← Quay lại trang sách

Chương XI CĂN NGỤC Ê HỀ

Tôi không bị nhốt lâu trong nhà tù của Salensus Oll. Trong thời gian ngắn ngủi nằm ở đó, quanh người là những sợi xiềng vàng, tôi thường tự hỏi về số phận của Thuvan Dihn, vua xứ Ptarth.

Người bạn dũng cảm của tôi đã theo tôi vào khu vườn khi tôi tấn công Thurid, và khi Salensus Oll rời khỏi đó cùng Dejah Thoris và mấy người kia, bỏ lại Thuvia, ông đã ở lại trong vườn với cô con gái, rõ ràng là không bị để ý tới, vì ông có ngoại hình giống như bọn lính canh.

Lần cuối tôi thấy ông là lúc ông đứng chờ mấy tên lính đưa tôi tới gần cánh cổng sau lưng chúng, để có thể ở lại một mình với Thuvia. Họ có thể trốn thoát được chăng? Tôi nghi ngờ việc đó, thế nhưng tôi hy vọng với cả quả tim mình rằng nó có thể là sự thật.

Vào ngày bị giam thứ ba của tôi, một chục tên lính áp giải tôi tới khán phòng, nơi Salensus Oll sẽ tự đứng ra xét xử tôi. Một số đông quý tộc đứng chật cả căn phòng, và trong số họ tôi nhìn thấy Thurid, nhưng không có Matai Shang.

Dejah Thoris, vẫn đẹp lộng lẫy như từ trước tới giờ, ngồi trên một cái ngai nhỏ bên cạnh Salensus Oll. Vẻ buồn bã tuyệt vọng của nàng cắt sâu vào tim tôi.

Vị trí bên cạnh Vua của các vị vua khiến cả nàng lẫn tôi đều muốn bệnh, và ngay khoảnh khắc nhìn thấy nàng ở đó, tôi chợt nảy ra ý định sẽ không bao giờ sống sót rời khỏi căn phòng này nếu tôi phải bỏ lại nàng trong bàn tay của tên bạo chúa hùng mạnh đó.

Tôi từng giết nhiều người đàn ông tài giỏi hơn Salensus, và giết họ với đôi tay không. Giờ đây tôi thề với lòng rằng tôi sẽ giết hắn nếu nhận ra đó là cách duy nhất để cứu nàng công chúa xứ Helium. Tôi không màng nghĩ tới việc điều đó cũng có nghĩa là cái chết lập tức của tôi, ngoại trừ rằng nó có thể khiến tôi không còn khả năng thực hiện những nỗ lực lớn hơn vì Dejah Thoris, và chỉ vì nguyên nhân này thôi tôi cũng sẽ chọn một cách khác, vì dù tôi có giết được Salensus Oll, hành động đó vẫn không đưa được người vợ yêu quý của tôi về với thân nhân. Tôi quyết định chờ đợi kết quả cuối cùng của cuộc xét xử, nhờ đó có thể biết tất cả những gì cần biết về ý định của nhà vua xứ Okar và dựa theo đó mà hành động.

Gần như ngay khi tôi tới trước mặt hắn, Salensus cũng cho gọi Thurid.

“Hoàng tử Thurid,” hắn nói, “anh đã yêu cầu ta một việc lạ lùng, nhưng làm theo những ước vọng và lời hứa của anh sẽ chỉ có lợi cho ta, vì thế ta quyết định đồng ý.

“Anh nói với ta rằng một tuyên bố cụ thể sẽ là phương tiện để buộc tội tên tù nhân này, đồng thời mở ra con đường để đạt được ước vọng lớn nhất của ta.”

Thurid gật đầu.

“Vậy ta sẽ tuyên bố tại đây trước mặt tất cả các nhà quý tộc,” Salensus nói tiếp. “Suốt một năm qua không có hoàng hậu nào ngồi trên chiếc ngai cạnh ta, và lúc này rất phù hợp để chọn kẻ nổi tiếng là người phụ nữ đẹp nhất Barsoom làm vợ. Một phát biểu mà không một ai có thể khước từ.

“Hỡi các nhà quý tộc xứ Okar, hãy rút kiếm ra và tỏ lòng kính trọng Dejah Thoris, công chúa xứ Helium và hoàng hậu tương lai xứ Okar, vì vào cuối mười ngày đã định, nàng ta sẽ trở thành vợ của Salensus Oll.”

