← Quay lại trang sách

⚝ 6 ⚝

Ngẩng đầu nhìn trời, nơi tầng bề mặt tối đen, đôi chút ánh sáng lấp loáng ẩm ướt đang trôi nổi, như thể gương mặt của chính mình.

Cảm giác những giọt mưa rắc lên trên gương mặt, mát lạnh, đau điếng, chảy xuống khóe môi còn đượm chút mặn chát, tựa hồ những giọt lệ nguôi ngoại của các hung linh.

Có phải các bạn không? Tiểu Trương Sảnh, Húc Quang, lão Bì, cùng tất cả các công nhân vệ sinh hung trạch bị giết hại….

Những điều phải làm, tôi đều đã làm xong, tiếp sau đây, tôi sẽ chịu trách nhiệm cho tất cả những chuyện mình làm.

Đừng đau lòng vì tôi, càng xin đừng đau thương thay tôi, tôi chỉ làm công nhân vệ sinh hung trạch một lần với một ý nghĩa khác mà thôi, bây giờ tôi mệt rồi, đuối sức rồi, phải về nhà thôi, cứ như thể vô số đêm khuya thăm thẳm, sau khi công việc kết thúc, chúng ta lôi thân thể kiệt quệ khôn xiết, xách theo thùng nước, cầm theo cây lau nhà và giẻ lau, sánh vai đi trên phố vắng không một bóng người vậy.

Vì vậy, cô lại hướng ánh mắt sang phía Hô Diên Vân, giọng điệu bình lặng mà khoan thai, “Là tôi và Tu Thúc cùng lên kế hoạch cho toàn bộ vụ án, anh nói không sai, Tu Thúc đã đạo diễn màn kịch lớn, do tôi chấp hành, toàn bộ quá trình, tôi và ông ta chỉ liên lạc qua tin nhắn hai lần, nhằm không cho phía cảnh sát phát hiện ra rằng chúng tôi có liên lạc với nhau, ông ta dùng sim rác, nói với tôi một cách ngắn gọn rõ ràng về phương án lên kế hoạch, tôi hồi âm với ông ta rằng sĩ quan cảnh sát ở bên tôi không phải Lôi Dung mà là Tư Miễu, Tu Thúc trả lời rằng kế hoạch vẫn như cũ, tôi nói sau việc này, không biết chúng tôi còn có thể ở bên nhau nữa hay không, nhưng ông ta không hồi âm… Những chuyện còn lại, toàn bộ đều như lời anh nói… Bây giờ, anh có thể gọi cảnh sát đến rồi, nhưng trước đó, tôi muốn cầu xin anh một điều, anh… Anh có thể bỏ qua cho lão Ngô không? Xem ông ấy như một người mở cửa ngẫu nhiên, dẫu sao ông ấy chỉ là một cụ già trung thành bảo vệ chủ nhân, tôi biết thế giới này là thiện giả ác báo, ác giả thiện báo, nhưng mà, có thể xin anh một lần ngoại lệ được không?”

Hồ Diên Vân như thể vừa mới ngủ dậy, vẻ mặt đầy bối rối, “Cái gì… Cảnh sát?”

Từ Nhiễm ngẩng đầu lên, mái tóc vương đầy những hạt mưa rơi tõm xuống nặng trịch, “Nếu tôi đoán không sai, anh đã bảo cảnh sát chờ sẵn bên ngoài khu vườn mộ rồi nhỉ, đừng rề rà thời gian nữa.”

“Cô xem tôi là kiểu người gì rồi?!” Hô Diên Vân bỗng nổi giận, “Tôi chỉ đến để xác thực tình tiết vụ án với cô, nghiệm chứng xem suy luận của mình có chính xác hay không, liên quan gì tới cảnh sát đâu?”

Phen này đến lượt Từ Nhiễm trở nên không hiểu, “Hôm nay anh tới… không phải để bắt tôi ư?”

Hộ Diên Vân càng tỏ ra giận hơn, “Vì sao tôi phải bắt cô? Chỉ vì làm chết một kẻ khốn nạn giết bao nhiêu người? Tôi bắt cô? Tôi gọi cảnh sát? Chúng ta hãy nói cho rõ ràng trước mặt lão Bì, tôi không muốn chưa ra khỏi nghĩa địa đã bị sét đánh đâu! Tôi là một nhà suy luận, tôi chỉ quan tâm xem suy luận của mình chính xác hay không, những việc khác thì can hệ gì đến tôi? Tôi nói triết học với cô, cô lại bảo tôi là hầm súp gà cho tâm hồn, thế chẳng phải là sỉ nhục người ta hay sao? Vả lại, nói thành thực, tôi còn thật lòng khâm phục cô và Tu Thúc nữa đấy!

“Khâm phục tôi và Tu Thúc?”

“Đúng đấy!” Hô Diên Vân nói, “Một buổi tối, bốn tiếng đồng hồ, từ Tân Thủy Viên đến Phong Chi Thự, sáu vụ án mạng trong vòng nửa năm, văn hóa hung trạch từ hàng nghìn năm, bị hai người tùy ý điều khiển, như nắm giữ vận mệnh trong tay, ngay trong cục diện rối rắm phức tạp, quỷ thần khó lường ấy, mà cát chảy lửa tung, đốt tà xung hung, giáng bùa giải nguyền, vùi cốt trừ đỏ! Chẳng mảy may dùng đến công nghệ hiện đại, nhưng vẫn tạo dựng nên một ‘ma vực tâm lý’ mà công nghệ hiện đại không tạo dựng nổi, mê hoặc tất cả mọi người, bao gồm cả tôi, cuối cùng xuyên thời gian không gian, đả thông trời đất, không những bức ép phía cảnh sát điều tra được sự thật đằng sau mỗi căn hung trạch, còn trả thù rửa hận thành công cho các công nhân vệ sinh hung trạch đã chết oan, đây thật sự là một nghĩa cử lớn lao chưa từng có, hào khí ngút mây xanh! Không sai, Trần Nhất Tân đã vô số lần mơ mộng biến cả thế giới này thành một tòa hung trạch, nhưng hắn không làm được, mãi mãi không làm được, nhưng các người đã làm được rồi, ngoại trừ những người dọn vệ sinh hung trạch, không một ai có khả năng biến thế giới này thành một tòa hung trạch cả!”

