← Quay lại trang sách

- XIV - Villon-sur-Sarthe, Pháp-Ngày 30 tháng 7 năm 1714

Villon biến mất như xe hàng khuất sau ngã rẽ, những mái nhà bị nuốt trọn bởi những hàng cây và ngọn đồi của vùng nông thôn. Khi Adeline dồn đủ can đảm để quay đầu lại, cô không nhìn thấy nó nữa.

Cô thở dài, quay người lại và tiếp tục bước đi, nhăn mặt vì khuôn giày xa lạ của George.

Nó phải rộng gấp đôi bàn chân cô. Adeline tìm thấy tất treo trên dây phơi đồ, cô bèn nhét nó vào mũi giày cho vừa hơn. Nhưng khi đi bộ tới giờ thứ tư, cô cảm thấy bàn chân mình bị cọ rách, máu chảy xuống đế da. Cô không dám kiểm tra nên chỉ tiếp tục chăm chăm hướng về con đường phía trước.

Cô quyết định sẽ đi bộ tới đô thành Le Mans, nơi có những bức tường lớn. Đó là nơi xa nhất cô từng đến, dù vậy, cô chưa bao giờ lên đường một mình.

Cô biết thế giới rộng lớn hơn nhiều những thị trấn dọc theo sông Sarthe, nhưng hiện tại cô không thể nghĩ tới điều gì ngoài con đường trước mặt. Mỗi bước chân tiến lên là một bước chân rời xa Villon, rời xa cuộc đời không còn là của cô nữa.

Cô muốn được tự do, một giọng nói vang lên trong đầu cô, nhưng nó không thuộc về cô. Nó trầm thấp hơn, êm dịu hơn, bao bọc trong sa tanh và khói gỗ.

Cô băng qua những ngôi làng, những trang trại đơn độc giữa cánh đồng. Mọi thứ trải rộng hơn khi thế giới xung quanh cô dường như trống rỗng. Như thể một nghệ sĩ vẽ nên những nét cơ bản nhất của bức tranh phong cảnh, sau đó quay lưng và quên bẵng công việc dở dang của mình.

Có lần, Adeline nghe thấy tiếng xe lăn bánh trên đường nên đã nấp sau bóng râm của lùm cây gần đó và đợi nó đi qua. Cô không muốn chệch quá xa khỏi con đường hay dòng sông, nhưng sau vai cô, bên kia rặng cây, cô thấy lấp ló sắc vàng ửng của trái cây mùa hè giữa lúc bụng dạ đang cồn cào vì thèm muốn.

Một vườn cây.

Bóng râm thật dễ chịu, không khí thì mát mẻ. Cô hái một trái đào chín trên cành thấp và tham lam cắn ngập răng, chiếc bụng rỗng quặn lại quanh miếng ngọt. Bất chấp cơn đau, cô ăn thêm một trái lê, một nắm quả mơ, quả cọ và uống một vốc nước từ cái giếng ở rìa vườn, trước khi bắt mình tiến tới, ra khỏi nơi trú ẩn và trở lại với cái nóng mùa hè.

Bóng chiều đã đổ dài khi cô ngồi xuống bờ sông, tháo đôi ủng ra để kiểm tra vết thương ở chân.

Nhưng chẳng có vết thương nào cả.

Đôi tất không dính máu. Gót chân không bị trầy. Chẳng có dấu hiệu nào của hàng dặm đường xa, cũng chẳng có sự tả tơi trầy xước đáng lẽ ra phải có sau hàng giờ đi bộ trên con đường đất nện, dù bước chân nào cô cũng cảm thấy đau. Bờ vai của cô cũng không bị cháy nắng, dù cả ngày hôm nay nó nóng rát. Bụng cô quặn lại, thèm khát nhiều hơn ngoài mấy thứ quả ăn trộm, nhưng ánh chiều đã tắt, những ngọn đồi đang tối dần mà chẳng thấy ngọn đèn lồng hay ngôi nhà nào trong tầm mắt.

Kiệt sức, cô cuộn mình ngay trên bờ sông, phó mặc bản thân cho giấc ngủ, nhưng côn trùng bay trên mặt nước thi nhau cắn, nên cô lui trở lại cánh đồng không rào chắn, thả mình giữa bãi cỏ cao như hồi còn nhỏ vẫn thường làm và thầm ước mình đang ở một nơi khác. Cánh đồng cỏ che khuất ngôi nhà, góc xưởng, mái rơm của Villon, chỉ trừ bầu trời trên cao, nó thuộc về bất cứ nơi nào.

