← Quay lại trang sách

⚝ 2 ⚝

Nghe xong lời thuật của Lôi Dung và Đường Tiểu Đường đã 2 giờ sáng, mưa vẫn chưa tạnh, nhưng đã ngớt đi nhiều so với lúc anh xuống khỏi đường sắt cao tốc, lâm râm lâm râm, tuy nơi chân trời xa xăm kia thi thoảng vẳng đến tiếng sấm, nhưng đã không còn khí thế rung động trời đất, mà giống tiếng họ hắng của một người bệnh phong thấp lúc nửa đêm. Anh đứng dậy, đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, tất cả các loài thực vật trong vườn hoa đều nằm rạp xuống như cầu xin tha mạng, nước đọng không ngừng ứa ra từ từng hố lõm của chúng, nương nhờ mớ cành khô lá gãy để túa mịt mù đi những nơi khác. Những thứ đã bị cơn mưa rào lột trần xiêm y như ngọn giả sơn, mái đình nghỉ mát, giàn hoa sắt trang trí cùng với những cây cột trụ bằng đá khảm chum gốm màu đen, dưới ánh sáng soi rọi mơ màng của ngọn đèn bão nhỏ kiểu Âu, tất thảy đều gầy đi rất nhiều, hơn nữa còn nhất loạt bị trùm bởi lớp khói xanh, trông như lớp da đầu vừa bị cạo trọc.

Buổi đêm hệt như cơn mê, cơn mưa hệt như cơn mê, ngôi biệt thự hệt như cơn mê…

Sau khi đến tỉnh lỵ, khó khăn lắm anh mới bắt được xe, vội lao đến tiểu khu Tân Thủy Viên cho kịp, nhận thấy nơi đây đã bị một nhóm cảnh sát bao vây ba vòng trong, ba vòng ngoài, anh trở nên lo lắng, sợ Lưu Tư Miễu gặp chuyện, vì vậy đã đi thẳng sang đấy để hỏi han, kết quả bị coi là nghi phạm, nên bị bắt giữ, sau khi được thả, vì có “chỉ dụ bằng lời” của Lôi Dung, anh được dịp dò hỏi Lý Văn Giải và Trương Siêu một cách chi tiết, nắm rõ diễn biến sự việc, đồng thời đã gọi thông vào điện thoại của Lưu Tư Miễu, hay tin cô đã nhập viện, lúc này trái tim đang treo lơ lửng mới hạ xuống. Lưu Tư Miễu đã được truyền dịch, bằng chút sức lực ít ỏi còn lại, tường thuật sơ lược chuyện cô và Từ Nhiễm bị Tu Thúc tấn công bằng súng, dặn dò anh nhất định phải nghĩ cách tìm ra Từ Nhiễm, bảo vệ an toàn cho cô ấy. Sau khi ngắt máy, Hô Diên Vân đi một lượt qua ba căn hung trạch mà các công nhân vệ sinh đã dọn dẹp tối nay, căn hộ mà Tu Thúc bố trí mai phục cùng với căn tầng hầm mà Vương Hồng Hà cư ngụ, vì qua điện thoại, anh hầu như đã tham gia vào màn suy luận của các vụ án xảy ra trong từng căn hung trạch rồi, vì vậy chuyến này vào đây, càng hỗ trợ anh nắm rõ được toàn bộ diện mạo của vụ án hơn nữa. Đối với âm mưu không ngừng bố trí những ám hiệu mà chỉ có thầy đuổi tà nhìn mới hiểu, dẫn dắt Từ Nhiễm đến được vị trí tối ưu sau đó mới tiến hành phục kích bằng súng của Tu Thúc, anh ngấm ngầm ngạc nhiên khâm phục khôn xiết.

Nhưng việc mà Lưu Tư Miễu phó thác cho mình, anh chưa hề hoàn thành, phía cảnh sát lùng sục khắp tiểu khu vẫn không tìm thấy Từ Nhiễm, rốt cuộc cô ta còn sống hay đã chết, trở thành một điều bí ẩn.

