← Quay lại trang sách

⚝ 3 ⚝

Hầu Kế Phong vẫn đang canh giữ hiện trường phạm tội ở - tầng ba, nghe tin về cái chết của Lưu Tiệp, thì vừa sửng sốt vừa đau lòng. Khi Lôi Dung hỏi anh ta có cần nghỉ ngơi một chút hay không, anh ta kiên quyết lắc đầu, “Cái chết của Triệu Hồng Pha và vụ việc các công nhân vệ sinh đặc chủng bị giết hại, vẫn luôn là hai mảng tâm bệnh của phó sở trưởng Lưu, tôi phải hoàn thành di nguyện của anh ấy, phối hợp với chị làm rõ ràng triệt để toàn bộ những vụ án đã xảy ra ở đây!”

Anh ta nói nghiêm túc, Lôi Dung cũng nghe một cách nghiêm nghị.

Hộ Diên Vân dấn bước định đi vào trong thư phòng, nhận thấy Đường Tiểu Đường đứng nơi ngưỡng cửa, nhìn khắp tứ phía, chẳng chịu nhúc nhích, không kiềm được bèn hỏi với vẻ băn khoăn, “Cô tìm gì thế?”

“Ô!” Đường Tiểu Đường dường như tỉnh khỏi giấc mộng, “Tôi còn đang nghĩ sau khi đi vào rồi có cần phải đốt tà trước không, vì vậy nên tìm kệ giày… Phù, tối hôm nay đúng là ‘Như đi vào giấc mộng lớn mãi không ra.’”

Hô Diên Vân nở nụ cười, đi thẳng một mạch vào thư phòng trên gương mặt anh, hoàn toàn chẳng thấy một chút xíu căng thẳng và nặng nề “cần phải có” khi đi vào một căn phòng có ma quỷ lớn vởn, anh cứ rờ rẫm chỗ này một tí, nhìn nhìn chỗ kia một tẹo, thờ ơ không để tâm như đang đi dạo trong hiệu bán đồ nội thất, chỉ có lúc thụp người xuống để xem xét thi thể Trần Nhất Tân là tương đối chăm chú và tỉ mỉ. Trái lại, Lôi Dung nhẫn nại giảng giải cho anh biết tình hình cụ thể vào lúc Triệu Hồng Pha và Trần Nhất Tân lần lượt tử vong nơi đây, còn đặc biệt chỉ cho anh xem vết dao trên tường và trên bàn, dường như anh hoàn toàn chẳng để tâm những việc ấy… Bỗng nhiên, anh dừng bước chân, chỉ vào cửa sổ kính vương rất nhiều chấm bùn đen mà hỏi, “Cánh cửa sổ này bị mở ra lúc nào thế?”

“Lúc tôi lén vào thư phòng để điều tra, cánh cửa này vẫn đóng chặt, sau khi Trần Nhất Tân chết, tôi đi vào lần nữa, phát hiện ra nó đã được mở, trên tay nắm cửa sổ phát hiện có dấu vân tay của Trần Nhất Tân.” Lôi Dung nói.

Hộ Diên Vân “ô” một tiếng, đẩy mở cánh cửa nhỏ dẫn thông sang phòng ngủ bên cạnh, “Lúc Trần Nhất Tân đi vào trong thư phòng, chị nấp ở ngay đây đúng không?”

“Đúng vậy.” Lôi Dung đến chỗ rèm cửa sổ, chỉ sang ngọn giả sơn phía đối diện nói, “Tôi còn sợ hắn đi vào, nấp sau rèm cửa sổ, lúc ấy có một ánh chớp lớn, tôi liền trông thấy Triệu Lân Chi đứng trên đỉnh ngọn giả sơn, mặc một chiếc áo bào màu trắng, y như một con ma vậy…”

“Chị có thể chắc chắn là, thời điểm Triệu Lân Chi đứng trên ngọn giả sơn, chính là thời điểm Trần Nhất Tân bị trúng đạn không?” “Không thể…”

Hô Diên Vân khẩy tới khẩy lui cánh cửa nhỏ ấy, sau đó khẽ gõ lên khung cửa, rồi lại nằm rạp trên sàn mà nhìn hết nửa buổi trời, sau khi đứng dậy, anh đi vào hành lang, nhìn sang đầu phía đông tối ngòm, trầm ngâm suy nghĩ.

