Chương X BỊ GIAM CẦM
Tôi phát hiện ra những căn nhà trọ ở Barsoom không khác gì nhau lắm. Không có sự riêng tư ngoài những cặp vợ chồng.
Những người đàn ông không vợ được đưa tới một căn phòng lớn. Nền phòng thường làm bằng đá hoa trắng hay thủy tinh dày, cực kỳ sạch sẽ. Ở đây có nhiều cái bục nhỏ thay cho giường ngủ để lót lụa và da thú của khách, và nếu anh ta không có, những thứ mới tinh sẽ được phục vụ với một giá không đáng kể.
Khi đồ đạc của một người đã được đặt lên một trong những cái bục đó, anh ta là một người khách của nhà trọ, và cái bục đó là của anh ta cho tới khi anh ta rời khỏi. Sẽ không có ai quấy rầy hay động chạm tới đồ đạc của anh ta, vì ở sao Hỏa không có quân trộm cắp.
Vì ám sát là một điều đáng sợ, những chủ nhà trọ cung cấp những bảo vệ có vũ trang. Họ đi tới đi lui qua những căn phòng ngủ suốt ngày đêm. Thông thường, số lượng của bảo vệ và sự lộng lẫy của đồ trang sức chỉ rõ đẳng cấp của căn nhà trọ.
Những nhà trọ này không phục vụ các bữa ăn. Nhưng nói chung có một nhà ăn công cộng nối liền với chúng. Các phòng tắm được nối với những căn phòng ngủ, và mỗi người khách được yêu cầu phải tắm rửa mỗi ngày hoặc rời khỏi nhà trọ.
Thường thường, trên tầng một hay tầng hai có một căn phòng ngủ lớn dành cho những nữ khách độc thân, nhưng ngoài ra trang bị ở đó cũng không khác gì các phòng ngủ dành cho nam giới. Những người bảo vệ cho nữ khách ở lại hành lang bên ngoài phòng ngủ, trong khi những nữ nô vào ra giữa những người đang ngủ bên trong, sẵn sàng thông báo cho các chiến binh khi cần tới sự có mặt của họ.
Tôi ngạc nhiên khi nhận thấy tất cả những tay bảo vệ ở cái nhà trọ chúng tôi ghé vào đều là người da đỏ, và khi hỏi thăm một người trong số họ, tôi biết rằng họ là nô lệ, được chủ nhà trọ mua lại từ chính phủ. Người đàn ông canh gác cạnh bục của tôi từng là chỉ huy hải quân của một nước lớn; nhưng định mệnh đã đưa chiến thuyền của anh ta băng qua lũy băng vào trong tầm hút của cái ống từ trường, và anh ta đã trở thành nô lệ của người da vàng suốt nhiều năm mệt mỏi.
Anh ta nói với tôi rằng những hoàng tử, phó vương, thậm chí cả những vị vua của thế giới bên ngoài, đang lẫn lộn trong đám nô lệ phục vụ cho chủng tộc da vàng; nhưng khi tôi hỏi anh ta có nghe nói tới số phận của Mors Kajar hay Tardos Mors hay không, anh ta lắc đầu, bảo rằng anh ta chưa bao giờ nghe nói tới việc họ là tù nhân ở đây, dù anh ta rất quen thuộc với danh tiếng lẫy lừng của họ ở thế giới bên ngoài.
Anh ta cũng không hề nghe bất kỳ lời đồn đại nào về việc tới đây của Cha già của các Thánh sư và tay hoàng tử da đen Thurid, nhưng anh ta vội vã giải thích rằng anh ta biết rất ít những gì xảy ra bên trong hoàng cung. Tôi có thể thấy rằng anh ta đang tự hỏi vì sao một người da vàng lại thắc mắc nhiều như thế về một số người da đỏ cụ thể đến từ phía ngoài lũy băng, và vì sao tôi thiếu hiểu biết về những tập quán và quy định trong chủng tộc của chính mình đến thế.
