← Quay lại trang sách

Chương IX VỚI NHỮNG NGƯỜI DA VÀNG

Thuvan Dihn nhanh chóng nhập cuộc với tôi. Và dù chúng tôi thấy thứ vũ khí mũi cong là một vật lạ lùng và dữ dằn, ba người chúng tôi sớm hạ gục năm tên chiến binh râu đen đối thủ.

Khi trận đánh kết thúc, người bạn mới quen quay sang tôi, tháo cái khiên khỏi cổ tay và chìa tay ra. Tôi không biết ý nghĩa của hành động đó, nhưng đoán rằng đó chỉ là một hình thức thể hiện lòng biết ơn của anh ta đối với tôi.

Sau đó tôi biết rằng nó biểu hiện cho việc dâng hiến cuộc sống của một người đàn ông để đáp lại một ân huệ lớn đã thực hiện cho anh ta; và hành động từ chối của tôi, mà tôi thực hiện ngay tắp lự, là điều được mong đợi ở tôi.

“Vậy hãy chấp nhận từ Talu, hoàng tử xứ Marentina,” người đàn ông da vàng nói, “dấu hiệu lòng biết ơn này của tôi,” và anh ta thò tay vào dưới chiếc găng tay rộng, rút ra một cái vòng và đặt nó lên cánh tay tôi. Sau đó anh ta lặp lại nghi thức đó với Thuvan Dihn.

Kế đến anh ta hỏi tên chúng tôi, và chúng tôi từ đâu đến. Có vẻ như anh ta rất quen thuộc với địa lý của thế giới bên ngoài. Khi tôi nói tôi đến từ Helium, anh ta nhướng mày lên.

“Ồ,” anh ta nói, “anh đi tìm vua của anh và người cùng đi với ông ấy hả?”

“Anh có biết về họ không?”

“Chỉ biết rằng họ bị bắt bởi chú tôi, Salensus Oll, Vua của các vị vua, người cai trị xứ Okar, vùng đất của người da vàng trên Barsoom. Còn về số phận của họ thì tôi không biết gì hết, vì tôi đang gây chiến với chú tôi, kẻ sẽ nghiền nát quyền lực của tôi trong lãnh thổ Marentina.

“Những người mà các anh vừa cứu tôi thoát khỏi là những chiến binh ông ta cử đi tìm giết tôi, vì họ biết tôi thường đi một mình để săn và giết loài khỉ đột thiêng liêng mà Salensus Oll rất đỗi sùng kính. Một phần là do tôi ghét thứ tôn giáo của ông ta nên ông ta ghét tôi, nhưng phần lớn là ông ta sợ tôi gia tăng quyền lực và đại đa số nhân dân đã vùng lên khắp Okar sẽ vui mừng nhìn thấy tôi trở thành người cai trị Okar và Vua của các vị vua thay cho ông ta.

“Ông ta là một ông chủ độc ác và chuyên chế, ai cũng căm ghét ông ta, và nếu không vì họ rất sợ ông ta, tôi có thể thành lập quân đội trong một đêm và nó sẽ quét sạch số ít vẫn còn trung thành với ông ta. Nhân dân của tôi trung thành với tôi, và thung lũng nhỏ xứ Marentina không triều cống cho hoàng cung của Salensus Oll suốt một năm nay.

“Ông ta không ép buộc được chúng tôi, vì một chục người có thể gìn giữ con đường hẹp tới Marentina để chống lại một triệu người. Tôi có thể giúp gì cho các anh? Anh có thể tùy nghi sử dụng hoàng cung của tôi nếu anh muốn cho tôi niềm hân hạnh được đón tiếp anh tới Marentina.”

“Khi công việc của chúng tôi xong xuôi, chúng tôi sẽ rất vui được nhận lời mời của anh,” tôi đáp. “Nhưng giờ anh có thể giúp chúng tôi nhiều nhất bằng cách chỉ đường cho chúng tôi tới hoàng cung của Salensus Oll, và đề xuất một phương tiện nào đó để chúng tôi được phép vào thành phố và cung điện hay bất kỳ nơi nào chúng tôi tìm thấy bạn bè tôi đang bị giam cầm.”

Talu buồn bã nhìn những gương mặt nhẵn nhụi của chúng tôi và nước da đỏ của Thuvan Dihn cùng nước da trắng của tôi.

