- 9 -
Nhìn lại thực tế, người Việt rất thông minh, ham tìm hiểu, dám thử bất cứ chuyện gì, đến nỗi, chẳng ít khi “Lợn lành chữa thành lợn què.” Chỉ cần để ý nơi phương diện ăn nói, chúng ta thường dùng lối nói ngụ ngôn hay dùng Tục Ngữ, Ca Dao, trong lời phát biểu để cho câu nói ngắn gọn và mang ý tứ đầy đủ hơn. Chả thế mà cuộc sống dân chúng thuận theo luân lý, đạo đức xã hội; gia đình nề nếp trong cương kỷ. Những sự khôn ngoan nơi kho tàng văn chương bình dân trãi qua bao thế hệ thấm nhuần nơi giòng máu, xương tủy dân Việt phát sinh sáng kiến, óc tìm tòi, học hỏi hiểu biết. Tuy nhiên, cuộc sống khó khăn, luôn phải đối đầu với miếng cơm, manh áo đã vô tình tạo thành thói quen suy nghĩ hữu vi, nhân sinh, chỉ lo giải quyết nhu cầu vật chất, cùng lắm khuyến khích ham hố vô bổ, tiếng tăm, nhà cao cửa rộng, hào nhoáng bên ngoài một cách thiếu nhận thức.
Không nói gì xa xôi hay vượt tầm với, ngay như sự thể đọc sách, đã có câu nói, “Quyển sách là một cái gương soi; nếu một con khỉ nhìn vào, dĩ nhiên không thể có hình ảnh của một vị thánh hiện lên” (G.C. Lichtenberg). Đọc sách để tìm kiến thức nào khác chi loài khỉ chỉ biết, “Monkey see, monkey do.” Đọc sách cần suy nghĩ để thăng tiến nhận thức; sách chỉ là phương tiện cho con người phát triển nhận thức, phát huy tiềm năng kiến tạo nơi độc giả. Sách không phải mẫu mực cho mình theo, ngoại trừ loại kỹ thuật; thế nên, người đọc sách cần suy nghĩ. Đọc sách mà không suy nghĩ thì nào khác chi con khỉ ngó vô đám chữ. Thật tội cho những ai đã vô tình đọc sách theo loài lông lá đầy mình. Thế nên, nơi lớp đầu tiên, tôi phải giúp mấy người trẻ nghiệm được thế nào là ý, cái gì là khí, thế nào là ý đẫn khí, định tâm, hành thiền. Tôi có quá tham vọng không? Thử sẽ biết, chưa thử nghiệm, chẳng nên dự đoán.
Tôi đã chia sẻ nhận định trên với ông Tầm mấy ngày trước nên lớp học võ đầu tiên chỉ có 7 em, nhỏ nhất 14 tuổi và lớn nhất 17 tuổi. Quanh một chiếc bàn dài, các em ngồi ngay ngắn và đứng lên khi tôi bước qua cửa. Tiến đến chiếc ghế đầu bàn, tôi lên tiếng,
- Chào các em, mời các em ngồi. Sau khi mọi người ngồi xuống, tôi tiếp tục, tôi tên là Hoàng, các em gọi tôi là chú Hoàng. Tối nay là buổi hội ngộ đầu tiên, tôi muốn biết mục đích hay ý định của mỗi người khi muốn học võ. Nào, bây giờ tôi xin mời từng người giới thiệu tên của mình và nói lên điều mình ước muốn tại sao mình học võ. Mời em, tôi đưa tay hướng về em ngồi bên phải, em này coi bộ lớn tuổi nhất.