Thật ra, tôi đã quên bẳng đi vụ tôi cải trang khi phát hiện ra một người da đỏ đang bước qua lại trước bục ngủ của mình; nhưng vẻ ngạc nhiên ngày càng lớn của anh ta cảnh báo cho tôi vừa kịp lúc, vì tôi không định tiết lộ thân phận của mình với bất kỳ người nào trừ phi việc đó mang lại một lợi ích nhất định. Và tôi thấy người da đỏ tội nghiệp này khó mà giúp được tôi, dù tôi đã định là sau này tôi sẽ giúp anh ta cùng tất cả mấy ngàn tù nhân khác đang phục vụ cho những chủ nhân khắc nghiệt của họ tại Kadabra.
Đêm đó, Thuvan Dihn và tôi bàn bạc kế hoạch trong lúc chúng tôi ngồi bên nhau trên đống chăn mền, giữa hàng trăm người da vàng cùng nghỉ trong phòng. Chúng tôi nói rất khẽ, nhưng đó chỉ là một yêu cầu lịch sự trong một chỗ ngủ công cộng nên chúng tôi không tạo ra chút xíu nghi ngờ nào.
Cuối cùng, xác định rằng tất cả chỉ là những phỏng đoán vu vơ cho tới khi chúng tôi có một cơ hội khám phá thánh phố và cố thực thi kế hoạch mà Talu đã đề nghị, chúng tôi chúc nhau ngủ ngon và nằm xuống.
Sau bữa điểm tâm vào sáng hôm sau, chúng tôi ra ngoài để tham quan thành Kadabra. Nhờ có sự hào phóng của hoàng tử xứ Marentina, chúng tôi có thừa tiền xứ Okar để mua một chiếc địa phi cơ đẹp. Đã biết cách lái chúng hồi còn ở Marentina, chúng tôi trải qua một ngày thám hiểm thành phố vui vẻ và hữu ích. Cuối chiều, vào giờ mà Talu đã bảo là chúng tôi có thể tìm thấy những quan chức chính quyền trong văn phòng của họ, chúng tôi dừng lại trước một tòa nhà lộng lẫy trên quảng trường đối diện với hoàng cung.
Tại đây, chúng tôi mạnh dạn bước qua những lính gác vũ trang ở cửa để gặp một nô lệ da đỏ. Anh ta hỏi chúng tôi cần gì.
“Hãy nói với Sorav, chủ nhân của anh, rằng hai chiến binh từ Illall muốn phục vụ trong đội bảo vệ hoàng cung,” tôi nói.
Talu đã cho chúng tôi biết Sorav là chỉ huy của các lực lượng trong cung, và vì những người đàn ông đến từ các thành phố xa xôi của Okar - đặc biệt là Illall - thường ít có khả năng bị lây nhiễm bởi mầm mống mưu mô đã lan truyền trong gia tộc của Salensus, anh ta chắc rằng chúng tôi sẽ được chào đón và chỉ phải trả lời một vài câu hỏi.
Anh ta cũng cung cấp cho chúng tôi những thông tin chung mà anh ta nghĩ là chúng tôi cần biết để tỏ ra đáng tin cậy trước mặt Sorav. Sau đó chúng tôi phải trải qua một cuộc điều tra kỹ hơn trước mặt Salensus Oll để hắn ta có thể xác định sức khỏe và khả năng chiến đấu của chúng tôi.
Kinh nghiệm ít oi mà chúng tôi có được với thanh kiếm cong và chiếc khiên hình cốc của người đàn ông da vàng khiến cả hai chúng tôi ít có khả năng vượt qua được cuộc kiểm tra cuối cùng này, nhưng có cơ hội là chúng tôi sẽ được ở trong hoàng cung của Salensus nhiều ngày trước khi Vua của các vị vua có thời gian tiến hành cuộc kiểm tra cuối cùng nếu được Sorav chấp nhận.
Sau khi chờ nhiều phút trong một căn phòng ngoài, chúng tôi được mời vào văn phòng riêng của Sorav. Viên sĩ quan có nét mặt dữ tợn và bộ râu đen này lịch sự chào hỏi chúng tôi. Hắn hỏi tên và chức vị của chúng tôi ở Illall và nhận được những câu trả lời rõ ràng khiến cho hắn hài lòng. Hắn đã hỏi chúng tôi những câu mà Talu đã đoán trước và chuẩn bị cho chúng tôi.
