⚝ 6 ⚝
Bốn giờ sáng, vừa vặn là thời khắc đen tối nhất trước bình minh. Mọi người tụm năm tụm bảy rời đi, ai nấy về phòng nghỉ ngơi, tuy những sự việc đáng sợ xảy ra suốt đêm cùng với sự thật hãi hùng bị lật tẩy, khiến bất cứ ai cũng sẽ trằn trọc khó ngủ, nhưng từng cơn buồn ngủ ập đến, họ vẫn khao khát được nghỉ ngơi đôi chút, chờ đến lúc trời sáng, được sự cho phép của phía cảnh sát rồi mới lái xe rời đi, đồng thời không bao giờ trở lại Phong Chi Thự ma quái này nữa.
Tommy cũng tương tự, gã mặc đồ ngủ, mở cửa phòng, thở hắt não nề, đưa tay ra ấn cái “tách” bật sáng công tắc đèn trên tường, cảnh tượng trước mắt làm gã kinh ngạc tột độ!
Tất cả cửa tủ và ngăn kéo đều bị mở ra, ngay cả khung giường cũng bị nhấc lên cao, để lộ ra chiếc rương bên dưới. Áo quần trên mắc áo rõ ràng đã bị ai đó gỡ xuống rồi lại treo lại lên nhăn nhúm, chiếc cặp da cũng bị lục qua, các đồ vật bên trong: ví tiền, kính mát, bút máy, sạc pin điện thoại, nước hoa Cologne, máy cạo râu bằng điện, cuốn Việc máu của Michael Conelly… bị bày ra đầy bàn.
Thế này là bị trộm sao? Đâu ra tên trộm to gan như thế, chạy vào căn hung trạch từng xảy ra án mạng lại còn đóng đầy sĩ quan cảnh sát để ăn cắp đồ ư!?
Tommy chuẩn bị ra khỏi cửa tìm Bộc Lượng để báo án, nhưng vừa quay người thì sững lại, thấy cái gã tên Hô Diên Vân đang đứng tựa ở ngưỡng cửa.
“Anh có việc gì?” Tommy hỏi với vẻ lạnh như băng.
Hô Diên Vân mỉm cười nói, “Không việc gì, cất công đến để nói lời xin lỗi, chưa có sự đồng ý của anh, mà đã lục lọi phòng lộn tùng phèo cả lên.”
Máu toàn thân Tommy lập tức dồn lên mặt, gã nói với vẻ tức giận sùng sục, “Ai cho anh quyền lục lọi đồ đạc của tôi?!”
“Không ai cho tôi quyền đó cả.” Hộ Diên Vân nói, “Trần Nhất Tân bị giết, chưa tìm ra được hung thủ, vì vậy chúng tôi chỉ có thể tiến hành lục soát đối với gian phòng của kẻ tình nghi trọng điểm.
“Kẻ tình nghi trọng điểm?” Tommy hầu như rống lên, “Anh xem tôi là gì?!”Hô Diên Vân nhìn gã, nói từng tiếng một, “Dĩ nhiên xem anh là hung thủ đã giết chết Trần Nhất Tân”
Tommy giận run cả lên, đôi bàn tay run lẩy bẩy, trông dáng vẻ gã, nếu đang nắm cục gạch thì ngay lúc đó gã đã dám đập lên đầu Hộ Diên Vân rồi.
Nhưng biểu cảm Hộ Diên Vân rất điềm nhiên, anh đi vào phòng, đóng cửa lại, ngồi trên ghế, chỉ vào một chiếc ghế khác nằm chếch phía bên kia nói, “Mời ngồi, chúng ta nói chuyện một chút.”
“Nói cái gì? Tôi với anh có gì để nói chứ!” Tommy nghiến răng ken két nói, “Mời anh lập tức cút khỏi phòng tôi!” Nói đoạn gã vươn tay ra chực mở cửa ra, Hô Diên Vân không chút hoang mang khẽ chỉ vào sọt rác, “Xin thứ lỗi tôi hỏi một câu, vì sao anh phải thay đôi dép dùng một lần ấy ra?”
Tommy chết sững ngay tức khắc.