Đương lúc cảm thấy phiền muộn vì chuyện này, Trương Hiện Hà khuyên anh, “Hô Diên Vân, anh mau chóng đi Phong Chi Thự đi, chủ nhiệm Lôi giục mấy lần rồi, bên Tân Thủy Viên cứ giao cho chúng tôi, dẫu sao thì vụ án đã kết thúc rồi.”

“Phải rồi, vụ án bên Tân Thủy Viên đã kết thúc rồi.” Anh nói lẩm bẩm, “Chỉ còn hai câu hỏi bí ẩn vẫn chưa được giải đáp… Trương Hiện Hà sững người, “Hai câu hỏi bí ẩn nào?”

“Một là tên sát thủ ấy đã rơi khỏi tòa nhà như thế nào…”

“Còn gì nữa?”

Hộ Diện Vân không nói gì.

Sau khi đến Phong Chi Thự, anh đi một mạch xuyên qua sảnh khách tựa hồ như sân khấu, đi xuyên qua một nhóm diễn viên đang ngồi hoặc đứng, biểu cảm phức tạp, đã diễn xuất trong vở tuồng lớn tối hôm nay, đi xuyên qua những ánh mắt đầy mệt mỏi, chán ghét, sửng sốt, thắc mắc hoài nghi, đến phòng ăn thì chỉ có hai người Lôi Dung và Đường Tiểu Đường. Đóng cửa lại, nghe họ kể lại trải nghiệm của bản thân, Hộ Diên Vân nghiễm nhiên trở thành “máy chủ” tổng kết hội tụ các tuyến thông tin một cách cụ thể, chi tiết và toàn diện nhất, cũng chính vì thế, anh vốn vẫn im lặng từ nãy giờ, nay vừa mở miệng ra, đã khiến Đường Tiểu Đường và Lôi Dung kinh ngạc sửng sốt.

“Tiểu Đường, trước buổi họp đóng kín cửa được triệu tập trong xưởng giết mồ, có phải cô đã quẳng điện thoại của mình vào túi của Lôi Dung rồi không?” Đứng trước cửa sổ, nhìn đăm đăm ra bên ngoài hồi lâu, đột nhiên Hô Diên Vân hỏi.

Lôi Dung kinh ngạc sửng sốt, thứ nhất cô không ngờ Hộ Diên Vân nghe nhiều như thế, mà lúc mở miệng lại hỏi ngay câu hỏi chẳng hề liên quan với vụ án tối hôm nay, thứ hai là cô cũng không biết vì sao Đường Tiểu Đường lại phải làm như thế.

Gương mặt Đường Tiểu Đường có chút đỏ phổng lên nhè nhẹ, “Đúng là có chuyện như thế…”

“Còn bật cả chế độ ghi âm, đúng chứ?” Hô Diên Vân nói điềm đạm.

“Tôi chỉ đơn thuần là tò mò thôi…” Đường Tiểu Đường dấu môi, lẩm bẩm, “Sáng sớm nay tôi bị chiếc móng tay trôi nổi trên cốc đánh răng làm cho sợ hãi, gặp chị Lôi Dung, chẳng muốn rời khỏi chị ấy một bước nào, kết quả bị ngăn lại trước cửa phòng họp ấy, không cho tôi vào, tôi chỉ muốn biết trong đó họp về cái gì, có liên quan đến tôi hay không…”

Lúc này Lôi Dung mới nhớ ra, trước khi vào phòng họp, Đường Tiểu Đường đã xin mình một gói giấy vệ sinh, cô để cô ấy lấy từ túi xách, có lẽ chính lúc ấy, cô ấy đã để chiếc điện thoại đã bật ghi âm vào trong đó, sau khi buổi họp kết thúc, cô muốn đi vệ sinh, nhờ Đường Tiểu Đường cầm túi xách giúp mình, có lẽ Tiểu Đường đã nhân cơ hội ấy lấy lại điện thoại… Lôi Dung nhìn Đường Tiểu Đường với vẻ đành lòng, dễ thấy vẻ an ủi trong ánh mắt nhiều hơn là trách móc, sau đó nhìn Hô Diên Vân nói, “Tiểu Đường luôn có tính cách con nít như thế, chỉ là tôi không hiểu lắm thôi… Làm sao cậu biết được những điều này?”