Nói chung, các em đều biết nhau nơi miền tỉnh lẻ này và sống không xa vùng chợ. Mọi người muốn trở thành một thứ gì, muốn tăng thêm sức khỏe, và muốn có thể giúp ích gì cho gia đình cũng như cải thiện mức sống. Sau khi cảm ơn các em đã trình bày mơ ước, tôi lên tiếng,
- Mục đích luyện võ không những phát triển thể xác bản thân, mà điều quan trọng nhất lại là thăng tiến tinh thần, thăng tiến nhận thức, và tuân giữ luật thượng võ hầu giúp con người của mình, cuộc đời của mình hoàn thiện hơn. Tôi nói hoàn thiện chứ không dám nói đến toàn thiện; bởi không ai có thể toàn thiện. Nói đúng ra, người mà không ai thấy họ có những thiếu sót, sai lầm chỉ là kẻ tuyệt vời giả dối, giả dối để lừa đảo người khác. Có câu hát, “Ai nên khôn không khốn một lần.” Nơi cuộc sống, lầm lỗi do thiếu suy xét là chuyện thường tình. Học võ không phải để bảo vệ mình mà để tránh bị nguy hại. Tinh thần thượng võ không phải để khoe khoang sức vóc, huênh hoang ra bộ ta đây tài giỏi mà sống thực với con người của mình, nhận biết mình hay, dở thế nào. Các em nên nhận thức rõ ràng, bất cứ ai, nơi một phương diện nào đó đều đáng bậc thầy của mình, cho dù ngay nơi tính chất gian xảo, đểu cáng. Mình không thể đểu cáng như họ, không có nghĩa mình hơn họ, nhưng không dám, không đủ khả năng muối mặt như họ, thì thua vẫn là thua; dẫu mình khinh chê sự xấu xa nơi họ. Bởi vậy, cho dù người khác thế nào, nên nhớ, thái độ, cách cư xử của mình đối với bất cứ ai đều cần biết lễ độ. Nên nhớ một điều, đã học võ rồi, cái giơ tay, giơ chân dẫu vô tình cũng có thể làm chết người hay ít nhất tổn thương đến người khác; do đó cần phải để ý từng cử động. Muốn kiểm soát cử động của mình thì phải nhận biết thái độ; muốn nhận biết thái độ, cần nhận biết tính khí con người của mình, cần suy nghĩ, nhận định thói quen, những sự thường tình, cho dù bình thường đến mức độ nào. Tôi muốn nêu lên một câu nói, tôi mời mỗi người giải thích mình hiểu thế nào. Chẳng hạn, “Đi khám bác sĩ, đi khám bệnh.” Mời anh Tân nói lên điều mình hiểu.
- Thưa thầy, là đến gặp y sĩ để chẩn mạch khi ốm ạ.
Cả 7 em đều phát biểu tương tự, dẫu có đôi ngôn từ khác nhau. Sau khi mọi người trả lời, tôi hỏi,
- Thế sao lại nói, “Khám bác sĩ?” Các em thử nghĩ coi, bác sĩ khám mình hay mình khám bác sĩ; y sĩ chẩn mạch mình hay mình chẩn mạch y sĩ mà nói đi khám bệnh; mình khám hay bị khám? Tôi chỉ đặt vấn đề để từng em tự suy nghĩ trả lời cho mình. Nào, bây giờ chúng ta đặt khuỷu tay phải lên bàn, để đứng tay lên, điều chỉnh ghế và cách ngồi cho thật thoải mái, đưa lưng thẳng lên, khép mắt lại, nghe và thực hành theo những gì tôi nói. Trước hết, từ từ hít hơi vào theo lỗ mũi theo nhịp đếm của tôi từ một đến năm. Nào bắt đầu, 1, 2, 3, 4, 5. Ngưng, từ từ thở ra, 1, 2, 3, 4, 5, thở bình thường. Có ai bị trục trặc gì không?
- Thày đếm hơi chậm làm em hụt hơi.
- Em nói đúng. Mọi người, từ nay, nhớ tập thở chậm lại bất cứ lúc nào. Nếu ai muốn thực hành thở chậm và dài hơi hơn, tập thổi harmonica, tập thổi kèn, hay tập nín hơi và từ từ hít vô và từ từ thở ra. Không khí mà mình thở ra, thở vô đó được gọi là khí. Nào bây giờ chúng ta để ý tới không khí khi thở ra hoặc hít vô nghen. Đưa ngón tay trỏ thẳng lên. Nhắm hờ mắt lại, từ từ hít vô, tưởng tượng rằng không khí hít vào từ mũi, chạy xuống cổ, chuyền qua vai, qua cánh tay, chạy tới ngó trỏ. Từ từ thở ra, tưởng tượng không khí từ ngón trỏ theo cánh tay, ngược về lỗ mũi, ra ngoài. Có ai cảm thấy gì không?
