NGÀY THỨ NĂM TIÊN PHỤ
Mang ý nghĩa “Người ra tay trước sẽ thua”, Tiên Phụ là ngày ngược với ngày Tiên Thắng. Trong ngày này, giữ được bình tĩnh thì may mắn, ngoài ra, buổi sáng nhiều rủi ro, buổi chiền gặp thuận lợi. Cần ránh những chuyện phải phân Thắng Thua, những việc công, hoặc các vấn đề cấp bách.
9 giờ sáng.
Hôm nay là ngày không được may mắn trong buổi sáng, nên Ruri thong thả rời giường, bắt đầu sửa soạn.
Cô nhìn vào gương, mở hộp kính sát tròng dùng một lần và đeo vào mắt. Sau đó, cô xỏ tay vào bộ váy liền trắng tinh lần đầu tiên được mặc. Thiết kế đơn giản, không có ren hay nơ khiến chiếc váy rất hợp với mái tóc ngắn của cô. Có điều, độ dài váy chỉ đủ che đến bắp chân nên Ruri bước đi không được tự tin lắm. Cuối cùng, cô dặm thêm chút phấn, vậy là đã trở thành một Ruri hoàn toàn khác. Thế này chắc hẳn người khác khó mà nhận ra được.
Sau khi dùng xong bữa sáng ở nhà ăn, cô quay trở về phòng, và vẫn như mọi khi, Hiroaki đã xuất hiện ở đó.
“Chào.”
Cậu nheo mắt nhìn Ruri trong bộ váy trắng.
“Cậu thấy sao?”
Ruri cầm chiếc túi vải trên tay, cô xoay người một vòng. Chiếc váy nhẹ nhàng xòe ra. Cô đã mong chờ cậu sẽ khen cô dễ thương, nhưng Hiroaki chỉ nói cộc lốc: “Ờ, cũng được.”
Đúng là chán chết...
Hai người ra khỏi phòng rồi đi bộ đến nhà ga. Điều kỳ lạ là hôm nay Hiroaki chẳng nói lời nào.
“Tôi đi đây.”
Nhận được thẻ lên tàu, Ruri vẫy vẫy tay chào, nhưng cậu vẫn im lặng. Lòng đầy thắc mắc, cô chầm chậm đi qua cửa soát vé, đúng lúc ấy, tiếng Hiroaki vang lên phía sau lưng cô.
“Trên đường có nghe thấy kẻ lạ mặt nào gọi thì cậu nhớ phải lờ đi đấy!”
Cô giật mình quay lại, nhưng chẳng còn thấy bóng dáng Hiroaki đâu.
Hơn 12 giờ 10 phút.
Ruri đang đứng ở sảnh khách sạn Ebisu Grand. Trong sảnh chờ rộng rãi được chiếu sáng bởi chiếc đèn chùm lộng lẫy xa hoa, dòng người ra vào tấp nập. Ruri ngồi trên ghế sô-pha cách xa lối vào một chút, nơi có thể bao quát mọi thứ xung quanh, cô thận trọng quan sát, không bỏ lỡ người nào. Một lát sau, một người phụ nữ trong bộ váy liền màu đen, khuôn mặt ẩn dưới chiếc mũ đen xuất hiện.
Là Reiko.
Ruri nín thở giấu mình sau chiếc sô-pha, cô liếc thấy Reiko đi vào phòng trà. Đi ngay sau Reiko là một cặp đôi, rồi đến một gia đình, sau đó Ruri đứng dậy khỏi sô-pha.
Cô thông báo với người lễ tân “Tôi đi một mình” rồi nhanh chóng tìm chỗ ngồi của Reiko, sau đó cô được dẫn tới chỗ gần cửa sổ.
“Chỗ này còn trống không ạ?”
Ruri chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh Reiko và hỏi. Trong khoảnh khắc, cô đã lưỡng lự vì khoảng cách quá gần cũng khá nguy hiểm, nhưng lưng ghế ở đây rất cao, như được quây lại bởi một bức tường nhỏ. Nếu không cố tình rướn người nhìn vào, từ chỗ Reiko sẽ không thể nhìn thấy Ruri.
