← Quay lại trang sách

⚝ 5 ⚝

Rượu cay vào họng, nhưng cũng đã xộc tung ổ khóa trong lòng.

“Buổi chiều tối hôm ấy, thật sự chỉ là một buổi chiều tối bình thường đến mức không thể bình thường hơn, tôi không lường trước được gì, thật đấy, không lường trước được gì cả…” Từ Nhiễm nói, “Công việc vệ sinh sắp sửa kết thúc, chúng tôi đang thu dọn công cụ, tiểu Trương Sảnh cứ ríu ra ríu rít kéo lấy tôi bảo tối đó phải đi uống rượu ăn xiên nướng cho đỡ sợ, vì căn biệt thự này cứ ma quái rờn rợn sao ấy, tôi nói ừ, được, tôi khao. Đúng lúc ấy, Lý Húc Quang từ trên lầu xuống, sắc mặt rất khó coi, tôi hỏi anh ta bị sao thế, anh ta bảo rằng đã phát hiện ra vài ‘thứ kỳ lạ’ dưới cánh cửa giữa thư phòng và phòng suite ở tầng ba. Tôi có một linh tính rất không lành, bèn bảo các công nhân vệ sinh khác ở lại tầng một, rồi cùng anh ta lên tầng ba xem xét. Mở thanh nẹp sàn kim loại phía dưới cánh cửa giữa thư phòng và phòng suite ra, không ngờ phát hiện thấy sàn nhà lại là một tấm kính cường lực đang bắt lơ lửng, tôi sực hiểu ra ngay sự thật về cái chết trong phòng kín của Triệu Hồng Pha! Húc Quang là công nhân vệ sinh hung trạch lão làng, ngay tức khắc hiểu ra mọi chuyện, tôi rất sợ hãi, nhắc nhở Húc Quang rằng nhất thiết không được nói bừa ra ngoài, nào ngờ bọn Trương Sảnh không nghe lời, toàn bộ đi hết lên lầu, không những nghe thấy cuộc đối thoại giữa tôi và Húc Quang, còn kéo đi kéo lại cánh cửa nhỏ giữa thư phòng và phòng suite ấy để xem xét thanh nẹp sàn kim loại, nhảy nhót trên sàn nhà, ‘thử xem kính cường lực có chắc chắn hay không’, họ đâu biết rằng, thứ họ mở ra không phải là một cánh cửa nhỏ bình thường, mà là cánh cửa âm phủ dẫn đến một thế giới khác!”

“Lúc này, tôi chợt nhớ ra, đủ các triệu chứng phát điên của Triệu Hồng Pha, ngoại trừ tấm vải ni-lông lập thể ba chiều được trải dưới sàn nhà để làm xáo loạn thị giác, rất có khả năng Trần Nhất Tân và Triệu Lân Chi còn xả thêm thứ khí độc gì đó nữa, mà trong quá trình vệ sinh chúng tôi chẳng mảy may phát hiện ra bất kỳ công cụ hoặc hệ thống xả khí độc nào, đương lúc nghiền ngẫm xem rốt cuộc là chuyện như thế nào, ánh mắt tôi đã trông thấy thùng nước bên miệng bờ vực, tôi sực vỡ lẽ, lập tức lao lầu, ra chỗ mé bờ vực, tôi thử mở thùng nước ấy ra, nhưng không có chìa khóa, tuy nhiên tôi đoán chắc trong đấy nhất định đã đặt một thiết bị bơm thuốc cứ đến đúng giờ là sẽ xả độc vào đường ống dẫn sang phòng suite…”

