⚝ 5 ⚝
“Không thể như thế được!”
Sau giây lát im ắng trong hành lang, Lôi Dung là người đầu tiên lên tiếng phản bác, “Lúc tôi thảo luận nghiên cứu vụ án Triệu Hồng Pha bị giết hại với Lưu Tiệp, quả thực đã từng đặt giả thiết máu trên sàn nhà là giả, còn nói một câu là dù gì chỉ cần có màu đỏ là được, nhưng đó chỉ là giả thiết, với khoa học hình sự điều tra hiện nay, nếu trộn lẫn bất kỳ phẩm màu hoặc phẩm nhuộm nào vào trong máu, cũng sẽ bị kiểm nghiệm ra được dễ như trở bàn tay!”
“Tôi bổ sung thêm một câu.” Bộc Lượng nói với vẻ mỉa mai, “Sau khi đi vào hiện trường, tôi đã lục soát tất tần tật, cũng không tìm thấy trong căn phòng này có một ngọn đèn nào có thể rọi ra ánh đèn màu đỏ lên sàn nhà cả.”
Hô Diên Vân dùng ánh mắt ra hiệu cho Hầu Kế Phong, một lần nữa đóng cửa thư phòng lại, sau đó bất chợt nói với La Khiêm, “Lúc nãy tôi chưa cho anh lên tiếng, là vì anh không phải là người mục kích lao đến hiện trường đầu tiên, bây giờ tôi muốn hỏi anh, về sau lúc anh đến nơi, tận mắt nhìn thấy trong lúc cục diện hỗn loạn, Trần Nhất Tân đã lẻn vào phòng suite kế bên, thế thì anh cho rằng hắn đã làm gì?”
La Khiêm khẽ nhìn anh, lại khẽ nhìn Lôi Dung, nuốt nước bọt, thật thà nói, “Cái đó… Tôi cảm thấy là hắn đi tiêu hủy chứng cứ phạm tội.”
Hộ Diên Vân tròn xoe mắt vẻ kinh ngạc, nhìn gã dăm ba giây, rồi mỉm cười bảo, “Suốt thời gian dài như thế, cuối cùng tôi cũng đã nghe được một câu nói có kiến giải thật sự, nói thử lý do vì sao anh có suy đoán như thế?”
Nhận được lời khen ngợi, La Khiêm liền mặt mày tươi tỉnh hớn hở, “Anh cứ nghĩ đi, đừng nói là giết người, chỉ cần đánh nhau thôi, thì người bình thường chắc chắn sẽ quây xung quanh, vừa giả vờ can ngăn vừa xem náo nhiệt, chỉ có kẻ trong lòng có ma mới trốn chạy hoặc nấp đi, Triệu Lân Chi cấu kết với Trần Nhất Tân, là chuyện ai cũng biết, giả sử Triệu Lân Chi đã giết cha mình, thì Trần Nhất Tân chắc chắn là đồng phạm rồi, hắn ta vào phòng suite, lại chẳng đi qua cửa phòng suite để vào thư phòng, thế thì cũng có nghĩa là… Cũng có nghĩa là…”
La Khiêm đột nhiên hiểu ra điều gì, nhưng lại không dám tin chắc, cứ ậm ừ, cố cách mấy cũng không nói tiếp được.
Hô Diên Vân khích lệ gã, “Đừng ngại nói ra suy nghĩ thực sự của anh.”
Lúc này La Khiêm mới nói nhỏ, “Cũng có nghĩa là, hắn đã vào phòng suite để lấy đi bằng chứng mấu chốt đã tạo ra vụ giết người trong phòng kín ấy.”
Lập tức trong hành lang vang lên một tràng tiếng “a” khe khẽ, trên gương mặt của nhiều người lộ ra biểu cảm khó tin nổi.
Đúng lúc này, Hô Diên Vân nhẹ nhàng đẩy mở cửa thư phòng ra.
Trên mặt sàn bị ánh sáng vàng vọt của ngọn đèn bàn bao trùm, lại xuất hiện vũng máu, nhưng lần này vì Hô Diên Vân đã “rào đón” trước, nên mọi người đều căng to mắt ra nhìn chăm chăm, phát hiện ra rằng do nguyên nhân về góc độ và ánh sáng, đứng ngay cửa rất dễ xuất hiện sai lệch về mặt thị giác, “vết máu” ấy thực ra chỉ là một vũng màu đỏ bất quy tắc, so với vết máu thật sự thì thiếu cảm giác chân thực.
Bộc Lượng thực sự không kiềm được hiếu kỳ nữa, rảo bước về phía trước, giẫm một chân lên sắc đỏ, trên bề mặt giày không hề xuất hiện những đốm sáng do ánh sáng màu đỏ soi rọi ra, anh ta dùng để giày day mấy cú lên sắc đỏ, cũng chẳng day vỡ được chút nào, lập tức trơ mắt ra, “Cái này… Màu đỏ này từ đâu ra? Sao dùng lực cũng không cọ ra được vậy?”