Khi bọn quý tộc rút kiếm ra và giơ cao, theo tập tục cổ của Okar khi một vị vua tuyên bố ý định kết hôn, Dejah Thoris đứng bật dậy và giơ cao bàn tay, hét lớn đến độ họ phải ngừng lại.

“Ta không thể là vợ của Salensus,” nàng van nài, “vì ta đã là một người vợ và một người mẹ. John Carter, hoàng tử xứ Helium, vẫn còn sống. Ta biết điều đó có thật, vì ta đã nghe lõm được Matai Shang nói với Phaidor con gái của ông ta rằng ông ta đã gặp chàng ở Kaor, trong cung điện của vua Kulan Tith. Một vị vua không cưới một người phụ nữ đã kết hôn. Do vậy Salensus cũng không thể vi phạm những mối ràng buộc hôn nhân.”

Salensus Oll quay sang Thurid với một cái nhìn xấu xa.

“Phải chăng đây là sự ngạc nhiên mà anh dành cho ta?” hắn hét lên. “Anh đã bảo đảm với ta rằng không có chướng ngại nào giữa ta và người phụ nữ này, và giờ đây ta thấy có một chướng ngại không thể vượt qua đang can thiệp. Ý của anh là gì, anh bạn? Anh sẽ nói gì đây?”

“Nếu tôi giao John Carter vào tay ông, Salensus Oll, ông có cảm thấy rằng tôi đã làm tròn lời hứa đối với ông hay không?” Thurid đáp.

“Đừng nói như một thằng ngu,” gã vua giận dữ kêu lên. “Ta không phải là một đứa trẻ để ngươi đùa bỡn.”

“Tôi chỉ đang nói với tư cách một người biết chuyện,” Thurid đáp. “Biết rằng anh ta có thể làm tất cả những gì anh ta khẳng định.”

“Vậy hãy giao nộp John Carter cho ta trong vòng mười ngày hoặc chính anh phải gánh chịu cái kết thúc mà ta sẽ ban cho hắn nếu hắn nằm trong tay ta!” Vua của các vị vua quát lên với một cái cau mày xấu xí.

“Ông không cần chờ tới mười ngày, Salensus Oll,” Thurid đáp; rồi hắn đột ngột quay sang tôi, trỏ một ngón tay và la lên, “John Carter, hoàng tử xứ Helium đang đứng đó.”

“Ngu xuẩn!” Salensus hét lớn. “Ngu xuẩn. John Carter là một gã da trắng. Tên này cũng vàng như ta. Mặt của John Carter nhẵn nhụi - Matai Shang đã mô tả về hắn cho ta biết. Tên tù nhân này có một bộ râu và hàm ria đen và rậm như bất cứ người nào ở Okar. Nhanh lên, cận vệ, tống tên điên da đen này vào ngục. Hắn muốn vất bỏ mạng sống của mình chỉ vì một câu đùa cợt rẻ tiền với vua của các ngươi!”

“Khoan đã!” Thurid la lên, và lao tới trước khi tôi có thể đoán ra ý định của hắn. Hắn tóm lấy bộ râu của tôi và lột toàn bộ mớ sợi giả tạo khỏi mặt và đầu tôi, để lộ ra lớp da nhẵn nhụi, rám nắng bên dưới và mái tóc đen cắt sát đầu của tôi.

Ngay lập tức sự hỗn loạn ngự trị căn phòng hội nghị của Salensus. Bọn chiến binh tiến tới trước với những lưỡi kiếm tuốt trần, nghĩ rằng tôi có thể mưu tính tới việc ám sát Vua của các vị vua; trong khi đó một số khác chen lấn với nhau, tò mò nhìn kẻ mà tên tuổi đã trở nên quen thuộc từ cực bắc xuống cực nam. Khi thân phận của tôi đã bị tiết lộ, tôi thấy Dejah Thoris đứng lên - có thể thấy sự kinh ngạc hiện rõ trên mặt nàng - và nàng len lỏi đi qua đám đông những tên lính vũ trang trước khi bất kỳ tên nào có thể cản ngăn nàng. Chỉ trong chớp mắt, nàng đã đứng trước mặt tôi với đôi tay dang rộng và đôi mắt tràn đầy ánh sáng của tình yêu to lớn.

“John Carter! John Carter!” nàng kêu lên khi tôi ôm nàng vào ngực. Và đột nhiên tôi biết vì sao nàng đã chối bỏ tôi trong khu vườn bên dưới tòa tháp.