Lúc này, khi ngước lên nhìn hoàng hôn loang lổ, cô khao khát một gia đình. Không phải với Roger, không phải ước mơ tương lai mình chưa từng muốn, mà là cái nắm tay khô cằn của Estele khi bà chỉ cho cô những cây mâm xôi dại mọc như thế nào, tiếng ngân nga của cha khi ông làm việc trong nhà xưởng, mùi nhựa cây và bụi gỗ trong không khí. Phần đời mà cô chưa bao giờ muốn mất.

Cô vọc tay vào túi váy, tìm kiếm con chim gỗ nhỏ. Lúc trước, cô chưa cho phép mình chạm vào nó vì đoán rằng nó sẽ biến mất, nó bị cô trộm đi nhưng cũng sẽ được hoàn nguyên như mọi điều khác. Vậy mà, giờ nó vẫn ở đây, mặt gỗ mịn và ấm áp.

Adeline lôi nó ra, giơ lên dưới bầu trời và suy ngẫm.

Cô không thể đập vỡ bức tượng.

Nhưng cô có thể lấy nó.

Trong chuỗi dài những điều tiêu cực đang còn tăng lên - cô không thể viết, không thể nói tên mình, không thể lưu lại dấu vết - đây là điều đầu tiên cô có thể làm. Cô có thể ăn trộm. Sẽ còn rất lâu nữa cô mới hiểu giới hạn của lời nguyền và sẽ còn lâu hơn nữa cô mới hiểu được khiếu hài hước của bóng tối, trước khi hắn nhìn cô qua vành ly rượu và nhận ra vụ trộm thành công thì phải bí mật. Phải thiếu đi dấu vết.

Trong giây phút này, cô chỉ cảm thấy biết ơn món bùa hộ mệnh trong tay.

Tên tôi là Adeline LaRue, cô nói với chính mình, nắm chặt con chim gỗ nhỏ trong tay. Tôi sinh ra ờ Villon vào năm 1691, con của cha Jean và mẹ Marthe, trong ngôi nhà đá cạnh cây thủy tùng già…

Cô kể câu chuyện đời mình cho bức tượng nhỏ, như thể sợ rằng mình sẽ dễ dàng quên mất bản thân giống như những người khác, không nhận thức được rằng giờ trí óc cô là một cái lồng hoàn hảo, giam giữ ký ức kín kẽ không lối hở. Cô sẽ không bao giờ quên, cho dù trong tương lai, cô sẽ ước được như vây.

Khi màn đêm rình rập, sắc tím nhường chỗ cho màu đen, Adeline nhìn lên bầu trời, bắt đầu ngờ rằng bóng tối cũng đang nhìn lại mình, vị thần hay quỷ dữ đó có ánh mắt hung ác và nụ cười mỉa mai, ngũ quan biến dạng theo cách cô chưa bao giờ vẽ.

Khi cô ngẩng đầu nhìn, những vì sao dường như xếp thành những đường nét trên gương mặt, gò má và trán, đường nét tụ lại với nhau cho tới khi một nửa trong cô mong đợi màn đêm sẽ rung động và xoắn lại như những cái bóng trong rừng, khoảng không giữa các vì sao sẽ nứt ra để lộ đôi mắt màu ngọc lục bảo.

Cô cắn vào lưỡi mình để đừng tiếp tục kêu gọi hắn, sợ rằng có thứ khác sẽ trả lời.

Dẫu sao, cô cũng không còn ở Villon nữa. Cô không biết vị thần nào có thể lang thang nơi đây.

Sau đó, sức lực của cô trôi tuột đi.

Sau đó, sẽ có những đêm mà nhu cầu hất đổ sự cẩn trọng, cô sẽ gào thét, chửi rủa và thách thức hắn xuất hiện và đối diện với cô.

Sau đó… đêm nay cô mệt mỏi, đói khát và chán ngán lắm rồi, tới mức cô không muốn lãng phí chút năng lượng còn lại nào cho những vị thần sẽ không trả lời mình cả.

Vậy nên cô cuộn mình nằm nghiêng về một phía, nhắm mắt lại và chờ đợi cơn buồn ngủ kéo đến. Trong lúc đó, cô nghĩ về những ngọn đuốc trên cánh đồng bên kia rừng, về những giọng nói réo gọi tên cô.

Adeline, Adeline, Adeline!

Những từ đó đập vào cô, nẩy lên trên da thịt như những hạt mưa.

Chốc sau, cô bừng tỉnh, thế giới vẫn nhuốm một màu đen kịt và nước đổ như trút làm ướt sũng váy cô, một cơn mưa bão bất chợt và dữ dội.

