Chương XV SỰ TƯỞNG THƯỞNG
Cùng với nhận thức rằng Dejah Thoris không còn ở trong phòng là một hồi ức muộn màng về gương mặt đen đúa mà tôi đã thoáng trông thấy lén nhìn ra từ sau những tấm vải che sau lưng ngai vàng của Salensus Oll lúc tôi vừa mới bất ngờ xuất hiện trước cảnh tượng lạ lùng đang diễn ra trong phòng.
Vì sao tôi không cảnh giác nhiều hơn khi nhìn thấy gương mặt xấu xa đó? Vì sao tôi lại cho phép sự tiến triển nhanh chóng của những tình huống mới xóa mờ đi hồi ức về mối nguy đang đe dọa đó? Nhưng, than ôi, sự hối tiếc vô ích không thể bôi xóa được tai họa đã xảy ra.
Một lần nữa Dejah Thoris lại rơi vào nanh vuốt của con quỷ Thurid, gã hoàng tử da đen. Một lần nữa bao công sức khó nhọc của tôi trở thành con số không. Giờ đây tôi nhận ra nguyên nhân của cơn giận dữ đã hiện ra trên nét mặt của Matai Shang và niềm hân hoan độc ác mà tôi nhìn thấy trên mặt của Phaidor.
Họ đã biết hay đoán ra được sự thật, và rõ ràng vị giáo chủ của các Thánh sĩ đã đi vào phòng với niềm hy vọng sẽ ngăn cản sự phản bội có dự mưu của Salensus Oll trong việc chống lại ông ta, kẻ thèm khát chiếm đoạt Dejah Thoris cho chính mình. Và ông ta cũng nhận ra rằng Thurid đã đánh cắp báu vật đó ngay trước mũi của ông ta.
Niềm vui của Phaidor là do nhận thức của cô ta về ý nghĩa của đòn tấn công độc ác cuối cùng này đối với tôi, cũng như sự thỏa mãn phần nào trong niềm căm ghét pha lẫn ghen tị của cô ta đối với công chúa xứ Helium.
Ý nghĩ đầu tiên của tôi là nhìn ra mé sau của những tấm vải sau lưng cái ngai vàng, vì đó là nơi tôi đã trông thấy Thurid. Với một cái giật mạnh, tôi giật những thứ vô giá trị đó khỏi những dây buộc, và trước mặt tôi hiện ra một lối đi hẹp sau cái ngai vàng.
Tôi không thắc mắc gì, nhưng đây chính là cửa ngỏ thoát thân mà Thurid đã đi theo, và suýt nữa tôi đã bỏ sót một món đồ trang sức bằng ngọc nhỏ xíu nằm cách vài bước trong cái hành lang bên ngoài.
Khi nhặt nó lên, tôi thấy rằng nó mang biểu tượng của công chúa xứ Helium. Áp nó vào môi, tôi lao như điên dại theo con đường quanh co hơi dốc xuống về phía các hành lang thấp hơn trong cung điện.
Tôi chỉ mới đi được một đoạn ngắn thì bắt gặp căn phòng mà Solan từng thống trị. Thi thể của ông ta vẫn còn nằm ở nơi tôi bỏ nó lại, cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy một người khác đã đi ngang qua căn phòng từ lúc tôi ở đó, nhưng tôi biết có hai người đã đi ngang - Thurid, tên hoàng tử da đen và Dejah Thoris.
Tôi dừng lại một lúc, hoang mang không biết lối nào trong số nhiều cánh cửa sẽ dẫn tôi theo đúng hướng. Tôi cố nhớ lại những phương hướng mà tôi đã nghe Thurid lặp lại với Solan, cuối cùng, một cách chậm chạp, như thể xuyên qua một làn sương mù dày đặc, ký ức về những lời nói của tên da đen hiện ra:
“Theo một hành lang, đi ngang qua ba hành lang nhánh bên tay phải; rồi đi vào hành lang thứ tư bên phải tới nơi ba hành lang gặp nhau; tại đây lại đi theo mé phải, bám sát vào bức tường bên trái để tránh cái hố. Ở cuối hành lang này, tôi sẽ đi tới một con đường xoắn ốc mà tôi phải đi xuống thay vì đi lên; sau đó con đường chạy thẳng, không có một hành lang nhánh nào nữa.”