Hô Diên Vân mặc kệ anh ta, nói tiếp, “Lời của La Khiêm lúc nãy, nghe thì thấy hoang đường, nhưng vừa vặn trúng đích. Sau khi Triệu Hồng Pha chết, vì sao Trần Nhất Tân lại không tiếc, bằng mọi giá mua lại tòa hung trạch mà người bình thường sẽ kính nhi viễn chi này, chỉ một lý do có thể giải thích được thôi, chính là tuy hắn đã lấy đi vật chứng quan trọng, nhưng có một số vật chứng cảnh sát không điều tra ra được, nhưng hắn cũng chẳng mang đi được. Ban đầu tôi nghĩ mãi mà không hiểu rốt cuộc đó là gì, về sau có hai sự việc đã khởi phát cho tôi: việc thứ nhất là Phùng Lãng, người sửa sang thư phòng cho hắn ‘bị tự sát’; sự việc còn lại là chuyện mà rất nhiều người đã phớt lờ, vì sao toàn bộ đội công nhân vệ sinh hung trạch thứ nhất đều chết sau khi dọn dẹp Phong Chi Thự, mà đội công nhân vệ sinh hung trạch thứ hai thì bình yên vô sự, về sau nhờ Lôi Dung mà tôi đã có câu trả lời, khiến tôi như bừng nắng hạ, ý thức được rốt cuộc thủ pháp phạm tội là gì.”
“Tôi ư?” Lôi Dung chỉ vào đầu mũi của mình, “Tôi đã nói bao nhiêu thứ, rốt cuộc là câu nói nào đã gợi ý cho cậu?”
Hộ Diên Vân nói, “Chị đã bảo tôi rằng, ‘lúc họp ở xưởng giết mổ, cục phó Tần từng nói, qua tập huấn trong thời gian ngắn, đối với năm nghiệp vụ lớn của loại hình ngành nghề này: thanh lý rác thải, thanh trừ dấu vết, tẩy trừ mùi vị, sát trùng diệt khuẩn, tu sửa đơn giản, đội công nhân vệ sinh hung trạch thứ hai, ngoại trừ hạng mục cuối cùng, có thể nói là không thành vấn đề’ - cũng có nghĩa, đội công nhân vệ sinh thứ nhất gặp nạn, rất có khả năng chính vào lúc họ làm việc, ở trình tự ‘tu sửa đơn giản đã phát hiện ra vật chứng chí mạng, rước họa vào người, còn đội công nhân vệ sinh thứ hai vì không nắm được kỹ năng này, nên may mắn miễn trừ khỏi tai họa.”
“Tu sửa? Ý anh là trong lúc sửa sang lại thư phòng này, Trần Nhất Tân đã động tay động chân gì đó?” Tommy ngẩng đầu lên, nhìn quanh thư phòng, “Lúc ấy tôi được Trần Nhất Tân cho nghỉ phép dài hạn, người chủ trì việc tu sửa chỗ này là Phùng Lãng nhưng tôi đâu nhận thấy có chỗ nào không ổn…”
Bộc Lượng phì mũi hai phát nói, “Đại thám tử Hô Diên, anh đừng chê tôi nhé, chứ lúc cảnh sát điều tra căn phòng này, không đào ba thước đất thì thôi, cũng không tệ đến thế, cũng có phát hiện ra chỗ nào đặc biệt đâu?”
“Chỗ đặc biệt à, nằm ngay dưới chân anh chứ đâu.” Hô Diên Vân nói.
Bộc Lượng cúi xuống nhìn, bất ngờ nhảy dựng lên, “Ối, cái… Cái vũng máu ấy, sao biến mất rồi?”
Những người đang đứng ở ngưỡng cửa đưa mắt nhìn, cũng kinh ngạc sửng sốt, cái vũng màu đỏ mà lúc nãy Bộc Lượng dùng giày da vừa giẫm vừa day lên ấy, lại bất ngờ biến mất, trên mặt sàn gạch ngói bằng phẳng, không thấy một tia màu đỏ nào cả!
“Hô Diên!” Lôi Dung thực sự không kiềm được nữa, “Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Hô Diên Vân nhẹ nhàng vỗ bàn tay vào nhau, cao giọng nói, “Tiểu Đường, cô có thể ra đây được rồi!”
Cánh cửa thông sang phòng suite của thư phòng bật mở, Đường Tiểu Đường cười hì hì bước ra, cầm một vốc vải ni-lông lớn, mỏng nhẹ như bông, Hô Diên Vân đón lấy một đầu của tấm vải ni-lông, giở ra cùng với Đường Tiểu Đường, thấy diện tích của tấm vải ấy lớn bằng thư phòng, ở giữa có một mảng dấu vết màu đỏ thẫm đậm đặc.
tin “Tôi tạm tô lên bằng mực đỏ đấy.” Đường Tiểu Đường hơi ngại ngùng, “Trước đây đã từng học vẽ, vì vậy màu sắc gì đấy, cũng khá giống vết máu đấy chứ.”
