← Quay lại trang sách

⚝ 4 ⚝

Bộc Lượng một tay túm lấy Triệu Lân Chi ướt như chuột lột đi vào phòng khách ở tầng một, những người đang tụ tập nơi đây lần lượt dồn ánh mắt khinh thường về phía cậu ta, như thể đang nhìn một viên chức trở về thu dọn đồ đạc sau khi bị đuổi việc. Chiếc áo bào dài trên người Triệu Lân Chi đã dây đầy vết bùn lấm, hoàn toàn không nhận ra được màu trắng ban đầu nữa, thân thể gầy gò rũ vặt thành hình dáng rúm ró xiêu vẹo, dường như hễ Bộc Lượng lơi tay ra là sẽ đổ sập hoàn toàn. Trên tóc cậu ta vướng đầy cỏ và lá cây, trong con mắt đỏ ngầu như máu phóng ra ánh sáng thù hận và sợ hãi, miệng cậu ta cứ há hớp tựa hồ đang không ngừng xin tha, điều thu hút sự chú ý hơn là phần xương gò má gồ lên rõ cao không ngừng run rẩy, chẳng khác nào muốn chọc vỡ lớp da mặt mỏng mảnh… Tất cả cho thấy, dưới nỗi hãi hùng và áp lực nặng nề cực độ, trạng thái tinh thần của cậu ta đã ở bên bờ vực sụp đổ.

“Mày, đi lên!” Bộc Lượng chỉ phắt vào đường cầu thang hình vòng cung đôi, “Tầng ba, thư phòng của Triệu Hồng Pha, có người đang chờ chú mày trong đó.”

“Tôi… Chân tôi bị té gãy mất rồi.” Triệu Lân Chi chỉ vào chân mình, khẩn nài.

“Bớt lảm nhảm lại đi!” Bộc Lượng đẩy cậu ta một cái, “Chú mày có bò đi nữa thì cũng phải bò lên đấy!”

Cú đẩy này, đã đẩy cho Triệu Lân Chi ngã dúi dụi, cậu ta cắm đầu thẳng xuống thảm trải sàn, kêu lên, nguẩy mông mãi cũng không thể bò dậy được, La Khiêm và Triệu Long không kiềm được bật cười thành tiếng, trái lại Tommy nhìn mà chẳng đành lòng nữa, tiến lên đỡ cậu ta dậy, Triệu Lân Chi níu chặt lấy tay áo gã, như thể níu lấy một nhành rơm cứu mạng vậy, Tommy vỗ vỗ lên vai cậu ta, hạ thấp giọng nói, “Cậu cũng lớn rồi, có những con đường cần phải đi một mình.” Nói đoạn đẩy nhẹ cậu ta một cái, Triệu Lân Chi vịn lấy tay nắm của cầu thang hình vòng cung với vẻ não nề, đi từng bước lên trên.

Chờ đến khi Triệu Lân Chi đi khuất lên trên rồi, Bộc Lượng đi sang phía Lôi Dung, gằn giọng xuống thấp nói, “Rốt cuộc thì vị đại thám tử ấy tìm Triệu Lân Chi có việc gì thế?”

Lôi Dung khẽ lắc đầu, bất giác nhớ lại lời hồi đáp tràn đầy tự tin của Hô Diên Vân đối với việc phá được vụ án Triệu Hồng Pha ban nãy, cười khổ sở nói, “Tôi cũng không biết nữa… Chắc lại đến lúc cậu ta tỏ oai như thần rồi.”

Khó khăn lắm Triệu Lân Chi mới trèo lên được tầng ba, đứng ngay đầu cầu thang, khom lưng xuống, chống tay lên đầu gối, thở dốc hổn hển, lúc ngẩng đầu lên, bỗng nhận ra cơn mưa ngoài cửa sổ đã tạnh rồi.

