← Quay lại trang sách

LỜI KẾT Ba tháng sau

“Tôi lắng nghe tiếng bước chân anh ta dọc theo hành lang dài giả đá cẩm thạch, một chốc sau tiếng động nhỏ dần, cuối cùng yên lặng. Tôi vẫn tiếp tục nghe… Nghe điều gì? Chẳng lẽ hy vọng anh ta bỗng dừng bước, quay người lại, thuyết phục tôi thay đổi cảm xúc? Nhưng, anh ta đã không quay lại.

Đó là lần cuối cùng tôi gặp anh ta.”

(Cuộc chia ly dài - Raymond Chandler)

⚝ ⚝ ⚝

Lẽ ra đã hẹn trước, tối nay ba người cùng đến phố Vạn Thọ chơi trước Giáng sinh: trước tiên đi trung tâm mua sắm CapitaMall Crystal để mua sắm và ăn tối, sau đó lên rạp chiếu phim quốc tế Bona ở tầng 4 xem phim, cuối cùng sang quảng trường phía nam Mastercard Center trước 12 giờ, vui chơi tới bến ở Lễ hội băng tuyết… Nhưng gần đến 6 giờ, Lôi Dung nhận được tin báo khẩn cấp, tối nay Cục công an thành phố sẽ triệu họp hội nghị tăng cường công tác an ninh dịp lễ “Nguyên đán - Tết xuân”, cô và Lưu Tư Miễu nhất định phải đến dự họp, hết cách, kế hoạch đành phải hủy bỏ. Đường Tiểu Đường vô cùng ủ rũ, sau khi tan làm còn bĩu môi lượn đi lượn lại trong hành lang, mãi đến lúc nhận ra cả tòa nhà, ngoài cô ra, chỉ còn ông chú trực ban ở phòng thường trực mà thôi, cô mới sang phòng thay đồ, sau đó đi ra khỏi cánh cổng chính của trung tâm nghiên cứu pháp y.

Bụi cũng chẳng quá dày, nhưng Đường Tiểu Đường vẫn theo thói quen đeo chiếc khẩu trang màu hồng có vẽ hình chú heo con Peppa, dù đã che nửa khuôn mặt, nhưng chỉ nhìn ánh mắt, đôi mày thôi, vẫn không khó nhận ra cô là một cô gái xinh đẹp, cộng thêm bộ áo lông vũ màu trắng vừa người, khiến khắp người cô toát ra vẻ xinh tươi đáng yêu, làm cho những cặp đôi đi sượt qua cũng không kiềm được phải đưa mắt nhìn. Vậy mà cô lại chẳng mảy may nhận thấy, chỉ đút tay vào túi, cúi gằm chậm rãi đi về phía trước, vừa đi vừa nghĩ ngợi.

Ba tháng trước, ngay buổi tối hôm từ tỉnh lỵ trở về Bắc Kinh, cô đã phải đến chính căn hộ của mình để “giải quyết chút việc”, Lôi Dung khăng khăng đòi đi cùng, cô đồng ý, trước khi vào cửa, cô tháo hết những món đồ có màu đỏ trên người, bảo Lôi Dung làm theo, sau đó dùng chìa khóa để mở cửa, hai tay chắp lại, ngâm tụng một lượt bài “Địa tạng kinh” với vẻ thành kính, sau đó lại đốt một nén hương án ma xin của Lý Văn Giải, đến lúc ấy mới bước vào căn hộ, chọn một đôi giày mà thuở sinh thời Lý Viên từng mang, đi vào trong phòng ngủ chính để đốt, trong lúc dùng cát mịn dập tắt ngọn lửa bốc lên, chợt cô hạ thấp giọng nói, “Viên Viên, rời đi hay ở lại, tùy cậu, chỉ mong cậu đừng giận dỗi nữa…”

Sau đó cô đã ngủ trong căn phòng mình đã rời đi hơn nửa năm nay, Lôi Dung sợ cô một mình cô đơn sợ hãi, tối hôm ấy đã ở lại, để Đường Tiểu Đường ngủ ở tầng dưới, cô thì ngủ ở tầng trên chỗ Lý Viên từng ngủ.

Mãi đến rất khuya, Lôi Dung vẫn không ngủ được, nghe thấy Đường Tiểu Đường ở giường dưới trằn trọc trở mình, bèn khẽ hỏi nhỏ, “Tiểu Đường, vẫn chưa ngủ à?”

“Vâng” Đường Tiểu Đường nói.

“Vẫn còn hơi sợ à?”