Tôi đúng là một thằng ngu! Mong đợi nàng sẽ nhìn xuyên qua lớp cải trang tuyệt diệu mà người thợ cắt tóc thành Marentina đã khoác lên cho tôi! Nàng không nhận ra tôi, chỉ có thế; và khi nàng nhìn thấy dấu hiệu tình yêu từ một người xa lạ, nàng đã bị xúc phạm và phẫn nộ một cách chính đáng. Thật sự tôi đã là một thằng ngu.

“Thế ra đó là chàng,” nàng kêu lên, “người đã nói với em từ trên tháp! Làm sao em có thể mơ được rằng người đàn ông xứ Virginia yêu dấu của em ẩn sau bộ râu dữ tợn và làn da vàng đó?”

Nàng đã quen gọi tôi là người đàn ông xứ Virginia như một từ thân mến, vì nàng biết rằng tôi yêu mến âm thanh của cái tên đẹp đẽ đó, càng trở nên ngàn lần đẹp đẽ và thiêng liêng khi thốt ra từ đôi môi của nàng. Khi tôi nghe lại nó sau tất cả bao năm dài đó, đôi mắt tôi mờ đi dưới hàng nước mắt và giọng tôi nghẹn lại vì xúc động.

Nhưng tôi chỉ ôm được thân hình thân thương đó trong giây lát trước khi Salensus Oll, run lên vì giận và ghen tức, đang len tới gần chúng tôi.

“Tóm lấy tên này,” hắn hét với bọn chiến binh, và một trăm bàn tay thô bạo tách đôi chúng tôi ra.

May cho bọn quý tộc trong cung điện xứ Okar là John Carter đã bị tước vũ khí. Như thường lệ, cả chục tên đã nếm sức nặng của hai nắm đấm của tôi, và tôi đã mở đường tiến lên những bậc thềm trước cái ngai mà Salensus đã đưa Dejah Thoris tới trước khi chúng có thể ngăn tôi lại.

Rồi tôi quay trở xuống, chiến đấu, bị đè bẹp dưới năm chục tên chiến binh; nhưng trước khi chúng đánh tôi bất tỉnh, tôi nghe thấy từ đôi môi của Dejah Thoris những lời khiến cho sự đau đớn của tôi vô cùng đáng giá.

Đứng đó bên cạnh gã bạo chúa, kẻ đang nắm chặt cánh tay nàng, nàng chỉ về nơi tôi đang một mình chiến đấu với những tên chiến binh đáng sợ.

“Salensus Oll, mi tưởng rằng vợ của một người như thế sẽ có khi nào làm nhục ký ức của chàng chăng?” nàng hét lớn. “Dù chàng có chết một ngàn lần khi làm bạn với một người sống kém lâu hơn, trên bất kỳ thế giới nào có ai từng sống như John carter, hoàng tử xứ Helium hay không? Có người đàn ông nào khác có thể đánh đông dẹp bắc trên khắp một hành tinh hiếu chiến, đối mặt với những con quái thú hung tợn và những bầy người hung tợn vì tình yêu dành cho một người phụ nữ hay không?

“Ta, Dejah Thoris, công chúa xứ Helium, là của chàng. Chàng đã chiến đấu vì ta và giành được trái tim ta. Nếu mi là một người đàn ông dũng cảm, mi sẽ vinh danh sự dũng cảm của chàng và sẽ không giết chàng. Cứ bắt chàng làm nô lệ nếu mi muốn, Salensus Oll, nhưng hãy tha mạng cho chàng. Ta thà làm một tên nô lệ cùng với một người như chàng còn hơn làm hoàng hậu xứ Okar.”

“Không có nô lệ hay hoàng hậu nào có thể ra lệnh cho Salensus Oll,” Vua của các vị vua đáp. “John Carter sẽ chết một cách tự nhiên trong Căn ngục Ê Hề, và vào ngày hắn chết, Dejah Thoris sẽ trở thành hoàng hậu của ta.”

Tôi không nghe được câu đáp của nàng, vì ngay lúc đó một đòn giáng vào đầu khiến tôi bất tỉnh. Khi tỉnh lại, tôi chỉ nhận biết một nhóm cận vệ đang ở trong phòng hội nghị với tôi. Khi tôi mở mắt ra, chúng chĩa mũi kiếm và tôi và bắt tôi đứng dậy.