Không biết mưa đã tạnh từ lúc nào, như thể có người đã cầm điều khiển ấn một phát, bèn “soạt” một cái không mưa nữa, ánh chớp và sấm rền cũng đã trở thành chuyện rất xa xôi. Trên bầu trời không có sợi mây nào, nhưng cũng chẳng hề có ánh trăng và ánh sao đâu cả, cứ thế treo đấy như một tấm màn đen, khiến bầu không khí vốn đã ẩm ướt trở nên âm u lạnh lẽo. Muôn tiếng động đều câm lặng, thi thoảng vắng đến tiếng tí tách của giọt mưa nhỏ xuống từ trên chái nhà, trông rõ đến mức khiến người ta hãi hùng khiếp vía. Không biết ai đã tắt hết đèn đóm khắp hành lang tầng ba, hai đầu đông tây tối đến nỗi như ổ bụng của loài mãng xà, một bầu không khí quái dị mà khủng khiếp lan dần ra mờ mịt, khiến Triệu Lân Chi run lẩy bẩy, cậu ta nhìn hồi lâu như thể cầu cứu, mới nhận thấy căn thư phòng ở tận cùng đầu phía tây hành lang ấy, tuy cửa đang đóng, nhưng dưới khe cửa lại hắt ra một tia ánh đèn, trông vàng vọt tựa như vạt áo của u linh…

Không biết làm sao, đột nhiên cậu ta nhớ đến người cha nuôi, tối hôm ấy, khi Trần Nhất Tân đi lên lầu để gặp ông ấy, chắc chắn cũng đã nhìn thấy cảnh tượng tương đồng như thế…

Nỗi kinh hãi lớn lao lập tức quện chặt lấy cậu ta, cậu ta muốn bước lui về phía sau, nhưng trong bóng tối một đôi bàn tay vô hình đã túm chặt lấy cổ chân, lôi cậu ta về phía ngưỡng của thư phòng trong cơn mông lung, cậu ta không còn biết rõ rốt cuộc mình là Trần Nhất Tân hay là Triệu Lân Chi nữa, chỉ có thể đi từng bước về phía trước, trên bức tường lạnh giá nơi hành lang đột nhiên hiện lên gương mặt màu trắng độc ác mà bệnh hoạn của người cha nuôi, khóe miệng vương máu nhoẻn lên, ông ấy chết rồi, nhưng ông ấy vẫn đang cười!Tiếng cười…

Triệu Lân Chi phát ra tiếng nấc nghẹn từ cuống họng như tiếng khóc ni non của em bé, thân thể co quắp lại, như thể một người lùn sắp sửa phải leo lên giá treo cổ, nếu phải nói là đang đi, chẳng thà nói là đang quỳ đi bằng gối.

Cuối cùng cũng đã đến được trước cửa thư phòng, đám mây mù về chuyện rốt cuộc mình là Triệu Lân Chi hay Trần Nhất Tân, càng trở nên hỗn độn, cậu ta nuốt nước bọt rất lâu, sau đó nhấc tay lên với vẻ thấp thỏm nơm nớp, khẽ gõ cửa.

“Cốc cốc cốc!”

Không có phản ứng, trong phòng im ắng như chết.

Cha nuôi đã chết nơi đây, Trần Nhất Tân đã chết nơi đây, lại còn sáu công nhân vệ sinh nọ, những án mạng căn biệt thự này đến nay vẫn sống động trước mắt, từng đôi mắt chết mà không nhắm ấy, tất cả mọi thứ này đều là do..

Triệu Lân Chi muốn chạy, muốn mặc kệ mọi thứ mà co giò bỏ chạy, nhưng mặc cho cậu ta đã vận hết hơi sức, bàn tay trong cõi vô minh đang nắm chặt cổ chân cậu ta ấy, vẫn nhất quyết không lợi lỏng mảy may.

Ta hiểu rồi, ta vẫn chưa làm cách nào giải trừ được lời nguyền xong chuyện phải làm, vì vậy không có trói buộc lấy ta.

Triệu Lân Chi đã biến thành một con sâu bị quắp dưới mỏ chim, vùng vẫy bất lực, cậu ta nhấc tay lên, lại gõ thêm ba cú với vẻ trơ như gỗ.

“Cốc cốc cốc!”

Trong phòng vẫn không có tăm hơi gì.

Buông tha cho tôi đi…

Trong lòng cậu ta thiết tha khẩn nài.

Buông tha cho tôi đi, tôi không phải thủ phạm chính, mà chỉ là một tên giúp sức bị cơn nghiện khống chế, không thể tự chủ được, chỉ là một con sâu đáng thương trước sau gì cũng sẽ im hơi lặng tiếng mà chết đi trong một đường cống ngầm nào đấy, tha cho tôi đi…

Cứ như là kỳ tích, chân cậu ta đã cử động được.