“Cực kỳ tuyệt vời, sau này nếu đóng phim điện ảnh hoặc phim dài tập của Nhà suy luận sự thật, tôi nhất định sẽ tiến cử cô làm người phụ trách đạo cụ.” Hô Diên Vân khẽ giơ ngón tay cái về phía cô, quay lại nói với nhóm người đang trố mắt nơi ngưỡng cửa, “Đây là một âm mưu đơn giản vô cùng. Gạch sàn nhà trông có vẻ được ốp lên bởi từng miếng gạch ngói, nhưng thực ra sau khi ốp xong, đã phủ lên trên ấy thêm một lớp kính cường lực trong suốt, lợi dụng phần lót cao đặt dưới đường bao chân tường, đã hình thành nên một kẽ hở khoảng tầm 5 cen-ti-met giữa tấm kính với mặt sàn gạch dưới đáy, mắt thường hoàn toàn chẳng thể nhận ra. Lúc cần thiết, có thể tháo thanh nẹp sàn kim loại phía dưới cánh cửa nằm giữa phòng suite và thư phòng, nhét tấm ni-lông vào, trước đó dùng máy dập ghim sách, dập vài mảnh đinh ghim sách lên bốn góc và một số chỗ cạnh rìa của tấm vải ni-lông, tiếp đó dùng đá nam châm đặt trên mặt sàn kính hữu cơ, vừa hút vừa trải rộng ra, tấm vải sẽ được trải ra hoàn toàn, trở thành tấm phông nền cho mặt sàn gạch.”
Lôi Dung, Bộc Lượng, Tommy, Triệu Long, La Khiêm, Đồng Lệ, lão Ngô, không hẹn mà cùng tiến lên phía trước, chạm vuốt tấm vải ấy, thần sắc mơ màng, như thể đang xem xét một dải băng vừa được tháo xuống khỏi thân xác ướp.
“Đây chính là nguyên nhân vì sao lúc công nhân tu sửa bất cẩn xối nước xung quanh cánh cửa giữa thư phòng và phòng suite, Trần Nhất Tân lại đùng đùng nổi giận.” Hô Diên Vân nói với Tommy, “Vì mặt sàn của thư phòng cao hơn 5 cen-ti-met so với phòng suite, do đó nước sẽ chảy sang phòng suite một cách chậm rãi, độ chênh về chiều cao này rất có khả năng sẽ làm bại lộ âm mưu mà Trần Nhất Tân đã lợi dụng việc tu sửa để tạo ra.”
“Trong thời gian ngắn như thế, mấy người tìm đâu ra một tấm vải ni-lông thế?” Lôi Dung hỏi Hộ Diên Vân.
“Dĩ nhiên là trong căn phòng của kẻ tình nghi lớn nhất rồi.” Hộ Diên Vân chỉ phắt vào Triệu Lân Chi, “Trong tủ tường ở phòng cậu ta có nhiều lắm, đều được làm theo số đó của kích thước thư phòng, nếu tôi đoán không sai, hắn đã phụng chỉ Trần Nhất Tân, lợi dụng mớ vải ni-lông này, làm cho Triệu Hồng Pha dần xuất hiện ảo giác…”
“Tôi hiểu rồi!” Lôi Dung bất ngờ vỡ lẽ, “Cũng giống hệt như cặp mẹ con trong Vụ kỳ án Kharkiv vậy!”
Tommy nhướng mày, “ Vụ kỳ án Kharkiv là gì?”
Lôi Dung giải thích, “Có một ngôi nhà nhỏ hai tầng cô độc ở ngoại ô thành phố Kharkiv ở Nga, cách xây sửa cực kỳ xa hoa, điều đáng nhắc đến nhất là, mỗi căn phòng đều tràn ngập những hoa văn khiến người ta hoa mắt chóng mặt: màu sắc của hoa văn tay vịn cầu thang, rèm cửa sổ, khăn trải bàn, vải bọc sofa đều năm sắc sặc sỡ, mỗi mẫu đều có nét đặc sắc riêng: có mẫu là họa tiết hình học giản dị, có mẫu là họa tiết hoa nhí xinh đẹp, có mẫu là hoa văn phức tạp, thậm chí ngay đến các món đồ gia dụng to nhỏ và trên tủ tường cũng được vẽ đủ các loại hoa văn trang trí đầy sắc màu. Năm 2006, một người mẹ dẫn theo đứa con trai thuê lại căn nhà nhỏ này, nào ngờ vào ở không bao lâu đã xảy ra chuyện vô cùng đáng sợ: họ phát hiện rèm cửa sổ tự lay động lúc không có gió, sofa tự dời chỗ, trên bức tường lúc nửa đêm, có gương mặt người thoắt ẩn thoắt hiện… Về sau đứa con trai đã phát điên, người mẹ cũng nhảy lầu tự tử, trong nhật ký người mẹ để lại, phía cảnh sát đã phát hiện ra ghi chép của bà về các hiện tượng quái dị xảy ra trong nhà.”
