← Quay lại trang sách

- V - Villon-sur-Sarthe, Pháp-Mùa xuân năm 1707

Chớp mắt, tháng Năm trôi qua như lá rơi.

Adeline giờ đã mười sáu tuổi. Mọi người nhắc đến cô như thể một đóa hoa mùa hè, cần được hái, cắm vào trong bình, chỉ để làm một nhành hoa rồi thối rữa. Giống như Isabelle, người mơ về một gia đình trọn vẹn thay vì sự tự do và có vẻ hài lòng với việc thoáng nở rộ rồi mau chóng úa tàn.

Không, Adeline quyết định mình thà làm một cái cây giống Estele còn hơn. Nếu cô phải mọc rễ, thì thà để nó xõa bung hoang dại còn hơn bị cắt tỉa, thà đứng một mình để lớn lên giữa trời. Thà như vậy còn hơn thành gỗ củi, bị chặt xuống chỉ để cháy rụi trong lò sưởi của ai đó.

Cô nâng giỏ đồ giặt lên hông rồi đội lên đầu, đi xuống dốc cỏ dẫn ra phía bờ sông. Khi tới nơi, cô hạ cái giỏ xuống và đổ quần áo bẩn lên bãi cỏ; lẫn giữa chúng, như một bí mật cuộn trong những cái váy, tạp dề và đồ lót, là một cuốn sổ phác thảo. Nó không phải là cuốn đầu tiên, cô đã tích trữ chúng từ năm này qua năm khác, cẩn thận lấp đầy từng khoảng trống, tận dụng tối đa mỗi trang giấy.

Nhưng đều chỉ như muối bỏ bể, những trang giấy luôn hết quá nhanh.

Việc cô dâng chúng lên càng khiến chúng mau hết.

Cô đá giày ra và ngã lưng xuống bờ dốc, váy xòe quanh người. Đưa tay lướt qua những ngọn cỏ, cô tìm thấy một góc giấy sờn rách, một trong những bức tranh ưa thích của cô, được gập lại thành hình vuông và thả xuống bờ sông tuần trước, ngay sau khi bình minh lên. Một món quà nhỏ, bị chôn vùi như hạt giống, như một lời hứa. Một lễ vật.

Adeline vẫn cầu nguyện Tân thần khi bắt buộc phải làm thế, nhưng khi cha mẹ không ở đó, cô cầu nguyện với cả các cựu thần. Cô có thể thực hiện cả hai điều: giấu kín một bí mật trong gò má như hạt cherry, trong khi vẫn thì thầm nói chuyện với những người khác.

Cho đến nay, vẫn chưa có ai trả lời.

Dẫu vậy, Adeline chắc chắn rằng họ đang nghe.

Khi George Caron bắt đầu nhìn cô bằng ánh mắt đó vào mùa xuân năm ngoái, cô đã cầu nguyện anh ta chuyển hướng nhìn, thế là anh ta bắt đầu để ý tới Isabelle. Rồi sau đó, Isabelle trở thành vợ của anh ta, trở nên thành thục hơn nhiều sau khi sinh đứa con đầu lòng, và cũng tàn tạ hơn nhiều bởi những dằn vặt đi kèm với đó.

Khi Arnaud Tulle tỏ rõ ý định của mình vào mùa thu năm ngoái, Adeline đã cầu nguyện mong anh ta sẽ tìm người khác. Anh ta không làm thế, nhưng trong mùa đông ấy lại mắc bệnh rồi qua đời. Adeline cảm thấy thật tồi tệ vì sự nhẹ nhõm của mình, dù cô đã vứt nhiều nữ trang xuống nước hơn.

Cô đã cầu nguyện và hẳn ai đó đã lắng nghe, vì cô vẫn còn tự do. Không bị tán tỉnh, không phải kết hôn, không dính lấy bất cứ điều gì trừ Villon. Được cô độc phát triển.

Và mơ mộng.

Adeline ngồi dậy trên bờ dốc, cuốn sổ phác thảo thăng bằng trên hai đầu gối. Cô lôi một cái túi dây rút ra khỏi túi váy, khiến vài mẩu than và mấy cây bút chì quý giá đã cụt ngủn kêu lên lóc xóc như những đồng xu ngày họp chợ.

Cô từng buộc chút vải quanh thân chúng để ngón tay được sạch sẽ, cho tới khi cha tạo ra những vòng gỗ hẹp để bao quanh những que đen, chỉ cô cách cầm con dao nhọn bào góc cạnh, gọt vỏ ngoài để chúng được sắc nhọn. Giờ thì những bức tranh đã sắc sảo hơn, đường viền góc cạnh hơn và các chi tiết tinh tế hơn. Những bức tranh nở rộ như vệt loang trên giấy, với khung cảnh Villon và những con người ở đó - đường nét mái tóc của mẹ, đôi mắt của cha, và bàn tay của Estele, và ở giữa đường khâu và viền của từng trang giấy là…

Bí mật của Adeline.

Người lạ của cô.

Cô lấp kín mọi khoảng trống bằng hình ảnh của anh, gương mặt ấy được vẽ thường xuyên tới nỗi từng cử động chẳng tốn công sức, những đường nét cứ tự động tràn ra. Cô có thể nhớ tới anh từ trong ký ức, kể cả khi họ chưa từng gặp mặt.

Dù sao anh cũng chỉ là một mảnh vỡ từ tâm trí cô. Một kẻ bầu bạn vốn được tạo ra từ sự nhàm chán, sau đó là khát khao.

Một giấc mơ, để cô có người bên cạnh.

Cô không nhớ việc này bắt đầu tự khi nào, chỉ nhớ một ngày nọ, cô đưa mắt khắp ngôi làng và tìm thấy mọi đường nét mình mong muốn.