“Điều này có khó gì đâu. Nếu cô ấy không ghi âm lại, thì làm sao không đi vào phòng họp, mà vẫn biết chuyện Tu Thúc biết phép đuổi trừ hung linh, đồng thời đến tận nơi để tìm đội công nhân vệ sinh hung trạch chứ?” Hô Diên Vân nói.

Trên mặt Lôi Dung lập tức lộ ra biểu cảm vỡ lẽ sực tỉnh, đồng thời vỗ nhẹ lên trán, “Thật là, sao tôi mãi nghĩ ra nhỉ…”

“Câu hỏi mấu chốt là, Tu Thúc đã thu điện thoại của các cô vào lúc nào.” Hô Diên Vân hỏi Đường Tiểu Đường.

Đường Tiểu Đường khẽ suy nghĩ rồi nói, “Thu trước khi bước vào căn hung trạch đầu tiên… Cái này thì có gì đâu mà câu hỏi mấu chốt.”

“Dĩ nhiên là mấu chốt rồi.” Hô Diên Vân nói với giọng điệu nghiêm nghị, “Vì đó là điểm khởi đầu của chuỗi sự kiện xảy ra trong Tân Thủy Viên.”

Lôi Dung vô cùng sửng sốt, “Sao lại thế được? Rõ ràng ám hiệu đầu tiên mà Tu Thúc đã sắp đặt là vào sáng sớm hôm nay, nhầm rồi, vào sáng sớm hôm qua, chiếc móng tay trong cốc đánh răng của Đường Tiểu Đường, điều này nói rõ rằng chiếc móng tay ấy mới là khởi điểm của cả chuỗi sự kiện chứ!”

Hô Diên Vân sững ra một thoáng, không lắc đầu, cũng chẳng gật đầu, “Nói thực thì, điểm này tôi tạm thời chưa nghĩ thông nhưng tôi cảm thấy, một âm mưu được tiến hành từng bước thận trọng, theo lẽ phải là tất yếu suốt cả con đường, chứ không phải một nửa thì tất yếu, còn một nửa thì ngẫu nhiên…”

“Ý cậu là gì?” Lôi Dung càng thấy khó hiểu hơn.

“Có nghĩa là, từ lúc Tu Thúc gọi điện cho chị, đến lúc hắn bố trí phục kích giết Từ Nhiễm, đều có tính tất yếu, quá trình Tư Miễu phá giải ám hiệu đồng thời tìm được căn hung trạch tiếp theo, chính là quá trình bước chân vào cạm bẫy mà hắn đã thiết đặt sẵn; nhưng từ lúc Đường Tiểu Đường phát hiện ra chiếc móng tay ấy cho đến lúc đến tận nơi tìm Tu Thúc, chủ động xin làm công nhân vệ sinh, quá trình này có quá nhiều tính ngẫu nhiên, trừ phi…”

Lôi Dung thấy Hộ Diên Vân có chút do dự, bèn hỏi với vẻ bồn chồn, “Trừ phi gì, cậu đừng nói năng nửa vời thế chứ.”

Hô Diên Vân khẽ nhìn Đường Tiểu Đường, “Trừ phi Đường Tiểu Đường và Lưu Tiệp đều là tòng phạm của Tu Thúc, cùng hỗ trợ hắn hoàn thành phi vụ ám sát Từ Nhiễm, nếu không thì không cách nào giải thích được từng mắt xích này, chị đi họp ở xưởng giết mổ, đến Phong Chi Thự, Đường Tiểu Đường gia nhập đội công nhân vệ sinh hung trạch, đã đan cài vào nhau như thế nào, cần biết là chỉ cần thiếu mất một mắt xích thì sự việc ở Tân Thủy Viên tối nay căn bản không xảy ra.”