Em nhỏ tuổi nhất, lên tiếng,
- Thưa thầy, ngón tay em nó giật giật.
- Đúng, em đã làm đúng. Nào, chúng ta làm lại như thế cỡ ba phút, đến khi nào mọi người cảm thấy ngón tay trỏ giật giật thì ngưng. Mọi người, bắt đầu, khép hờ mắt lại, từ từ hít hơi vô, dẫn không khí tới ngón trỏ.
Chưa được hai phút, mọi người đã bỏ tay xuôi xuống bàn. Tôi nói tiếp,
- Sự để ý dẫn không khí được gọi là ý hay cái ý; để tâm dẫn không khí được gọi là định tâm. Như vậy, định tâm là để ý, dồn tâm trí, ý nghĩ, ý định của mình vào sự việc, sự kiện nào đó. Không khí được gọi tắt là khí. Xét thế, hành động của các em vừa thực hiện dẫn không khí tới ngón tay là ý dẫn khí. Nơi hoạt động thường ngày, mỗi khi thấy bất cứ phần nào, nơi nào trong cơ thể hơi khó chịu, hoặc cảm thấy nhức, cũng từ từ hít hơn vô, dẫn không khí đến nơi đau, ngưng lại một chút khi đã đầy hơi, đoạn từ từ thở ra trong khi tưởng tượng và ép cái đau nhức theo không khí thoát ra ngoài đi qua lỗ mũi. Hôm nay chỉ học như thế. Các em nhớ, tập từ từ hít vô và từ từ thở ra bất cứ lúc nào, nghĩa là luôn luôn. Tối mai chúng ta gặp lại và cho tôi biết kết quả. Xin chào các em.
Giảng lý thuyết, nói buông dẫu các em hiểu, nhưng vô ích chẳng khác gì những năm tháng tôi theo học võ. Định tâm thế nào, ý dẫn khí, khí dẫn huyết, huyết đả thông kinh mạch ra sao, vận hành khí thế nào vẫn mu ti mù tịt, thì đánh võ chẳng khác chi múa chân múa tay huênh hoang làm trò cho giống các chiêu thức, hèn chi suốt 12 năm mà tôi vẫn chưa đạt tới cấp bốn huyền đai. Nói đúng sự thật, mới chỉ ba tuần áp dụng vận khí theo chiều đốc mạch khi chạy đi chợ cũng như lúc chạy về, và dĩ nhiên bất cứ lúc nào nhớ đến, tôi thấy có phần tiến bộ khá nhiều nhưng chưa nói chuyện với ông Tầm.
Tôi so sánh sự thực hành chuyển vận khí lực này với sự luyện võ ngày trước, mới nhận ra kiến thức thiếu nghiệm chứng, thực hành, chẳng khác chi sự đọc sách mà không để ý, để tâm suy nghĩ. Cái thói quen, nói cho đúng, tưởng rằng hiểu điều gì là đủ khi đọc đã làm tiêu phí bao thời gian, tiền bạc mua sách, đồng thời chận đứng nhận thức từ bao lâu nay. Hèn chi Phúc Âm lên án, "Khốn thay cho các ngươi, Ký lục và Biệt phái giả hình, vì các ngươi khóa Nước Trời chận người ta lại! Các ngươi sẽ chẳng vào đã rồi, mà những kẻ muốn vào, các ngươi cũng chẳng để cho vào!” (Mt. 23:13). Giảng giải Phúc Âm dưới quan điểm luân lý, đạo đức nhân sinh, thế tục khiến cho người ta tưởng rằng đã hiểu, đã biết, tất nhiên chặn đứng sự suy nghĩ nơi họ. Như vậy, chìa khóa nước trời chính là sự suy nghĩ. Đọc, nghe, mà không suy nghĩ cũng chẳng khác chi con khỉ xem sách; dĩ nhiên, nước trời, vị thánh chẳng thể nào hiện lên.