“Mời cô ngồi.”
Nhân viên lễ tân nhẹ nhàng đi đến trước mặt Ruri. Cô nhanh chóng ngồi xuống ghế, nhìn từ chỗ Reiko thì đây chính là góc chết. Lưng ghế vừa vặn ôm lấy lưng cô. Reiko đang dùng máy tính bảng. Ruri căng mắt ra nhìn, ngay cả trong mơ cô cũng không ngờ sẽ có ngày này.
“Cô dùng gì ạ?”
Người phục vụ mặc áo khoác đen và đeo nơ bướm đi tới.
“Cho tôi một nước ép hoa quả.”
Ruri gọi đồ bằng giọng lí nhí.
Đây là khách sạn hạng nhất nên giá cũng cao gấp mấy lần quán bình thường. Dù vậy Ruri vẫn không chọn loại trà rẻ tiền chỉ mấy trăm yên mà gọi một ly nước ép hoa quả. Vì mỗi lần đến khách sạn, bố đều làm thế. Bố luôn nói, “Muốn biết chất lượng khách sạn thế nào, cứ uống thử nước ép trái cây hỗn hợp của họ.” Từ một ly nước ép, bạn sẽ biết họ có dùng hoa quả tươi không, họ dùng chiếc ly như thế nào, sau khi làm thì chuyển đồ ra sao, tức là việc chuyển ly nước từ quầy đến tay người phục vụ có được nhuần nhuyễn không... So với cà phê hay trà thì một ly nước ép quả giúp người ta dễ dàng phán đoán phong cách quản lý của một khách sạn hơn cả.
Phòng trà là bộ mặt của một khách sạn. Bố cho rằng, các khách sạn chỉ cung cấp những thứ tối thiểu thì chắc chắn phòng nghỉ và nhân viên cũng sẽ không tốt lắm, khi khách quen nghỉ lại sẽ rất bất tiện.
“Vậy nên không thể coi thường một ly nước ép.” Bố nói vậy. Đầu tiên, rất ít khách sạn ở vùng Kanto có món nước ép trái cây hỗn hợp trong thực đơn. Tuy nhiên phòng trà của khách sạn cũng có thể phục vụ khi khách yêu cầu nếu có đầy đủ nguyên liệu. Trong trường hợp phòng trà không làm được, ta có thể đánh giá rằng khả năng ứng biến của khách sạn này không cao. Ngoài ra, trước đây, phòng trà của một khách sạn cũng được coi như cao cấp đã phục vụ một ly nước tan hết đá cho khách. Quả nhiên, sau này khách sạn ấy bị tố cáo “treo đầu dê bán thịt chó”. Việc đó đã trở thành vấn đề lớn, làm rúng động cả ngành công nghiệp này.
Chịu ảnh hưởng như vậy từ bố, nên Ruri đã gọi một ly nước ép quả hỗn hợp.
Hình như Reiko vẫn đang chờ bác sĩ Tanabe nên chưa gọi đồ uống. Ruri ngồi sát mép ghế, chú ý mọi động tĩnh.
“Để cô phải chờ lâu.”
Nước ép quả được mang ra. Ruri nhìn ly nước từ trên xuống, quan sát thật kỹ rồi đưa ống hút lên miệng
Ồ, khá ngon. Đầu tiên, cốc thủy tinh dày nên giữ được độ lạnh hoàn hảo. Sau đó là vị kem tươi tan chảy trên lưỡi. Tuy không có kem tươi cũng không sao, nhưng nếu thêm vào thì cốc nước ép sẽ thơm ngậy hơn. Run thầm chấm điểm đạt cho nhà hàng này.
“Xin lỗi đã để cô chờ lâu.”
Người đàn ông bàn bên cạnh đã tới. Ruri tập trung trở lại, cô khởi động phần mềm gương mà Hiroaki đã cài đặt cho. Ở phòng trà khách sạn mà dùng gương soi thì đáng ngờ quá, nên dùng cái này sẽ không bị chú ý. Màn hình điện thoại di động giờ đã trở thành một tấm gương, người đàn ông ngồi đối diện với Reiko mặc một chiếc áo thun có cổ và quần âu. Chính là bác Tanabe. Ruri lấy máy ghi âm từ trong túi xách, đặt lên mép bàn.