“Trước tiên các anh phải tới Marentina,” anh ta nói, “vì cần phải thay đổi rất nhiều ngoại hình của các anh trước khi các anh có thể hy vọng đi vào bất kỳ thành phố nào ở Okar. Các anh phải có những bộ mặt da vàng và những bộ râu đen, và các thứ dây đai, trang sức của các anh phải ít có khả năng gây ngờ vực hơn. Ở cung điện của tôi có một người có thể hóa trang cho các anh thành những người da vàng thật sự hệt như chính bản thân Salensus Oll.”

Lời khuyên của anh ta có vẻ khôn ngoan; và rõ ràng không có cách nào khác để đảm bảo lọt vào Kadabra, thủ đô của Okar, chúng tôi đi cùng với Talu, hoàng tử xứ Marentina, tới đất nước nhỏ bé, toàn đá vây quanh của anh ta.

Con đường này còn hơn cả một chuyến du hành tệ nhất mà tôi từng biết. Và tôi không tự hỏi rằng ở vùng này, nơi không có ngựa hay máy bay, Marentina có ít lo ngại về sự xâm lược hay chăng; nhưng cuối cùng, khi tới đích, cảnh tượng đầu tiên tôi thấy là một vật có độ cao chừng nửa dặm từ thành phố.

Tọa lạc trong một thung lũng sâu là một thành phố Hỏa tinh bằng bê tông, mọi con đường, quảng trường và không gian trống đều được che mái thủy tinh. Khắp nơi toàn là băng tuyết, nhưng không có chút băng tuyết nào trên cái mái che hình tròn bằng thủy tinh trông như một mái vòm che phủ toàn thành phố.

Khi đó tôi hiểu ra cách mọi người chiến đấu với sự giá lạnh ở miền địa cực, và sống trong xa hoa tiện nghi giữa một vùng đất toàn băng. Những thành phố của họ là thật sự là những tòa nhà kính, và khi tôi bước vào một trong số đó, tôi vô cùng tôn trọng và ngưỡng mộ kỹ năng khoa học và cơ khí của cái quốc gia bị chôn vùi này.

Khi chúng tôi bước vào thành phố, Talu cởi bỏ lớp y phục bằng da thú, chúng tôi làm theo, và tôi thấy rằng đồ trang sức của anh ta chỉ khác với đồ trang sức của các chủng tộc da đỏ sao Hỏa chút ít. Ngoại trừ sợi đai da của anh ta, gắn đầy châu báu và kim loại, anh ta trần truồng, vì không ai có thể thoải mái khoác áo lên người trong bầu khí quyển ấm áp và ẩm ướt đó.

Chúng tôi làm khách của hoàng tử Talu ba ngày, và trong thời gian đó anh ta thể hiện với chúng tôi mọi sự quan tâm và lịch sự trong quyền hạn của mình. Anh ta cũng chỉ cho chúng tôi xem tất cả những thứ thú vị trong thành phố.

Nhà máy khí quyển Marentina sẽ duy trì vĩnh viễn sự sống trong những thành phố bắc cực sau khi tất cả các sự sống dựa trên sự cân bằng của Hỏa tinh hấp hối đều bị tiêu diệt do sự thất bại về nguồn cung ứng không khí nếu nhà máy trung tâm lớn lại ngừng hoạt động giống như trường hợp đáng nhớ đã cho tôi cơ hội phục hồi sự sống và hạnh phúc cho cái thế giới kỳ lạ mà tôi rất đỗi mến yêu này.

Anh ta chỉ cho chúng tôi xem hệ thống sưởi ấm. Nó lưu giữ các tia nắng trong những hồ chứa lớn bên dưới thành phố. Và không cần thiết phải duy trì sức nóng mùa hè của khu vườn lộng lẫy nằm trong cái thiên đường vùng cực này.

Những đại lộ trải cỏ rộng lớn đan xen với thứ thực vật màu hoàng thổ của các đáy biển chết phục vụ cho sự giao thông không tiếng động của những chiếc địa phi cơ nhẹ là hình thức giao thông nhân tạo duy nhất được sử dụng ở phía bắc cái lũy lớn bằng băng.

