← Quay lại trang sách

Chương XIV ĐỢT THỦY TRIỀU CHIẾN TRẬN

Nhưng tiếng hét cuối cùng của Solan không phải là vô hiệu quả, vì giây lát sau có khoảng chục tên lính gác ập vào phòng, dù trước đó tôi đã uốn cong và phá hỏng cái cầu dao lớn. Không ai có thể sử dụng nó để chuyển dòng điện mạnh vào cái nam châm hủy diệt to lớn mà nó điều khiển được nữa.

Việc bọn lính bất ngờ xông vào buộc tôi phải tìm nơi ẩn nấp trong cái hành lang đầu tiên mà tôi có thể tìm ra, và tôi thất vọng khi nó không phải là cái hành lang mà tôi đã quen thuộc, mà là một hành lang khác ở bên trái nó.

Hẳn chúng phải nghe thấy hay đoán ra tôi đi theo đường nào. Vì tôi vừa mới đi được một đoạn ngắn thì đã nghe thấy tiếng đuổi theo. Tôi không có tâm trí nào để dừng lại và đánh nhau với bọn này tại đây khi còn có nhiều trận đánh ở nơi khác trong thành Kadabra - một trận đánh có thể rất vô ích đối với tôi và bạn bè tôi chỉ để tước bỏ những cuộc sống vô dụng bên dưới hoàng cung.

Nhưng bọn này đang thúc ép tôi; và vì tôi không biết đường đi, chẳng bao lâu tôi thấy rằng chúng sẽ đuổi kịp tôi trừ phi tôi tìm được một nơi để nấp cho tới khi chúng đi qua. Việc này sẽ cho tôi cơ hội trở lại con đường cũ và trở lên tòa tháp, hoặc cũng có thể tìm được một lối đi để thoát ra những con đường trong thành phố.

Cái hành lang rất dốc sau khi rời khỏi căn phòng bí mật, nhưng lúc này nó trở lại ngang bằng và có đèn rọi sáng đến mút tầm mắt của tôi. Vào giây phút bọn đuổi theo tôi tới chỗ này, chúng sẽ nhìn thấy tôi một cách rõ ràng, và tôi không có cơ may nào thoát khỏi cái hành lang mà không bị phát giác.

Lúc này tôi nhìn thấy một dãy cửa mở ra từ cả hai phía của hành lang, và vì trông tất cả đều giống nhau, tôi thử cánh cửa đầu tiên mà tôi tới gần. Nó mở vào một căn phòng nhỏ, trưng bày sang trọng, và rõ ràng là một căn phòng ngoài của một văn phòng nào đó hay chính phòng hội nghị của cung điện.

Ở đầu kia là một lối đi có che rèm, mà ở mé ngoài nó tôi nghe thấy có giọng nói xì xồ. Tôi băng ngay qua căn phòng nhỏ, và vén bức rèm lên, nhìn vào căn phòng lớn.

Trước mặt tôi là một nhóm, có lẽ là khoảng năm mươi tên quý tộc trang phục lộng lẫy, đang đứng trước một cái ngai mà trên đó là Salensus Oll. Vua của các vị vua đang nói với chúng.

“Thời khắc ấn định đã tới,” hắn đang nói khi tôi bước vào phòng; “và dù quân thù của Okar đang ở bên trong các cánh cổng, không tên nào có thể ở lại ngược với ý muốn của Salensus Oll. Nghi lễ lớn phải được bỏ qua để không người nào có thể rời khỏi vị trí phòng thủ ngoại trừ năm mươi người mà tập quán đòi hỏi phải chứng kiến việc tấn phong một hoàng hậu mới ở Okar.

“Công việc này phải được hoàn thành trong giây lát và chúng ta có thể quay lại với trận đánh, trong lúc đó người mà lúc này còn là công chúa xứ Helium sẽ nhìn từ tháp của hoàng hậu xuống sự hủy diệt của những chúng dân trước đây của nàng và chứng kiến sự vĩ đại của chồng nàng.”

Rồi hắn quay sang một tên cận thần, khẽ ra một mệnh lệnh.

Tên cận thần vội vã đi tới một cánh cửa nhỏ ở đầu kia căn phòng và mở rộng nó ra, kêu lên: “Nhường đường cho Dejah Thoris, hoàng hậu tương lai của Okar!”