Rồi chúng dẫn tôi đi qua những hành lang dài tới một cái sân nằm gần giữa hoàng cung.

Ở giữa sân là một cái hố sâu, đứng cạnh mép hố là sáu tên lính gác khác đang chờ tôi. Một tên trong bọn cầm một sợi thừng dài và bắt đầu chuẩn bị khi tôi tới gần.

Khi còn cách toán lính đó khoảng năm mươi bộ, tôi đột nhiên có một cảm giác nhoi nhói kỳ lạ và rất nhanh trên một trong những ngón tay.

Trong khoảnh khắc, tôi bối rối vì cảm giác lạ đó, rồi sực nhớ ra thứ mà trong chuyến đi căng thẳng này tôi đã hoàn toàn quên bẳng đi - chiếc nhẫn quà tặng của hoàng tử Talu thành Marentina.

Ngay lập tức tôi nhìn về phía toán lính mà chúng tôi đang đến gần, đồng thời giơ bàn tay trái lên trán, để người đang tìm kiếm chiếc nhẫn có thể nhìn thấy nó. Cùng lúc đó, một trong toán lính đang đợi giơ bàn tay trái của mình lên, vờ như vuốt tóc, và trên một trong những ngón tay của anh ta tôi nhìn thấy một bản sao chiếc nhẫn của tôi.

Một cái nhìn hiểu biết trao đổi giữa chúng tôi, sau đó tôi quay mắt khỏi toán chiến binh và không nhìn anh ta nữa, e rằng tôi có thể gợi sự nghi ngờ của những tên lính Okar. Khi tới mép hố, tôi thấy nó rất sâu. Tôi nhận ra ngay lập tức rằng tôi sẽ sớm đoán biết nó sâu bao nhiêu bên dưới bề mặt của cái sân, vì gã cầm sợi thừng quấn nó quanh người tôi theo một cách để có thể tháo nó ra từ bên trên vào bất cứ lúc nào; sau đó, khi tất cả các chiến binh đã cầm lấy sợi thừng, hắn đẩy tôi tới trước, và tôi rơi xuống cái vực sâu đang há miệng.

Sau cú giật ngược đầu tiên, tôi rơi tới đầu sợi thừng và chúng thả tôi xuống, nhanh nhưng êm ái. Trong khoảnh khắc trước cú rơi, trong lúc hai hoặc ba tên đang giúp nhau điều chỉnh sợi thừng, một người trong bọn kề miệng vào sát má tôi, và trong khoảng dừng ngắn ngủi trước khi tôi rơi xuống cái hố, anh ta thì thầm một từ duy nhất vào tai tôi:

“Can đảm!”

Cái hố, theo trí tưởng tượng của tôi là không đáy, thật sự chỉ sâu không quá một trăm bộ; nhưng vì vách của nó quá nhẵn nhụi, cũng chẳng khác gì nó sâu một ngàn bộ, vì tôi không bao giờ có thể thoát ra nếu không có sự giúp đỡ.

Tôi bị bỏ nằm trong bóng tối suốt ngày; rồi đột ngột một thứ ánh sáng chói chang soi sáng căn ngục kỳ lạ của tôi. Dĩ nhiên là lúc này tôi vừa đói vừa khát vì chưa ăn uống gì từ cái ngày trước khi bị giam.

Tôi ngạc nhiên khi thấy rằng vách của cái hố, mà tôi đã nghĩ là trơn nhẵn, có những hàng kệ, trên đó ê hề những đồ ăn và thức uống ngon lành nhất mà Okar có thể tìm ra.

Tôi thốt lên một tiếng vui mừng, lao tới trước để lấy chút ít thức ăn, nhưng trước khi tôi với tới nó ánh sáng tắt lịm đi. Và dù tôi dò dẫm tìm quanh, hai bàn tay tôi không chạm vào thứ gì khác ngoài bức vách cứng trơn tru mà tôi đã cảm thấy trong lần kiểm tra đầu tiên quanh căn ngục của mình.

Cảm giác đói và khát ngay lập tức tấn công tôi. Lúc nãy tôi chỉ hơi thèm muốn được ăn và uống, giờ tôi thật sự khổ sở vì sự thèm khát đó, và tất cả là vì cái cảnh tượng trêu ngươi rằng tôi sẽ có thức ăn ngay trong tầm tay với.

Một lần nữa bóng tối và sự im lặng bao trùm lên tôi. Một sự im lặng chỉ bị phá vỡ bởi một tiếng cười chế nhạo duy nhất.