“Tôi cũng vừa mới đến thôi. Anh dùng gì?”
“À, cho tôi cà phê.”
Tanabe nói với người phục vụ.
“Cho tôi nước ép quả hỗn hợp.”
Reiko nói. Sau đó người phục vụ cúi chào rồi rời đi, Tanabe cười nhẹ.
“Đáng yêu đấy, cô uống nước ép à?”
“Nước ép trái cây hỗn hợp là thứ có thể phản ánh rõ chất lượng khách sạn. Bởi vì phòng trà là bộ mặt của một khách sạn mà.”
Ruri giật mình. Đó chẳng phải là quan điểm của bố cô sao?
“Vậy...?”
Reiko nhắc. Tanabe lôi từ trong cặp táp ra một phong bì màu nâu rồi đẩy đến trước mặt Reiko.
“Đây là bản kết quả kiếm tra máu.”
Reiko nhanh chóng mở phong bì, lấy ra một tờ giấy. Dù có thay đổi góc độ của chiếc gương, Ruri cũng không thể đọc được nội dung trên tờ giấy.
“Không thể phát hiện được.” Reiko thở phào nhẹ nhõm. “Thế nên không cần phải lo sợ nữa.”
“Đúng thế. Cô hãy cư xử như bình thường đi. Chúng ta đâu làm chuyện gì sai trái.”
“Tôi nên nói cảm ơn...”
“Quan trọng hơn là... cô đã xử lý lọ thuốc rồi đúng không?”
Khuôn mặt nghiêm túc của Tanabe hiện lên trên tấm gương.
“Chưa.” Reiko lắc đầu, cô ta hạ giọng. “Thật ra, tôi vẫn đang giữ nó.”
“Sao?” Ngược lại, Tanabe gắt lên. “Như thế quá nguy hiểm! Tôi sẽ xử lý, hãy đưa nó cho tôi. Nếu Ruri mà phát hiện ra thì tệ lắm!”
Đến rồi đây. Ruri không hề lường trước được việc tên mình sẽ được nhắc đến trong cuộc gặp này.
“Không sao. Tôi đã giấu đi rồi, rất kỹ.”
Nâng ly nước ép trên tay, Reiko thong thả nói. Cô ta giấu rồi? Giấu ở đâu?
“Cô cất những thứ đó ở cùng một nơi chứ?”
Như đọc được ý nghĩ của Ruri, Tanabe hỏi. Ruri rón rén tiến sát đến ghế bên cạnh, căng tai lắng nghe.
“Những thứ tuyệt đối không thể bị người khác nhìn thấy, và cả nhật ký của anh ấy, đều ở cùng một nơi.”
Quả nhiên...
Quả nhiên sổ nhớ của bố là chiếc chìa khóa quan trọng. Nếu không thể tìm thấy bằng chứng gì thì sẽ chẳng thể vạch trần được tội ác của người phụ nữ này...
“Hơn nữa... Biết đâu sau này vẫn còn phải dùng đến lọ thuốc đó thì sao?”
Reiko nói đầy ẩn ý, Tanabe sững người như bị giáng một đòn.
“Vẫn phải dùng ư... Cô Reiko, lẽ nào...”
Reiko im lặng không đáp.
“Cô đừng nghĩ đến mấy chuyện ngu ngốc đó.” Tanabe vươn người về phía trước. “Ruri vẫn còn là học sinh cấp ba mà?! Chuyện này tuyệt đối không được.”
“Nhưng có những lúc cảm thấy cùng đường kiệt lối, tôi đã định làm vậy. Nếu cũng chọn cách ấy thì sẽ không còn phải đau đầu về tiền nong nữa.”
“Dù thế thì...”