“Có chút chút… Nhưng mà, thật ra em vẫn đang nghĩ mãi, giả sử linh hồn của Lý Viên tới đây, thì em nên nói gì với cậu ấy, để cậu ấy biết là chúng ta nên có một khởi đầu mới, đồng thời không làm cho cậu ấy cảm thấy em đang gỡ tội cho bản thân.”

Lôi Dung nhìn trần nhà suy nghĩ một lúc, bỗng nói, “Em cứ nói với cô ấy rằng ‘Tớ đã về công tác ở trung tâm nghiên cứu pháp y rồi’.”

Đường Tiểu Đường cười, rất nhanh, giường dưới đã vẳng tiếng khò khò khe khẽ trong veo của cô.

Hôm sau, Đường Tiểu Đường theo Lôi Dung đi làm ở trung tâm nghiên cứu pháp y, đơn giản như thế, bình lặng, tự nhiên.

Buổi tối ở tỉnh lỵ ấy, rất nhanh đã trở thành quá khứ, dù là cô hay Lôi Dung, đều không muốn nhớ lại nữa. Chuyện đã qua dù có chấn động đến mấy, cũng là chuyện đã qua, thứ mà lúc đông cứng lại tưởng chừng còn cứng hơn băng, lúc tan chảy thì lại chẳng thấy gì nữa. Có những điều bí ẩn, thôi thì cứ mãi mãi cho nó trở thành điều bí ẩn vậy, ví dụ như tung tích của Tu Thúc và Từ Nhiễm, hay rốt cuộc kẻ nào đã bắn chết Trần Nhất Tân, hay mẩu móng tay rơi vào trong chiếc cốc đánh răng của cô, rốt cuộc từ đâu mà đến…

Chỉ có một lần nọ…

Lần ấy cô và Lôi Dung cùng đến phòng kỹ thuật hình sự của Cục thành phố, đến phòng làm việc của Lưu Tư Miễu để giải quyết việc công, đúng lúc một kiện chuyển phát nhanh được mang đến, đó là một gói giấy rất nhỏ, Lưu Tư Miễu đang bàn việc với họ, đã xé mở gói giấy bọc, thì ra đó là một chiếc hộp cẩm lai nhỏ màu đỏ, mở ra xem thử, chỉ thấy bên trong chứa một mặt dây chuyền pha lê hình trụ tròn khảm ngọc ruby.

Lưu Tư Miễu bỗng sững sờ.

Cô chậm rãi lấy mặt dây chuyền ra, đeo lên trên cổ, sau đó mới nhìn thấy dưới phần đáy hộp có một tấm thiệp, trên đấy vẽ cảnh hai cô gái tay nắm tay nhau chạy qua cơn mưa rào…

Đường Tiểu Đường kinh ngạc trông thấy trong mắt Lưu Tư Miễu lấp loáng một thứ gì sáng long lanh.

Cô hồ nghi rằng mình đã nhìn nhầm.

Lúc này, Lưu Tư Miễu đứng dậy khỏi ghế, bước ra cửa sổ, nhìn bầu trời xanh thăm thẳm ngoài cửa sổ, hồi lâu…

Jingle bells, jingle bells

Jingle all the way…

Một tràng tiếng hát mừng Giáng sinh, từ hiệu bánh kem Hollyland bên cạnh vắng sang, đã ngắt ngang dòng suy tư của cô. Trước cửa trung tâm bất động sản Liệm Gia, mấy nhân viên tiếp thị mặc những chiếc áo lông vũ màu đen đang cầm chồng tờ rơi thông tin nhà đã qua sử dụng phát cho người qua đường, trong những nụ cười mà họ nặn ra đính kèm đôi chút châm biếm, tựa hồ không thể không dự phần vào một trò chơi cùng thua. Có một bé gái bán hoa hồng đỏ bám theo cô không ngừng hỏi “Chị đẹp ơi, chị mua hoa không”, mãi đến trước cửa tàu điện ngầm mới rời đi với vẻ thất vọng. Ngước mắt nhìn ra xa, nơi ngã tư mà màn đêm vừa buông xuống, đèn đường, đèn xe, đèn giao thông, dùng những chùm sáng chênh lệch không đều, màu sắc mỗi khác, giao thoa thành một vùng hư ảo đến nỗi tựa hồ khói hoa vừa chớm rơi, dòng người ngược xuôi hối hả, chỉ mình cô lặng lẽ nấn ná, thế là tại góc phố ít nhiều thương cảm này, đã hình thành nên một dạng hiện tượng kỳ dị tựa hồ cô đang một mình đảm đương hình ảnh quay chậm, còn trong mắt cô thì, mình chẳng qua là một lữ khách bất cẩn sa bước vào lòng sông, ngơ ngẩn nhìn mọi thứ xung quanh đang trôi xuôi vun vút như bay.