“Sao lại có căn nhà như thế được?” La Khiêm không kiềm được thốt ra, “Thật đúng là gặp ma rồi!”
Hô Diên Vân tiếp lời Lôi Dung, “Về sau điều tra hiện trường phạm tội cho thấy, tất cả những họa tiết trang trí trong nhà, đều không phải hoa văn bình thường mà là dạng ‘ảnh 3D’ từng thịnh hành hồi chúng ta còn nhỏ, còn được gọi là ảnh gây ảo giác - lúc tâm lý con người căng thẳng cao độ, sẽ sinh ra ảo giác là các họa tiết đang chuyển động với tốc độ cao, thậm chí có mặt người nổi lên.” Anh nhìn Đường Tiểu Đường một cái, cô lại lấy mấy tấm vải ni-lông trải ra, đặt dưới ngọn đèn bàn, “Mấy tấm vải ni-lông này cũng được tìm thấy trong tủ tường của Triệu Lân Chi, trông có vẻ trong suốt không màu, thực tế dưới ánh đèn mờ tối thì ẩn giấu đường vân gợn sóng, sau một cơn bạo bệnh, cột sống Triệu Hồng Pha hơi cong vẹo, thân thể lúc nào cũng khom gù, tầm nhìn tập trung xuống mặt sàn trong thời gian dài, trông thấy mặt sàn đã trải mớ vải ni-lông này, sẽ sinh ra ảo giác là mặt sàn đang nghiêng lệch, chuyển động lắc lư như thế luôn sống trong thế giới vặn vẹo biến hình, một cách tự nhiên xuất hiện sự dị thường về mặt tinh thần, ông ấy dùng dao để gọt mặt sàn và tường vách, chính là để tìm ra những con ác ma ẩn nấp phía sau, tự cứu mình, nhưng dù nỗ lực cách nào, ông ấy cũng tìm không ra câu trả lời, không dứt khỏi ảo giác được…”
Người đàn ông mặc bộ đồ ngủ màu trắng, gầy trơ xương, chỉ duy có con mắt lồi nhô ra tựa như con ma sống, để chân trần quỳ trên sàn, vừa cấu gãi những đốm đỏ giăng đầy như mạng nhện trên người, vừa dùng con dao cùn có lưỡi dao mẻ, cứ cạo, cứ quẹt lên mặt tường, bất chợt ông ấy nhảy dựng lên một cách tuyệt vọng, vung dao ngắm vào mặt tường rồi bổ mạnh, trong cơn bụi trắng tung bay, đá vụn tung tóe, hổ khẩu bị rung toác ra, máu chảy ra…
Lôi Dung nhớ lại ảo giác xuất hiện lúc cô một mình điều tra căn thư phòng này.
Ông ấy là một tù nhân, một tù nhân thật sự, bị giam cầm trong căn phòng này hay trong căn biệt thự này, chịu sự tàn phá tận cùng ông ấy muốn trốn chạy, nhưng không cách nào thoát khỏi đây được, tất cả những gì ông ấy làm hoàn toàn là một kẻ vượt ngục đang thử mở lối dẫn ra thế giới bên ngoài, nhưng dù nỗ lực bao nhiêu, cũng vô dụng….
“Nhưng mà…” Đột nhiên Tommy nói, “Vì sao ông ấy không rời khỏi căn biệt thự này?”
Hộ Diên Vân nói, “Tôi nghĩ, có lẽ do ông ấy đã đánh mất dũng khí và sức lực để rời khỏi đây.”
“Tại sao anh lại nói vậy?”
“Sự lui về ở ẩn của một con người, ngầm ý một sự cắt đứt với xã hội, ngầm ý sự từ bỏ đối với quyền lực, địa vị và mạng lưới quan hệ vốn dĩ sở hữu, đối với thương trường chỉ chăm chăm vào lợi ích, thì Triệu Hồng Pha ẩn cư nơi Phong Chi Thự, cũng giống hệt như vị vua Lear thoái vị không chút giá trị nào, không còn là một người cung cấp lợi ích nữa, chỉ có thể bị dân chúng ruồng rẫy, vì vậy bầy ruồi chỉ cảm thấy hứng thú với việc theo đuổi sự tanh thối, bèn nhanh chóng tập kết lại vào Trần Nhất Tân. Lúc Triệu Hồng Pha ra khỏi bệnh viện tâm thần, chẳng một người cấp dưới lâu năm nào đến đón ông ấy, chính là chứng cứ rõ ràng nhất.” Hô Diên Vân thở dài một hơi, “Vả lại, kể từ lúc ông ấy ngụ trong Phong Chi Thụ, là đã bước vào đủ các loại chủ định giết người mà Trần Nhất Tân bố trí: vì vật gây ô nhiễm vượt ngưỡng mà mắc bệnh về đường hô hấp, ho hắng và đau họng không dứt; không ngừng uống đủ các loại thuốc xổ, uống trà thải độc, làm cho cơ thể càng hư nhược, về sau trên người xuất hiện lượng lớn đốm đỏ hình mạng nhện, e cũng là do thân thể hư nhược và vật liệu xây dựng ô nhiễm gây dị ứng nghiêm trọng; đồng thời, sự buông thả không tiết chế đối với hành vi tình dục, tất yếu sẽ dẫn đến hư hỏa tăng cao, thân thể nóng hanh, dù thời tiết lạnh giá cách mấy, ông ấy cũng thích nằm trên sàn nhà mát lạnh, mà ‘sàn nhà thì lại ẩn giấu huyền cơ, cộng thêm nguồn nước tạo tác dụng gây mê…”
“Chờ một chút!” Lôi Dung ngắt mạch câu chuyện của Hộ Diên Vân, “Nguồn nước tạo tác dụng gây mê là thế nào?” “Chỉ bằng mỗi sàn nhà trải tranh 3D thôi, thì e vẫn không thể khiến một người bình thường chìm vào ảo giác như trong mây trong sương mù.”