“Nếu ngày đó thật sự đến, viện trưởng Tanabe, lại phải nhờ anh giúp đỡ về giấy chẩn đoán tử vong rồi... Giống như trường hợp của anh ấy vậy.” Reiko ngồi nguyên tại chỗ, cúi đầu nói tiếp. “Đã làm phiền anh nhiều quá. Tiền hậu tạ tôi sẽ chuyển khoản cho anh. Bây giờ tôi còn có cuộc họp, xin phép đi trước.”
Reiko lấy hóa đơn, cầm chiếc túi Kelly trên tay rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng trà.
Vẫn chưa hết kinh ngạc, Ruri bần thần tựa người vào lưng ghế.
Đợi đã.
Tóm lại, không phải bác sĩ Tanabe đưa thuốc độc cho Reiko. Hơn nữa, có khả năng chính mình cũng sẽ bị đầu độc.
Có lẽ nếu mình phát hiện ra chân tướng sự việc thì mình cũng sẽ bị giết giống như bố. Và qua bàn tay của bác sĩ Tanabe, người ta cũng sẽ kết luận mình tử vong do bệnh...
Toàn thân Ruri run rẩy, cô vòng hai tay ôm lấy cơ thể như muốn trấn áp nỗi sợ hãi.
Cô sẽ tìm ra bằng chứng mang tính quyết định trước, hay sẽ bị giết trước?
Cô phải tóm được cái đuôi của Reiko càng sớm càng tốt.
Ruri phóng ra khỏi phòng trà và chạy về hướng nhà mình.
Vì biết được chuyện cuốn sổ nhớ và lọ thuốc độc đều chưa bị tiêu hủy nên cô tìm kiếm cẩn thận hơn bất cứ lần nào trước đây. Thế nhưng, vẫn không thu được kết quả gì.
Trời đã tối, cô buồn bực quay lại quán trọ. Cô cầu mong Hiroaki đang đợi cô trở về. Cửa phòng vừa mở, Ruri thở phào khi nhìn thấy Hiroaki, cô kể một mạch hết những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay cho cậu.
“Vậy... nghĩa là Ruri cũng đang bị nhắm vào.”
Hiroaki cau mày, khoanh tay lại.
“Tôi từng nghĩ rằng chết cũng tốt, vì tưởng làm thế thì có thể tố cáo cô ta. Nhưng chết đi thì lại đúng ý cô ta quá. Thế nên tuyệt đối không được.”
“Cậu có ghi âm được không?”
Hiroaki nói bằng giọng lành lạnh, như để xoa dịu cơn hoảng loạn của Ruri.
“Cái đó...”
Ruri lấy ra máy ghi âm. Nhưng khi phát lại ngoài tiếng âm nhạc du dương trong phòng trà, chỉ còn tiếng loẹt xoẹt lè rè, không nghe rõ cuộc đối thoại.
“Có vẻ không dùng được rồi.”
Hiroaki thở dài.
“Để phòng hờ, tôi còn chụp lại ảnh nữa.”
Ruri mở điện thoại. Trong ảnh là bác sĩ Tanabe đang ngồi đối diện với Reiko.
“Nhưng chỉ có cái này thì cũng không dùng làm bằng chứng được.”
“Ừ.” Hiroaki nói. “Không có cái gì thuyết phục được cảnh sát cả. Đây chỉ là cô ta đi uống trà với một người đàn ông thôi.”
“Nhưng cũng có thể dùng để đe dọa Reiko chứ? Ngay ngày mai tôi sẽ đi hỏi rõ mọi chuyện...”
“Không được, đừng làm thế.” Hiroaki lập tức phản đối.
“Tại sao?”
“Làm thế chỉ khiến Reiko hạ độc cậu sớm hơn thôi.”
... Đúng là vậy.
Khi bản thân bị đe dọa, có lẽ Reiko sẽ ngay lập tức diệt cỏ tận gốc.
“Vậy tấm ảnh này cũng vô dụng sao?”
Ruri rũ vai.