Ngay lập tức hai tên lính canh xuất hiện, lôi cô dâu không sẵn lòng tới trước ngai. Hai tay của nàng vẫn bị trói thúc ra sau, rõ ràng là để ngăn nàng tự sát.

Mái tóc rối bù và bộ ngực hổn hển của nàng chứng tỏ rằng dù bị trói, nàng vẫn đấu tranh chống lại điều mà chúng sẽ làm đối với nàng.

Khi nhìn thấy nàng, Salensus Oll đứng lên và rút kiếm ra, và kiếm của từng tên trong số năm mươi quý tộc được giơ lên cao để tạo thành một cái vòm. Bên dưới là con người khốn khổ, xinh đẹp đang bị lôi về phía số phận bất hạnh của nàng.

Một nụ cười khắc nghiệt nở trên môi tôi khi tôi nghĩ tới một ý tưởng táo bạo đang dành sẵn cho kẻ cai trị xứ Okar, và những ngón tay đang ngứa ngáy của tôi vuốt ve lên chuôi thanh kiếm đẫm máu.

Trong lúc tôi quan sát đám người đang chậm chạp tiến về phía ngai vàng - một đoàn người bao gồm vài tên giáo sĩ, đang theo sau Dejah Thoris và hai tên lính gác - tôi chợt thoáng thấy một gương mặt đen đang nhìn ra từ sau những lớp vải che phủ bức tường ở sau cái bệ mà trên đó Salensus Oll đang đứng chờ đợi cô dâu của hắn.

Lúc này bọn lính canh đang ép công chúa xứ Helium bước lên những bậc thềm tới bên cạnh gã bạo chúa xứ Okar và tôi không còn mắt hay ý nghĩ nào dành cho những điều khác. Một tên tu sĩ mở một cuốn sách ra, và giơ bàn tay lên, bắt đầu một nghi thức tụng ca ọ ẹ. Salensus thò tay cầm lấy bàn tay của cô dâu.

Tôi đã định chờ cho tới khi hoàn cảnh mang tới cho tôi một hy vọng thành công hợp lý; vì, dù toàn bộ nghi thức có hoàn tất đi nữa, vẫn không có cuộc hôn nhân giá trị nào trong lúc tôi còn sống. Điều tôi quan tâm nhất, dĩ nhiên, là giải cứu cho Dejah Thoris. Tôi muốn đưa nàng ra khỏi cung điện của Salensus Oll, nếu có thể; nhưng việc nó được tiến hành trước hay sau cuộc kết hôn giả mạo này chỉ là vấn đề thứ yếu.

Tuy nhiên, khi tôi nhìn thấy bàn tay xấu xa của Salensus Oll thò ra để nắm lấy tay công chúa yêu dấu của tôi, tôi không còn kềm chế được nữa. Trước khi những tên quý tộc xứ Okar biết chuyện gì xảy ra, tôi đã phóng qua hàng quân mỏng mang của chúng lên cái bệ cạnh Dejah Thoris và Salensus Oll.

Tôi đưa mặt cùn của thanh kiếm chặt vào bàn tay ô uế của hắn, và ôm lấy eo của Dejah Thoris, tôi lẳng nàng ra sau lưng tôi, trong lúc quay lưng về phía những tấm vải che phủ cái bệ, tôi đối mặt với tên bạo chúa của miền bắc và cả căn phòng đầy lũ chiến binh quý tộc của hắn.

Vua của các vị vua là một gã đàn ông to lớn - một con quái vật tàn bạo, thô lỗ - và trong lúc hắn đứng sừng sững bên trên tôi ở đó, bộ râu và ria mép đen của hắn dựng lên vì thịnh nộ, tôi có thể tưởng tượng được rằng một chiến binh kém dạn dày hơn có thể run lên trước mặt hắn.

Với một tiếng gầm gừ, hắn lao vào tôi với lưỡi kiếm trần, nhưng tôi không bao giờ biết được Salensus Oll là một kiếm sĩ giỏi hay tồi; vì với Dejah Thoris ở sau lưng, tôi không còn là con người nữa - tôi là một siêu nhân, và không người nào có thể chống cự với tôi vào lúc đó.