Cô vội vã kéo váy băng qua cánh đồng tới hàng cây gần nhất. Lúc còn ở nhà, cô yêu tiếng mưa đập vào những bức tường, từng nằm ráo hoảnh mắt và lắng nghe đất trời được tẩy rửa. Nhưng giờ đây, cô chẳng có giường, chẳng có nơi trú ẩn. Cô cố vắt váy mình kiệt nước, nhưng nó khiến cô lạnh ngắt, co ro giữa đám rễ cây, run rẩy dưới mái che hở lỗ chỗ.

Tên tôi là Adeline LaRue, cô nói với chính mình. Cha dạy cho tôi cách làm một kẻ mơ mộng, mẹ dạy tôi cách làm một người vợ, còn Estele dạy tôi cách nói chuyện vời các vị thần.

Suy nghĩ của cô tìm đến Estele, người từng đứng trong mưa, xoè bàn tay ra như thể muốn tóm lấy cơn bão. Estele, người chẳng bao giờ quan tâm tới sự kề cận của bất cứ ai trừ chính mình.

Người hẳn sẽ hài lòng nếu được cô độc giữa đời.

Cô thử tưởng tượng những lời bà sẽ nói nếu nhìn thấy cô trong tình trạng như thế này, nhưng mỗi lần cố gợi lại đôi mắt sắc sảo ấy, khuôn miệng hiểu biết ấy, cô chỉ thấy cách Estele nhìn cô vào những giây cuối cùng, cách gương mặt bà cau lại, chỉ có thế, sự quen biết cả đời bị gạt đi như một giọt nước mắt.

Không, cô không nên nghĩ về Estele.

Adeline vòng tay quanh đầu gối, cố gắng ngủ. Khi cô tỉnh lại một lần nữa, ánh nắng đã đổ xuống qua các kẽ lá. Một chú chim sẻ đậu trên nền đất phủ rêu gần đó, đang mổ lên viền váy của cô. Cô xua nó đi, lục tìm chú chim gỗ trong túi khi đứng dậy, loạng choạng, quay cuồng vì đói và nhận ra rằng cô chẳng ăn gì ngoài trái cây trong một ngày rưỡi vừa qua.

Tên tôi là Adeline LaRue, cô tự nhủ khi quay lại với con đường. Nó trở thành một câu thần chú, một cách để giết thời gian, một cách đếm bước chân, cô cứ lặp đi lặp lại, hết lần này tới lần khác.

Cô lần theo ngã rẽ, dừng lại, chớp mắt thật nhanh như thể mặt trời đang đâm xuyên vào mắt. Không phải thế, nhưng thế giới phía trước đã đột ngột chìm trong một màu vàng rực, cánh đồng màu xanh đã bị tầm thảm màu lòng đỏ trứng gà nuốt trọn.

Cô ngoái nhìn sau vai, nhưng sau cô vẫn là những mảng màu xanh và nâu, những sắc màu thường có của mùa hè. Cánh đồng phía trước gieo hạt cải, dù lúc đó cô không biết. Lúc đó, nó chỉ là một quang cảnh đẹp đẽ, giản dị và choáng ngợp. Addie đăm đăm nhìn, trong một thoáng quên đi cơn đói, đôi chân đau nhức và những mất mát đột ngột của mình, trầm trồ trước sự rực rỡ đáng sửng sốt và màu sắc hút hồn.

Cô băng qua cánh đồng, những nụ hoa cọ vào lòng bàn tay, chẳng hề lo sợ cho những cái cây dưới chân. Chúng lại thẳng tắp sau con đường cô đi, từng bước chân đều bị xóa sạch. Khi đến được rìa bên kia của cánh đồng, thấy con đường và màu xanh không đổi khác, gần như buồn tẻ, đôi mắt cô lại tìm kiếm những kỳ quan khác.

Lát sau, một thị trấn lớn xuất hiện trong tầm mắt, cô định bụng đi vòng tránh nó thì ngửi thấy một mùi thơm khiến bụng dạ cô sôi lên.

Mùi bơ, mùi men, mùi ngọt ngào và nồng ấm của bánh mì.

Cô trông chẳng khác nào một chiếc váy bị rớt khỏi dây phơi, nhăn nhúm và bẩn thỉu, mái tóc rối bù, nhưng giờ cô quá đói để bận tâm đến những điều đó. Cô lần theo mùi hương giữa những ngôi nhà, đi vào ngõ hẹp dẫn tới quảng trường của làng. Những giọng nói vang lên cùng mùi bánh mì nướng, vòng theo con ngõ nhỏ, cô thấy một nhóm phụ nữ đang ngồi quanh một cái lò. Họ ngồi trên ghế đá xung quanh nó, cười cười nói nói như đám chim trên cành cây chờ những ổ bánh phồng lên trong miệng lò đang mở. Hình ảnh ấy thật nhức mắt, bình thường tới đau lòng, Adeline quẩn quanh trong ngõ tối thêm một lúc, lắng nghe tiếng họ ríu rít vui vẻ trước khi cơn đói buộc cô phải tiến lên.

