← Quay lại trang sách

KỶ LUẬT VÕ ĐƯỜNG

Mười lăm phút vụt qua rất nhanh trong khi đầu óc tôi bận rộn suy tính nên bắt đầu hướng dẫn các em theo phương thức thực dụng nào. Ý niệm, “Ưng vô sở trụ, nhi sinh kỳ tâm,” yếu chỉ của kinh Kim Cang hiện về nơi tâm trí. Không lệ thuộc, không dựa vào, không để cho bất cứ quan niệm, lý thuyết, sự vật, sự việc, tâm tình nào ảnh hưởng, hay làm điểm tựa để suy nghĩ, mà đối diện với thực tại hầu nhận định, nhận ra điều gì, sự việc nào cần được thực hiện. Cuộc đời một người, ai cũng phải đối diện với “sinh, bệnh, lão, tử.” Thế nên, sức khỏe là điều kiện ắt có và đủ cho mọi sinh hoạt chẳng những nơi thể chất mà còn ảnh hưởng sự phát triển tâm linh, nhận thức. Sức khỏe không có nghĩa sức vóc phải cao to, có sức mạnh rời núi lấp sông mà là không bệnh tật, có năng lực chịu đựng bền bì, đối diện với mọi hoàn cảnh trong cuộc đời, nghịch với loại “Ăn no, vác nặng.” Thân xác một người đâu phải cứ cao to, phốp pháp là có sức khỏe đâu; mang vác được trăm ký lô thì đó là sức mạnh, nhưng sức khỏe tùy thuộc năng lực của một người. Một con kiến có thể nâng vật nặng gấp 50 lần trọng lượng cơ thể của nó, thì nếu so sánh sức khỏe với năng lực; năng lực mới đáng được dùng làm bàn cân, mẫu mực cho sự thể sinh động. Như vậy, sự việc đầu tiên là sự thực hành nào giúp các em bảo vệ, phát triển năng lực, tránh ốm đau không cần thiết, hầu có sức khỏe dẻo dai, bền vững. Người xưa thường nói, “Một tinh thần minh mẫn, trong một thân thể tráng kiện.” Thời gian gia nhập quân trường, mới bắt đầu, kỷ luật sắt được áp dụng khiến ai nấy bất mãn, nhưng chỉ một tuần lễ sau đã có được thói quen quân ngũ, tâm tình bình thản hơn, để rồi khi ra trường có được lối sống nghiêm chỉnh, khuôn khổ hơn. Thế nên, dẫu khuyến khích các em, “Ưng vô sở trụ, nhi sinh kỳ tâm” hầu phát huy sáng kiến, thăng tiến trong sự thực hành võ học nhưng cũng cần được đào luyện nơi tinh thần thượng võ và kỷ luật sống của một võ sinh. Có đòi hỏi quá nhiều nơi các em không, tôi tự hỏi. Những kỷ luật sống có ngăn cản sáng kiến, phát triển tâm trí của các em không? Có đóng khung suy nghĩ, có giới hạn tưởng tượng không? Bổ túc hay triệt hạ, làm hao mòn nhận thức, “Ưng vô sở trụ, nhi sinh kỳ tâm?” Tôi không muốn khuôn mẫu các em, mà muốn các em tự nhiên, sinh động phát triển; sao cho các em phát huy tối đa sáng kiến, dám cố gắng toàn lực thử bất cứ gì trong nhận thức giới hạn nơi mình; không thế, chỉ thuộc thành phần học theo, chẳng mong gì đạt đến cực hạn. Tôi không muốn áp đặt lầm lỗi, thiếu sót của mình trên bất cứ ai. Phát triển, phát triển từ tinh thần tới thể xác không giới hạn mới có thể đạt tới cực hạn. Một người có thể theo đuổi để thực hiện giấc mộng của mình, đó chính là một việc vô cùng hạnh phúc. Tôi không thể đem hạnh phúc tới bất cứ ai vì hạnh phúc là trạng thái nơi tâm tư của một người trong hành trình, diễn tiến thực hiện mơ ước của mình. Không thể và không nên bơm lý tưởng, quan niệm, nhận thức cho bất cứ ai; bởi đó là lừa đảo, gian dối, ăn cướp cơ hội phát huy nhận thức của họ. Không có gì phải cả, nếu đã có một tinh thần minh mẫn trong một thân xác