Ông Tầm còn đang thức, ngồi uống trà, thấy tôi bước vô, lên tiếng hỏi,
- Lớp đầu tiên thế nào, khá không? Các em có cảm thấy hứng thú không?
- Không có thể nói chi, cháu chỉ mới cho thực nghiệm dẫn khí và giải thích mấy ngôn ngữ căn bản khi thực hành; chẳng hạn khí là gì, định tâm là gì. Tối mai, còn mấy khái niệm nữa, cháu muốn cho các em thực hành để dần dần phát huy nội lực, sự thể mà suốt hơn mười hai năm luyện võ cháu đã không biết. Cũng cảm ơn bác khuyến khích và cung cấp cho cháu một số sách để đọc, đặc biệt là tập bản thảo. Nói đúng ra, cháu mới chỉ thực nghiệm đúng đắn diễn trình dẫn khí huyết theo đốc mạch được ba tuần, thế nhưng, khi luyện lại những bài quyền, cháu thấy có nhiều điểm cần gia tăng biến hóa. Cháu đang suy nghĩ để phân tích những thế đánh nơi những bài quyền ra thành những thế đánh riêng biệt rồi xắp xếp theo nhiều diễn trình, bằng cách xáo trộn các thế đánh với nhau, đồng thời, thử khai triển từng thế đánh qua các dạng khác nhau. Bác nghĩ thế nào?
Ông Tầm yên lặng nhìn tôi một vài giây và nhẹ nhàng lên tiếng,
- Anh thừa biết có câu nói, “Không có đệ tử ngu mà chỉ có lão sư dốt.” Và vị lão sư tuyệt vời nhất của mình lại là chính mình. Thử nhìn lại căn bản cho luyện võ chỉ là các thế đánh trong 10 bài quyền mà sự thăng cấp cao thấp lại tùy thuộc người sử dụng các thế quyền. Nói cách khác đó là phản ứng đúng lúc, đúng trường hợp để thắng đối phương. Anh đã bao giờ nghĩ, thử biến phóng tác của Kim Dung trong truyện kiếm hiệp thành sáng kiến riêng của mình chưa? Phương tiện, cơ hội đầy ngập, nhưng chúng ta có dám thử hay không. Hãy nhìn cách nằm thoải mái, thư giãn của con mèo, so sánh với lối nghỉ ngơi của chính mình, anh học được gì, có được nhận xét gì, có thể áp dụng trong cuộc đời mình điều chi?
Nơi ngành võ học; nếu chỉ luyện theo bất cứ phương thức nào thì cũng chỉ đạt tới cực hạn nơi giới hạn của phương thức đó, và khả năng hoặc kỹ thuật, phản ứng vẫn không phải là của anh; nói cách khác, anh sẽ không bao giờ đạt tới cực hạn của mình trong khi, thực ra, không có giới hạn nào cả. Học theo người khác, cái giơ tay, cú đấm không phải là của anh, dẫu anh đấm; bởi vậy, cú đấm không thể đạt tới cực hạn. Võ công có thể học người khác mà thành cao thủ, nhưng muốn đạt đến mức tuyệt đỉnh lại chỉ có thể học từ chính mình. Có thể nghiên cứu, tìm hiểu để có bằng cấp cao, nhưng muốn tiến đến thức ngộ cần tự nghiệm chứng. Kinh nghiệm này có lẽ anh đã rõ trong ba tuần qua. Thế nên, bất cứ chuyện gì, hãy mở rộng lòng để thử, miễn là đừng để bất cứ di chứng nào phiền hà đến chủ đích của mình.
- Riêng nơi dạy các em luyện quyền, anh có ý định gì không?
