NGÀY THỨ TƯ HỮU DẪN
Là ngày may mắn, tốt lành chỉ sau ngày Đại An. Buổi sáng và buổi chiều may mắn, buổi trưa không may. Nói một cách đơn giản, ngày này mang ý nghĩa “Dẫn bạn tới”, tức là nó sẽ mang đến sự tốt lành với những việc hoan hỉ vui mừng, nhưng cũng sẽ mang đến điềm xấu, ví dụ như lễ tang. Trước đây, Hữu Dẫn thường được gọi là “Ngàp không phân thắng thua”, là ngày mà mọi việc đều hòa hảo, mang đến sự “dẫn dắt”. Tuy nhiên ngày nay, Hữu Dẫn không mang nghĩa như vậy nữa.
Buổi sáng, Ruri tỉnh dậy vì nghe thấy tiếng mưa. Cô vội vàng mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Vô số hạt mưa từ những đám mây xám xịt nặng nề trên trời lao thẳng xuống mặt đất như những mũi tên. Tiếng nưóc chảy của dòng sông cũng khiến cho khung cảnh ngày hôm nay hoang vu đến lạ kỳ.
Ruri bật tivi lên, vừa đúng lúc đang phát bản tin dự báo thời tiết. Cô đã cầu nguyện cho Tokyo nắng đẹp nhưng... toàn bộ vùng Kanto phủ đầy ký hiệu chiếc ô.
Cô thất vọng thay đồ, gập chăn đệm rồi ra khỏi phòng đi rửa mặt. Sau đó, cô xuống nhà ăn gọi một suất ăn sáng, cho vào khay rồi lại bê lên phòng. Hiroaki đang đứng dựa vào tường.
Cậu ta vẫn bất ngờ xuất hiện như mọi khi.
“Cậu chưa đi à?”
“Chuyện đó... tôi nghĩ hôm nay Reiko sẽ không ra khỏi nhà đâu.”
“Hả? Sao thế?”
“Trong lịch trình của cô ta có viết, hôm nay cô ta sẽ cùng với nhà xuất bản đồng tổ chức một bữa tiệc bãi biển... Nhưng đang mưa mà.”
Để ý thấy gương mặt bực bội của Ruri khi nhìn ra cửa sổ, Hiroaki cũng đưa mắt nhìn ra ngoài và nói “Hiểu rồi”.
“Đại khái là những công việc ngoài trời sẽ bị hoãn lại. Nếu là tiệc trong sân vườn thì có thể rời vào nhà, nhưng đây lại là tiệc bãi biển.”
“Biết đâu cô ta lại ra ngoài làm việc khác thì sao.”
“Tôi nghĩ là không đâu. Vì hôm nay là ngày Hữu Dẫn, cô ta sẽ làm việc ở nhà.”
“Ngày Hữu Dẫn thì liên quan gì?”
Hiroaki nghiêng đầu thắc mắc, Ruri liền giải thích.
Ngày Hữu Dẫn là ngày thích hợp cho việc chúc mừng, vào ngày này người ta thường chuẩn bị và gửi đi những món quà kèm theo lời chúc tốt đẹp. Bánh ngọt ở Oasis rất được yêu thích và thường dùng làm quà mừng hoặc quà đáp lễ. Vì thế, nếu có thể thì cửa hàng sẽ làm bánh, gói lại và giao đi trong ngày này.
“Ồ, tôi tưởng những cửa hàng kinh doanh như thế thường sẽ có đại lý?”
“Bố tôi cho rằng nên tránh giao sản phẩm của mình cho người khác. Vì thế tôi nghĩ hôm nay cô ta sẽ chỉ làm việc ở nhà thôi.”
Để chắc chắn, Ruri gọi vào điện thoại cố định ở nhà. Đúng như dự đoán, Reiko nhấc máy. Ruri vội vàng cúp máy ngay lập tức.
“Đấy, thấy chưa.” Ruri thở dài, cô nằm dài trên chiếu. “A a, thế là ngày hôm nay chẳng làm được gì rồi...”
“Thí mất một ngày, chán ghê.”
Hiroaki khoanh tay ngẫm nghĩ. Một lát sau, khuôn mặt cậu đột nhiên sáng bừng lên. “Này, có việc cho cậu làm đây?”
“Gì?”
“Cậu từng nói là cậu đã nhìn qua máy tính xách tay của Reiko rồi đúng không?”
“Thì sao?”