cường tráng, tất nhiên, người đó nhận thức được nên hay không nên thế nào khi đối diện với cuộc đời đầy biến động nơi xã hội con người. - Tôi không muốn áp đặt bất cứ chuyện gì hay vấn đề nào nơi các em. Ngược lại, tôi muốn thấy các em tự nhiên phát triển đến mức tối đa nếu mỗi người có thể. Sự phát triển này bao gồm hai phần, thể xác và tinh thần. Đối với thể xác, không phải bất cứ gì mình thích, hoặc ăn ngon miệng là có thể giúp ích và đem lại đầy đủ bổ dưỡng hay sức khỏe; cũng như không phải thân xác cao to, mập mạp là con người khỏe mạnh. Sự khỏe mạnh tùy thuộc năng lực của một người, không lệ thuộc hình tượng hoặc sức mạnh của người đó. Một người cao to, mập mạp, cân nặng một trăm ký lô, nâng vác được một vật nặng một trăm ký, năng lực không thể so sánh với một người khác chỉ cân nặng 50 ký mà có thể nâng vác được 75 ký lô. Thêm vào đó, một tinh thần minh mẫn chỉ có thể có được nơi một thân thể tráng kiện, đầy năng lực. - Chương trình luyện võ, nói cho đúng, sự thực hành, luyện tập võ nghệ chỉ giới hạn trong mười bài quyền thuật, nhưng thăng tiến, phát triển thế nào đều tùy thuộc sáng kiến và sự luyện tập của mỗi người. Một điều rất rõ ràng, nội trong hai năm, các em cần đạt được đệ nhất đẳng huyền đai. Sự thể này chỉ có thể đạt được trong sự tuân giữ một kỷ luật sắt hầu thăng tiến chẳng những võ thuật mà còn tinh thần. Thế nên, trước hết, tôi muốn nói rõ, nội trong 20 tuần, nếu em nào không thể đạt được cấp một đai, sẽ bị loại không thương tiếc. - Sự thăng tiến nơi võ thuật lệ thuộc trên căn bản nội công, nội lực. Đánh võ không có nội lực chẳng khác gì múa may cho đẹp mắt; mà người thực sự mang võ nghệ, chỉ một cử động giơ tay, giơ chân là có thể hại đến người khác; do đó, tuân giữ kỷ luật trong tinh thần thượng võ cần được tuyệt đối tuân theo. Phạm kỷ luật này cũng sẽ bị loại ngay lập tức bất kỳ thời điểm nào. Xét như vậy, chúng ta cần để ý và phải tuân giữ hai điều kiện, sức khỏe và tâm trí. - Để bảo vệ và thăng tiến sức khỏe, chúng ta cần thực hành Dịch Cân Kinh mỗi ngày trước khi luyện võ. Để phát huy khả năng võ thuật, chúng ta sử dụng sáng kiến đến mức tối đa và nguyên tắc căn bản phát sinh sáng kiến lại là, “Ưng vô sở trụ, nhi sinh kỳ tâm.” Ưng vô sở trụ, nhi sinh kỳ tâm nghĩa là gì, nghĩa là không lệ thuộc bất cứ gì, chỉ tùy thuộc điều kiện thực tại nơi mình mà biến hóa, thực hiện. Tuy nhiên, sức khỏe và tinh thần phát triển được hay không đều tùy thuộc sự vận hành, ý dẫn khí; khí dẫn huyết; huyết đến đả thông kinh mạch. Bởi vậy, kết quả hiển nhiên để minh chứng một người có tiến bộ trong võ thuật hay không đều tùy thuộc người đó có luôn luôn thực hành vận khí hay không. - Xét về kỷ luật sống một võ sinh cần tuân giữ, chúng ta sẽ tử từ phân định nơi những sự kiện và sự việc diễn tiến. Từ nay, thái độ đầu tiên mọi người phải tuân giữ là khi gặp võ sư, hay bước vô võ đường, hoặc đối diện với người thi đấu phải nghiêm chỉnh bái. Bái không phải là bái quỳ, mà nghiêm chỉnh cúi người với tâm tình tôn trọng, không lơ là, không thực hiện cho qua. Tuy nhiên, khi bái đối thủ, cũng không nên đứng quá gần mà luôn luôn cảnh giác, lỡ khi mình đang bái, đối thủ vung chân đá sao có thể phản ứng kịp. Tôi không muốn nói tất cả những gì các em nên theo, nên giữ, được gọi là kỷ luật võ sinh e khiến các em bối rối, nên chỉ nêu lên thái độ cách cư xử đầu tiên một võ sinh cần có. Và tiếp theo, dạy các em những thế luyện tập Dịch Cân Kinh cho thông máu huyết để giữ gìn sức khỏe. Điều quan trọng nhất tôi muốn biết, lại chính là thực hành vận khí luôn luôn, cũng đành chờ thứ hai tuần tới. Tiếng rưỡi đồng hồ rảo qua 12 động thái của Dịch Cân Kinh để các em thực tập theo kể là cũng quá ép đối với lần đầu tiên luyện võ trong sự cố gắng của các em, nhưng tôi phải làm thế nơi bước đầu hầu tạo tinh thần cố gắng hết sức lấy đà cho những lớp thực luyện sau này. Điều mà tôi luôn luôn nhắc nhở các em khi thực luyện đó là luôn luôn áp dụng vận khí trong mọi trường hợp, mọi cử động. Hai lần, nơi động thái số 10 và12, tôi suýt bật cười thành tiếng nhưng đã cố kìm hãm lại được, khiến đau cả bụng, đồng thời máu dồn lên mặt khá khó chịu. Ai thử sẽ biết, thuở ban sơ, khi đầu óc đang chú tâm dẫn khí chạy theo dương mạch mà khom người xuống đoạn đưa một chân lên giống như con chó vãy đuôi trong cử điệu, “Ngạ hổ phác thực,” thế là một em lăn quay, té cái hụych, không tức cười chết sao được, thế mà tôi phải cắn răng nín thở cố gắng giữ nghiêm trang thì có khổ không. Nơi dạng “Điệu vĩ,” có lẽ vì hăng hái quá, một em khi khom người xuống cho hai bàn tay đặt trên hai mu bàn chân trong khi hai chân cố giữ trong thế thẳng, em đã cúi hơi quá về phía trước, cắm cái đầu xuống, may mà vội đưa hai tay đỡ được khiến em lộn luôn một vòng chẳng khác chi làm xiệc. Chỉ một thời gian ngắn mà phải chịu hai lần nín thở, cắn răng, máu dồn lên mặt, quả là phiền. Về tới nhà, ông Tầm vẫn đang ngồi ở bàn ăn hình như có ý đợi tôi. Chưa kịp lên tiếng nói, ông đã hỏi, - Hôm nay thế nào? Coi chừng ông khá chú ý tới lớp luyện võ, dầu chỉ mới là lớp học thứ hai. - Hy vọng các em hăng hái đủ để kiên nhẫn tiếp tục và cố gắng tập luyện. Có điều, cháu phải suy nghĩ, sắp xếp lại mầu đai; thay vì sáu màu đai, cháu định chia thành tám. - Tại sao phải chia thành tám? - Trước tiên, hôm nay cháu dạy các em thực tập vận khí theo dương mạch; mà vận khí theo dương mạch sẽ phát triển năng lực tính dục coi chừng bất lợi cho các em. Có lẽ cháu sẽ thử vận khí theo nhâm mạch nội tuần này xem sao. Thêm vào đó, bác thử nghĩ coi, cháu muốn rốt ráo chỉ nội trong hai năm, nhờ vận khí theo “Hành thiền,” các em phải đạt được đệ nhất đẳng huyền đai thay vì bốn năm. Tất nhiên cần tuyệt đối cố gắng và kiên trì, như vậy, lại cần năng lực khuyến khích bằng những thành quả có thể nắm bắt được. Thử tính, hai năm vị chi có 100 tuần. Nếu chia thông thường sáu đai, trắng, vàng, xanh, tím, đỏ, đen, thì 16 tuần lên một đai, nghĩa là 4 tháng. Nếu chia thành 4 thăng cấp và lại chia mỗi cấp thành hai lần đấu luyện để có 8 lần đổi mầu đai, có thể thêm phần kích thích cố gắng tập luyện hơn. - Tại sao không chia thành 12 lần lên đai mà chỉ có 8 lần. 12 lần khuyến khích hơn chứ? Nếu tính 2 năm, gồm có 100 tuần, chia cho sáu đai, mỗi đai 16 tuần, đem 16 tuần chia hai