Có lẽ lời cầu nguyện đã đạt hiệu quả, cậu ta thở dài một hơi với vẻ mừng vui, đang dấn bước chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nghe thấy phía sau cánh cửa ấy vọng ra một tiếng hét to lớn mà thảm thiết.

“Á!”

Là tiếng hét của cha nuôi!

Cha nuôi còn sống, ông ấy đến để đòi mạng mình!

Triệu Lân Chi sợ đến nỗi ngồi phịch xuống sàn, không ngừng né về phía sau, lưng sau va mạnh lên trên cánh cửa của căn phòng đối diện!

Lúc này, tiếng “thình thình thình” lên cầu thang vắng đến, chỉ thấy quản gia Ngô, Tommy, Triệu Long, La Khiêm, Tô Tô và Đồng Lệ đều đã lao từ dưới tầng một lên, người đi đằng trước là Lôi Dung và Bộc Lượng.

Bộc Lượng xông lên chộp thẳng một cú nắm lấy cổ áo Triệu Lân Chi, “Ai đang kêu đấy? Đang hỏi chú mày đấy, ai đang kêu đấy?!”

Triệu Lân Chi nhấc cánh tay lên, đầu ngón tay run rẩy chỉ sang cánh cửa đóng chặt của thư phòng, “Cha tôi… Cha tôi, ông ấy ở trong kia!”

Bộc Lượng ngây ra, anh ta đột ngột quay người lại, vặn tay nắm cửa, đẩy cửa phòng ra!

Hồi Triệu Hồng Pha chết bên trong căn phòng này, cửa phòng đã bị đá tung ra bởi chính anh ta và Hồ Nhạc, sau đợt ấy, nút khóa của ổ bị hỏng, lần lượt lúc hai đội công nhân vệ sinh đến dọn dẹp, không biết ai đã lắp lại then khóa bị bổ toác ra vào chỗ cũ, vì vậy cánh cửa này chỉ có thể đóng mà không thể khóa được, cú đẩy này của Bộc Lượng làm cảnh tượng trong căn phòng, trong nháy mắt hiện ra trước mặt mọi người!

Tất cả những người có mặt tại hiện trường vào cái đêm Triệu Hồng Pha bỏ mạng, đều bất giác nổi hết gai ốc!

Điều kinh dị nhất trên thế giới này chính là khi một sự việc kinh dị cùng cực xảy ra hai lần y hệt nhau…Chỉ thấy dưới ánh soi rọi của ngọn đèn bàn ám vàng, một người đang nằm nghiêng trên mặt sàn phía trước bàn đọc sách, nắm chặt con dao trong tay, cổ họng phát ra tiếng “khục khục khục” đáng sợ, phía dưới thân thể vì cơn đau đớn cùng cực mà càng co quắp vặn vẹo hơn, một vũng máu đỏ đã đọng lại…

Chỉ có điều lần này, người nằm trên sàn không phải Triệu Hồng Pha, mà là Hộ Diên Vân

“Hô Diên Vân!”

Lôi Dung kêu lên, chực lao bổ vào trong, ai ngờ cánh cửa đã được mở ra, như thể bị trúng tà, “vù” một tiếng tự đóng sập lại, Lôi Dung vừa đẩy vừa đập lên cánh cửa như thể phát điên, nhưng có cố cách mấy thì cánh cửa cũng không động đậy, như thể có tảng đá Thái Sơn chặn phía sau.

Còn Triệu Lân Chi thì sụp đổ hoàn toàn, cậu ta quỳ trên sàn khóc òa òa, vừa khóc vừa đập đầu lên sàn, đến nỗi trên trán đầy máu, còn không ngừng kêu to, “Cha ơi, cha hãy tha cho con! Cha ơi, cha hãy tha cho con!”

Ngô quản gia cùng mấy người khác nhất thời luống cuống tay chân, không biết nên giúp Lôi Dung tông cửa, hay là nên khuyên ngăn tiếng gào khóc của Triệu Lân Chi… Cỗ xác chết giống y hệt như Triệu Hồng Pha trong phòng ấy, khiến họ không hẹn mà cùng nhớ lại nhiều vụ án đẫm máu từng xảy ra trong Phong Chi Thụ… Từng sinh mạng đang sống đã chôn thân nơi đây, giờ lại có thêm một người nữa… Rốt cuộc đây là do ác ma tác quái? Hay là kẻ ác hành hung? Hay chăng bản thân căn biệt thự này đã là một con ác ma khát máu? Họ ngẩng đầu lên, tựa hồ trông thấy vô số ma quỷ lượn lờ trong căn hung trạch khổng lồ này…

Đồng Lệ không kiềm được phải bịt tai vào, nhắm mắt lại.

Đến cả Bộc Lượng luôn cục cằn liều lĩnh cũng trợ như phỗng không dám đẩy mở cánh cửa ấy thêm lần nữa.

Tuy nhiên đúng lúc này, cửa phòng lại tự động mở ra. Cảnh tượng trước mắt khiến tất cả mọi người đều như rơi vào cõi mộng…

Ngọn đèn bàn vẫn rải ánh sáng ám vàng xuống mặt sàn như cũ, nhưng trên sàn sạch sẽ tinh tươm, chẳng có vết máu nào, Hồ Diên Vân đứng tựa vào chiếc bàn đọc sách, trong tay vẫn đang nắm chặt con dao, bên khóe môi vương một nụ cười mỉm như câu đố bí ẩn.

Từ sau cửa, Hầu Kế Phong đi ra.

“Đây… rốt cuộc chuyện này là thế nào?” Lôi Dung bị làm cho ngơ ngác hoàn toàn.

Hộ Diên Vân bước ra ngưỡng cửa, nói với mọi người, “Tôi muốn hỏi một chút, buổi tối hôm Triệu Hồng Pha tử vong, khoảnh khắc các vị tông bật cửa ra có phải đã nhìn thấy cảnh tượng lúc này?”

Trong hành lang vang lên những tiếng như “Đúng” “Không sai” “Đúng là như thế”.

Giờ đây ánh mắt của những người này nhìn vào anh, không còn vẻ đề phòng trộm cắp như lúc anh bước vào phòng khách ở tầng một, mà giống như một nhóm khán giả đang xem thầy ảo thuật biểu diễn trên sân khấu.

Hộ Diên Vân lại tiến một bước về phía trước, đứng trước mặt Triệu Lân Chi, “Bây giờ cậu có thể nhận tội được chưa?”

Tuy lờ mờ phảng phất, dự cảm được hung thủ thật sự giết chết Triệu Hồng Pha từ lâu, nhưng mọi người vẫn thấy nghi hoặc khôn nguôi, Triệu Lân Chi quỳ trên sàn nhà, môi run rẩy không chịu nói năng, cậu ta đang dùng chút ý chí cuối cùng để giữ rịt lấy lời nói dối.

“Chào anh…” Đột nhiên Đồng Lệ bước đến trước mặt Hô Diên Vân, “Rất xin lỗi, tôi còn chưa biết họ tên anh là gì, nhưng anh bảo là Triệu Lân Chi đã giết chết chồng tôi, thì tôi nghĩ tôi có quyền biết sự thật.”

“Phải đấy, anh Hô Diên.” Bộc Lượng cũng đã lên tiếng ồm ồm, “Buổi tối hôm Triệu Hồng Pha bị giết hại, mấy người chúng tôi cũng có mặt, lúc ấy sau khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vọng từ trên lầu xuống, chúng tôi đã cùng Triệu Lân Chi chạy lên lầu, lúc tông bật cửa ra, Triệu Hồng Pha ngã trên sàn, đã có máu trên sàn rồi, Triệu Lân Chi đâu có thời giờ để giết chết cha mình.”

Tommy cũng cất tiếng, “Điểm này tôi cũng có thể làm chứng

Triệu Lân Chi quả thực không có thời giờ để gây án, sau khi Triệu Hồng Pha bị đâm, cậu ta mới bổ nhào đến bên cha mình…”

Hộ Diên Vân ngắt lời, “Anh sai rồi, trái ngược hoàn toàn, sau khi bổ nhào đến bên Triệu Hồng Pha rồi Triệu Lân Chi mới đâm vào cha mình một nhát.”

“Không thể như thế được!” Triệu Long khẽ lắc đầu, “Chúng tôi mới là người chứng kiến tận mắt hiện trường, anh thì đến cả nhìn cũng chưa từng nhìn thấy…

“Những cảnh tượng giả mà người mục kích nhìn thấy, có khi còn nhiều hơn cả sự thật.” Hô Diên Vân nói, “Các vị chỉ là bị sự gói bọc quá độ làm che mờ con mắt.”

