← Quay lại trang sách

⚝ 7 ⚝

Hô Diên Vân ra khỏi phòng của Tommy, Lôi Dung đang đứng ở hành lang chờ anh, hai người nhìn nhau cười một cái, đã hiểu hết mọi chuyện.

Lúc này, đội ngũ cảnh sát đông đảo đã có mặt, cảnh sát hình sự, pháp y và nhân viên khám nghiệm hiện trường đều ùa lên lầu ba, vừa vặn Bộc Lượng đi ngang qua, bị Lôi Dung kéo lại hỏi, “Anh có trông thấy Đường Tiểu Đường không, sao tôi tìm mãi không thấy cô ấy?”

Bộc Lượng nói, “Cô gái ấy à, đã ngủ trong xe cảnh sát của tôi rồi.”

“Thế là thế nào?” Lôi Dung hơi kinh ngạc, “Sao cô ấy lại chạy qua chỗ anh.”

“Tiểu cô nương ấy lạ lạ sao đấy, cố tình đến tìm tôi, nói với tôi nghiêm túc lắm, bảo là trong quá trình điều tra vụ án tốt nhất là hãy phớt lờ chuyện giữa Đồng Lệ với Triệu Long đi, lúc lấy lời khai thì đừng nhắc đến, nhất là lúc truyền thông công bố những tình tiết có liên quan thì chú ý tránh tiết lộ… Tôi hỏi cô ấy vì sao, cô ấy bảo mỗi một người đều có một quá khứ không dám nhìn lại, nếu không đứng ở góc độ của đương sự, thì rất khó nói ra là ai đúng ai sai, vì vậy tốt nhất đừng đụng chạm vào những vết thương ấy, càng không được giao cho công chúng phân xử và phán xét, vì mỗi người đều có quyền từ giã quá khứ, bắt đầu lại từ đầu… Dù sao thì cái miệng nhỏ của cô ấy cứ nói nhanh nhảu một hồi, làm đầu óc tôi hoàn toàn choáng váng.

“Xem ra, Tiểu Đường nhà chúng ta đã trưởng thành rồi.”

Lôi Dung nói với vẻ mừng rỡ, “Thế anh đã trả lời cô ấy như thế nào?”

Bộc Lượng khẽ sờ lên chiếc mũi đỏ, “Tôi bảo tôi bận lắm, chuyện không liên quan đến tình tiết vụ án thì tôi không muốn quan tâm, cũng không muốn biết, sau đó tiểu cô nương có vẻ rất hài lòng, cuộn người trên băng ghế sau ngủ thiếp đi.”

Lôi Dung vừa cười vừa khẽ gật đầu, “Cảm ơn anh nhé!” Cô đưa mắt tiễn Bộc Lượng rời đi, vừa ngoảnh đầu qua, phát hiện Hô Diên Vân đang cúi đầu như đang suy tư điều gì, bèn nói với vẻ sâu xa, “Yên tâm đi, Tư Miễu sẽ không gặp chuyện gì đâu.”

“Ơ?” Hô Diên Vân sững người, tiếp đó phản ứng trở lại, “Gì với gì kia chứ, Tư Miễu ở bệnh viện, có gì đâu mà tôi không yên tâm, tôi chỉ đang nghĩ về vụ án Trần Nhất Tân bị giết thôi.”

“Cậu nghĩ ra những gì rồi?” Lôi Dung vừa cười vừa hỏi.

“Ban đầu tôi nghe hai điểm đáng nghi mà chị nói, cứ tưởng là mười phần thì hết tám, chín phần hung thủ là Tommy rồi, nhưng xem ra gã đã rửa sạch được mối hiềm nghi, thế thì sẽ là ai chứ?” Anh gõ bôm bốp lên đầu, “Vận trí óc quá độ, nghĩ đến mức làm tôi đau đầu.”