“Lúc tôi bị ai đó đẩy mạnh một từ sau lưng, chân tôi vấp nhào, tôi ngửa mặt lên trời ngã xuống dưới, tôi sẽ mãi mãi không quên gương mặt ở phía trên miệng vực, gương mặt lạnh lùng vô cảm y như xác sống, đôi mắt hung hãn cay độc hệt như loài rắn độc ấy, tôi biết chắc chắn hắn sẽ giết chết toàn bộ công nhân vệ sinh, tôi muốn cầu xin hắn hãy tha cho họ, nhưng kẻ đang không ngừng rơi xuống là tôi, ánh mắt đã mờ nhòa cả đi… Khi tôi tỉnh lại, không biết là ngày hay đêm, máu trào ra trên trán, hồ dính lấy đôi mắt tôi, giác quan duy nhất mà tôi giữ được chỉ còn sót lại thính giác mà thôi, tôi nghe thấy tiếng thở dốc vẩn đục mà nặng nề, còn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thê lương vắng lại từ nơi vô cùng xa xăm, đó là tiếng gào thét của tiểu Trương Sảnh, tôi biết chắc chắn em ấy đã bị giết hại, tôi muốn cứu vớt cô em gái nhỏ đáng yêu ấy biết bao, thế nhưng tôi vận hết toàn bộ sức lực, mà chẳng động cựa được gì, ngoại trừ phần đầu ra, từ cổ trở xuống dường như đều không còn là của tôi nữa, bản thân tôi chỉ còn sót lại một cái đầu mà thôi… Sau khi được cứu, khi cảnh sát cho tôi xem ảnh hiện trường phạm tội, tôi đã nhìn thấy thi thể Trương Sảnh, nhìn thấy vết thương máu me đầm đìa và đôi mắt trợn to của em ấy, tôi không cầm được, bật ra tiếng khóc òa… Anh biết không, làm việc cùng nhau trong căn hung trạch đen tối, âm u, điều cần thiết không những chỉ là thuật đuổi tà và kỹ năng vệ sinh, mà còn có sự tin tưởng vô điều kiện nữa, chúng tôi dựa vào hơi ấm của đoàn đội, khích lệ lẫn nhau, dùng bỡn cợt và đùa vui để xua đi sợ hãi, kích phát lòng dũng cảm, chúng tôi hệt như thể những chiến hữu sát cánh chiến đấu trong chiến hào vậy, nhưng chỉ một buổi chiều tối, trong nháy mắt, các chiến hữu của tôi đều không còn, chỉ còn mình tôi…”

“Lúc tiếp nhận điều trị trong bệnh viện, mới đầu tôi sợ lắm, cứ chóng mặt, buồn nôn, khó chịu suốt nhưng tôi lại chẳng dám ngủ, nhìn lọ dịch truyền, ống truyền dịch, tường và trần nhà trắng muốt như tuyết, không dám nhắm mắt lại, vì chỉ cần ngủ thiếp đi, tôi sẽ không ngừng mơ thấy ác mộng, không ngừng! Tôi luôn mơ thấy mình đã trở về Phong Chi Thự, trong căn biệt thự trống trải, từ sàn nhà đến những món đồ nội thất, đều bị phủ vải trắng một sự yên lặng như chết, ngay cả sự yên lặng đó cũng có màu trắng… Tôi không muốn vào bên trong, nhưng chân lại không tuân lệnh, thế là tôi nhìn thấy thi thể của tiểu Trương Sảnh và các công nhân vệ sinh khác, nằm rải rác trong biệt thự, máu của họ đã nhuộm tấm vải trắng dưới thân thành từng mảng đỏ đáng sợ, tôi rùng mình, không những là vì tôi đã nhìn thấy tận mắt cái chết của họ, mà là vì giác quan thứ sáu bảo với tôi rằng, đôi mắt hung hãn cay độc y hệt như rắn độc trên miệng vực ấy, vẫn ở trong biệt thự, vẫn đang nhìn trộm nhất cử nhất động của tôi, sẵn sàng giết chết tôi thêm lần nữa… Tôi sợ cực độ, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, nỗi sợ hãi đến cực hạn bắt đầu dội ngược lại, biến thành một cơn phẫn nộ gần như điên cuồng, không còn e sợ gì nữa, cơn lửa giận đầy lồng ngực như thế núi lửa bùng phát, ngập tràn thân thể của tôi!”