- Cháu đã suy nghĩ vấn đề này ngay từ hôm bác nói dạy võ. Cháu đặt ra mấy phương án có thể, nếu không thực hiện được cái này thì mình làm cái khác. Tiện lợi và nhanh nhất, vì chỉ có bẩy em, với cái phòng nơi tiệm thuốc bắc, chỉ cần dẹp bàn ghế, trãi một lớp nệm trên nền nhà là được. Cháu thấy, điều quan trọng nhất là luyện khí công bằng cách áp dụng “Hành thiền;” có điều, làm cách nào để ngay từ ban đầu các em có được hứng thú tập luyện tại nhà. Cháu biết, dục tốc bất đạt, nhưng phải làm sao để nội trong hai năm, nghĩa là 100 tuần các em có thể thực tập hết 10 bài quyền; như thế, cứ ba tuần đầu của mười tuần, các em cần được thông suốt bài quyền, phân tích, và chỉnh sửa những thế quyền cho hợp với từng em. Hai tuần tiếp theo, các em tự thực tập cho nhuần nhuyễn. Tuần thứ sáu và tuần thứ bẩy, phân tán bài quyền thành từng thế đánh riêng biệt; tuần thứ tám, tổng hợp thành võ tự do của tất cả thế đánh nơi những bài quyền đã học, và tuần thứ 10 giảo nghiệm, điều chỉnh. Riêng tuần thứ 20 của mỗi khóa, thì lên đai. Như thế, nội trong 100 tuần, nghĩa là hai năm, phải xong căn bản cho đệ nhất đẳng huyền đai. Cháu thấy chương trình bốn năm, mỗi năm một cấp quá uổng phí thời giờ, nhưng điều quan trọng là cần phải thực hiện thế nào để các em thực hành “Hành thiền” luôn luôn, bất cứ lúc nào, mới là điều chính yếu. Tiến triển hay không đều tùy thuộc sự thực hành này. Thế nên, lớp luyện võ lại cần được quy tụ mỗi tuần hai tối, mỗi tối ba tiếng, hai tiếng ngồi luyện khí; một tiếng luyện quyền.
- Thế còn nơi chốn?
- Đây là lý do tại sao cháu không muốn nhiều em tham dự. Tuy nhiên, nơi trường hợp không sử dụng được phòng ở tiệm thuốc, có thể đưa các em về đây; nếu ở đây không tiện, cháu nghĩ, cần liên lạc với nhà chùa xin được dùng phòng nào đó, và nếu cùng lắm, phải huênh hoang làm to chuyện, cho các em thực tập tại chợ. Sau hai năm, các em đã đệ nhất đẳng huyền đai, mỗi em có thể tự mở một lớp nho nhỏ, 7 người; đồng thời hàng tuần tiếp tục một tối diễn tập, chia sẻ sáng kiến và thao luyện, lên đai. Cháu nghĩ, nếu thực hiện được như thế, chỉ nội 10 năm, chúng ta đã thiết lập xong một hệ thống làng võ và để nó tự vận hành.
- Tôi muốn biết nguyên tắc chính yếu, theo anh thế nào?
- Đối với 7 em hiện giờ, dứt khoát, nội trong 20 tuần không lên được một đai, cháu sẽ loại bỏ vì thiếu tự luyện; mặc dầu hành thiền mới là điều quan trọng nhất. Phụ với hành thiền, đó là nguyên tắc của nhà Phật, “Ưng vô sở trụ, nhi sinh kỳ tâm.” Riêng phương diện này, cháu quan niệm cần khuyến khích mỗi em phát triển sáng kiến bất cứ kiểu cách nào cho thuận hoặc hợp với thể chất hoặc thân xác của em đó. Phiếm diện, nó được coi như Taekwondo, nhưng có những thế võ Thiếu Lâm thực dụng để phá đối thủ mạnh hơn mình cũng cần được trọng dụng. Nói cho đúng, mỗi em là một thực thể riêng, có lối đánh hoặc phản ứng chuyên biệt tùy thuộc cơ thể của mình, sao cho khả năng và năng lực phát triển đến mức tối đa trong tinh thần thượng võ. Dĩ nhiên, sự phát triển tùy thuộc sáng kiến và thể chất của mỗi em thế nào, dứt khoát sẽ không lệ thuộc cháu mà tùy thuộc chính em ấy. Thực ra, cháu nghĩ, nếu các em còn trẻ, lắm sáng kiến, mà có thể áp dụng, “Ưng vô sở trụ, nhi sinh kỳ tâm,” các em không sớm thì chầy, sẽ vượt qua cháu là chuyện bình thường. Đó là chuyện nên xảy ra và phải xảy ra; “Chẳng có gì lạ dưới ánh mặt trời” (Ecc, 1:9).