Những cái lốp xe rộng của những chiếc phi cơ độc đáo này là những túi khí giống như cao su chứa đầy tia sáng thứ tám của sao Hỏa, hay tia đẩy - khám phá nổi bật của người sao Hỏa để chế tạo nên những đoàn phi cơ lớn mang tới quyền lực tối cao cho người da đỏ ở thế giới bên ngoài. Chính thứ tia sáng này đẩy ánh sáng cố hữu hay ánh sáng phản chiếu của hành tinh vào không gian, và khi bị giam hãm sẽ làm nổi những chiếc máy bay sao Hỏa.

Địa phi cơ của thành Marentina chứa đầy đủ tia đẩy trong những cái bánh xe giống như xe ô-tô để tạo lực kéo cho các mục đích lái; và với những chiếc bánh cao nghệu ở phía sau cỗ máy, chiếc xe này di chuyển nhờ một cánh quạt nhỏ ở đuôi xe.

Tôi không biết có cảm giác nào vui vẻ hơn là ngồi trên một trong những chiếc xe sang trọng này lướt nhanh nhẹ nhàng như lông vũ dọc trên những đại lộ đầy rêu mềm mại của thành Marentina. Chúng di chuyển hoàn toàn không tiếng động giữa những thảm cỏ đỏ thắm, bên dưới hai hàng cây rực rỡ kết thành mái vòm với những chùm hoa lộng lẫy đánh dấu sự đa dạng của các loài thực vật Barsoom.

Vào cuối ngày thứ ba, người thợ hớt tóc hoàng gia - tôi không thể nghĩ ra danh hiệu nào khác trên trái đất để mô tả anh ta - đã thực hiện một cuộc thay hình đổi dạng tuyệt vời cả Thuvan Dihn và tôi, đến nỗi ngay cả vợ của chúng tôi cũng không bao giờ nhận ra chúng tôi. Da chúng tôi có màu vàng vỏ chanh giống hệt như anh ta, và những bộ râu cằm, ria mép đen đã được khéo léo bổ sung thêm cho bộ mặt mày râu nhẵn nhụi của chúng tôi. Những thứ dây đai của các chiến binh Okar bổ sung thêm cho sự cải trang; và với trang phục mặc bên ngoài các thành phố nhà kính, mỗi chúng tôi có những bộ áo da đen sọc vàng.

Talu cẩn thận hướng dẫn cho chúng tôi đường đi tới Kadabra, thủ đô của Okar, đây là tên của chủng tộc người da vàng. Thậm chí anh bạn tốt này còn đưa tiễn chúng tôi một đoạn đường, và hứa sẽ giúp đỡ chúng tôi bằng mọi cách mà anh ta nghĩ là khả dĩ, rồi chào từ giã chúng tôi.

Khi chia tay, anh ta lồng vào ngón tay tôi một chiếc nhẫn được chế tác một cách lạ lùng, có nạm một viên đá đen thui, mờ tối, trông giống một mẩu than đá hơn là một viên ngọc quý vô giá của sao Hỏa. Trên thực tế nó là một viên ngọc rất quý báu.

“Chỉ có ba viên khác cắt ra từ một hòn đá mẹ,” anh ta nói, “ thuộc sở hữu của tôi. Ba viên đá này được đeo bởi những quý tộc cao cấp tin cẩn của tôi, tất cả những người này đều được cử tới hoàng cung của Salensus để thực hiện những sứ mệnh bí mật.

“Nếu anh cách bất kỳ ai trong số ba người này trong phạm vi năm mươi bộ, anh sẽ cảm thấy một cảm giác nhanh, đau nhói như bị kim châm trên ngón tay đeo nhẫn. Người đeo một trong các viên đá anh em của nó cũng sẽ có cảm giác giống như anh; nó do một tác động điện gây ra khi một trong các viên đá cắt cùng một hòn đá mẹ tới gần nhau trong vòng bán kính sức mạnh của chúng. Nhờ nó, anh sẽ biết một người bạn đang ở gần anh và anh có thể tin cậy vào sự hỗ trợ của anh ta khi cần thiết.

“Nếu một người khác đeo một trong các viên đá này nhờ anh trợ giúp, đừng khước từ anh ta, và nếu như cái chết đe dọa, anh nên nuốt chiếc nhẫn chứ đừng để nó lọt vào tay của kẻ thù. Hãy trông chừng nó với cả cuộc sống của mình, John Carter, vì một ngày nào đó, nó còn có ý nghĩa hơn cả sự sống đối với anh.”

