← Quay lại trang sách

- XVII - Thành phố New York-Ngày 12 tháng 3 năm 2014

Hôm nay là một ngày tươi sáng hơn.

Mặt trời ló rạng, tiết trời không quá lạnh, và có quá nhiều điểm đáng yêu ở một thành phố như New York.

Đồ ăn, nghệ thuật và những nét văn hóa liên tục khoe sắc, dù điều Addie thích nhất là quy mô của thành phố này. Các thị trấn và làng mạc là nơi rất dễ chinh phục. Chỉ cần một tuần là có thể đi hết mọi nẻo đường Villon, làm quen mọi gương mặt. Nhưng với những thành phố như Paris, London, Chicago hay New York, cô không phải tự bắt mình chậm bước, cũng không cần nhấm nháp từng miếng nhỏ để giữ cho sự tươi mới kéo dài. Cô có thể ngấu nghiến thành phố theo cách mình thích, nuốt trọn nó từng ngày mà vẫn chẳng bao giờ ăn hết nổi.

Nó là chốn mà chúng ta phải mất hằng năm mới thăm thú hết, để rồi vẫn thấy dường như luôn có một con hẻm khác, một bậc thang khác, một cánh cửa khác cần khám phá.

Có lẽ đó là lý do trước đây cô chưa chú ý đến nơi này.

Ra khỏi lề đường và đi xuống một đoạn cầu thang ngắn, có một cửa hàng nằm khuất bên rìa con phố. Mái che của nó hẳn từng mang sắc tím, nhưng đã ngả sang màu xám từ lâu, dù tên cửa tiệm vẫn còn rõ ràng, nổi bật hàng chữ trắng.

Lời Cuối.

Một tiệm sách cũ, nếu đánh giá dựa trên cái tên và những ô cửa sổ kín đặc những gáy sách. Mạch Addie đập rộn. Cô từng chắc mẩm rằng mình đã hiểu hết mọi ngóc ngách của thành phố này. Nhưng đó là một điểm tuyệt vời của New York. Addie lang thang khắp cả năm quận*, vậy mà thành phố vẫn chứa đựng vô vàn điều bí mật, đôi khi được giấu kín trong từng ngóc ngách - những quán bar dưới tầng hầm, những quán rượu bí mật, những câu lạc bộ chỉ dành riêng cho các thành viên – và đôi khi lại hiển hiện ngay trước mắt. Chẳng khác nào những quả trứng Phục sinh trên phim ảnh, thứ mà bạn sẽ chẳng để ý nếu không xem tới lần thứ hai hoặc thứ ba. Nhưng thật ra chẳng giống trứng Phục sinh chút nào, vì dù cô có đi qua những dãy nhà này bao nhiêu lần, nghiền ngẫm từng đường nét của New York bao nhiêu giờ, bao nhiêu ngày, bao nhiêu năm, thì ngay khi cô quay lưng lại, mọi thứ sẽ thay đổi, tái thiết. Theo thời gian, những tòa nhà mọc lên rồi lại bị phá dỡ, các cửa hàng mở ra rồi đóng lại, người đến và người đi, mọi thứ cứ thế xáo trộn trong vòng quay vô hình của vận mệnh, hết lần này tới lần khác.

Tất nhiên, cô vẫn bước vào.

Tiếng chuông nho nhỏ báo hiệu sự xuất hiện của cô, âm thanh nhanh chóng tan đi giữa hàng chồng sách đủ hình thái. Một vài tiệm sách rất gọn gàng, giống phòng trưng bày hơn một cửa tiệm, một vài tiệm lại sạch bong, chỉ dành cho những gì còn mới, hoàn toàn nguyên vẹn.

Nhưng nơi này thì không.

Cửa tiệm này giống như một mê cung những chồng và kệ, sách được nhồi nhét thành hai, thậm chí ba lớp, bìa da bên cạnh bìa giấy, chen chúc với bìa các-tông. Kiểu cửa hàng cô thích nhất, một chốn dễ đi lạc.