Trong suốt ngày hôm sau không có gì xảy ra để phá đi sự đơn điệu của cảnh giam cầm hay xoa dịu sự khổ sở vì đói khát. Những cơn đau nhói dần dà giảm đi, khi sự khổ sở giết chết hoạt động của một số dây thần kinh nhất định; và khi ánh sáng lại lóe lên, trước mặt tôi cả một dãy những thứ thức ăn mới đầy hấp dẫn, những chai nước lớn và những hũ rượu vang, mà mé ngoài là lớp hơi nước lạnh ngưng tụ lại.

Một lần nữa, với cơn điên vì đói khát của một con thú hoang, tôi lao tới để chụp lấy các thứ thức ăn hấp dẫn; nhưng cũng như lần trước, ánh sáng tắt đi và tôi chỉ chạm phải bức vách cứng.

Và tiếng cười chế nhạo vang lên lần thứ hai.

Căn ngục Ê Hề!

Ôi, thật là một đầu óc tàn ác khi nghĩ ra sự hành hạ tinh vi, hiểm độc này! Sự việc lặp đi lặp lại hết ngày này sang ngày khác, cho tới khi tôi mấp mé bên bờ điên dại; và như tôi đã làm trong căn ngục ở Warhoon, tôi cố bám chặt vào lý trí và đẩy nó trở lại những con kênh của sự tỉnh táo.

Hoàn toàn nhờ vào sức mạnh ý chí, tôi khôi phục lại sự kiểm soát tinh thần đang bị hành hạ của mình. Và tôi đã thành công đến nỗi lần kế tiếp khi ánh sáng lóe lên, tôi ngồi im và thờ ơ nhìn những thứ thức ăn tươi ngon hấp dẫn hầu như trong tầm tay với của mình. Mừng rằng tôi đã làm như thế vì nó cho tôi cơ hội để giải đáp điều dường như bí ẩn của những bữa tiệc tan biến mất này.

Khi tôi không chuyển dịch chút nào để với tới thức ăn, bọn hành hạ vẫn để đèn sáng với hy vọng rằng cuối cùng tôi sẽ không kềm chế được và mang lại cho chúng sự thích thú mê ly mà những nỗ lực vô ích của tôi lúc trước đã tạo ra.

Và trong lúc tôi ngồi nhìn chăm chú vào những cái kệ, tôi nhận ra điều đó đã được thực hiện như thế nào. Nó đơn giản tới mức tôi tự hỏi sao tôi lại không đoán ra trước đó. Bức vách nhà tù làm bằng thủy tinh trong veo - sau lớp thủy tinh là những thứ thức ăn trêu ngươi.

Sau gần một giờ ánh sáng tắt đi, nhưng lần này không có tiếng cười chế giễu nào - ít nhất là không về phía những tên hành hạ tôi; nhưng tôi, khi đã phủi tay khỏi chúng, thốt lên một tiếng cười trầm trầm mà không ai có thể nhầm lẫn với tiếng cười của một gã điên.

Chín ngày trôi qua. Tôi rất yếu vì đói khát, nhưng không còn khổ sở nữa. Tôi đã vượt qua chuyện đó. Thế rồi, từ bóng tối bên trên, một cái gói nhỏ rơi xuống nền đất cạnh tôi.

Tôi thờ ơ mò mẫm tìm nó, nghĩ rằng đây lại là một phát minh mới nào đó của lũ cai ngục để bổ sung cho những khổ sở của tôi.

Cuối cùng tôi tìm thấy nó - một gói giấy nhỏ quấn ở đầu một sợi dây mảnh và chắc. Khi tôi mở nó ra, vài vật hình thoi rớt xuống nền. Khi tôi nhặt chúng lên, sờ và ngửi chúng, tôi nhận ra chúng là những viên thức ăn cô đặc khá phổ biến ở mọi vùng trên Barsoom.

Thuốc độc! Tôi nghĩ.

Chà, vậy thì sao chứ? Vì sao không kết thúc nỗi bất hạnh của tôi ngay thay vì kéo lê thêm vài ngày tệ hại hơn trong cái ngục tối tăm này? Tôi chậm rãi đưa một trong những viên nhỏ lên môi.

“Tạm biệt, Dejah Thoris của ta!” tôi hít một hơi. “Ta đã sống và chiến đấu vì nàng, và giờ đây ước ao lớn nhất của ta là được công nhận, vì ta sẽ chết vì nàng,” và ngậm lấy viên thuốc, tôi nuốt nó.