“Cô ta luôn cầm theo máy tính xách tay nên không kiểm tra được, nhưng chúng ta có thể kiểm tra mail đúng không?”
Ruri ngạc nhiên nhìn Hiroaki nhanh nhẹn mở máy tính xách tay của mình, do dự nói: “Nhưng mà... nếu không đoán được mật khẩu thì không đăng nhập được đâu.”
“Đoán à... Chắc là không dễ... Nhưng Reiko sử dụng rất nhiều mail đúng không? Nếu thế thì khả năng đoán được càng cao. Nào, thử xem.” Cậu ta khởi động máy tính, kết nối internet rồi nói với Ruri. “Cậu biết những địa chỉ mail nào mà Reiko thường sử dụng thì viết vào đây.” Ruri viết xuống theo lời Hiroaki. Reiko có rất nhiều địa chỉ. Có mail miễn phí, mail của nhà cung cấp mạng, rồi cả mail dùng trong công việc. Dù tên miền khác nhau nhưng trước ký tự @ luôn là reiko. Watanabe, một cụm gồm họ tên đơn giản.
Hiroaki nhìn xuống danh sách Ruri vừa viết, cậu ta cười toe toét nói, “Tốt lắm!”, rồi chọn một mail miễn phí, mở trang đăng nhập của Qmail và gõ reiko.watanabe vào.
“Cậu thử nghĩ xem mật khẩu là gì. Tối đa chỉ được thử hai lần thôi nên cậu lựa chọn cẩn thận đấy.”
“Để xem nào...”
“Ngày sinh của cô ta?”
“Ngày 8 tháng 5 năm 1989.”
Hiroaki gõ 19890508. Trang web báo sai mật khẩu.
“Nếu không phải ngày sinh, vậy vật yêu thích của cô ta thì sao?”
“Thế à... Tôi cảm thấy dường như cô ta sinh ra để làm việc vậy... Có lẽ là tên của nhà hàng?”
“Oasis phải không?”
Hiroaki gõ xuống mấy chữ OASIS rồi bấm enter. Nhưng, màn hình vẫn hiện dòng chữ “Mật khẩu không chính xác”.
“Cái này cũng không đúng... Vậy, tiếp theo.”
Cậu ta mở tiếp trang đăng nhập của Motmail, một trang mail miễn phí khác.
“Chẳng nhẽ phải thử mật khẩu cho tất cả các địa chỉ à?”
“Đúng thế. Mỗi địa chỉ chỉ có thể thử hai lần. Mà có năm địa chỉ nên sẽ phải thử mười lần. Dù sao cũng là người một nhà, chắc sẽ đoán được mật khẩu thôi. Hôm nay không được thì ngày mai lại thử mười cái khác.”
“Nếu kích vào đây thì sao?”
Ruri di chuột kích vào dòng chữ “Quên mật khẩu”. Màn hình liền hiện lên “Câu hỏi bí mật”.
“Ồ. Nếu là câu hỏi bí mật thì có khi tôi có thể trả lời được đấy. ‘Tên con vật đầu tiên nuôi’, ‘Chiếc xe yêu thích đầu tiên’... Những thứ này có thể tôi tình cờ nghe được.”
Ruri nhìn Hiroaki với đôi mắt kỳ vọng.
“Không được, không được. Nếu làm thế sẽ phải đặt lại mật khẩu. Mà mật khẩu thay đổi thì Reiko sẽ phát hiện ra ngay.”
“Ồ, thế à...”
Tóm lại, nếu không có mật khẩu thì sẽ không đọc trộm mail của cô ta được.
“Nhưng nếu chúng ta may mắn đoán trúng thì chắc gì cô ta đã dùng mỗi địa chỉ mail đó? Nếu thế thì cũng chỉ xem được tài khoản đó thôi.”
“Không hẳn, có rất nhiều người dùng chung một mật khẩu cho mọi tài khoản.” Hiroaki nói. “Hầu hết mọi người đều thế. Phải nhớ nhiều mật khẩu rất dễ nhầm mà đúng không? Vì vậy dù để tên mail khác nhau nhưng người ta vẫn có khuynh hướng dùng chung một mật khẩu cho mọi tài khoản. Nếu thế thì chúng ta có thể đăng nhập được vào tất cả tài khoản của cô ta.”
Có lẽ đúng là như vậy thật. Ruri có vài địa chỉ mail và cô cũng dùng chung một mật khẩu.