“Trong bữa tiệc tối qua, lúc Đồng Lệ cãi vã với Trần Nhất Tân, vì Trần Nhất Tân đã lật tẩy chuyện giữa cô ta và Triệu Long làm cô ta tức đến nỗi hắt thẳng một ly rượu vang vào người hắn, còn định lao vào đánh Trần Nhất Tân, bị mấy người các anh can lại, ly rượu vang lúc ấy, có một ít đã hắt đôi dép của anh, mà sau khi Trần Nhất Tân bị giết hại, lúc Lôi Dung tập trung hết các vị đến sảnh khách ở tầng một, người tỉ mỉ như chị ấy đã nhận ra dép của anh sạch sẽ cực kỳ, chẳng có lấy một giọt rượu vang nào trên ấy, xin hỏi vì sao lại như thế”
Tommy trầm ngâm giây lát, biểu cảm nặng nề nói, “Tôi bị bệnh sạch sẽ, không thích có tí tẹo vết ố nào trên dép cả, phát hiện đã bị dính rượu vang bèn thay một đôi khác, không được sao?”
Hộ Diên Vân cười, bước đến trước sọt rác, nhấc đôi dép ấy lên, “Đã không thích có một tí tẹo vết ố nào trên dép, vậy anh giải thích thế nào về một lớp bùn ướt vừa đen vừa vàng bám đầy dưới đế dép?”
Tommy nhìn sững vào anh, không nói gì nữa.
“Còn một điểm nữa, tôi muốn anh xác thực.” Hộ Diên Vân ném dép về sọt rác, “Tôi nghe Lôi Dung bảo, sau khi Trần Nhất Tân bị giết hại, anh từng chỉ ra rằng chị ấy cũng là một trong những kẻ tình nghi, đúng chứ?”
Tommy ngẩng phắt đầu lên, “Thì sao? Không được à? Vụ án xảy ra trong căn biệt thự này, trong khoảng thời gian vụ án xảy ra không hề có ai ra vào Phong Chi Thự, đã thế, kẻ tình nghi chắc chắn phải là một trong những người trong Phong Chi Thự. Chẳng lẽ Lôi Dung là cảnh sát thì có thể được miễn trừ khỏi nghi ngờ hay sao? Chẳng lẽ chỉ vì tôi chỉ ra điều này, các người bèn muốn quan báo tư thù, cho rằng tôi đã giết Trần Nhất Tân à?”
Hô Diên Vân phẩy tay, “Đừng kích động, tôi không phải nói anh chỉ ra rằng chị ấy là nghi phạm thì không đúng, mà là tôi hiếu kỳ một chuyện khác: lúc ấy nguyên những lời anh nói, có phải đại khái là như thế không: ‘Mỗi một người ở đây đều có mối tình nghi giết người, cộng thêm nguyên nhân là trước và sau khi vụ án xảy ra La Khiêm và Triệu Long vẫn luôn trấn giữ lối ra vào duy nhất của căn biệt thự - cánh cổng chính ngoài sân, vì vậy hung thủ thật sự bắn chết Trần Nhất Tân chắc chắn vẫn đang ở trong căn biệt thự này.’”
Tommy khẽ nghĩ ngợi, sau đó gục gặc đầu với vẻ rất chắc nịch. “Thế thì lạ quá.” Hộ Diên Vân nhìn chăm chăm vào mắt gã nói, “Theo như Lôi Dung nhớ lại, sau khi chị ấy triệu tập mọi người đến sảnh khách tầng một, quả thực đã bảo với các vị rằng Trần Nhất Tân đã bị giết hại, nhưng tuyệt chẳng nhắc đến rằng hắn bị giết hại như thế nào, làm sao anh biết hắn đã chết do bị súng bắn nhỉ?”
Hệt như bị sét đánh trúng biểu cảm của Tommy lập tức hóa đá! Hô Diên Vân vẫn nhìn ghim vào mắt gã, không nói gì, trong phòng yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tim đập “thình thành thình” của Tommy.
“Tôi… Tôi không giết lão Trần, lão Trần không phải do tôi giết.”