“Sao có thể như thế được!” Đường Tiểu Đường bất giác bật ra tiếng kêu, “Trước đây tôi với Tu Thúc hoàn toàn chẳng quen biết nhau.”

“Phải đấy.” Lôi Dung nói, “Tôi đến tìm Tiểu Đường trước đó hoàn toàn chẳng hề báo cho cô ấy, vả lại nếu Lưu Tiệp muốn làm hại Từ Nhiễm, thì đã tiết lộ địa chỉ nhà an toàn của cô ấy ra từ lâu, hà cớ gì phải sai một cao thủ như Sở Thiên Anh đi bảo vệ cô ấy chứ.”

“Tôi biết mà.” Hộ Diên Vân nói, “Vì vậy tôi nghiêng về hướng. thời điểm bắt đầu của vụ án là từ lúc Tu Thúc thu hết điện thoại của các công nhân vệ sinh.”

“Tôi vẫn không hiểu, vì sao anh cứ khăng khăng phải xác định thời điểm khởi đầu của vụ án vào lúc Tu Thúc thu điện thoại của chúng tôi.” Đường Tiểu Đường chẳng hiểu gì cả.

Hô Diên Vân nhìn ghim vào mắt cô, “Cô vẫn không hiểu à, vì Tu Thúc cũng giống như cô, đã nghe đoạn ghi âm trong điện thoại cô rồi!”

Phen này, đến lượt Đường Tiểu Đường há hốc miệng không khép lại được, trong phút chốc cũng trở nên căng thẳng, “Rốt cuộc chuyện là thế nào? Anh nói rõ hơn chút đi Hô Diên Vân.”

Hộ Diên Vân nói, “Tiểu Đường, tôi nghe cô kể lại những sự việc xảy ra đêm nay, cảm nhận rõ rệt nhất là từ lúc cô bắt đầu tham gia vào tiểu đội công nhân vệ sinh đặc chủng, vì tâm ma, hơn nữa vì sự phô trương thanh thế của Tu Thúc, khiến cô bị bầu không khí thần bí mà hắn cố tình tạo ra bao trùm lấy, chìm vào trong một ‘trường, đánh mất đi bản thân, hơn nữa còn đánh mất đi năng lực chất vấn nghi ngờ và tư duy phân biệt, may mắn thay, cô là một nhân viên pháp y, tinh thần khoa học đã cắm rễ sâu trong lòng dần dà thức tỉnh, nhưng trong bầu không khí quái dị khó đoán và trong môi trường rối ren phức tạp, một cách bản năng, cô đã huy động toàn bộ tinh lực để tự bảo vệ mình, vì vậy dĩ nhiên sẽ sơ suất hoặc phớt lờ một số thứ, thậm chí là những thứ rõ ràng dễ thấy nhất, ví dụ như: Làm thế nào Tu Thúc biết được chuyện tự tử của Lý Viên?”

Nhìn Đường Tiểu Đường vẫn trố mắt há mồm, Hô Diên Vân nói, “Tu Thúc đâu phải thần tiên, chuyện chưa nói đã biết trước này mười ông thì hết cả mười ông đều là hạng lừa đảo, gì mà Nostradamus, gì mà Lý Thuần Phong, Viên Thiên Canh, nếu nhìn từ góc độ của toán học, tất thảy đều là xác suất, do đó, hắn có thể biết được chuyện Lý Viên tự tử, chỉ có hai khả năng, hoặc cô đã nói cho hắn biết, hoặc là hắn thông qua các kênh khác biết được; nếu là trường hợp sau thì lại càng thu hẹp phạm vi thêm chút nữa, sau khi hắn gặp cô, tìm hiểu được thông tin này từ một nguồn tin mà cô không lưu tâm tới, thế thì chỉ có thể là chiếc máy điện thoại mà cô đã nộp cho hắn. Cô hãy thử suy nghĩ kỹ lưỡng, có phải lúc Tu Thúc nhắc đến sự việc của Lý Viên, thì toàn bộ nội dung đều chỉ gói gọn trong các thông tin mà cô từng tiết lộ lúc nói chuyện với Lôi Dung ở xưởng giết mổ không?”