Ruri suy đoán mọi mật khẩu mà cô có thể nghĩ ra. Hiroaki thử đăng nhập mỗi địa chỉ hai lần.
Địa chỉ nhà riêng, tên loại hoa yêu thích, tên món hay ăn, tên con phố nước ngoài mà Reiko đã từng nói rất thích... Trước khi cô ta kết hôn với bố, họ đã từng trò chuyện rất nhiều. Ruri vừa nhớ lại vừa thử gõ mật khẩu. Nhưng cả mười cái đều không đúng.
“Không còn cách nào khác, mai chúng ta tiếp tục.” Ruri thở dài.
Có điều, Hiroaki lại cười toe toét nói: “Đừng... còn nữa còn nữa mà. Có rất nhiều trang cần đăng nhập bằng mail. Chúng ta thử cái này đi.”
Hiroaki khấp khởi mở trang tìm kiếm, nhập “Watanabe Reiko” vào khung tìm kiếm. Ngay lập tức, những trang như Blog, Facebook, Twitter của cô ta hiện lên. Cậu ấy gõ mail của Reiko vào màn hình đăng nhập.
“Đó, giờ nghĩ mật khẩu đi.”
Cậu ấy giục. Vậy là mỗi trang này có thể thử thêm hai lần nữa. Nhưng mà...
“Tôi run quá.” Ruri thở hắt ra vì chẳng nghĩ ra được gì.
“Sao vậy?”
“Nếu cứ thử dần dần thế này thì ai cũng có thể bị lộ mật khẩu hết nhỉ.”
“Đúng thế.” Hiroaki thẳng thừng xác nhận. “Thời đại IT này thì chẳng có gì gọi là bảo mật hết. Đặc biệt là người đơn thuần như cậu thì càng phải chú ý. Mật khẩu chắc lại là tên đồ ăn yêu thích chứ gì.”
Sao cậu ta lại biết nhỉ. Trúng phóc rồi. Bạn bè trong lớp đều đặt mật khẩu là tên người hoặc nghệ sĩ họ yêu thích, người chẳng thích gì ngoài đồ ăn như Ruri đương nhiên sẽ chọn tên món ăn làm mật khẩu. Mật khẩu của Ruri là 310sauce - tên món xốt thịt yêu thích của mẹ. Ban đầu cô định chọn meat nhưng mật khẩu yêu cầu một tổ hợp chữ và số latin nên đã thay meat bằng số 310. Nghĩ lại cô vẫn thấy hài lòng về sự nhanh trí của mình.
... Nghĩ đến đây, Ruri bỗng nhớ ra một chuyện. Những mẩu giấy nhớ Reiko gửi cho Ruri hoặc bố đều kết thúc bằng số 0. Có lần cô hỏi bố: “Sao lại là số 0 hả bố, con số này cũng đâu liên quan gì đến tên thời con gái của cô Reiko”, thì bố cười đáp: “Nghĩa là Rei* đó con”.
Chu thich: Trong tiếng Nhật, số 0 cũng có thể đọc là Rei.
Có lẽ nào... cô ta cũng giống Ruri, đổi chữ thành số chăng...
“Hiroaki, thử gõ watanabe05 đi.”
“05? Sao lại là số này?”
“Cứ thử đi.”
Hiroaki gõ theo lời Ruri rồi bấm phím enter. Có thể vào được không...? Ruri nín thở nhìn chăm chăm vào màn hình. Nhưng, dòng chữ “Mật khẩu không chính xác” vô tình vẫn hiện ra. Ruri thất vọng, vẫn sai, cô toan bỏ cuộc, nhưng rồi đột nhiên nhớ ra.
“Lần này gõ watanabe370 xem.”
“Rồi. Lại số gì nữa đây.”
Sau khi Hiroaki nhập mật khẩu và ấn enter, màn hình nhanh chóng chuyển sang trang chủ.
“Là tên của bố tôi viết bằng số. Sanao...”
Vừa trả lời, Ruri vừa nhìn dòng chữ “Chào mừng” bằng vẻ mặt kinh ngạc. Đăng nhập được rồi.
Nhưng, nhưng, sao lại...
“Cô ta là thủ phạm cơ mà...”
Thấy Ruri bồn chồn nói vậy, Hiroaki hỏi lại: “Sao thế? Cậu... bố cậu đã bị giết đúng không? Ngay cả chuyện đó cậu còn đối mặt được mà. Vững vàng lên, Ruri.”
Nghe cậu ta gọi một cách thân mật như vậy, má Ruri nóng bừng.