- Sao anh có thể tiên đoán như thế?
- Cháu nghĩ, đó là lẽ thường vì tất nhiên, sóng sau đè sóng trước. Nói thì nói vậy, chứ thực ra, như bác biết, căn bản thực nghiệm của võ học là nội lực, nội công, mà dẫu luyện võ, cháu đã không biết. Nay nếu các em thực hành “Hành thiền,” thì kết quả chắc chắn phải hơn cháu, nào có chi lạ. Cháu thực sự không dám nhận định, “Không có học trò ngu mà chỉ có vị thầy dốt;” cháu nghĩ, các vị thầy đã không để tâm nghiệm chứng mà chỉ học theo; đồng thời có lẽ họ cũng đã không có cơ hội đọc sách về tâm linh hầu phát triển nhận thức để áp dụng vô ngành võ thuật.
- Tôi hỏi anh, biết bao người đọc sách mà tại sao nhà Phật vẫn chưa có thất tổ; cả ngàn năm trôi qua, vẫn chỉ được nhắc đến lục tổ; mà lục tổ lại không biết chữ thì chẳng lẽ lục tổ xem phim trong khi thời đó nào có phim đâu mà xem. Như vậy, phải giải thích sự thức ngộ thế nào đây? Đồng ý rằng, trãi qua thời gian hiện hữu, tất có nhiều vị thức ngộ mà không ai biết, chỉ người ấy biết; bởi nhận thức không học được, không dạy được, không cầu được, mà chỉ có thể ngộ. Đổ cho vận số thì lấy gì chứng minh; tuy nhiên, nếu nhận xét theo thực tại, tất nhiên sự thức ngộ phải là con đẻ của suy nghĩ, suy tư, không phải học thức, vị thế, hoặc cầu mong. Cầu mong mà không thực nghiệm thà đừng cầu. Anh thử nghĩ coi, bao nhiêu người đọc sách và được mấy người biết cách đọc trong khi những lời khuyến dụ cách đọc sách đầy rẫy kiếm đâu không có. Cứ thử xét nơi trường hợp của anh, bất cứ ai luyện võ đều thuộc lòng đến độ nhập tâm, “Ý dẫn khí; khí dẫn huyết; huyết đến đả thông kinh mạch.” Thử hỏi, được mấy ai có thể áp dụng hầu phát triển nội lực, khí lực? Nếu tôi không lầm, biết được anh theo học ban C nơi trung học và đọc rất nhiều sách chẳng những nơi tiếng Việt mà còn nơi tiếng Anh, tiếng Pháp, mà mãi đến nay mới có thể nhận ra đã lãng phí mười mấy năm không biết cách phát triển, thăng tiến nội công, nội lực. Nói cho đúng, lần đầu tiên trong cuộc đời tôi được nghe từ miệng anh nói lên ý nghĩ sẽ tách rời những thế quyền từ những bài quyền thành những thế riêng biệt, và sắp xếp thành những bài quyền mới hầu biến từng thế quyền thành phản ứng tự nhiên; đồng thời lại khuyến khích các em thực hành cũng như sử dụng sáng kiến phát triển thế đánh tùy thuộc cơ thể cũng như khí chất của mỗi người. Phỏng sách nào viết khuyến khích sự việc này hay do suy nghĩ, nhận xét đưa đến nhận định từ nơi anh. Nói cho đúng, nên và cần làm như thế thì mới có thể phát triển khả năng võ nghệ của một người tới cực hạn.