Cuộc phỏng vấn kéo dài chừng mười phút, rồi Sorav cho gọi một viên thư ký. Hắn lệnh cho người này ghi lại đúng các chi tiết về chúng tôi, sau đó hộ tống chúng tôi tới nơi ở dành riêng cho những ai mong muốn được gia nhập vào đội cận vệ hoàng gia trong cung điện.
Đầu tiên viên thư ký đưa chúng tôi về văn phòng của hắn. Tại đó hắn đo, cân và chụp ảnh chúng tôi cùng một lúc với một cái máy được thiết kế một cách tài tình cho mục đích đó. Ngay lập tức, năm bản sao được tái tạo tại năm văn phòng khác nhau của chính phủ. Hai trong số đó tọa lạc ở các thành phố khác cách xa nhiều dặm. Sau đó hắn dẫn chúng tôi qua sân hoàng cung tới phòng gác chính của cung điện và bàn giao chúng tôi cho viên sĩ quan phụ trách ở đó.
Tên này lại cật vấn nhanh chúng tôi, cuối cùng cử một tên lính dẫn chúng tôi tới nơi ở. Chúng tôi nhận thấy mấy căn phòng này nằm trên tầng hai của cung điện, trong một cái tháp nối liền ở phía sau tòa dinh thự.
Khi chúng tôi hỏi tên lính dẫn đường vì sao chúng tôi được bố trí cách quá xa phòng gác, hắn đáp rằng theo tập quán, các thành viên cũ trong đội cận vệ sẽ gây gỗ với những người xin gia nhập để đọ kiếm với họ, kết quả là có quá nhiều cái chết đến nỗi khó mà duy trì đủ thực lực của đội cận vệ khi tập quán này vẫn được duy trì. Do đó, Salensus đã dành riêng những căn phòng này cho những người xin gia nhập, và tại đây họ được an toàn trước nguy cơ bị các thành viên của đội cận vệ tấn công.
Thông tin không hay này đặt ra một vấn đề khó xử đối với mọi kế hoạch đã lên sẵn của chúng tôi, vì nó có nghĩa là hiển nhiên chúng tôi sẽ trở thành những tù nhân trong cung điện của Salensus cho tới lúc hắn thấy cần tiến hành cuộc kiểm tra cuối cùng đối với chúng tôi.
Với sự ngăn chặn này chúng tôi không thể tìm kiếm Dejah Thoris và Thuvia, và chúng tôi cực kỳ buồn bã khi nghe thấy cái đồng hồ lớn kêu tích tắc sau lưng người dẫn đường. Hắn từ giã chúng tôi sau khi đưa chúng tôi vào phòng.
Với một bộ mặt nhăn nhó, tôi quay sang Thuvan Dihn. Ông bạn đồng hành của tôi chán ngán lắc đầu và bước tới một trong những ô cửa sổ ở đầu kia căn phòng.
Ngay khi nhìn ra ngoài, ông gọi tôi tới bằng một giọng đè nén sự kích động và ngạc nhiên. Tôi đến bên cạnh ông trong chớp mắt.
“Nhìn kìa!” Thuvan Dihn nói, chỉ xuống cái sân bên dưới.
Khi ánh mắt tôi quay về hướng đó, tôi nhìn thấy hai người phụ nữ đang đi qua đi lại trong một khu vườn bao kín.
Đồng thời tôi cũng nhận ra họ. Đó là Dejah Thoris và Thuvia xứ Ptarth!
Vì họ, tôi đã vất vả đi từ cực này tới cực kia, băng qua một thế giới. Và giờ đây chỉ có khoảng cách mười bộ cùng vài thanh chấn song bằng kim loại ngăn cách giữa tôi và họ.
Tôi cất tiếng kêu, thu hút sự chú ý của họ. Khi Dejah Thoris ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi biểu thị một dấu hiệu tình yêu mà những người đàn ông ở sao Hỏa làm với người yêu của họ.
Tôi ngạc nhiên và hoảng hốt khi đầu nàng ngẩng cao, và với một vẻ khinh bỉ tột cùng trên nét mặt đẹp xinh, nàng quay lưng lại. Thân người tôi mang đầy sẹo của hàng ngàn trận giao tranh nhưng chưa bao giờ trong cuộc đời dài của mình tôi gánh chịu một nỗi đau đớn nhiều như thế từ một vết thương, vì lần này mũi thép của một ánh mắt đàn bà đã xuyên vào tim tôi.