Sau câu động viên này, người bạn tốt của chúng tôi quay trở về Marentina, và chúng tôi quay về hướng thành phố Kadabra và cung điện của Salensus, Vua của các vị vua.

Tối hôm ấy chúng tôi đến trong phạm vi tầm nhìn của thành phố có tường bao và mái thủy tinh của Kadabra. Nó nằm trên một khoảng đất lõm gần bắc cực, vây quanh bởi những ngọn đồi đá phủ tuyết. Từ con đường mòn mà qua đó chúng tôi đi vào thung lũng, chúng tôi nhìn thấy một cảnh tượng tuyệt vời về cái thành phố lớn miền bắc này. Cái mái vòm thủy tinh của nó lấp lánh trong ánh mặt trời rực rỡ đang tỏa ra bên trên bức tường thành phủ đầy băng giá bao quanh toàn bộ một trăm dặm chu vi của nó.

Vào những thời điểm thường xuyên, mấy cánh cổng lớn lại mở ra; nhưng ngay từ khoảng cách này chúng tôi vẫn có thể thấy rằng tất cả đều đóng chặt, và theo đề nghị của Talu, chúng tôi hoãn lại việc vào thành phố cho tới mai.

Như anh ta đã nói, chúng tôi tìm được vô số hang động trên những sườn đồi xung quanh. Chúng tôi chui vào một cái hang để trú đêm. Lớp da thú ấm áp khiến chúng tôi vô cùng thoải mái. Sáng hôm sau, sau một giấc ngủ ngon lành, chúng tôi chỉ thức giấc sau khi trời rạng.

Thành phố đã trở dậy xôn xao, và từ nhiều cánh cổng chúng tôi trông thấy những nhóm người da vàng xuất hiện. Làm đúng theo từng chi tiết những hướng dẫn của anh bạn tốt Talu, chúng tôi nấp tại chỗ nhiều giờ cho tới khi một nhóm khoảng sáu chiến binh đi ngang qua con đường mòn bên dưới nơi chúng tôi nấp và đi vào những ngọn đồi theo con đường đèo mà chúng tôi đã đi qua chiều hôm trước.

Sau khi cho họ thời gian để đi khỏi tầm nhìn về phía cái hang, Thuvan Dihn và tôi chui ra và đi theo họ, bắt kịp họ khi họ đã đi vào những ngọn đồi.

Khi sắp tới gần họ, tôi gọi to người chỉ huy của họ, cả nhóm đứng lại và quay về phía chúng tôi. Cuộc thử nghiệm chính đã tới. Nếu chúng tôi có thể lừa được những tên này, công việc còn lại sẽ tương đối dễ dàng.

“Kaor!” tôi la lớn khi tới gần họ hơn.

“Kaor!” viên sĩ quan chỉ huy đáp lại.

“Chúng tôi đến từ Illall,” tôi nói tiếp, đưa ra tên của thành phố xa xôi nhất của Okar, hầu như không có giao thiệp gì với Kadabra. “Chúng tôi mới tới hôm qua, và sáng nay viên đại úy ở cổng bảo chúng tôi rằng các anh ra ngoài để săn ‘orluk’, đó là một môn thể thao mà chúng tôi không tìm thấy ở vùng lân cận của chúng tôi. Chúng tôi đã vội vã đuổi theo các anh để xin các anh cho phép chúng tôi đi cùng.”

Viên sĩ quan hoàn toàn bị đánh lừa, và nhã nhặn cho phép chúng tôi đi với họ trong ngày. Sự suy đoán tình cờ rằng họ đang tiến hành một cuộc săn “orluk” tỏ ra rất đúng, và Talu đã bảo rằng có cơ may mười trên một là một chuyến đi như thế là một công vụ của bất kỳ nhóm nào rời khỏi Kadabra theo con đèo mà chúng tôi đã đi qua, vì con đường này dẫn thằng tới vùng thảo nguyên rộng lớn thường có loài thú thuộc họ voi này.

Trong chừng mực liên quan tới chuyến đi săn, ngày hôm đó là một thất bại, vì chúng tôi không gặp một con nào. Nhưng điều này lại may cho chúng tôi, vì nhóm người da vàng thất vọng với sự thiếu may mắn đến độ họ không vào thành phố theo cánh cổng đã đi ngang lúc sáng, hình như họ đã khoác lác quá nhiều với viên đại úy ở cổng đó về tài năng của họ trong môn thể thao nguy hiểm này.