“Cũng đúng thật… Ông ta chỉ nhắc đến chuyện tự tử của Lý Viên, sau đó là tự tôi nói liến thoắng ra hết.” Đường Tiểu Đường ngẩng đầu lên, “Tôi biết rồi, chắc chắn sau khi đốt tà ở căn hung trạch thứ nhất, khoảng thời gian mà Tu Thúc bảo là ra ban công hút thuốc, đã nghe lén đoạn ghi âm ấy trong điện thoại của tôi, vì sao ông ta phải làm thế?”

“Một người có tâm ma trong lòng, bỗng nhận thấy một cảnh sát đã chui vào đội ngũ mà chính mình dẫn dắt, hắn có thể không muốn điều tra rõ ràng xem chuyện là như thế nào chăng? Còn nguồn thông tin nào tốt hơn điện thoại của cô nữa? Hắn chỉ cần lục lọi những thông tin mà cô xử lý gần đây nhất, thì sẽ rất dễ dàng phát hiện ra đoạn ghi âm, đồng thời nghe thấy đoạn đối thoại giữa cô với Lôi Dung”

“Trời ơi…” Lôi Dung khẽ rên rỉ, “Thế cũng có nghĩa là, Tu Thúc đã biết quan hệ giữa tôi và Tiểu Đường, cũng đã biết được nút thắt trong lòng Tiểu Đường, mới lợi dụng sự yếu đuối và nhạy cảm của cô ấy, dụ dỗ tôi cắn câu, hơn nữa còn câu cả mục tiêu thật sự - tiểu Quách tiên sinh Từ Nhiễm, do lúc Lưu Tiệp mời tôi đi Phong Chi Thự, Tiểu Đường đã móc điện thoại ra khỏi túi của tôi, vì vậy Tu Thúc mới không biết người ở cùng Từ Nhiễm tối hôm nay thật ra không phải tôi.”

Trong phút chốc, gian nhà bếp trở nên yên ắng, tiếng tí tách của hạt mưa gõ lên trên bậu cửa sổ, nghe trong và rõ nét lạ thường. “Nhưng mà, chẳng lẽ Tu Thúc không nghĩ đến chuyện, ngộ nhỡ tôi điều động lượng lực lượng cảnh sát, rà soát tất cả các căn hung trạch chưa từng được vệ sinh như sàng hạt cát thì phải làm sao? Ngộ nhỡ tôi không tìm ra Từ Nhiễm thì phải làm sao? Ngộ nhỡ Từ Nhiễm đã phá giải được ám hiệu, nhưng người làm pháp y như tôi lại không phá được vụ án chưa có lời giải trong hung trạch thì phải làm sao? Chẳng phải hắn sẽ không thể tiếp tục tiến hành âm mưu hay sao?” Chợt Lôi Dung ngẩng đầu lên hỏi.

“Chị Lôi Dung, bốn câu hỏi mà chị nhắc đến, tôi sẽ phân tích câu đầu tiên trước. Chị vừa nói rằng, lúc ở xưởng giết mổ, Lưu Tiệp đã nhắc đến không chỉ một lần, rằng do khai mạc hội thao toàn quốc, nên đa số lực lượng cảnh sát ở tỉnh lỵ đều bị điều đến xung quanh hội trường để chấp hành nhiệm vụ bảo vệ an ninh, đừng nói các phân cục đều đã vườn không nhà trống, mà đến cả đồn cảnh sát cũng chỉ còn lại mấy nhân viên trực ban thôi, Tu Thúc nghe thấy điều này rồi, còn lo lắng là chị sẽ điều động lực lượng cảnh sát gì nữa sao?” Hô Diên Vân nói, “Còn ba câu hỏi phía sau, thì chỉ một câu là có thể giải đáp được hết. Chị hãy suy nghĩ rốt ráo xem, ba căn hung trạch trong Tân Thủy Viên tối nay, có vụ án nào thật sự được phá giải vào lúc ấy không?”