Tôi rên lên, quay đi và đưa hai tay ôm lấy mặt. Tôi nghe Thuvan Dihn lớn tiếng gọi Thuvia, nhưng giây lát sau tiếng kêu kinh ngạc của ông chứng tỏ rằng cả ông cũng đã bị con gái của chính mình chối bỏ.
“Họ thậm chí không chịu lắng nghe,” ông kêu lên với tôi. “Họ bịt tai lại và bước tới đầu kia khu vườn. Anh có bao giờ nghe nói về một sự điên rồ như thế chưa, John carter? Hẳn là cả hai đã bị bỏ bùa.”
Lúc này tôi gom hết can đảm quay trở lại cửa sổ, vì dù nàng chối bỏ tôi, tôi vẫn yêu nàng, và không thể rời mắt khỏi gương mặt và thân hình xinh dẹp đó. Khi thấy tôi đang nhìn, nàng lại quay đi.
Tôi muốn phát điên lên khi cố lý giải những hành động lạ lùng của nàng, và việc cả Thuvia cũng quay lưng lại với cha nàng dường như không thể nào tin được. Có thể nào công chúa vô song của tôi vẫn còn tin vào niềm tin ghê tởm mà tôi đã loại bỏ khỏi thế giới của nàng? Có thể nào nàng nhìn tôi với sự căm ghét và khinh bỉ vì tôi đã quay về từ thung lũng Dor, hay vì tôi đã báng bổ những ngôi đền và những cá nhân trong bọn Thánh sư?
Tôi không thể viện được duyên cớ nào khác cho thái độ kỳ lạ của nàng, thế nhưng dường như không thể có trường hợp này, vì tình yêu của Dejah Thoris dành cho John Carter là một tình yêu vĩ đại diệu kỳ - vượt xa khỏi mọi phân biệt, tín điều, tôn giáo.
Trong lúc tôi buồn bã nhìn vào cái gáy kiêu kỳ, cao quý của nàng, một cánh cổng ở đầu đối diện của khu vườn mở ra và một người đàn ông bước vào. Hắn xoay người lại và nhét vật gì đó vào tay của tên lính gác da vàng ở mé ngoài cổng. Khoảng cách không xa lắm nên tôi có thể nhìn thấy hắn đã trao tiền cho tên nọ.
Tôi biết ngay rằng tên mới tới này đã hối lộ để được vào khu vườn. Sau đó hắn quay về hướng của hai người phụ nữ, và tôi thấy rằng hắn chính là Thurid, tên hoàng tử da đen.
Hắn tiến tới rất gần họ trước khi lên tiếng, và khi họ quay lại trước giọng nói của hắn, tôi thấy Dejah Thoris co người né ra xa khỏi hắn.
Có một ánh nhìn xấu xa trên mặt hắn khi hắn bước tới gần gần nàng và lại cất tiếng. Tôi không thể nghe được những lời của hắn. Nhưng lời đáp của nàng vọng lên rất rõ.
“Cháu gái của Tardos Mors luôn có thể chết,” nàng nói, “nhưng nàng ta không bao giờ có thể sống với cái giá mi đặt ra.”
Rồi tôi thấy gã vô lại da đen quỳ xuống cạnh nàng, hầu như phủ phục xuống đất, van nài nàng. Tôi chỉ nghe được một phần những gì hắn nói, dù rõ ràng hắn đang chịu sức ép của sự đam mê và phấn khích, cũng rõ ràng tương đương là hắn không dám lớn tiếng vì sợ bị phát hiện.
“Tôi sẽ cứu nàng khỏi tay Matai Shang,” tôi nghe hắn nói. “Nàng biết số phận gì đang chờ đợi nàng trong tay ông ta. Nàng sẽ không chọn tôi thay vì ông ta hay sao?”
“Ta không chọn ai hết,” Dejah Thoris đáp, “dù ta được tự do chọn lựa, như ngươi biết rõ ta không được chọn.”
“Nàng tự do!” hắn kêu lên. “John Carter, hoàng tử xứ Helium, đã chết.”
