- XV - Thành phố New York-Ngày 11 tháng 3 năm 2014
Nơi này thật vắng lặng khi không có James.
Addie chưa từng cho rằng anh ồn ào - quyến rũ, vui vẻ, nhưng chẳng bao giờ to tiếng - nhưng giờ cô chợt nhận ra anh lấp đầy không gian quanh họ như thế nào.
Tối đó, anh bật một đĩa nhạc và hát theo khi nướng phô mai trên bếp sáu kiềng, nơi họ đứng ăn vì chốn này còn mới, anh vẫn chưa mua ghế ăn. Bây giờ, nơi đây vẫn thiếu ghế ăn, nhưng cũng không có James, anh đã đi về nơi nào đó, còn căn phòng thì trải rộng quanh cô, quá lặng lẽ và quá lớn khi chỉ có một mình. Tầng lầu cao và mặt kính hai lớp hợp sức chặn lại mọi âm thanh của thành phố, thu nhỏ Manhattan thành một bức tranh tĩnh lặng và xám xịt bên ngoài cửa sổ.
Addie bật hết đĩa nhạc này tới đĩa nhạc khác, nhưng âm thanh chỉ như những tiếng vọng. Cô cố xem ti vi, nhưng những tin tức lao xao trên đó, đối với cô, vẫn tĩnh lặng hơn mọi thứ, giống y hệt dàn hợp xướng loảng xoảng, hỗn độn trên sóng phát thanh, quá xa xăm nên chẳng còn thấy thực.
Bầu trời ngoài kia vẫn là một màu xám tĩnh lặng, hơi sương của trận mưa che mờ những tòa nhà. Hôm nay là một ngày thích hợp để đốt lửa, nhâm nhi một tách trà và đọc những cuốn sách yêu thích.
James có lò sưởi, nhưng dùng gas. Khi lục tủ bếp tìm chút trà hoặc cà phê yêu thích, cô đã thấy một cái hộp náu mình ở phía sau, nhưng nó rỗng không. Tất cả những cuốn sách James cất giữ đều về lịch sử, không phải tiểu thuyết, mà Addie thì biết mình không thể vượt qua ngày hôm nay ở nơi đây khi chỉ có một mình.
Cô lại mặc quần áo của mình vào, vuốt phẳng tấm chăn trên giường, dù chắc chắn người dọn dẹp sẽ đến đây trước James. Lần cuối liếc nhìn ngày ảm đạm, cô trộm lấy một chiếc khăn từ ngăn kéo tủ, chất len cashmere mềm mại vẫn còn nguyên mác, rồi bước ra ngoài, tiếng khóa cửa vang lên phía sau.
Lúc đầu, cô không biết mình sẽ đi đâu.
Có những ngày, cô cảm thấy mình như sư tử bị nhốt trong lồng, quẩn quanh trong nhà giam. Bàn chân cô như có suy nghĩ riêng, chẳng mấy chốc đã dẫn cô xuống phố.
Tên tôi là Addie LaRue, cô tự nhủ khi bước đi.
Ba trăm năm, phần nào đó trong cô vẫn sợ việc quên đi. Nhưng đương nhiên, cũng có những lúc cô ước ký ức của mình tan biến, cô sẽ dâng lên bất cứ điều gì để được điên loạn và biến mất. Như thế lại nhân từ hơn, được đánh mất chính mình.
Như Peter, Peter Pan của J. M. Barrie.
Trong truyện, ở đoạn kết, khi Peter ngồi trên hòn đá, ký ức về Wendy Darling dần biến mất khỏi trí óc cậu. Đương nhiên, quên đi cũng buồn đấy.
Nhưng hẳn sẽ cô đơn lắm, khi bị quên đi.
Khi vẫn nhớ dù chẳng ai còn nhớ.
Ta nhớ đấy, bóng tối thì thầm, giọng có vẻ nhân từ, như thể hắn không phải kẻ đã nguyền rủa cô.
Có lẽ là do thời tiết xấu, hoặc có lẽ là do cảm xúc ủy mị hiện tại, Addie đi dọc khắp rìa đông Công viên Trung tâm, tới Đường số 82 và bước vào sảnh đá hoa của bảo tàng Met.
Addie luôn thích các bảo tàng.
Không gian nơi lịch sử hội tụ, nơi những bức họa được sắp xếp, các tạo tác nằm trên bệ hoặc được treo trên tường cạnh bảng chú giải nhỏ màu trắng. Đôi lúc, Addie thấy mình chẳng khác nào bảo tàng, chỉ có điều mình cô mới có thể viếng thăm.
Cô băng qua đại sảnh, đi dưới những mái vòm và hàng cột đá, len lỏi từ xứ sở Hy Lạp-La Mã cổ xưa qua châu Đại Dương với những vật trưng bày mà cô đã ngắm cả trăm lần, tiếp tục đi cho đến khi tới khu điêu khắc châu Âu với những bức tượng lớn bằng đá cẩm thạch.
Đi qua thêm một phòng nữa thì cô tìm thấy nó, vẫn ở nơi nó luôn ở.
Nó được đặt trong một hộp thủy tinh dựa sát tường, đóng khung cả hai bên bằng những mảnh thép hoặc bạc. Nó không lớn nếu đem so sánh với những tác phẩm điêu khắc khác, chỉ dài cỡ cánh tay cô, tính từ khuỷu tới ngón. Một đế cẩm thạch có năm chú chim gỗ đang đậu bên trên, chú chim nào cũng như chuẩn bị cất cánh bay. Chú chim thứ năm thu hút ánh mắt cô: độ cong của mỏ, góc cánh giương, sự mềm mại của lông vũ được khắc họa tài tình trên gỗ, trước đây là vậy, và bây giờ cũng thế.
Revenir, tên của nó. Nghĩa là trở lại.
Addie nhớ lại lần đầu tiên cô thấy tạo vật thần kỳ này nằm trên khối trắng sạch sẽ dành cho riêng nó. Nghệ sĩ, Arlo Miret, là một người cô chưa từng biết, cũng chưa từng gặp. Thế mà ông ấy lại ở đây, với một mẩu chuyện, một mảnh quá khứ của cô. Nó được tìm thấy, biến thành thứ đáng nhớ, thứ đáng giá, thứ đẹp đẽ.
Cô ước mình có thể chạm vào chú chim nhỏ đó, vuốt ngón tay dọc theo đôi cánh ấy như cô vẫn luôn làm, dù cô biết đây không phải bức tượng mà cô đã đánh mất, không phải bức tượng được đẽo gọt bởi bàn tay mạnh mẽ của cha mà là của một người lạ. Nhưng nó vẫn ở đó, nó có thật, và xét theo cách nào đó, nó là của cô.
Một bí mật được cất giữ. Một đoạn quá khứ được ghi lại. Vết tích đầu tiên cô để lại trên thế giới này, từ rất lâu trước khi cô biết được rằng những ý tưởng hoang dại hơn ký ức rất nhiều và chúng luôn khao khát tìm đường bắt rễ.