Không để ý tới vẻ mặt đó của Ruri, Hiroaki tiếp tục dùng mật khẩu đăng nhập vào từng địa chỉ mail.
Reiko đúng là một người đàn bà trơ trẽn.
Không ngờ cô ta lại có thể dùng tên của người đàn ông do chính tay mình giết làm mật khẩu.
Đúng như dự đoán của Hiroaki, toàn bộ tài khoản mail của Reiko đều dùng chung mật khẩu này.
“Vậy mới nói, chỉ cần phá được một lỗ hổng bảo mật là sẽ tìm ra hết thông tin cá nhân của một người. Từ đó thể làm rất nhiều việc xấu xa đấy.”
Hiroaki cười tinh quái.
“Có thể nói, đột nhập được vào tài khoản mail của một người là đã nắm trong tay toàn bộ thông tin của người đó rồi. Ví dụ như, bằng cách này cậu sẽ biết được bên trong những cái hộp các tông được gửi đến nhà cậu có gì.”
Hiroaki kích chuột vào bức mail xác nhận nội dung mua hàng trên mạng.
“Vài tuần trước, cô ta đã đặt mua tủ đựng tài liệu, bàn làm việc, giá sách, tuần trước thì mua đèn đứng. Tổng cộng hết một trăm tám mươi bảy ngàn sáu trăm yên. Cô ta mua toàn đồ đắt tiền đấy.”
Cô ta dùng tiền kiếm được bằng địa vị và danh tiếng của bố, suy nghĩ này khiến Ruri không thể nào vui được. Nhưng ngược lại, Hiroaki rất mừng rỡ, vì những chiếc hộp khiến Ruri cứ canh cánh trong lòng mà không mở ra được nay đã bị phơi bày.
“Hả?” Hiroaki dừng tay lướt chuột. ”Có vẻ như Reiko đang vay nợ.”
“Vay nợ? Sao cậu biết?”
“Tháng nào cũng có thư thông báo ngày trả nợ được gửi đến. hơn nữa còn là từ vài công ty khác nhau.”
Ruri nhìn chằm chằm vào màn hình. Đúng là có vài bức thư được gửi đến từ những công ty cho vay thông qua hệ thống ngân hàng mà cô hay thấy quảng cáo trên tivi.
“Cô ta vay bao nhiêu?”
“Trong thư không ghi số tiền. Nhưng khoản tiền mà người sử dụng tín dụng có thể vay là một phần ba thu nhập mỗi năm, tuy nhiên hệ thống cho vay qua ngân hàng sẽ không sử dụng định mức này, họ có thể cho vay nhiều hơn. Nếu chọn được công ty cho vay theo hệ thống này, có lẽ sẽ vay được một khoản lớn đấy.”
Hiroaki tiếp tục tìm kiếm và đọc những bức mail thông báo, bỗng cậu ấy kêu “A” một tiếng rồi im bặt.
“... Bố cậu... mất được nửa năm rồi đúng không?”
“Ừ, tháng Hai.”
“Từ tháng Ba, các công ty không gửi mail đến nữa. Nghĩa là ngay sau khi bố cậu mất, toàn bộ số nợ đã được thanh toán.”
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Giờ cô đã biết... toàn bộ số tiền bảo hiểm đổ vào đâu rồi.
“Cậu có sao không?”
Hiroaki lo lắng hỏi. Chính cô cũng biết sắc mặt mình giờ tệ như thế nào.
“Đây là một bước tiến đấy. Nếu tìm thấy lọ thuốc độc và cuốn sổ nhớ, chắc chắn cảnh sát sẽ điều tra số tiền này. Giờ chúng ta cố gắng thu thập thêm bằng chứng, nhé?”
Ruri gật đầu. Đã đến nước này, cô phải thật bình tĩnh. Vì cô cần tìm kiếm thêm nhiều bằng chứng mang tính quyết định nữa.
“Vậy, giờ chúng ta sẽ đọc những mail quan trọng.”
Hiroaki vào phần hộp thư đến từ trang kết quả tìm kiếm. Ruri cũng nhìn vào màn hình. Trong này nhất định chứa nhiều manh mối mấu chốt...
“Đầu tiên, chúng ta nên tìm những bức thư nhận được trước và sau khi bố cậu bị sát hại.”
“Ừ, có mail nào nói về việc giao dịch thuốc độc không? Tôi nghĩ cô ta đã mua nó qua mạng.”