“Được rồi, cậu sang phòng tôi nghỉ ngơi đi!” Lôi Dung vịn lấy cánh tay anh, đi về phía phòng mình, mở cửa ra, ngọn đèn bàn từ trước lúc lên điều tra căn thư phòng ở tầng ba tối qua, nay vẫn đang sáng, Lôi Dung chỉ vào giường nói, “Cậu nằm đi, tôi qua cơn buồn ngủ rồi, tôi làm tí nước nóng pha ly trà, ghi nguệch ngoạc tình tiết vụ án tối nay lên giấy, xem thử có điểm đáng nghi nào chưa để ý đến hay không… Hô Diên, cậu sao thế?”

Chỉ thấy Hô Diên Vân quỳ đó, xem xét dấu giày màu đen trên thảm trải sàn, “Đây là gì?”

Lôi Dung có chút ngẩn ngơ, dấu giày ấy có tổng cộng là hai cặp và bốn chuỗi, kéo dài suốt từ ngưỡng cửa vào trong phòng cô trông thấy để giày của Hô Diên Vận hơi đen, nhấc chân lên thấy bên dưới dép mình cũng có màu đen, mở cửa ra, phát hiện lúc đến ngưỡng cửa, họ đã giẫm phải bột mực thay thế từ tính dùng để lấy dấu vân tay mà tối qua bất cẩn để vãi ra thảm trải sàn, bèn vừa cười vừa nói “giật mình lo hão”, giải thích một hồi cho Hô Diên Vân.

Không ngờ nghe xong lời giải thích của cô, Hô Diên Vân không những không hài lòng, sắc mặt còn trở nên xám nghét. Anh đứng dậy, đi ra hành lang, nhìn vào mớ bột mực bị vãi ra trên thảm trải sàn, bột mực mang hình dáng sợi bất quy tắc, nằm ngang trên con đường băng qua trước cửa căn phòng của Lôi Dung, vừa vặn tạo thành góc vuông với cửa phòng, ngoại trừ dấu vết giẫm đạp và kéo lê của anh với Lôi Dung lúc đi ngang qua, thì không còn dấu vết của bất kỳ ai từng đi qua.

Ánh mắt anh đờ đẫn mà hốt hoảng, miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại, “Làm sao có thể như thế được… Làm sao có thể như thế được?”

Lôi Dung hỏi với vẻ khó hiểu, “Cậu sao thế? Cái gì mà có thể hay không thể?”

“Nếu như thế, chỉ có khả năng do một người làm thôi, nhưng người này lúc nãy đã bị tôi loại trừ khỏi hàng ngũ kẻ tình nghi rồi mà…”

“Người mà cậu nói đến là ai thế

Hô Diên Vân trầm ngâm giây lát, đứng dậy, khẽ nhìn dãy đèn treo tường ở hai bên mé hành lang, ánh đèn mờ tối làm người ta buồn ngủ. Anh chạy ra đầu cầu thang, rồi đi thẳng một mạch từ đông sang tây, đi đến trước đường bột mực ấy thì đứng lại, sau đó quay người trở ra đầu cầu thang, tiếp tục đi về phía bên này, đi được khoảng bốn, năm lần, cuối cùng thở ra một hơi dài thườn thượt như thể từ bỏ thứ gì đó.

Lôi Dung và Hô Diên Vân quen nhau từ nhỏ, cô hiểu tính anh hơn ai hết, thấy ngay giây phút này lông mày anh nhíu lại đến mức như đã đóng một mẩu đinh vào giữa hai con mắt, biết là anh đang suy tư một cách căng thẳng và tập trung cao độ, nên cũng không quấy rầy, bèn đứng bên cạnh lặng lẽ chờ đợi. Trong hành lang im ắng, hồi lâu sau, Hô Diên Vân rùng mình như vừa tỉnh khỏi giấc mơ, cúi đầu xuống khẽ nhìn mảng bột mực trên thảm, rồi ngẩng đầu lên khẽ nhìn trần nhà bị đèn treo tường rọi tranh tối tranh sáng, bóng lạ ngả nghiêng, cuối cùng ném ánh nhìn sang đầu còn lại của hành lang vẻ mông lung, ánh mắt lộ ra tia sợ hãi, tựa hồ đang nhìn vào một lỗ đen có khả năng nuốt chửng mọi tia sáng vậy…

“Lôi Dung!” Anh gọi một tiếng não nề, sau đó nói từng tiếng “Xin chị hãy nhớ lại thật tỉ mỉ, và nói cho tôi biết chính xác: lúc Trần Nhất Tân bị giết hại, từng người trong căn biệt thự này rốt cuộc đang làm gì, chị biết được bao nhiêu thì nói bấy nhiêu, những gì là chị chính mắt trông thấy, những gì là nghe người khác thuật lại, những gì là đáng tin, những gì là khả nghi, tôi muốn câu trả lời chân thật nhất, chuẩn xác nhất!”