Với một câu trầm trầm duy nhất: “Vì công chúa xứ Helium!” tôi xỉa lưỡi kiếm thẳng qua tim của kẻ cai trị đồi bại của xứ Okar, và trước những gương mặt trắng bệch, nhăn nhúm của bọn quý tộc, Salensus Oll lăn tròn xuống chân của những bậc thềm bên dưới ngai vàng, mặt nhăn nhúm lại trong cái chết khủng khiếp.

Trong giây lát, sự im lặng căng thẳng ngự trị trong căn phòng cưới. Rồi năm mươi tên quý tộc lao vào tôi. Chúng tôi đánh nhau trong cơn thịnh nộ, nhưng lợi thế nghiêng về phía tôi, vì tôi đứng trên một cái bệ cao hơn chúng, và tôi chiến đấu vì người phụ nữ lộng lẫy nhất của một chủng tộc vinh quang, chiến đấu vì một tình yêu lớn lao và vì mẹ của con trai tôi.

Từ sau lưng tôi, giọng nói êm dịu trong như bạc thân mến đó cất lên bài ca chiến đấu quả cảm của xứ Helium mà những người phụ nữ của đất nước này hát lên khi chồng của họ lên đường chiến đấu.

Chỉ bao nhiêu đó thôi cũng đủ tạo cảm hứng để giúp tôi chiến thắng ngay cả một lực lượng lớn hơn, và tôi thật sự tin rằng tôi sẽ chiến thắng tất cả bọn chiến binh da vàng đầy nghẹt trong căn phòng cưới ngày hôm đó, trong hoàng cung ở thành Kadabra mà không cần sự can thiệp giúp đỡ nào.

Trận đánh diễn ra nhanh và cuồng nộ khi bọn quý tộc của Salensus lao lên những bậc thềm trước ngai vàng hết lần này tới lần khác chỉ để ngã gục trước tay kiếm dường như đã thủ đắc được một ma thuật mới từ cuộc trải nghiệm với gã Solan quỷ quyệt.

Hai tên đang áp sát tôi tới nỗi tôi không thể quay lại khi tôi nghe thấy một sự dịch chuyển sau lưng tôi, và nhận thấy âm thanh của bài ca chiến đấu đã tắt. Phải chăng Dejah Thoris đang chuẩn bị chiến đấu cạnh tôi?

Người con gái anh hùng của một thế giới anh hùng! Không phải là không có khả năng nàng vớ lấy một thanh kiếm và chiến đấu sát cánh cùng tôi, vì dù phụ nữ ở Hỏa tinh không được đào tạo binh pháp, họ vẫn có tinh thần chiến đấu, và người ta biết rõ rằng họ đã thực hiện việc này trong vô số trường hợp.

Nhưng nàng không xuất hiện, và tôi mừng là như thế, vì gánh nặng của tôi sẽ tăng gấp đôi trong lúc bảo vệ cho nàng trước khi tôi có thể ép nàng quay trở lại nơi an toàn. Hẳn là nàng đang suy tính một chiến lược mưu mô nào đó, tôi nghĩ. Thế là tôi chiến đấu tiếp với niềm tin rằng nàng công chúa tuyệt trần của tôi đứng sát sau lưng tôi.

Hẳn tôi đã chiến đấu với bọn quý tộc xứ Okar trong ít nhất nửa giờ trước khi có tên nào đặt được một bàn chân lên cái bệ nơi tôi đang đứng, rồi đột nhiên tất cả số còn lại của chúng phát động một cuộc tấn công cuối cùng, tuyệt vọng; nhưng ngay đúng lúc chúng tiến lên, cánh cửa ở đầu kia của căn phòng mở bung ra và một tên truyền lệnh sứ với ánh mắt hốt hoảng lao vào phòng.

“Vua của các vị vua!” hắn kêu lên. “Vua của các vị vua đâu rồi? Thành phố đã thất bại trước những đoàn quân từ phía ngoài lũy băng, và ngay lúc này cánh cổng lớn của cung điện đã bị phá vỡ và những chiến binh của miền nam đang ập vào những khu vực thiêng liêng của hoàng cung.

“Salensus Oll đâu rồi? Chỉ có mình ông ta mới có thể khôi phục lại lòng can đảm của các chiến binh của chúng ta. Chỉ mỗi ông ta mới có thể cứu được Okar trong ngày này? Salensus Oll đâu rồi?”

Bọn quý tộc lùi ra khỏi cái xác của vua chúng, và một tên trong bọn chỉ vào cái xác nhăn nhở.