Do đó, chúng tôi tiến vào Kadabra ở một điểm cách cánh cổng mà nhóm chiến binh rời khỏi lúc sáng nhiều dặm, và thế là thoát khỏi mối nguy của những câu hỏi gây lúng túng và những lời giải thích với viên đại úy, kẻ mà chúng tôi bảo rằng đã chỉ cho chúng tôi nhóm thợ săn này.

Khi chúng tôi đã tới rất gần thành phố thì tôi chú ý tới một cái ống cao màu đen nhô lên không trung tới vài trăm bộ từ một thứ trông giống như một đống máy bay bị rơi lộn xộn đã bị tuyết che phủ một phần.

Tôi không dám mạo hiểm đặt câu hỏi vì e sẽ khuấy động sự nghi ngờ bởi sự thiếu hiểu biết về một thứ mà với tư cách một người da vàng tôi phải biết; nhưng trước khi chúng tôi tới cổng thành phố, tôi đã biết được mục đích của cái ống đó và ý nghĩa của cái đống chất chồng dưới chân nó.

Khi hầu như chúng tôi đã đi tới cổng, một người trong nhóm gọi bạn của anh ta, đồng thời chỉ về phía chân trời xa ở hướng nam. Theo hướng anh ta chỉ, tôi nhìn thấy một chiến thuyền lớn đang nhanh chóng tới gần từ bên trên chỏm của những dãy đồi bao quanh.

“Vẫn có những tên ngốc khác đi tìm hiểu những bí mật của miền đất cấm phương bắc,” viên sĩ quan nói, một phần với chính mình, “Chúng không bao giờ từ bỏ sự tò mò chết người của mình hay sao vậy?”

“Chúng ta hãy hy vọng là không,” một trong các chiến binh đáp, “vì khi đó chúng ta lấy đâu ra những tên nô lệ và trò tiêu khiển?”

“Thật vậy; nhưng chúng đúng là những con vật ngu xuẩn khi cứ tiếp tục tới một vùng mà từ đó chưa ai trong số chúng có thể quay về.”

“Chúng ta hãy nán lại và quan sát sự kết thúc của chiếc máy bay này,” một tên trong nhóm đề nghị.

Viên sĩ quan nhìn về phía thành phố.

“Người trực gác đã thấy nó, chúng ta có thể ở lại, vì có thể người ta cần tới chúng ta.”

Tôi nhìn về phía thành phố và thấy nhiều trăm chiến binh đang chạy ra từ cánh cổng gần nhất. Chúng di chuyển một cách thư thả, như thể không có gì phải vội - mà thật sự đúng là như vậy, như tôi đã hiểu ra ngay tức khắc.

Tôi quay mắt về phía chiếc máy bay lần nữa. Nó đang bay nhanh về phía thành phố, và khi nó đã tới đủ gần tôi ngạc nhiên khi thấy những cánh quạt của nó đang ngưng hoạt động.

Nó bay thẳng về phía cái ống. Vào phút cuối cùng tôi nhìn thấy những cánh quạt lớn chuyển động để đảo chiều của nó, thế nhưng nó vẫn lướt tới như thể bị hút bởi một sức mạnh không thể chống đỡ nào đó.

Sự kích động căng thẳng lan ra khắp boong tàu, những người đàn ông chạy tới chạy lui, vào vị trí bắn súng hay chuẩn bị phóng những chiếc phi cơ nhỏ cá nhân, một phi đoàn của mọi chiến thuyền Hỏa tinh. Chiếc máy bay ngày càng nhanh chóng tới gần cái ống. Chỉ khoảnh khắc nữa thôi nó sẽ đâm sầm vào đó, và tôi nhìn thấy dấu hiệu phất cờ quen thuộc để phóng những chiếc thuyền nhỏ hơn ra khỏi boong của con tàu mẹ.

Ngay tức khắc hàng trăm chiếc máy bay nhỏ xíu bốc lên khỏi boong tàu, như một bầy chuồn chuồn lớn; nhưng hầu như ngay khi chúng rời khỏi chiếc chiến thuyền, mũi của mỗi chiếc quay về phía cái ống, và cả chúng cũng lao với một tốc độ đáng sợ về phía điều mà lúc này dường như là kết thúc không thể tránh khỏi đã đe dọa con tàu mẹ.