Lôi Dung nhìn điệu bộ như thể muốn đòi mạng của anh, chuyện vốn có thể nói ra một cách nhẹ nhàng, thì lại trở nên ngập ngừng và do dự, lướt lại một lượt trong đầu rồi mới nói chậm rãi, “Được, lời mà tôi nói tiếp sau đây, tôi có thể chịu trách nhiệm cho mỗi một từ!”

Hô Diên Vân gật đầu.

“Trước tiên là Hầu Kế Phong. Sau khi tôi phát hiện Trần Nhất Tân bị giết hại thì lập tức gọi điện cho anh ta, điện thoại vang lên lâu lắm anh ta mới nghe máy, giọng điệu nghe như thể bị gọi dậy từ cơn mơ, anh ta bảo mình nằm ngủ trong phòng suốt.”

“Không phải chân anh ta đã bị thương lúc đánh nhau với Hồ Nhạc chiều hôm qua hay sao? Có khả năng tình trạng thương tích không nặng như cách anh ta thể hiện hay không? Nếu thế anh ta không những có thể lên lầu ba bắn chết Trần Nhất Tân, mà còn có thể tức tốc rút về phòng mình ở tầng hai?”

Lôi Dung khẽ lắc đầu, “Không thể nào, sau khi anh ta bị thương, đích thân tôi đã sơ cứu và bôi thuốc, cậu đừng quên tôi là chuyên gia pháp y, pháp y không chỉ phụ trách khám nghiệm tử thi, mà còn khám nghiệm vết thương nữa, tình trạng thương tích nặng hay không, tôi nhìn một cái là nhận thấy, với vết thương của Hầu Kế Phong, nếu miễn cưỡng lên xuống tầng ba cũng không thành vấn đề, nhưng nếu nói nổ súng giết người rồi rút lui, thì con rùa còn chạy nhanh hơn anh ta.”

Lôi Dung khẽ nhìn, thấy Hô Diên Vân không nói gì, bèn tiếp tục, “Hầu Kế Phong đã đến căn phòng bên cạnh phòng tôi, gọi Tô Tô dậy, tối nay Tô Tô và Đồng Lệ ngủ cùng phòng, theo lời Tô Tô nói thì cô ấy ngủ đến mức mê man, không biết nửa chừng Đồng Lệ có ra ngoài hay không.”

“Lúc Hầu Kế Phong gõ mở cửa, có trông thấy Đồng Lệ trong phòng hay không?”

“Có, hơn nữa người mở cửa còn là Đồng Lệ.” Lôi Dung nói, “Nhưng người mà Hầu Kế Phong tìm là Tô Tô, cô ta bèn gọi Tô Tô dậy, sau đó đi ngủ tiếp.”

“Cũng có nghĩa, lúc án mạng xảy ra thì dù là Tô Tô hay Đồng Lệ, đều chẳng có bằng chứng ngoại phạm.”

Lôi Dung sững lại, tiếp đó khẽ gật đầu chậm rãi, “Sau đó là Ngô quản gia, lão Ngô đã bị Tô Tô đập cửa gọi dậy, ông ấy bảo đã dọn dẹp nhà ăn với bà đầu bếp, chuẩn bị bữa sáng cho ngày hôm sau, rồi kiểm tra những căn phòng một lượt xem cửa và cửa sổ có được đóng đàng hoàng hay không, cuối cùng đã xem qua cánh cổng ngoài sân của biệt thự, xác nhận là đã chốt then bên trong, mới trở về phòng đi ngủ.”

“Lại thêm một người không có bằng chứng ngoại phạm.”