“Chắc không dùng địa chỉ mail này. Nếu có đã lộ ngay rồi.”
“Cũng có thể cô ta đã ngụy trang nó như những bức thư thông thường...”
“Dù thế, cô ta cũng tuyệt đối không dùng những tài khoản này đâu.”
Hiroaki chỉ vào địa chỉ mail của Reiko đang hiện ở góc trên bên phải màn hình.
“Cậu thấy địa chỉ mail này là tên thật đúng không? Trong trường hợp mua thuốc độc trên mạng, cô ta sẽ sử dụng những tài khoản miễn phí, dùng một lần rồi bỏ.”
“À... ra thế.”
“Có lẽ nếu tra cứu lịch sử trên laptop của cô ta thì sẽ rõ. Nhưng giờ chúng ta chỉ làm được thế này thôi.”
Hiroaki tra ngược lại những bức thư nhận được cho đến cuối năm ngoái, bắt đầu mở từng mail ra đọc.
Hầu hết là thư linh tinh từ những người thân quen. Họ an ủi Reiko sau cái chết của bố. Mọi người đều đồng cảm với Reiko và dành cho cô ta những lời động viên.
Reiko đã lừa tất cả mọi người. Có ai ngờ được rằng cô ta chính là kẻ giết chồng cơ chứ.
Sau khi đã xem hết hộp thư đến, hai người bắt đầu kiểm tra phần thư đã gửi.
Trong những bức thư Reiko gửi cho bạn bè, cô ta chỉ viết về chuyện cô ta đã đau khổ thế nào sau khi mất chồng, công việc tiến triển bận rộn ra sao.
Cô ta diễn rất tròn vai một người phụ nữ trưởng thành phải tiếp quản việc kinh doanh của người chồng đã khuất, vượt qua nỗi đau và dũng cảm sống tiếp. Người nhận thư hẳn cũng thương cảm với nỗi đau của cô ta mà chẳng thể ngờ được mỗi ngày cô ta đều vui vẻ đi làm, mua sắm. Reiko đã ngụy trang rất kỹ, không ai nghi ngờ gì.
Ruri cắn môi đọc hết bức thư phô diễn tấn thảm kịch của người vợ trẻ. Nó chân thật đến nỗi ngay cả người sống cùng Reiko là Ruri cũng bị lừa.
Bất chợt, ánh mắt cô bị một cái mail thu hút.
Người nhận: Tanabe Youichi
Tiêu đề: Re: về tiền bảo hiểm của Sanao
Bác Tanabe?
Tại sao Reiko lại gửi một bức mail cá nhân cho bác Tanabe? Ruri kích chuột vào mail bằng ngón tay run rẩy.
“Viện trưởng Tanabe,
Toàn bộ số tiền bảo hiểm tử vong tôi đã nhận được thuận lợi. Chân thành cảm ơn ông vì đã cố gắng giúp đỡ.
Watanabe Reiko”
“Này, Hiroaki, nhìn cái này đi.”
Ruri chỉ vào bức thư, Hiroaki nhướng lông mày tỏ vẻ nghi ngờ.
“...Cố gắng? Nghĩa là sao nhỉ?”
“Lạ đúng không? Tại sao cô ta lại liên lạc với bác sĩ Tanabe, ông ấy thì liên quan gì đến tiền bảo hiểm của bố tôi?”
“Chờ chút. Hình như có một loạt thư từ trao đổi giữa hai người này.”
Những ngón tay Hiroaki thao tác linh hoạt trên bàn phím, màn hình chỉ còn lại các bức thư Reiko gửi cho bác sĩ Tanabe. Cái mail thông báo về tiền bảo hiểm được gửi ba tuần sau khi bố mất. Sau đó một thời gian, họ không trao đổi gì với nhau nữa, khoảng năm tháng sau mới liên lạc lại.
“Viện trưởng Tanabe,
Xin lỗi vì đã gọi điện đột ngột. Tôi có chuyện muốn bàn bạc. Nếu vụ này bị lộ, nó sẽ trở thành một vụ lừa đảo nhằm chiếm đoạt tiền bảo hiểm bất chính.
Vì vậy, làm phiền bác sĩ chú ý tới những ghi chép về việc làm giả giấy chẩn đoán tử vong. Đặc biệt là kết quả kiểm tra máu.