Và tôi nhớ lại cánh cửa mà hắn đã chỉ tới trong lúc nói.
Tôi không chần chừ đi theo con đường chưa biết đó, cũng không hề thận trọng chút nào, dù tôi biết rằng có thể có những nguy hiểm khôn lường trước mặt.
Một phần của con đường tối như mực, nhưng hầu hết nó được chiếu sáng khá tốt. Phần đường nơi tôi phải bám sát bức tường bên trái để tránh những cái hố là nơi tối tăm nhất, và suýt nữa tôi đã bước qua mép vực trước khi tôi biết rằng tôi đang ở gần nơi nguy hiểm. Một rìa đất hẹp, hầu như chỉ bằng bề rộng bàn chân, đó là tất cả những gì còn lại để vượt qua cái hố đáng sợ mà chắc chắn là một kẻ không biết phải rơi xuống ngay từ bước đầu tiên. Nhưng cuối cùng tôi cũng qua khỏi nó an toàn, sau đó một ánh sáng lờ mờ soi rõ phần đường còn lại, cho tới khi, ở cuối hành lang cuối cùng, tôi đột ngột bước vào ánh sáng ban ngày chói chang trên một cánh đồng toàn băng tuyết.
Quần áo tôi mặc dành cho bầu khí quyển ấm trong nhà kính ở Kadabra, sự thay đổi đột ngột sang sự giá lạnh ở vùng cực không hề thú vị chút nào; nhưng tệ hại nhất là tôi biết rằng tôi không chịu nổi cái lạnh cóng người trong lúc hầu như trần trụi, rằng tôi sẽ tiêu tùng cuốc xẻng trước khi tôi có thể đuổi kịp Thurid và Dejah Thoris.
Việc bị chặn đứng như thế bởi thiên nhiên, kẻ có mọi nghệ thuật và mưu chước của một con người quỷ quyệt chống lại nó, dường như là một định mệnh tàn ác, và trong lúc loạng choạng quay trở lại đầu đường hầm ấm áp, tôi thấy tuyệt vọng hơn bao giờ hết.
Dù sao đi nữa, tôi vẫn không từ bỏ ý định tiếp tục cuộc theo đuổi, vì tôi cần đi tiếp dù phải bỏ mạng trước khi chạm tới mục tiêu, nhưng nếu có một cách thức an toàn hơn thì cũng đáng để hoãn lại và cố gắng tìm ra nó, để tôi có thể tới bên cạnh Dejah Thoris trong tình trạng khỏe khoắn và chiến đấu vì nàng.
Gần như ngay khi quay trở vào đường hầm, tôi vấp phải một mảnh của một cái áo lông. Hình như nó bị cột chặt vào nền của hành lang, gần bức vách. Trong bóng tối tôi không thể thấy thứ gì giữ nó, nhưng khi đưa tay sờ soạng, tôi phát hiện ra nó bị kẹt vào chân của một cánh cửa khép kín.
Đẩy cánh cửa sang bên, tôi nhận ra mình đang đứng trên ngưỡng cửa của một căn phòng nhỏ. Những bức tường của nó có những hàng móc treo đầy những bộ quần áo mặc ngoài trời của người da vàng.
Với vị trí nằm ở miệng đường hầm dẫn tới từ cung điện, rõ ràng đây là phòng thay quần áo mà bọn quý tộc sử dụng khi ra vào thành phố lồng kính, và Thurid biết về nó nên đã dừng lại ở đây để hắn và Dejah Thoris mặc thêm quần áo trước khi dấn thân vào cái lạnh ghê gớm của thế giới vùng cực bên ngoài.
Trong lúc vội, hắn đã đánh rơi nhiều quần áo trên sàn, và tấm lông biết kể chuyện đã ló một phần ra ngoài hàng lang, trở thành phương tiện dẫn dắt tôi tới chính nơi mà hắn không hề muốn tôi biết tới.
Tôi chỉ cần vài giây để mặc những thứ quần áo cần thiết và mang một đôi ủng da nặng, vốn là một phần chủ yếu của trang phục để một người có thể đương đầu với những con đường mòn băng giá và những cơn gió lạnh như băng của miền bắc hoang vu.