Hộ Diên Vân nói, “Phải rồi, tình hình bà đầu bếp ấy là sao?” “Bà đầu bếp ấy do lão Ngô quản gia gọi đến tạm thời thôi, tôi đã kiểm tra hoàn cảnh của bà ta, quả thực bà ta chẳng có chút quan hệ gì với những người trong biệt thự này, lúc án mạng xảy ra, bà ta đang ngủ say trong phòng của người phục vụ.”

“Được thôi…”

“Tommy và Triệu Lân Chi… Thì không cần nói nữa nhỉ?” Hô Diên Vân khẽ suy nghĩ rồi nói, “Không cần nữa.”

“Cuối cùng là Triệu Long và La Khiêm, suốt đêm họ ngồi uống bia dưới chân cửa sổ phía bắc, lúc tôi điều tra căn phòng phía đối diện căn thư phòng mà Trần Nhất Tân bỏ mạng, có nghe hai người họ nói bậy bạ dưới lầu.”

“Lúc Tommy ở trên nóc nhà cũng nghe thấy dưới tòa nhà vọng lên tiếng uống rượu tán dóc của hai người này, bằng chứng ngoại phạm của họ thì hoàn hảo vô cùng…” Hô Diên Vân lầm bầm, “Khoan đã, Lôi Dung, e rằng chị nói ‘cuối cùng’ là không đúng, còn một người nữa chị chưa nhắc đến.”

“Ai?”

“Hồ Nhạc đấy, có thể nào sau khi hắn giết chết Trần Nhất Tân, đã rời khỏi Phong Chi Thự, lao sang tiểu khu Tân Thủy Viên để gây án không?”

“Cậu bị lẫn rồi à, Hộ Diên?” Lôi Dung nói, “Dựa trên lời chứng của Triệu Long và La Khiêm, Hồ Nhạc đã rời khỏi Phong Chi Thự từ lâu trước khi Trần Nhất Tân bị giết hại rồi mà!”

Hô Diên Vân vỗ vỗ trán, “Tôi lú mất rồi, bị vụ án này làm cho lẩn thẩn hoàn toàn rồi!” Anh đưa mắt nhìn mảng bột mực mang hình dạng sợi bất quy tắc trên thảm trải sàn vẻ oán hận, như thể người ca sĩ đi thi tuyển bị loại rồi đưa mắt nhìn xuống hàng ghế khán giả.

“Biết bao nhiêu người trong biệt thự, chỉ có năm người là Hậu Kế Phong, Triệu Lân Chi, Tommy, Triệu Long và La Khiêm có bằng chứng ngoại phạm, cũng khó trách sao chị lại phát rầu…”

Hộ Diên Vân trầm ngâm một lúc, kéo cánh tay Lôi Dung nói, “Chị với tôi đi xem một lượt các vị trí mà từng người đang tọa lạc trước khi án mạng xảy ra đi!”

Họ đi dọc đường hành lang thẳng sang phía đông, do đa số mọi người đều đã về phòng nghỉ ngơi, nên Hô Diên Vân không hề yêu cầu đi vào từng phòng để xem, chỉ bảo Lôi Dung nói rõ vị trí cụ thể của từng người: kế bên Lôi Dung là Hầu Kế Phong, kế bên Hầu Kế Phong là Tô Tô, tối qua Đồng Lệ cũng ngụ trong căn phòng này, hành lang phía tây tầng hai chỉ có mấy người này thôi. Hành lang phía đông thì có Triệu Long, La Khiêm, lão Ngô và Tommy ở. Hô Diên Vân đi ngang qua hết một dọc, sau đó lên lầu ba, đi dọc đường cầu thang sắt dạng nâng hạ ở đầu mút hành lang phía đông để leo lên nóc tòa nhà, cơn mưa rào đã giội cho lớp đất bụi trên nóc nhà thành bùn, không thấy bất kỳ vết chân nào.