Watanabe Reiko”
“Cô Watanabe Reiko,
Ngày kia tôi sẽ nhận được bản thông báo kết quả kiểm tra máu. Tôi muốn trực tiếp đưa nó cho cô, vì thế mong được gặp cô. Ngoài ra, cô nên chú ý tới Ruri. Hôm nay cô bé đã đột ngột tới đây. Cô bé muốn biết chi tiết về nguyên nhân cái chết của Sanao... Tôi rất ngạc nhiên khi Ruri hỏi về việc bảo quản máu. Tôi đã nói dối rằng không có chuyện bảo quản gì cả.
Có lẽ cô bé đã biết gì đó về việc làm của chúng ta.
Mong cô hãy cẩn thận.
Tanabe”
Đột nhiên thấy tên mình xuất hiện khiến Ruri giật nảy người.
Đây chính là hôm cô đến bệnh viện.
Cô vội vàng mở thư hồi âm của Reiko ra xem.
“Viện trưởng Tanabe,
Tôi hiểu rồi, tôi sẽ chú ý. Nhưng tôi nghĩ Ruri không biết gì về chuyện thuốc. Vì nếu biết, con bé đã làm rùm beng lên rồi.
Vậy, chúng ta gặp nhau vào thứ Năm tuần sau lúc 12 giờ rưỡi được không ạ? Tôi sẽ chờ ông ở sảnh khách sạn Ebisu Grand.
Watanabe Reiko”
Toàn thân Ruri như thể bị rút hết máu.
Tiếng mưa liên tiếp đập vào kính cửa sổ, khuấy đảo tâm trí cô.
Bác sĩ Tanabe cùng một giuộc với Reiko...?
Cô không muốn tin, nhưng họ thực sự cấu kết với nhau.
Reiko hạ độc, rồi đưa bố đến Bệnh viện Tổng hợp Tanabe, bác sĩ Tanabe viết chẩn đoán tử vong do bệnh tật. Reiko lĩnh ba trăm triệu yên tiền bảo hiểm, một phần trong đó trả công cho bác sĩ Tanabe... Tóm lại, mọi việc đã được họ chuẩn bị từ trước.
Từ nội dung này có thể đoán được, sau khi chi trả tiền bảo hiểm, công ty bảo hiểm đã nghi ngờ và hỏi Reiko, do đó, để chứng minh không có gì bất chính, cô ta đã nhờ bác sĩ Tanabe làm giả kết quả kiểm tra máu...
“Thật đáng sợ.” Ruri cắn mạnh môi đến mức có thể nếm được vị máu. “Nếu đọc được bức thư này sớm hơn, có lẽ tôi đã có thể đến nơi bọn họ gặp nhau.”
“Bình tĩnh. Nhìn ngày giờ đi nào.”
Hiroaki chỉ vào ngày giờ gửi của bức mail. Có vẻ đây là nội dung trao đổi của tuần trước. Bình tĩnh nghĩ kỹ lại, hôm Ruri đến bệnh viện tổng hợp Tanabe mới chỉ mấy ngày trước. Tức là, “thứ Năm tuần sau” trong bức mail này chính là ngày mai.
“May thật...”
Trút bỏ được gánh nặng, Ruri gục mặt xuống bàn thở ra nhẹ nhõm.
“Có vẻ như ngày mai chúng ta sẽ nắm được đầu mối lớn đấy.”
“May mà có cậu, Hiroaki. Cảm ơn cậu.”
“Cái này chỉ giống như tài khoản sử dụng bằng tên miền, để chắc ăn chúng ta nên kiểm tra cả những địa chi mail còn lại nữa.”
Tiếng Hiroaki gõ bàn phím lách cách hòa vào tiếng mưa rơi.
Chuyện bạn thân của bố cấu kết với Reiko phản bội bố đúng là một cú sốc lớn đối với Ruri. Nếu chỉ có một thân một mình, có lẽ Ruri đã không thể chống đỡ nổi. Nhưng có Hiroaki ở bên cạnh ủng hộ khiến cô vững tâm hơn rất nhiều. Trong lòng Ruri, sự tồn tại của Hiroaki ngày càng trở nên quan trọng.
Vẫn nằm gục xuống bàn, cô trộm liếc nhìn Hiroaki.
Ánh sáng màn hình hắt lên sườn mặt nhìn nghiêng của cậu. Cặp lông mày hơi cong của những người thông minh. Hàng mi dài phủ bóng xuống gò má. Đôi môi cong chứng tỏ người thận trọng. Xương hàm góc cạnh và sắc nét. Thấp thoáng nơi cổ áo là xương quai xanh rất đẹp...