Có một quầy thanh toán ở gần cửa, nhưng chẳng có ai. Cô thảnh thơi lướt qua các lối đi, chọn con đường của riêng mình dọc theo những giá sách được yêu thích. Cửa tiệm gần như chẳng có người, ngoại trừ một người đàn ông da trắng lớn tuổi đang xem một dãy sách thể loại giật gân, và một cô gái da đen xinh đẹp ngồi bắt tréo chân trên chiếc ghế da ở cuối hàng, sắc bạc lấp lánh trên ngón tay và vành tai, cùng một cuốn sách khổng lồ đang mở trên đùi.

Addie đang lang thang qua tấm biển đề chữ THƠ thì bóng tối thì thầm lên da thịt cô. Răng hắn lướt như lưỡi dao trên bờ vai trần của cô.

Tới sống với ta và yêu ta.

Addie dằn lòng, mòn tới trơ lỳ vì những điều lặp đi lặp lại.

Ngài chẳng biết tình yêu là gì cả.

Cô không dừng lại mà rẽ hướng ở góc tiệm, ngón tay lướt trên dòng chữ THẦN HỌC. Cô đã đọc Kinh thánh, Áo nghĩa thư, Kinh Quran sau một buổi lễ na ná tiệc tâm linh vào thế kỷ trước. Cô cũng đã đọc Shakespeare, người tạo ra tôn giáo của riêng mình.

Cô dừng lại ở dãy HỒI KÝ, nghiên cứu các tiêu đề trên gáy sách. Có khá nhiều Của tôi, cụm từ thể hiện tính sở hữu của những người được sở hữu một cuộc đời. Thật xa xỉ khi có thể kể một câu chuyện. Được người ta đọc, được người ta nhớ về.

Có thứ gì đó chạm vào khuỷu tay Addie, cô ngó xuống và thấy một cặp mắt màu hổ phách đang nhìn qua ống tay áo của cô, được bao bọc giữa mảng lông cam. Chú mèo có vẻ đứng tuổi y như cuốn sách trên tay cô. Chú mở miệng, nhả ra một âm thanh nửa như tiếng ngáp, nửa như tiếng kêu, trống rỗng và đầy tiếng gió.

“Xin chào.” Cô gãi gãi giữa hai tai chú mèo, gợi lên những tiếng rầm rì hài lòng.

“Ồ,” giọng một người đàn ông vang lên từ phía sau. “Sách thường không để tâm tới người khác đâu.”

Addie quay lại, định bụng nhận xét về tên của chú mèo thì chợt quên sạch mọi suy nghĩ của mình khi thấy người đó, bởi trong một khoảnh khắc, chỉ một khoảnh khắc thôi, trước khi khuôn mặt đó hiện rõ, cô đã chắc chắn là…

Nhưng người đó không phải hắn.

Đương nhiên rồi.

Tóc của chàng trai này dù cũng đen với những lọn quăn xõa xuống quanh khuôn mặt, nhưng đôi mắt giấu sau cặp kính dày có màu giống sắc xám hơn là xanh. Có chút gì mong manh trong đó, như thủy tinh chứ không phải đá. Khi anh cất tiếng, giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp, chắc chắn thuộc về con người. “Cô cần tôi tìm sách giúp không?”

Addie lắc đầu. “Không,” cô đáp, đằng hắng. “Tôi chỉ đang xem thôi.”

Chàng trai đáp lại với một nụ cười. “Nếu vậy, cứ tự nhiên nhé.”

Cô nhìn anh quay đi trước khi đưa mắt trở lại với chú mèo, mái tóc đen quăn của anh biến mất giữa mê cung những tựa sách.

Nhưng chú mèo cũng đi mất rồi.

Addie trả cuốn Hồi ký lại giá sách và tiếp tục nhìn ngó, quyết định đưa mình tới NGHỆ THUẬT và LỊCH SỬ THẾ GIỚI, trong khi chờ đợi chàng trai lại xuất hiện, chu kỳ lại bắt đầu, tự hỏi mình sẽ nói gi khi anh đến. Cô nên nhờ giúp đỡ mới phải, cứ để anh dẫn mình qua từng giá sách - nhưng anh chẳng hề quay lại.