Một cơn gió thốc đến, không biết làm sao mà luồn vào cổ áo làm cô rùng mình một cái. Cô khẽ nhìn dãy dài những xe đạp Mobike [8] đổ rạp trên mặt đất trước cửa tàu điện ngầm, hết chiếc này đến chiếc kia đều cóng tái xanh cả đi, ngay cả lớp vỏ bánh xe và lớp sơn màu vỏ quýt cũng bị cơn gió sớt mỏng vài phân, cô mau chóng rảo bước dọc bờ thang xuống dưới.

Vừa quét thẻ vào ga, đã nghe thấy một giọng nói đục ngầu hối hả vang lên trong đại sảnh, “Nhân viên vệ sinh xin chú ý, nhân viên vệ sinh xin chú ý, mau chóng đến đại sảnh bắc, mau chóng đến đại sảnh bắc!” Tiếp đó, mấy công nhân vệ sinh mặc đồng phục màu xám cầm theo chổi tre, giẻ lau với xô nước, hộc tốc vội vã chạy ngang qua người cô, suýt nữa va sầm vào người cô,

Vương Hồng Hà?

Sao nữ công nhân vệ sinh kia, trông có vẻ giống Vương Hồng Hà? Đường Tiểu Đường nhìn theo không chớp mắt, mới nhận ra là không phải, đó chỉ là một nữ công nhân trung niên trông to béo, biểu cảm trơ phỗng giống Vương Hồng Hà mà thôi.

Đoàn tàu rú rít lao tới từ trong hầm tối om om, rồi dừng lại bên sân ga.

Cửa mở ra, cô bước lên, tìm một chỗ rồi ngồi xuống.

Đoàn tàu lại lao đi vùn vụt, toa tàu lắc lư chao đảo, dòng suy tư của cô cũng bắt đầu phiêu bồng.

Kể từ khi từ tỉnh lỵ trở về Bắc Kinh, đã một khoảng thời gian rất dài, cô không liên lạc với các công nhân vệ sinh hung trạch, nhưng cô hầu như không ngày nào không nhớ họ, nhớ những người bạn tối hôm ấy cùng dọn dẹp hung trạch, rồi vào sinh ra tử cùng nhau, mãi cho đến khoảng một tuần trước, cô mới nhấc hết can đảm, gọi điện thoại cho Lý Văn Giải, điện thoại thì gọi thông nhưng không ai bắt máy, cô gọi lại mấy lần, vẫn gọi thông và cũng không ai bắt máy.

Thế là cô lại gọi cho Trương Siêu, lần này, rất nhanh có người bắt máy, giọng nói vắng lại từ trong ống nghe, chính là của cái anh chàng đầu tóc bóng loáng mượt mà, chẳng rối một sợi nào, “Ha, Tiểu Đường, lâu quá không liên lạc!”

“Anh Siêu! Anh Siêu! Anh vẫn khỏe chứ?!” Cô không ngừng gào lên, bất giác trong vô thức đã chảy nước mắt.

“Khỏe! Khỏe lắm!” Trương Siêu kể cho cô hay, trải qua buổi tối hôm ấy, lẽ ra anh ta định trở lại làm cái nghề sở trường cũ là môi giới nhà qua sử dụng, ai ngờ Cục hành chính nhân dân thành phố và Cục công an đã đặc biệt hẹn anh ta ra nói chuyện, thỉnh cầu anh ta tổ chức một tiểu đội công nhân vệ sinh hung trạch mới, hứa sẽ cho anh ta một biên chế của đơn vị sự nghiệp, “Vì cả một tỉnh lỵ chỉ còn lại mình tôi biết cách làm sao để vệ sinh hung trạch, ít nhiều gì tôi cũng đã học được từ Tu Thúc sơ sơ thuật đuổi tà, Thục trung vô đại tướng, chỉ đành tìm Liễu Hóa tôi đây để làm tiên phong thôi, hết cách, tôi đã đồng ý.”

“Tốt quá đi, tốt quá đi!” Đường Tiểu Đường nói với vẻ mừng rỡ.

“Ô, phải rồi.” Giọng nói Trương Siêu trầm xuống, “Tôi đã đem hạ táng tro cốt của Vương Hồng Hà rồi, chôn cùng một nghĩa trang với lão Bì.”

Đường Tiểu Đường “vâng” một tiếng, do dự giây lát, rồi hỏi, “Anh Siêu, anh… Anh có biết Văn Giải đi đâu không? Tôi gọi điện cho anh ấy, điện thoại gọi thông, nhưng chẳng ai bắt máy.”