Một lần nữa tôi bước ra khỏi miệng đường hầm để tìm kiếm những dấu vết còn mới của Thurid và Dejah Thoris trên lớp tuyết mới rơi. Rốt cuộc, đó là một công việc dễ dàng, vì dù việc tiến tới khá khó nhọc, tôi không còn nghi ngờ gì nữa về phương hướng phải đi theo hay phải bận tâm về bóng tối hoặc những nguy cơ ẩn giấu.
Băng qua một hẻm núi phủ tuyết, con đường dẫn tới đỉnh của một dãy đồi thấp. Ở mé ngoài, nó lại luồn vào một hẻm núi khác, đi xa hơn chứng một phần tư dặm về phía một ngọn đèo lượn vòng theo sườn của một ngọn đồi đá.
Qua những dấu vết của những người đi trước, tôi có thể thấy rằng Dejah Thoris đã tiếp tục kháng cự trong lúc bước đi, rằng tên da đen đã buộc phải lôi nàng đi. Trong những chặng đường khác chỉ có thể thấy những dấu chân của nàng, sâu và sát vào nhau trên lớp tuyết dày, và từ những dấu hiệu này tôi biết rằng hắn buộc phải lôi kéo nàng, và tôi có thể hình dung rõ nàng đã chống cự hắn dữ dội thế nào trên từng bước dọc con đường.
Khi đi vòng qua doi đất nhú ra ở sườn đồi, tôi thấy một cảnh tượng khiến các huyết quản của tôi đập nhanh và tim tôi nhảy loạn lên, vì trong phạm vi một cái lòng chảo nhỏ giữa đỉnh ngọn đồi này và ngọn đồi kế tiếp, có bốn người đang đứng trước một cửa hang lớn, và bên cạnh họ, trên lớp tuyết lấp lánh là một chiếc máy bay mà rõ ràng là vừa được kéo ra khỏi nơi cất giấu.
Bốn người đó là Dejah Thoris, Phaidor, Thurid và Matai Shang. Hai người đàn ông đang cãi cọ gay gắt với nhau - Cha già của các Thánh sĩ đang đe dọa, trong lúc gã da đen vừa nhạo báng ông ta vừa đi vòng quanh chiếc máy bay.
Trong lúc thận trọng bò về phía họ để có thể tới càng gần càng tốt trước khi bị phát hiện, tôi thấy rằng cuối cùng hai gã đàn ông đã đạt được một thỏa hiệp nào đó, vì với sự giúp sức của Phaidor, cả hai cùng lôi Dejah Thoris lên boong tàu.
Tại đây chúng trói chặt nàng lại, rồi cả hai lại trèo xuống đất để hoàn tất các bước chuẩn bị để khởi hành. Phaidor đi vào cái buồng nhỏ trên boong tàu.
Tôi còn cách họ chừng một phần tư dặm thì Matai Shang phát hiện ra tôi. Tôi thấy ông ta chụp vai của Thurid, xoay hắn về phía tôi trong lúc hắn chỉ tới nơi lúc này tôi hiện ra một cách rõ ràng, vì ngay khoảnh khắc tôi biết rằng đã bị lộ, tôi vứt bỏ mọi cố gắng lén lút và chạy như điên về phía chiếc máy bay.
Cả hai tên tăng gấp đôi các nỗ lực với chiếc máy bay. Rõ ràng là nó đã được dời tới đây sau khi chuyển đi để sửa chữa.
Họ hoàn tất công việc trước khi tôi chạy được nửa phần khoảng cách giữa tôi và họ, và cả hai vội vã chạy tới cái thang dẫn lên boong tàu.
Thurid là người lên tới đầu tiên, và với sự nhanh nhẹn của một con khỉ, hắn trèo nhanh lên boong. Hắn ấn vào cái nút điêu khiển bồn chứa tia đẩy, đẩy con tàu chậm chạp nổi lên, dù chưa tới vận tốc để bay đi.
Tôi vẫn còn cách khoảng một trăm mét khi họ bay lên khỏi tầm với của tôi.
Ở thành phố Kadabra vẫn còn một đoàn tàu mạnh mẽ - những chiếc tàu bay của xứ Helium và Ptarth mà tôi vừa cứu thoát khỏi sự hủy diệt lúc nãy; nhưng trước khi tôi tới chỗ chúng, Thurid đã có thể trốn thoát dễ dàng.