Không có gió, không có mây, cũng chẳng có mưa, đứng ở chỗ này, có thể trông thấy dòng nước sông bao quanh hòn đảo nhỏ đang cuồn cuộn chảy, giữa những cơn sóng cuộn trào, mỗi một lớp đều được rửa cho xanh hơn chút, sáng hơn chút, ngẩng đầu lên, chỉ thấy bầu trời ở phía đông đã nổi lên sắc trắng như bụng cá, tuy chỉ là một kẽ hở được mạ lớp viền bạc lớn có bấy nhiều thôi, nhưng bóng tối như thể con ngựa ô truy đang phi nước đại, giương bờm tung vó rút lui khỏi vòm trời khổng lồ, Không khí tươi mới mà mát lạnh, mang theo hơi lạnh thoang thoáng, một bầy chim bay vụt qua, những sợi lông vũ màu xám đen run rẩy, phát ra tiếng vun vút như bắn tên giữa không trung. Đưa mắt nhìn ra xa cùng cực, những tòa nhà cao chọc trời san sát như vẩy cá của tỉnh lỵ tựa hồ núi non trập trùng, màn sương mỏng nhợt nhạt bồng bềnh như mây mù trên núi, phủ lên một lớp sáp nhập nhèm trên ô cửa sổ của trăm nhà nghìn hộ đang dần tỉnh giấc.

Đêm dài sắp qua đi, câu đố vẫn không lời giải.

Hộ Diên Vân khẽ day ấn đường, cùng Lôi Dung xuống tầng một, lần lượt đến phòng ngủ của Trần Nhất Tân và phòng cho người giúp việc, rồi lại đến nhà ăn. Trong bếp thấp thoáng bóng người đẫy đà của bà đầu bếp, kèm theo đó, vọng ra tiếng lanh canh loảng choảng của bát đĩa nồi niêu. Họ bước đến bậu cửa sổ phía nam, dễ dàng trông thấy hai dấu chân dính đầy bùn vàng.

“Tối qua, lúc Tommy trượt từ trên ống thoát nước xuống, đã lẻn vào trong biệt thự qua cửa sổ, đây chính là bằng chứng Hộ Diên Vân nói.

Lôi Dung khẽ gật đầu, “Đi, tôi dẫn cậu đi xem xem chỗ uống bia của Triệu Long và La Khiêm.”

Hai người ra khỏi cổng chính của biệt thự, ra đến ngoài sân, những cảnh sát vẫn đang bận rộn không ngừng nghỉ, lão Ngô quản gia có lẽ đến cả thời gian để đánh một giấc ngắn cũng không chừa lại cho bản thân, đang bưng những cốc cà phê nóng hổi cho mấy viên cảnh sát hình sự trẻ tuổi. Qua ô cửa của một chiếc xe cảnh sát, có thể trông thấy gương mặt ngủ say của Đường Tiểu Đường vương nơi khóe miệng cô là nụ cười nhè nhẹ, không nói chắc được đó là giải thoát hay đau thương.

“Hy vọng sau khi tỉnh dậy, cô ấy có thể quên những chuyện không vui ngày xưa.” Lôi Dung dường như đang tự nói một mình.

“Chí ít lúc này cô ấy ngủ rất ngon, tôi nghĩ hơn nửa năm trở lại đây, cô ấy chưa bao giờ ngủ ngon được như lúc này.” Hô Diên Vân nở một nụ cười nhẹ, “Ai cũng sẽ trưởng thành, chỉ là phương thức trưởng thành không quá giống nhau, đa phần mọi người đều giống như cây cối, từ một ngọn mầm nhỏ, một cách chậm rãi, dần dà cành lá sum sê, nhưng luôn có những người như ngọn tre, lúc xổ đất mọc ra thì chỉ một tí teo như thế, búp măng non như không lớn nổi vậy, nhưng sau một trận mưa rào cuồng phong, sau một đêm đã trăm thước quá đầu… Phải rồi, chị bảo lúc ấy Triệu Long và La Khiêm ngồi uống ở đâu?”

“Ở ngay kia.” Lôi Dung chỉ vào dưới chân tường tầng một, một chiếc bàn đá hình tròn được kê sát tường, trên ấy vương vãi tùm lum mấy chai bia rỗng huơ rỗng hoác, một trái một phải lần lượt kê một chiếc ghế đá màu trắng, trên mặt đất gần đấy có rất nhiều nắp chai, “Thấy một hàng phù điêu trồi ra ngoài trên nóc tòa nhà rồi chứ? Có thể có chút tác dụng che mưa, trước khi án mạng xảy ra từng có cơn mưa vội rạt qua, từ nam sang bắc, vì vậy không rạt trúng bọn họ, nếu không, hai người họ đã bị dầm ướt như chuột lột từ lâu rồi, đâu ra thú vui nhàn hạ uống bia thưởng mưa chứ.”