“Tôi phải nói, e rằng lúc đến chỗ cảnh sát, hai điểm đáng nghi này sẽ làm cho anh không đường nào chối cãi được nữa, lời giải thích hợp lý nhất chính là: tối qua, anh chạy lên hành lang ở tầng ba để giết chết Trần Nhất Tân, lúc này thứ cần bỏ đi nhất là hung khí, thế là anh tức tốc xuống khỏi lầu, lủi ra ngoài qua cánh cửa ở mé tòa nhà, băng qua vườn hoa, đến bên rìa vực, ném khẩu súng xuống sông, sau đó trở về phòng. Vì lúc ấy vừa mưa rào xong, nên đế dép của anh giẫm phải rất nhiều bùn ướt, thế là anh đã thay một đôi dép mới. Lúc Lôi Dung gọi các vị xuống tập hợp ở tầng một, anh đã sơ ý nói ra sự thật mà chỉ mình anh biết - Trần Nhất Tân đã bị súng bắn chết.”
Hộ Diên Vân nhìn sắc mặt càng lúc càng khó coi của Tommy cùng với vầng trán rịn ra những giọt mồ hôi to như hạt đậu, một lần nữa nhặt đôi dép trong cái sọt rác ra, “Ban đầu, quả thực tôi đã nhận định như thế, tuy nhiên đúng lúc trông thấy đôi dép này, tôi đột nhiên hiểu ra rằng, suy luận của tôi sai lầm, anh không phải là hung thủ đã giết hại Trần Nhất Tân.”
Cú đảo ngược bất ngờ, khiến thân thể của kẻ có khuôn mặt cắt không còn giọt máu là Tommy khẽ rung lên, những thớ cơ thịt đang căng cứng trên mặt chậm rãi thả lỏng.
Hô Diên Vân đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, vừa nhìn vườn hoa bên ngoài vừa nói, “Sau một đợt mưa gió bão bùng, lẽ tự nhiên là sẽ cành gãy lá rụng hoa rơi đầy đất, giả sử anh thật sự mang đôi dép này đi băng qua vườn hoa, thì dưới đế dép không thể nào chỉ vấy phải bùn ướt, mà đến một cọng cỏ, một phiến lá cũng chẳng thấy. Mà bùn ướt với màu sắc tương đồng, mức độ tinh mịn tương đồng, tôi cho rằng chỉ có thể xuất hiện trên mái sân thượng ít ai đặt chân tới, vậy thì suy luận của tôi là, tối qua không biết vì nguyên nhân gì, anh đã leo lên tầng thượng của Phong Chi Thự, khi chuẩn bị trở vào trong tòa nhà, anh đột nhiên phát hiện ra có bóng người thấp thoáng trên hành lang, như thể có chuyện gì đó đã xảy ra. Bằng thứ trực giác nào đấy, anh cho rằng xuống dưới hành lang thì sẽ vướng phải tình nghi, thế là anh lần dọc theo đường ống thoát nước mà tuột xuống từng chút - điều này đối với người làm kiến trúc sư xây dựng nhiều năm, thường xuyên ra vào công trường thi công như anh, chỉ là một chuyện vặt vãnh, do đường ống thoát nước nằm ngay cạnh thư phòng mà Trần Nhất Tân đã bỏ mạng, lúc anh xuống đến đấy vừa vặn nghe thấy Lôi Dung đang phân tích tình tiết vụ án với bọn Tô Tô, Hầu Kế Phong, thế là anh biết được nguyên nhân cái chết của Trần Nhất Tân, điều này càng khiến anh tin rằng lúc ấy mình không xuống dưới hành lang là đúng đắn, anh tiếp tục tuột xuống, mãi cho đến tầng một, nơi ấy vừa đúng ngay nhà ăn, lúc lão Ngô quản gia đóng cửa sổ lại, có một cánh cửa chưa được đóng chặt, anh đẩy ra rồi chui vào, và cầm dép chạy về phòng, vì vậy trên sàn nhà và thảm trải sàn trong biệt thự đều không phát hiện thấy dấu vết đế dép của anh… Không biết tôi nói có đúng chăng?”
Tommy nghe mà trố mắt á khẩu, mãi lúc sau mới lẩm bẩm, “Trời ơi… Sao cứ như thể anh nhìn thấy tận mắt vậy.”
Hồ Diễn Vân lại ngồi xuống ghế, xòe tay phải ra ra hiệu gã ngồi xuống ghế bên cạnh, “Mời ngồi, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng rồi nhỉ.”