Trong lúc tôi chạy, Matai Shang trèo lên cái thang xoay tròn, đong đưa để lên boong, trên đầu ông ta là gương mặt xấu xa của gã da đen. Một sợi dây thừng đeo lủng lẳng ở đuôi tàu gợi lên trong tôi một hy vọng mới, vì nếu có thể chụp được nó trước khi cả nó cũng phất phơ quá cao bên trên đầu, tôi vẫn còn có cơ hội để trèo lên boong nhờ sự hỗ trợ mong manh của nó.
Rõ ràng đã có điều gì đó hoàn toàn không ổn với con tàu, vì nó thiếu tia đẩy, và thêm một sự kiện là dù Thurid đã xoay cái đòn khởi động máy hai lần, con tàu vẫn còn treo người bất động giữa không trung, chỉ hơi trôi giạt theo một cơn gió thấp từ phía bắc.
Lúc này Matai Shang đã tới gần mép tàu. Một bàn tay dài, giống như móng vuốt thò ra để nắm lấy cái lan can bằng kim loại.
Thurid nghiêng người nhiều hơn về phía kẻ đồng mưu với hắn.
Đột nhiên một con dao găm lóe lên trong bàn tay của gã da đen. Hắn hạ con dao xuống bộ mặt trắng trẻo của Cha già của các Thánh sĩ. Với một tiếng hét kinh hãi, vị giáo chủ thiêng liêng hoảng loạn chụp lấy cánh tay đe dọa đó.
Lúc này tôi đã tới gần sợi dây lủng lẳng. Con tàu vẫn đang chậm chạp cất lên trong lúc nó trôi ra xa khỏi tôi. Chợt tôi bị trượt chân trên lớp băng, va đầu vào một tảng đá khi té nằm dài ra, chỉ cách sợi dây chừng một sải tay, lúc này đầu sợi dây đang rời khỏi mặt đất.
Do cú chạm mạnh vào đầu, tôi lăn ra bất tỉnh.
Có lẽ tôi chỉ nằm bất tỉnh trên lớp băng bắc cực chừng vài giây, trong lúc tất cả những gì thân thương nhất của tôi đang trôi xa dần khỏi tầm tay, trong nanh vuốt của tên quỷ sứ da đen đó, vì khi tôi mở mắt ra, Thurid và Matai Shang vẫn còn đang đánh nhau ở đầu cái thang, và con tàu chỉ trôi xa hơn về phía nam chừng một trăm thước - nhưng đầu sợi dây lúc này đã cách mặt đất hơn ba mươi bộ.
Muốn nổi điên lên vì sự không may tàn ác khiến tôi bị vấp té khi mà thành công hầu như đã nằm trong tay, tôi điên cuồng băng qua khoảng cách còn lại, và khi tới ngay bên dưới đầu sợi dây đu đưa, tôi buộc những cơ bắp trái đất của mình thực hiện một cuộc thử nghiệm gay go nhất.
Với một cú nhảy mạnh như của loài mèo, tôi lao người về phía sợi dây mỏng manh - con đường duy nhất còn lại có thể đưa tôi tới tình yêu sắp tiêu tan mất của tôi.
Những ngón tay của tôi khép lại bên trên phần cuối của sợi dây chừng một bộ. Trong lúc bám chặt vào sợi dây, tôi cảm thấy nó trượt dần qua nắm tay tôi. Tôi cố đưa bàn tay còn lại lên để nắm lấy sợi dây, nhưng sự thay đổi vị trí khiến tôi càng trượt nhanh hơn về phía cuối sợi dây.
Một cách chậm chạp, tôi cảm thấy cái vật trêu ngươi này đang thoát khỏi tôi. Trong giây lát nữa, tất cả những gì tôi vừa có được sẽ mất đi - rồi những ngón tay của tôi chạm vào một nút thắt ở ngay cuối sợi dây và không bị trượt nữa.
Với một câu cầu nguyện biết ơn trên môi, tôi trèo về phía boong tàu. Lúc này tôi không thể nhìn thấy Thurid và Matai Shang, nhưng tôi nghe những âm thanh của cuộc xung đột và nhờ đó biết rằng họ vẫn đang đánh nhau - gã tu sĩ vì mạng sống của mình, còn gã da đen để tăng thêm sức nổi của con tàu, vốn phụ thuộc vào trọng lượng của thậm chí chỉ một thân người.