Đôi mắt của Arnaud dịu dàng đấy, nhưng anh ta không có cằm.

Jacques cao, nhưng ù lì như đất đá.

George mạnh mẽ, nhưng bàn tay quá thô, tính tình càng thô bạo hơn.

Cứ thế, cô trộm đi những mảnh mà mình vừa ý, ghép lại thành một con người mới.

Một người lạ.

Nó bắt đầu như một trò chơi, nhưng Adeline càng vẽ thì những đường nét càng mạnh mẽ, mẩu than chì ấn xuống càng tự tin.

Mái tóc xoăn mềm. Đôi mắt sáng màu. Khuôn hàm mạnh mẽ. Bờ vai xuôi thẳng và khuôn miệng cong cong như cánh cung của vị thần tình yêu Cupid. Một người đàn ông mà cô chưa từng gặp mặt, một cuộc đời hoàn toàn xa lạ, một thế giới mà cô chỉ có thể mơ đến.

Mỗi khi bồn chồn, cô mở những bức tranh ra và mân mê từng đường nét giờ đã trở nên quá quen thuộc. Bất cứ khi nào không ngủ được, cô lại nghĩ về anh. Không phải về gò má góc cạnh, hay đôi mắt màu xanh lục mà cô tưởng tượng ra, mà về giọng nói và sự vuốt ve. Cô nằm thao thức, mường tượng anh nằm bên cạnh mình, những ngón tay dài của anh lần theo đường vân trên da cô. Khi đó, anh sẽ kể cho cô nghe những câu chuyện.

Không phải những câu chuyện mà cha thường hay kể về các hiệp sĩ và vương quốc, về những nàng công chúa và những tên trộm, không phải những câu chuyện cổ tích và lời cảnh báo về việc mạo hiểm vượt qua ranh giới, mà là những câu chuyện nghe rất thật, diễn ra trên đường xa, trong những đô thành lấp lánh ánh sáng ở thế giới bên ngoài Villon. Dù những từ ngữ mà cô nhét vào miệng anh rặt sai sót và dối trá, chất giọng tưởng tượng từ người lạ vẫn khiến chúng tuyệt vời và sống động xiết bao.

Giá như em có thể thấy, anh nói.

Em nguyện trao đi bất cứ điều gì, cô đáp.

Một ngày nào đó, anh hứa hẹn. Một ngày nào đó, anh sẽ cho em thấy. Em sẽ thấy tất cả.

Những lời đó thật nhức nhối làm sao, ngay cả khi cô chỉ nghĩ về chúng. Trò chơi đã biến thành ham muốn, một điều quá chân thực, quá nguy hiểm. Thế nên, ngay cả trong trí tưởng tượng của mình, cô vẫn hướng cuộc trò chuyện về con đường an toàn hơn.

Kể cho em nghe về những con hổ đi, Adeline yêu cầu, cô từng được Estele kể cho nghe về những chú mèo khổng lồ, bà nghe về chúng từ một anh chàng thợ xây, người từng làm việc trong một đoàn lữ hành, ở đó có một phụ nữ thề thốt rằng mình đã tận mục sở thị một con như thế.

Người lạ của cô mỉm cười, ra hiệu bằng những ngón tay thon dài và kể cho cô nghe về lớp lông óng như lụa, hàm răng và tiếng gầm dữ dội của chúng.

Trên bờ dốc, bên cạnh những món đồ cần giặt đã bị quên bẵng, Adeline lơ đễnh xoay chiếc nhẫn gỗ bằng một bàn tay và vẽ bằng tay còn lại, phác họa đôi mắt anh, khuôn miệng anh, cùng đường nét bờ vai rộng. Cô thổi sự sống vào anh qua từng nét chì. Mỗi nét phẩy lại ngọt ngào vang lên những câu chuyện khác nhau.

Kể cho em nghe về vũ hội ở Paris.

Kể cho em nghe về con thuyền căng buồm vượt biển.

Kể cho em nghe mọi điều.

Việc này vốn chẳng hiểm nguy, chẳng có gì đáng trách, nếu cô còn nhỏ. Mọi cô gái đều dễ mơ mộng. Con bé lớn lên rồi sẽ hết, cha mẹ cô nói vậy - nhưng ngược lại, Adeline thấy mình lớn lên và vẫn giữ nguyên hy vọng cứng đầu về một điều gì đó lớn lao hơn.

Thế giới lẽ ra phải rộng lớn dần lên nhưng cô lại cảm thấy nó đang co lại, thít chặt như xiềng xích quấn quanh tứ chi khi cơ thể vốn bằng phẳng bắt đầu nổi lên những đường nét căng tròn, thế rồi đột nhiên bụi than chì dưới móng tay cô không còn phải phép nữa, giống như suy nghĩ cô sẽ chọn người bầu bạn cho chính mình chứ không phải để Arnaud, George hay bất cứ người đàn ông nào khác có được mình.

Cô mâu thuẫn với mọi thứ, cô chẳng phù hợp với điều gì, một sự xúc phạm lên giới tính, một đứa trẻ cứng đầu trong hình hài một người phụ nữ, đầu cúi xuống và tay ôm chặt tập giấy vẽ như thể đó là một cánh cửa.

Khi cô ngẩng đầu lên, đập vào mắt lúc nào cũng là rìa thị trấn.

“Cái đứa mơ mộng,” mẹ cô mắng nhiếc.

“Cái đứa mơ mộng,” cha cô thương tiếc.

“Cái đứa mơ mộng,” Estele cảnh báo.

Dẫu vậy, hình như đó không phải một từ tệ hại.

Cho tới khi Adeline tỉnh dậy.