“Gói bọc quá độ?” Từ này làm cho tất cả mọi người đều lộ ra biểu cảm kinh ngạc.

Hộ Diên Vân đưa mắt nhìn Triệu Lân Chi vẫn nằm co quắp trên sàn nhà, nói chậm rãi, “Tôi từng phá không ít vụ án hình sự, trong những vụ án này, tồn tại một nguyên tắc bất thành văn: tình tiết vụ án càng quái dị, thì thủ pháp gây án càng đơn giản - chính là vì thủ pháp gây án dễ bị nhìn thấu ngay chỉ bằng một ánh mắt, vì vậy tên tội phạm mới cần phải xây dựng nên bầu không khí cực kỳ quái dị, li kỳ, siêu nhiên, để làm mê hoặc phía cảnh sát, làm nhiễu loạn phương hướng điều tra, không biết trong số các vị có ai từng đọc qua series tiểu thuyết trinh thám ‘Quán của Yukito Ayatsuji’ chưa, mỗi quyển đều có bầu không khí làm sởn hết gai ốc cùng âm mưu tư tưởng kỳ dị của phong cách tân cổ điển, nhưng nếu dằn lòng bình tĩnh lại, thì anh sẽ nhận ra, mỗi âm mưu, dù có đánh vòng đi xa cách mấy chăng nữa, có sử dụng bao nhiêu thủ thuật che mắt đi nữa, suy cho cùng, phương pháp giết người vẫn là khoảng cách ngắn nhất giữa hai điểm là một đường thẳng. Lấy tập Truyền thuyết bất tử Hắc ám quán làm ví dụ, đoạn mở đầu đã dùng từng đoạn dài để mô tả cảnh tượng Kawaminami Takaaki lái xe băng qua làn sương dày, đặc biệt nhắc đến làn sương dày là đường hầm thông sang chiều không gian khác mà muốn đến Hắc ám quán thì nhất định phải đi xuyên qua, chẳng qua là muốn chứng tỏ với độc giả rằng, vụ án sắp sửa xảy ra ở nơi ấy là do sức mạnh phi tự nhiên gây ra, nhưng đáp án chung cuộc mà anh đọc ở chương giải đáp thì sao? Tôi không hé lộ đâu, trịnh trọng tiến cử quyển sách ấy mời các vị đọc - bao gồm cả cậu nữa, Triệu Lân Chi.”

Đột nhiên một giọng nói lầm rầm vang lên trong hành lang..

“Ở một nơi nào đó giữa chốn rừng sâu giữa núi này, có một kẽ nứt không gian - thời gian không ai hay biết, lớp sương mù này chảy ra từ nơi ấy không một tiếng động… Đây là đường hầm thông sang chiều không gian khác mà muốn đến căn biệt phủ ấy thì nhất định phải đi xuyên qua, chưa biết chừng căn biệt phủ được xây trên hòn đảo giữa lòng hồ trong cánh rừng đối diện rặng núi ấy chính là đầu nguồn của lớp sương dày này, ở nơi sâu thẳm nhất trong căn biệt phủ ấy, có lẽ có một kẽ nứt không gian - thời gian dẫn lối đến thế giới bị hủy diệt…”

Mọi người bất giác dựng đứng hết lỗ chân lông, nhìn theo hướng giọng nói, trông thấy ánh nhìn u uất của Tommy cùng bờ môi hãy còn mấp máy.

Hô Diên Vân biết lời lẽ Tommy đang ngâm nga chính là những câu từ trong phần thứ nhất chương một, cuốn Truyền thuyết bất tử Hắc ám quán, đối với việc gã đã đọc qua quyển sách này đồng thời nhớ dai đến thế, Hô Diên Vân chẳng ngạc nhiên chút nào.

Vậy mà mọi người lại nghe đến mức ngây ra: rặng núi, đảo nhỏ giữa hồ, biệt phủ… Sao giống như đang mô tả Phong Chi Thự thế. Mặt sông sau cơn mưa không biết từ lúc nào bắt đầu bốc lên hơi sương nặng nề, từng cuộn sương lớn màu trắng sữa cuồn cuộn tỏa ra, bay trước cửa sổ thư phòng, nhấn chìm từng người vào thứ cảm giác hư ảo không còn sức lực để thoát ra, tựa hồ như đã theo chân Phong Chi Thụ cùng nổi lên giữa trời mây.