Tên truyền lệnh sứ lảo đảo lui lại trong niềm kinh hãi như thể bị nện một cú vào mặt.

“Vậy hãy bỏ chạy đi, các quý tộc xứ Okar!” hắn kêu lên, “vì không ai có thể cứu các ông. Nhanh lên! Chúng đang kéo tới!”

Trong lúc hắn nói, chúng tôi nghe thấy một tiếng gầm trầm trầm của những người giận dữ từ cái hành lang bên ngoài, tiếng lanh canh của kim loại và tiếng loảng xoảng vang rền của những lưỡi kiếm.

Không nhìn thêm lần nào về phía tôi, người đang đứng xem một cảnh tượng bi thảm, bọn quý tộc xoay lưng và bỏ chạy khỏi căn phòng qua một cửa khác.

Gần như ngay sau đó, một lực lượng chiến binh da vàng xuất hiện ở lối đi mà qua đó tên truyền lệnh sứ đã tới. Chúng đang quay lưng về phía căn phòng, ngoan cố chống lại bước tiến của một nhóm chiến binh da đỏ đang đối mặt với chúng và ép chúng lùi lại một cách chậm chạp nhưng không thể tránh khỏi.

Bên trên mái đầu của những đấu thủ, tôi có thể nhìn thấy từ chỗ đứng bên trên bục của mình gương mặt của người bạn cũ Kantos Kan. Anh đang dẫn đầu cái nhóm nhỏ đã lọt vào ngay trung tâm cung điện của Salensus Oll.

Ngay lập tức, tôi thấy rằng bằng cách tấn công bọn người Okar từ phía sau, tôi có thể nhanh chóng làm cho chúng rối loạn và kết thúc cuộc chống cự của chúng. Với ý tưởng đó trong đầu, tôi phóng người khỏi cái bệ, thốt lên qua vai một lời giải thích với Dejah Thoris dù tôi không quay lại nhìn nàng.

Với tôi ở giữa bọn quân thù và nàng, và với Kantos Kan cùng những chiến binh của anh đang thắng thế tiến vào phòng, không thể có nguy hiểm nào với Dejah Thoris đang đứng một mình cạnh ngai vàng.

Tôi muốn những người lính Helium nhìn thấy tôi và biết rằng công chúa yêu quý của họ cũng ở đây, vì tôi biết nhận thức này sẽ gợi cảm hứng cho những hành vi thậm chí còn quả cảm hơn những hành vi họ đã thực hiện trong quá khứ, dù thật sự họ đã rất tuyệt vời khi họ mở đường tiến vào cái cung điện hầu như bất khả xâm phạm của tên bạo chúa miền bắc.

Khi tôi băng qua phòng để tấn công bọn người Kadabra từ phía sau, một cánh cửa nhỏ ở bên trái tôi mở ra, và với sự ngạc nhiên của tôi, để lộ ra thân hình của Matai Shang, Cha già của các Thánh sư, và Phai dor, con gái của ông ta. Họ đang nhìn vào phòng.

Họ đưa mắt nhìn quanh. Ánh mắt họ dừng lại trong một thoáng, mở to kinh hãi, dán lên cái xác chết của Salensus Oll, lên những máu me nhuộm đỏ nền nhà, lên xác của những tên quý tộc chồng lên nhau trước ngai vàng, lên tôi và những người chiến binh ở cánh cửa kia.

Họ không cố đi vào phòng mà nhìn kỹ từng góc của nó từ nơi họ đứng. Thế rồi, khi mắt họ đã sục sạo toàn bộ căn phòng, một cơn thịnh nộ dữ dội lan ra trên mặt của Matai Shang, và một nụ cười lạnh lẽo, xảo quyệt hé nở trên môi của Phaidor.

Rồi họ bỏ đi, nhưng trước đó, người phụ nữ ném thẳng vào mặt tôi một tiếng cười chế giễu.

Lúc đó tôi không hiểu ý nghĩa của cơn giận dữ của Matai Shang hay niềm vui của Phaidor, nhưng tôi biết rằng cả hai đều không mang tới điều tốt cho tôi.

Giây lát sau, tôi lao tới sau lưng của bọn da vàng, và khi những chiến binh da đỏ xứ Helium nhìn thấy tôi qua vai các đối thủ của họ, một tiếng hét lớn vang dội khắp hành lang, và nhấn chìm tiếng ồn của trận đánh trong một thoáng.