tức là cứ hai tháng có cuộc thi sẽ kích thích hơn. Mỗi cuộc thi sẽ lên nửa cấp, thêm nửa mầu, có lẽ trẻ sẽ phấn chấn hơn, lại ít phải tính toán nhiều. Đàng khác, lịch trình luyện tập đã được chia sẵn trong sách, nếu chia theo thăng nửa cấp thì dễ nhớ và dễ thuần thành hơn là thăng từng cấp. Như vậy, vấn đề còn lại chỉ là pha mầu dây đai. - Sao bác rành về Taekwondo quá vậy? - Không rành mà mới chỉ ba thế anh đã phải ngưng à? Tôi chỉ hơi ngạc nhiên, không ngờ anh ngộ được sự áp dụng “Hành thiền” nơi việc vận khí quá nhanh, đồng thời có ý định ứng dụng thử vận khí theo đường nhâm mạch, nghịch chuyển pháp luân, lại dám xâm mình thực hiện miên tục. Chỉ có điều, anh có biết triệu chứng tẩu hỏa nhập ma, và cách giải nếu lỡ vô tình vận khí trục trặc chưa? - Dạ cháu biết. Nơi bản thảo có nói rõ. - Có người ủng hộ cho các em đồng phục luyện võ nhưng muốn giấu tên, lần tới sẽ có thợ may đến đo quần áo. Tôi sẽ nói họ may luôn cho mỗi em một bộ mười hai dây đai thăng cấp. Anh muốn họ tới đầu giờ hay cuối giờ tập luyện và vào ngày nào? - Cháu nghĩ vào 5 giờ chiều thứ hai, vì mỗi tuần sẽ có hai lớp tập luyện vào tối thứ hai và tối thứ sáu. - Được rồi, cứ tính như thế. Có điều, anh có nghĩ đến cách diễn xuất chưa? - Bác muốn nói đến trạng thái diễn giảng? - Và trình diễn quảng cáo nữa. - Cháu chưa hề nghĩ tới quảng cáo, quảng chồn. Tuy nhiên, qua lần dạy về 12 tập thế của Dịch Cân Kinh, cháu thấy cần giải thích trong lúc trình tập thật chậm để các em làm theo, đồng thời cũng phải nhắc nhở coi chừng những động thái quá lố. Tuy nhiên, cháu đang suy nghĩ phải thế nào để khuyến khích các em phát huy sáng kiến khi luyện tập trong giới hạn cơ thể trong lúc vận khí. - Thế anh đã cho các em biết cách nhận ra triệu chứng vận khí lệch lạc và cách giải chưa? - Cháu định nói lần tới vì e nói quá nhiều, coi chừng các em khó thâu nhận. - Anh có nghĩ đến lệ phí chưa? - Cháu nghĩ, hãy chừng lại ít nhất ba tuần, khi các em đã phần nào cảm nhận được chút thành quả mới nên đặt vấn đề. - Tại sao không để bốn tuần sau khi thăng nửa cấp. Đàng khác, chỉ có 7 em, tôi nghĩ nếu tính lệ phí thì cũng chẳng được bao nhiêu. Tôi đã dò hỏi ý kiến của các phụ huynh từng em, nói chung, họ không đặt thành vấn đề lệ phí. Tôi nghĩ, cứ để họ tự nguyện, có lẽ khá hơn. Về sự việc này, anh cứ để tôi giải quyết; miễn sao anh khuyến khích được các em cố gắng tập luyện đến mức tối đa là được. Tôi nghĩ, theo phương thức áp dụng thực hành vận khí liên tục trong khi luyện võ, kết quả thành tựu sẽ không thể ngờ. - Kể từ lúc có ý định thử vận khí nghịch hành theo âm mạch, cháu thấy hình như lối vận khí này không nên chia thành hai phần hít vô nửa mạch, thở ra nửa mạch mà hít vô nghịch hành toàn mạch rồi thở ra mới thuận chu kỳ. - Tôi không nói trước bất cứ điều gì e chận đứng nghiệm chứng của anh. Anh nói đúng, vận khí nghịch chiều pháp luân chỉ có một đường từ từ hít vô, dẫn khí thông suốt kinh mạch chứ không phân chia rồi từ từ thở ra. Thăng tiến mau hay chậm cũng tùy thuộc hơi thở chậm hay mau. Vận khí nghịch hành đúng là nghịch, thở chậm, thì tăng mau, mà thở mau thì tăng chậm, đúng là nghịch.