Hô Diên Vân chỉ cảm thấy buồn cười, bất chợt lại trở nên nghiêm túc, “Phải rồi, làm sao chị có thể khẳng định chắc chắn người ngồi uống bia dưới lầu là hai người họ, mà không phải ai khác?”

Một câu hỏi làm Lôi Dung sững người ra.

“Sao thế?” Hô Diên Vân hơi ngạc nhiên với phản ứng của cô. “Cậu quả thực hỏi trúng tôi rồi.” Lôi Dung suy nghĩ kỹ lưỡng rồi nói, “Lúc ấy tôi nghe thấy tiếng động dưới lầu, còn cất công nhìn qua, nhưng chỉ thấy được đỉnh đầu của hai người….

Hô Diên Vân kinh ngạc sửng sốt, “Ý chị là chị chỉ trông thấy đỉnh đầu của hai người?”

Lôi Dung khẽ gật đầu.

Hô Diên Vân đứng tại chỗ, nhìn vào chiếc bàn đá vẻ ngây dại, ghế đá kê sát vào tường cùng mấy chai bia rỗng, trên gương mặt búng ra sữa trắng trẻo lay động ánh sáng như thoảng vào giấc mộng. Trong một giây, thậm chí trong khoảng một thời gian ngắn hơn nữa, ta không còn là ta, ta đã biến thành một tia sáng, một chùm linh hồn, xuyên thấu qua lớp tường đá dày chằn chặn, đi vào trong Phong Chi Thự, nơi này trống trơn không bóng người, bất luận là người chết hay người sống, đều không còn một ai, như thể một sân khấu sau khi diễn viên đã chào tạ màn, chỉ sót lại đạo cụ. Ngọn đèn pha lê, hàng sofa, bức tranh sơn dầu “Ngôi nhà của người chết treo”, hàng tay vịn cầu thang bằng gỗ tếch vàng đen, đều được phủ một tấm vải dày trắng muốt như tuyết, ngay cả thảm trải sàn cũng biến thành màu trắng. Từng không gian không màu trong suốt do sàn nhà, tường vách và trần nhà hợp thành, đều được vệ sinh sạch sẽ, đến mức tựa hồ chưa có sinh mạng nào từng đến đây. Hòn đảo bị quên lãng, ngôi biệt thự bị ruồng bỏ, căn hung trạch được dọn vệ sinh, tất thảy đã trở thành điều bí ẩn, không một tiếng động. Đi xuyên qua từng cánh cửa hoặc để mở hoặc đóng chặt, lau chùi tro tàn của thời gian, tìm kiếm sự thật bị che đậy, cuối cùng cũng đào ra được miệng giếng của tội ác… Trong khoảnh khắc, từng tầng máu tươi ứ tụ thành vết bầm, mỡ, dịch não, hài cốt, đã chảy tụ về thành biển máu sóng lớn cuồn cuộn, cuộn trào lên từ dưới lòng đất sâu thẳm khôn dò, mấy phen muốn nhấn chìm cả nóc! Thế là, tất cả những cuộc tìm kiếm cuối cùng đều biến thành bứt phá vòng vây, chèo động, vùng vẫy, run rẩy, gào rú, hướng lên, hướng xuống, sang trái, sang phải, nhìn trước, ra sau, cuối cùng cũng đã lao đến tận cùng phía đông của tầng ba, dấn từng bậc dọc đường cầu thang sắt dạng nâng hạ, khoảnh khắc giở nắp tầng thượng lên, tưởng rằng bản thân sống sót thoát khỏi cái chết có thể nhìn thấy bóng đêm chết đi, ánh sáng ban ngày hiện ra, ai ngờ thứ nhìn thấy lại là cõi phi nhân gian tối ám hơn nữa, cơn khói mù dày đặc phát tán thứ mùi vị cháy khét làm mũi nhức nhối, ngưng trệ giữa trời và đất như thể trồi ra khỏi lò thiêu xác, làm người ta nghẹt thở. Đứng trên tầng thượng Phong Chi Thự nhìn ra tận cùng, những tòa cao ốc chọc trời san sát như vảy cá đã biến thành nghĩa địa cao tận mây xanh, trong ô cửa sổ các căn nhà, bay ra hàng nghìn hàng vạn hung linh màu trắng, chẳng có thân thể, chẳng có tên gọi, vẻ mặt không chút biểu cảm, xếp thành hàng bay giữa không trung, biến cái chết thành cuộc diễu hành long trọng chẳng cần biết sự thật cũng chẳng cần biết ý nghĩa.