Hô Diên Vân nói, “Chị phải biết rằng, sở dĩ một người nhạy cảm đối với hình ảnh ảo giác, chắc chắn là vì người ấy thuộc nhóm người dị cảm về mặt tinh thần, nói rõ ràng hơn chút nữa, xung quanh ông ấy có lẽ phải tồn tại một bầu không khí gây ảo giác nào đấy, không những là mặt phẳng, mà còn là lập thể. Theo những gì tôi tìm hiểu được, Triệu Hồng Pha không uống rượu, không dùng ma túy, bệnh tật lại luôn phát tác vào ban đêm, mà những người khác trong Phong Chi Thự thì chẳng ai có những triệu chứng ấy, điều này cho ta biết rõ hai việc: thứ nhất, ngoài sàn nhà, Trần Nhất Tân còn sắp đặt thêm ‘chất gây ảo giác cho Triệu Hồng Pha; thứ hai, chất gây ảo giác này chỉ gây tác dụng ở căn phòng mà Triệu Hồng Pha cư ngụ ban đêm; lúc xem xét thùng nước trên rìa vực thẳm, tiểu Quách tiên sinh Từ Nhiễm đã bị ai đó đẩy xuống dưới, điều này khiến tôi nghi ngờ rằng Trần Nhất Tân đã động tay động chân lên đường ống dẫn nước trong thùng cung cấp nước cho đúng căn phòng của Triệu Hồng Pha mà thôi, ví dụ như, đặt một thiết bị bơm thuốc theo đúng giờ quy định, chỉ vào khoảng thời gian mà Triệu Hồng Pha đánh răng rửa mặt trong phòng, mới tự động mở ra…”
Lão Ngô quản gia căng tròn mắt, “Thiết bị bơm thuốc gì vào trong nước, mà khiến Hồng Pha u mê lú lẫn được chứ?”
“Điều này thì tôi không biết.” Hô Diên Vân khẽ lắc đầu nói, “Tôi chỉ suy đoán là có khả năng trong thùng nước được lắp đặt một thiết bị bơm thuốc theo giờ quy định…”
Triệu Long nói, “Bây giờ tôi ra chỗ thùng nước dỡ ra xem ngay, nếu thiết bị bơm thuốc ấy tồn tại, tôi sẽ làm kiểm nghiệm sơ bộ, xem đó là thứ thuốc gây ảo giác gì.”
“Không cần vội.” Lôi Dung ngăn gã lại, “Vừa mưa xong, bên chỗ rìa vực ấy trơn lắm, có mối nguy hiểm nhất định, thùng nước cũng bị khóa lại rồi, mở nó ra không dễ dàng gì, thôi cứ để sau khi trời sáng, cho phía cảnh sát xử lý và kiểm nghiệm vậy.” Lão Ngô nhắm mắt lại với vẻ đau khổ, lúc mở mắt ra, ông ta khẽ nhìn bốn phía, cuối cùng cũng tìm được lối ra để có thể trút cơn phẫn nộ, ông ta gào lên với Đồng Lệ, “Không phải cô từng mời nhân viên chuyên nghiệp đến nhà để kiểm nghiệm cho phòng suite và thư phòng rồi sao? Không phải cô đã nói với tôi rằng từ mặt tường đến sàn nhà, từ đồ gia dụng đến vật liệu đá, từ nhà tắm vệ sinh đến chất lượng nước, đều không phát hiện bất kỳ vấn đề nào sao?”