Nếu Matai Shang chết trước khi tôi lên tới boong tàu, cơ may để tôi với tới nó thật sự rất mong manh. Gã hoàng tử da đen chỉ cần cắt sợi dây đi để thoát khỏi tôi mãi mãi, vì con tàu đang trôi qua một miệng vực, thân thể của tôi sẽ rơi vào cái mồm sâu hút của nó để bị nghiền nát thành những mảnh vụn phi hình thể nếu như lúc này Thurid có thể chạm vào sợi dây.
Cuối cùng bàn tay tôi bám được vào lan can của con tàu ngay đúng lúc một tiếng hét kinh hoàng rú lên ở mé dưới tôi, khiến cho máu tôi lạnh đi và đôi mắt hoảng hốt của tôi nhìn xuống một vật đang gào thét, giẫy giụa, lao nhanh xuống cái vực sâu đáng sợ bên dưới.
Matai Shang, Giáo hoàng linh thiêng, Cha già của các Thánh sĩ, đã về chầu tiên tổ.
Rồi đầu tôi ló lên trên boong tàu và tôi nhìn thấy Thurid, dao găm trong tay, đang nhảy về phía tôi. Hắn đang đối diện với đầu trước của buồng lái, trong lúc tôi đang cố leo lên boong ở phía đuôi tàu. Nhưng chỉ có vài bước giữa chúng tôi. Không sức mạnh nào trên trái đất có thể nhấc tôi lên cái boong tàu đó trước khi tên da đen điên tiết lao vào tôi.
Giây phút kết thúc của tôi đã tới. Tôi biết điều đó; nhưng nếu còn có một nghi ngờ nào trong đầu tôi, thì nụ cười chiến thắng xấu xa trên bộ mặt đê tiện đó cũng đủ thuyết phục tôi. Sau lưng Thurid, tôi có thể nhìn thấy Dejah Thoris, mắt mở to và kinh hoàng, đang cố vùng vẫy khỏi những sợi dây trói. Việc nàng buộc phải chứng kiến cái chết đáng sợ của tôi khiến định mệnh cay đắng của tôi càng tàn tệ gấp đôi.
Tôi ngưng mọi nỗ lực để trèo qua mạn thuyền. Thay vì thế, tôi đưa tay trái nắm chặt vào lan can và rút con dao găm ra.
Ít nhất tôi cũng chết như tôi đã sống - chiến đấu.
Khi Thurid tới chỗ đối diện với cửa buồng lái, một nhân tố mới lao thẳng vào người hắn.
Đó là Phaidor.
Với gương mặt đỏ bừng và mái tóc xổ tung, và đôi mắt cho thấy những dòng lệ vừa mới ráo - vị nữ thần trẻ tuổi kiêu hãnh này luôn kềm chế bản thân - nàng nhảy lên chỗ boong tàu ngay trước mặt tôi.
Trong tay nàng là một lưỡi dao dài, mỏng. Tôi nhìn về phía công chúa yêu dấu của tôi, mỉm cười, như những người đàn ông sắp chết nên cười. Rồi tôi quay mặt về phía Phaidor - chờ đợi nhát dao.
Chưa bao giờ tôi thấy gương mặt diễm lệ của nàng đẹp đẽ như giây phút đó. Thật khó mà tin rằng một người đáng yêu như thế lại chứa đựng bên trong vẻ ngoài xinh xắn một trái tim độc ác và tàn nhẫn. Nhưng hôm nay có một biểu hiện mới mẻ trong đôi mắt diệu kỳ của nàng mà trước đó tôi chưa bao giờ nhìn thấy - một sự dịu dàng kỳ lạ, và một vẻ mặt đau khổ.
Lúc này Thurid đã tới cạnh nàng. Hắn đi lướt qua nàng để tới gần tôi trước, và rồi những gì diễn ra đã xảy ra nhanh đến nỗi tất cả đã xong xuôi trước khi tôi có thể nhận ra chân tướng của nó.
Bàn tay trái thanh mảnh của Phaidor vung ra nắm chặt cổ tay cầm dao của tên hoàng tử. Bàn tay phải của nàng giơ cao với lưỡi dao lấp lánh.
