phụ trách phải chịu xử phạt ở nhiều mức độ khác nhau… Nhưng do số lượng tội phạm truy nã đang bỏ trốn rất nhiều, chẳng viên cảnh sát nào sở hữu được đôi mắt có thể dựa vào hình ảnh lưu nội bộ mà tự động nhận biết được cả, vì vậy nếu vướng phải thì chỉ có thể tự nhận là xui xẻo mà thôi.

“Dĩ nhiên, anh mới đến khu quản lý không lâu, không thể trách anh toàn bộ được.” Giọng điệu Lôi Dung trở nên ôn hòa, “Sự việc này, để sau này tôi giải thích với lãnh đạo chủ quản của anh, quy tắc là cứng nhắc, chỉ có con người mới linh hoạt sống động.”

Bộc Lượng không phải là gã đần, lập tức trừng mắt nhìn viên cảnh sát nọ, “Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau chóng gọi điện thoại cho đội trưởng Trương, mời anh Hồ gì đó sang đây đi chứ!”

Đường Tiểu Đường không nhịn được phải mím môi cười.