Chẳng biết tại sao, dường như ánh mắt cô bị thu hut, rồi bị dẫn dắt đến những nơi không thể nhìn thấy. Chỉ mới nhìn cậu thôi mà trong trái tim cô đã nhen lên một đốm lửa dịu dàng. Từ trước đến nay Ruri chưa bao giờ cảm thấy như vậy.
Lẽ nào, đây chính là cảm giác như có chú bướm nhảy múa trong lồng ngực...?
Đột nhiên, Hiroaki đánh mắt về hướng này. Ánh mắt hai người gặp nhau, Ruri luống cuống quay mặt đi.
“Gì thế?” Hiroaki nghiêng đầu hỏi.
Nghe Ruri đáp “Không có gì”, cậu “Xì” một tiếng rồi quay lại nhìn màn hình.
“Đây là một tài khoản khác. Có vẻ là mail chuyên dùng để đặt mua tạp chí. Cậu nhìn qua chút đi.”
Ruri nhổm dậy, nhìn vào màn hình. Thi thoảng, cô lại trộm nhìn Hiroaki bên cạnh. Hai má cô cứ nóng bừng. Khó thở quá. Dù thế, cô vẫn muốn gần cậu thêm chút nữa...
Đột nhiên, điện trong phòng tắt phụt. Dù là giữa ban ngày nhưng vì trời mưa nên trong phòng vẫn hơi tối.
“A, mất điện rồi.”
Theo phản xạ, cô vươn tay về phía Hiroaki, nhưng...
“Đừng chạm vào.”
Ngay lúc tay Ruri sắp chạm tới mình, Hiroaki vội né tránh.
“Nếu cậu chạm vào, tôi sẽ biến mất đấy.”
Trong căn phòng ảm đạm, Hiroaki vẫn nhìn vào màn hình máy tính vẫn sáng nhờ nguồn điện từ pin, và nói bằng giọng lạnh lẽo.
“Biến... biến mất sao?”
“Tôi từng nói rồi mà. Người có mong muốn tự sát như cậu có thể kết nối với ý nghĩ của một kẻ đã tự tử là tôi, vì thế trong mắt cậu, hình ảnh của tôi có thể hiện lên như hình ảnh ba chiều.”
“Ừ. Chỉ có tôi mới có thể bắt tín hiệu hình ảnh của Hiroaki.”
“Hình ảnh ba chiều nghĩa là, những người chung ý niệm tự tử như cậu và tôi kết nối được với nhau, mối liên kết ấy giống như một màn hình vậy, và cậu có thể nhìn thấy tôi được thực thể hóa.”
Ruri nghiêng đầu, cố tiêu hóa lời Hiroaki nói.
“Dù sao đi nữa, tôi cũng chỉ là cái màn hình có kết cấu bề mặt căng ra nhờ sự cân bằng hoàn hảo.”
“Ờm... tôi hoàn toàn chẳng hiểu gì cả.”
“Ừm, vậy cậu có thể nghĩ rằng, hình ảnh 3D là một màn hình có tính ổn định siêu kém, như kiểu bong bóng xà phòng ấy.”
“Bong bóng xà phòng? Vậy Hiroaki là bong bóng à?”
“Không phải thế, nhưng mà xét về mặt kết cấu thì giống vậy. Vì thế đừng có đụng vào tôi, cậu mà sờ vào là tôi nổ bum một cái rồi biến mất đấy.”
“Nhưng trong phim ‘Khu rừng bóng tối’ đâu có như vậy.”
“Trời, cậu chỉ biết có thế thôi à?”
Cô không hiểu gì cả. Hoàn toàn không hiểu...
Thế nhưng, chỉ cần tưởng tượng cảnh Hiroaki bỗng dưng biến mất ngay trước mắt là cô đã lạnh toát cả người.
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ chú ý.”
Ruri cố gắng nhích người ra xa nhất có thể.
“Ừ. Cảm ơn.”
Hiroaki đáp cụt lủn.
Ruri đọc lướt qua đống thư đặt mua tạp chí của Reiko... nhưng không cách nào tập trung được. Không hiểu tại sao cứ chốc chốc ánh mắt cô lại lướt qua chỗ Hiroaki. Có điều, dù cô yêu thích cậu đến nhường nào thì cũng không thể chạm vào cậu...
Người con trai đang ngồi cạnh cô lúc này, vốn đã không còn tồn tại trên thế gian nữa.