“Đó là vì Matai Shang!” Nàng hét lên, và cắm phập lưỡi dao vào ngực tên hoàng tử. “Đó là vì những điều đê tiện mà mi đã làm với Dejah Thoris!” và một lẩn nữa lưỡi thép sắc bén ngập vào lớp da thịt đẫm máu.
“Và đó, và đó, và đó!” nàng hét lên, “vì John Carter, hoàng tử xứ Helium,” và với mỗi từ, mũi dao nhọn của nàng lại cắm vào quả tim xấu xa của tên đại lưu manh. Rồi, với một cú đẩy mạnh chứa đầy thù hận, nàng hất cái xác của gã da đen ra khỏi boong tàu, để cho nó rơi vào sự im lặng đáng sợ theo thân thể nạn nhân của hắn.
Tôi tê cứng cả người vì ngạc nhiên đến độ tôi không di chuyển để leo lên boong trong suốt cảnh tượng đáng sợ mà tôi vừa chứng kiến, và lúc này tôi sẽ còn kinh ngạc nhiều hơn nữa vì hành động kế tiếp của nàng ta, vì Phaidor giơ bàn tay ra cho tôi và giúp tôi trèo lên boong. Tôi đứng đó nhìn nàng đăm đăm với sự thắc mắc đầy sửng sốt và không che đậy.
Một nụ cười nhợt nhạt nở trên môi của nàng - nó không phải là nụ cười tàn ác và ngạo mạn của vị nữ thần mà tôi quen thuộc. “Chàng đang tự hỏi, John Carter,” nàng nói, “điều lạ lùng nào đã mang tới sự thay đổi này ở tôi phải không? Tôi sẽ nói cho chàng biết. Đó là tình yêu - tình yêu dành cho chàng.” Khi tôi cau mày phản đối những lời của nàng, nàng giơ một bàn tay lên với vẻ van lơn.
“Chờ đã,” nàng nói. “Đây là một tình yêu khác với tình yêu của tôi - nó là tình yêu của Dejah Thoris, công chúa của chàng, vì chàng đã dạy cho tôi tình yêu chân chính là gì - nó phải như thế nào, và sự đam mê ích kỷ ghen tuông của tôi khác xa như thế nào với tình yêu chân chính.
“Giờ tôi đã đổi khác rồi. Giờ tôi có thể yêu giống như Dejah Thoris yêu, và vì thế hạnh phúc duy nhất của tôi là biết rằng chàng và nàng ấy lại đoàn tụ bên nhau, vì chỉ ở nàng ấy chàng mới có thể tìm thấy hạnh phúc thật sự.
“Nhưng tôi không vui vì sự xấu xa mà tôi đã thực hiện. Tôi có nhiều tội lỗi cần phải chuộc, và dù tôi bất tử, cuộc sống quá ngắn ngủi đối với sự chuộc lỗi.
“Nhưng còn có một cách khác, và nếu Phaidor, con gái của Giáo chủ linh thiêng của các Thánh sĩ, từng phạm tội, ngày hôm nay nàng ta đã chuộc lỗi phần nào, và để chàng không nghi ngờ sự cam đoan và thú nhận chân thành của nàng ta về một tình yêu mới cũng từng được Dejah Thoris ấp ủ, nàng ta sẽ chứng minh sự chân thành của mình bằng con đường duy nhất đang mở ngỏ - sau khi cứu chàng vì một người đàn bà khác, Phaidor nhường chàng lại cho vòng tay của nàng ấy.”
Với lời cuối cùng này, nàng quay lưng và nhảy ra khỏi boong tàu xuống cái vực bên dưới.
Với một tiếng hét kinh hoàng, tôi phóng tới trước trong một nỗ lực vô ích nhằm cứu lấy cuộc sống mà suốt hai năm qua tôi vẫn vui mừng nếu kết liễu được nó. Tôi đã quá chậm chân.
Với hai hàng lệ rưng rưng, tôi quay đi để không nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ bên dưới.
Giây lát sau tôi đã cởi bỏ hết những dây trói khỏi người Dejah Thoris, và khi đôi tay yêu dấu của nàng quấn quanh cổ tôi, đôi môi hoàn hảo của nàng áp lên môi tôi, tôi quên đi những nỗi kinh hoàng từng chứng kiến và những đau khổ từng chịu đựng trong trạng thái mê ly của sự tưởng thưởng này.