Lôi Dung suy xét từng chuyện bèn vỡ lẽ ra, ba vụ án giết người trong ba căn hung trạch, nếu bảo rằng phá giải được thì lúc ấy mới phá giải được thủ pháp phạm tội, chứ chưa hề chỉ ra chính xác hung thủ, nhưng về phương diện này thì Tu Thúc tỏ ra rất “khoan dung”, luôn nhượng bộ, cho thấy, mục đích của Tu Thúc chỉ là lừa Từ Nhiễm đến một vị trí bắn kích tối ưu, còn việc phá án, rồi thủ tiêu con tin, đều là ngụy trang, những hành hạ và lo âu của đêm nay, hóa ra chỉ là từng bước giẫm vào cạm bẫy mà hắn đã bố trí, Lôi Dung vừa tức vừa buồn cười, cũng lờ mờ có một tia khâm phục dành cho Tu Thúc.

Thế là, cô nói với Hộ Diên Vân, “Chuyện bên Tân Thủy Viên xem như đã đến hồi kết, cứ giao Tu Thúc cho cảnh sát truy bắt, việc khẩn cấp trước mắt là mời cậu đến lướt mắt xem qua một chút vụ án của Trần Nhất Tân…”

“Vì sao lại nói là ‘lướt mắt xem qua một chút’ mà không nói là ‘phá án một chút?” Hô Diên Vân khẽ chau mày, “Hơn nữa không chỉ có vụ án này của Trần Nhất Tân, còn có cả cái chết của Triệu Hồng Pha và vụ các công nhân vệ sinh bị giết hại, đều xảy ra ở đây mà chưa được phá giải, đúng không?”

Lôi Dung khẽ nhìn đồng hồ, “Giờ chỉ còn lại bốn tiếng đồng hồ cho đến lúc trời sáng, chỉ cần mặt trời ló rạng, mưa tạnh, thì mấy người ở đây vào tối hôm nay đều tản đi hết, không có đầy đủ lý do, phía cảnh sát cũng không ngăn họ nổi, mà tôi có thể khẳng định rằng, hung thủ nằm ngay trong số bọn họ… Đừng nói là ba vụ án nữa, cậu có thể phá được vụ án vừa xảy ra đây thôi, xem như đã tạo nên kỳ tích rồi.”

“Chị cũng biết tôi thích ăn đồ nướng, giả sử có mấy vụ án được xiên trên que xiên bằng tre, thì tôi thà ăn một lèo hết sạch.” Hô Diên Vân ngồi đối diện Lôi Dung, nhè nhẹ khom lưng, cùi chỏ chống lên trên đầu gối, ánh mắt nhìn cô dò hỏi, “Thế nhưng chị nói rất đúng thời gian cấp bách, tôi e rằng không có thời gian để hỏi từng nghi phạm, vả lại lúc nãy tôi đi ngang qua phòng khách, ánh mắt của bọn họ nhìn tôi như thể đề phòng trộm cắp vậy… Vì thế, xin chị hãy nói trực tiếp với tôi, chị cho rằng ai là kẻ đã giết Trần Nhất Tân?”

Lôi Dung không ngờ rằng anh lại hỏi thẳng thừng dứt khoát đến thế, cô do dự giây lát, rồi mới nói ra kẻ mà cô nghi ngờ và lý do nghi ngờ.

Hô Diên Vân nghe xong gật đầu lia lịa, “Thế vì sao chị không bảo Bộc Lượng bắt hắn lại?”

“Dẫu sao thì hai lý do khiến tôi nghi ngờ hắn, chỉ là điểm đáng nghi, không phải bằng chứng sắt đá.” Lôi Dung có chút ngượng ngùng.