“Tôi cho rằng, hung thủ đã đứng trước ngưỡng cửa thư phòng, bắn một phát vào Trần Nhất Tân ở trong phòng, sau đó men theo hành lang để chạy về căn phòng mà mình ngụ ở tầng hai. Do Trần Nhất Tân đã mở cửa sổ ra, lại cuốn rèm cửa sổ lên, vì vậy sau khi đạn xuyên qua cơ thể hắn, đã bay ra vườn hoa mất rồi.” Lôi Dung nói, “Dĩ nhiên cũng khả năng khác, chính là Triệu Lân Chi đứng trên ngọn giả sơn, vẫy tay về phía Trần Nhất Tân nói gì đó, Trần Nhất Tân nghe không rõ, mở cửa sổ ra, cuốn rèm lên, thì Triệu Lân Chi đột nhiên nhắm vào hắn, bắn một phát… Nhưng nếu thế, do cự li bắn rất gần, lẽ ra đạn phải tiếp tục bay sau khi đâm xuyên qua thân thể Trần Nhất Tân, nhưng trên tường và trên cánh cửa của gian phòng đối diện, tôi không phát hiện thấy lỗ đạn…”.

Hộ Diên Vân bỗng cắt lời cô, “Để nghe rõ lời người ở bên ngoài nói, thì mở cửa sổ ra có thể hiểu được, nhưng có cần thiết phải cuốn rèm lên không?”

Lôi Dung lập tức câm nín.

“Không phải đâu, chị ơi, không phải như thế đâu.” Hộ Diên Vân từ tốn nói, “Cánh cửa sổ ấy có lẽ do Trần Nhất Tân mở ra, nhưng rèm cửa sổ, thì chắc chắn do hung thủ cuốn lên.”

“Ơ?” Khuôn mặt Lôi Dung vô cùng sửng sốt.

Hô Diên Vân nói, “Ban nãy chị từng nói, trước khi lên điều tra thư phòng ở tầng ba, chị đã đến khoảng sân lộ thiên ở tầng hai để gọi điện thoại cho Lưu Tư Miễu, lúc ấy một cơn mưa tạt qua, chị bèn tìm một góc trú mưa để nói chuyện với Tư Miễu, đúng chứ?”

“Đúng là có chuyện như vậy.”

“Chị nhìn cửa sổ kính này là sẽ hiểu, những thứ ở trên ấy không phải là chấm giọt mưa, mà là chấm bùn hình thành nên do bùn đất mắc trong mắt lưới rèm cửa sổ bị cơn mưa rào tạt bắn lên. Điều này cho thấy lúc ấy mảnh rèm này vẫn đang được đóng chặt, mãi cho đến lúc trước khi Trần Nhất Tân bị sát hại, có kẻ lẻn vào đây để cuốn rèm lên…”

“Cũng có khả năng Trần Nhất Tân đã cuốn rèm lên chứ?” Đường Tiểu Đường nói.

“Không thể nào!” Hô Diên Vân khẽ lắc đầu, “Mảnh rèm này cực kỳ bẩn, phải khẩy hai chiếc móc khóa từ bên dưới đáy lên, mới có thể cuốn nó lên, thế nhưng trên đầu ngón tay Trần Nhất Tân thì chẳng có chút bụi bặm nào. Vì vậy tôi cho rằng, toàn bộ quá trình là thế này: trước khi Lôi Dung vào thư phòng điều tra, thì hung thủ đã đến đây trước, mở cửa sổ ra, cuốn rèm lên, đóng cửa sổ lại, sau đó mới đóng cửa lại rồi rời đi, đợi đến lúc Trần Nhất Tân đi vào thư phòng rồi, thì giơ súng lên ngay cửa để bắn chết hắn, sau đó theo đường hành lang để tẩu thoát, chắc chắn hắn đã đeo găng tay trong suốt quá trình, vì vậy đã không để lại bất kỳ dấu vân tay nào trên tay nắm cửa và tay nắm cửa sổ…”

Hầu Kế Phong vẫn đứng tựa vào khung cửa nãy giờ, không nhịn được bèn cất lời, “Chẳng lẽ anh hoàn toàn không suy xét đến khả năng Triệu Lân Chi giết người sao?”

“Lôi Dung nói rất đúng, lỗ đạn trên người Trần Nhất Tân cho thấy, viên đạn ấy đã đi xuyên qua thân thể hắn, nếu vậy thì, viên đạn hoặc là ghim lên trên tường, hoặc ghim lên trên cửa phòng đối diện, thế nhưng đều chẳng tìm thấy..”

“Không đúng!” Đột nhiên Hầu Kế Phong nói, giọng có chút kích động, “Tôi tìm thấy rồi!”

Lôi Dung giật mình sửng sốt, Hô Diên Vân cũng nhướng mày lên, “Ở đâu?”