“Ta biết nhiều hơn thế; nhưng dù cho chàng đã chết, và ta phải chọn một bạn đời khác, thà là ta chọn một người thực vật hay một con khỉ đột trắng lớn còn hơn Matai Shang hay ngươi, đồ chó da đen,” nàng đáp với một nụ cười khinh bỉ.
Đột ngột, con thú xấu xa nổi điên lên, với một tiếng chửi thề đê tiện hắn phóng vào người phụ nữ mảnh mai, đưa bàn tay thô bạo bóp chặt cổ nàng. Thuvia hét lên và lao tới để cứu người bạn tù của mình. Cùng lúc, cả tôi cũng nổi điên lên và giật mạnh những chấn song cửa sổ, tôi lôi chúng khỏi lỗ cắm như thể chúng chỉ là những sợi dây đồng.
Tôi phóng qua khoảng trống vào khu vườn, nhưng còn cách nơi tên da đen đang bóp cổ Dejah Thoris tới một trăm bộ. Với một cú nhảy duy nhất, tôi đã bên cạnh hắn. Tôi không nói lời nào khi gỡ những ngón tay ô uế của hắn khỏi chiếc cổ xinh đẹp, cũng không phát ra âm thanh nào khi tôi quẳng hắn ra xa tôi chừng hai mươi bộ.
Sôi sục vì giận dữ, Thurid đứng lên và lao vào tôi như một con bò điên.
“Tên da vàng,” hắn hét lên, “mày có biết mày đã đặt đôi tay dơ bẩn lên ai không, nhưng trước khi tao kết liễu mày, mày sẽ biết rõ xúc phạm tới một người thuộc dòng giống Con Cả có nghĩa là gì.”
Rồi hắn tấn công tôi, đưa tay tóm lấy cổ tôi. Tại đây, trong vườn ngự uyển của Salensus Oll, tôi đã làm hệt như tôi từng làm vào cái hôm ở sân đền Issus. Tôi luồn người xuống dưới hai cánh tay vươn ra của hắn, và khi hắn lao ngang qua, tôi nện một cú đấm kinh khủng vào cằm hắn.
Và cũng như lần trước, hắn quay tròn như một con vụ, rồi quỵ xuống dưới chân tôi. Lúc đó tôi nghe thấy một giọng nói sau lưng.
Giọng nói đó toát ra quyền hành của một kẻ trị vì, và khi tôi quay lại để đối diện với một người đàn ông da vàng cao lớn, trang phục lộng lẫy. Tôi không cần hỏi cũng biết đó là Salensus Oll. Bên tay phải hắn là Matai Shang, và sau lưng họ là hai chục tên cận vệ.
“Mi là ai,” hắn kêu lên, “và sự xâm nhập vào khu vườn phụ nữ này có ý nghĩa gì? Ta không nhớ mặt của mi. Mi tới đây bằng cách nào?”
Nếu không có câu cuối của hắn, hẳn tôi đã hoàn toàn quên khuấy đi lớp cải trang của mình và nói thẳng với hắn tôi là John Carter, hoàng tử xứ Helium. Nhưng câu hỏi của hắn nhắc tôi nhớ lại bản thân. Tôi chỉ vào những thanh chấn song bị nhổ của ô cửa sổ bên trên.
“Tôi là một người xin gia nhập vào đội cận vệ hoàng cung. Và từ cửa sổ bên trên của tòa tháp nơi tôi đang ở để chờ cuộc kiểm tra cuối về sức khỏe, tôi nhìn thấy tên hung đồ này tấn công người phụ nữ. Tôi không thể đứng khoanh tay, thưa bệ hạ, và nhìn thấy chuyện này xảy ra ngay trong sân hoàng cung, và cảm thấy tôi phải phục vụ và bảo vệ cho người trong hoàng cung của bệ hạ.”
Rõ ràng tôi đã gây ấn tượng cho vua xứ Okar với những lời lẽ ngay thẳng. Khi hắn quay sang Dejah Thoris và Thuvia xứ Ptarth và cả hai chứng thực cho phát biểu của tôi, hắn sa sầm mặt nhìn Thurid.