“Nếu là trong Thám tử lừng danh Conan”, chỉ bằng hai điều mà chị nói đây, đã đủ để khiến tên tội phạm quỳ trước ông Mori Kogoro đang bất tỉnh mà đổ lệ nhận tội rồi.” Hô Diên Vân khẽ cười, định nói gì đó, thì cửa phòng bật mở, Bộc Lượng hối hả đi vào, sắc mặt vô cùng khó coi, đầu mũi và mắt đỏ ửng, như thế vừa mới khóc.

“Sao thế?” Lôi Dung có chút băn khoăn.

Bộc Lượng dùng gan bàn tay khẽ quệt qua khóe mắt, “Tôi vừa nhận được tin báo, phó sở trưởng Lưu đã qua đời trong một tai nạn xe chiều hôm qua.”

“Cái gì?” Đường Tiểu Đường sửng sốt tột độ.

Lôi Dung chậm rãi đứng dậy, biểu cảm nặng nề, “Rốt cuộc chuyện là thế nào?

Bộc Lượng nói đại khái về sự việc, sau đó nói, “Camera quan sát cho thấy, quả đúng là một sự cố giao thông, sau khi sự việc xảy ra thì chiếc xe tải hạng nặng tông lật chiếc Honda Prado, đã nhanh chóng tháo chạy, đến lúc tìm được nó rồi, thì tài xế đã tẩu thoát, hiện đang tiến hành truy xét căn cứ trên thông tin chủ xe. Vì công tác bảo vệ an ninh cho hội thao toàn quốc cực kỳ quan trọng, những việc khác đều phải nhường chỗ cho nó, vì vậy sau khi nhận thấy hiện trường phạm tội không có dấu hiệu cố ý tạo ra sự cố bởi hành vi con người, thì cảnh sát đã tạm thời phong tỏa thông tin.”

Tuy chỉ gặp mặt đôi lần với Lưu Tiệp, mấy lần liên lạc với nhau cũng chỉ gói gọn trong nhu cầu công việc, nhưng dẫu sao đi nữa, cũng là một người chiến hữu đã hy sinh, huống hồ nỗi chấn động sợ hãi của cả đêm nay, nói cho cùng cũng bắt nguồn từ việc Lưu Tiệp dẫn mình đến Phong Chi Thự, ngay lúc này, cảm xúc trong lòng Lôi Dung lẫn lộn khó tả.

Phòng ăn lặng lẽ trong giây lát, như thể đang mặc niệm vậy. Hô Diên Vân chờ một lúc, rồi nói với Bộc Lượng “Tôi cần đi theo Lôi Dung xem qua mọi nơi trong Phong Chi Thự, phiền anh trông chừng mấy người trong phòng khách giúp, không cho họ tự ý đi lại.”

Tuy Bộc Lượng rất không phục cái tên mặt non choẹt búng ra sữa này, không hiểu vì sao đường đường một nhân viên cảnh vụ như mình lại bị cậu chàng nạt nộ sai khiến, nhưng anh ta không thể không nể mặt Lôi Dung, đành đi ra sảnh khách vẻ bất mãn.

“Sao thế, cậu nghi ngờ cả Bộc Lượng luôn sao?” Lôi Dung hạ giọng hỏi Hộ Diên Vân.

Hộ Diên Vân nheo mắt lại, nói lấp lửng, “Đối với vụ án giết người, so với việc có động cơ hay không, thì việc có mặt ở hiện trường hay không có thể quyết định được mối tình nghi đối với một người hơn.”

“Thế nhưng lúc Trần Nhất Tân bị giết hại tối nay, Bộc Lượng không hề có mặt ở hiện trường.”

“Nhưng lúc Triệu Hồng Pha bị giết hại, thì anh ta có mặt.” Hô Diên Vân dùng tay vẽ một hình tròn lên trên chiếc bàn quầy bar bằng gỗ nguyên chất, “Rất nhiều lý luận liên quan đến hung trạch mà Tu Thúc đã nói đều là nhảm nhí, nhưng có một câu hắn nói tôi rất tán thành, ‘Biết cái hung của nó, đồng thời biết sở dĩ vì sao nó lại hung, thì mới có thể xua cái hung đi. Một ngôi biệt thự, xảy ra một vụ án giết người là ngẫu nhiên, xảy ra hai vụ án giết người là quái lạ, xảy ra ba vụ án giết người thì là thói quen, mà tất cả mọi thói quen nhất định đều được dung dưỡng từng bước một, vì vậy, mỗi người tham dự vào việc dung dưỡng nên thói quen này, tôi đều phải quy vào ánh nhìn nghi ngờ.”