“Đều là những thứ liên quan đến ăn uống, phim ảnh, du lịch, thời trang. Không có gì đáng ngờ cả.”
Ruri vội đồng tình với ý kiến của cậu, “Ừ, ừ. Đúng thế.”
Ánh sáng xanh phát ra từ màn hình bao trùm lấy Hiroaki, khiến cậu trông càng huyền ảo. Trong không gian trầm lắng chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi, dường như Hiroaki đang tỏa sáng. Giá như cậu không biến mất, Ruri rất muốn vươn tay ra nắm lấy bàn tay cậu. Nếu cậu biết được cảm xúc của cô lúc này, hẳn sẽ vô cùng ngạc nhiên.
Bỗng đèn bật sáng, cũng đột ngột như lúc nó vụt tắt. Cô vội rời mắt khỏi Hiroaki, tim đập chệch một nhịp. Nếu cứ tiếp tục nhìn như vậy, cảm xúc của cô dành cho cậu sẽ tuôn tràn ra mất.
“Xong, kiểm tra hết địa chỉ mail rồi.”
Hiroaki đóng laptop lại.
“Cảm ơn cậu nhiều lắm.” Ruri tránh không nhìn cậu. Chắc hẳn mặt cô đang đỏ rực lên. “Xem ti vi nào.”
Để rời sự chú ý của Hiroaki, cô với lấy điều khiển rồi bật tivi lên. Tiếng cười nói sôi nổi bỗng chốc lan khắp căn phòng.
“A.”
Ruri sững người. Trên tivi đang chiếu chương trình “Người sành ăn phải biết”.
Đây là số đặc biệt về “Reiko’s deli” - nhà hàng mới mở do Reiko nắm phần lớn cổ phần, tivi đang chiếu cảnh đoàn người xếp hàng dài dằng dặc để nhận số thứ tự.
“Ôi, nhà hàng được yêu thích thật đấy, cô Watanabe.”
Keiko cười quyến rũ, trả lời người dẫn chương trình: “Chưa đâu, chưa đâu, giờ mới là bắt đầu thôi ạ.”
“Là người phụ nữ quyền lực trong cả mảng ẩm thực và làm đẹp, cô Watanabe quả thực khiến người ta không thể rời mắt. sắp tới cô có dự định gì không ạ?”
Trước câu hỏi của người dẫn chương trình, Reiko trả lời đầy tự hào:
“Sau nhà hàng và quán cà phê, chúng tôi đã triển khai nhà hàng cao cấp và cơm hộp. Điều mà một nhà sản xuất như tôi đang nghĩ đến tiếp theo là...”
Reiko nhìn thẳng vào camera, bắt gặp ánh mắt Ruri. Dường như cô ta muốn thông qua tivi gửi đi lời thách thức.
“... Auberge.”
Ruri lặng người.
“Ủa, auberge là sao?”
Hiroaki đưa ra câu hỏi cùng lúc với người dẫn chương trình.
“Auberge nghĩa là một nhà hàng có phòng trọ qua đêm.”
“Ồ, vậy nó khác gì với các khách sạn nhỏ?”
“Khách sạn chú trọng việc nghỉ lại, tức là có những người chỉ đến nghỉ qua đêm mà không dùng bữa. Nhưng auberge coi việc ăn uống là chính, trọ lại chỉ là dịch vụ kèm theo. Trong bầu không khí hoàn toàn thư giãn, mọi người có thể quên đi thời gian, thoải mái thưởng thức đồ ăn... Đây chính là mục tiêu của tôi, nhằm mang đến cho mọi người sự chăm sóc chu đáo nhất.”
Reiko vừa dứt lời, người dẫn chương trình và đám đông thực khách rộ lên những tiếng hoan hô trầm trồ, “Woa, tuyệt quá!”, “Tôi rất muốn thử!”
Ruri chết lặng.
Mục tiêu tiếp theo của Reiko là auberge. Đó là giấc mơ mà mẹ luôn ấp ủ. Ngay cả điều đó, cô ta cũng muốn cướp đoạt sao...?
“Cậu sao thế, ổn chứ?”
Hiroaki nhìn Ruri với vẻ lo lắng.
Không biết từ lúc nào, khuôn mặt Ruri đã ướt đẫm nước mắt.
Cơn mưa vẫn dữ dội đổ lên mái nhà, giống như thanh âm sôi sục của dòng máu trong người cô.
Tôi không cho phép.
Nhất định, tôi sẽ vạch trần âm mưu của cô...