“Anh không thể hiểu được nỗi phẫn nộ ấy đâu! Không thể” Thân thể của Từ Nhiễm đột nhiên run lên dữ dội, cô vung vung cánh tay, tựa hồ Hô Diên Vân chính là kẻ thù của cô, “Công nhân vệ sinh hung trạch là gì? Chính là một nhóm những người làm công còn thấp hèn hơn công nhân vệ sinh thông thường, nơi dọn dẹp còn bẩn thỉu và khiến người ta buồn nôn hơn cả nhà vệ sinh công cộng, công việc phải làm là công việc mà tầng lớp đáy cùng của xã hội cũng chẳng thèm làm, người không một đồng nào, ngụ không một mảnh ngói! Thầy đuổi tà là gì? Nói ra thì nghe đường hoàng chính đại, gì mà người truyền thừa của văn hóa truyền thống Trung Quốc, thực ra mấy nghìn năm nay chúng tôi đều là những người bên lề của văn hóa truyền thống! Lúc văn hóa truyền thống còn ‘sống sót’, thứ mà họ học là tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, còn chúng tôi trong mắt họ, là một bọn lừa đảo giả thần giả quỷ; văn hóa truyền thống chết rồi, chúng tôi chính là nhà lưu xác giúp dọn dẹp cỗ thi thể này, là tên ăn mày kiếm bát cơm! Chẳng sao cả, những điều này đều chẳng sao cả, chúng tôi không đua đòi, không tham vọng, nói cho cùng ở Trung Quốc, từ cổ chí kim, nhất quan nhì lại ba tăng bốn đạo năm y sáu công bảy thợ tám điểm chín nho mười khất, những người có học, bất luận sách vở anh học là gì, chẳng phải đều y như nhau, đều là một bọn người thấp hèn nhất hay sao? Vì vậy chúng tôi nhẫn nại, chúng tôi vâng phục, chúng tôi cố làm ra vẻ huyền bí, chúng tôi quái lực loạn thần, đốt một chiếc giày, rắc một vốc cát trong căn hộ người chết, sống nương tựa lẫn nhau với các công nhân vệ sinh hung trạch, nhưng chính như thế, mà bọn họ lại giết chết chúng tôi như thể giết chết một con chó, khi mà chúng tôi thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến việc tố cáo tội ác của bọn chúng.”

Nói đến đây, Từ Nhiễm không nói tiếp được nữa, cô dùng tay quệt nước mắt trên mặt, nhưng những hàng lệ lã chã vẫn không ngừng lăn xuống gò má.

Hồi lâu sau, cô mới nói trong thổn thức, “Tôi phải trả thù, tôi thề nhất định phải trả thù, nếu tất cả những công nhân vệ sinh mà tôi dẫn dắt đều đã bị giết hại, thế thì kẻ may mắn sống sót là tôi đây sẽ phải trở thành hung linh thay họ đòi lại món nợ máu! Sau khi khỏi bệnh, những ngày tháng mà tôi trú ngụ ở nhà an toàn ấy, mỗi ngày tôi vắt óc suy nghĩ một điều, đó là làm cách nào để trả thù! Tôi biết Hồ Nhạc và Trần Nhất Tân sở hữu mạng lưới quan hệ xã hội lớn mạnh đến mức nào, nếu trực tiếp đứng ra làm chứng tố cáo bọn chúng, khả năng làm bọn chúng bị định tội hầu như bằng không cho dù bọn chúng bị bắt giữ, xử được mấy năm là đã thả ra rồi, thế thì không được, nợ máu phải trả bằng máu! Vì vậy tôi cố tình vờ như mất trí nhớ, không nhớ ra được gì cả, để làm chúng lơi lỏng cảnh giác, đúng lúc này, tôi nhận được tin nhắn của Tu Thúc…”

Từ Nhiễm để cảm xúc bình tĩnh lại, rồi tiếp tục nói, “Anh đoán không sai, thật ra tôi với Tu Thúc là tình nhân, đã bên nhau được vài năm nay, nhưng cái nghề thầy đuổi tà này chỉ có cách tạo ra bầu không khí cạnh tranh, mới có thể đẩy giá lên cao, vì vậy ngày thường chúng tôi vẫn vờ ra vẻ như đối thủ không đội trời chung… Sau khi gặp nạn, Tu Thúc mãi vẫn không đến thăm tôi, tôi còn đang buồn rầu không biết tại sao lại như thế, nào ngờ ông ta lòng dạ cực thâm sâu, đã sớm lên ý tưởng cho một kế sách mưu sát Trần Nhất Tân, trong tin nhắn, ông ta dùng điển cố mà chỉ có thầy đuổi tà xem mới hiểu, thuật lại cho tôi một lượt về âm mưu ấy, đại khái là nghĩ cách kiếm được một khẩu súng, bắn chết Trần Nhất Tân ở khoảng cách xa từ Tân Thủy Viên, nhưng kế hoạch này tồn tại rất nhiều điều kiện, không dễ dàng thực thi. Nào ngờ ngay chiều hôm ấy, lúc tôi với Sở Thiên Anh nấp trong công trường để trốn tránh sự tấn công của bọn sát thủ, bỗng tôi nhận được tin nhắn của Tu Thúc, trong tin nhắn ông ta dùng ngôn ngữ vắn tắt rõ ràng để nói tôi hay rằng: vạn sự đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần phối hợp với nhau, dụ Lưu Tư Miễu đến căn hung trạch thứ ba, để đích thân cô ta thấy tận mắt là tôi vì tự vệ mà nổ súng.”