Tôi lần lượt ăn hết tất cả, chưa bao giờ thấy có gì ngon hơn những thức dinh dưỡng bé tí teo này. Tôi biết bên trong chúng phải có những mầm chết chóc - có thể là một cái chết ghê gớm, đau đớn nào đó.

Khi tôi lặng lẽ ngồi trên nền ngục, chờ đợi sự kết thúc, những ngón tay của tôi tình cờ chạm vào mảnh giấy gói; và khi tôi thờ ơ nghịch nó, đầu óc tôi lang thang xa về quá khứ, để có thể sống lại trong khoảnh khắc những phút giây vui sướng trong một cuộc đời dài và hạnh phúc trước khi chết, tôi chợt nhận ra có gì đó hơi cồm cộm trên bề mặt của miếng giấy da trong tay tôi.

Trong một lúc, chúng không mang tới ý nghĩa quan trọng nào cho đầu óc của tôi - tôi chỉ hơi ngạc nhiên khi thấy chúng ở đó; nhưng cuối cùng dường như chúng có một hình dáng, rồi tôi nhận ra rằng chúng chỉ là một đường duy nhất, giống như nét chữ.

Lúc này, chú ý hơn, những ngón tay tôi lần dò theo chúng. Có năm khối kết hợp tách rời và phân biệt của những đường cồm cộm này. Có thể nào đó là năm từ, và chúng được sắp đặt để đưa tới cho tôi một thông điệp hay chăng?

Càng nghĩ tôi càng trở nên phấn khích, cho tới khi những ngón tay của tôi lần dò như điên qua lại những ngọn đồi và thung lũng tí teo rắc rối trên mảnh giấy da đó.

Nhưng tôi không thể đoán ra chúng. Cuối cùng tôi quyết định rằng chính sự vội vã của tôi đã ngăn cản tôi giải quyết bí mật này. Sau đó tôi tiến hành chậm rãi hơn. Hết lần này sang lần khác, ngón tay trỏ của tôi lần dò theo khối kết hợp đầu tiên trong năm khối.

Khó mà giải thích về chữ viết của sao Hỏa cho một người trên trái đất - nó là thứ gì đó pha trộn giữa lối viết tốc ký và hình vẽ, và là một ngôn ngữ hoàn toàn khác với ngôn ngữ nói của sao Hỏa.

Trên Barsoom chỉ có một ngôn ngữ nói duy nhất.

Ngày nay nó được nói bởi mọi chủng tộc và quốc gia, không khác chi từ lúc bắt đầu của sự sống loài người trên Barsoom. Nó chỉ tiến triển cùng với sự tiến triển của tri thức và các thành tựu khoa học của hành tinh này, nhưng những từ mới đó là một thứ tinh vi để thể hiện những ý tưởng mới, mô tả những điều kiện hay phát hiện mới - không một từ nào khác có thể giải thích điều mà một từ mới đòi hỏi phải có ngoài chính bản thân cái từ được thốt ra một cách tự nhiên đó, và do vậy, bất chấp hai quốc gia hay chủng tộc xa cách thế nào, ngôn ngữ nói của họ là đồng dạng.

Tuy nhiên, ngôn ngữ viết thì không như vậy. Không có hai quốc gia nào có cùng một thứ ngôn ngữ viết, và thông thường các thành phố của một quốc gia có một thứ ngôn ngữ viết rất khác với thứ ngôn ngữ viết của chính quốc gia mà chúng thuộc về.

Những dấu hiệu trên mảnh giấy này cũng khiến tôi phải vất vả khá lâu, nếu thật sự chúng là những từ. Nhưng cuối cùng tôi cũng nhận ra hai chữ đầu tiên.

Nó là “can đảm”, và nó được viết theo mẫu tự của thành Marentina.

Can đảm!

Đó là từ mà người lính gác da vàng đã thì thầm vào tai tôi khi tôi đứng ở mép của Căn ngục Ê hề.

Thông điệp này phải là từ anh ta, và tôi biết anh ta là một người bạn.

Với niềm hy vọng vừa hồi sinh lại, tôi dồn hết sức lực để giải mã phần còn lại của thông điệp, và cuối cùng thành công đã tưởng thưởng cho sự nỗ lực của tôi - Tôi đã đọc được cả năm từ:

“Can đảm! Theo sợi thừng.”