Giây lát sau vụ va chạm xảy ra. Những người đàn ông văng khỏi boong tàu theo mọi hướng, trong lúc con tàu gập lại, méo mó, lao cú cuối cùng vào cái đống lộn xộn dưới chân cái ống.

Cùng với cú rơi của nó là một cơn mưa của những chiếc tàu con, vì mỗi chiếc cũng đã chạm mạnh vào cái ống cứng rắn.

Tôi nhận thấy những chiếc máy bay bị hỏng trượt theo hông của cái ống, và sự rơi của chúng không nhanh như mong đợi; và đột nhiên tôi hiểu ra bí mật của cái ống, và cùng với nó là lời lý giải về nguyên nhân đã ngăn cản một chiếc máy bay đã vượt qua lũy băng quá xa để có thể quay trở lại.

Cái ống đó là một khối nam châm rất mạnh, và khi một con tàu đi vào phạm vi bán kính sức hút mạnh mẽ của nó đối với chất thép pha nhôm là thành phần chủ yếu của mọi con tàu sao Hỏa, không có một sức mạnh nào trên trái đất có thể ngăn chận một kết thúc như chúng tôi đã chứng kiến.

Sau này tôi biết rằng cái ống nằm ngay trên cực từ trường của Hỏa tinh, nhưng tôi không biết nó có bổ sung theo cách nào đó cho sức hút không thể tính toán nổi của cực từ trường hay không. Tôi là một chiến binh chứ không phải là một nhà khoa học.

Rốt cuộc, đây chính là lời lý giải cho sự vắng mặt lâu ngày của Tardos Mors và Mors Kajak. Hai chiến binh anh dũng và can trường này đã dám thách thức hiểm nguy và những bí mật của miền bắc băng giá để tìm kiếm Carthoris. Và sự vắng mặt lâu ngày của họ đã khiến người mẹ xinh đẹp của nó, Dejah Thoris, công chúa xứ Helium, phải cúi đầu đau khổ ngậm ngùi.

Vào khoảnh khắc chiếc máy bay cuối cùng rơi xuống chân cái ống, những chiến binh da vàng râu đen bu như kiến trên cái đống đổ nát, bắt sống những người không bị thương và thỉnh thoảng vung kiếm kết liễu một kẻ bị thương không ưa những lời mắng nhiếc và sỉ nhục của chúng.

Một số người da đỏ không bị thương dũng cảm chiến đấu chống lại bọn kẻ thù độc ác, nhưng đa số dường như đã hoàn toàn bị áp đảo bởi sự kinh hoàng của tai nạn xảy đến với họ để có thể làm gì khác hơn là uể oải đưa tay vào những cái cùm làm bằng vàng.

Khi người tù nhân cuối cùng đã bị bắt, đoàn người quay trở vào thành phố, chúng tôi bắt gặp ở cánh cổng thành một bầy khỉ đột dữ tợn đeo vòng cổ vàng, mỗi con đi giữa hai chiến binh. Họ giữ chặt nó với những sợi xiềng có cùng chất liệu kim loại với những chiếc vòng cổ.

Ngay bên ngoài cổng, những người đi kèm thả lỏng cả bầy quái vật kinh khủng. Khi chúng lao tới cái ống đen ảm đạm, tôi không cần hỏi cũng biết nhiệm vụ của chúng. Giá như không có những người thân trong cái thành phố Kadabra tàn ác, những người cần cứu trợ hơn nhiều so với những người chết và đang hấp hối không may tội nghiệp ngoài kia, trong sự lạnh giá trên thi thể của hàng ngàn chiếc máy bay hư hỏng, hẳn tôi không thể kềm nổi ước muốn nhanh chóng quay ra và chiến đấu với lũ quái thú kinh khủng đang giết chóc, xé xác và ăn thịt.

Do vậy, tôi chỉ có thể đi theo các chiến binh da vàng, đầu cúi gằm, và cám ơn cơ may đã mang đến cho Thuvan Dihn và tôi một phương tiện dễ dàng để đi vào thủ đô của Salensus Oll.

Khi đã vào trong cổng, chúng tôi không gặp khó khăn gì để thoát khỏi những người bạn hồi sáng, và sau đó tới tìm chỗ ngụ trong một nhà trọ Hỏa tinh.