“Đừng mất hy vọng, chẳng phải hôm nay cậu đã có thu hoạch lớn đó sao? Đầu tiên, cậu đã biết được rằng Reiko vẫn đang giữ lọ thuốc độc. Và cả cuốn sổ nhớ nữa. Bằng chứng chỉ ở đâu đó trong nhà cậu thôi. Biết thêm nhiều chuyện thế còn gì? Chỉ cần tìm được hai thứ đó thì bức ảnh này sẽ trở thành át chủ bài.”
Được Hiroaki động viên, tâm trạng chìm nghỉm của Ruri cuối cùng cũng tươi sáng hơn một chút.
“Nhưng hôm nay tôi cũng chẳng tìm được gì.”
“Hẳn là cô ta đã giấu chúng ở đâu đó.”
Khi hai người đang vắt óc suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại nội bộ réo vang.
“Ruri à, hôm nay cháu có dùng bữa không? Sắp tới lúc đóng cửa rồi.”
Là ông chủ quán.
“Xin lỗi, cháu xuống ngay đây.”
Ruri cúp máy rồi đứng lên.
“Trong tình hình hiện giờ mà cậu vẫn có tâm trạng ăn uống nhỉ.” Hiroaki cảm thán.
“Ngược lại mới đúng. Chính vì tình hình đang như thế này nên tôi càng phải ăn thì mới có sức chiến đấu tiếp. Mẹ tôi nói thức ăn đi vào cơ thể cũng là phong thủy đấy... Ừm, đại loại thế.”
Giờ Ruri cũng hiểu vì sao tâm trạng của mình lại trở nên vui vẻ hơn trước.
“Lúc nào cũng nên nghĩ đến những điều tốt đẹp thôi! Vậy, tôi đi đây.”
Cô xỏ giày rồi đi tới nhà ăn.
“Chào buổi tối bác chủ quán.”
“Mừng cháu quay lại. Hôm nay cháu muốn ăn gì?”
“À, bác có cà chua hoặc ớt paprika không ạ?”
Bị hỏi bất ngờ, ông chủ quán đứng trong quầy chớp chớp mắt.
“Cà rốt nữa ạ. Ớt và... nếu có quả nho là tốt nhất. Bác hầm những nguyên liệu này với nước dùng giúp cháu... à, thêm cả bạch tuộc cũng ngon. Nếu được thì cho cả tôm vào nữa ạ.”
Ông chủ mỉm cười, “Vậy cùng làm đi.”
“Dạ, thế cũng được ạ?”
Ruri vô thức bật ra câu hỏi.
“Tất nhiên. Nào, vào đây.”
Đã rất lâu rồi, cô không có cơ hội đứng bếp.
Ông chủ vẫn vẫy tay, vì thế cô bước vào. Những chiếc nồi đồng và chảo được cọ rửa sạch sẽ treo gọn gàng trên tường; xẻng, muôi và phới cũng được sắp xếp đâu ra đấy. Nếu bố nhìn thấy căn bếp này, hẳn sẽ chấm điểm 10. “Không chỉ nguyên liệu, một người đầu bếp giỏi còn coi trọng cả dụng cụ làm bếp nữa.” Bố đã nói vậy. Hễ Ruri sử dụng dụng cụ bừa bãi một chút là sẽ bị bố mắng rất nghiêm khắc.
Ông chủ quán lấy nguyên liệu trong tủ lạnh và mang ra bàn bếp. Ruri thái rau, còn ông chủ bắt đầu sơ chế bạch tuộc và tôm.
Đã lâu không cầm dao.
Cạch cạch cạch cạch cạch. Tiếng dao cắt thái nhịp nhàng vang lên.
“À mà,” Ông chủ khéo léo lôi nội tạng ra từ đầu con bạch tuộc rồi dùng ngón tay chà rửa các giác hút. “Tuy chỉ là đồ đóng hộp nhưng có củ cải đỏ đấy. Cả đậu Chi Lê nữa.”
“Dạ?”
“Chẳng phải cháu chỉ chọn những nguyên liệu màu đỏ thôi sao? Thực phẩm màu đỏ sẽ làm tinh thần phấn chấn mà.”
Ruri ngạc nhiên nhìn ông chủ quán.