Hô Diên Vân xòe tay ra, nói tiếp, “Căn Phong Chi Thự mà chúng ta đang đứng đây, từ lúc xây xong đến giờ, không nghi ngờ gì nữa, đã biến thành một căn ‘Mê Chi Thự’ một trăm phần trăm. Chuyện cứ như một cơn mê: bức họa hung treo nơi phòng khách, một khẩu súng bị đánh mất, những vết ban đỏ như vận tơ nhện khắp người, căn thư phòng khiến người phát điên, mặt tường đầy rẫy vết dao; những con người cứ như một cơn mê: người chủ nhân bệnh hoạn, vị quản gia trung thành, đứa con nuôi suy đồi, tên khốn ác ôn ‘cưu chiếm thước sào’ cùng một đám ‘bạn bè tụ tập nhau mà không biết đang mưu tính gì; lại còn vụ án như một cơn mê: những cụ già chết trong viện dưỡng lão, cô giúp việc bị rượt chém giữa đêm khuya, Triệu Hồng Pha chết trong căn phòng có cửa và cửa sổ đều đóng kín, các công nhân vệ sinh đặc chủng bị giết hại… Lại còn vụ giết người bằng súng vừa xảy ra không lâu, đúng thế, một căn hung trạch tràn đầy thứ khí vị không lành, tất cả mọi thứ đều chứng tỏ với chúng ta rằng, căn biệt thự này đã bị thần chết cầm lưỡi hái cán dài nắm quyền điều khiển, hắn muốn xây dựng một đường thông cao tốc để dẫn lối đến bóng tối và chết chóc.”

“Nhưng mà, tôi lại đồng tình với một câu mà Triệu Hồng Pha từng nói…” Hô Diên Vân ngưng lại, khẽ nhìn những con người với biểu cảm co cứng trước mặt, “Có dục vọng thì sẽ có hung trạch.”

Có dục vọng, thì sẽ có hung trạch.

“Lôi Dung bảo tôi rằng, trong lúc Lưu Tiệp, nay đã quá cố, điều tra căn biệt thự này, anh ấy luôn cảm thấy trong phòng giống như tồn tại những người không hề tồn tại. Còn tôi thì lại cho rằng, cách nói chính xác là ‘Trong phòng tồn tại những dục vọng không thể tiết lộ’, chính là những dục vọng này, đã khiến rất nhiều sinh mạng bị chôn vùi lại nơi đây… Dục vọng của con người là vô tận, không thể nắm bắt được, chính là do những dục vọng kỳ quặc quái lạ lại còn giao thoa trùng điệp, khiến mỗi vụ án xảy ra trong Phong Chi Thụ đều trở thành những câu đố không lời giải, nhìn sâu vào dục vọng của mỗi người, sẽ chỉ khiến người ta càng lún sâu, như thể bị sa vào sương mù lớn ngoài cửa sổ không dứt ra được, vì vậy, điều quan trọng không phải là làm rõ được lời giải sau mỗi hiện tượng quái dị, mà là đối xử với từng hiện tượng quái dị như thể đối xử với những chiếc hộp bị gói bọc quá độ, phải xé ra, vứt đi, không màng tới… Nói cách khác, thủ pháp án đúng đắn không phải là điều tra tỉ mỉ, mà phải là… nhín nhường”

“Nhín nhường?” Lôi Dung không hiểu lắm.

Hô Diên Vân khẽ gật đầu, hướng ánh mắt sang những người khác, “Lúc nãy tôi đã nói rất rõ ràng rồi, trong căn biệt thự này chẳng có ma quỷ gì, chẳng có tử thần gì, chẳng có sức mạnh siêu nhiên nhìn thấy ma quỷ gì cả, nó chỉ là một căn nhà đã tập hợp quá nhiều kẻ tràn ngập dục vọng, lại dùng phương thức cực đoan để biểu đạt những dục vọng ấy ra ngoài. Vì vậy, làm phiền các vị hãy xua đuổi hết thảy mọi hung linh màu trắng không chân đang trôi lãng đãng trong trí óc đi, sau đó nói cho tôi biết, buổi tối hôm Triệu Hồng Pha tử vong, đứng trước cửa căn thư phòng này, rốt cuộc thì con mắt quý vị đã nhìn thấy gì?”