“Hồi còn nhỏ, tôi như một thằng tomboy, thích chơi những trò đánh trận cùng bọn con trai, lớn lên rồi vẫn giữ thói quen đến các sân tập để bắn bia, nhưng nếu thật sự phải giết người, hễ nghĩ tới, hai chân tôi vẫn mềm nhũn ra, thế nhưng, sau khi các công nhân vệ sinh bị giết hại, những gương mặt của họ hầu như không đêm nào không xuất hiện trong giấc mơ của tôi, người đang cười, người đang khóc, có người toàn thân đều là máu, lại còn cả tiếng gào của tiểu Trương Sảnh… Tôi biết chỉ có cách tự tay giết chết Trần Nhất Tân, mới có thể khiến ác mộng trở thành quá khứ, mới có thể giúp các hung linh yên nghỉ, tôi không còn lựa chọn nào khác! Tối hôm ấy, mỗi lúc Tư Miễu điều tra ra sự thật của mỗi căn hung trạch, thì tôi càng kiên định niềm tin phải giết chết Trần Nhất Tân, vì tôi dần hiểu ra, vụ giết hại các công nhân vệ sinh, chỉ là một mấu chốt trong vô vàn những chuỗi xích mà để kiếm chác lợi nhuận kếch sù từ bất động sản, Trần Nhất Tân đã không ngần ngại giết người: Vương Hồng Hà đã bị hắn lợi dụng sau khi giết người để tự vệ, Nghê Binh đã bị mưu sát vì phản đối việc cưỡng chế tháo dỡ, còn Phùng Lãng thì đơn thuần là chết do bị thủ tiêu… Tôi không biết trong thành phố này rốt cuộc còn bao nhiêu người chết do những căn hung trạch mà hắn tạo ra, tôi chỉ biết rằng, trong mắt hắn, tất cả các công nhân vệ sinh, vốn dĩ chẳng phải là người! Hắn chẳng quan tâm họ cũng có sướng khổ buồn vui, cũng trên già, dưới trẻ nhỏ, chẳng màng họ cần mẫn bao nhiêu, đến mức làm kiến thợ cả đời cũng không than oán, chẳng màng họ hiền lành biết mấy, hiền lành đến mức yếu nhược dễ bắt nạt, chẳng màng họ rẻ bèo biết mấy, rẻ bèo đến mức khoản tiền làm lụng cả đời cũng chẳng đủ mua nổi một căn hung trạch, chỉ cần là cản trở dục vọng của hắn, thì tất thảy đều phải chết: Lý Húc Quang, Trương Sảnh, Vương Hồng Hà, lại còn…” Cô khẽ đưa mắt nhìn bia mộ của lão Bì, khẽ lau khóe mắt, “Có lẽ họ chỉ cần một bát cơm, một chiếc giường, là đã chịu đựng đã vừa lòng rồi, nhưng Trần Nhất Tân thì đến một bát cơm và một chiếc giường cũng không chừa lại cho họ… Nói gì mà tay súng thần sầu Texas, được thôi, tôi quả thực giống như lời anh nói, nhằm trả thù, chỉ lựa chọn ra trong lượng lớn các bút ký thời xưa điều có lợi nhất cho bản thân, ruồng bỏ những điều bất lợi đi, thế còn bọn Trần Nhất Tân thì sao? Bọn chúng vì kiếm chác tư lợi cá nhân, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mỗi căn nhà thành hung trạch, tùy ý ruồng bỏ tính mạng của người nghèo! Thế thì, xin anh nói tôi hay, rốt cuộc ai mới là ‘tay súng thần sầu Texas’ của đất nước này? Là chúng tôi chăng? Hay là bọn chúng?!”

Hô Diên Vân cúi đầu lặng lẽ, Từ Nhiễm nhìn ghim vào anh, hồi lâu mới nói chậm rãi, “Tôi thừa nhận chuyện văn hóa truyền thống Trung Quốc có rất nhiều vấn đề như anh nói, nhưng anh cần biết rằng, trong những đầu mút huyết quản của văn hóa bên lề, kẽ hở, truyền thống, vẫn còn lại một tia trung nghĩa và bầu máu nóng! Tất cả thầy trừ tà, dù là đại Quách tiên sinh hay tiểu Quách tiên sinh, thiên chức của chúng tôi cố nhiên là đuổi trừ ma quỷ, nhưng chúng tôi càng phải đuổi trừ những kẻ tạo ra ma quỷ!”