Phen này Tommy không cự tuyệt, mà ngồi xuống chiếc ghế ấy với vẻ dứt khoát, “Vì sao anh không nghi ngờ là trong lúc tôi tuột từ đường ống thoát nước xuống dưới, đã cho Trần Nhất Tân một phát súng qua cửa sổ chứ?”
“Cánh tay anh vươn không đủ dài, giữa đường ống thoát nước với cửa sổ thư phòng có một khoảng cách nhất định, anh giơ cánh tay lên để bằng, thì đầu ngón tay cũng chỉ rớ được đến rìa bên mé ô cửa sổ mà thôi.” Câu trả lời nghiêm cẩn của Hộ Diên Vân khiến Tommy bất giác nở nụ cười, “Được rồi, tôi chỉ có hai câu hỏi thôi: thứ nhất, nửa đêm anh không ngủ mà chạy lên trên tầng thượng làm gì?”
Tommy thở dài, nói chậm rãi, “Đối với một kiến trúc sư, mỗi căn nhà, đều là đứa con của mình, điều này, tôi tin rằng anh có thể hiểu được.”
Dặn Hộ Diên Vân khẽ gật đầu.
“Thế thì, chẳng có bất cứ người nào mong muốn đứa con của mình bị người khác nói là dị dạng, là quái thai cả, đúng chứ! Trong số các tác phẩm của tôi, tuy Phong Chi Thự không được xem là nổi bật xuất chúng, thì cũng là ngôi nhà tôi bỏ rất nhiều tâm huyết, tôi không mong căn nhà mình xây nên cứ mãi bị người ta nói là hung trạch, cả đời này tôi chỉ muốn làm một kiến trúc sư ưu tú, chứ không phải là một kẻ thông linh xây dựng đường hầm nối giữa hai cõi sống còn và chết chóc đâu.” Tommy nói với vẻ căm phẫn, “Lúc Triệu Hồng Pha bị giết hại, tôi có mặt ở hiện trường, cũng cảm thấy cái chết của ông ấy thật kỳ lạ, nhưng không nghĩ theo hướng ma quỷ, tuy trước đây từng có tin đồn quái dị là Triệu Hồng Pha bị tâm thần thất thường trong căn biệt thự này, nhưng đây là căn nhà do chính tôi xây dựng, có ma quỷ hay không, tôi còn không biết rõ hay sao? Về sau, sáu công nhân vệ sinh chết ở đây, dân trong ngành đồn thổi là tôi đã xây một căn hung trạch, có những kênh truyền thông thậm chí còn xưng tôi là ‘Nakamura Seiji’ [6] của Trung Quốc, điều này khiến tôi vô cùng tức giận! Lúc đó, tôi cũng không khỏi lăn tăn trong lòng, vì toàn bộ quá trình thiết kế đồng thời giám sát thi công căn biệt thự này đều do tôi thực hiện, nhưng trong đó có một căn phòng được xây dựng sau khi Trần Nhất Tân đã loại tôi ra, tôi có thể đảm bảo những căn phòng khác ở Phong Chi Thự tuyệt không có vấn đề gì, nhưng căn thư phòng ở tầng ba thì…” Tommy nói tới đây, ngừng lại, khẽ lắc đầu.
Giây lát sau, gã nói tiếp, “Tôi cảm thấy buồn khổ vô cùng, bèn dứt khoát đọc đủ các loại tiểu thuyết trinh thám liên quan đến mật thất và hung trạch mà trước đó chưa từng đọc qua, trong đó bao gồm cả series ‘Quán’, càng đọc tôi càng muốn thân chinh đến Phong Chi Thự xem thử, nhất là kiểm tra xem rốt cuộc căn thư phòng ấy có vấn đề gì, có phải thật sự bị Trần Nhất Tân thiết kế máy móc gì đó, nhưng dẫu sao đây cũng là căn trạch từng xảy ra nhiều án mạng cảnh sát trấn giữ rất nghiêm, nghe đồn lớp công nhân vệ sinh đặc chủng thứ hai đi vào dọn dẹp, còn là do Trần Nhất Tân sử dụng quan hệ để được cho phép đặc biệt nữa… Vì thế, lúc Trần Nhất Tân mời tôi đến tham gia tiệc tối, tôi biết cơ hội đã tới, hơn nữa e rằng đây là cơ hội cuối cùng để tôi làm rõ sự thật về ma quỷ. Buổi tối, đoán chừng mọi người đều đã ngủ rồi, tôi bèn rón rén lẻn ra khỏi phòng, tôi nghĩ, sau khi Triệu Hồng Pha chết, cảnh sát đã từng điều tra tỉ mỉ căn thư phòng đó rồi, vì vậy dẫu có cơ hội đi nữa, thì có lẽ cũng phải được bố trí ở ngoài phòng chứ không phải trong phòng cho nên tôi bèn chạy lên nóc tòa nhà xem xét, những chuyện xảy ra sau đó, thì hoàn toàn như anh nói.”