Hô Diên Vân khuyên ngăn lão Ngô, “Cái này ông không thể trách Đồng Lệ được, lúc Đồng Lệ mời người đến kiểm nghiệm, do Triệu Hồng Pha đã xuất hiện tổn thương thân thể, Trần Nhất Tân đã giả vờ ra vẻ thay thế hoặc vệ sinh sạch các vật liệu xây dựng có vật thể ô nhiễm vượt ngưỡng, còn vờ vĩnh xin lỗi Triệu Hồng Pha nữa, dĩ nhiên không kiểm nghiệm ra được rồi, còn về chất lượng nước, chính là vì để đề phòng cái chiêu kiểm nghiệm này, thiết bị bơm thuốc mới được lắp đặt thành xả thuốc gây ảo giác trong nước vào ban đêm…” Anh thở dài một hơi rồi nói tiếp, “Vả lại lúc nãy tôi đã nói rồi, sát cục mà Trần Nhất Tân đã sắp đặt, không phải là mặt phẳng, đơn nhất, mà là lập thể, là toàn diện, như thể đã bố trí một vũng lầy chìm hạ chậm rãi dưới chân Triệu Hồng Pha vậy, đến khi ông ấy ý thức được rằng mình sắp gặp tai họa chìm nghỉm, thì đã không còn sức để giằng thoát nữa… Tôi tin rằng cuối cùng Triệu Hồng Pha đã hiểu ra mọi thứ một cách tỉnh táo, nhưng từng vòng rồi lại từng vòng giết hại, cuối cùng đã gây ra trạng thái bệnh hoạn cả về thân xác lẫn tinh thần, ông ấy ra khỏi Phong Chi Thự thì là cô hồn, ở lại Phong Chi Thự thì sống như con ma dại, vậy thì ông ấy còn biết làm sao được nữa?”
Tiếng nức nở của Đồng Lệ khẽ khàng vẳng đến.
“Anh nói đúng, đi ra khỏi Phong Chi Thự thì là cô hồn, ở lại trong Phong Chi Thự thì sống như con ma dại… Nhưng đây không chỉ nói về Triệu Hồng Pha, mà là đang nói về tôi.” Bỗng nhiên, Triệu Lân Chi vẫn đang quỳ trên thảm hành lang lên tiếng, giọng nói nhỏ yếu ớt, run rẩy.
Im lặng lâu thế này rồi, mọi người suýt quên mất rằng còn một kẻ này đây, khi họ lũ lượt hướng ánh mắt về phía cậu ta, mới nhận ra rằng cậu ta đã già sọm hơn trước rất nhiều, một chiếc áo bào dài nham nhở vết ố che phủ lấy thể xác như thể mảnh chiếu tre cuốn thi thể, mái tóc dài xõa tung không ngờ đã điểm thêm vài sợi bạc, hoàn toàn không thể nhận ra đây là chàng trai mới chỉ hai mươi tuổi, như thể vỏ trái cây bị vắt khô từ rất lâu, đã sớm khô đen lại.
“Tôi biết, mỗi người các vị đều xem tôi như ma quỷ, nhưng tôi không phải thế, cùng lắm thì tôi là một vật nửa người nửa quỷ thôi, tên ác quỷ thật sự là Trần Nhất Tân, là Hồ Nhạc, là Triệu Hồng Pha… Triệu Hồng Pha, cha nuôi của tôi, tên bạo chúa mười mấy năm nay vẫn cưỡi trên đỉnh đầu tôi, lão rống đại lên một tiếng cũng có thể khiến tôi vỡ hết ruột gan, lão thích chơi khăm tất cả mọi người, lão xem việc thao túng người khác là lạc thú lớn lao, lão nuôi tôi không giống như nuôi chó, mà như nuôi lợn, cho tôi ăn thức ăn tốt nhất, dựng cho tôi cái chuồng tốt nhất, cùng lúc ấy ngày nào cũng phải chửi mắng, nhạo báng, đánh đập tôi… Tôi hận lão, hận thấu xương tủy, điều này lão biết rất rõ, nhưng lão còn biết rõ hơn là, tôi đã sớm đánh mất khả năng sinh sống độc lập, không thể rời khỏi vòng tay lão được, vì vậy lão càng làm mưa làm gió, ức hiếp, sỉ nhục tôi, tôi và Đồng Lệ đều là công cụ để trút ham muốn của lão, chỉ có điều khác biệt duy nhất, Đồng Lệ thỏa mãn được ham muốn tình dục, còn tôi thì thỏa mãn ham muốn kiểm soát và bạo lực của lão!”