“Vì hoàng tử xứ Helium!” họ hét lên. “Vì hoàng tử xứ Helium!” Rồi như những con sư tử đói lao vào con mồi, một lần nữa họ ập vào những chiến binh yếu ớt của miền bắc.

Bọn người da vàng, bị kẹp chặt giữa hai kẻ thù, chiến đấu với sự tuyệt vọng mà sự vô vọng cực độ thường mang lại. Chiến đấu như tôi sẽ chiến đấu nếu tôi ở vào địa vị của họ, với quyết tâm giết càng nhiều kẻ thù càng tốt trước khi tôi chết vì chính thanh kiếm của mình.

Đó là một trận chiến hào hùng, nhưng kết thúc dường như không thể tránh khỏi. Chợt từ dưới hàng lang sau lưng những người da đỏ xuất hiện một đội quân lớn của các chiến binh da vàng vừa củng cố lực lượng.

Lúc này tình thế xoay chuyển, và chính những người xứ Helium dường như sẽ bị nghiền nát giữa hai thớt cối xay. Tất cả buộc phải quay lại để nghênh đón cuộc tấn công mới của một lực lượng áp đảo, thế là tôi bị bỏ lại với số chiến binh da vàng còn lại trong căn phòng đặt ngai vàng.

Chúng cũng khiến cho tôi phải bận tay; bận tay đến nỗi tôi tự hỏi thật sự có khi nào tôi kết liễu được chúng không. Chúng dần dần ép tôi lùi vào phòng, và khi tất cả đã lọt qua cửa theo tôi, một trong số chúng đóng cửa và cài then lại, ngăn chặn một cách hữu hiệu những chiến binh của Kantos Kan.

Đó là một động thái thông minh, vì nó đặt tôi nằm dưới quyền sinh sát của một tá chiến binh trong một căn phòng mà sự hỗ trợ đã bị chặn đứng, và nó khiến cho những người da đỏ trong hành lang không còn đường thoát nếu các đối thủ của họ áp tới quá gần.

Nhưng tôi vừa đối mặt với một lực lượng chênh lệch lớn hơn trong ngày hôm đó, và tôi biết rằng Kantos Kan đã chiến đấu qua hàng trăm cái bẫy nguy hiểm hơn cái bẫy hiện tại. Vì thế, không có chút cảm giác tuyệt vọng nào, tôi hướng sự chú ý vào công việc lúc này.

Những ý nghĩ của tôi thường hướng tới Dejah Thoris, và tôi khao khát cái giây phút khi cuộc chiến qua đi, tôi có thể vòng tay ôm lấy nàng, nghe lại lần nữa những lời nói yêu thương đã bị ngăn cách khỏi tôi trong quá nhiều năm.

Trong suốt trận đánh trong phòng, tôi không có một cơ hội nào để liếc mắt nhìn lại nơi nàng đã đứng sau lưng tôi bên cạnh cái ngai của tên vua đã chết. Tôi tự hỏi vì sao nàng không còn thôi thúc tôi với giai điệu chiến trận xứ Helium; nhưng tôi không cần gì khác ngoài việc biết rằng tôi đang chiến đấu vì nàng để gắng hết sức mình.

Sẽ khá mệt mỏi nếu thuật lại những chi tiết của trận đánh đẫm máu đó; việc chúng tôi đã chiến đấu ra sao từ lối đi, suốt chiều dài của căn phòng cho tới chân của ngai vàng trước khi tên địch thủ cuối cùng của tôi gục xuống với lưỡi kiếm xuyên qua tim.

Và rồi, với một tiếng kêu vui mừng, tôi quay lại, dang rộng tay để ôm lấy công chúa của tôi, và để đôi môi tôi áp lên môi nàng, gặt hái cái phần thưởng phải được đền đáp nhiều hơn gấp ba lần vì những cuộc chạm trán đẫm máu mà tôi đã trải qua vì nàng từ cực nam lên cực bắc.

Tiếng kêu vui mừng tắt lịm trên môi tôi; hai cánh tay của tôi thỏng xuống hông, rũ rượi; như một người lê chân dưới gánh nặng của một vết thương chí tử, tôi lảo đảo bước lên những bậc thềm trước cái ngai vàng.

Dejah Thoris đã biến mất.