Hầu Kế Phong chỉ lên chỗ trên cao của bức tường phía bắc, “Nhìn chỗ kia đi, có một miệng lỗ tròn tròn, vì nguyên nhân ánh sáng nên nhìn không rõ lắm, nhưng lúc nãy tôi đã nhìn khắp căn phòng một lượt thật tỉ mỉ, phát hiện thấy cái đấy, nhưng tiếc là chân tôi bị thương, không thể trèo lên ghế để lấy đầu đạn ra.”

Lôi Dung lập tức bê một chiếc ghế đến, trèo lên, rất nhanh quay xuống, biểu cảm thất vọng, “Nhìn hình thái rất giống với lỗ đạn, nhưng miệng lỗ có không ít bụi phủ bên trên, xem ra là do ngày trước để lại… Ôi dà, chẳng lẽ nó đã được tạo ra bởi như lời Lưu Tiệp đã nói, lúc anh ấy đến điều tra ở Phong Chi Thự, bước vào căn thư phòng này, xuất hiện ảo giác đáng sợ, nổ súng bắn một phát?”

Hầu Kế Phong hiển nhiên là đã nhớ ra chuyện ấy, biểu cảm hơi cụt hứng.

Hộ Diên Vân khẽ nhún vai, “Kết quả như nhau, vẫn cho thấy rõ là hung thủ chỉ có khả năng bắn từ trong biệt thự hướng ra ngoài, chứ không phải là từ bên ngoài bắn vào trong, trừ phi cánh cửa căn phòng phía đối diện đang mở, viên đạn đã bay vào trong ấy rồi… Anh vừa nói vừa đi vào căn phòng phía đối diện.

Lôi Dung nói, “Không thể nào, trước khi điều tra thư phòng tôi đã thấy cánh cửa căn phòng này đóng kín, về sau cửa được mở ra cũng là nhờ lão Ngô dùng chìa khóa để mở. Vì dựa trên quy tắc mà Triệu Hồng Pha đã định từ ngày trước, những căn phòng không dùng hoặc ít dùng đến trong biệt thự này đều khóa lại hết, trên tầng ba chỉ có thư phòng và phòng suite là để cửa mở mà thôi.”

“Vì vậy…” Hô Diên Vân trở lại hành lang, nói với Lôi Dung “Tất cả đều nói rõ rằng, nỗi hoài nghi của chị đối với kẻ ấy, là có lý. Tôi chỉ không hiểu, vì sao hắn lại phải mở mảnh rèm ấy ra trước khi gây án… Thôi kệ, chờ đến lúc tìm được bằng chứng vững chắc chứng tỏ hắn phạm tội, thì để tự hắn nói cho chúng ta biết vậy!”

“Các vị đang nghi ngờ ai thế?” Hầu Kế Phong tròn xoe mắt.

Hộ Diên Vân đưa mắt nhìn anh ta một cái, “Anh tiếp tục trấn thủ tại đây, tôi và Lôi Dung, Đường Tiểu Đường xuống dưới lầu.” Nói xong anh kéo theo hai người ấy đi thẳng xuống dưới tầng hai. Hầu Kế Phong nhìn theo bóng lưng của họ, trên mặt phủ đầy mây đen

Xuống đến tầng hai rồi, họ cùng đi sang hành lang phía đông. Lúc đến trước cửa phòng của kẻ ấy, Lôi Dung bỗng nhớ trước khi lên tầng ba để điều tra thư phòng vào tối qua, mình đứng ở nơi đầu cầu thang, đột nhiên nảy sinh thứ cảm giác lạ lùng mà kinh dị:

Lúc ấy, toàn bộ tầng hai, bất kể hành lang phía đông hay hành lang phía tây, đều yên ắng, không một bóng người, nhìn vào như thể tất cả mọi người đều đã ngủ say, nhưng cô cứ cảm thấy rằng phía sau mỗi một cánh cửa, đều ẩn giấu một bào thai quỷ quyệt đang áp tai lên trên cánh cửa lắng nghe động tĩnh nơi hành lang.

Nếu nói là hung trạch sinh ra ác quỷ, chẳng thà bảo ma quỷ hắc ám đã sinh ra hung trạch!

Hô Diên Vân đẩy cửa ra, đi vào trong rồi lục tung mọi ngăn tủ thùng ngách tìm kiếm chứng cứ phạm tội quan trọng nhất - vũ khí. Thời gian phạm tội cấp bách, sau khi vụ án xảy ra thì toàn bộ Phong Chi Thự không có bất kỳ ai ra vào, cộng thêm việc Lôi Dung rất nhanh đã triệu tập những người cư ngụ trong sảnh khách ở tầng một, vì thế, kẻ ấy không có thời gian giấu khẩu súng vào một nơi nào đó khó phát hiện ra, có lẽ nó vẫn còn trong căn phòng này.