Chuông cửa lại reo, báo hiệu một khách hàng mới đến lúc Addie đi tới dãy KINH ĐIỂN. Beowulf, Antigone, Odyssey. Có cả tá phiên bản của Odyssey, cô vừa rút một cuốn ra thì nghe thấy giọng cười cao trong đột ngột cất lên. Nhìn qua lỗ hổng giữa các giá sách, cô thấy một cô gái tóc vàng đang tựa vào quầy. Chàng trai đứng ở phía bên kia, lau kính bằng góc áo.

Anh cúi đầu, lớp mi dày cọ lên gò má.

Anh còn chẳng nhìn cô gái đang kiễng chân để lại gần mình hơn. Cô ấy vươn lên, đưa bàn tay vuốt ve dọc theo tay áo anh như cách Addie vừa làm ở những giá sách, còn anh chỉ mỉm cười, lặng lẽ, bẽn lẽn, hoàn toàn xóa tan sự tương đồng cuối cùng với bóng tối.

Addie kẹp sách dưới cánh tay, đi về phía cửa, bước ra ngoài, lợi dụng sự xao lãng của anh.

“Này!” Có giọng nói gọi với theo - giọng của anh - nhưng cô vẫn tiếp tục bước ra đường. Chỉ sau một khoảnh khắc, anh sẽ quên thôi. Chỉ sau một khoảnh khắc, tâm trí anh sẽ lạc lối, rồi anh sẽ…

Một bàn tay đặt lên vai cô.

“Cô phải trả tiền đã chứ.”

Cô quay lại, đó là chàng trai trong tiệm sách, hụt hơi và rất tức giận. Đôi mắt cô liếc qua anh, nhìn về phía bậc thềm và cánh cửa mở. Hẳn là nó đã được mở sẵn. Hẳn là anh đã đuổi theo ngay sau cô. Nhưng. Anh đã theo cô ra ngoài.

“Sao hả?” Anh hỏi, tay buông khỏi vai cô, thả xuôi xuống, bàn tay mở ra ở khoảng không giữa họ. Đương nhiên, cô có thể bỏ chạy, nhưng chẳng đáng. Cô kiểm tra giá tiền ở bìa sau. Không đáng bao nhiêu, nhưng nhiều hơn những gì cô hiện có.

“Xin lỗi,” cô nói, trao nó lại.

Thế là anh nhíu mày, một cái nhíu quá sâu so với gương mặt ấy. Sâu như thể một vết khắc được hình thành sau nhiều năm lặp đi lặp lại hành động đó, dù chắc chắn anh không thể già hơn ba mươi tuổi. Anh nhìn xuống cuốn sách, một bên lông mày đen nhướn lên sau cặp kính.

“Trong một cửa hàng đầy sách cổ, cô lại trộm một cuốn Odyssey bìa mềm giá rẻ? Cô có biết là mình sẽ chẳng kiếm được gì không?”

Addie nhìn vào mắt anh. “Ai nói tôi định bán nó chứ?”

“Mà còn là tiếng Hy Lạp nữa.”

Điều đó thì cô chưa để ý. Nhưng chẳng quan trọng. Ban đầu, cô đọc văn học cổ điển bằng tiếng La-tinh, nhưng sau nhiều thập kỷ, cô đã học thêm cả tiếng Hy Lạp.

“Chán tôi thật,” cô trân trân trả lời. “Lẽ ra tôi nên trộm một cuốn tiếng Anh.”

Anh suýt chút nữa - suýt thôi - phì cười, nhưng vẻ mặt của anh lại thành ra bối rối, lẫn lộn. Thay vì cười, anh lắc đầu. “Cô cầm đi,” anh nói, đưa cuốn sách ra. “Tôi nghĩ cửa hàng có nhiều bản của cuốn này lắm.”

Cô phải đấu tranh chống lại thôi thúc muốn đẩy trả.

Cử chỉ này quá giống một sự bố thí.

“Henry!” Cô gái da đen xinh đẹp đứng ở cửa gọi. “Có cần báo cảnh sát không?”

“Không,” anh hét đáp trả, vẫn nhìn Addie. “Không sao đâu.” Anh nheo mắt, như thể đang nghiên cứu kỹ cô. “Nhầm lẫn thông thường ấy mà.”

Cô nhìn chằm chằm vào chàng trai này, Henry. Sau đó, cô vươn tay, lấy lại cuốn sách, nâng niu nó trong khi người bán biến mất sau cánh cửa tiệm.