Hô Diên Vân nói, “Câu hỏi thứ hai là: khi anh dò tìm máy móc trên nóc nhà, từ góc nhìn của mình, anh có nhìn thấy được sự việc gì kỳ lạ, hoặc nghe thấy âm thanh gì đặc biệt hay không”
Tommy suy nghĩ rất lâu, sau đó khẽ lắc đầu, “Chẳng trông thấy sự việc gì kỳ lạ cả, còn nếu nói âm thanh đặc biệt… Lúc ấy gió to lắm, sấm rền vang không ngừng, tai tôi toàn nghe tiếng ì ùng, tôi còn sợ mình đứng cao quá bị sấm sét đánh trúng nữa cơ… Ô, phải rồi, tôi nghe thấy trong sân vườn dưới lầu có tiếng trò chuyện của Triệu Long và La Khiêm, hình như họ đang uống rượu, vừa uống vừa tán phét trên trời dưới đất…
Hô Diên Vân trầm ngâm suy nghĩ giây lát, đứng dậy, “Tôi không còn câu hỏi gì khác nữa, đã làm phiền anh nghỉ ngơi rồi.” Anh vừa định bước ra ngoài, bất chợt Tommy nói một tiếng “Cảm ơn”.
Hộ Diên Vân cảm thấy buồn cười, “Anh cảm ơn tôi làm gì?” Tommy nói, “Cảm ơn sự tin tưởng của anh, giúp tôi rửa sạch điểm đáng nghi.”
“Anh sai rồi.” Hộ Diên Vân nói, “Tôi giúp anh rửa sạch điểm đáng nghi, điều này không sai, nhưng tôi không hề tin tưởng anh, trong căn biệt thự này, so với những người còn lại thì anh vẫn giống tên hung thủ thật sự đã giết chết Trần Nhất Tân hơn.
Sắc mặt Tommy ngay tức khắc trở nên rất khó coi, “Vì sao anh lại nói thế?”
“Tuy tôi vẫn chưa biết rõ động cơ giết chết Trần Nhất Tân, nhưng đối với hạng người cặn bã làm nhiều điều ác như hắn, thì không nghi ngờ gì việc giết chết hắn mang hàm ý thay trời hành đạo, vì vậy tôi nghiêng về hướng tên hung thủ giết hắn là một kẻ có tinh thần chính nghĩa rất mạnh.” Hô Diên Vân nói, “Lôi Dung nói tôi hay, lúc Bộc Lượng đẩy Triệu Lân Chi vào sảnh khách ở tầng một đồng thời làm cậu ta ngã chổng vó ra, tất cả mọi người đều cười nhạo cậu ta, chỉ có anh là tiến lên trước đỡ cậu ta dậy… Đỡ dậy một thằng hề bị mọi người phỉ nhổ, so với việc đỡ dậy một người già bị ngã, cần có nhiều lòng dũng cảm và tinh thần chính nghĩa, vì vậy, mối nghi ngờ của tôi đối với anh, không phải không có lý đâu.”
Tommy ngây ra rất lâu, rồi trên mặt mới chầm chậm hé ra một nụ cười, gã sải một bước lớn về phía trước, vươn tay ra, “Cảm ơn sự nghi ngờ của anh đối với tôi, Hô Diên… Hầy, tôi còn chưa biết rốt cuộc tên anh là gì nữa cơ.”
“Hô Diên Vân, tôi là một nhà suy luận.”
Hộ Diên Vân mỉm cười, bắt tay gã thật chặt, như thể hai người bạn già gặp lại nhau sau bao ngày xa cách.