“Tôi với cậu ta đã bẵng đi một dạo không liên lạc rồi, lẽ ra tôi định kéo cậu ta cùng đi làm công nhân vệ sinh hung trạch, nhưng cậu ta bảo muốn đi bôn ba khắp nơi, sau đó không biết đã chạy đi đâu mất..” Dường như Trương Siêu cũng do dự một thoáng rồi mới đổi sang một giọng điệu ý tứ sâu xa để khuyên cô, “Tiểu Đường, nghe tôi nói này, đừng tìm cậu ta nữa, nếu cậu ta muốn thì tự nhiên sẽ liên lạc với cô, nhưng tôi tin cậu ta sẽ không gọi đâu, khác biệt giữa hai người quá lớn… Vì cô, vì chính cậu ta, đây cũng là cách làm sáng suốt nhất, còn nhớ điều tôi từng nói chứ, Nếu còn có thể gặp lại, tốt nhất hãy xem như không thấy…”

Nếu còn có thể gặp lại, tốt nhất hãy xem như không thấy.

Dường như là để phối nhạc nền cho đoạn suy tư này vậy, một tiếng hát thoảng tới từ đầu còn lại của toa tàu:

Ngôi sao sáng nhất giữa trời đêm, có thể nhớ lại không?

Bóng người từng đồng hành với tôi, giờ đây đang nơi đâu…

Một tay guitar trẻ tuổi, vừa đàn hát, vừa đi chầm chậm về phía đầu bên kia toa tàu.

Đường Tiểu Đường vô tình liếc mắt một cái.

Cô ngây ra sửng sốt! Là Lý Văn Giải

Không sai, chính là anh, mặc một chiếc áo lông vũ màu xám lam, đeo chéo một chiếc túi nải màu kaki để mở, vừa đi vừa hát, hoàn toàn không để ý các hành khách có ném tiền vào trong túi nải của mình hay không, chỉ ngẩng cao đầu mà hát, trên gương mặt gầy gò, đôi mắt hiện lên ánh sáng bị thương mà váng vất, dường như đang nhớ nhung điều gì…

Đường Tiểu Đường sực nhớ ra! Đúng vậy, quả thực đã từng có một chuyện như thế, mùa đông năm ngoái, cũng khoảng tầm trước sau lễ Giáng sinh, trên chuyến tàu điện ngầm sau khi tan sở, cô đã nghe thấy một chàng ca sĩ lang thang đàn guitar, hát rất hay, lúc đi ngang qua, cô định cho anh chàng chút tiền, nhưng vừa lục túi, thấy không còn tiền lẻ nữa, bèn dứt khoát đặt luôn một tờ giấy bạc một trăm đồng vào trong chiếc túi nải.

“Cô ấy chính là cô gái mà tôi đã kể với các anh chị, người đã cho tôi một trăm đồng, lúc tôi còn làm ca sĩ hát rong ở Bắc Kinh hồi năm ngoái…”

Thì ra, những lời anh nói với lão Bì và Trương Siêu lúc ấy, không phải là lời nói dối thiện chí để giải vây cho mình!

Vào đúng khoảnh khắc ấy, ánh mắt họ gặp nhau.

Tiếng hát anh chợt run lên, sau đó tức tốc quay ánh mắt ra chỗ khác, như thể hoàn toàn không quen biết cô.

Đường Tiểu Đường nhìn anh, nhưng anh không nhìn lại cô một lần nào nữa, ngay cả vào khoảnh khắc đi ngang qua cô.

Nếu còn có thể gặp lại, tốt nhất hãy xem như không thấy.

Anh thà rằng giữ hết mọi đau khổ trong lòng, cũng không muốn quên đi đôi mắt em

Cho anh lòng dũng cảm để tin tưởng lần nữa, vượt qua lời nói dối để ôm lấy em!

Tàu dừng lại, đã đến ga rồi, Đường Tiểu Đường chậm rãi đứng dậy, bước xuống tàu, thất thểu bước đi, quay lưng về phía toa tàu, dừng lại.

Sau lưng, tiếng hát vẫn du dương.

Mỗi khi tôi không tìm được ý nghĩa của việc tồn tại, mỗi khi tôi lạc lối trong đêm tối, ngôi sao sáng nhất trong bầu trời đêm, xin hãy soi sáng cho tôi tiến bước…

Cửa toa tàu đóng lại, tiếng hát đã biến mất như thể bị cắt phụt đi, sau một tiếng phì nặng nề tựa như tiếng thở dài, toa tàu lại rú rít khởi động, một lần nữa chui vào hố đen nhìn mãi không thấy điểm cuối cùng.

Mãi rất lâu sau đó, Đường Tiểu Đường vẫn đứng tại chỗ, bờ vai cô run lên khe khẽ.