Tất cả mọi người đều im lặng như thể vẫn chưa được rã đông, người nặn ra được nụ cười trên mặt sớm nhất là La Khiêm, anh ta vừa dợm mở miệng, nhưng đã bị Hô Diên Vân chặn lại, “Anh là người chứng kiến đến sau, hãy để người khác nói trước!” Làm anh ta giật mình đến nỗi mau chóng rụt đầu lại.

Bộc Lượng khẽ sờ lên đầu mũi đỏ, hạ giọng lẩm bẩm, “Còn có gì được nữa chứ… Trước tiên tôi tung hai cước vào cửa, cửa không bật ra, Hồ Nhạc đá cước thứ ba, làm cửa bật ra, sau đó đã thấy Triệu Hồng Pha bị giết chết rồi.”

“Làm sao anh có thể xác nhận là ông ấy đã bị giết chết rồi chứ?”

“Rõ rành rành thế mà, ông ấy nằm phía trước bàn đọc sách, một con dao cắm trước ngực, hai chân còn run lấy run để, còn phát ra tiếng kêu nên đau đớn trong họng nữa.”

Triệu Long chỉ vào ngọn đèn bàn trên bàn đọc sách, bổ sung thêm, “Lúc ấy ngọn đèn kia cũng đang bật, tuy không rọi sáng lắm, nhưng vẫn có thể thấy rõ tình hình bên trong.”

Hộ Diên Vân nói, “Chẳng lẽ các vị chưa từng nghi ngờ rằng Triệu Hồng Pha đang đóng kịch giả chết hay sao?”

“Không hề!” Tommy nói, “Dù gì thì trên sàn đã có một vũng máu, không ai có thể nghĩ là đóng kịch cả.”

“Giả sử máu đó là giả thì sao?”

Bộc Lượng lắc đầu, “Điều tra hiện trường cho thấy, vũng máu chảy ra trên sàn quả thực là của chính Triệu Hồng Pha, hơn nữa còn vừa chảy từ miệng vết thương ra. Cho dù lúc ấy Triệu Hồng Pha đã chế ra huyết tương dùng khi đóng phim truyền hình mà rưới lên sàn, máu và huyết tương trộn lẫn nhau, thì về sau trong lúc kiểm nghiệm pháp y cũng sẽ phát hiện được.”

“Nếu anh bảo là Triệu Hồng Pha đã chế ra một túi huyết tương rải xuống sàn từ trước, sau khi Triệu Lân Chi bổ nhào đến bên ông ấy, lau huyết tương trên sàn, lại đâm một nhát vào cha cậu ta, thì cũng không thể thực hiện được.” Triệu Long nói, “Lúc ấy dưới con mắt nhìn của bao nhiêu người, tuy cục diện hơi rối loạn, nhưng tôi có thể bảo đảm, tôi không thấy Triệu Lân Chi lau chùi mặt sàn - không ai có thể lau sạch sẽ cả một vũng máu lớn như thế trong thời gian ngắn như vậy.”

“Nếu vậy.” Hô Diên Vân duỗi cánh tay ra chỉ sang thư phòng, “Ban nãy lúc các vị trông thấy tôi nằm ngã trên sàn, vũng máu ở phía trước người tôi, đi đâu mất rồi?”

Một câu hỏi, ngay tức khắc làm tất cả mọi người không nói nên lời.

“Một trò ảo thuật đơn giản biết bao, vậy mà có thể lừa được mọi người!” Hô Diên Vân cảm thán, “Không phải ai cũng muốn làm diễn viên, nhưng ai ai cũng sống trong tình tiết kịch bản mà tự mình hoặc người khác tạo ra, chỉ cần sân khấu thích hợp, đạo cụ chân thật, kỹ năng diễn xuất cao siêu, thì thậm chí người ta sẽ tự động phối nhạc cho tình tiết vở kịch nữa cơ… Đúng vậy, các vị nhận định căn biệt thự này là hung trạch, các vị tin chắc rằng trong này chắc chắn có thứ mà khoa học không thể giải thích được, các vị cho rằng vụ phát điên và tự tử của Triệu Hồng Pha có quan hệ nhân quả với nhau, các vị đem tất cả những chuyện nhìn thấy quy hết cho ma mãnh mà chẳng buồn suy nghĩ, vậy mà các vị lại phớt lờ đi không thấy một điều: máu của con người có lẽ đều có màu đỏ, nhưng cứ có màu đỏ thì không nhất định đều là máu của con người!”