“So với Triệu Hồng Pha thì Trần Nhất Tân càng thâm độc, hiểm ác hơn nữa. Hắn dạy tôi hút heroin, trông thì là anh hút nó, thật ra là nó hút anh, linh hồn anh cứ thế từ từ giao hết cho ma quỷ, biến thành cỗ xác thịt biết đi không hơn không kém… Lẽ ra tôi đã trốn thoát khỏi cái ma huyệt Phong Chi Thự này rồi, ai ngờ vừa ra khỏi động cọp, lại sa vào ổ sói, Trần Nhất Tân đã dùng ma túy để kiểm soát tôi, ép tôi trở về, làm nội gián hại chết Triệu Hồng Pha, lúc này Triệu Hồng Pha đã phát hiện ra bí mật của sàn nhà thư phòng, lão không biết là khoảng thời gian tôi bỏ nhà ra đi đã đến nhờ cậy Trần Nhất Tân, thế nên đã bảo tôi cùng diễn một vở kịch với lão, dời tấm vải ni-lông khiến lão sinh ra ảo giác phía dưới sàn nhà ấy đi, đổi bằng một tấm vải có sơn màu sơn đỏ ở ngay chính giữa như thể vết máu, sau đó vào buổi tối hôm thiết tiệc mời quan khách, giả vờ như bị giết trong phòng kín, rồi lại đột nhiên ‘sống lại, xé bỏ bức họa bì của Trần Nhất Tân trước mặt mọi người. Đến lúc chết mà lão vẫn thích dùng trò đùa quái ác để trêu đùa người khác. Mãi đến trước lúc tôi bổ nhào đến trước người lão, lão vẫn nháy mắt với tôi, nụ cười nanh ác trên mặt, tưởng là việc lớn đã thành, tôi nhìn nụ cười của lão, tựa hồ đã nhìn thấy những ngày tháng ác độc mà lão đã ngược đãi tôi, tên bạo chúa mãi mãi không hiểu rằng, so với tà ma, lão càng làm người ta căm hận hơn, vì vậy mãi cho đến khoảnh khắc tôi nắm lấy bàn tay đang nắm chặt cán dao của lão, đâm nó vào lồng ngực lão, nụ cười trên mặt lão vẫn đang đông cứng, tựa hồ không thể tin được rằng, một người suốt đời đùa nghịch thế giới trong lòng bàn tay như lão, cuối cùng lại chơi mất mạng sống của chính mình!”
“Theo giao ước từ trước giữa tôi với Trần Nhất Tân, hắn tức tốc đi vào phòng suite, tháo thanh nẹp sàn bằng kim loại ra, rút tấm vải ni-lông ra, lúc này máu của Triệu Hồng Pha đã chảy ra sàn, đâu còn ai phân biệt được ‘vết máu lúc đầu’ là giả nữa chứ. Cuối cùng Triệu Hồng Pha đã chết, không ai biết được sự thật! Cuối cùng thì gông cùm mà tôi đeo mười mấy năm cũng đã được tháo giải, tôi mừng rỡ, cuối cùng tôi cũng được tự do, nếu không phải buổi chiều tối hôm ấy tôi lái xe đi Phong Chi Thự để lấy áo, có lẽ tôi vẫn sẽ tiếp tục mơ mãi giấc mơ tốt đẹp…”
“Tôi sẽ mãi không quên cảnh tượng ấy, bước vào phòng khách tầng một, trống trải đến thế, yên tĩnh đến thế, ánh sáng của hoàng hôn rọi xuyên qua cửa sổ, rắc trên sàn nhà, hai xác chết đang nằm trên đó, một xác trợn trừng mắt, trên cổ có một vết siết hằn sâu hoắm màu đỏ, xác còn lại thì ngực đã bị đâm một nhát, máu chảy khắp sàn… Tôi sợ hãi cực độ, muốn quay người bỏ chạy, nhưng hai chân tiếp tục đi lên lầu mà chẳng nghe sai bảo, tôi mới biết thì ra nỗi sợ hãi cũng có lực hấp dẫn, thế là tôi trông thấy nhiều thi thể hơn, không biết từ lúc nào mà trên mặt tôi toàn nước mắt, đúng lúc tôi cảm thấy mình sắp sửa phát điên, thì tôi trông thấy tên ma quỷ đứng ở hành lang với đôi bàn tay dính đầy máu!”
“Tên ma quỷ ấy, tên vệ sĩ của Trần Nhất Tân ấy, cái kẻ tên là Hồ Nhạc, cứ thế nhìn vào tôi từ xa xăm, ánh mắt hắn cứ như nọc độc của loài rắn mắt kính, làm tôi khiếp hãi đến mức không dám nhúc nhích, tôi biết, chỉ cần tôi la lên một tiếng hay cất bước bỏ chạy, là hắn sẽ giết chết tôi không do dự, tôi cứ thể đứng tại chỗ với vẻ cứng đờ, khuỵu gối xuống, dáng người hồ như muốn quỳ xuống trước hắn vậy. Hắn lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại, tôi biết là hắn gọi cho Trần Nhất Tân, hỏi là nên xử lý tôi như thế nào, sau đó hắn cúp máy, đột nhiên biến mất hệt như một con ma… Tôi va vấp lảo đảo rời khỏi Phong Chi Thự, lái xe bỏ chạy, sau này tôi mới hiểu rằng, sở dĩ Trần Nhất Tân không giết tôi, chẳng phải do lòng từ bi, mà là hắn muốn mua lại quyền sở hữu của Phong Chi Thự, thì nhất định phải thông qua chữ ký của hai người thừa kế của Triệu Hồng Pha là tôi và Đồng Lệ, nếu giết tôi, thì toàn bộ quyền thừa kế sẽ rơi vào tay Đồng Lệ, muốn mua lại thì không dễ dàng nữa, nhưng tôi biết, để che đậy sự thật việc Triệu Hồng Pha bị giết, sớm muộn gì Trần Nhất Tân cũng sẽ giết tôi để thủ tiêu… Suốt cuộc đời này, tôi chỉ là miếng giẻ rách dùng xong sẽ bị người ta vứt đi…”
Trong đường hành lang của tầng ba Phong Chi Thự yên ắng như tờ, những ánh mắt tứ phía đang nhìn Triệu Lân Chi vừa khinh khi, cũng có căm ghét, lại còn có chút thương hại và cảm thông. “Vì vậy mà tối hôm nay cậu đã nổ súng giết chết Trần Nhất Tân?” Bộc Lượng đột nhiên hỏi.