Tôi nhìn thấy tia mắt xấu xa của Matai Shang trong lúc Dejah Thoris thuật lại mọi chuyện đã diễn ra giữa nàng và Thurid, và khi nàng nói tới phần có liên quan tới sự can thiệp của tôi, thái độ biết ơn của nàng rất rõ ràng, dù tôi có thể cảm nhận được sự bối rối lạ lùng của nàng.
Tôi không tự hỏi về thái độ của nàng đối với tôi trong lúc có mặt những người kia; nhưng việc nàng đã chối bỏ tôi trong lúc nàng và Thuvia là hai người duy nhất trong vườn vẫn khiến tôi đau điếng.
Trong lúc việc kiểm tra diễn ra, tôi liếc mắt về phía Thurid và thấy hắn đang mở to mắt nhìn tôi đầy thắc mắc, rồi đột nhiên hắn phì cười vào mặt tôi.
Giây lát sau, Salensus Oll quay sang gã da đen.
“Anh nói gì để giải thích vụ này?” hắn hỏi với một giọng trầm khủng khiếp. “Anh dám khao khát một người mà Cha già của các Thánh sĩ đã chọn - một người thậm chí có thể là bạn đời xứng đáng của chính Vua của các vị vua?”
Thế rồi gã bạo chúa râu đen quay đi và ném một tia nhìn thèm khát lên Dejah Thoris, như thể cùng với những câu nói đó, một ý tưởng mới và một niềm khao khát mới đã bùng lên trong đầu và ngực hắn.
Thurid đã sắp trả lời, và với một nụ cười gian xảo, đang trỏ một ngón tay cáo buộc vào tôi thì những lời nói và vẻ mặt của Salensus chặn đứng hắn lại.
Một tia gian xảo hiện lên trong mắt hắn, và tôi biết từ vẻ mặt của hắn rằng những lời kế tiếp của hắn không phải là những lời mà hắn vừa định nói.
“Vua của các vị vua,” hắn nói, “người đàn ông và hai người phụ nữ này không nói đúng sự thật. Gã này đã vào vườn để giúp họ trốn thoát. Tôi đứng bên ngoài và nghe lõm được cuộc trò chuyện của họ, và khi tôi bước vào hai người phụ nữ hét lên và người đàn ông lao vào tôi và suýt nữa đã giết tôi.
“Ông biết gì về người đàn ông này? Hắn là một kẻ xa lạ với ông, và tôi dám nói rằng ông sẽ phát hiện ra hắn là một kẻ thù và một tên dọ thám. Chúng ta hãy đưa hắn ra xét xử, Salensus Oll, chứ không phải là bạn và khách của ông, Thurid, hoàng tử của chủng tộc Con cả.”
Trông Salensus Oll có vẻ bối rối. Hắn quay lại và nhìn Dejah Thoris, rồi Thurid bước tới thật gần hắn và thì thào gì đó vào tai hắn - tôi không biết đó là gì.
Ngay lập tức, tên vua da vàng quay sang một trong những viên sĩ quan.
“Hãy đem giam kỹ tên này cho tới khi chúng ta có thì giờ điều tra sâu hơn vụ này,” hắn ra lệnh, “và vì những thanh chấn song dường như không đủ để ngăn cản hắn, hãy bổ sung thêm xiềng xích.”
Rồi hắn quay lưng rời khỏi khu vườn, mang theo Dejah Thoris - tay hắn đặt lên vai nàng. Thurid và Matai Shang cũng bỏ đi, và khi họ đi tới cổng, tên da đen quay lại cười lớn lần nữa vào mặt tôi.
Sự thay đổi đột ngột của hắn đối với tôi có ý nghĩa gì? Phải chăng hắn đã nghi ngờ thân phận thật sự của tôi? Hẳn là như vậy, và điều đã phản bội tôi là lối hụp người và cú đấm đã hạ gục hắn lần thứ hai.
Trong lúc những tên cận vệ lôi tôi đi, tim tôi rất buồn và cay đắng, vì lúc này ngoài hai tên kẻ thù tàn nhẫn đã săn đuổi nàng từ lâu, lại có thêm một kẻ thù hùng mạnh hơn. Tôi đâu phải là một gã ngốc để không nhận ra tình yêu bất ngờ dành cho Dejah Thoris vừa nảy sinh trong lồng ngực kinh khủng của Salensus Oll, Vua của các vị vua, kẻ cai trị xứ Okar.