Dù ngày đêm, dù mưa tuyết, họ lặng lẽ bay qua… khiến thế giới này như thể chưa từng xảy ra bạo lực và giết chóc, chúng dọn dẹp lấy chúng, chúng lại biến trở thành chúng, thế hệ này tiếp thế hệ khác, không ngưng không dứt, chỉ có điều lần này, dọn dẹp đã trở thành thanh toán.

Như sực tỉnh khỏi cơn mơ.

Hô Diên Vân rùng mình, sau đó, dấn chân ra, đi về phía trước, từng bước đều nặng trịch tựa hồ nhổ ra khỏi vũng lầy.

Vậy mà lại chẳng có tiếng bước chân nào, tất cả mọi âm thanh đều biến mất, bao gồm cả tiếng hít thở, trước nay chưa từng có buổi sáng nào khiến Lôi Dung cảm nhận được sự tĩnh lặng chân thực đến thế, thì ra cơn tĩnh lặng cực điểm không phải không có âm thanh, mà đã ngưng kết toàn bộ âm thanh trong vũ trụ lên trên một điểm, điểm này chỉ là điểm tụ của linh hồn.

Đứng trước chiếc bàn đá, bóng lưng anh căng cứng như một pho tượng đá đã xuất hiện vết nứt và nứt vỡ dần dần, nhưng từ đầu chí cuối vẫn đông cứng bất động.

Thế này không giống cậu ta, không giống chút nào.

Lôi Dung hiểu rõ hơn ai hết… Bao nhiêu năm nay, bất luận vụ án phức tạp kỳ dị mức nào, xưa nay chưa từng làm khó được cậu ta, mà mỗi một khoảnh khắc phá giải được sự thật, cậu ta hoặc sẽ vui sướng như phát điên, hoặc sẽ buồn đau thương cảm, hoặc sẽ dương dương tự đắc, hoặc sẽ cảm khái sâu sắc, nỗi kích động chỉ riêng trong lúc vỡ lẽ triệt để ấy, có thể cảm nhận được ngay từ bóng lưng, chỉ duy nhất lần này…

“Hô Diên.” Lôi Dung cẩn thận dè dặt hỏi, “Có phải cậu có phát hiện gì mới không?”

Anh khẽ lắc đầu, nói lẩm nhẩm, “Không thể nào… Không thể nào có một vụ án thần kỳ đến thế, không thể nào có một tội ác hoàn mỹ đến thế, nếu thật sự là như thế, thì đây sẽ là âm mưu không thể tưởng tượng nổi nhất mà tôi từng gặp.

“Cậu nói gì?” Lôi Dung thật sự không dám tin vào tai mình, từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng nghe qua tên ngạo mạn tự kiêu này đưa ra lời đánh giá khâm phục đến thế với bất kỳ vụ án nào.

Hô Diên Vân ngẩng đầu lên, trời đã sáng hẳn, bầu trời màu lam không còn mù mờ nữa, từng cụm mây trắng, thậm chí lông vũ của mỗi một chú chim đều hiện rõ tận chân tơ, thế là dưới bầu trời xanh rõ nét ấy, mỗi tiếng anh thốt ra cũng rõ ràng tột cùng, “Tôi nói, đây là âm mưu không thể tưởng tượng nổi nhất mà tôi từng gặp, bởi vì nó đã biến cả thế giới thành một căn hung trạch, hơn nữa… không có bất cứ ai là hung thủ cả!”