“Không, không phải!” Triệu Lân Chi như thế một con lợn đã bị cột chặt bốn chân, thấy không cam tâm bèn vùng vẫy bán sống bán chết, “Tôi không giết chết Trần Nhất Tân, chuyện giết Triệu Hồng Pha thì tôi nhận tội rồi, giết người phải đền mạng, sẽ phải chết rồi, nếu tôi giết Trần Nhất Tân thì tôi chắc chắn sẽ thừa nhận, nhưng thật sự không phải do tôi làm!”
“Thế nửa đêm nửa hôm cậu chạy lên ngọn giả sơn làm gì?” Lôi Dung hỏi, “Chính mắt tôi đã trông thấy, cậu đừng có chối.”
Triệu Lân Chi nhìn cô, nói với giọng khản đặc, “Sau khi cha nuôi của tôi - Triệu Hồng Pha chết, cảnh sát điều tra hiện trường nhưng không tìm thấy khẩu súng ngắn mà lão cất trong két an toàn của phòng suite, tôi vẫn luôn nghi ngờ là Hồ Nhạc đã lấy đi, tối qua lúc ăn cơm, có người đã nhắc đến chuyện súng, bị tôi nghe thấy, tôi sợ hãi cực độ, sợ cuối cùng mình sẽ phải chết bởi đạn bắn ra từ khẩu súng ấy, vì vậy tôi gào lên ngay trước mặt mọi người, bị Hồ Nhạc áp giải lên lầu đánh một trận nhừ tử, hắn còn đe dọa là, nếu tôi dám nói xằng bậy nữa sẽ lập tức lấy mạng tôi. Tôi chịu hết nổi trong căn phòng của chính mình, vết thương thì lại đau, bèn hút một ít bột, cứ lơ lửng, chẳng biết thế nào mà đi ra bên ngoài, bỗng nhiên một trận mưa rào ập xuống, giội lên trên người nóng bức, làm tôi cảm thấy từng lỗ chân lông mở hết ra, thoải mái hết sức, tôi thấy trên trời giăng đầy mây đen, sợ rằng sẽ còn một trận mưa rào lớn hơn sắp sửa trút xuống, bèn nghĩ chi bằng đứng trên chỗ cao nhất của Phong Chi Thự này là ngọn giả sơn, để cho trận mưa rào giội xuống cho thoải mái đã đời…”
“Thế thì, lúc sau vì sao cậu lại đột nhiên chạy xuống bên dưới ngọn giả sơn? Lại còn lăn một mạch xuống bậc thang ngã gãy cả chân?” Lôi Dung hỏi. “Tôi cảm thấy cậu đã trông thấy điều gì đó cực kỳ đáng sợ.”
Triệu Lân Chi vẻ đờ đẫn, tuy đang mở mắt, nhưng biểu cảm thể đã ngủ say, mỗi một chữ lẩm bẩm bật ra khỏi miệng, đều như đang nói mớ trong giấc mơ, “Tôi trông thấy Trần Nhất Tân đứng ở chỗ cửa sổ, đột nhiên lồng ngực xuất hiện một hốc đầm đìa máu, cứ như thể có ma quỷ sau lưng hắn, dùng máy khoan điện khoan vào lưng hắn… Thần sắc hắn kinh ngạc cực độ, vẻ kinh ngạc ấy cứ như thể của Triệu Hồng Pha lúc bị tôi đâm một nhát dao vậy, những kẻ như bọn chúng, hình như mãi mãi không bao giờ tin là mình có ngày sẽ chết… Qua cái hốc lỗ trên thân xác hắn, tôi đã nhìn thấy bóng tối vô biên vô bờ…”
Mãi đến lúc bị còng tay, suốt dọc đường bị giải xuống lầu, tiếng nói như tiếng mớ của Triệu Lân Chi vẫn vang vọng trong hành lang, “Qua cái hốc lỗ trên thân xác hắn, tôi đã nhìn thấy bóng tối vô biên vô bờ…”