Tối tiếp theo, tôi vẫn để các em ngồi quanh bàn và hỏi về sự thực tập thở chậm lại cũng như thực tập ý dẫn khí; các em đều trả lời hay bị quên nên tôi đưa ý kiến,
- Nếu hay quên, hãy đeo sợi dây thung vào cổ tay, tay nào cũng được, và muốn cho dễ nhớ, đeo thêm chiếc lục lạc; mỗi lần cử động là nó nhắc nhở các em. Có điều các em nên để ý, tôi chỉ nói một lần, không muốn phải nhắc lại lần thứ hai. Những gì tôi nói đều là sự thực hành; ai không muốn thực hành hay không thể thực hành dẫu chỉ một lần, tôi không chấp nhận người đó tham gia lớp võ thuật.
- Có ai thắc mắc gì về ý dẫn khí không?
- Thưa không.
Phát cho mỗi em một bản “Sơ đồ vận chuyển pháp luân” theo đồ hình nơi cuốn Thiếu Lâm Dịch Cân Kinh mà tôi đã mất cả tiếng đồng hồ hí hoáy vẽ dẫu chẳng đẹp đẽ gì. Đoạn hỏi,
- Có ai không biết đọc tiếng Việt không, và được trả lời không.
- Đó là đồ hình các trung tâm huyệt đạo nơi mỗi người. Khi áp dụng vận hành ý dẫn khí; khí dẫn huyết, từ từ hít không khi vô đàng mũi, tưởng tượng không khí chạy lên tới giữa hai chân mày, lên tới đỉnh đầu, xuôi xuống gáy, tiếp tục theo xương sống ngang trái tim, xuyên dọc xương sống xuống thắt lưng ngang rốn và tới cuối xương sống. Lúc này, hơi hít vô đã đầy, ngưng một chút đoạn bắt đầu từ từ thở ra dẫn không khí ngược lên theo bụng, ngang qua gần dưới rốn cách bề ngang ba ngón tay khép lại, ngược lên ngang tim ở ngực và hơi thở ra vừa hết. Có ai thắc mắc chi không?
- Dạ thưa không.
- Bây giờ chúng ta thực tập; khép mắt lại, từ từ hít hơi vô dẫn không khí theo đồ hình nơi thân thể. 1, 2, 3, 4,5, thở ra, 1…, 2…, 3…, có ai hỏi chi không?
- Dạ thưa không.
- Khi thực hành một mình, càng hít thở chậm bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu. Các em có thể thực hành vận khí bất cứ lúc nào, đứng cũng được, ngồi cũng được, và nằm cũng được, càng nhiều càng tốt; làm luôn luôn lại càng tốt hơn. Sự thực hành vận chuyển khí qua cách trung tâm kinh mạch này gọi là vận khí. Tôi nhắc lại một lần nữa, đeo lục lạc vào cổ tay để luôn luôn nhớ vận khí. Mỗi tuần chúng ta gặp nhau hai ngày, tối thứ hai và tối thứ sáu. Tối thứ hai tuần tới, tôi hy vọng không còn ai phải đeo lục lạc nơi cổ tay để nhắc nhở vận khí nữa vì đã quen luôn luôn vận khí bất cứ lúc nào. Ai không thực hiện được như thế, yêu cầu đừng tham gia luyện võ nữa. Chúng ta có thể thực hành vận khí ngay từ lúc này.
- Bây giờ chúng ta dẹp bàn ghế vô một góc phòng, trãi nệm ra và ngồi theo vòng cung vận khí. Chân bắt chéo lên nhau để ngồi cho vững, khỏi té lăn đùng nếu ngủ gật; thế ngồi này gọi là ngồi kiết già. Hôm nay, chúng ta ngồi vận khí mười lăm phút.
Sau khi bàn ghế đã được thu vào góc phòng xong và nệm được trãi ra, tôi ngồi xuống khoanh chân theo thế kiết già bắt đầu vận khí. Bẩy em ngồi theo hình vòng cung hướng về phía tôi bắt đầu thực tập.