Nhưng sau một hồi tìm kiếm, cũng chẳng phát hiện được gì.

Thế này là thế nào, chẳng lẽ suy luận của mình có sai sót?

Không thể nào, hai điểm đáng nghi mà Lôi Dung nhận thấy, quả thực đều chứng tỏ kẻ ấy là kẻ tình nghi lớn nhất mà!

Hộ Diên Vân đang ngây người nhìn tấm ván giường bị giở lên, cái tủ áo đang mở toang, ngăn kéo đang được kéo ra và chiếc cặp da đã bị trút sạch, bỗng nhiên Đường Tiểu Đường phát hiện ra một đôi dép trong sọt đựng giấy vụn, cô cầm đưa cho Hộ Diên Vân bảo, “Quả nhiên là hắn, quả nhiên là hắn! Anh xem cả một đống bùn dưới để dép, chắc chắn sau khi giết chết Trần Nhất Tân, hắn đã đội mưa đi băng qua vườn hoa, ném khẩu súng xuống dòng sông dưới bờ vực mất rồi!”

Hộ Diện Vân vừa nhìn phần đế dép, quả nhiên là một đống bùn ướt màu vàng đen, mặt anh lập tức biến sắc, lao khỏi cửa chạy lên tầng ba, Lôi Dung và Đường Tiểu Đường không biết đã xảy ra chuyện gì, bèn theo sát gót phía sau.

Chạy vào trong thư phòng, mở cửa sổ ra, Hộ Diên Vân ló đầu ra xem thử bên trái bên phải, tối om om không nhìn thấy rõ, anh bật đèn pin lên, cuối cùng, trên một đường ống xả nước to như con mãng xà, rọi thấy được một hàng dấu vết…

Lúc anh rụt lại mái đầu đã nhỏ đẫm hạt mưa vào trong phòng vẻ ủ rũ tràn ngập gương mặt anh.

“Sao thế?” Lôi Dung hỏi, “Cậu đã phát hiện được gì rồi?”

“Tôi nhận ra mình đã phạm một sai lầm nghiêm trọng.” Hồ Diên Vân thở dài nói, “Tôi tưởng mình có thể phá được hai vụ án Triệu Hồng Pha bị sát hại và Trần Nhất Tân bị giết này dễ như trở bàn tay, bây giờ xem ra, tôi đã tự tin quá đáng, vụ án của Trần Nhất Tân không đơn giản như tưởng tượng, tên hung thủ mà chúng ta đã nhận định, có lẽ chẳng phải là hung thủ, hai điểm đáng nghi của hắn, đều có lời giải thích hợp lý…”

Hầu Kế Phong cười khẩy một tiếng, “Nghe anh nói những lời này, như thể anh đã phá được vụ án Triệu Hồng Pha rồi vậy.”

Hô Diên Vân chau mày, thở dài một hơi, “Ừ đấy, vụ ấy phá dễ dàng lắm, còn vụ án của Trần Nhất Tân thì như thể gặp ma thật rồi…”

Một câu nói mà khiến Lôi Dung, Đường Tiểu Đường và Hầu Kế Phong đều trố mắt há mồm!

Một lúc sau, Lôi Dung mới dùng giọng điệu hoàn toàn chẳng dám tin để nói, “Hô Diên Vân… Ý cậu là, vụ án Triệu Hồng Pha chết trong phòng kín, cậu đã phá được rồi?”

“Đúng vậy, cái đó có gì khó đâu…” Hô Diên Vân vẻ mặt chẳng bỏ như thể “cái trang ấy đã bị lật qua từ lâu rồi” vậy.

“Không thể như thế được! Tuyệt đối không thể như thế được!”

Hầu Kế Phong kích động đến nỗi gần như gào lên, “Bao nhiêu cảnh sát, mất nhiều thời gian đến thế để tiến hành điều tra, cũng chẳng làm rõ được nguyên nhân cái chết của Triệu Hồng Pha, anh tới thư phòng này chưa đầy nửa tiếng, đã có thể phá án được rồi ư?! Có giết tôi đi nữa tôi cũng không tin!”

Hô Diên Vân bị tiếng kêu gào ấy làm giật mình, nhìn anh ta chằm chằm, thấy bộ dạng quả thực không chịu tin của anh ta, khẽ nhún vai rồi nói, “Được thôi, Lôi Dung, phiền chị xuống dưới lầu một chuyến, dẫn Triệu Lân Chi đang bị nhốt trong phòng ra đây gặp tôi, tôi có vài câu muốn nói riêng với cậu ta.”