“Vì rau củ là những thứ gần kề với đất, nên trong chúng cũng có sức mạnh đặc biệt. Cà rốt cũng tốt nhưng đã mất công làm thì chúng ta dùng cả củ cải đỏ nhé.”
Củ cải đỏ là một loại củ màu đỏ đến từ phương Tây. Loại củ này không phổ biến lắm ở Nhật Bản nên chẳng có mấy nhà hàng dự trữ.
“Nếu có củ cải đỏ thì... Lúc đầu cháu định làm xúp Consomme nhưng giờ thì có thể làm xúp Borscht rồi.”
“Vậy làm thôi.”
Ông chủ mở hộp củ cải đỏ. Xúp Borscht - loại xúp đặc trưng của nước Nga mang màu đỏ sánh của củ cải đỏ.
“Xúp Borscht là loại xúp dù cho thịt, rau hay hải sản vào cũng đều ngon tuyệt. Nó còn chứa rất nhiều dinh dưỡng nên bác luôn cho rằng nó là loại đồ ăn có sức mạnh tuyệt đối.”
Ông chủ quán xào tỏi bằng bơ chảy, khi mùi thơm dậy lên, ông cho bạch tuộc và tôm vào.
“Cháu cũng rất thích. Khi ở nhà, cháu thường cho thêm nước tương để tăng hương vị. Cháu thấy trong sách viết thế.”
“Hả? Nước tương à? Làm thế cũng được sao? Vì chúng ta đang làm đồ ăn riêng nên lát nữa bác cũng thử cho vào xem sao.”
Khi tôm và bạch tuộc đã chín, Ruri cho rau, đậu Chi Lê và củ cải đỏ vào.
“Ngạc nhiên thật đấy. Ruri còn nhỏ mà đã rất am hiểu về ẩm thực rồi.”
Ông chủ quán đứng bên cạnh, xào đồ ăn bằng cây đũa dài. Ruri đổ nước hầm và cà chua nghiền nhuyễn vào. Trong mùi hương ngọt ngào đang lan tỏa vẫn thấy thoang thoảng mùi tỏi thơm lừng.
“Ông chủ cũng nghiên cứu nhiều về ẩm thực ạ?”
“Thực ra bác cũng là người làm trong ngành ẩm thực. Tất cả chỗ sách ấy là bác mua đấy.”
Ông chủ quán vừa khuấy nồi xúp bằng chiếc muôi, vừa chỉ về phía quầy lễ tân với vẻ ngại ngùng. Ở đó đặt vài cuốn sách. Nhìn lướt qua những cuốn sách về công thức cốc-tai và bánh ngọt, ánh mắt Ruri dừng lại ở cuốn “Ẩm thực là đời sống”.
Cô bất giác cầm lên.
Tác giả: Watanabe Sanaa.
“Ông ấy là người rất nổi tiếng trong giới ẩm thực. Cháu thấy trên tivi bao giờ chưa?”
“... Là bố cháu.”
Tay vẫn cầm chiếc muôi, ông chủ quán nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Ruri.
“Ruri là con gái của Nabesana sao?!” Ông sững người trong giây lát rồi nói lớn.
“Các loại nguyên liệu và cách xử lý trong cuốn sách ấy đem lại cho bác rất nhiều hứng thú, giúp bác được thưởng thức các món ăn ngon miệng hơn. Ôi, đúng là vậy đấy.”
Giờ thì Ruri đã hiểu.
Hiểu được tại sao đồ ăn do ông chủ làm lại có hương vị tuvệt vời như thế. Cảm nhận được công sức ông bỏ ra cho từng món ăn. Và hiểu được tại sao cô lại thấy thư thái khi ở nhà ăn này.
Là vì nơi đây có niềm tin của bố...
Trái tim Ruri bỗng trở nên ấm áp.
Cô mang nồi xúp Borscht ra chỗ ghế ngồi của khách, cùng ông chủ quán múc xúp ra chiếc đĩa sứ trắng tinh và thưởng thức nó với một chiếc thìa gỗ.
“A, cái này cũng có ở trong sách của bố cháu... đúng không ạ?”