Lôi Dung bỗng nhớ ra điều gì, rút trong túi ra một mảnh giấy, “Cậu xem đi, đây là mấy nét mà tôi nguệch ngoạc trước lúc chuẩn bị điều tra thư phòng ở tầng ba, liệt ra bảy câu hỏi mà có nghĩ thế nào tôi cũng không hiểu nổi, tôi cảm thấy chỉ cần phá giải Bảy điểm lớn bất khả thi của Phong Chi Thự này, thì có thể giải đáp bí ẩn của ba vụ án giết người.”

Hô Diên Vân nhìn mảnh giấy ấy, quả nhiên có bảy câu hỏi được liệt ra:

Câu hỏi thứ nhất: Ngoài bức tranh sơn đầu, trong quá trình xây dựng Phong Chi Thự, Trần Nhất Tân còn yểm những thứ “bùa ma” nào cho Triệu Hồng Pha?

Câu hỏi thứ hai: Rốt cuộc những công nhân vệ sinh đặc chủng bị giết hại đã phát hiện ra “bí mật chí mạng” gì?

Câu hỏi thứ ba: Thứ gì trong Phong Chi Thự đã khiến Triệu Hồng Pha từ xuất hiện ảo giác đến phát điên?

Câu hỏi thứ tư: Khoảnh khắc Triệu Hồng Pha bị giết hại, Trần Nhất Tân chạy sang phòng suite kế bên thư phòng để làm gì?

Câu hỏi thứ năm: Hồ Nhạc thật sự là vệ sĩ của công ty bảo an Cửu Môn? Hay là gã cũng sở hữu một danh tính không ai biết đến? Câu hỏi thứ sáu: Khẩu súng ấy là thế nào?

Câu hỏi thứ bảy: Rốt cuộc Triệu Hồng Pha đã nắm giữ bằng chứng mấu chốt nào gây bất lợi đối với Trần Nhất Tân, bằng chứng ấy đang ở đâu?

“Nói thật thì, tôi không bằng Tư Miễu, cô ấy sốt cao mà vẫn có thể điều tra ba căn hung trạch, còn tôi thì đến tận bây giờ, ngay đến cả một câu hỏi cũng chưa tìm được câu trả lời.” Lôi Dung cười khổ sở nói.

“Ít ra thì câu này đã có câu trả lời rồi, Hồ Nhạc là sát thủ mà Trần Nhất Tân đã thuê.” Hộ Diên Vân dùng móng tay quệt một đường lên câu hỏi thứ năm, “Còn câu số 1, 2, 3, thật ra là cùng một câu hỏi, rốt cuộc thứ gì đã khiến Phong Chi Thự trở thành nơi quỷ ma lảng vảng, điều này, chỉ có thân chinh thăm một chuyến thì tôi mới có thể tìm được câu trả lời.” Anh vừa nói vừa đứng dậy khỏi ghế, hỏi Đường Tiểu Đường, “Tiểu Đường, cô có mệt không, có buồn ngủ không, cần nghỉ ngơi một lát không?”

Đường Tiểu Đường khẽ lắc đầu, “Thần kinh đã căng cả đêm, giờ vẫn chưa lơi lỏng ra chút nào, cho dù có nằm trên giường cũng không ngủ được.”

“Tốt lắm, vậy cô đi cùng chúng tôi đến căn thư phòng y như cơn mê ấy xem thử nào.” Hô Diên Vân mỉm cười nói, “Dù sao nếu tối nay đi thêm một căn hung trạch đi nữa thì cô cũng đâu có màng nữa.”