Từ Nhiễm nghe mà khóe mắt chợt nóng lên.

“Với tư cách một nhà suy luận, không điều gì khiến ta vui mừng bằng việc phá giải được vụ kỳ án tài ba, được lên kế hoạch bởi một đối thủ tài ba!” Hô Diên Vân chẳng giấu vẻ đắc chí, “Thế nhưng, suy luận của tôi chỉ là suy luận, bởi vì không có nhân chứng và vật chứng khả dĩ để chống đỡ cho kết luận của tôi, ngay cả mấy điểm đáng ngờ ấy, nếu đổi góc độ khác thì cũng có thể giải thích được, ví dụ như cô có thể mở được khóa an toàn của khẩu súng trường tự động kiểu 95, là do ngày thường cô thích xạ kích bắn bia, cô kéo Tư Miễu chạy thẳng lên tầng 12 của tòa nhà số 8 khu Nam, là vì trước đó cô đã tìm hiểu rõ sự khác biệt giữa hai khu Nam Bắc của tiểu khu Tân Thủy Viên, quan hệ giữa cô và Tu Thúc rốt cuộc là gì, nói cho cùng đây cũng là chuyện riêng tư giữa hai người, người ngoài không được đoán bừa và phán xét bừa… Mãi đến bây giờ vẫn tìm không ra viên đạn đã bắn chết Trần Nhất Tân, vì vậy cũng không thể khẳng định chính phát súng của cô đã bắn chết hắn, vẫn có khả năng là tối hôm ấy, một vị tráng sĩ nào đó ngụ trong Phong Chi Thự bắn chết hắn từ hành lang, nếu nói ngộ nhỡ vạn nhất, cho dù Trần Nhất Tân thật sự chết do viên đạn bắn ra từ khẩu súng ấy của cô, tôi cảm thấy là giải thích bằng đạn lạc và ngẫu nhiên cũng hợp lý. Dĩ nhiên, dù Tư Miễu hay phía cảnh sát, cho tới hay cũng không cách nào xác nhận được kẻ đứng trong căn hộ 1202 đơn nguyên 2 tòa nhà số 8 khu Nam nhắm về phía cô mà nổ súng là Tu Thúc, nhưng tôi phải nói một câu nghiêm túc, cá nhân sở hữu súng riêng tư là hành vi vi phạm pháp luật nghiêm trọng, tôi hy vọng kẻ đang giữ súng mau chóng nộp lại cho nhà nước, chung quy lại, tối nay tôi lên tàu về Bắc Kinh rồi!”

Nói xong, anh tiến lên một bước, bắt tay Từ Nhiễm thật chặt. Sau đó quay người đi thẳng khỏi nghĩa địa.

Từ Nhiễm tuyệt chẳng thể ngờ rằng tất cả mọi chuyện rồi sẽ có kết quả thế này, không kiềm được, lẩm bẩm, “Anh… Vì sao…?”

Cô đứng ngẩn ngơ hồi lâu, chợt nhớ ra: buổi tối hôm ấy, trong lúc trốn tránh sự truy đuổi của Hồ Nhạc, cô đã chạy đến căn hộ số 1502 đơn nguyên 2 tòa số 11 khu Bắc, chui vào trong tủ tường đến cả một hơi thở cũng chẳng dám thở mạnh, về sau nghe thấy bên ngoài không động tĩnh gì, mới rón rén lẻn ra, đúng lúc trông thấy Hồ Nhạc đứng nơi cửa sổ phòng ngủ chính dùng súng ngắm chuẩn xuống phía dưới, cô sớm nhận ra từ trước, hắn chính là hung thủ đã đẩy mình xuống dưới vực, rồi giết chết tiểu Trương Sảnh, cũng biết giây phút này đây chắc chắn hắn đang muốn bắn chết các công nhân vệ sinh đang chạy trốn theo đường bờ tường, vì vậy Từ Nhiễm chẳng ngại nguy hiểm, giẫm lên ghế, xuyên qua ô cửa sổ Si Vẫn, nắm cây cần câu dài mà Lưu Tư Miễu đã bung ra nhằm nghiệm chứng xem suy luận của mình có chính xác hay không lên, thoắt một cái đã thúc Hồ Nhạc ngã xuống!

Y như thể thuở trước hắn đã giết Phùng Lãng.

Về sau cô mới biết, mục tiêu mà Hồ Nhạc ngắm chuẩn để bắn là Lưu Tư Miễu.

Cuối cùng hiểu ra được điều gì, khóe miệng cô hiện lên nụ cười mỉm.

Nhìn theo bóng lưng Hộ Diên Vân biến mất dần trong màn mưa, cô ta nói, “Anh đang cảm ơn tôi đã cứu cô gái mà anh thích, đúng chứ?”

Không ai trả lời, mưa vẫn đang rơi…