Chẳng cần lục túi cô cũng biết mình không có tiền. Cô có thể trao đổi để có bánh mì, nhưng tất cả những gì cô có là chú chim gỗ này và khi tìm thấy nó giữa những nếp gấp của váy, ngón tay cô không chịu thả nó ra. Cô có thể cầu xin, nhưng gương mặt mẹ hiện lên, đôi mắt nheo lại đầy trách mắng.

Chỉ còn cách trộm thôi, đương nhiên hành động đó là sai trái, nhưng giờ cô quá đói để cân nhắc về tội lỗi đó. Vấn đề duy nhất là phải làm thế nào. Bếp lò gần như luôn có người, hơn nữa dù cô có biến mất khỏi ký ức nhanh đến mức nào thì cô vẫn là một khối bằng xương bằng thịt chứ không phải một cái bóng. Cô không thể cứ thế đi tới rồi lấy bánh mì mà không gây náo động. Họ chắc chắn sẽ mau chóng quên cô, nhưng còn mối nguy trước đó? Nếu cô lấy bánh mì rồi bỏ chạy, cô sẽ chạy được bao xa? Chạy nhanh cỡ nào?

Rồi cô chợt nghe thấy. Một âm thanh khe khẽ của động vật, bị che khuất giữa tiếng nói chuyện.

Cô vòng quanh ngôi nhà đá và thầy cơ hội của mình ở đằng kia con ngõ.

Một con la đang đứng trong bóng râm, uể oải nhai bên cạnh một bao táo và một đống gỗ khô.

Chỉ cần đúng một cú đập chuẩn xác, thế là con la lảo đảo, phần nhiều là do kinh hoàng hơn là đau đớn, ít nhất thì cô mong là vậy. Nó xô về phía trước, làm đổ đống táo và gỗ. Cứ như thế, cả quảng trường hốt hoảng trước sự ồn ào ngắn ngủi do con thú chạy trốn kéo theo một túi ngũ cốc, gây ra. Những người phụ nữ nhảy dựng lên, giọng cười du dương và ríu rít của họ biến thành tiếng la hét kinh hồn bạt vía.

Adeline lướt tới bếp lò như một cái bóng, giật ổ bánh mì gần nhất ra khỏi cửa bếp lò. Cơn đau rát đâm vào tay khi cô tóm lấy nó và suýt khiến cô đánh rơi bánh, nhưng cô quá đói rồi, còn đau đớn thì đang trở nên quen thuộc, hơn nữa nó chẳng ở lại lâu. Ổ bánh đã là của cô, tới khi con la bị bắt, túi ngũ cốc được đặt lại ngay ngắn, táo được nhặt lại và những người phụ nữ trở lại chỗ ngồi của mình cạnh bếp lò thì cô đã đi mất dạng.

Cô nấp vào bóng chuồng ngựa ở rìa thị trấn, cắn ngập răng vào chiếc bánh mì chưa được nướng chín hẳn. Bột vỡ ra trong miệng, nặng nề, ngọt và quá cứng để nuốt, nhưng cô không quan tâm. Nó vừa đủ để cô lấp đầy bụng, xua đuổi cơn đói. Đầu óc cô bớt mờ mịt, ngực thả lỏng hơn, và kể từ khi rời Villon, đây là lần đầu tiên cô cảm thây phần nào mình giống con người, chứ chưa nói là đã hoàn toàn cảm thấy như vậy. Cô chống tay lên tường chuồng ngựa, lại bắt đầu đi, bước theo ánh mặt trời và con đường ven sông, hướng tới đô thành Le Mans.

Tên tôi là Adeline… Cô lại bắt đầu, rồi dừng lại.

Cô chưa từng thích cái tên này, nhưng giờ cô thậm chí còn chẳng thể nói nó ra. Dù có gọi mình là gì, cái tên đó cũng chỉ vang lên trong đầu cô. Adeline là người phụ nữ mà cô đã bỏ lại ở Villon vào đêm diễn ra lễ cưới mà cô không muốn. Nhưng Addie… Addie là một món quà của Estele,

ngắn gọn hơn, sắc sảo hơn, nhanh nhẹn hơn, dành cho cô bé ngồi xe hàng tới chợ, nhỏng cổ nhìn qua những mái nhà, dành cho người đã vẽ và mơ về những câu chuyện dài hơn, thế giới vĩ đại hơn và những cuộc đời tràn ngập phiêu lưu.

Vậy nên, khi tiếp tục cất bước đi, cô bắt đầu lặp đi lặp lại câu chuyện trong đầu.

Tên tôi là Addie LaRue…