“Đúng thế. Bác sử dụng nhiều nhất có thể những chiếc đĩa làm từ đất, nghĩa là đồ gốm và đồ thủy tinh. Thìa và dĩa cũng cố gắng chọn dùng những thứ làm từ vật liệu tự nhiên.”
Vừa nói ông vừa đưa một thìa đầy ắp xúp vào khuôn miệng đang há thật lớn.
“Ôi, ngon tuyệt! Vị tương ngọt thanh. Ngon thật đấy!”
Ruri cũng ăn thử một thìa xúp. Gần giống với hương vị ở nhà khiến cô có chút hoài niệm. Hòa lẫn với vị ngọt sắc của củ cải đỏ nên cà chua có vị chua vừa phải. Cảm thấy bứt rứt vì phải thổi cho nguội, cô đành ăn từ từ. Tuy mùa hè thì nên ăn đồ lạnh nhưng theo phong thủy, một đĩa xúp nóng ấm bụng thế này sẽ mang lại may mắn.
“A...” Ăn được nửa đĩa xúp, Ruri chợt nhớ ra, “Ông chủ, tất cả những nguyên liệu này...”
Vừa dùng khăn giấy lau quanh khuôn miệng đã bị nhuộm đỏ, ông chủ quán vừa nheo mắt tỏ vẻ giục giã cô nói nốt câu hỏi.
“Lạc và cả mận nữa... tất cả đều là những đồ ăn có nhiều năng lượng đúng không ạ?”
“Ừ, đúng là như thế.” Ông chủ quán gật đầu. “Tất nhiên chúng đều là những thứ được thu hoạch ở những vùng quanh đây. Hôm nay trông cháu có vẻ ủ dột, nên bác đã thử làm cho con gái của một chuyên gia ẩm thực phong thủy ăn xem sao. Tuy hơi xấu hổ nhưng bác vẫn quyết định làm.”
“Không đâu, cháu rất vui ạ... Cảm ơn bác nhiều lắm.”
Sống mũi cô cay cay và mắt đã ướt nhòe, có lẽ không chỉ vì đĩa xúp quá nóng. Ruri khịt mũi và tiếp tục ăn xúp. Ông chủ quán cũng lặng lẽ dùng bữa bên cạnh cô.
Sau khi cùng ông chủ quán dọn dẹp, Ruri đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ đi về phía bồn tắm. Trong hành lang yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng bánh xe lăn lộc cộc.
Trên xe đẩy là sáu thùng các-tông đựng những thứ ông chủ quán đã cho cô.
Ruri đẩy chiếc xe đến phòng tắm. Cô lôi mận và lê từ trong những chiếc hộp ra, cẩn thận dùng vòi sen rửa sạch. Sau đó, cô cho toàn bộ sáu thùng hoa quả vào trong bồn. Việc này cô cũng đã xin phép bà chủ nhà nghỉ rồi.
“Xong rồi. Tắm bồn hoa quả thôi nào...”
Hương thơm ngọt ngào của hoa quả chín theo hơi nước bốc lên lan tỏa khắp căn phòng nhỏ. Màu vàng của lê và màu đỏ hồng của mận nổi bật trên mặt nước màu trắng sữa, trông rất vui mắt. Chỉ cần thế này thôi là bồn tắm đã trở nên sặc sỡ, căn phòng âm u được chiếu sáng bởi những chiếc đèn lồng giờ giống như một phòng spa tại gia. Tinh chất từ hoa quả tiết ra cũng có tác dụng làm đẹp da nữa.
Nếu đưa vào kinh doanh, hẳn các vị khách nữ sẽ rất hào hứng với bồn tắm như thế này.
Chỉ còn một ngày nữa là đến ngày tự sát. Cô không biết số phận mình rồi sẽ ra sao. Nhưng vì bà chủ nhà đã quan tâm cô rất nhiều, nên cô muốn làm gì đó để giúp đỡ bà, dù là việc nhỏ nhất.
Ruri vừa khoan khoái ngâm mình trong bồn tắm hoa quả, vừa cảm thấy có chút tự hào vì mình đã thay đổi được căn phòng âm u thành một không gian thư giãn.